Sau Khi Kết Hôn Với Túi Khóc A

Chương 3




Mạc Thương chọc cho Omega của mình tức giận, lúc xuống xe, cậu không thèm nhìn hắn mà trực tiếp đi xuống, rõ ràng là lúc trước cậu sẽ chờ hắn xuống chung.

Thật ra Tô Ung Thần không tức giận vì khi nãy hắn hôn cậu, dù sao cậu là người khởi xướng trước, điều cậu tức giận chính là... mình thế mà bị một người đàn ông với tâm trí của một đứa trẻ mười tuổi quấy rối.

Không được đi chung với cậu, Mạc Thương nhịn. Lúc ăn cơm cậu nói không đói và không chịu xuống lầu, Mạc Thương cũng nhịn. Hắn vừa mới vào phòng thì cậu liền trốn vào nhà tắm, Mạc Thương vẫn có thể nhịn được. Nhưng buổi tối Tô Ung Thần muốn "chia phòng ngủ", Mạc Thương không nhịn được nữa.

"Không được." 【Bất lực nắm chặt góc áo của đối phương.jpg】

Tô Ung Thần cảm thấy trước khi người này lấy lại trí nhớ thì bất kỳ hành động thân mật nào cũng rất kì cục.

Bây giờ tâm trí của Mạc Thương chỉ dừng ở khoảng mười tuổi, hắn còn quá nhỏ để biết những chuyện này.

"Vợ ơi..."【Mím chặt môi, như thể là lát nữa anh sẽ khóc cho em coi.jpg】

Mạc Thương đột nhiên nhớ ra trên mạng có một câu nói như sau, "Một người đàn ông có kỷ luật, đầu tiên là phải quản lý tốt nửa th@n dưới của mình. "

Hắn thấy mình "làm nũng" cũng vô dụng, vì thế hắn đi đến tủ quần áo, lấy cái quần rộng thùng thình ra.

Hắn mặc nó bên ngoài quần ngủ trong ánh mắt khó hiểu của Tô Ung Thần.

Tô Ung Thần khó hiểu hỏi: "Anh đang làm gì vậy? "

Phòng ngủ lạnh à? Hay là hắn cũng biết cái quần ngủ này làm lộ ra quá nhiều đường nét nên mới chồng thêm một cái vào?

Mạc Thương chớp chớp mắt, hắn nghiêm túc nói, "Nếu em lo lắng, anh sẽ mặc thêm mấy lớp nữa. "

"Anh sẽ không làm gì em."

Vài giây sau Tô Ung Thần mới nhận ra đối phương có ý gì, cậu không biết bây giờ mình nên nói gì mới phải.

"Trời ạ..." Cậu bất đắc dĩ gãi đầu, "Sao anh lại ngốc quá vậy. "

Mạc Thương không nói gì, hắn chỉ đứng yên nhìn cậu.

Tô Ung Thần bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nghĩ đến ý định chia phòng ngủ bất thành của mình, cậu lơ đãng hỏi một câu.

"Anh muốn ngủ với em đến thế sao?"

"Muốn."

Mạc Thương gật gật đầu, "Vì pheromone của em rất thơm, mấy ngày nay anh rất khó chịu, chỉ có lúc ngủ cùng em mới có thể thoải mái một chút. "

... Đó là bởi vì pheromone.

Mặc dù đáp án này năm trong dự đoán của Tô Ung Thần, nhưng cậu vẫn bị câu trả lời đó đạp cho một cú đau.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Ngày hôm sau

Hôm nay là ngày nghỉ nên Tô Ung Thần ngủ nướng một chút, sau khi thức dậy, cậu đưa tay sờ sờ thì thấy bên cạnh không còn ai, hình như đối phương đã rời đi từ lâu rồi.

Cậu ngáp một cái rồi đi xuống phòng khách, sau đó phát hiện trong phòng có khách đến.

Khó mà đoán chính xác được tuổi của người phụ nữ ngồi trên sofa kia, bà có mái tóc dài, cử chỉ và thần thái rất có sức hút, chỉ là đôi lông mày của bà hơi nhíu lại, thoạt nhìn có thể thấy bà không phải là người dễ gần.

Sau khi đến gần, Tô Ung Thần mới nghe thấy Mạc Thương gọi bà là mẹ.

Mặc dù cậu đã chuyển tới đây một thời gian, nhưng lúc trước, khi làm các thủ tục cậu đều liên lạc với quản gia của nhà họ Mạc, cho nên đây là lần đầu tiên Tô Ung Thần gặp mẹ của Mạc Thương.

Tô Ung Thần vội vàng chào hỏi: "Dì... à không... mẹ.... Chào buổi sáng ạ. "

Bà nghe vậy chỉ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó thì tiếp tục nói chuyện với Mạc Thương.

Tô Ung Thần xấu hổ đứng bên cạnh một lúc lâu, vẫn là bà nhắc cậu có thể về phòng trước nên cậu mới trốn lên lầu.

Sau khi quay về phòng, cậu đứng trước bồn rửa mặt nhìn mình trong gương, vừa mới thức dậy nên gương mặt cậu có hơi sưng, đầu tóc cũng khá rối.

Tô Ung Thần cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp kia không quá 40, thái độ của bà với cậu rất lạnh lùng, cậu không muốn để ý cho lắm nhưng không cách nào ngừng nghĩ về nó được.

Cậu đứng trầm ngâm một hồi cho đến khi có người gọi cậu, "Cậu Tô. "

Lúc này Tô Ung Thần mới sực tỉnh, cậu quay đầu lại thì thấy người phụ nữ mà mình đang suy nghĩ tới đang đứng trước cửa, sắc mặt bà y như ban nãy.

"Cậu có tiện nói mấy câu không?"

"... Có, dạ có ạ. "

Tô Ung Thần cảm thấy khá căng thẳng, người trước mặt cậu cứ như thẩm phán đang phán án tử cho cậu vậy.

"Bệnh tình của Mạc Thương đang có tiến triển nhất định, bác sĩ nói 70% là sẽ khỏi, cho nên qua hai ngày nữa tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài điều trị."

Tô Ung Thần cảm giác như có thứ gì đó bóp chặt lấy trái tim mình, cậu có một linh cảm rất xấu.

"Ý tôi là, một thời gian nữa cậu Tô có thể chuyển đi."

Tô Ung Thần nở một nụ cười gượng ép, " Con không hiểu lắm, không phải chúng ta là thông gia sao? "

Bà không trả lời cậu, Tô Ung Thần hối hận khi mình lại hỏi một câu hỏi buồn cười như vậy.

Cái gì mà là thông gia chứ, cuộc hôn nhân của bọn họ được thành lập dựa trên lợi ích của hai nhà, thậm chí còn không được gọi là vợ chồng nữa.

Dù sao thứ duy nhất mà người nhà họ Mạc có thể lấy của cậu chính là pheromone.

"Được, " Tô Ung Thần nói, "Con biết rồi. "

Lời tác giả:

Bé con đáng thương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.