Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 52




Một chiếc xe màu xám bạc dừng lại trước ngõ Tam Điều. Chu Vụ ngồi ở ghế sau, nhìn vào ngõ nhỏ xuyên qua ô cửa xe: “Thật ra không cần…”

Từ nhỏ, Chu Vụ đã hay bị ốm vặt, cho nên cậu không có phản ứng gì mấy với việc bị ốm, huy động lực lượng đưa cậu đi khám bác sĩ nổi tiếng, thành ra lại làm cậu thấy hết sức lo sợ.

Diệp Đồng quay đầu lại từ ghế phó lái: “Nghĩ thế thì sai hoàn toàn rồi.”

“Tôi thấy rất cần thiết.” Diệp Thiện cũng nói thế, anh tắt máy mở cửa xe: “Không cần phải băn khoăn, phí khám bệnh sẽ trừ vào tiền tiết kiệm của cậu, tôi cũng không phải người làm từ thiện.”

Chu Vụ vừa rồi còn chút đau lòng, giờ nghe câu “từ thiện” của anh ta mà bị chọc cười.

Cậu gầy quá, hai má hóp lại, mũi vì hay khóc nên bị khăn giấy lau đỏ ửng, nhìn trông giống một chú mèo mũi đỏ, làm người ta không nhịn được mà tràn đầy yêu thương.

Trong đầu Chu Vụ không khỏi hiện lên khuôn mặt của Bách Lý Khí, thầm hạ quyết tâm, phải mau khoẻ lên.

Chu Vụ đè mũ lưỡi trai trên đầu, đi vào hẻm nhỏ sâu trong ngõ.

Bắt mạch xong, vẻ mặt bác sĩ nữ trẻ tuổi trông có vẻ bệnh tình không mấy lạc quan.

Bác sĩ nữ hỏi: “Ăn uống gần đây thế nào?”

Chu Vụ vừa định nói cũng được, thì Diệp Đồng đã cướp lời: “Chẳng ra sao cả, sáng hôm nay ăn nửa bát cháo đã bảo đau dạ dày rồi.”

Bác sĩ: “Ngủ thì sao? Tối qua ngủ được bao lâu.”

Chu Vụ thành thật: “Ba tiếng ạ.”

Bác sĩ “Chậc” một tiếng, Chu Vụ cúi đầu xuống, giống như học sinh bị giáo viên điểm danh.

“Thị lực vẫn bình thường chứ?” Cô ấy đưa Chu Vụ tới phòng kiểm tra thị lực, chỉ một ký hiệu nhỏ nhất.

Thị lực đã có vấn đề rồi.

Kết quả kiểm tra khiến người ta bất ngờ, đây là điều bọn họ đều không nghĩ tới, chính bản thân Chu Vụ cũng không để ý tới phương diện thị lực này, thỉnh thoảng mờ mắt không nhìn rõ, còn tưởng là do cơn chóng mặt hạ đường huyết gây ra.

“Thị lực trong một khoảng thời gian ngắn bị tổn thương, vấn đề rất nghiêm trọng.” Bác sĩ nữ viết lên giấy kiểu chữ đọc không thể đọc ra nổi, một tay khác gõ nhịp trên mặt bàn, làm người ta không khỏi trở nên căng thẳng.

Chu Vụ được đưa đi cân, bác sĩ một mình hỏi các vấn đề liên quan, xác nhận Chu Vụ đúng là thể chất thiên âm.

Thông thường, phụ nữ có nhiều âm khí mới sinh ra thể chất này.

Đàn ông bẩm sinh dương khí đủ, cho dù là bẩm sinh là thể âm, phát triển sau này cũng có thể khống chế được.

“Rõ ràng là cậu Chu đây không khống chế được, mà còn chuyển biến xấu hơn.” Cô ấy trách mắng: “Tình trạng này đã rất nguy hiểm, mấy người sao không đưa cậu ấy đến sớm hơn?”

“Hay mấy người tưởng là tôi có thể cải tử hoàn sinh?”

Bác sĩ nữ cảm thấy bực dọc, mức độ bệnh nghiêm trọng của chàng trai trước mắt này, nếu như căn cứ vào bảng màu báo động, đã phải ở mức màu cam.

Mà vấn đề trên người cậu không chỉ có một chỗ, cô ấy thậm chí nghi ngờ chắc vì do bằng khen Bàn Tay Thần Diệu chói mắt dán trên tường kia làm mấy người bệnh này có lòng tin không căn cứ với mình.

Chờ mấy người Diệp Thiện đi ra, bác sĩ nữ lập tức dặn trợ lý lấy cái bằng khen mà chồng cô ấy đặt làm xuống.

Chu Vụ kiểm tra tổng thể, đủ loại máy móc đều được sử dụng, trên báo cáo kiểm tra, đủ các loại chỉ số màu đỏ rực nhìn rất đáng sợ.

Cao một mét tám, cân nặng nhẹ hơn mức tiêu chuẩn 10kg, tay chân cổ lộ ra đã cho thấy rất rõ ràng cảm giác gầy gò.

Da dẻ thì lại vẫn tốt, trắng nõn mịn màng, thuỷ tinh thể mắt cũng rất trong.

Bác sĩ nữ im lặng vài giây rồi hỏi: “Có phải bị thất tình không?”

Chu Vụ: …

Câu này ở một khía cạnh nào đó thì cũng không sai, cậu im lặng.

Thấy vậy, bác sĩ thầm nghĩ, quả nhiên.

Thời đại 90’s, 00’s, nguyên nhân gầy nhanh hơn bảy mươi phần trăm là do thất tình, tình cảm trắc trở.

Nói tóm lại, sức chống trả của tâm lý không mạnh.

“Được rồi, phương pháp điều trị cụ thể tôi đã gửi đến email của cậu, dược liệu đa phần có thể mua ở chỗ tôi, chỉ có một số thứ vô cùng quý giá, thì phải để mấy người tự tìm.”

Chu Vụ gật đầu, nhỏ giọng ngoan ngoãn đáp được.

Bác sĩ nữ này tháng này vừa kiểm tra được đã mang thai, thấy chàng trai trắng trẻo nhăn mày, cảm thấy cậu trắng tới khó tin, như thể không có lỗ chân lông, giống như da em bé.

Cô ấy không khỏi nổi lên tâm tình người mẹ, dặn dò cậu nếu có vấn đề gì về tâm lý, có thể hỏi, cô ấy có chứng chỉ hành nghề bác sĩ tâm lý…

Trước sự hỏi han ân cần bất ngờ, Chu Vụ hơi mơ hồ, hiếm thấy chủ động hỏi: “Bác sĩ, làm sao mới có thể để nhanh chóng ngủ say ạ?”

Nội tâm bác sĩ nữ mềm mại, giọng dịu dàng: “Với những người gặp khó khăn trong chuyện tình cảm như cậu, đây là hiện tượng thường gặp, phải thả lỏng cảm xúc, lúc ngủ để ý tư thế, nghe “tiếng ồn trắng*”, lúc cần thiết có thể dùng một vài thuốc hỗ trợ…”

*white noise: Là một tập hợp nhiều tần số âm có cùng cường độ, tiếng ồn trắng có một dung lượng âm lớn, tạo ra hiệu ứng che chắn tất cả những âm thanh đỉnh, bột phát gây trằn trọc, ngủ không sâu, hay gián đoạn giấc ngủ nên làm con người thư giãn hơn). 

Chu Vụ mơ hồ, nét mặt bác sĩ dịu dàng, để lại tài khoản SNS, để cậu lúc nào cũng có thể tiến hành tư vấn tâm lý.

Sau khi kiểm tra, trừ bên ngoài ngoài, vấn đề sâu bên trong cũng càng được khai thác ra.

Đây là một vấn đề khó giải quyết, bởi vì không biết phải bắt đầu từ đâu, chỗ nào cũng phải tu bổ.

Nhưng khả năng hấp thụ của cơ thể cũng không mạnh như trong tưởng tượng, huống hồ đây là một cơ thể đầy lỗ hổng.

Chu Vụ cầm một đống thuốc về khu nhà họ Diệp, thời tiết ấm dần lên, Chu Vụ đổi sang một chiếc áo len mỏng.

Áo len là hàng thiết kế của hãng tài trợ lúc trước gửi tặng, cổ áo hơi trễ, đằng trước thì có thể thấy xương quai xanh, đằng sau cổ thì lộ ra xương cánh bướm rõ ràng.

Da cậu còn trắng hơn cả áo len trắng bình thường, thoạt nhìn vô cùng muốn chạm vào.

Nhưng, cho dù nhiệt độ trong phòng rất cao, Bách Lý Khí cũng không dám dùng hơi thở lạnh giá của mình tuỳ ý chạm vào cậu.

Bách Lý Khí: [Hôm nay ăn gì thế?]

Chu Vụ giống như nộp bài tập: “Ăn mì gà.”

Bách Lý Khí: [Ăn hoa quả chưa?]

Chu Vụ: “Ăn rồi!”

Bách Lý Khí: [Nhớ bôi body lotion.]

Chu Vụ bối rối: “Thôi, đằng sau không bôi tới.]

Bách Lý Khí: [Chờ anh phục hồi rồi sẽ giúp em bôi.]

Mặt Chu Vụ đỏ bừng lên: “Được.”

Nhưng lúc Chu Vụ nằm sấp nói chuyện cùng Bách Lý Khí, anh vẫn không nhịn được dùng đầu ngón tay vuốt theo xương bả vai cậu.

Chu Vụ toàn thân run rẩy, như một chú mèo duỗi người, đầu ngón tay kéo căng. Nhưng vì cả người không có sức, nhanh chóng nằm bẹp xuống.

Bỗng nhiên, xúc cảm lạnh lẽo nọ ngừng lại, Chu Vụ yếu ớt “Ơ” một tiếng: “Sao thế?”

Đối phương dừng lại, màn hình điện thoại sáng lên: Anh ra ngoài một lát.

Chu Vụ: “Dạ vâng.”

Diệp Thiện uống xong thuốc, tắm rửa thay đồ, chuẩn bị tận hưởng một đêm chỉ có một mình, thế mà khoảng yên lặng này lại bị phá huỷ.

Anh ta nghiến răng mở cửa cho cô quỷ ở bên ngoài.

Khu nhà Diệp đèn đuốc đang lác đác tự dưng sáng trưng, cả dì giúp việc lẫn bác quản gia đều chạy tới.

Chu Vụ tự dưng có ảo giác mình giống như động vật quý hiếm được bảo vệ vậy.

Làm cậu cảm thấy vui vui.

Dưới tình huống đã chẩn đoán ra rất nhiều bệnh vặt, Bách Lý Khí vô cùng nhạy cảm.

Chu Vụ nằm trên giường, đằng sau chen chúc cả đống người, cầm đèn pin vô cùng sáng rõ, giống như đang dùng kính lúp quan sát lưng cậu vậy.

Trên lưng cậu xuất hiện một đường vân lạ lùng, lộ ra mạch máu màu xanh, vô cùng chói mắt trên làn da gần như trong suốt.

Cả khu nhà Diệp như vang lên hồi chuông cảnh báo, Diệp Thiện chụp ảnh lưng cậu gửi cho bác sĩ, dì nấu cơm thì vội đi kiểm tra nguyên liệu nấu ăn xem có thứ gì Chu Vụ dị ứng không, đến bác quản gia cũng cầm đèn đuổi côn trùng đi tuần tra khắp trong khu nhà.

Điều động binh lực như thế, cuối cùng bác sĩ cũng đưa ra câu trả lời.

“Không phải dị ứng, cũng không phải ngộ độc thức ăn, cũng không phải muỗi đốt. Chắc là âm khí phản phệ.”

“Việc này cũng không phải không xử lý được, nhưng cũng không thể thấy hiệu quả ngay được.”

Mọi người lại giải tán, Diệp Thiện nói, đây là chuyện phải điều trị lâu dài, không phải một sớm một chiều là giải quyết được, cho nên đành phải kháng chiến trường kỳ thôi.

Nhưng Diệp Thiện rất bận, Diệp Đồng cũng vào học rồi, chỉ còn lại một mình Dương Trầm quản lý trong khu nhà họ Diệp, nhiều khi không để ý được Chu Vụ.

Sau khi cân nhắc các phương diện, Chụ Vụ vào viện điều dưỡng ở.

Phòng một người, căn phòng siêu xa xỉ, Chu Vụ buồn chán bật tivi.

“Cậu Chu, vận động hàng ngày không thể thiếu, tối qua cậu ngủ thế nào?”

“À, cũng được.”

Chu Vụ thành thật mặc đồ vào, cùng chị y tá đi ra quảng trường trong viện điều dưỡng, ở đây tập trung rất nhiều bệnh nhân của viện, mọi người tập hợp lại trên bãi đất trống.

Tiếng loa vang lên bài hát cũ phổ biến mà Chu Vụ hay nghe thấy lúc tan làm đi qua quảng trường công viên.

Ặc…

Sau đó cậu chậm rãi nhảy theo bà cụ múa dẫn đầu một bài múa quảng trường say sưa.

Cậu giống như cục cưng trong viện điều dưỡng vậy, các ông các bà cao tuổi luôn muốn nói chuyện cùng cậu, thấy cậu đến, bầu không khí tốt hơn nhiều.

Nhảy xong một bài múa quảng trường, cậu đã mệt hết cả hơi, đổ mồ hôi, chị y tá khen cậu nhảy đẹp lắm.

Thời gian mỗi ngày Chu Vụ được ở cùng Bách Lý Khí chỉ có mấy tiếng đồng hồ.

Từ lúc mặt trời xuống núi, tới chín rưỡi, chị y tá sẽ giục cậu đi ngủ, cho dù âm thầm nghịch điện thoại, cũng sẽ ngủ say trước mười giờ do tác dụng của thuốc.

Thời gian ở chung có được không dễ, làm cậu cảm thấy càng thêm trân quý, cầm điện thoại không muốn rời.

Tốc độ gõ chữ càng lúc càng nhanh, cậu cảm thấy mình có thể tham gia cuộc thi gõ chữ trên di động.

Hết một tuần, Ngô Nghiêu vào Đinh Thành tới thăm bệnh, hai người đối diện với Chu Vụ trông như thế này, không cách nào nổi giận được.

Hai người hết sức thiết thực tặng Chu Vụ một thẻ mua sắm ở siêu thị gần đây, đồng thời còn cam đoan hai người một tuần sẽ đến một lần.

Ngô Nghiêu: “Chờ cậu khoẻ rồi, chúng ta cùng đấu, lần sau tôi mang PS5 cho cậu chơi.”

“Được, không được nhử tôi đấy!” Chu Vụ lập tức muốn chơi game ngay.

Tóc Chu Vụ lâu rồi không cắt, nốt mẩn trên cổ vì thường hay gãi, sẽ để lại vết đỏ, trông vô cùng rõ ràng.

Lúc tối Bách Lý Khí sẽ dùng ngón tay lành lạnh của anh chậm rãi gãi nhẹ lên nốt mẩn để giúp cậu bớt ngứa.

Mặt trời nhanh chóng xuống núi, thời tiết đã ấm lên rồi, nhưng Chu Vụ vẫn khăng khăng mặc áo len như trước, bọc người kín chặt, vừa mới tắm xong, còn đặc biệt ngửi người xem thử trên người có mùi chua không.

Cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý không, cậu cảm thấy cứ còn chua chua, cảm thấy mình lôi thôi, nhếch nhác không thể gặp được người khác.

Nhưng thật ra Chu Vụ không biết, cậu đã bị chị y tá tung tin đồn trong viện điều dưỡng rồi.

Chàng trai bình thuỷ tinh.

Cậu bé giống như được khắc từ thuỷ tinh, khiến người khác muốn bảo vệ, dù là cơ thể yếu ớt như thế, mà vẫn xinh đẹp lóa mắt.

Mặt trời dần xuống núi, bầu trời xanh dương cùng ánh hoàng hôn màu cam đỏ chỉ cách nhau một đường, ngay sau đấy, trời tối sầm lại.

Chu Vụ cảm thấy hơi gió lạnh quẩn quanh gáy cậu, thấy hơi hồi hộp.

Không phải căng thẳng vì gần gũi, mà lo trên người mình còn có mùi chua buồn nôn, cậu cảm giác hơi lạnh ấy hít một hơi thật sâu.

Cậu tức thì không dám hô hấp.

Khí lạnh đột nhiên lùi lại, trong lòng Chu Vụ trầm xuống, đúng là còn mùi chua.

Cậu xoay người đi, đè nén bản thân, nói khẽ: “Khó ngửi lắm à…”

App ghi chú điện thoại: Không, thơm lắm, anh sợ làm em lạnh.

Sau đấy, di động hiện ra hàng loạt dòng chữ như bay.

Rồi Chu Vụ mở to hai mắt, nhìn dòng chữ hiện lên liên tiếp trên di động.

Tận mười mấy lời khen, làm cậu ngây dại, ngoài cảm động ra, còn có bội phục, phục sát đất luôn.

Người thường không thể chịu được vị chua, Bách Lý Khí lại nói thơm, thậm chí còn dùng cả một đoạn văn để khen, quả là phải chịu được thứ người khác không chịu được thì mới thành tài. 

Bởi vì có thể giao lưu liên tục với Bách Lý Khí, chất lượng giấc ngủ của cậu tốt hơn một chút.

Nhưng mấy tuần tiếp theo, tình hình tổng thể của Chu Vụ cũng không được xem là tốt.

Diệp Thiện không thể thường xuyên tới thăm cậu, mặc dù chị y tá vô cùng quan tâm, nhưng dù sao không chỉ có mình cậu là bệnh nhân, cậu hiện giờ vô cùng cấp bách cần một bạn giường.

Đêm hôm ấy, nói chuyện cùng Bách Lý Khí xong, Chu Vụ bước đi cũng thấy lơ lửng, ngồi dậy khó khăn, cậu như thể đến cả xoay người cũng không thể xoay được.

Cậu uống một cốc nước, cảm thấy miệng đỡ khô, mới từ từ nằm xuống.

Nói chuyện với Bách Lý Khí một lúc, Chu Vụ thấy mình buồn ngủ không chịu được, nhưng lại không muốn ngủ. Mà cuối cùng cũng không chống lại cơn buồn ngủ, mắt nhắm lại.

“À, em ngủ chút, trước lúc mặt trời mọc sẽ dậy.”

Trước lúc ngủ uống nước là dở rồi, Chu Vụ từ trong mơ tỉnh lại, muốn đi vệ sinh.

Cậu nhìn căn phòng trống vắng, không cảm nhận được hơi thở của Bách Lý Khí, thì ra sau khi mình ngủ, Bách Lý Khí không ở lại đây.

Chu Vụ nhẹ nhàng nâng người dậy, nhưng cảm thấy trước mắt tối sầm, ngã xuống, toàn thân xụi lơ không có sức, ngồi phục trên giường th.ở dốc. Nhưng cậu đang gấp lắm.

Càng vội càng không xong, giãy dụa phí công, cậu thế mà lại ngủ tới mơ màng với hạ đường huyết, không ngồi dậy được.

Càng giãy dụa, bụng dưới của cậu càng bị đè nén, cậu xoa nhẹ bụng muốn ngồi dậy, thì cảm giác nín nhịn càng gấp, suýt nữa kí.ch thích cậu tiểu ra ngoài, cậu sợ tới đổ mồ hôi lạnh.

Gấp lắm rồi.

Chu Vụ chỉ cảm thấy sự trong sạch của cậu có lẽ sẽ phải giao nộp tại đây mất thôi!

Cậu mờ mịt nghĩ, kỷ lục từ năm tuổi đã không tè dầm của cậu sắp bị phá bỏ rồi.

Ngay lúc nguy cấp này, một đôi tay lạnh giá kéo cậu từ trong chăn ra.

Cơ thể Chu Vụ cứng ngắc, trong phòng tối đen không chút ánh sáng, nhưng theo ánh trắng, Chu Vụ mơ hồ thấy một bóng hình.

Thị lực cậu càng ngày càng kém, cậu đưa tay s.ờ soạng, cảm nhận được dáng hình lạnh lẽo ấy.

Cậu chạm vào được, có thể chạm vào được cơ thể người kia rồi, cách mấy tháng, cuối cùng Chu Vụ cũng chạm được vào người yêu mình một lần nữa rồi!

Dưới sự nâng đỡ của bàn tay lạnh giá, Chu Vụ dựa vào thân hình lạnh giá quen thuộc, chậm rãi thở ra một hơi.

“Bách Lý…?”

“Ừ.”

“Anh còn nói được rồi sao?”

“Ừ.”

“Có thể chạm vào anh rồi.”

“Anh cũng có thể chạm vào em rồi.” Giọng nói trầm thấp của Bách Lý Khí làm Chu Vụ run lên.

Xả xong, cậu mất hết sức, nắm lấy tay Bách Lý Khí không chịu buông ra, Chu Vụ đứng tại chỗ buồn bực khóc nức nở thành tiếng.

Cậu nghẹn ngào đứt quãng chất vấn: “Anh, anh vừa rồi đi đâu thế?”

“Đến khu nhà họ Diệp, mới có thể phục hồi thân xác, đừng khóc, sau này anh chắc chắn sẽ ở bên em không rời.”

“Chờ anh khôi phục rồi, đưa em đi khu vui chơi, đưa em đi ngắm cực quang.”

“Rồi cùng đi tới rừng nhiệt đới, xuống biển lặn, đi trượt tuyết trên núi, kéo em lên cấp…”

Bách Lý Khí dùng hết sức dỗ, chờ Chu Vụ từ từ bình tĩnh lại, anh mới nói: “Đi, giờ đi ngủ thôi.”

“Không.” Chu Vụ đứng nguyên tại chỗ không đi.

Bách Lý Khí: “Sao? Còn muốn làm gì nữa?”

Cậu đứt quãng co rúm, vất vả lắm mới nói ra một câu hoàn chỉnh: “Em, em muốn lau chỗ kia…”

Bách Lý Khí: …

Anh buồn bực cười một tiếng.

Bách Lý Khí vội xin lỗi: “Xin lỗi, anh quên mất.”

Chu Vụ: …

Trên mặt Chu Vụ nóng bừng: “Anh không cần nhớ việc này…”

Chu Vụ vùi mặt vào trong lồng ng.ực lành lạnh của Bách Lý Khí: “Không cho đi nữa, còn có em muốn ăn cơm anh nấu.”

“Em còn muốn lên cấp, muốn ngắm cực quang, đi lặn!”

Bách Lý Khí bóp cơ thể nhỏ gầy của cậu, phủ lên một nụ hôn cực kỳ dịu dàng.

Như thể trút hết cảm xúc dồn nén bao lâu, nụ hôn lúc này còn mang vẻ gấp gáp.

Chu Vụ bị hôn đến mơ màng, trước mắt trắng xoá, con ngươi mê mang, khó khăn hít thở: “Em, mệt lắm, buồn ngủ rồi.”

Bách Lý Khí vòng tay qua nách cậu, một tay nâ.ng mông ôm cậu về giường.

Chu Vụ nhìn chằm chằm Bách Lý Khí, giống như sợ anh sẽ biến mất, Bách Lý Khí nắm chặt tay cậu, nằm nghiêng xuống.

Hô hấp ấm áp của Chu Vụ phả lên vai Bách Lý Khí, Bách Lý Khí chạm vào da thịt ấm áp, cảm thấy trong lòng rất an bình, Chu Vụ ở trong lòng anh, dần ngủ thiếp đi –

Tuần tiếp theo, đến cả chị y tá cũng cảm thấy thần kỳ, sự thay đổi của Chu Vụ rõ đến cả bằng mắt thường cũng thấy được.

Sắc mặt hồng hào, tăng 1,5kg, tóc đen không rụng, da dẻ càng thêm mịn màng, đến cả thị lực điều trị mãi không khá lên, cũng phục hồi hơn nhiều.

Làm người ta không khỏi hiếu kỳ, cậu sao lại đột nhiên bình phục nhanh như vậy.

Bác sĩ nữ ở trung tâm thành phố xa xa nói một câu trúng ngay tim đen: Sự tưới tắm của tình yêu.

Không, khổ đau tình ái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.