Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 72




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Hi Hi, đừng giận mà."

Trì Nghiêu đi sau Cảnh Hi, kéo dài giọng gọi cậu.

Cảnh Hi không để ý đến anh.

Giọng nghe có vẻ tội nghiệp, nhưng không cần nhìn cũng biết lúc này chắc chắn anh đang cười rất vui.

Hồi nhỏ đáng yêu biết bao.

Sau khi đếm ngược bắt đầu, mọi người tiến vào rừng.

Vì bản đồ không thể cập nhật vị trí hiện tại, họ chỉ có thể đảm bảo rằng trong quá trình sẽ không đi lệch hướng.

Vai Cảnh Hi nặng trĩu, có ai đó tựa vào.

"Này, đây là yếu tố ngoài ý muốn gây ra, đâu phải tôi cố tình chỉnh cậu, không cần phải lạnh mặt hoài thế chứ?" Trì Nghiêu nói.

Cảnh Hi: "Nhưng anh rất hài lòng với kết quả này."

Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua hình dạng hiện tại của cậu: "Không đâu, vẫn là cậu ngoài đời đẹp hơn."

Cảnh Hi: "Nếu anh không cười toe toét, có lẽ tôi sẽ tin."

"Tôi cần gì phải lừa cậu?" Trì Nghiêu cười khẽ, ghé sát tai Cảnh Hi và hạ giọng nói: "Tuy nhiên, bây giờ trông cậu còn... lẳng lơ hơn—"

Chưa kịp nói hết câu, một cú đấm đã vung tới mặt anh.

"Xin lỗi, tôi sai rồi." Trì Nghiêu lùi lại né, rồi nghiêm túc nói: "Thực ra trước đây cậu cũng lẳng lơ, chỉ là kiểu lẳng lơ khác biệt."

Phương Lương và Lệ Viễn đi phía sau, nhìn hai người họ vừa vào game đã cãi cọ.

"Bọn họ thế này có vấn đề gì không?" Lệ Viễn sờ cằm, vẻ mặt lo lắng.

Dù là trong game, nhưng bị thương ở đây thì cơ thể thật cũng sẽ chịu tổn thương tương tự.

Quả nhiên không nên đưa lão đại bên phe địch vào đây.

Phương Lương nhàn nhạt đáp: "Đánh nhau là tình, mắng nhau là yêu, không đánh không mắng không thấy thoải mái."

Lệ Viễn: "..."

"Có dã thú!"

Phía trước đột nhiên vang lên tiếng hét, Trì Nghiêu và Cảnh Hi lập tức dừng động tác, cùng nhìn về phía đó.

Qua kẽ hở của những tán cây, có thể thấy mặt đất phía trước đang khẽ nhô lên, di chuyển rất nhanh.

Một đám người nhanh chóng tản ra, nhưng vẫn có người không kịp chạy.

Từ chỗ đất nhô lên đột ngột thò ra một móng vuốt khổng lồ, cao đến hơn hai mét, tóm lấy một người chơi và kéo xuống đất.

"Cứu tôi! Cứu tôi với!"

Alpha bị bắt liều mạng vùng vẫy, nhưng vẫn bị nhấc lên không trung.

Không ai dám xông lên cứu, cũng không thấy cần thiết phải cứu.

Dù rằng luật chơi không bắt họ phải tàn sát lẫn nhau, nhưng giữa họ vẫn là đối thủ.

Giảm đi một người, thì tỷ lệ thắng sẽ cao hơn.

Đồng đội của hắn phản ứng kịp, rút dao quân dụng lao tới.

Nhưng khi lưỡi dao đâm vào con quái vật thì bị bật ra, hoàn toàn vô dụng.

"Chuột cống khổng lồ à." Trì Nghiêu thọc tay vào túi, đứng xem trò vui.

Một cơn gió đột nhiên thổi qua tai, chớp mắt, Cảnh Hi đã lao tới.

Lệ Viễn định ngăn lại: "Này, đừng lo chuyện bao đồng—"

Trì Nghiêu dõi mắt theo từng chuyển động của Cảnh Hi, giơ tay ngắt lời gã.

Đúng lúc alpha sắp bị kéo xuống hố, bỗng có một bóng người từ trên trời đáp xuống, lưỡi dao sắc bén đâm vào da con chuột, rạch ngang một đường.

Từ dưới đất vang lên tiếng gầm rú kinh hoàng.

Chỗ Cảnh Hi chọn vừa khéo là chỗ có gân, cậu cắt đứt nhanh chóng rồi rút dao ra, con chuột lập tức thả vuột móng.

"Còn không chạy?" Cậu lạnh lùng nói.

Alpha sợ đến phát run, nghe câu đó mới nhớ ra bỏ chạy, lăn tròn trên đất rồi bò đi bằng tay chân.

Con chuột bị hoảng sợ, thu móng vuốt lại xuống đất.

"Suýt thì toi!"

"Quá kinh khủng, đây là cái gì vậy, gấu à?"

"Chuột cống biến dị cấp hai, còn to hơn cả gấu ấy chứ!"

Hú hồn, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

Vừa mới vào đã gặp phải con quái biến dị mạnh thế này, có không ít người trong lòng đã muốn bỏ cuộc.

Mười hai tiếng tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì, không ai biết được.

"Dao đâm chuẩn thật đấy." Lệ Viễn tặc lưỡi kinh ngạc.

Mãi không nghe Trì Nghiêu nói gì, gã quay đầu nhìn sang, thấy đối phương đang chụp ảnh từ nhiều góc độ khác nhau.

Lệ Viễn: "..."

Cậu vào đây chỉ để chơi à?

Cảnh Hi đứng dậy, bước được hai bước thì mặt đất đột ngột nhô lên mạnh.

Cậu nhảy lên, tóm lấy nhánh cây phía trên, nhẹ nhàng lộn người lên đó.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, mặt đất nứt ra, con chuột cống khổng lồ phóng khỏi lòng đất.

"Aaaaa——!"

Trong đám người lại vang lên tiếng thét thất thanh.

Cảnh Hi vừa đứng vững trên cành cây thì con chuột đã vung móng vuốt tới.

Cậu buộc phải nhảy từ nhánh này sang nhánh khác, lộn ra phía sau con chuột, rồi nhảy lên đầu nó.

Đầu là nơi cứng nhất, nhưng cũng là chỗ chí mạng nhất.

Khi vũ khí không đủ, muốn nhanh chóng hạ gục chỉ còn cách liều mạng.

"Muốn làm gì thế nhỉ, với con dao bé tí đó làm sao đâm xuyên qua được hộp sọ." Lệ Viễn nghển cổ nhìn.

Trì Nghiêu nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Trừ hộp sọ ra, thì toàn là điểm yếu."

Lệ Viễn: "Có thể đâm vào bụng mà."

Trì Nghiêu: "Bụng khó tiếp cận, đâm xong máu với ruột trào ra, hôi lắm."

Lệ Viễn: "..."

Trong lúc con chuột quằn quại điên cuồng, Cảnh Hi bị hất bay ra ngoài.

"Cậu ấy thất bại rồi!" Lệ Viễn phấn khích reo lên.

Trì Nghiêu khẽ nheo mắt.

"Chưa đâu."

Lời vừa dứt, Cảnh Hi đang rơi xuống đột ngột xoay người, đâm thẳng quân dao vào mắt con chuột.

"Rống——!"

Con chuột đau đớn ngã quỵ.

Cảnh Hi xoay người tiếp đất, vừa khéo tránh được vũng máu bắn ra.

Bị đâm mù mắt, con chuột nổi điên, bắt đầu tấn công loạn xạ.

Mặt đất rung chuyển dữ dội.

Những người khác không dám đến gần, đã sớm chạy đi, chỉ còn Cảnh Hi đứng trong vùng tấn công của nó.

Con dao quân dụng quá ngắn, chỉ đủ đâm mù con chuột, không thể gây thương tổn chí mạng.

Cảnh Hi vừa né tránh vừa rút một con dao khác ra, định kết liễu nó.

Vút!

Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng xé gió.

Một bóng ảo lao thẳng về phía con chuột.

Cảnh Hi ngẩng đầu lên.

Một mũi tên thép bắn trúng chuôi dao, đẩy lưỡi dao sâu vào trong.

"Gào——!"

Tiếng hét đau đớn của con chuột vang vọng, mũi tên đã cắm sâu một nửa, đủ để giết chết nó.

Bịch!

Cơ thể nặng nề của con chuột đổ xuống.

Cảnh Hi quay đầu nhìn về phía sau, không xa, Trì Nghiêu vừa hạ cung, mỉm cười thoải mái nhìn cậu.

"Chết rồi?!"

Đợi đến khi con chuột không còn cử động, mọi người mới dám rụt rè nói nhỏ.

Có người to gan chạy lại kiểm tra, cảnh tượng con dao bị đâm xuyên qua mắt khiến ai nấy đều tái mặt.

"Nó động đậy thế mà vẫn bắn trúng?!"

"Nguyên con dao cũng bị đẩy vào!"

"Đệt, trò này có hack không đấy?"

Không ít người lén lút nhìn Trì Nghiêu và Cảnh Hi.

Họ nhìn cô gái kia, trông khí chất mạnh mẽ không phải bàn, nhưng không ngờ cái tên mặt trắng kia cũng lợi hại đến vậy.

Trì Nghiêu trả cung lại cho Phương Lương, rồi tiến về phía Cảnh Hi.

Cảnh Hi nhìn anh bước lại gần, thản nhiên nói: "Tôi còn tưởng anh sẽ không ra tay."

"Không có hứng thú cứu hắn, nhưng nếu là cậu thì lại khác."

Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua bờ vai của Cảnh Hi, anh tiện tay cởi áo khoác, choàng lên người cậu.

"Lão đại, thứ này có thể tăng điểm đấy." Nghe thấy giọng của Lệ Viễn, Trì Nghiêu nhìn lên góc trái màn hình. Ở thanh điểm đội ngũ, con số ban đầu là "0" giờ đã biến thành "20."

Dưới đó hiện ra một dòng thông báo.

【100 điểm có thể đổi lấy một lần làm mới vị trí bản đồ.】

Số tiền cược phía sau tên đội ngũ, của anh và Cảnh Hi tăng vọt từ một triệu lên mười tỷ, Phương Lương và Lệ Viễn cũng tăng lên một tỷ năm trăm triệu.

Áo khoác vẫn còn giữ hơi ấm của Trì Nghiêu, Cảnh Hi thoáng khựng lại. Hình ảnh ảo này là một beta nữ, quần áo trên người vốn dĩ không nhiều, nhưng cũng chưa đến mức không che nổi cơ thể.

Cậu cúi xuống, ngay lập tức phát hiện dây áo trên vai gần như đứt hẳn.

Có lẽ vừa rồi lúc đánh nhau bị cành cây quẹt rách.

"Đi thôi." Trì Nghiêu bước ra ngoài, "Lũ chuột đất nhỏ này nhiều lắm, đợi nữa thì sẽ phiền to đấy."

Thấy bọn họ định đi, những người còn lại lập tức đi theo.

Nhóm người ban đầu không để mắt đến họ, giờ lại theo sát nhất so với ai khác.

"Đại ca, phát bắn vừa nãy của anh đúng là tuyệt vời. Trước đây anh làm gì vậy?"

Trì Nghiêu cười cười, đáp lại bằng một câu trả lời mập mờ: "Đạo trên đường (?)."

"Thảo nào lợi hại như vậy! Anh làm đường nào thế?"

Trì Nghiêu gật đầu về phía Cảnh Hi: "Mấy người hỏi cô ấy đi, tôi không tiện nói."

Đám người không hiểu.

Beta nữ kia toàn thân phát ra khí thế đừng hòng lại gần, thêm vào đó là bản lĩnh kia, chẳng ai dám đến gần cậu.

"Sao vậy? Cô ấy là vợ của anh à?"

"Anh lợi hại thế này sao lại sợ vợ chứ?"

"Hehe, những lão đại lợi hại, mười người thì chín người sợ vợ."

Nghe bọn họ xúi giục, thấy Cảnh Hi quay lại nhìn, Trì Nghiêu lười biếng nói: "Cô ấy là người của lão đại, đại tỷ của nhóm."

Cảnh Hi: "..."

Anh cứ chờ đó.

Mọi người đều nhìn về phía Cảnh Hi, ánh mắt bỗng trở nên kính nể hơn vài phần.

Thảo nào giỏi như vậy, thì ra là nhân vật lớn.

Cảnh Hi thu hồi ánh nhìn, thản nhiên nói: "Nhưng người ngủ chung giường với tôi hàng ngày là anh đấy."

Giọng điệu bình thản, gương mặt lạnh nhạt lại lộ ra chút oán trách.

Mọi người lập tức quay sang nhìn Trì Nghiêu, mặt đầy vẻ "thì ra là thế."

Trì Nghiêu: "..."

Tên nhóc này.

Anh nhanh chóng bước lên vài bước, đi song song với Cảnh Hi: "Thế chẳng lẽ lần sau lão đại cũng tham gia à?"

Ồ!

Ba người ngủ chung một giường?!

Cảnh Hi mặt không đổi sắc đáp: "Tôi mà ôm hộp tro cốt thì không ngủ được, nên để lại cho anh thì hơn."

Trì Nghiêu: "............"

Độc thật.

Mọi người: "..."

Kinh, kinh thật.

Phương Lương, Lệ Viễn: "..."

Lão đại mà cũng có lúc thua người ta khi cãi nhau?

Trong đám người này không có mục tiêu cần quan sát, đi được một đoạn, Trì Nghiêu đã bỏ rơi bọn họ.

Cảnh Hi phát hiện đường càng đi càng lệch, mỗi lần gặp đội khác, Trì Nghiêu đều dừng lại quan sát.

Chẳng lẽ trong đám người chơi cũng có kẻ bất thường?

Không xa vang lên tiếng nước và những tiếng hét hỗn loạn.

Vượt qua một bụi cây nhỏ, trước mắt hiện ra một con sông rộng hơn năm mét.

Bên kia sông, vài đội nhỏ đang bị bảy, tám con cá sấu biến dị cấp một đuổi chạy tán loạn.

Biến dị cấp một là dạng thấp nhất trong các loài thú biến dị, tương đối dễ đối phó.

Cảnh Hi liếc quanh một lượt: "Không qua được."

Bên cạnh không có bất cứ thứ gì có thể thay thế làm cầu, trừ khi họ tự đốn cây hoặc bơi qua sông.

Trì Nghiêu không nói gì, ánh mắt lướt qua từng người ở bờ bên kia.

Biểu cảm hoảng sợ của họ không có vẻ gì là giả tạo, từ động tác chạy trốn của họ mà xét, cũng không phải dân chuyên nghiệp.

Đám người này cũng bị loại bỏ.

Chẳng mấy chốc, giữa màn hình xuất hiện một dòng chữ đỏ cảnh báo.

Trong tai mỗi người vang lên giọng đọc của AI.

【Người chơi "Để tôi nằm yên đi mà", "Chiến thần bản thần", "Đánh bên kia đến emo" bỏ cuộc, số tiền cược ba tỷ tất cả sẽ được chuyển vào quỹ thưởng.】

Trì Nghiêu liếc nhìn số người chơi còn online, chỉ còn lại 990 người.

Hai giờ đầu là giai đoạn loại bỏ nhanh nhất.

"Còn nếu đầu hàng thì sẽ thế nào?" Cảnh Hi hỏi.

Trì Nghiêu: "Sẽ không có chuyện gì cả, miễn là có đủ tiền trả phí vi phạm hợp đồng thì sẽ không chết."

Cảnh Hi cau mày.

Cái phí vi phạm hợp đồng đó e rằng không phải ai cũng chịu nổi.

Hoặc là bỏ mạng tại đây, hoặc là cả đời phải sống trong cảnh nợ nần.

Một khi đã đặt chân vào đây, thì không có đường quay lại nữa.

Một mũi tên thép xé gió bắn ra, trúng giữa trán một con bò biến dị.

Con bò đổ gục xuống.

【Điểm số 20, đội đã tích lũy 1050 điểm, hiện đang xếp hạng nhất, điểm có thể dùng để đổi lượt làm mới hoặc hướng dẫn chỉ đường.】

Trì Nghiêu liếc qua, không quan tâm. Anh tiếp tục đi tới.

Chưa đi được bao xa, bên phải vang lên tiếng thú kêu thảm thiết.

"Đội kia giờ đang đứng thứ hai." Lệ Viễn vén bụi cỏ nhìn qua, "Cũng khá ghê gớm đấy."

Trì Nghiêu liếc nhìn, người dẫn đội chính là tên beta đầu trọc đã trêu chọc Cảnh Hi lúc đầu.

Gã tự xưng đã đến đây vài lần, thông thuộc đường lối, chiêu mộ toàn những tay chuyên nghiệp, lúc bắt đầu trò chơi đã nhanh chóng tách khỏi đại đội.

"Bên kia là ai?!"

Tên beta đầu trọc hằn học trừng mắt nhìn qua, vừa thấy Cảnh Hi, môi gã liền hiện lên nụ cười dâm đãng: "Ồ, là em gái à, chúng ta thật có duyên—ư!"

Còn chưa nói hết câu, má phải bị một vật gì đó đập mạnh vào, gương mặt gã bị ép lệch sang một bên.

Gã đưa tay sờ thử, má phải đã sưng to lên như cái bánh bao.

"Đứa nào ném đá?! Ư!"

Vừa nói xong, má trái của hắn cũng bị trúng một hòn đá, mặt bị lệch sang phía còn lại.

"Đừng có giơ mặt ra trước mặt tôi." Trì Nghiêu cười khẩy, "Vừa bẩn vừa xấu."

Tên beta đầu trọc ôm mặt, trừng mắt giận dữ: "Cái thằng mặt trắng như mày mà cũng dám đối đầu với ông?!"

Vừa dứt lời, trong bụi cỏ bên cạnh đội của cả hai lại bước ra một đội khác.

Trì Nghiêu nhìn qua.

Không phải đội nào mà họ từng gặp trước đây.

Cả bốn người trong đội này đều là alpha, thân hình gầy yếu, trông như không sống nổi quá mười phút trong khu rừng đầy nguy hiểm này.

Trì Nghiêu khẽ nheo mắt lại.

Cảnh Hi đứng cạnh Trì Nghiêu, tay đặt lên chuôi dao quân dụng bên hông.

"Lại cái thằng mặt trắng nào nữa?! Cút sang một bên cho tao!"

Tên beta đầu trọc bực tức, một tay đẩy vào ngực tên alpha đi đầu đội kia.

Cứ tưởng kẻ gầy yếu như thế chỉ cần đẩy nhẹ là ngã, không ngờ lại không hề lay chuyển chút nào.

Tên beta đầu trọc nhíu mày: "Mày—"

Alpha kia bất ngờ túm lấy cổ áo hắn, rút dao quân dụng đâm thẳng vào bụng.

"Ugh—!"

Trong chớp mắt, chẳng ai kịp phản ứng.

Tên beta đầu trọc trợn trừng mắt, nỗi đau từ bụng truyền đến khiến hắn khó tin.

Trước khi mọi người kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, alpha kia đã rút dao ra, đâm tiếp lần nữa, khuôn mặt hắn thậm chí chẳng hề thay đổi chút biểu cảm nào.

Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, cùng một chỗ đã bị đâm mười nhát, tên beta đầu trọc ngã lăn ra đất.

Mọi người đều nghe thấy giọng thông báo của AI vang lên.

【Người chơi Dẫn Con Trai Chạy Trốn Sinh Tồn mất dấu hiệu sinh mệnh, 8 tỷ đặt cược được chuyển về quỹ thưởng.】

Đồng đội của tên đầu trọc nhìn chằm chằm vào con dao dính máu trên tay alpha kia, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Cái quái gì đang xảy ra vậy?! Vì muốn thắng mà bắt đầu giết lẫn nhau à?

Chưa kịp hiểu ra, ba người còn lại phía sau alpha đã tiến đến gần họ.

Chẳng cần suy nghĩ, họ quay người bỏ chạy.

Cảnh Hi vừa rút dao quân dụng ra thì alpha bên kia đã nhìn thẳng về phía cậu.

Trong ánh mắt của đối phương không có chút cảm xúc nào của con người, chỉ còn trơ trọi sát khí trần trụi.

Cảm giác bị loài thú dồn ép này, cậu rất quen thuộc.

Những người này, không bình thường.

"Chết tiệt, bọn họ định giết cả chúng ta sao?" Lệ Viễn thấp giọng chửi thề, "Chưa đến đích mà đã dùng sức ở đây thì quá sớm rồi đấy?"

Gã vừa chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu thì thấy Trì Nghiêu quay người chạy.

"Không đánh lại được, rút thôi."

Lệ Viễn: "..."

Gã đành khó chịu cất dao vào, nhấc chân chạy theo.

Chạy được mười phút, cuối cùng cũng cắt đuôi được đám người kia.

Trì Nghiêu giả vờ cúi người thở dốc, ánh mắt nhìn sang Cảnh Hi.

Cảnh Hi vừa dừng lại cũng quay đầu nhìn anh, khẽ gật đầu.

ID và dữ liệu của bốn người đó đã được Tiểu Hồng thu thập.

"Mệt chết mất, nghỉ chút đã."

Trì Nghiêu ngồi dựa vào thân cây, không chịu đi tiếp.

Hơn ba tiếng trôi qua, trong trò chơi trời cũng đã tối, màn đêm dần buông xuống.

Phương Lương và Lệ Viễn chăm chỉ nhóm củi đốt lửa.

Cảnh Hi nhân lúc nhặt củi đi dạo một vòng quanh đó.

【Tiểu Hồng: Đã thu thập dữ liệu, có thể theo dõi tình trạng của bốn người đó theo thời gian thực.】

Nghe thấy thông báo này, cậu mới quay lại.

Trì Nghiêu thấy cậu về, mở rộng hai tay, trêu đùa: "Lại đây ngồi với anh trai nào."

Cảnh Hi liếc nhìn anh, mặt không cảm xúc đặt đống củi xuống, không hề phản ứng.

Trì Nghiêu đang định nghĩ xem làm sao chọc cậu giận thì thấy cậu từ từ đi qua, ngồi xuống trước mặt anh.

Trong lòng đột nhiên bị lấp đầy, Trì Nghiêu cứng người: "..."

Thật sự đến ngồi rồi.

Cảnh Hi tựa người ra sau, cố ý nói: "Thả lỏng cơ bắp đi."

Phương Lương và Lệ Viễn trưng ra vẻ mặt như gặp ma, đến thở cũng phải nhẹ lại, chỉ sợ bị hai người kia phát hiện ra còn có hai tấm bia nền đang tồn tại ở đây.

Trì Nghiêu: "..."

Tên nhóc này chẳng lẽ thật sự có ý gì với anh sao?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.