Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 12: Nghiêng về phía anh




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô không hiểu tại sao anh lại hỏi vậy, nhưng vẫn theo bản năng trả lời thời gian hiển thị trên GPS: “Nếu không kẹt xe thì mất khoảng 40 phút.”

Lâm Tấn Thận không trả lời ngay, anh nâng cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Bây giờ là 8 giờ 43 phút, tôi sẽ gọi điện kiểm tra an toàn của cô vào lúc 9 giờ 25 phút.”

Kiểm tra sự an toàn của cô?

Anh nói nghiêm túc sao? Còn cẩn thận cộng thêm hai phút, thật sự quá chu đáo.

Lục Nghi ngạc nhiên, ánh mắt sửng sốt, thậm chí không biết phải phản ứng thế nào.

Lâm Tấn Thận bước xuống bậc thang, gương mặt lạnh lùng. Anh hỏi tài xế lái thay giấy phép lái xe. Tài xế ngơ ngác lấy giấy phép ra, sau khi bị anh chụp lại thông tin mới kịp phản ứng.

“Ông chủ, tôi là người đàng hoàng.”

“Thật đấy, anh có thể xem trang cá nhân của tôi trên nền tảng. Điểm của tôi rất cao, 4.9, toàn là đánh giá tốt.”

“Lần trước tôi còn đưa một ông chủ say rượu về nhà. Anh ấy không tìm được nhà, tôi đã cố gắng đưa anh ấy về, sau đó anh ấy rất cảm kích và muốn mời tôi ăn cơm.”

Tài xế lái thay nói với giọng điệu chân thành, thái độ nghiêm chỉnh đến mức có thể ngay lập tức đăng ký gia nhập đảng.

“…”

Lục Nghi khẽ ho một tiếng, nói: “Tôi về đến nhà sẽ gọi điện cho Lâm tổng.”

“Được.”

Lâm Tấn Thận trả giấy phép lái xe lại, nói một câu cảm ơn.

Tài xế lái thay thở phào, xoay người cất xe của mình vào cốp sau chiếc mini.

“Lâm tổng, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Lâm Tấn Thận gật đầu, xoay người, bước lên bậc thang. Đôi chân dài chắc khỏe, bờ vai rộng. Dáng người anh có tỷ lệ rất đẹp. Nếu không nhìn vào gương mặt nghiêm nghị, chỉ riêng bóng lưng và thân hình trưởng thành đầy sức hút này cũng không thua kém người mẫu nam trên sàn catwalk.

Chỉ một lúc sau, anh đã bước vào trong nhà hàng.

“Đi thôi.” Lục Nghi thu ánh mắt về.

Đêm không còn quá nóng, cô mở cửa sổ xe để gió tự nhiên ùa vào. Người đi bộ đông đúc trên phố, ánh đèn lấp lánh thành những quầng sáng chói lóa khi xe lướt qua. Tay cô đặt lên cửa sổ xe, ngón tay thon dài trắng ngần, khẽ mở rồi cong lại, cảm nhận làn gió luồn qua các kẽ tay.

Hàng mi cô che phủ ánh mắt, không biết đang nghĩ gì.

Với màn “ra đòn” kết hợp vừa rồi của Lâm Tấn Thận, tài xế lái thay lái xe rất cẩn thận. Có thể đi đường tắt, tuyệt đối không vòng xa, đến mức hành trình dự tính 40 phút rút ngắn còn hơn 30 phút đã tới nơi.

Sau đó, tài xế không nói nhiều, lấy lại xe của mình, quay đầu và nhanh chóng rời đi.

Về đến nhà, bà Từ – mẹ cô, theo thói quen hỏi cô về buổi gặp mặt hôm nay. Bà muốn biết cô có hài lòng không, và tất nhiên, vì bà là người đã cẩn thận chọn lọc đối tượng, trong ánh mắt còn ẩn chứa chút tự hào. Bà nói: “Chắc chắn hơn cái anh gì đó, Lâm Tấn Thận, đúng không?”

Bà gọi Chung Ôn Luân là “Tiểu Chung,” còn với Lâm Tấn Thận, lại trực tiếp gọi cả họ tên, sự thiên vị thật sự rất rõ ràng.

Lục Nghi hôm nay đã xã giao quá mức, chỉ nói vài câu cho qua chuyện, khuyên bà đi ngủ trước. Sau đó, cô chuẩn bị lấy quần áo để đi ngủ.

Nhưng khi bà Từ vừa bước ra cửa, điện thoại cô liền reo lên.

“Ai gọi thế, muộn thế này rồi mà còn gọi?” Bà Từ nhướng mày, rồi đoán: “Là Tiểu Chung phải không? Chắc chắn là cậu ấy, đúng là một đứa trẻ chu đáo. Mau nghe máy đi.”

Lục Nghi nhún vai làm một biểu cảm bất lực.

Bà Từ cười: “Mẹ không làm phiền con nữa, mau nghe máy đi.”

Nói xong, bà tự tay khép cửa lại.

Lục Nghi quay người, cầm điện thoại lên xem. Cuộc gọi không phải từ Chung Ôn Luân mà là từ Lâm Tấn Thận. Cô chưa kịp lưu số anh vào danh bạ, nhưng nhìn qua đuôi số, cô vẫn nhớ.

Cô quyết định nghe máy, áp điện thoại lên tai, không chắc chắn hỏi: “Lâm tổng?”

“Là tôi.”

Giọng nói từ đầu dây bên kia còn trầm thấp hơn so với khi đối mặt. Anh nói: “Cô không gọi điện.”

“…”

Lục Nghi sực nhớ ra, vội kéo điện thoại ra xem giờ. Đúng 9 giờ 25 phút. Cô về nhà sớm hơn dự kiến, hoàn toàn quên mất việc phải gọi điện báo bình an với anh.

Tự biết mình sai, cô vội chữa cháy: “Bây giờ các nền tảng giám sát đều rất chặt chẽ, Lâm tổng không cần lo, tôi đã an toàn về nhà.”

Nói xong, cô nhíu mày, có chút bực bội với chính mình. Không ngờ anh lại nghiêm túc đến vậy.

“Không sao là được.”

Giọng anh vẫn lạnh lùng: “Tôi vừa gửi một tài liệu qua WeChat, cô xem qua.”

“…Được.”

Mặc dù không biết đó là tài liệu gì.

Giữa họ có gì cần gửi tài liệu sao?

Cúp điện thoại, một biểu tượng đầu lạnh băng nhảy ra từ tin nhắn WeChat.

Pioneer: [Đây là bản thảo sơ bộ của thỏa thuận tiền hôn nhân do luật sư soạn. Cô xem qua xem có cần chỉnh sửa gì không.]

Lục Nghi hơi nghẹn. Cô mở tài liệu, lướt mắt đọc qua và nhận ra mọi yêu cầu cô từng nhắc đến đều được ghi lại. Lúc đó cô chỉ nói vu vơ, anh cũng không phản ứng nhiều, nhưng không ngờ anh lại nhớ hết.

Cô đặt ly nước xuống, trả lời: [Hình như bây giờ bàn những chuyện này còn hơi sớm.]

Dù sao cả hai vẫn chưa chắc chắn gì.

Pioneer: [Trước khi cô quyết định, tôi vẫn có lý do để cố gắng.]

Lục Nghi hỏi: [Lâm tổng trên thương trường cũng như vậy sao?] Đeo bám dai dẳng, không chịu buông?

Pioneer: [Tùy dự án.]

Selene: [Vậy tôi là dự án gì?]

Pioneer: [Kỳ lân, đáng để đầu tư.]

Kỳ lân, nghĩa là chỉ những thứ hiếm hoi, quý giá, có tiềm năng phát triển vượt bậc.

Cô vừa được khen sao?

Lục Nghi muốn bật cười. Cô từng gặp qua rất nhiều kiểu đàn ông: khéo ăn nói, ngọt ngào lấy lòng, hoặc những người thẳng tính tự tin đến mức khoác lác. Nhưng Lâm Tấn Thận thuộc kiểu riêng biệt.

Cụ thể là kiểu gì, cô vẫn chưa thể định nghĩa.

Thoát khỏi khung chat với anh, cô chống điện thoại lên cằm, suy nghĩ một lúc trước khi nhắn tin cho Dư Âm.

Trước khi ngủ, cô gửi một tin nhắn.

Lục Nghi: [Nếu tớ chọn Lâm Tấn Thận, cậu có tuyệt giao với tớ không?]

Vài giây sau, Dư Âm gửi tới một loạt tin nhắn thoại, tức đến mức lười cả gõ chữ.

Dư Âm: [Aaaaaaa!]

Dư Âm: [Cậu nói thật đi, Lâm Tấn Thận đã bỏ bùa gì cậu vậy?]

Dư Âm: [Một gã gần ba mươi tuổi chưa từng yêu đương thì có gì hấp dẫn cậu?!]

Dư Âm: […]

Những đoạn thoại bắn phá liên tiếp, như muốn ép cô phải giải thích rõ ràng trước khi đi ngủ.

Lục Nghi không nhịn được cười.

Cô cũng không biết nữa, chỉ biết rằng trong bài toán lựa chọn này, cô nghiêng về phía anh hơn.

Cô muốn thử.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.