Những chiếc miệng dày đặc đến mức Vân Tử Túc thiếu chút nữa không thể nhìn rõ khuôn mặt của Ngô Bân. Mãi đến khi linh thức dò qua, cậu mới có thể xuyên thủng sự cản trở của sương xám và mặt nạ thở oxy.
Làm cho cậu ngạc nhiên chính là bề ngoài Ngô Bân cũng không tồi tệ như cậu nghĩ.
Ngô Tuyết Lâm trước đó chẳng qua là bị sương xám bao quanh, mà cũng đã tiều tụy đến vậy. Sương xám quanh người Ngô Bân càng thêm hung hãn hơn so với con gái ông ta, vậy mà bản thân ông ta lại không bị biến đổi gì nhiều. Hàn Dĩ Long từng nói trông Ngô Bân chỉ như mới ngoài ba chục, bây giờ Vân Tử Túc nhìn thoáng qua, quả thực Ngô Bân cũng gánh nổi lời đánh giá này.
Ông ta nằm yên ổn trên giường, sắc mặt cũng bình thường. Nếu không phải có các chỉ số chằng chịt trên chiếc máy bên cạnh, Ngô Bân chỉ trông giống như đang ngủ mà thôi.
Mà phía dưới vẻ ngoài gọn gàng ấy, bên trong thân thể cũng đã hỏng hóc tán loạn, đám miệng đặc biệt chọn những vị trí mấu chốt trên người ông ta mà gặm cắn, cũng đã sớm cắn cho tinh khí của ông ta tán loạn rã rời.
Vân Tử Túc nghĩ ngợi, đoạn truyền một ít linh lực qua.
Chỉ một giây kế tiếp, thân thể Ngô Bân trên giường bệnh rỉ ra một tầng sáng màu vàng nhàn nhạt.
Vân Tử Túc thầm nhủ, quả nhiên là vậy.
Trước đó có người đã thiết lập phòng vệ cho Ngô Bân, nếu không, dựa vào mức độ hung hãn của những chiếc miệng này, Ngô Bân đã sớm về chầu ông vải.
Chỉ là ánh sáng này quá yếu, cơ bản đã bợt thành màu trắng nhạt, chỉ trong chớp mắt, đám miệng lại tiếp tục điên cuồng gặm nhấm.
Ánh sáng nhòa đi rất nhanh.
Xem ra, tầng phòng vệ cũng không chống chịu được lâu thêm nữa.
Không chỉ có vậy, Vân Tử Túc còn phát hiện, sương xám tại tầng ngoài đám miệng rơi rụng không ngừng. Toàn bộ phòng hồi sức đều bị phủ một lớp bụi tro, sắc mặt những người khác trong phòng bệnh cũng dính không ít màu tiêu xám trắng, trông giống như...
Tình trạng của Ngô Tuyết Lâm vậy.
Vân Tử Túc nhả linh thức, phát hiện sương xám đã biến đổi thành đám miệng quái gở thu hút rất nhiều oán khí, tuy nhiên oán khí cũng rất tập trung, chỉ nhìn chòng chọc lên người Ngô Bân. Mà những mảng sương xám phiêu tán lung tung trong từng xó xỉnh căn phòng thì đã mờ nhạt đến mức không thể nhìn rõ.
Cậu tiện tay túm một nhúm sương xám, đầu ngón tay niết nhẹ, tức thì nhận ra cảm xúc này.
Quả nhiên sương xám bên người Ngô Tuyết Lâm xuất phát từ đây.
Mặc dù bệnh nhân trong phòng cũng bị nhiễm sương xám, nhưng bọn họ không bị nhằm vào, cho nên tình trạng không nghiêm trọng như Ngô Tuyết Lâm, chỉ có điều những người nằm ICU vốn đã mắc đủ bệnh tật, nay bị sương xám bám lên, tình trạng lại càng thêm bất ổn.
Vân Tử Túc khẽ động đầu ngón tay, sương xám trong tay lập tức bị chia thành năm quả cầu màu nâu xám, chen qua kẽ cửa phòng bệnh chui vào, phân ra bám bên dưới năm chiếc giường bệnh.
Sương xám bọc vu tảo, nên mới đổi màu. Có chúng hỗ trợ hấp thu sương xám, sự ảnh hưởng lên các bệnh nhân khác sẽ được giảm bớt.
Vân Tử Túc luồn linh lực đến bên người Ngô Bân, cậu không tạo thêm một tầng bảo vệ độc lập, mà chỉ rót linh lực lên lớp phòng vệ có sẵn, làm cho ánh trắng mờ biến trở về màu vàng rực rỡ thêm một lần nữa, tác động của đám miệng từ đó chậm chạp đi nhiều.
Làm xong hết thảy, Vân Tử Túc liền rời khỏi bức tường thủy tinh.
Đám miệng sương xám tích trữ oán khí nồng đặc, rõ ràng tình trạng của Ngô Bân không phải là tai bay vạ gió, nếu không lần ra nguyên căn mà giải quyết, oán khí sẽ không tiêu tùng, làm gì cũng đều là uổng công vô ích.
Mọi người đang sốt ruột chờ bên ngoài phòng hồi sức, vừa thấy Vân Tử Túc đi ra, Vu Hiểu Như đã mặc xong trang phục bảo hộ liền cuống quýt đi vào.
Ngô Tuyết Lâm và Hàn Dĩ Long cũng xúm lại.
"Vân tiên sinh, ba em..."
Vân Tử Túc nhìn Ngô Tuyết Lâm một cái, màu máu đã nhuộm đỏ hơn nửa chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô, lớp sương xám ban đầu được hấp thu hết, thì lại có sương xám khác không ngừng ùa về từ tứ phía.
Chỗ công cộng không tiện chuyện trò, mọi người cùng trở về căn phòng bệnh ban nãy.
Cửa phòng vừa đóng, Vân Tử Túc hỏi ngay: "Ba cậu có kẻ thù nào không? Hoặc là đối thủ cạnh tranh chẳng hạn?"
Ngô Tuyết Lâm đáp: "Trước kia em với mẹ cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhà bọn em mở công ty, khó tránh khỏi cạnh tranh buôn bán. Nhưng tính tình ba rất tốt, khả năng kết thù với người ta không lớn lắm. Hơn nữa hạng mục công ty ba cũng đã ổn định cả năm nay rồi, gần đây cũng không tranh giành với ai, không tồn tại quan hệ cạnh tranh gì."
Hàn Dĩ Long hỏi: "Vậy nếu hạng mục này bị đình chỉ, liệu có người nào được lợi không? Ví dụ như những công ty đang nằm đầu danh sách thế chỗ..."
Ngô Tuyết Lâm lắc đầu: "Mẹ bảo, công ty đã ký hợp đồng dài hạn, hơn nữa còn là do đối tác đặt hàng, dù có ngừng cũng không ai thay thế, mà bên đối tác cũng sẽ chịu tổn thất."
Nói như vậy, không có nhiều khả năng là do xô xát trong kinh doanh.
Vân Tử Túc lại hỏi: "Ba cậu còn người thân nào khác không? Bà con họ hàng gì cũng tính."
Cậu đã từng hỏi Hàn Dĩ Long vấn đề này, bây giờ chỉ muốn xác nhận thêm lần nữa. Mà Ngô Tuyết Lâm cũng đưa ra câu trả lời tương tự: "Không ạ, ngày xưa đói kém, gia đình ông bà đều chỉ nuôi sống được một người con. Mà ông bà cũng đã qua đời mấy năm trước, ba em cũng là con một."
Như vậy trừ Ngô Tuyết Lâm ra, không ai đáp ứng được quan hệ huyết thống.
Vân Tử Túc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định hỏi ra câu này.
"Tình cảm của ba mẹ cậu thế nào?"
"Tình cảm rất tốt," Ngô Tuyết Lâm nói, "Mặc dù ba mẹ đều rất bận, nhưng ba mẹ đều dành thời gian cho gia đình, năm nào nhà em cũng đi du lịch, cũng phải kéo dài tầm chục năm rồi."
Câu trả lời này trái lại cũng nằm trong dự liệu của Vân Tử Túc.
Thấy cậu trầm ngâm, Hàn Dịch bên cạnh đỡ lời: "Mười năm trước thì sao?"
Hàn Dịch đột ngột mở miệng khiến Ngô Tuyết Lâm có chút kinh ngạc, trước kia cô cũng từng nghe Hàn Dĩ Long nhắc qua về anh cả của cậu ta, vừa thấy người thật đã cảm nhận được bản thân hắn còn lạnh lùng hơn lời kể, cũng chẳng mở miệng nói được mấy lời.
Cô bé ngẩn ra một chút, đoạn đáp: "Mười năm trước cũng thế..."
Vân Tử Túc chen lời: "Ông bà nội cậu từng bảo muốn bế cháu trai à?"
"À vâng, đúng vậy," Ngô Tuyết Lâm gật đầu, "Hình như là vào lúc em được chừng hai ba tuổi, ông bà nội muốn cháu trai, bảo mẹ em sinh thêm đứa nữa, nhưng lúc đó thân thể mẹ em không tốt, ông bà ngoại kiên quyết không đồng ý, ba em cũng không chấp nhận, vậy nên chuyện này không thành."
"Khi ấy ông bà nội làm loạn dữ lắm, còn nói mẹ em không sinh được thì tìm người khác."
Nghe thế, Hàn Dĩ Long bên cạnh cũng không kiềm được nhướn mày.
Đây không giống như lời của một bậc phụ huynh có thể nói ra miệng.
"Khi ấy em còn nhỏ, trí nhớ không rõ ràng, mọi người cũng lập lờ với em, không muốn cho em biết," Ngô Tuyết Lâm kể, "Nhưng mà bà ngoại bỏ sót một điều, thế mà em lại có thể nhớ được những ký ức vụn vặt, hình như ngày ấy có người ôm một đứa bé tìm đến nhà em, nói đấy là con của ba em, muốn ba chịu trách nhiệm."
Vậy là Ngô Bân đã từng vượt quá giới hạn?
Vân Tử Túc nghĩ thầm, nếu đó là sự thật, cả Vu Hiểu Như lẫn kẻ xen chân đều có động cơ hại Ngô Bân.
Tuy nhiên cậu cũng không vội khẳng định ngay, dù sao chuyện này cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy.
Hàn Dĩ Long hỏi: "Cậu có biết cái cô tiểu tam và đứa bé kia về sau thế nào không?"
Ngô Tuyết Lâm nói: "Bà ngoại bèn giải thích với em, thật ra mấy người đó đều chỉ là người do ông bà nội tìm đến mà thôi, mục đích là để ép mẹ em sinh thêm một đứa con trai, nếu không thì phải nhận nuôi con người khác đẻ ra... Sau đó chuyện này bị ông bà ngoại phát hiện, người kia và đứa bé bị đuổi đi. Mấy năm sau đó mẹ và ông bà ngoại đều không qua lại với bên ông bà nội nữa, đến tận khi ông bà nội qua đời."
Hàn Dĩ Long cả kinh.
Cậu ta thật sự không ngờ rằng trên đời này lại có kiểu bố mẹ chồng quái đản đến thế.
"Điều kiện nhà ba em không hẳn là tốt, vốn lập nghiệp của ba cũng là do ông bà ngoại em cho. Quê ba ở nông thôn thưa người, tư tưởng của ông bà nội rất bảo thủ, nhưng mà ba được học đại học, tư tưởng đổi mới, cũng không đồng tình với quan niệm của ông bà." Ngô Tuyết Lâm kể, "Vậy nên ba đứng về phía mẹ, tình cảm của hai người không vì chuyện này mà tan vỡ."
Vân Tử Túc gật đầu, không mở miệng.
Cậu nghe xong chuyện này, thực ra cũng không quá đồng ý với lời đánh giá "tình cảm giữa ba mẹ rất tốt" này.
Tu linh giới tuy xem trọng sư môn, nhưng xuất thân cũng chia thành nhiều dòng họ, mấy chuyện bẩn thỉu dơ dáy chẳng thiếu chuyện nào, hơn nữa sau khi đến Phàm tục giới cũng đã ngây ngốc mười tám năm trong nhà họ Vân, Vân Tử Túc đã sớm hiểu được mặt tối của tình thân gia tộc.
Mặc dù công ty hiện giờ do Ngô Bân làm chủ, nhưng ngày xưa khi ông ta kết hôn với Vu Hiểu Như lại rõ ràng chính là "trèo cao". Nhà họ Vu có thể giải quyết tai tiếng năm nọ, nhưng không thể hoàn toàn khống chế nội tâm của Ngô Bân.
Hơn nữa, Vu Hiểu Như lớn lên ngậm thìa vàng trong một gia đình giàu có sung túc, gặp kẻ chen chân tìm thẳng đến cửa nhà, nàng thật sự có thể nuốt trôi cơn giận này hay sao?
Vân Tử Túc đang suy tính, Ngô Tuyết Lâm thấy cậu không hỏi thêm gì, bèn cẩn thận dò hỏi: "Vân tiên sinh... anh vừa qua đó xem thử, tình trạng ba em thế nào rồi ạ?"
"Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng," thấy Ngô Tuyết Lâm lộ vẻ mong đợi, Vân Tử Túc bổ sung, "Nhưng mà ông ấy bị nhắm đến, nếu không tìm ra người chủ mưu, ông ấy cũng không chịu lâu thêm được."
Ngô Tuyết Lâm cả kinh, vội vàng hỏi: "Vậy làm thế nào mới có thể tìm ra người này?"
Vân Tử Túc không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Trước đó ngoài bác sĩ ra từng có đến thăm ba cậu à?"
Ngô Tuyết Lâm gật đầu: "Là bên đối tác tìm tới, họ nghe nói ba đột nhiên bị bệnh nên phái mấy người tới thăm, nhưng mà lúc ấy em đã chuẩn bị về nhà, cũng chỉ nghe nói mà thôi, không tận mắt nhìn thấy bọn họ."
Lúc cô còn đang nói chuyện, Hàn Dịch bên người Vân Tử Túc bất chợt nhìn về phía cửa phòng.
Gần như là cùng một lúc, Vân Tử Túc cũng nhận ra không đúng.
Ngô Tuyết Lâm vừa mới dứt lời, bỗng thấy người anh cả kiệm lời của Hàn Dĩ Long bỗng kéo Vân Tử Túc về phía trước một bước. Hai người vốn đứng ngay sát cửa, giờ đã trực tiếp đứng lọt hẳn bên trong phòng bệnh.
Cô bé còn chưa kịp sinh lòng nghi ngờ, đã thấy hai người đồng loạt quay đầu lại, một giây kế tiếp, cửa phòng bệnh bị va trúng vang lên tiếng rầm.
Ngoài cửa có ba thanh niên đang đứng, thái độ bọn họ nghiêm túc, hành động mang tính cảnh giác rõ ràng. Nhìn thấy trong phòng nhiều người như vậy, mấy người này tức khắc lộ vẻ kinh ngạc.
Tuy nhiên người đứng đầu tiên mau chóng định thần, anh ta mở miệng: "Em có phải là Ngô Tuyết Lâm không?"
Ngô Tuyết Lâm mờ mịt, không dám trả lời, Hàn Dĩ Long đang dìu cô bé nói: "Các anh là ai?"
Ba người nối đuôi nhau đi vào, đóng chặt cửa phòng. Người nọ đáp: "Tổ giám sát Lâm thành, theo dõi và quản lý tà ma âm linh. Chuyện của Ngô Bân do bọn tôi tiếp quản, mong các bạn hợp tác."
Nói xong, anh ta nói với Ngô Tuyết Lâm: "Đồ của mẹ em ở đâu? Túi xách tay, máy tính, và những vật dụng khác để tại nơi này, đều cần tìm đến."
Thấy Ngô Tuyết Lâm chưa hết ngờ vực, hành động chần chừ, người của tổ giám sát nhíu mày một cái, lại nói: "Hoặc là, mọi người rời khỏi gian phòng này, bọn tôi cần lục soát."
"Các anh nói tiếp quản, không phải là bệnh của ba tôi à?" Ngô Tuyết Lâm hỏi, "Tại sao lại phải tìm đồ của mẹ tôi?"
Một thanh niên trong đó nhanh miệng, nói thẳng: "Vì bệnh của ba em chính là do mẹ em làm hại."
"...Anh nói cái gì?!"
Theo chân ba người, bốn người lần lượt trở lại khu vực hồi sức, hơn nửa tầng này đều bị cô lập, Ngô Tuyết Lâm chứng minh thân phận mình xong, bọn họ mới có thể đi vào.
Còn chưa vào được đến phòng bệnh, họ đã nhìn thấy Vu Hiểu Như đang bị hai người trông chừng.
Sắc mặt nàng tái nhợt, tóc mai lõa xõa, trông rất tiều tụy. Trang phục bảo hộ trên người Vu HIểu Như đã được cởi ra, nhưng không biết tại sao không đặt sang một bên, mà lại được nàng ôm ngay trước ngực.
Vân Tử Túc lia mắt qua, phát hiện bên dưới trang phục bảo hộ, hai tay Vu Hiểu Như đã bị dây thừng trói lại.
Ngô Tuyết Lâm tái mặt, cô bé giương cao giọng, hỏi: "Mẹ, đây là chuyện gì... chắc chắn là người ta hiểu nhầm rồi, có phải vậy không? Chắc chắn là..."
Nét mặt Vu Hiểu Như đượm vẻ thống khổ, nhưng trước sau vẫn không ngẩng đầu đối diện với ánh nhìn của Ngô Tuyết Lâm.
Ngô Tuyết Lâm bóp trán đau đớn kêu một tiếng, nước mắt tràn ra từ trong hốc mắt trợn to.
"Tại sao, tại sao?! Con không tin đâu, mẹ ơi, mẹ nói gì đi mẹ, mẹ nói đây không phải sự thật đi..."
Vu Hiểu Như cũng rơi lệ như mưa, nàng đau đớn lắc đầu, không thốt nổi một câu. Hai người canh giữ Vu Hiểu Như đưa mắt nhìn nhau, dường như là thương hại, hoặc có thể là không muốn để Ngô Tuyết Lâm tiếp tục ồn ào. Một người trong đó mở miệng: "Mẹ em thừa nhận rồi, là do bà ta nguyền rủa, ông ấy mới bệnh thành như bây giờ."
"Nhưng mẹ em là người bình thường, mẹ nguyền rủa sao được chứ?" Ngô Tuyết Lâm nghẹn ngào chất vấn, "Vả lại em cũng bị ốm, chẳng lẽ mẹ em còn có thể ra tay với em à?"
Khi nghe nửa câu đầu, hai người vẫn còn không chút xao động, nhưng vừa nghe nói Ngô Tuyết Lâm bị bệnh, bọn họ lập tức nghiêm mặt.
"Em bị ốm lúc nào?" Một người trong đó nói, "Chiếc vòng trên tay em là thế nào?"
"Các anh còn chưa làm rõ tình hình đã dám bắt người?" Hàn Dĩ Long đang đỡ Ngô Tuyết Lâm không nhịn được mở miệng, cậu ta đang muốn tranh luận với hai người, cửa khu vực hồi sức đã bị mở ra từ bên trong.
Người bước ra mặc thường phục, không phải bác sĩ. Anh ta không nhìn những người khác, trực tiếp nói với hai người giám sát: "Mang chị ta vào."
Hai người lập tức đỡ Vu Hiểu Như đi vào, bước ngoặt này phát sinh quá gấp, làm cho Ngô Tuyết Lâm và Hàn Dĩ Long không phản ứng kịp. Chờ đến khi Ngô Tuyết Lâm muốn nhào tới đuổi theo, đã phát hiện ra cánh cửa cách li không nhúc nhích nữa.
Hàn Dĩ Long hướng ánh mắt cầu cứu về phía Vân Tử Túc, chỉ thấy đối phương bước lên phía trước, nói một tiếng: "Lùi ra sau."
Hàn Dĩ Long vội dìu Ngô Tuyết Lâm lui về sau mấy bước, thấy Vân Tử Túc tiến lên, Ngô Tuyết Lâm cũng tìm lại mấy phần lí trí, không tiếp tục vùng vẫy.
Vân Tử Túc nhấc tay đẩy một cái, cánh cửa ban nãy Ngô Tuyết Lâm liều mạng đập gõ cũng không hề động đậy giờ cứ vậy dễ dàng bị mở ra, cậu quay đầu nhắc nhở: "Chăm sóc bạn cậu cẩn thận, không cần đuổi theo."
Hàn Dĩ Long đáp một tiếng, Vân Tử Túc bước vào, cửa phòng một lần nữa khép lại. Hàn Dĩ Long nhìn về phía khu vực hồi sức một cái, thở dài, sau đó vừa an ủi Ngô Tuyết Lâm, vừa dìu người qua chỗ ghế bên cạnh.
Hàn Dịch cũng ở lại ngoài cửa, tuy nhiên sau khi hắn đi lấy cốc nước ấm đưa cho Hàn Dĩ Long, bèn quay trở lại chầu chực trước cửa.
Phía bên trong, Vân Tử Túc vừa mới bước qua mấy chỗ rẽ, liền phát hiện cách đó không xa xuất hiện một tấm chắn.
Tu sĩ nhất định phải lên Trúc Cơ kỳ mới có thể tạo kết giới, lồng cách âm Vân Tử Túc từng dùng cũng vậy. Mà Vân Tử Túc không cảm nhận được tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở nơi này, cánh cửa bị linh phù niêm kín mà Ngô Tuyết Lâm đẩy không ra ban nãy, và cả tấm chắn vô hình cản trở nơi này, hẳn đều là mượn sức mạnh từ bên ngoài.
Vân Tử Túc dùng linh lực bọc kín bản thân, loại trừ hơi thở quanh người, tiếp đó tiến thẳng về phía trước.
Lúc đi xuyên qua tấm màng chắn, linh khí trong không khí xung quanh chập chờn trong nháy mắt, nhưng không gây bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cậu.
Vân Tử Túc đi thẳng về phía phòng bệnh trước đó. Trước khi tiến vào màn chắn, hết thảy bốn phương đều bình lặng, vừa vào tấm chắn, cậu liền thấy ngay đám sương xám ập vào đầu.
Sương xám đến từ phòng bệnh cách đó không xa, cửa phòng hồi sức đã được mở ra, mấy người tới trước đang đứng ngoài cửa, Vu Hiểu Như vừa bị kéo vào không nằm trong đám bọn họ.
Linh thức của Vân Tử Túc đảo qua, phát hiện Vu Hiểu Như đã bị mang vào bên trong phòng bệnh.
Một ranh giới phòng vệ khác cô lập buồng bệnh, năm bệnh nhân trên giường còn lại cũng không bị dính dáng. Trừ Vu Hiểu Như và Ngô Bân, bên trong phòng còn ba người nữa, trong đó có một người trung niên cầm một xấp phù vàng, dán một tấm phù lên trán Ngô Bân.
Vân Tử Túc vặn chặt lông mày.
Tấm phù vừa dán lên trán Ngô Bân, tầng phòng vệ khi trước tức khắc sáng lên, những chiếc miệng quái đản vốn đang gặm cắn Ngô Bân không hề kiêng kỵ nay lại thoáng trì trệ, đám miệng trên đầu Ngô Bân rối rít rút đi.
Người kia không ngừng động tác, tiếp tục dán những tấm linh phù còn lại lần lượt lên những bộ phận trọng yếu bị sương xám tàn phá nặng nề.
Mãi đến khi chồng linh phù chỉ còn lại một tấm, người nọ mới ngừng tay, y ra hiệu cho người bên cạnh, người này cầm châm bạc, bóp chặt quai hàm Vu Hiểu Như.
Châm bạc đâm lên đầu lưỡi Vu Hiểu Như, máu đầu lưỡi ứa ra, bị quẹt lên tấm linh phù còn sót lại.
Linh phù dính máu, ánh đỏ thoắt hiện, người trung niên miệng đọc bùa chú, tay đính tờ linh phù còn lại lên lồng ngực Ngô Bân.
Những chiếc miệng quái đản từ chỗ hiểm khắp nơi dồn tới đã không còn chỗ trốn, chỉ cần linh phù đè xuống, theo lý thuyết sẽ là thời điểm chúng nó bị thanh trừ toàn bộ.
Ba người bên trong căn phòng không khỏi cùng nín thở, chờ đợi thành quả sau cùng.
Ánh sáng đỏ từ máu tươi trên linh phù lan qua từng tấc sương xám, những chiếc miệng quái gở nhoi nhúc ngoạc rộng cái mồm, phát ra những tiếng kêu gào đáng sợ.
Những tiếng gào thét này không thật sự phát ra âm thanh, nhưng lại khiến người đau đầu nhức óc, rất khó chịu đựng, cứ như đang có máy khoan điện vù vù dùi trong sọ.
Dường như ba người này đã dự tính sẵn, thê nên lúc đầu cũng không quá kinh sợ gì. Nhưng theo thời gian linh lực của cả tập bùa dần dần hao tổn, mà những chiếc miệng gào thét kia không hề có dấu hiệu ngừng cuộc chơi, thậm chí còn ngày càng hăng máu, dường như liên tục được tiếp thêm sức mạnh.
Sắc mặt ba người chậm rãi biến chuyển từ nghiêm túc sang nghi hoặc. Ngay tại một khắc kế tiếp, đám sương xám trên lồng ngực vốn đã bị kiểm soát, đang chờ bị tiêu diệt, bỗng nhiên trương phình, tấm linh phù dính trên ngực trong nháy mắt hóa thành tro bụi, những chiếc miệng ngoác rộng ập kín toàn thân Ngô Bân một lần nữa, không chỉ thế, còn có mấy chiếc miệng quái đản đột ngột nhào về phía Vu Hiểu Như và ba người bên cạnh!
Thế tấn công dũng mãnh, khiến cho ba người không kịp trở tay, lại thêm cặp môi đen sạm và đống răng xám xanh mang đến sự trùng kích thị giác, càng khiến cho da đầu nổi gai tê dại.
Ba người biến sắc, chỉ có người trung niên kịp thời phản ứng lại. Thế nhưng linh phù của y đã lần lượt hóa thành đám tro tàn, những tấm phù mới được lấy ra trong tình thế cấp bách cũng không kịp niệm chú.
Mắt thấy cái mõm đen đã sắp cắn thẳng lên mặt mấy người, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một tia sáng bạc đột nhiên xuất hiện, xé toạc màn sương.
Tia sáng này linh hoạt lưu loát, lộn mấy vòng trên không trung, đánh tan đám mõm lao về phía bốn người. Sau khi những chiếc miệng hung hăng cuồng vọng bị tia sáng bạc xoẹt ngang, ngay cả kêu cũng không kịp kêu, đã trực tiếp bị tia bạc xé nát.
Mọi người chưa kịp hoàn hồn, đã nhanh chóng phát hiện giường bệnh bên cạnh bất thình lình truyền tới sự dao động linh lực mãnh liệt.
Tầng sáng vàng trên người Ngô Bân ánh lên, vầng sáng này đột ngột dâng cao, rọi chiếu đám răng miệng quái dị đang điên cuồng ào về phía chân tay Ngô Bân, phát ra âm thanh xì xèo như tiếng thịt mỡ chiên trong chảo nóng, vùi lấp đám miệng gào thét vào bên trong vầng sáng.
Trong ba người, chỉ có người trung niên cầm bùa là thấy rõ trận vật lộn ngấu nghiến giữa ánh sáng vàng và đống miệng, hai người còn lại chỉ có thể cảm nhận được một làn sóng xung động mạnh mẽ.
Mãi đến khi bọn họ phản ứng lại, mới nhận ra Vu Hiểu Như ban nãy không ai lưu ý mà trực tiếp ngất đi đã được người xông vào cửa đỡ lấy.
Người mới đến, khuôn mặt rất trẻ, thậm chí có thể gọi là non nớt. Trông cậu ta cùng lắm cũng chỉ mười mấy tuổi mà thôi, đến cả thân hình cũng mang dáng vẻ gầy bé của một cậu thiếu niên chưa lớn hết.
Nhưng chờ cho mọi người thấy rõ sợi xích bạc trong tay cậu, lại hoàn toàn không dám coi thường.
Mấy người ngoài cửa cũng sửng sốt, tu vi bọn họ đều chưa đủ cao để nhìn thấy sương xám, thế nên cũng không biết lúc nãy nguy hiểm đến nhường nào. Những người này còn đang định kéo Vân Tử Túc đột ngột xông vào ra, thì chợt nghe thấy một người bên trong mở miệng nói: "Đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ."
Người mở miệng chính là người trung niên cầm bùa ban nãy, tuổi tác của y lớn hơn Vân Tử Túc rất nhiều, nhưng tiếng "tiền bối" này gọi ra chẳng hề lấn cấn.
Vân Tử Túc gật đầu, cậu thu xích bạc trong tay, ánh sáng đỏ phía đuôi xích lóe lên, đám sương xám bị xích bạc xọc xiên tức thì biến mất sạch bách.
Người trung niên duy nhất có thể nhìn thấy sương xám run một cái, thái độ càng thêm cẩn thận, y chắp tay nói: "Tại hạ Phó Chí, đệ tử của Tịnh Thanh tông, không biết tiền bối là...?"
"Vân Tử Túc."
Chỉ báo họ tên, Vân Tử Túc không lằng nhằng thêm nữa, trực tiếp đỡ Vu Hiểu Như đã hôn mê ra ngoài.
Mấy người còn lại sửng sốt một chút, Phó Chí vội dặn dò mọi người dùng linh phù thu dọn sương xám còn sót lại trong phòng bệnh, sau đó liền đuổi theo.
Thời điểm y chạy đến, Vân Tử Túc đã đẩy cửa rời khỏi khu hồi sức tích cực. Hàn Dịch đỡ Vu Hiểu Như ngồi xuống ghế, liền nghe thấy Phó Chí hỏi: "Tại sao tiền bối phải đưa Vu Hiểu Như ra ngoài?"
"Vì cô ấy không phải người hại Ngô Bân." Vân Tử Túc ghé mắt nhìn y.
"Chú không nhận ra à? Máu cô ấy không phá bỏ được lời nguyền của Ngô Bân."
Phó Chí hơi ngẩn người.
"Sao lại không phải cô ta được?"
Hàn Dĩ Long nói: "Vậy là thế nào? Rõ ràng là các người không tra rõ tình hình!"
Phó Chí cau mày: "Vu Hiểu Như nuôi không con riêng của Ngô Bân tận mười mấy năm, oán hận tích trữ đã lâu, vậy nên mới..."
"Con riêng?"
Một giọng nữ yếu ớt chen vào.
Phó Chí cũng không để ý ai vừa chen lời, y xác nhận: "Vu Hiểu Như cơ bản không có khả năng sinh sản, dĩ nhiên con của Ngô Bân không thể là của cô ta."
Trong nháy mắt, bốn bề xung quanh đột nhiên chìm vào tĩnh lặng.
____________________
Tác giả có lời: Phó Chí đồng âm với phù chỉ (tấm bùa)