(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Lâm Tử Hàm tỉnh bơ rút tay lại, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Nguyên Lạc Sâm, khóe miệng anh ta, quả nhiên vẫn là bộ dạng ấm áp và lại sâu xa khó đoán.
Cố Từ Dư cũng không nhận ra sóng ngầm mạnh mẽ giữa hai người họ, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay, tố cáo với Nguyên Lạc Sâm.
"Cô Lâm kia rất không phối hợp, không đến phòng khám chỉnh hình ngồi, cô ấy muốn đến khoa tâm thần nên tôi cũng không thể làm gì được."
"Nếu có vấn đề về tinh thần, vậy trước tiên chúng ta phải bắt đầu kiểm tra tinh thần.”
Nguyên Lạc Sâm quyết định vấn đề này mà không có chút cảm xúc nào, vừa dứt lời anh cầm điện thoại lên tiện tay gọi một cú điện thoại, đầu bên kia nhanh chóng kết nối, anh nhanh chóng giải thích mấy câu.
“Những hạng mục kiểm tra sẽ có chuyên gia theo dõi, trợ lý Lâm đã xử lý chuyện bên khoa chỉnh hình kia, bây giờ cô về với tôi.”
“...”
Không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác tình huống này, cảm thấy những lời Nguyên Lạc Sâm nói ra, có một loại cảm giác bị người ta bắt gian, rất thâm sâu.
Hơn nữa khi nghe những lời này, có lẽ chút nữa những hạng mục Lâm Thụy Lạp làm kiểm tra sẽ không được tốt. Nhưng nếu như Nguyên Lạc Sâm đã sắp xếp xong xuôi, sau này xảy ra chuyện gì cũng không phải việc của cô.
Cố Từ Dư đứng lên tiện tay ném túi cho Nguyên Lạc Sâm, đứng lên, phủi phủi, chỉnh sửa lại quần áo của mình.
Nguyên Lạc Sâm cau mày, sắc mặt anh có chút lạ.
“Anh là chồng tôi, cầm túi xách thì đã làm sao?” Có người quen ở đây nên phải diễn nghiêm túc.
Nguyên Lạc Sâm đứng sau lưng Cố Từ Dư nghe hiểu nhưng đôi lông mày đẹp càng nhíu chặt hơn.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tử Hàm ở bên cạnh, cầm cái túi như túi rác rồi lạnh lùng vô tình quay người rời đi.
Cố Từ Dư vội vàng đi theo.
Cô cũng đã không chịu được từ lâu nữa rồi, thật sự không thích đợi ở bệnh viện.
Lâm Tử Hàm nhìn bóng lưng một trước một sau của hai người, trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng như gió như trước.
Chỉ có điều càng nhìn kỹ lại, ý tứ sâu xa trong đôi mắt kia giống như vực sâu, sâu xa khó hiểu.
Lâm Tử Hàm đứng dậy, nhìn thấy Lâm Thụy Lạp vẫn đang ngồi nói đùa với Kiều An Ngọc ở bên kia, khóe miệng vốn đang cong lên lập tức trùng xuống.
Mang theo một chút lạnh lùng và chán ghét.
-
Bên kia.
Cố Từ Dư ngồi trên xe, lại liếc người bên cạnh lần nữa, cuối cùng không nhịn được. “Nguyên Lạc Sâm, anh ăn trúng thuốc nổ sao? Sao mặt lại đen như vậy.”
Nguyên Lạc Sâm: “… Cô nhìn sai rồi.”
Giọng nói kia quả thực có thể làm rất nhiều người lạnh cóng.
Một người đàn ông to lớn ngồi bên cạnh như vậy, cô có thể nhìn nhầm sao?
Cố Từ Dư yên lặng phàn nàn.
Cô đoán là có thể là vừa rồi khi ở bệnh viện, Nguyên Lạc Sâm nhìn thấy Lâm Tử Hàm. Dù sao toàn bộ người trong hội có mấy người không biết chuyện nguyên chủ theo đuổi Lâm Tử Hàm.
Hình ảnh vừa rồi thật sự khiến người ta hiểu lầm.
Bình thường tên Nguyên Lạc Sâm này nhìn qua rất lạnh lùng, ít nói, nhưng thực tế tính tình anh rất xấu. Chỉ có điều không đợi mình lật quyển sách lại, hai người đã phải đối mặt với một người đến đúng như dự đoán.
Cuối cùng dì Lâm cũng đến, cách bữa tiệc gia đình không mấy ngày.
Bà cụ đặc biệt cử người đến giám sát hai người họ.
Ý tưởng này chắc chắn là một năm ôm hai, hai năm ôm ba...
Rất nhanh đã có tiếng gõ cửa. Cố Từ Dư mở cửa, thấy Nguyên Lạc Sâm mặc đồ ở nhà đứng ngay trước mặt cô.
Ngay sau đó, một câu nói bay bổng vang lên bên tai cô: "Đến đây ngồi đi."
Sau khi nói xong, ánh mắt Nguyên Lạc Sâm nhẹ nhàng rơi trên người Cố Từ Dư, sau đó anh nói một câu khiến cô bùng nổ.
“Thảo luận với cô về một số việc ở chung sau này.”
Cố Từ Dư nhìn người đàn ông ôm chăn màn lạnh lùng đứng trước mặt mình, nhất thời đầu cô có hơi choáng váng.
“Dì Lâm sẽ ở đây bao lâu?” Cố Từ Dư bất đắc dĩ hỏi. Nếu bà ấy ở lại mười ngày nửa tháng thì cô chắc chắn sẽ phát điên lên.
“Khoảng hơn một tháng, bà chỉ phái dì ấy đến đây để xem xét tình hình phát triển trước mắt của hai chúng ta.” Nguyên Lạc Sâm đã sớm đoán được chuyện này.
“Cho nên trong một tháng này, anh định sẽ ngủ ở dưới sàn phòng tôi?” Cố Từ Dư cảm thấy mình không thể chịu đựng được. Người trưởng thành nhất định phải có không gian riêng tư, nếu ở cùng Nguyên Lạc Sâm, cô sẽ phải chịu cảnh không được trần truồng trong phòng một tháng. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy sợ.
"Nếu tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, với tính tình của bà, chắc có lẽ sẽ không để dì Lâm tiếp tục ở lại đây làm phiền chúng ta.” Nguyên Lạc Sâm nghiêm túc phân tích nói.
Đại khái có thể hiểu được, chỉ có điều hai chữ ‘làm phiền’ cuối cùng này có chút...
Cố Từ Dư sắp xếp ngôn ngữ, định đặt ra các quy tắc với Nguyên Lạc Sâm, sau đó cô nhanh chóng nghe được người đàn ông trước mặt mình đột nhiên nói một câu.
“Còn nữa, tôi nói tôi trải chăn đệm nằm dưới đất khi nào vậy.”
Cô nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm. Nguyên Lạc Sâm trực tiếp đi qua cô: “Cô ngủ ở ghế sô pha đi.”
Cố Từ Dư: “?”
“Đây là phòng của tôi, anh để cho tôi ngủ trên ghế sô pha sao? Anh có biết phép lịch sự không thế?” Cố Từ Dư nhíu mày.
Nguyên Lạc Sâm vẫn không bị lay động: “Lúc trước là do cô chiếm mất phòng ngủ chính.”
Ý ngoài mặt chữ, anh vốn không muốn so đo với cô.
"Cho nên bây giờ anh đang so đo với tôi sao? Nhưng tôi là phụ nữ, hơn nữa còn là vợ của anh đó!” Cố Từ Dư nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp nói chữ vợ ra.
“Vợ trên danh nghĩa, hơn nữa chuyện này sẽ sớm trở thành dĩ vãng thôi.” Giọng nói kia bình thản và lạnh lùng giống như đang bình luận về thời tiết hôm nay.
Cố Từ Dư cảm thấy mình thật sự đã nhìn nhầm anh, quả nhiên Nguyên Lạc Sâm còn tệ hơn trong kịch bản.
Nguyên Lạc Sâm nói xong, anh trực tiếp quăng chăn gối lên giường rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm để tắm rửa, nhìn anh còn quen thuộc với căn phòng này hơn Cố Từ Dư, chủ nhân chính của căn phòng.
Nếu Cố Từ Dư không biết rõ đây là phòng của mình, cô còn nghi ngờ mình mới là người tá túc ở đây.
Khá lắm! Trực tiếp khiêu chiến, khá lắm!
Quả nhiên, đây mới thực sự là bên A, tất cả mọi thứ lúc trước đều là anh giả vờ! Cũng may cô đã tắm rửa trước đó rồi nếu không đợi Nguyên Lạc Sâm tắm xong, cô dọn dẹp xong cũng phải đến nửa đêm.
Cố Từ Dư nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình một chút. Các biệt thự ở trong mười ba tòa nhà An Hạ rất rộng, không gian trong phòng ngủ chính cũng đủ cho nhiều người ngủ, ghế sô pha trong phòng cũng đủ lớn và mềm mại, trải đệm giường lên cũng có thể ngủ rất thoải mái và dễ chịu, nhưng tất nhiên nó cũng không thể so sánh với một chiếc giường rộng rãi, êm ái được.
Nhưng đối với Cố Từ Dư mà nói, thù lao trong hợp đồng thỏa thuận mà cô ký với Nguyên Lạc Sâm rất hấp dẫn, đương nhiên, cô sẽ không vì chút chuyện này mà từ bỏ tương lai chỉ nằm và tiêu tiền được.
Ghế sô pha cũng rất thoải mái... nào có tệ hơn chiếc giường kia mấy chứ?
Sau khi Cố Từ Dư dùng thời gian ngắn nhất để điều chỉnh tâm trạng của mình, cô lập tức tự làm một chiếc giường sô pha, thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Nguyên Lạc Sâm tắm rửa xong thì đi ra.
Anh khoác một cái áo tắm rộng thùng thình, phô bày dáng người cao to tuấn tú hết cỡ, dáng người cực kỳ quyến rũ hết hợp với khuôn mặt lạnh và thuần khiết như băng của Nguyên Lạc Sâm, quả thật khiến người ta muốn phạm tội mà.
Chỉ có điều trong thời gian này không ai thưởng thức nó cả, Nguyên Lạc Sâm mới đi ra đã nhìn thấy gương mặt ngủ say và tư thế ngủ cực kỳ kiêu ngạo của Cố Từ Dư.
“...” Anh vô thức nhướng mày, thu tầm mắt về. Xem ra ngủ trên ghế sô phá vẫn có ảnh hưởng đến sự phát huy của cô.
Biểu hiện trên mặt Nguyên Lạc Sâm rất hiếm thấy, có chút một lời khó nói hết.
Khi anh đi đến bên kia giường nhìn lại, đầu lông mày anh lại nhướng lên lần nữa, đôi lông mày tuấn tú khẽ đan vào nhau.
Chiếc giường này như vừa bị cướp vậy, chỉ còn lại cái giường to lớn sạch sẽ, anh quay đầu nhìn chiếc đệm mềm mại bên ghế sô pha kia, có mấy cái gối vây quanh người con gái ngủ như chết, khóe miệng giật giật.
A.
Có một số người dường như trời sinh đã có kỹ năng bậc nhất, bất kể như thế nào, bất kể lúc nào họ đều biết cách hưởng thụ nó.
Giống như bây giờ, mặc dù đã cướp được cái giường này nhưng người phụ nữ này còn có thể ngủ thoải mái hơn của anh.
Nguyên Lạc Sâm cảm thấy mình bị Cố Từ Dư làm cho không còn cách nào nữa rồi.
Lúc trước khi ở bệnh viện, cơn giận đột nhiên xuất hiện bây giờ cũng đã lắng xuống.
Anh lấy chăm đệm và gối đầu trong tủ ra, trằn trọc một lúc lâu mới nằm xuống.
Nguyên Lạc Sâm thường bị mất ngủ, nhưng tối nay đột nhiên thay đổi hoàn cảnh mới. Cứ tưởng sẽ khó chìm vào giấc ngủ hơn nhưng không ngờ nghe tiếng hít thở nhè nhẹ vang bên tai, nghiêng người nhìn gương mặt rối tinh rối mù đang ngủ kia, anh nhanh chóng cảm nhận được cơn buồn ngủ ấp đến, anh nhanh chóng nhắm mắt lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");