*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối khi Vân Tử Túc trở về, Vân Học Công vừa mới nói không cho phép ra cửa, Vân Tử Túc không định đối cứng với gã, nhưng cũng chẳng định thuận theo.
Khoảng thời gian này, bà Vân đã trở về phòng nghỉ ngơi, biệt thự cũng yên ắng lại. Tắt đèn phòng ngủ, Vân Tử Túc đẩy cửa sổ ra, cậu ở tầng hai, nhảy từ nơi này xuống, cho dù không có linh lực cũng không vấn đề gì.
Lặng lẽ đạp lên gờ xi măng ngoài cửa sổ, Vân Tử Túc nhìn một vòng khắp bốn phía, sau khi xác nhận không có người, mới an tĩnh rời khỏi tiểu khu.
Ngồi lên xe buýt, cũng không mất bao lâu, Vân Tử Túc liền đi đến một phố ẩm thực đèn đuốc sáng bừng. Quán lẩu của Hà An Khải ở vị trí vàng không cách mặt đường bao xa, bảng hiệu "Lẩu xưa Hà ký" treo thật cao trên cửa, phía dưới bảng hiệu là các thực khách không còn chỗ ngồi, lúc Vân Tử Túc tới nơi, trong nhà ngoài nhà đều đông nghịt người, từ gã trung niên cởi trần ăn cật nướng ốc nướng cay xè bóng mỡ, đến mấy đứa học sinh trung học sinh trung học đeo balo ngồi dồn một chỗ mỗi đứa một xâu thịt dê trong tay, hương thơm đậm đà tràn ngập trong từng xó xỉnh.
Vân Tử Túc hít mũi một cái, đã nhìn thấy Hà An Khải từ trong quán đi ra.
"Tử Túc."
Đáy mắt Hà An Khải ngậm cười, thân thể cường tráng, đường nét khuôn mặt lại tản mác vẻ dịu dàng, cậu ta lớn hơn Vân Tử Túc hai tuổi, sau khi nhập ngũ càng thêm chững chạc, cho dù đứng giữa chốn ồn ào huyên náo, cũng vẫn cao ngất tựa cây thông như cũ.
"A Khải!" Vân Tử Túc vẫy vẫy tay, Hà An Khải đi tới, hai người đã lâu không gặp mặt ôm vai bá cổ một cái, Vân Tử Túc còn chưa kịp thu tay lại, đã nghe thấy Hà An Khải nói: "Cậu gầy."
Vân Tử Túc: "..." Đây là từ ngữ hỏi thăm sức khỏe mới lưu hành gần đây à.
Xung quanh quá nhiều người, hai người không nán lại lâu, Hà An Khải dẫn Vân Tử Túc đi vòng đến một chiếc bàn trống. Hiển nhiên là bàn này được cố tình giữ lại, phía trên đặt vài chiếc đĩa trống, một chai bắc băng dương(tên hãng nước ngọt), và cả một chai bia đá (tên hãng bia).
Khách trong quán quá nhiều, nướng trước sẽ không ngon miệng, cho nên phải chờ một lúc đồ mới được mang lên. Hai người ngồi hai cạnh bàn, Hà An Khải mở nắp bắc băng dương, cắm ống hút xong đưa cho Vân Tử Túc, chờ Vân Tử Túc nhận lấy rồi, cậu ta lại cũng thao tác tương tự với bia lạnh.
Đêm hè không quấy tan oi bức, nước uống có ga vị cam trượt xuống dạ dày mang đến cảm giác sảng khoái, Vân Tử Túc hút một hớp bắc băng dương thật lớn, áp bức con sâu thèm ăn bị mùi đồ nướng câu lên, đoạn mở miệng hỏi: "Cô chú gần đầy thế nào rồi?"
"Đã không sao rồi, tinh thần bọn họ cũng khôi phục rất tốt." Hà An Khải nhẹ giọng nói, "Tử Túc, cảm ơn cậu."
Vân Tử Túc cười nói: "Chuyện qua lâu thế rồi, còn cảm ơn gì chứ. Tớ mới phải cảm ơn cậu đã mời tớ ăn đồ nướng."
Hà An Khải quen Vân Tử Túc năm lớp mười, lúc đó tính cách Hà An Khải trầm lặng, hơn nữa vóc dáng cũng cao hơn một bậc so với các bạn đồng trang lứa, cậu ta ngồi hàng cuối cùng trông có chút cô độc. Vân Tử Túc phát hiện sương xám quấn quanh thân cậu ta, bèn thuận tay giúp cậu ta giải quyết chuyện bố mẹ bị người ta bày kế hãm hại, từ đó quan hệ giữa hai người mới thật sự thân thiết.
Hà An Khải cười cười, cậu ta nhấp một ngụm bia, yết hầu khẽ động, tác phong nhanh nhẹn, nhập ngũ trong thời gian dài, khí chất trầm tư thuở nhỏ đã sớm hóa thành một thân dũng mãnh, một thiếu niên đã từng cô độc nay cũng lớn thành người đàn ông kiên cường.
Hai người tán gẫu đủ chuyện, từ kỷ niệm thời cấp ba đến chuyện ly kỳ trong quân đội. Trước khi xiên nướng được mang tới, nhân viên trong quán mang lên một phần nộm, một đĩa lạc và đậu nành Nhật Bản, nhân lúc Vân Tử Túc tách lạc ra ăn, Hà An Khải hỏi cậu: "Còn cậu, Tử Túc, gần đây cậu sao rồi?"
Vân Tử Túc ăn một hạt lạc, lạc được nước luộc kĩ vô cùng dậy vị, cắn một miếng là có thể cảm nhận chút nước rỉ ra dưới tầng vỏ mỏng manh. Cậu nuốt hạt lạc xong mới đáp lời: "Tớ ổn vô cùng, đợt nghỉ hè không có chuyện gì, cả ngày đều rất rảnh rỗi."
Tay trái Hà An Khải cầm chai bia, những giọt nước ngưng tụ trượt dọc thân chai, rơi trên bàn tay cậu ta.
"Tớ nghe nói," Giọng cậu ta có vẻ trầm thấp, ngưng một chút mới hỏi thành lời, "Cậu sắp kết hôn rồi?"
Vân Tử Túc "ồ" một tiếng, tò mò hỏi: "Sao cậu biết?"
"Bản tin giải trí có tin tức về nhà họ Hàn." Hà An Khải nhìn cậu, "Tử Túc, chuyện này là thật à?"
Vân Tử Túc gật đầu, cậu cũng quên mất còn có truyền thông: "Chuẩn bị đính hôn."
Hà An Khải lại dừng một chút, dường như cậu ta muốn nói cái gì, liếc thấy cảnh tượng trong quán cách đấy không xa, rốt cuộc vẫn nuốt lời vào trong.
"Xiên nướng xong rồi, tớ vào cầm ra."
Không mất bao lâu, Hà An Khải cầm mấy xâu thịt dê đi tới, mấy xiên này cũng mới vừa được nướng xong, trên bề mặt còn tí tách tiếng mỡ nổ, mùi thơm xộc vào mũi tản ra theo hơi nóng, loại dụ hoặc này khiến người ta khó lòng cưỡng lại.
Xiên nướng vừa được mang ra, hồn vía Vân Tử Túc liền bị câu đi mất. Thịt dê được chọn nạc mỡ đan xen, phần mỡ chảy ra nhuộm kín phần nạc, bên ngoài phủ một lớp bột tiêu và thì là Ai Cập thơm nức, còn chưa ăn đến miệng, cũng đã tưởng tượng ra cái loại hương vị ngon ngậy mềm mại ấy.
Hà An Khải đưa một xiên đến trước mặt Vân Tử Túc, số còn lại được đặt trên đĩa trống, Vân Tử Túc nhận lấy xâu thịt, vừa mới không kịp chờ đợi muốn cắn, liền đột ngột ngửi được một mùi hương mê người không phân cao thấp với xâu thịt dê trước mắt.
Động tác của Vân Tử Túc ngừng một lát, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Sau khi quá trình tu luyện thể chất thuần linh tiến vào giai đoạn then chốt, để tiết kiệm linh lực, cậu chưa từng động đến linh thức của mình, vậy nên lúc này cho dù có người đến gần, Vân Tử Túc cũng chỉ có thể nhận ra sự tồn tại của đối phương trong khoảng cách rất ngắn.
Thấy Vân Tử Túc bất chợt khựng lại, Hà An Khải cũng lần theo tầm mắt của cậu nhìn sang.
Chỉ thấy cách hai người không xa, gần vị trí bàn nướng, xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục, mặt không có biểu cảm gì.
Dẫu sao cũng là mùa hè, mặc dù đã về đêm, phần đông mọi người đều mặc áo cộc tay, người mặc trang phục nghiêm chỉnh quả thật hiếm thấy vô cùng. Vả lại quán thịt nướng đầy ắp tiếng cười nói ầm ĩ và hương nướng ám mùi, còn có mấy người đàn ông trung niên cởi trần ba hoa bốc phét, nhìn vào sự tương phản giữa hai bên, người đàn ông kia quả thực hoàn toàn tách biệt với nơi này.
Có thể là anh chàng khoác âu phục nổi bật quá độ, cũng có thể là bởi trên thân người đàn ông nhuốm đầy màu u ám, thế nên không khí vốn đang huyên náo đột nhiên nguội đi mấy phần, không ít người đều dồn tầm mắt lên người hắn.
Người đàn ông làm như không thấy, hắn vòng qua mấy chiếc bàn chật người, trực tiếp đi về phía Vân Tử Túc.
Không chỉ là Vân Tử Túc, Hà An Khải cũng nhận ra thân phận người mới tới, cậu ta không khỏi âm thầm nhíu mày.
Là vị đại công tử hiếm khi lộ mặt của nhà họ Hàn, cũng là đối tượng kết hôn của Vân Tử Túc.
Hàn Dịch.
Lúc Hàn Dịch đi đến trước mặt, trong tay Vân Tử Túc còn đang cầm xiên nướng chưa kịp buông. Bị vị hôn phu mới thấy một lần trong nhà hàng Tây bắt gặp ngồi ăn xiên nướng... nói thế nào cũng có cảm giác hơi lúng túng.
Vân Tử Túc nở một nụ cười bối rối mà không thiếu lễ độ: "Hàn tiên sinh, thật trùng hợp..."
Hàn Dịch nhìn cậu, sương mù nặng nề trong đáy mắt dường như đang chậm rãi tản ra...
Hắn chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh Vân Tử Túc, hỏi: "Vị trí này có ai không?
"Hở? Không," Mặc dù có chút giật mình khi thấy đối phương xuất hiện tại nơi này, nhưng căn cứ vào nguyên tắc lưu lại ấn tượng tốt cho người ta, Vân Tử Túc vẫn chủ động kéo ghế giúp hắn.
Bàn nướng bên ngoài quán đều là bố trí tạm thời, người cẩn thận còn phải dùng giấy ăn lau qua một lần mới ngồi xuống, thế mà Hàn Dịch lại nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ngồi bên người Vân Tử Túc.
Vân Tử Túc còn đang bất ngờ vì sự tùy hứng của Hàn Dịch, đã thấy đối phương đưa ánh mắt lên xiên nướng trong tay mình, Vân Tử Túc thoáng sửng sốt, hỏi theo bản năng: "Hàn tiên sinh muốn nếm thử một chút không?"
Cậu vốn chỉ đang khách sáo lễ phép, mặc âu phục ngồi quán vỉa hè đã quá bắt mắt, Hàn đại công tử thoạt nhìn cũng không phải kiểu người sẽ ăn đồ vặt như thế này, nhà hàng Tây hẳn vẫn thích hợp với đối phương hơn.
Chỉ là Hàn Dịch không từ chối.
"Được."
Vân Tử Túc hoàn toàn ngớ ngẩn.
Chờ cậu phản ứng lại, xiên nướng trong tay đã mất tích, Hàn Dịch không động tới những đồ trong khay, trái lại chỉ đi giật xiên trong tay cậu, ngón tay hai người lại khẽ khều qua một chút, vẫn là xúc cảm lạnh như băng.
Nhưng Vân Tử Túc lại thấy trái tim mình cháy nóng.
Xiên của tôi...
Cậu còn tưởng dân nhà giàu sẽ không yêu thích cái loại đồ vỉa hè này làm gì, ai ngờ, ai ngờ...
Trái tim Vân Tử Túc đang rỉ máu.
Ngay cả chỗ trống trong tâm khẩu cũng đang bị gió lùa.
Xiên nướng trong tay bị Hàn Dịch lấy đi, Vân Tử Túc chỉ đành cầm một xiên khác trên khay, cậu cắn một miếng thịt dê, thịt nạc nướng vừa tới thấm đẫm gia vị, cắn thêm miếng nữa đã không chỉ là chuyện hưởng thụ của miệng lưỡi, mà còn là cảm giác vui sướng và thỏa mãn sinh ra tự đáy lòng.
Mặc dù giờ đây niềm hạnh phúc này đã giảm mất một phần.
Vân Tử Túc buồn bực gặm xiên, điều khiến cậu buồn bực chính là, Hàn Dịch chỉ ăn có một miếng, rồi đặt xiên thịt trong tay xuống.
Phí của trời! Táng tận lương tâm! Làm người ta lộn ruột!
Mặc dù rất nhanh thôi, Hà An Khải lại đứng dậy cầm thêm xiên thịt mới nướng xong đi tới, mặc dù xiên nướng mới còn có sườn sụn và phần gân mà Vân Tử Túc thích ăn nhất. Vân Tử Túc vẫn lặng lẽ trừ một điểm của Hàn Dịch trong đáy lòng.
Cậu rối rít ghi hận thay xiên thịt dê, lúc giới thiệu hai người với nhau, cũng không để ý phút đối mặt ngắn ngủi giữa Hàn Dịch và Hà An Khải.
Toàn thân Hàn Dịch đều toát lên vẻ lạnh lẽo âm u, Hà An Khải cũng không nói gì với vị hôn phu đột nhiên xuất hiện của bạn tốt, chỉ trầm lặng nhấp một ngụm bia.
Vân Tử Túc không có tâm tình quan sát sự kiện này, cậu còn đang bận thừa dịp giơ tay lấy xiên, mà làm bộ lơ đãng đụng vào cùi chỏ Hàn Dịch, rồi trộm bóc một ít khôi linh trên người hắn xuống.
Ngay thời khắc cắn lên miếng sườn sụn, khôi linh mới trộm được cũng qua vị trí tiếp xúc giữa hai người mà xông vào thân thể, Vân Tử Túc hít sâu một hơi, ánh mắt hạnh phúc đến híp lại.
Trong veo lại khoan khoái, linh khí ăn siêu ngon.
Đáng giá đánh đổi xiên thịt ấy!
Lúc cậu còn đang vui sướng, Hàn Dịch bên cạnh bỗng nhiên quay đầu nhìn qua.
Vân Tử Túc tức thì lộp bộp trong lòng.
Chẳng lẽ là ăn trộm bị phát hiện rồi?
______________
Tác giả có lời:
Vân Tử Túc: Vị hôn phu cướp xiên nướng của tui, không cho tui ăn no
/(ㄒ o ㄒ)/~~
Hàn Dịch:...
Hàn Dịch: Vậy dùng thứ khác đút no em.