Sau Khi Ký Thoả Thuận Ly Hôn Cùng Vai Ác Cố Chấp

Chương 25: Kế hoạch B




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ở một bên khác, Cố Từ Dư sống trong ngôi nhà nhỏ của mình, vuốt vuốt mũi lẩm bẩm nói: “Ai lại nhắc đến mình. Chờ đến thời điểm thích hợp, để Nguyên Lạc Sâm ký hợp đồng từ bỏ quyền tài sản, cho dù một mình cô sở hữu nó, tên đó chắc chắn sẽ không quan tâm đến nó.

Nhưng vừa nhắc đến Nguyên Lạc Sâm, Cố Từ Dư đột nhiên nổi giận.

Người đàn ông này thật sự quá tuyệt tình, hoàn toàn không thể hiện bất kỳ tình cảm nào.

Cô tưởng rằng bọn họ quen biết lâu như vậy rồi, lại còn là cặp vợ chồng trên danh nghĩa, khi nhờ anh lại có thái độ như vậy.

Vẻ mặt Cố Từ Dư lạnh lùng.

“Cho nên tôi mới bảo cô rời xa Nguyên Lạc Sâm, nhân vật phản diện này cũng không phải người lương thiện gì.” Mỗi ngày hệ thống đều nói xấu để hủy hoại Nguyên Lạc Sâm.

Cố Từ Dư không để ý đến nó.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng từ sâu thẳm bên trong cô có linh cảm rằng trong thế giới này, Nguyên Lạc Sâm là người duy nhất có thể vượt qua nhiệm vụ đột nhiên xuất hiện này.

Thấy Cố Từ Dư không cho mình thể diện, hệ thống nghẹn ngào một chút, thử đề nghị: 

“Bên chỗ Nguyên Lạc Sâm không được, không phải còn có chỗ Phó Thời Diên sao, nhưng anh ta là một trong những nam phụ, đúng lúc hai người có thể tiếp xúc nhiều hơn. Hơn nữa...”

Hệ thống hơi dừng lại sao đó lại nói: “Yến tiệc của nhà họ Lâm cũng sắp đến ngày rồi, đến lúc đó nếu Phó Thời Diên xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ của cô coi như thất bại. Chắc hẳn cô cũng không muốn tước mất cơ hội mà mình vất vả mới có được.”

Nó biết rõ, hai chữ tự do trầm trọng như thế nào đối với người phụ nữ trước mặt nó.

Quả nhiên Cố Từ Dư dừng lại một chút.

Cô đã im lặng rất lâu, nói một câu: “Cái này còn cần cậu nói? Tôi tất nhiên không thể đặt hết hy vọng vào một người."

Cô nói xong, trực tiếp khóa hệ thống lại.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, người trong hệ thống này  thỉnh thoảng có ý thù địch đối với nhân vật phản diện Nguyên Lạc Sâm, giống như không muốn cô tiếp xúc nhiều hơn với nhân vật phản diện.

Tuy nhiên, kể từ khi có thể chủ động khóa hệ thống lại, Cố Từ Dư càng ngày càng thành thạo hơn.

“Được rồi, hiện tại đã bớt ồn ào hơn rất nhiều. Đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi gặp Phó Thời Diên." Cố Từ Dư nằm trên giường.

Thứ cô nắm giữ trong tay đủ nặng, có lẽ Phó Thời Diên sẽ không từ chối thực hiện giao dịch này.

Về phần tên Nguyên Lạc Sâm kia, ha ha.

-

Nguyên Lạc Sâm hoàn toàn bị khinh bỉ hoàn toàn bởi những điều vô hình, cuộc sống của trợ lý Lâm có thể nói là nước sôi lửa bỏng.

Kể từ sau trận cãi nhau kia, toàn bộ tập đoàn Nguyên thị dường như bị mắc kẹt trong áp suất thấp. Đương nhiên, điều này chỉ giới hạn ở một số nhân vật cấp lãnh đạo có thể liên lạc với Nguyên Lạc Sâm, ví dụ như trợ lý Lâm, không phai là lãnh đạo cấp khác nhưng lại là người gần gũi nhất với Nguyên Lạc Sâm.

Trợ lý Lâm liếc nhìn Nguyên Lạc Sâm, giọng nói hơi do dự.

"B... Boss, anh đang đợi cô Cố sao?"

Nguyên Lạc Sâm ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn anh ấy.

Trợ lý Lâm đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

Cái miệng này của anh ấy, nói cái gì cũng không hay, đụng phải họng súng đã lên nòng.

“Boss, công việc đã báo cáo xong rồi, nếu không có chuyện gì thì tôi ra ngoài trước...”

Người đối diện không có phản ứng gì.

Trong lòng trợ lý Lâm lén lút mắng Nguyên Lạc Sâm đến trăm tám mươi lần.

Khó trách được phải đi lấy lòng cô Cố, tính cách này của anh xấu cực kỳ.

Bây giờ trợ lý Lâm đi cũng không được ở cũng chẳng xong. 

Hai người cứ bế tắc như vậy một hồi lâu, mãi đến khi trong lòng trợ lý Lâm mắng tất cả mấy câu chửi rủa anh ấy có thể nghĩ ra, mới nghe thấy người đàn ông ở đối diện giả vờ vô tình ho nhẹ một tiếng, nói: "Bên chỗ Chu Càn sắp xếp thế nào rồi?"

Nhìn xem nhìn xem, đây còn không phải liên quan đến cô Cố sao?

Boss nhà mình là vịt chết mạnh miệng mà, sớm muộn gì cũng phải truy vợ hỏa tá tràng mà.

Trợ lý Lâm cúi đầu trợn mắt, sau đó ngẩng đầu lên cao ngạo nói: "Boss, Chu Cán đã nói rõ ràng mọi chuyện, chờ dặn dò kỹ rồi đưa sang bên chỗ cô Cố.”

“Ừm?” Giọng nói của Nguyên Lạc Sâm có thể đóng băng ba mét.

Trợ lý Lâm đổ mồ hôi lạnh như mưa: “Chờ... Chờ ký hợp đồng với cô Cố thôi.”

Nguyên Lạc Sâm ừm một tiếng, nghe không hiểu anh có ý gì.

Trợ lý Lâm nhìn sắc mặt Nguyên Lạc Sâm, yếu ớt nói một câu: “Nhưng dạo gần đây cô Cố vẫn luôn chạy đến tập đoàn Biệt Thiên của tổng giám đốc phó...”

“Đi ra ngoài.” 

Nguyên Lạc Sâm vừa dứt lời, ngay sau đó trong phòng làm việc đã không còn một ai.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trống trước mặt, vẻ mặt khó phân biệt.

Mặt bàn ngày trước, đúng giờ sẽ một hộp thức ăn được chuẩn bị tỉ mỉ và phong phú sẽ đặt ở đó.

Và bây giờ, chỗ đó trống không, không có gì.

***

“Đây là số điện thoại di động riêng của Phó Thời Diên, cô chỉ cần gọi vào số này là được.”

“Cảm ơn! Có điều...” 

“Có điều cái gì?” Trình Dương có chút không hiểu tiếp theo cô sẽ nói cái gì.

“Tuy rằng cả ngày anh không làm việc đàng hoàng, lại có dáng vẻ cà lơ phất phơ nhưng dựa vào năng lực tin nào cũng có thể lấy được này của anh, tôi thấy anh không trở thành điều tra viên thì thật là đáng tiếc.” Cố Từ Dư mỉm cười phàn nàn.

"..."

Trình Dương luôn cảm thấy những lời từ miệng Cố Từ Dư câu nào cũng tràn đầy sự mỉa mai.

Dù sao sau khi tiếp xúc với người phụ nữ Cố Từ Dư này, Trình Dương cảm thấy phụ nữ thực sự rất đáng sợ. Nguyên thiếu gia cưới cô, thành thật mà nói rất xứng đôi. 

“Cho nên, chỗ Nguyên Lạc Sâm thật sự không thể sao? Tại sao tên đó lại không nói tình cảm như vậy chứ. Uổng công từ nhỏ ông già nhà tôi lúc nào cũng thổi phồng hắn lên với tôi, hóa ra cũng chỉ như thế mà thôi." Trình Dương hiếm khi xùy~ một tiếng.

“Trình Dương, có phải anh có chuyện gì giấu tôi không?” Cố Từ Dư cảm thấy thái độ này của anh ấy không đúng lắm, dựa theo bình thường thì anh ta sớm đã quay sang châm chọc cô rồi nhưng bây giờ lại đứng bên cạnh cô nói xấu Nguyên Lạc Sâm.

Trình Dương vội vàng chuyển sang chủ đề khác: “Không... Không có gì, không phải nhân phẩm tên Nguyên Lạc Sâm kia quá không được sao? Thôi không nói nữa, chỗ Chu Càn không được, Minh Lâm ở công ty Phó Thời Diên cũng rất lợi hại. Giữa cô và Phó Thời Diên không có ân oán cá nhân, thứ trong tay cô cũng là thứ anh ta muốn nên lần này nhất định có thể thành công!”

“Hiếm thấy miệng anh tích đức như lần này.” Cố Từ Dư khen ngợi.

“...” Trình Dương toát mồ hôi. Không phải việc anh ấy làm là tốt cho cô sao?

Lần trước không biết tại sao, cuộc trò chuyện của bọn họ bị Tề Cách nghe thấy, kết quả là tên thiếu đạo đức kia đã lan truyền chuyện này khắp công ty, có lẽ là đoán Cố Từ Dư không thể mời Chu Càn đến đây nên mới cố ý làm như vậy. Sau đó chờ cho tất cả mọi người trong công ty chê cười tổng giám đốc Cố mới đến này.

Trình Dương lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Cố Từ Dư nên cũng không có ý định nói chuyện này cho cô biết, dù sao Minh Lâm cấp dưới của Phó Thời diên cũng là người quản lý vàng giỏi nhất nhì trong giới, mặc dù... anh ta vẫn còn kém hơn Chu Càn một chút.

Khụ khụ.

Không biết Trình Dương vừa suy nghĩ cái gì, sau khi nói chút chuyện với anh ta xong, Cố Từ Dư bấm số điện thoại của Phó Thời Diên, trực tiếp gọi điện thoại.

Cô đã suy nghĩ tốt sẽ nói với anh ta những gì

Chỉ là cuộc gọi không những không kết nối được, thậm chí còn bị người ta chặn lại.

Khóe miệng Cố Từ Dư khẽ giật giật.

Chà, nằm trong dự tính, với tính cách của Phó Thời Diên tất nhiên anh ta sẽ không trả lời một số điện thoại lạ.

Trong dự đoán.

Cố Từ Dư nhìn chằm chằm vào dãy số trên điện thoại, lấy một chuỗi sim trong tủ trên đầu giường ra, bên trên mỗi gói nhỏ trong suốt đều có một nhãn nhỏ màu đỏ ghi số trên đó, nhìn sơ qua có không dưới trăm cái.

Cô thành thạo thay sim, lần này cô không trực tiếp gọi qua đó mà gửi một tin nhắn, trên đó nói thẳng thân phận và mục đích của cô.

Sau khi đợi một lúc, Cố Từ Dư nhìn vào màn hình... Khóe miệng khẽ nhếch lên một cái.

Xem ra có thể nói chuyện.

Cố Từ Dư bấm gọi.

“Cố Từ Dư.” Một giọng nam quen thuộc từ phía đối diện truyền đến, giọng nói không chút dao động, lạnh như băng, còn mang theo khí thế của một cấp trên.

Trong lời nói tràn đầy sự dò xét.

Cố Từ Dư nhíu mày. Nói thật, cô có chút không thích điểm này của Phó Thời Diên.

“A, là tôi.” Cố Từ Dư thản nhiên nói.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.