Sau Khi Kết Hôn Với Giáo Sư Tống

Chương 41




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Tuyết Phong và Tống Mục Thanh mấy ngày nay đang tìm hiểu các studio chụp ảnh.

Họ đã xem qua vài bộ ảnh mẫu, những bức ảnh chỉnh sửa trên mạng trông có vẻ rất đẹp.

Tuy nhiên, vì đây là công việc kinh doanh, người ta thường chỉ chọn ra những bức ảnh đẹp nhất để thu hút khách hàng, không biết khi chụp cho mình thì kết quả sẽ thế nào.

Hơn nữa, các cặp đôi trong ảnh chủ yếu đều là nam và nữ.

Mặc dù hiện nay kết hôn đồng giới không hiếm, nhưng ảnh cưới của các cặp đôi đồng giới vẫn khá ít gặp trên thị trường.

Chắc là trong mắt nhiều studio, việc chụp ảnh cho hai người đàn ông sẽ khó khăn.

Lục Tuyết Phong thực sự không có kinh nghiệm chụp ảnh cưới, xem tới xem lui đã hoa cả mắt, không biết chọn cái nào.

Cuối cùng, cậu đành phải tìm người có kinh nghiệm để hỏi ý kiến.

Vậy là cậu chủ động hỏi Tấn Hồng, người đàn ông đã kết hôn.

Tấn Hồng nghe vậy thì nhướng mày: "Các cậu muốn chụp ảnh cưới à?"

Ảnh cưới thường được chụp trước khi kết hôn, nhưng Lục Tuyết Phong và Tống Mục Thanh thì kết hôn vội vàng rồi đăng ký, không tổ chức tiệc cưới nên đã bỏ qua chuyện này, giờ mới tính chụp bù.

Thật ra không có quy định nào về thứ tự, khi nào muốn chụp thì cứ chụp, chẳng có gì phải nghiêm ngặt.

Tấn Hồng cười nói: "Được đó, có vẻ tình cảm của các cậu rất tốt nhỉ."

Lục Tuyết Phong cũng cười theo.

Hôm ăn Tết, gia đình có nhắc tới chuyện này, nhưng sau khi qua Tết, bận rộn công việc và những chuyện khác, hai người lại quên mất. Nếu không phải hôm đó thấy người khác chụp ảnh cưới, Tống Mục Thanh tối ôm cậu lại nhắc tới, chắc chuyện này cũng sẽ bị bỏ qua thêm một thời gian nữa.

Giờ Tống Mục Thanh muốn chụp, cậu cũng không muốn trì hoãn nữa.

Lục Tuyết Phong hỏi: "Anh hồi đó làm sao chọn được studio vậy?"

"Khó chọn lắm, anh cũng xem qua không ít chỗ. Cậu biết đó, Tiểu Mỹ là người rất chú trọng chi tiết, yêu cầu cao và cũng rất kén chọn."

Lục Tuyết Phong đương nhiên biết điều này.

Tiểu Mỹ là người có quan điểm rõ ràng về mọi thứ, từ phong cách ảnh cưới, trình độ nhiếp ảnh gia, đến chất lượng ảnh sau khi chỉnh sửa đều yêu cầu rất cao.

Dù sao cũng chỉ có một lần chụp ảnh cưới trong đời, nên phải làm sao cho thật hoàn hảo.

Lục Tuyết Phong đã thấy thiệp mời cưới của họ, những bức ảnh đó chụp rất đẹp.

Cậu nói: "Ảnh cưới của hai người rất đẹp."

"Đúng vậy, còn làm cho anh trông đẹp trai hơn, Tiểu Mỹ thì xinh như tiên nữ, ai cũng rất hài lòng."

Tấn Hồng vừa nói vừa lật lại ảnh cưới của mình.

"Để anh giới thiệu cho cậu hai chỗ, hồi đó anh thấy đều được, nhưng Tiểu Mỹ lại phân vân mãi, cuối cùng chọn cái đắt hơn."

Tấn Hồng tìm được trang web của studio đó rồi gửi cho Lục Tuyết Phong.

" Cảm ơn, tôi xem thử."

"Ý anh là, các cậu cứ chọn cái đắt nhất đi, dù sao tiền đã bỏ ra rồi, nhưng khi thấy ảnh cưới, tâm trạng sẽ rất vui, không như mấy lần khác, dù đã chi tiền nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không vừa ý."

Lục Tuyết Phong đáp một tiếng, vừa nghe vừa lướt qua trang web.

Với họ, tiền không phải là vấn đề, quan trọng là xem dịch vụ và chất lượng sản phẩm có xứng đáng với số tiền bỏ ra hay không.

" Anh đã gửi thông tin của studio mà anh đã chụp trước đây rồi. Các cậu có thể liên lạc với họ, anh cảm thấy dịch vụ khá ổn."

"Được rồi."

Lục Tuyết Phong nhận lời, rồi cảm ơn lại một lần nữa, tất cả đã lưu lại.

Tối về sẽ bàn lại với Tống Mục Thanh.

Sau khi nói chuyện xong, Tấn Hồng lại nhìn Lục Tuyết Phong, cười nói: "Cảm giác cậu thật sự khác rồi."

Lục Tuyết Phong liếc mắt nhìn anh ta, "Thật sao?"

"Chỉ hai chữ thôi." Tấn Hồng giơ hai ngón tay lên lắc lắc, "Hạnh phúc."

"Làm quá rồi."

Lục Tuyết Phong không thèm để ý tới anh ta.

"Thật mà." Tấn Hồng không phải đang đùa, mà là nói nghiêm túc.

Trước kia ai mà nghĩ rằng Lục Tuyết Phong, người độc lập và tự do như vậy, lại có những khoảnh khắc thế này. Sau khi kết hôn, sức hấp dẫn của cậu vẫn không hề giảm.

Còn trở nên quyến rũ hơn.

Cảm giác này thật tuyệt.

Lục Tuyết Phong cũng rất hài lòng với tình trạng hiện tại của mình.

Kết hôn với Tống Mục Thanh không phải là gánh nặng, mà là một điểm xuyến tuyệt vời cho cuộc sống trước đây của cậu.

Rất thoải mái và tự nhiên.

Dù sao, cậu cũng hài lòng.

Tối đó, Lục Tuyết Phong cùng Tống Mục Thanh bàn bạc về việc lựa chọn studio chụp ảnh, hai người đã liên lạc với nhiếp ảnh gia mà Tấn Hồng đã hợp tác trước đây.

Nhiếp ảnh gia nói nếu họ có thời gian thì có thể đến studio để trao đổi trực tiếp, hôm nay cô ấy nghỉ.

Hai người cảm thấy không có vấn đề gì.

Chiều hôm sau, họ tranh thủ thời gian đi đến studio một chuyến.

Studio này có một tòa nhà riêng, hai tầng, không gian khá rộng, các khu vực được phân chia rõ ràng. Lầu trên có người đang chụp ảnh, bối cảnh được trang trí rất tinh tế.

Họ gặp nhiếp ảnh gia hôm qua đã trò chuyện qua điện thoại, là một cô gái trẻ, trông không lớn tuổi, tự giới thiệu là Tiểu Hà.

Dù còn trẻ nhưng cô ăn mặc có phong cách, rất có cá tính, lại cũng rất dễ gần, thoải mái, nghe nói cô đã làm nghề này khá lâu.

Khi gặp hai người, cô hơi ngạc nhiên một chút, vì hóa ra đây là một cặp đôi đồng giới. Tuy nhiên, cô cũng biết đây là khách do người hợp tác trước đây giới thiệu, vì vậy cô tiếp đón rất chu đáo.

Tiểu Hà dẫn họ tham quan một vòng, đồng thời giới thiệu về các dịch vụ chụp ảnh cưới, bao gồm trang điểm, trang phục, địa điểm, chụp trong nhà và ngoài trời.

Sau đó, họ ngồi xuống cùng nhau, Tiểu Hà hỏi về phong cách mà hai người muốn, mở một cuốn album ảnh của mình cho họ xem, phong cách cá nhân rất rõ ràng, mỗi bức ảnh đều thể hiện được không khí giữa hai người, khung cảnh và người đều có sự nhấn mạnh riêng biệt.

Nhân viên trong studio rất lịch sự, có cả cà phê và đồ ăn nhẹ, không khí làm việc rất tốt.

Lục Tuyết Phong nhẹ nhàng hỏi ý kiến của Tống Mục Thanh: "Em thấy cũng ổn, anh thấy sao?"

Tống Mục Thanh cúi đầu, rồi nhìn vào mắt cậu: "Ừm, chọn chỗ này đi."

Không tìm ra điểm nào sai, mọi thứ đều rất tốt.

Sau một hồi trao đổi, Lục Tuyết Phong và Tống Mục Thanh quyết định đặt lịch và đặt cọc.

Vì Tiểu Hà có vẻ rất chân thành, dù chụp ảnh cho các cặp đôi đồng giới không nhiều. Trong quá trình trao đổi, họ cảm nhận được sự tôn trọng và công nhận ý tưởng của mình, nên Lục Tuyết Phong đã quyết định.

"Với vẻ đẹp của hai anh, chắc chắn ảnh sẽ đẹp thôi, chỉ cần hai anh tin tưởng tôi."

Tiểu Hà rất tự tin vào bản thân.

"Không tin cô, chúng tôi cũng sẽ không đến tận đây." Tống Mục Thanh nói tiếp.

"Ôi, vinh dự quá." Tiểu Hà tự mình tiễn họ ra ngoài, "Vậy tôi sẽ tạo một nhóm để trao đổi chi tiết."

Do vấn đề lịch chụp, còn có một vài khách hàng đã đặt trước, Lục Tuyết Phong và Tống Mục Thanh phải đợi đến tuần sau mới có thể chụp.

Nhưng cũng sắp rồi.

Họ cuối cùng quyết định chụp ba bộ, mỗi bộ một phong cách, một bộ trong nhà, hai bộ ngoài trời. Cả ngày sẽ chụp xong, không quá mệt.

Để có kết quả ảnh tốt nhất, những ngày này Lục Tuyết Phong không để Tống Mục Thanh để lại dấu vết gì trên người mình.

Nếu không, sẽ khó che đi.

Vì thế, Tống Mục Thanh phải kiềm chế.

Vào ngày chụp, Tống Mục Thanh bỏ kính mắt, đeo kính áp tròng. Hai người sáng sớm đã lên đường đến studio, chuẩn bị thay đồ và trang điểm, bắt đầu chụp trong nhà.

Mặc dù gọi là trang điểm, nhưng thật ra họ chẳng cần phải trang điểm cầu kỳ gì, không trang điểm cũng đã đủ nổi bật.

Thợ trang điểm còn khen là da của họ rất đẹp, cuối cùng chỉ tỉa lại lông mày, làm sáng da một chút, và thoa chút son dưỡng môi.

Sau đó làm kiểu tóc.

Cả hai đều có dáng người cao, tỉ lệ cơ thể rất đẹp, mặc bộ nào cũng tôn lên được dáng vẻ, khiến bộ đồ thêm phần sang trọng.

Khi thay xong bộ trang phục đầu tiên bước ra, Tống Mục Thanh nhìn Lục Tuyết Phong, không chớp mắt.

Lục Tuyết Phong đi tới, không khỏi hỏi: "Sao vậy? Không hợp à?"

"Hợp." Tống Mục Thanh ôm chặt eo cậu, thì thầm bên tai, "Rất đẹp."

Hầu như cả ngày, họ đều dành thời gian cho việc chụp ảnh.

Chụp ảnh cưới thật sự là một hoạt động nhìn thì dễ dàng nhưng lại rất tốn sức lực.

May mà Tiểu Hà có kinh nghiệm, rất biết cách chỉ đạo và bắt được cảm xúc.

Lục Tuyết Phong và Tống Mục Thanh lại có gương mặt lên ảnh đẹp, thân hình chuẩn, nên việc chụp ảnh diễn ra rất suôn sẻ, cũng tiết kiệm được thời gian.

Chụp xong trong nhà, họ thay đồ rồi ngồi xe của studio đến địa điểm ngoài trời.

Cả nhóm đều rất nhiệt tình và có trách nhiệm, khi mệt thì cùng trò chuyện, nghỉ ngơi một chút, có bánh mì nhỏ và đồ ăn nhẹ để bổ sung năng lượng.

Cảnh ngoài trời rất đẹp, càng dễ chụp.

Tiểu Hà không thích kiểu chụp ảnh cứng nhắc, cô chỉ để hai người theo kiểu sinh hoạt thường ngày của họ, cảm thấy thoải mái thì làm, cô sẽ bắt được khoảnh khắc, chỉnh sửa góc máy, và hướng dẫn một chút về ánh mắt.

Có lần, hai người đứng gần nhau, khi ánh sáng và không khí đều thích hợp, Tiểu Hà bảo họ hôn nhau.

Tống Mục Thanh chỉ khẽ chạm môi vào Lục Tuyết Phong.

Sau khi hôn xong, tách ra.

Chưa đầy hai giây, anh lại cúi đầu hôn Lục Tuyết Phong.

Lục Tuyết Phong không kịp phản ứng, chớp mắt vài cái, hơi ngượng ngùng tựa vào lòng Tống Mục Thanh.

Đôi tai đỏ ửng.

"Đã bảo chỉ hôn một cái, sao anh lại..." cậu hỏi.

Bên cạnh nhiều người như vậy mà.

Tống Mục Thanh cũng cười, tự nhiên ôm cậu, thì thầm: "Không nhịn nổi, cả ngày chưa hôn em."

Anh nói rất nhẹ nhàng.

Nhưng cũng đủ để những người xung quanh nghe thấy.

Mấy cô gái trong studio không kìm được cười, khuôn mặt đầy biểu cảm ngưỡng mộ, trong lòng đều thầm "Ôi" một tiếng, bị họ làm cho cảm động.

Địa điểm cuối cùng là một công viên xanh tươi với hồ nước và hoa lá.

Lúc này, hai người đều mặc áo sơ mi đơn giản, trong khung cảnh hoa lá rực rỡ, họ lại càng nổi bật, tạo nên một vẻ đẹp riêng biệt.

Khi nghỉ ngơi, họ ngồi trên chiếc ghế dài bên hồ, tay cầm bó hoa và cỏ mà studio chuẩn bị sẵn, không cố gắng bó lại mà chỉ buộc lỏng, tạo cảm giác tự nhiên thoải mái.

Lúc này, hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, gió cũng rất nhẹ nhàng.

Tống Mục Thanh hỏi Lục Tuyết Phong có mệt không.

"Vẫn ổn." Lục Tuyết Phong đưa ánh mắt từ xa trở lại nhìn người bên cạnh, "Không mệt lắm."

Họ làm việc hiệu quả, chụp nhanh lắm.

Không khí trong đội ngũ rất thoải mái, thỉnh thoảng lại đùa giỡn, làm họ cảm thấy thư giãn. Hơn nữa, họ không phải luôn tạo dáng cứng nhắc, mọi động tác đều tự nhiên, vì vậy không cảm thấy mệt.

Tiểu Hà mang đồ ăn lại cho họ.

"Vất vả rồi, đợi một chút khi bầu trời chiều xanh lên, chúng ta chụp vài tấm nữa là xong."

"Cảm ơn."

Lục Tuyết Phong nhận lấy thức ăn từ tay Tiểu Hà.

"Trợ lý của tôi đã chụp một vài bức ảnh hậu trường, tôi sẽ gửi cho các anh nhé." Tiểu Hà vừa lật album vừa hài lòng nói, "Mỗi bức đều rất đẹp, chất lượng như ảnh gốc."

"Vậy phiền cô gửi cho chúng tôi."

Tiểu Hà ngay lập tức chia sẻ tất cả những bức ảnh mới có trong điện thoại của cô.

Có khá nhiều ảnh, phải chờ một lúc.

"Thật sự các anh rất hợp nhau, tôi chụp rất dễ dàng, mỗi bức đều đạt mức tôi mong muốn." Tiểu Hà cười nói, "Cũng coi như giúp tôi nâng cao kinh nghiệm."

Cô rất thích nhiếp ảnh, dù đang làm việc nhưng chỉ cần có cảm hứng là cô chẳng cảm thấy mệt mỏi, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Lần này, đối diện với hai người, cảm giác trước ống kính và không khí rất tuyệt vời, thực sự hiếm có, cô muốn chụp thêm nhiều nữa.

Khi mặt trời dần khuất xuống, bầu trời chuyển sang màu xanh lam, họ đã hoàn thành bộ ảnh cuối cùng.

Cả nhóm quay lại studio.

Lục Tuyết Phong và Tống Mục Thanh thay lại trang phục của mình.

Tiểu Hà nói với họ về các bước tiếp theo, cô sẽ gửi tất cả ảnh gốc cho họ, khi đó họ cần chọn ra những bức cần chỉnh sửa.

Sau đó, những bức ảnh sẽ được làm thành khung ảnh và album, các cậu sẽ đến lấy sau.

"Đây là hoa tặng các anh." Tiểu Hà lại đưa bó hoa vào tay Lục Tuyết Phong, khen, "Cầm hoa này trông rất hợp."

"Vậy cảm ơn cô."

"Không có gì đâu." Tiểu Hà nói, "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

Lục Tuyết Phong khẽ cong môi, "Chúng tôi không phải là tân hôn đâu. Chúng tôi đã kết hôn lâu rồi."

Tiểu Hà hơi ngạc nhiên, cũng không ngờ rằng lần đầu tiên gặp cặp đôi đã kết hôn lâu mà lại đi chụp ảnh cưới.

Nhưng cô lập tức mỉm cười, "Tại studio của tôi, tất cả đều là tân hôn, dù đã kết hôn lâu hay mới cưới, đều là tân hôn. Chúc các anh hạnh phúc như những ngày đầu."

"Xin cảm ơn lời chúc của cô."

Hai người nhận lời chúc, tay cầm bó hoa trở về nhà.

Những cành hoa chưa được cắt tỉa, trông có chút lộn xộn, nhưng hoa và cỏ hòa quyện lại với nhau, sự lộn xộn đó lại mang một vẻ đẹp riêng.

Họ đặt bó hoa vào trong bình.

Lục Tuyết Phong nằm lên sofa nghỉ ngơi, lúc này mới cảm thấy chân hơi mỏi.

Hôm nay đứng lâu quá.

Lục Tuyết Phong xoa bóp chân, thư giãn cơ bắp.

Tống Mục Thanh hỏi: "Chân mỏi à?"

"Chút xíu."

Tống Mục Thanh ngồi lại bên cạnh cậu, xoa bóp cho cậu.

Lục Tuyết Phong lặng lẽ nhìn người bên cạnh, mi mắt dài và dày, sống mũi thẳng tắp.

Lục Tuyết Phong vô thức tiến lại gần, ngẩng người dậy, "Giáo sư Tống, anh không đeo kính cũng rất đẹp."

Tống Mục Thanh nhẹ nhàng ngẩng mắt lên, "Thật sao?"

Việc anh phải đeo kính áp tròng vẫn còn hơi không quen.

Về nhà là anh lập tức tháo ra.

"Ừ."

Lục Tuyết Phong trả lời.

Lúc này, kiểu tóc của Tống Mục Thanh vẫn chưa thay đổi, vẫn như lúc sáng, trong rất anh tuấn.

Lục Tuyết Phong nghĩ đến bộ trang phục của anh, lại không kìm được nói: "Hôm nay anh thử ba bộ, anh biết bộ nào em thích nhất không?"

Tống Mục Thanh vẫn giữ tay ở trên mắt cá chân của Lục Tuyết Phong, ánh mắt anh chạm vào mắt của cậu.

"Bộ nào?"

"Bộ vest đấy."

Cực kỳ lạnh lùng nhưng quyến rũ, khiến anh trông càng cao ráo, gọn gàng, lại rất có khí chất.

"Rất thích à?" Tống Mục Thanh hỏi.

"Rất thích." Lục Tuyết Phong nói nhỏ, "Muốn cởi đồ ra."

Tống Mục Thanh không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ nhướn mày.

Điều này có khác gì dụ dỗ đâu.

Tống Mục Thanh cảm thấy trong lòng nóng lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt lên bắp chân thon gọn của Lục Tuyết Phong, nơi ngón tay chạm đến, nhiệt độ như lan tỏa.

Lục Tuyết Phong không kìm được rụt chân lại, nhưng lại bị người kia kéo xuống để hôn.

Hôm nay vẫn chưa được hôn thật sự.

(Còn vài đoạn

Lúc này, người trong lòng ngực lại cố ý trêu chọc anh.

Đôi môi ấm áp chạm vào nhau, không thể tách rời.

Tống Mục Thanh hôn cậu, đầu lưỡi duỗi vào sâu, không khỏi có vài phần cường thế, bóp chặt cằm Lục Tuyết Phong kéo về phía mình, hôn vào càng sâu, tay anh cũng khơi lên một ngọn lửa.

Lục Tuyết Phong ra sức đáp lại, cố gắng theo kịp nhịp điệu của anh, đôi tay theo bản năng vòng qua cổ anh. Cổ bị ăn cắn mút để lại những vết đỏ rõ ràng, cảm giác hơi nhói và ẩm ướt.

Vạt áo rộng thùng thình vừa bị kéo lên, để lộ vòng eo xinh đẹp và thon gọn, ngay sau đó, âm thanh từ bụng cậu vang lên.

Âm thanh cắt đứt không khí ái muội.

Động tác tiếp theo bỗng dưng dừng lại.

Không gian trở nên im lặng.

Tống Mục Thanh ngây người, hơi thở còn ấm nóng, bỗng nhiên cảm thấy như bị hạ nhiệt.

Lục Tuyết Phong thở dốc nhẹ, không biết là do bị hôn hay vì ngượng ngùng, mặt cậu đỏ bừng và nóng ran.

Cậu chớp mắt, nói: "...Giáo sư ơi, em đói rồi."

Chụp cả ngày, ngoài chút đồ ăn buổi sáng, cậu vẫn chưa ăn một bữa chính đàng hoàng.

Tống Mục Thanh cúi người xuống người cậu, cố gắng kiềm chế, rồi lại mở miệng, giọng đầy cưng chiều, pha chút ý cười và bất đắc dĩ:

“Muốn ăn gì? Anh nấu cho em.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.