Tối hôm đó.
- Giờ này chắc cũng ngủ rồi nhỉ?
Trời đã rất khuya rồi, nhưng thư phòng làm việc của Lăng Sở Dạ vẫn sáng đèn.
Công việc chỉ sau vài ngày bỏ bê nay đã chất thành núi, anh phải hoàn thành cho xong để kịp trước chuyến bay sắp tới.
Ầm... ầm.
Chỉ trong chốc lát không để tâm, mà bầu trời ngoài kia đã trở nên xám xịt, mây đen cuồn cuộn kéo đến mang theo những hạt mưa râm ran và tiếng sấm nhè nhẹ.
Lăng Sở Dạ mệt mỏi, khó khăn vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài. Vết thương chưa lành khó tránh khỏi đau nhức.
Nhìn đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, dù công việc vẫn còn còn dang dở, nhưng Lăng Sở Dạ quyết định về phòng nghỉ ngơi, vì anh vẫn còn thời hạn ngày mai nữa.
Anh thu dọn sơ qua bàn làm việc, rồi mang cơ thể uể oải, bước đi trong đêm tôi.
Vừa đẩy cửa vào phòng thì phát hiện Mễ Bối vẫn chưa ngủ, cô ôm gối ngồi trên sô pha, chôn nửa khuôn mặt vào trong bông mềm.
Thấy anh, Mễ Bối thút thít hỏi:
- Em còn tưởng anh không về.
Lăng Sở Dạ cố ý làm lơ, lướt qua cô đến bên tủ đồ.
Nhưng tâm can lại đang kêu gào dữ dội. Ngay lúc này đây, anh chỉ muốn đến hôn cô, muốn cô dỗ dành, chỉ là những điều giản đơn, thế mà anh lại không làm được.
Bởi ăng Sở Dạ đang trừng phạt Mễ Bối, để cô nhận ra cái sai của mình.
Dù anh không để tâm đến ý xấu lúc trước của cô. Nhưng anh muốn cho cô hiểu rằng không phải chuyện cũng chỉ cần xin lỗi, ắt sẽ được tha thứ.
Vì vậy mà bằng mọi giá, Lăng Sở Dạ không được mềm lòng bởi những giọt nước mắt vô tri của thiếu nữ, ít nhất phải dỗi qua hôm này.
Lấy được đồ rồi, Lăng Sở Dạ quay ra liền thấy Mễ Bối đã đứng sau lưng, tay vò gấu áo, cúi mặt thỏ thẻ:
- Chúng ta nói chuyện chút được không?
- Khuya rồi, ngủ đi.
Nói rồi, Lăng Sở Dạ lách qua đi vào nhà vệ sinh.
Bị anh thẳng thừng từ chối hết lần này đến lần khác, Mễ Bối thất vọng tột cùng...
Đau! Đau lắm!
Mễ Bối gượng gạo, nở ra nụ cười chua xót. Khoé mi vô thức nhỏ đôi giọt lệ, cô qua loa dùng tay áo quệt đi, bước chân ảo não trở về sô pha.
Cạch.
Không lâu sau đó, Lăng Sở Dạ đã trở lại, trên người đã được thay ra bộ đồ ngủ thoải mái hơn.
Người đàn ông ấy lặng im nhìn cô gái đáng thương ấy nằm co ro trên chỗ ngủ chật hẹp, anh thở dài xót xa.
Lấy ra một chiếc chăn dầy hơn, phủ lên người Mễ Bối. Rồi cũng quay về giường, đi ngủ.
[...]
- Mễ Bối đồng ý cưới anh! Hehe!
Đùng... rầmm... đùngg.
- Áaa...
Ba bốn giờ sáng, trời đổ mưa lớn, mưa giông. Tiếng sấm sét nổ lên làm rung chuyển cả một vùng trời, phá tan giấc mộng đẹp của Mễ Bối.
Chỉ vừa vào giấc, nay đã bị âm thanh đáng sợ ấy doạ đến run rẩy, Mễ Bối mếu máo nức nở nhưng vẫn không lấn át được tiếng động ngoài kia.
Sống đến ngần này, Mễ Bối không sợ mưa, không sợ nắng, không sợ bị đau. Chỉ sợ mỗi sấm sét mà thôi.
Nỗi sợ này đã được hình thành từ sâu bên trong tiềm thức, kể từ khi Mễ Bối mới chào đời nó đã xuất hiện.
Trước kia, bên cạnh cô còn có Bạch Hổ, nó sẽ ngay lập tức ôm cô vào lòng xoa dịu. Nhưng giờ đây, chỉ có mỗi cô một mình chống chọi, vì không dám làm phiền đến người đàn ông kia.
Vốn định vờ ngủ, để quên đi nhưng âm thanh kinh khủng ấy cứ liên tục nổ lên không ngờt, trêu ngươi cô.
Hết cách rồi, không thể gồng mình được nữa. Mễ Bối lết la lết thết, tiến từng bước chân run rẩy về phía anh.
Chạm được mép giường, thì ngay lập tức bò lên, vén chăn rồi chủ động dũi vào lòng Lăng Sở Dạ như một con dế.
Bất ngờ bị tiếp cận, Lăng Sở Dạ lập tức thửc tỉnh, suýt tí nữa thì vật Mễ Bối ra sàn.
Nhận ra là cô, thì mới buông bỏ cảnh giác, mệt mỏi xoa mi tâm, hỏi:
- Em làm sao vậy Mễ Bối?
- Hic... em sợ, làm ơn đừng đuổi em đi nha.
- Ừm.
Lăng Sở Dạ trở mình ôm cô, trong ánh sáng loe lói, Lăng Sở Dạ bỗng chốc nhếch môi cười nhạt, thầm hài lòng khi Mễ Bối tự tìm đến lúc anh đang mất ngủ.
Được nằm trong vòng tay ấm áp của Lăng Sở Dạ. Mễ Bối bình tĩnh hơn rất nhiều, trái tim nhỏ đập đến rỗn rang, thổn thức tới mức không tài nào nhắm mắt được.
Mặc kệ tiếng mưa to, mặc kệ anh đã ngủ lại chưa, năm phút sau Mễ Bối chớp lấy cơ hội gần gũi này mà nói hết những suy nghĩ trong lòng.
Cô lấy can đảm, gọi ra tên anh thăm dò:
- Sở Dạ?
- Hửm?
- Em xin lỗi, anh có thể tha thứ cho em không? Em biết sai rồi!
- Tôi buồn ngủ lắm, nếu không có chuyện gì quan trọng ngày mai hẳn nói được không?
- Vâng...
[...]
Sáng hôm sau.
- Mễ Bối...?
Đêm qua thức muộn, nên phải đến tận tám giờ, Lăng Sở Dạ mới thức dậy.
Vừa mở mắt, hình bóng Mễ Bối đã lấp ló trước mặt, cô ngồi trên một chiếc đẩu nhỏ, quần áo tươm tất đợi chờ như sợ Lăng Sở Dạ lại chạy đi mất.
Thấy anh đã tỉnh, Mễ Bối đỡ anh ngồi lên ngay ngắn, trực tiếp vào thẳng vấn đề:
- Sở Dạ đêm qua em có nói...
Không để Mễ Bối dứt lời, Lăng Sở Dạ đã ngắt ngang:
- Được rồi.
Được rồi? Không hiểu rõ được lời anh, cô hỏi lại:
- Ý là anh không còn giận em nữa hả?
- Ừm.
Cái gật đầu từ anh vừa phát ra khiến Mễ Bối vui sướng đến nhảy cẩn.
- Cảm ơn... cảm ơn anh.
Mễ Bối hởn hở nhào đến ôm chầm lấy cần cổ Lăng Sở Dạ, không tự chủ mà thơm chụt chụt vào mặt anh.
Đến khi nhận thức được thì đôi gò má đã đỏ ửng hơn quả cà chua. Nhưng cô không vùng ra theo kịch bản, mà trực diện nhìn thẳng vào đôi mắt chim ưng ấy, rồi thổ lộ:
- Lăng Sở Dạ! Hình như em yêu yêu anh mất rồi.
Anh gõ nhẹ trán cô, âm trầm cất tiếng:
- Ai dạy em đấy?
Mễ Bối ngại ngùng, xấu hổ quay mặt đi, thành thật trả lời:
- Chị An.
Lăng Sở Dạ lại hỏi:
- Cô ấy dạy em thế nào?
- Không nhớ, không nhớ. Em chỉ nói ra cảm xúc của em, sau đó chị An liền khẳng định đó là yêu thôi!
Mễ Bối lắc đầu làm nũng với Lăng Sở Dạ, tưởng chừng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, thì anh lại hỏi nữa:
- Thế em nói những gì?
- Anh...
Trước độ lì lợm của Lăng Sở Dạ, Mễ Bối đã khó chịu ra mặt, cô nhíu mày nhìn anh đỗi lâu. Nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn trả lời:
- Em bảo là em cảm thấy khó chịu khi cái cô tóc vàng hoe kia xuất hiện bên cạnh anh!
- Thì chị An bảo đấy là ghen, mà ghen tuông chỉ xuất hiện với người khi yêu mà thôi!
- Nhưng mà em yêu anh, vậy anh có yêu em không?
Sau khi Mễ Bối hỏi ngặt nghẽo như vậy, Lăng Sở Dạ đã mất đi vẻ tự nhiên vốn có, anh tránh né ánh mắt của cô, cúi đầu nín lặng.
Thất vọng có, đau lòng có khi Lăng Sở Dạ do dự như thế, nhưng vì không muốn làm anh khó xử, Mễ Bối nhanh nhảu đánh trống lãng sang chuyện khác.
- Ay da... Không cần gượng ép, em yêu anh là đủ rồi.
- Bây giờ em đói quá, anh buông em... ưm.
Đang nói giữa chừng thì Lăng Sở Dạ đột ngột vươn đến liếm nhẹ lên vành môi mọng một đường, như thể vừa đấm vừa xoa khiến cô vô cùng khó chịu, đẩy mạnh anh ra.
- Sở Dạ anh làm gì vậy?
Trái với thái độ cau có ấy, Lăng Sở Dạ nắm lấy tay cô đặt lên ngực trái, để cô cảm nhận nhịp đập của mình, thâm tình nói:
- Hãy để nơi này thay anh trả lời!
Mễ Bối mím môi, nhưng gương mặt lại mang đậm nét cười. Để rõ hơn, Mễ Bối lùi về đôi chút, rồi cúi người, đặt tai lên cả ngực anh.
Nghe thấy âm thanh bình bịch và nhịp đập dồn dập giống với mình, ánh mắt cô rực sáng đến lạ thường.
- Anh... vậy à anh cũng yêu em hả?
Lăng Sở Dạ thở hắt, rõ mồng một vậy rồi mà Mễ Bối vẫn không tin. Lăng Sở Dạ giữ thái độ ngạo mạn trả lời:
- Em nghĩ sao thì như vậy đi! Tôi không biết!