Sau Khi Ký Khế Ước Trọn Đời Với Lính Gác Điên Phê

Chương 2: Anh đã nài nỉ tôi như vậy




Vân Thiên Nhận rũ mắt rời khỏi văn phòng Thượng sĩ rồi lặng lẽ đi qua hành lang vào thang máy.

Mặc dù trong lòng vô cùng phiền muộn nhưng lưng anh vẫn thẳng tắp, bả vai cũng không hề chùng xuống.

Sau khi về phòng đóng cửa ở một mình, Vân Thiên Nhận mới thở dài một hơi, lộ ra vẻ mỏi mệt không chịu nổi.

Anh ngồi trên ghế salon, một tay đỡ trán chậm chạp hít thở, sau đó cầm máy liên lạc hình vuông lướt xem tin tức.

Mấy ngày nay anh đã hỏi thăm tất cả lính gác chưa hợp tác với ai trong tháp, đưa ra đủ thứ điều kiện có lợi để năn nỉ họ cộng tác với mình.

Nhưng hầu như mọi câu trả lời mà Vân Thiên Nhận nghe được đều là từ chối.

Nói hầu như là vì có một lính gác tên Kim Huân trả lời thế này.

【 Anh đã nài nỉ tôi như vậy thì chúng ta gặp một lần đi, tám rưỡi tối gặp nhau ở góc cầu thang dưới tầng hầm số một.】

Đọc tin nhắn kia, trong đầu Vân Thiên Nhận vang lên lời cảnh báo của bạn anh: Nếu có lính gác nào tên Kim Huân muốn gặp cậu thì nhất định phải từ chối ngay nhé, tên lính gác này vừa hống hách vừa lỗ mãng, hắn tìm cậu chỉ vì thấy cậu rơi vào đường cùng nên muốn chơi cậu thôi.

Ánh mắt Vân Thiên Nhận tối đi, im lặng mấy giây rồi trả lời Kim Huân.

【 Cảm ơn cậu chịu nói chuyện với tôi, tôi sẽ đến đúng giờ.】

Đúng là anh đã rơi vào bước đường cùng rồi.

Tám giờ hai lăm, Vân Thiên Nhận chạy tới chỗ hẹn —— Góc cầu thang dưới tầng hầm số một.

Tầng hầm số một gồm năm nhà kho lớn và một bãi đậu xe quân sự, bình thường có thang máy lên thẳng, còn thang bộ chỉ dành cho thoát hiểm khẩn cấp, vì không ai ngó ngàng nên các góc phủ đầy bụi bặm, công tắc kích hoạt bằng giọng nói nhấp nháy làm bầu không khí hơi ngột ngạt.

Vân Thiên Nhận đợi hơn hai mươi phút, đến tám giờ bốn mươi mấy phút, rốt cuộc Kim Huân mới khoan thai đi tới.

Hắn mặc quân phục lính gác đen như mực, nhìn bề ngoài khoảng hai mươi tuổi, tóc đầu đinh, mắt hí mặt to, tướng đi đủng đỉnh lộ ra vẻ vô lại, nhìn là biết mới vào tháp chưa lâu.

"Chào lính gác Kim Huân." Vân Thiên Nhận tiến lên một bước chìa tay ra với Kim Huân.

Kim Huân ngạo mạn liếc nhìn tay anh rồi hời hợt nắm một cái, sau đó ngắm nghía Vân Thiên Nhận bằng ánh mắt hết sức lộ liễu.

Trước đây Kim Huân đã nghe nói Vân Thiên Nhận rất thanh tú, giờ nhìn gần Vân Thiên Nhận còn đẹp hơn tưởng tượng của hắn nhiều.

Kim Huân liếm mép, trong lòng mừng rỡ.

Nhận ra ác ý trong mắt Kim Huân, Vân Thiên Nhận cố nén bực bội, bình tĩnh nói: "Lính gác Kim Huân, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi, tôi đang tìm người hợp tác."

"Tôi biết." Kim Huân nhìn chằm chằm Vân Thiên Nhận rồi khinh thường giễu cợt một câu, "Tôi còn biết tỷ lệ khai thông của anh với lính gác chỉ có 22% thôi, với tỷ lệ khai thông này làm sao trấn an lính gác sau khi chiến đấu hả? Thà về khu dân cư làm dân thường còn hơn."

Vân Thiên Nhận không tức giận mà kiên nhẫn nói: "Đúng vậy, hiện giờ tỷ lệ khai thông của tôi chỉ có 22%, nhưng trước đây từng có trường hợp tỷ lệ khai thông tăng mạnh sau khi dẫn đường kết hợp với lính gác, trước tiên cậu có thể thử khóa lại với tôi để hợp tác một thời gian, nếu tỷ lệ khai thông của tôi vẫn không tăng lên thì cậu có thể mở khóa với tôi, xin cậu cho tôi một cơ hội."

"Kết hợp à......" Kim Huân nở nụ cười quái dị rồi nhếch mép nhìn Vân Thiên Nhận, giọng điệu ngả ngớn.

Vân Thiên Nhận điềm tĩnh nhìn lại Kim Huân.

Vân Thiên Nhận không kiêu ngạo không tự ti làm Kim Huân định trêu chọc anh như đấm vào bông, có sức mà không có chỗ dùng.

Kim Huân thẹn quá hóa giận hừ lạnh: "Được, vậy tôi sẽ cho anh một cơ hội."

"Thật sao?" Vân Thiên Nhận mừng rỡ reo lên, đôi mắt lập tức tỏa sáng.

"Thật." Kim Huân cười nhạo, "Miễn là anh hầu hạ tôi bằng miệng, ngay bây giờ và ngay tại đây."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.