(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nửa đêm, đoàn tân binh và đoàn tinh tặc cùng thay phiên canh giữ quân đoàn U Linh.
Trì Nghiêu bị một cơn đau tim quen thuộc làm tỉnh giấc, nhìn đồng hồ mới chưa tới ba giờ rưỡi.
Anh đi ra khỏi lều, im hơi lặng tiếng lôi một người đeo mặt nạ vàng ra khỏi đám người đeo mặt nạ.
Mặt nạ vàng bị bóp cổ kéo lên phía trên mỏ khoáng.
Cảm giác nghẹt thở mạnh mẽ khiến hắn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thấy khoảng cách đã đủ, Trì Nghiêu nắm lấy cổ áo hắn kéo lên, tay còn lại thò về phía mặt nạ.
"Thả, thả tôi ra! Khụ khụ khụ——"
Mặt nạ vàng giãy giụa kịch liệt, nhưng tay chân đều bị còng lại, hoàn toàn không thể kháng cự.
Trì Nghiêu mò mẫm được một cái chốt bí mật, vừa ấn xuống đã lập tức giật phăng mặt nạ của hắn xuống.
"Hí——!"
Mặt nạ vàng đau đớn cúi đầu.
Dưới ánh sáng lờ mờ, alpha chậm rãi ngẩng đầu.
Hắn trông chưa tới ba mươi tuổi, nhưng má gầy gò hóp lại, da trắng bệch như vừa mới sơn xong tường, một đôi mắt đen lồi ra chăm chăm nhìn Trì Nghiêu, đáy mắt không có một chút cảm xúc của con người, chỉ có sự điên cuồng và sát ý làm người ta rợn tóc gáy.
"Trì Nghiêu! Mày sẽ phải trả giá cho hành động của mình!"
Mất đi mặt nạ, giọng của hắn trở nên khàn khàn dị thường.
Trì Nghiêu nắm cằm hắn ngắm nghía qua lại: "Ồ, là mày à? Mấy năm không gặp, sao ngay cả chủng loại cũng thay đổi rồi?"
Mặt nạ vàng lập tức nổi giận, đôi mắt lồi càng trợn to, trông như sắp rơi ra ngoài.
"Mày hơn tao được bao nhiêu?!"
Trì Nghiêu cười nhạo: "So với tao? Mày xứng à?"
Mặt nạ vàng đang định mở miệng, thiết bị đầu cuối trên cổ tay đột nhiên sáng lên, ánh mắt hắn thay đổi, giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế của Trì Nghiêu.
Trước mắt đột nhiên nhoáng lên, hắn đau đớn trên mặt, lưng bị đập mạnh vào tảng đá.
Trì Nghiêu dùng mặt nạ đè lên cổ hắn, giật lấy thiết bị đầu cuối của hắn.
Trên cửa sổ hiển thị một chuỗi ký tự lạ, cần quét mã xác nhận mới có thể kết nối.
Trì Nghiêu: "Mở ra."
Mặt nạ vàng tỏ vẻ khinh bỉ: "Mày không thể lấy được bất kỳ tình báo nào từ tao, trừ khi mày quỳ xuống cầu xin tao."
Trì Nghiêu nhíu mày, đưa thiết bị đầu cuối lại gần mặt hắn.
Mặt nạ vàng hơi cong khóe môi.
Một khi quét sai, hệ thống điều khiển của thiết bị đầu cuối sẽ tiêu hủy toàn bộ mọi thứ.
Trước khi quét, Trì Nghiêu đột nhiên mỉm cười: "Mặt mày xấu như thế này, tất nhiên là không thể quét khuôn mặt rồi."
Anh xoay cổ tay, quét mặt nạ trên tay mình.
Mặt nạ vàng đồng tử co lại: "Sao mày biết ư—!"
Thiết bị đầu cuối phát ra âm thanh nhắc nhở, Trì Nghiêu chọn kết nối, đồng thời dùng cạnh sắc bén của chiếc mặt nạ kẹp chặt vào cổ hắn.
"Cậu đang làm cái gì vậy, sao giờ mới kết nối?!"
Đầu bên kia của màn hình đen truyền đến giọng của một người đàn ông trung niên.
Trì Nghiêu chưa từng nghe giọng của hắn, rất có thể đã qua xử lý thay đổi giọng.
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, khách quý bên kia đang chờ hàng! Nếu không thúc ép gấp như thế, thì đâu cần phải ra tay lúc Cực Ảnh có mặt!"
"Địa chỉ tôi sẽ gửi qua, trong nửa tháng cậu nhất định phải giao hàng đến tay khách quý, nếu không cậu khỏi làm việc nữa!"
Người bên kia tuôn ra một tràng, phát hiện không ai đáp lại, bực tức nói: "Mẹ nó, nói gì đi chứ!"
"Rõ." Trì Nghiêu nhìn hắn cười, giọng nói lại rất nghiêm túc, "Chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn."
Mặt nạ vàng trợn to mắt không thể tin được, tròng mắt đầy những tia máu đỏ.
Sao có thể như vậy?! Trì Nghiêu thế mà có thể bắt chước giọng nói của hắn?!
Sau khi ngắt kết nối, một chuỗi địa chỉ nhận hàng xuất hiện trên màn hình.
Trì Nghiêu liếc mắt qua.
Bạch Kình Tọa N9.
Thấy tình hình mất kiểm soát, ánh mắt của mặt nạ vàng ngày càng trở nên âm độc, thở dốc nặng nề, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú.
Trước mắt Trì Nghiêu chợt lóe, bên tai nghe thấy tiếng kim loại bị gãy.
Anh rút tay lùi lại, vừa vặn né được cú đấm của mặt nạ vàng.
Mặt nạ vàng vừa rồi còn không thể cử động, giờ đã thoát khỏi sự ràng buộc của xiềng xích kim loại.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, trên mặt và mu bàn tay nổi lên những nốt u thịt chi chít.
"Trì Nghiêu, mày chẳng qua chỉ là may mắn hơn tao một chút thôi!" Mặt nạ vàng gập nhẹ đầu gối, làm tư thế tấn công, "Nếu tao có một nửa vận may của mày, chắc chắn sẽ sống tốt hơn mày!"
Chỉ trong một câu nói, móng tay của hắn dài và nhọn ra với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, lao về phía Trì Nghiêu với tốc độ phi nhân loại.
Trì Nghiêu nhanh chóng né tránh, chẳng qua hai chiêu đã tìm ra sơ hở để phản công.
Mặt nạ vàng liên tục trúng đòn, gần như đứng không vững.
Hắn lắc lắc đầu đang choáng váng, định xông lên lần nữa, đầu gối đột nhiên mềm nhũn, bị Trì Nghiêu đá ngã.
"Đừng nhúc nhích."
Mặt nạ vàng chật vật quỳ gối, ngẩng đầu lên, nòng súng bạc đang nhắm thẳng vào mi tâm của hắn.
Trì Nghiêu híp mắt nhìn những thay đổi trên người hắn.
Ban đầu tuy có vẻ bệnh hoạn, nhưng rốt cuộc vẫn giống con người, nhưng bây giờ anh không biết phải dùng từ gì để hình dung.
Quái vật, có lẽ chỉ có từ này là phù hợp.
Trì Nghiêu dùng nòng súng nâng cằm hắn lên, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Cho dù mày có vận may của tao, thì cũng không bao giờ trở thành tao được."
"Mày nghĩ mày có thể thoát sao?" Mặt nạ vàng bật cười, giọng khản đặc đến mức đáng sợ, "Đừng ngây thơ như vậy, tao chính là kết cục của mày."
Ánh mắt Trì Nghiêu tối sầm lại, nòng súng nhắm thẳng vào động mạch cổ hắn và bóp cò.
Bịch!
Nụ cười bên khóe miệng của mặt nạ vàng cứng đờ, ngã gục xuống.
Trì Nghiêu hơi nghiêng đầu, như cảm nhận được điều gì.
Anh lặng lẽ đứng một lúc, rồi men theo con đường vừa đi quay về.
Anh vừa đi khỏi, Cảnh Hi từ phía sau đống đá vụn cách đó không xa bước ra.
Người trên mặt đất đã mất dấu hiệu sự sống, trên cổ có một lỗ máu to cỡ ngón tay út, nhưng không có lấy một giọt máu chảy ra.
Đây là đạn ngưng máu.
Cảnh Hi nhíu mày.
Loại đạn này có thể làm máu xung quanh đông lại trong một phần nghìn giây, trong vòng một phút toàn bộ máu trong cơ thể sẽ ngừng lưu thông.
Nếu không trúng chỗ hiểm, chỉ cần uống thuốc giải độc trong vòng một phút là có thể giải độc.
Bản thân viên đạn rất đắt, ứng dụng trong thực chiến lại không hiệu quả, đã sớm bị quân đội loại khỏi danh sách mua sắm.
Cảnh Hi mở thiết bị đầu cuối, quét khuôn mặt người này.
【Trần Minh, alpha, cư dân của Tọa Khu Bố Đại S111, mất tích 18 năm trước, gia đình đã kết án 5 năm trước, từ bỏ tìm kiếm.】
Người mất tích?
Cảnh Hi nhíu mày, sự chú ý chuyển sang những nốt u thịt trên người hắn.
Cậu xắn tay áo của mặt nạ vàng lên để kiểm tra.
Ngoài mặt và mu bàn tay là những phần da lộ ra, trên cơ thể hắn đều xuất hiện những nốt u thịt này.
Bệnh ngoài da? Không giống.
Cảnh Hi nhớ lại những thay đổi của người này vừa rồi, trong lòng có dự cảm không lành.
Sau khi xuất hiện những nốt này, khả năng chiến đấu của người này tăng lên rõ rệt.
Nếu đối thủ không phải là Trì Nghiêu, kết quả sẽ như thế nào, rất khó nói.
Trong tầm nhìn của cậu đột nhiên xuất hiện vài vết lõm, ánh mắt Cảnh Hi trở nên sắc bén.
Cậu rút dao quân đội ra, rạch mở ống tay áo của người này, để lộ hoàn toàn bắp tay.
Ở vị trí gần bả vai có ba con số, lúc này đang bị những nốt u thịt đẩy lên, trông có chút méo mó.
31?
Trong đầu Cảnh Hi lập tức hiện lên chữ "X" trên cánh tay Trì Nghiêu, và số "5" trên cánh tay Thiết Hùng.
Những con số này, có ý nghĩa đặc biệt gì?
Khi về đến lều, Ẩn Vệ đang ôm cậu bé ngủ rất ngon.
Từ khi Thiết Hùng đến đoàn, tình thương làm cha không có nơi để giải tỏa của Ẩn Vệ cuối cùng cũng có đối tượng để bày tỏ.
Trì Nghiêu xoa đầu con chó, tâm trạng bực bội được xoa dịu đi đôi chút.
"Ẳng?"
Ẩn Vệ mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh, thấy chủ nhân đã về, nó liền lại gần cọ cọ vào lòng bàn tay chủ nhân.
Trì Nghiêu mỉm cười: "Thích chăm con như vậy, có phải nên tìm cho mày một cô vợ rồi không?"
Mắt Ẩn Vệ sáng lên, gật đầu: "Ẳng."
Trì Nghiêu: "......"
Cơn đau nhói quen thuộc lại truyền đến từ ngực, từng nhịp từng nhịp như kim châm.
Trì Nghiêu nằm xuống, cười khổ.
Không cần phải làm quá thế chứ?
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.
Trì Nghiêu nhìn lên đỉnh lều trại khác thường, nửa ngày cũng không muốn động đậy.
Đời người đúng là không có gì đáng mong đợi.
"Trưởng quan." Bên ngoài truyền đến giọng của viên huấn luyện viên mặt tròn quen thuộc, "Ngài dậy chưa? Đoàn trưởng Cực Ảnh và đoàn lính đánh thuê cãi nhau rồi, ngài có muốn đến xem không?"
Trì Nghiêu ngồi dậy, vuốt lại mái tóc dài mượt mà, tâm trạng đầy bực bội: "Cút."
Viên quan mặt tròn: "..."
Thì ra tính tình lúc mới thức dậy của cấp trên lại nghiêm trọng như vậy?
Lại một lần nữa biến thành đầu lĩnh tinh tặc, Cảnh Hi không chút ngạc nhiên, thậm chí tối qua cậu đã mơ hồ cảm nhận được điều này.
Cậu nhìn đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê đang cười gượng gạo trước mặt, giọng điệu nhàn nhạt: "Quặng là do các người đào được, theo quy định của khu khai thác tự do, những quặng này thuộc về các người."
Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê cứ tưởng mình vẫn chưa tỉnh ngủ.
Lão đại của Cực Ảnh vừa nói gì? Họ không lấy quặng?!
Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê ngơ ngác hỏi: "Vậy, vậy ngài đến đây là để—?"
Không lẽ là đến để giúp đỡ bọn họ thật, Cực Ảnh đâu tốt bụng đến vậy!
Cảnh Hi: "Đi ngang qua, tiện tay giúp đỡ thôi."
Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê: "..."
Thật vậy sao?
Người trong đoàn Cực Ảnh cũng ngớ ra.
Lão đại hôm qua còn nói người và quặng đều sẽ mang đi mà? Sao ngủ một giấc đã không cần quặng nữa rồi?
Đây là quặng cấp bốn lên đến hàng trăm xe đấy!
Lệ Viễn đẩy đẩy Cảnh Hi, ánh mắt không thể hiểu nổi: "Lão đại, ngài chưa tỉnh ngủ à?"
Trần Thịnh không dám chạm vào lão đại, chỉ đứng nép bên cạnh Lệ Viễn, khẽ nói: "Lão đại, hay là ăn sáng trước rồi nói tiếp?"
Cảnh Hi vẫn không lay chuyển, nghiêm túc nói: "Cực Ảnh là một đoàn tinh tặc có tiếng tăm nhất nhì, có trách nhiệm duy trì trật tự trong giới này, để giới tinh tặc phát triển lành mạnh."
Lệ Viễn nóng nảy: "Nhưng quặng cấp bốn—"
Cảnh Hi: "Đây là việc chỉ có Cực Ảnh làm được."
Lệ Viễn: "Nhưng quặng—"
Cảnh Hi: "Mọi người nghĩ quặng quan trọng, hay danh tiếng quan trọng?"
Tất nhiên là quặng quan trọng rồi!
Trong lòng tất cả mọi người ở Cực Ảnh đều gào thét.
Nhưng trước ánh mắt của lão đại, họ cắn răng, đồng thanh nói: "Tất nhiên là danh tiếng quan trọng!"
"Rất tốt." Cảnh Hi thu ánh mắt về, bình thản nhìn đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê, "Nhớ đóng đầy đủ phí khai thác cho cơ quan có thẩm quyền."
Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê: "Vâ... vâng."
Nói xong việc này, Cảnh Hi quay người đi về phía quân đoàn U Linh.
Cậu vừa đi, cả đoàn lính đánh thuê liền nổ tung.
"Đoàn trưởng, họ... họ thật sự không lấy à?"
"Cực Ảnh có tác phong chính phái thế này sao? Có khi nào là Cực Ảnh giả không?"
"Anh giả thử ra một con chó biến dị cấp năm cho tôi xem nào?"
"Không ổn rồi, tôi cảm thấy đây là cái bẫy."
Mọi người trong đoàn lính đánh thuê xì xào bàn tán, mặc dù quặng đã giữ lại được, nhưng lại càng thấy bất an hơn.
Đoàn trưởng nghe bọn họ thảo luận, càng nghe càng cảm thấy có lý.
Chắc chắn đây là phép thử!
Cực Ảnh hành sự quái đản, không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
Nếu làm sai quyết định, Cực Ảnh sẽ quay đầu tiêu diệt bọn họ!
Đoàn trưởng lau mồ hôi lạnh, cổ cũng cảm thấy lành lạnh.
Suýt chút nữa là tin thật, nguy hiểm quá.
Cảnh Hi đi được nửa đường, đột nhiên nghe thấy tiếng đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê gọi mình từ phía sau, cậu quay đầu lại.
"Còn việc gì sao?"
Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê: "Ngài cũng thấy rồi đó, đoàn của chúng tôi chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi, thực ra không có khả năng bảo vệ quặng cấp bốn này đâu, mấy quặng này vẫn là nên để ngài mang đi đi?"
Cảnh Hi: "Là do các người đào được."
Đoàn trưởng: "Không sao, chúng tôi tự nguyện tặng cho ngài mà."
Cảnh Hi nhíu mày: "Chúng tôi không cần."
Người của Cực Ảnh: "..."
Chúng tôi rất cần đấy!
Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê mồ hôi tuôn như mưa.
Làm sao bây giờ? Dù có nhét vào tay họ cũng không nhận, chẳng lẽ họ chỉ có nước ngồi chờ chết thôi sao?
Thấy cậu sắp đi, đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê oà khóc thành tiếng: "Xin ngài nhận đi, hu hu hu—tôi xin dập đầu trước ngài."
Những người trong đoàn lính đánh thuê cảm thấy bản thân sắp gặp đại họa: "Xin ngài nhận đi mà."
Cảnh Hi: "..."
Vừa mới thức dậy và bước ra khỏi lều, nhìn thấy cảnh tượng này, Trì Nghiêu cười lớn, tâm trạng khó chịu suốt đêm qua tan thành mây khói.
Nghe thấy tiếng "chính mình" cười, Cảnh Hi nhìn sang, chỉ thấy "mình" tóc tai rối bời, áo quần xộc xệch dựa vào lều.
Trì Nghiêu lười nhác nhìn cậu: "Đoàn lính đánh thuê đã thành ý như vậy, ngài nhận đi thôi."
Cảnh Hi vừa định nói gì, đã nghe thấy hắn tiếp tục: "Ngài không nhận, họ sắp ngất hết rồi kìa."
Cảnh Hi: "..."
Nửa tiếng sau, Phương Lương lái phi thuyền đến khu khai thác.
Cảnh Hi nhìn họ từng xe từng xe một chở quặng lên.
Trần Thịnh xoa cằm, nghĩ ngợi gì đó, lát sau đột nhiên vỗ tay, ánh mắt sáng rực.
"Em hiểu rồi!"
Lệ Viễn: "Gào toáng lên làm gì, hiểu cái gì?"
Trần Thịnh: "Chiêu này của lão đại, lùi một bước tiến hai bước, diệu quá! Chúng ta không cướp, để người ta tự đưa đến, chẳng phải là danh tiếng cũng có mà quặng cũng có rồi sao?"
Lệ Viễn xoa đầu: "Chà, đúng thật!"
Trần Thịnh giơ ngón cái: "Lão đại đỉnh thật!"
Lệ Viễn cười gian: "Duy trì trật tự, sướng quá đi mất."
Nghe họ đối thoại, Cảnh Hi: "..."
Muốn uốn nắn suy nghĩ của đám đạo tặc này về đúng hướng, có vẻ còn một chặng đường dài phía trước.
Tác giả có lời muốn nói:
Ẩn Vệ: Tìm vợ, vui quá!
Trì Nghiêu: Mày lo giúp tao xử lý bà xã của tao trước đi, tao sẽ giúp mày tìm vợ.
Ẩn Vệ: Thế thì không còn hy vọng rồi. [Ủ rũ cụp tai]
Trì Nghiêu:...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");