Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 122




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những người mà Trì Nghiêu từng tiếp xúc rất nhiều, tiệc rượu cũng tham dự không ít, nhưng đây là lần đầu tiên anh tham dự buổi tiệc của giới quý tộc như thế này.

Có một cảm giác như bước vào một chiếc lồng chim xa hoa bị gò bó.

Vào đến đại sảnh, Cảnh Hi giải bỏ từ tính trên vòng tay.

Lý Bác đang cùng ba mình vừa cười nói với vài vị quan chức cấp cao.

Vừa thấy Trì Nghiêu bước vào, sắc mặt Lý Bác lập tức thay đổi.

"Sao cậu ta lại có thể đến đây?!"

Ba của Lý Bác đang bận tiếp đãi quan chức cấp cao, không chú ý lắm, nghe Lý Bác nói cần đi đón tiếp người khác, thuận thế gật đầu.

"Hôm nay nể mặt vậy?" Lý Bác cầm ly rượu đi đến trước mặt Cảnh Hi, "Đây là lần đầu tiên cậu đến dự tiệc nhà tôi nhỉ?"

Giới quý tộc cứ ba ngày là tổ chức tiệc rượu một lần, nhưng đa phần Cảnh Hi không ở Đế Đô Tinh, cho dù có ở thì cậu cũng đẩy được là đẩy.

Cảnh Hi thản nhiên nói: "Ông nội hẹn bạn cờ, thật sự không rảnh, chỉ có thể để tôi thay mặt."

Đánh cờ còn quan trọng hơn dự tiệc nhà hắn?

Nghe xong câu này, sắc mặt Lý Bác lại trầm xuống vài phần.

"Cậu đến thì đến, sao còn dẫn theo đối tượng bị giám sát?" Lý Bác liếc mắt nhìn Trì Nghiêu, không che giấu được sự khinh miệt, "Đây là tiệc rượu tư nhân đấy."

Kiểm tra bao nhiêu lần cũng không tìm ra được thứ mà Trì Nghiêu đã tiêm cho hắn, khiến Lý Bác cả ngày sống trong trạng thái bực bội và hoảng loạn.

Trì Nghiêu nhạt nhẽo liếc hắn một cái: "Sao, ý anh là tôi không được đến?"

Ba người đứng ở cửa, đặc biệt là khi Trì Nghiêu và Cảnh Hi nổi bật như vậy, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Ngay cả mấy vị quan chức đang trò chuyện với ba của Lý Bác cũng nhìn sang.

Ba của Lý Bác cười gượng, theo ánh mắt họ nhìn lại, nụ cười trên mặt ông lập tức méo mó.

Thằng nhóc nhà Cảnh dám đưa một tên tinh tặc hạ đẳng như thế này vào đây, chẳng khác nào giẫm lên mặt mũi nhà họ Lý!

"Đó chẳng phải là Trì Nghiêu của Cực Ảnh sao?"

Các quan chức bắt đầu bàn tán.

"Xin lỗi, có chút trục trặc, tôi xin phép rời đi một lúc." Ba của Lý Bác liên tục xin lỗi, rồi quay người đi tới với vẻ mặt giận dữ.

Trì Nghiêu không chỉ là tinh tặc, mà còn bắt cóc con trai ông!

Người như thế xuất hiện tại buổi tiệc chúc mừng này, đúng là một sự chế giễu quá lớn!

"Chuyện gì đây?!" Ba của Lý Bác vẫy tay gọi quản gia đứng ở cửa, "Tôi không bảo anh kiểm tra thiệp mời sao? Sao lại để mọi người vào đây thế này?!"

Quản gia bị mắng đến ngơ ngác.

"Đã kiểm tra thiệp mời rồi."

"Tôi đang nói đến tên tinh tặc này!"

Ba của Lý Bác dùng cằm chỉ về phía Trì Nghiêu.

Trong một dịp trang trọng như thế này, hành động đó không chỉ thô lỗ mà còn thể hiện sự cực kỳ thiếu tôn trọng.

Cảnh Hi nhíu mày, sắc mặt trở nên khó chịu.

"Anh ấy có thiệp mời."

"Làm sao cậu ta có được?" Lý Bác hừ nhẹ.

Đám thiếu gia tiểu thư theo chân Trì Nghiêu và Cảnh Hi vào cũng ngơ ngác trước tình cảnh này.

Hóa ra Trì Nghiêu không có thiệp mời mà vẫn vào được?

"Tôi còn định khen nhà họ Lý lần này sao lại hào phóng thế, hóa ra là không phải."

"Đúng đó, tôi cũng đang nghĩ vậy, vào được thì vào thôi, đâu phải buổi tiệc quá quan trọng."

"Đuổi khách ngay trước mặt thế này, thật là mất mặt. Trì Nghiêu có làm gì đâu."

Những lời bàn tán của đám trẻ khiến mặt ba của Lý Bác đỏ bừng.

Người khác không mời mà đến thì thôi, đây lại là tên tội phạm đã bắt cóc con trai ông!

"Tôi có thiệp mời hay không, bảo ông ta xem là biết thôi?" Trì Nghiêu chậm rãi nói, "Nhưng mà thái độ nhà họ Lý thế này, làm tôi cũng chẳng còn hứng nữa rồi."

Trong lúc họ nói chuyện, quản gia đưa thiệp mời cho ba của Lý Bác.

Ông ta mở ra nhìn lướt qua, suýt nữa thì nghi ngờ cuộc đời mình.

Người trẻ tuổi mà Thượng tướng Bùi nói đến hóa ra là Trì Nghiêu?!

Lý Bác ghé mắt nhìn một cái, cũng sững sờ.

Hai ba con nhà họ Lý lâm vào tình cảnh ngượng ngùng đến khó thở, nhưng những người khác khi gặp Trì Nghiêu lại thể hiện sự lễ phép cơ bản nhất. Đặc biệt là mấy vị quan chức kia, họ còn chủ động bắt chuyện.

"Cậu quả thật không giống với những tinh tặc mà tôi từng gặp."

"Tôi đã xem cuộc phỏng vấn của cậu, lý tưởng rất mới mẻ. Có lẽ cậu có thể làm thay đổi hình ảnh của tinh tặc trong lòng người dân thường."

"Nếu cả giới tinh tặc có thể cải tổ, đây sẽ là một lực lượng mạnh mẽ bảo vệ đế quốc. Có thời gian chúng ta nói chuyện thêm chứ?"

Cảnh Hi liếc mắt qua.

Ba người này đều là những nhân vật trong nghị viện, sau khi cuộc bầu cử của quân đội kết thúc, sang năm nghị viện cũng sẽ diễn ra một cuộc bầu cử quan trọng.

Mà Trì Nghiêu không nghi ngờ gì đã trở thành miếng mồi béo bở trong mắt họ.

Những người này, luôn ngồi ở vị trí cao trong nhiều năm, điều họ quan tâm nhất không phải là "dân sinh" mà là "thành tích chính trị".

Đối với họ, dù Trì Nghiêu có là kẻ sát nhân cũng chẳng sao, chỉ cần anh có thể giúp họ đạt được thành tích chính trị, thì mọi chuyện đều có thể nói được.

Ba con nhà họ Lý thấy các quan chức đều tỏ ra coi trọng Trì Nghiêu, chỉ còn biết nuốt cơn giận vào bụng.

Trì Nghiêu chẳng quan tâm gì đến chính trị, nên chẳng nhận ra ai cả.

Anh liếc mắt một cái, chỉ thấy toàn là mấy lão già.

Mà anh ghét nhất là lão già.

"Xin lỗi, hôm nay tôi đến để vui chơi thôi." Trì Nghiêu cười cợt, "Những chuyện nhức đầu này để sau nói nhé?"

Ba con nhà họ Lý đứng bên cạnh nghe mà khó tin.

Dám nói thế này, tinh tặc này định làm loạn hay sao?!

Đang trò chuyện thì cửa ra vào lại có một người bước vào.

Trì Nghiêu liếc mắt qua, ánh mắt hơi thu lại.

Người mới đến mặc một bộ vest màu cà phê, kết hợp với chiếc áo sơ mi lụa trắng, cổ áo hơi mở, để lộ xương quai xanh lấp ló.

Người đàn ông omega này, chính là mục tiêu mà họ muốn tìm—Nguyễn Lăng Vân.

Không biết là trùng hợp hay vì Trì Nghiêu quá nổi bật, mà đối phương cũng nhìn về phía này, ánh mắt họ chạm nhau giữa đám đông.

Trì Nghiêu nhếch môi, khẽ gật đầu chào.

Người kia khựng lại, rất nhanh hai má đã ửng hồng.

Buổi tiệc bắt đầu, ba con nhà họ Lý bước lên làm lời mở đầu.

Trì Nghiêu cầm ly rượu đứng tựa vào tường, đứng trong một góc của đám đông, ánh mắt dõi theo mọi cử động của Nguyễn Lăng Vân.

Anh không hứng thú gì với mấy lão già trong chính trường, từ lúc vào đến giờ anh toàn bắt chuyện với các sĩ quan quân đội.

Khi đối mặt với Trì Nghiêu, biểu cảm của Lý Bác có vẻ không được tự nhiên lắm.

Sau khi phần mở đầu kết thúc, một đám tiểu thư thiếu gia chạy đến mời Trì Nghiêu và Cảnh Hi nhảy.

Cảnh Hi khuôn mặt lạnh lùng muôn thuở, còn đẹp hơn cả đám người kia, người bình thường đừng nói là mời nhảy, đến gần cũng chẳng dám, nói chuyện thôi cũng đủ lắp bắp vì sợ.

Nhưng Trì Nghiêu thì khác, tuy khí chất mạnh mẽ nhưng anh lúc nào cũng cười, luôn tạo cho người ta cảm giác rất dễ gần.

Cảnh Hi mặt không cảm xúc: "Xin lỗi, tôi không biết nhảy."

Trì Nghiêu: "..."

Dù gì cũng phải bịa ra một cái cớ nghe lọt tai chứ.

Nghe mấy người này ríu ra ríu rít nói chuyện, Trì Nghiêu nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn qua.

Nguyễn Lăng Vân nhận lời mời của một sĩ quan bước vào sàn nhảy, nhưng ánh mắt của đối phương lại nhìn về phía anh.

Trì Nghiêu khẽ gật đầu, đối phương e thẹn cười một cái, lúm đồng tiền thoáng hiện.

"Hóa ra Trì tiên sinh thích kiểu đó à."

Đám thiếu gia tiểu thư xung quanh đều để ý đến ánh mắt của anh, giọng nói đầy chua xót.

"Người đó chẳng phải là một đóa hoa nổi tiếng sao? Cha tôi còn từng mời cậu ta về nhà làm khách, nghe nói là bán vũ khí."

"Thủ đoạn cao lắm, một viên đạn 20 tinh tệ qua tay cậu ta bán thành 25 tinh tệ mà vẫn cháy hàng."

"Chỉ cần gương mặt kia thôi, rất ít alpha nào có thể cưỡng lại được."

"Mọi người biết rõ về cậu ta nhỉ?" Trì Nghiêu cười nhẹ.

Thấy anh chủ động hỏi, đám người này lập tức mở rộng chủ đề.

Cảnh Hi nhìn Trì Nghiêu đang ngồi trên sofa trò chuyện với một nhóm người, dứt khoát đi ra xa một chút.

Buổi tiệc rất đông, và nhiều người trong số đó là đồng nghiệp của Cảnh Hi.

Những người đến chào hỏi không ngoại lệ đều nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thương hại.

Hoàng Hạo nhảy xong đi tới, tiện tay lấy một ly champagne, cùng Cảnh Hi dựa vào bệ cửa sổ.

"Cậu không định quản chuyện đó à?"

Cảnh Hi khẽ nhíu mày: "Tại sao tôi phải quản?"

Hoàng Hạo: "Chậm chút nữa, đám nhóc kia sẽ bị con sói xám lớn kia lừa mất trái tim rồi."

Cảnh Hi: "..."

Cảnh Hi: "Liên quan gì đến tôi?"

"Cậu vẫn lạnh lùng như thế."

Hoàng Hạo chép miệng, lắc đầu, nhìn về phía bên kia, chọc chọc Cảnh Hi, ra hiệu cho cậu nhìn qua, "Đó là Nguyễn Lăng Vân của quân hỏa Hưng Bang, cậu đã từng mua quân hỏa của cậu ta chưa?"

Cảnh Hi liếc mắt nhìn Nguyễn Lăng Vân đang trò chuyện với người khác, lắc đầu: "Mua từ người khác phiền phức lắm, anh mua rồi à?"

Hoàng Hạo: "Có thời gian cậu ta từng tìm tôi, đẹp trai lại thơm nữa, tôi suýt chút nữa thì không kiềm chế được."

Sự hấp dẫn giữa alpha và omega là bản năng.

Cảnh Hi nhìn lướt qua Trì Nghiêu, thuận tiện hỏi: "Vậy sao anh kiềm chế được?"

Hoàng Hạo ghé sát tai cậu, hạ giọng: "Nghe nói ngủ với cậu ta một đêm phải ký hợp đồng quân hỏa 10 tỷ, tôi liền mềm nhũn."

Cảnh Hi: "..."

Hoàng Hạo tặc lưỡi, trông có vẻ dâm đãng.

"Nhưng mà mùi của cậu ta thật sự rất đặc biệt, tôi chưa bao giờ gặp omega nào có mùi pheromone hấp dẫn đến vậy, chẳng lẽ độ tương hợp của tôi với cậu ta rất cao?"

Mùi và cường độ pheromone của mỗi người đều khác nhau, độ tương hợp pheromone giữa AO càng cao, sự hấp dẫn tình dục càng mạnh.

Giữa AA không có cái gọi là độ tương hợp, nhưng cường độ pheromone càng cao, sự bài xích càng mạnh.

Cảnh Hi nghĩ đến lần trước cậu bị ảnh hưởng bởi kỳ mẫn cảm, nếu không phải Trì Nghiêu kiểm soát pheromone của anh tốt như vậy, có lẽ hai người bọn họ sẽ đánh nhau không ngừng.

Trì Nghiêu khéo léo dẫn chuyện, nhưng sự chú ý của anh vẫn luôn đặt ở Cảnh Hi.

Cậu không biết đang nói gì mà lại gần gũi với người khác như thế.

"Trì Nghiêu, anh thích Nguyễn Lăng Vân à?" Một omega thiếu gia hỏi.

Trì Nghiêu hoàn hồn, cười đáp: "Rất hợp khẩu vị của tôi."

Thiếu gia omega lén chỉ tay ra sau, hạ giọng nói: "Vậy anh không cố gắng thì người khác giành mất đấy."

Trì Nghiêu ngước mắt, liền thấy Nguyễn Lăng Vân và một alpha trong quân phục đang cùng nhau đi ra vườn hoa.

Nhìn rõ hướng đi của bọn họ, Trì Nghiêu cười xin lỗi: "Xin lỗi, tôi xin phép trước."

Kết quả là, đám nhóc ngây thơ kia còn làm động tác cổ vũ cho anh.

Trì Nghiêu đặt tay lên môi, làm động tác suỵt: "Đừng nói cho ai biết nhé."

Mấy nhóc đỏ bừng mặt gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh rời đi.

"Ah——! Đúng là đẹp trai thật!"

"Cảnh Hi rõ ràng còn đẹp hơn cái cậu Nguyễn gì gì kia."

"Cho dù có thẳng, tôi cũng không có cơ hội, hu hu hu——"

Trì Nghiêu viện cớ đi vệ sinh, một mình vòng ra vườn sau.

Vườn nhà họ Lý rất rộng, còn có những hàng rào cây lớn.

Ban đêm, người không có cảm giác phương hướng dễ bị lạc.

Trì Nghiêu vòng qua vòng lại mười phút, vẫn không tìm thấy Nguyễn Lăng Vân.

Chẳng lẽ bị đưa ra ngoài rồi?

Đi ngang qua một hàng rào cây, anh mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc.

Trì Nghiêu nhíu mày, lặng lẽ di chuyển tới gần.

Ở một chỗ được bao quanh bởi hàng rào cây, cạnh một đài phun nước nhỏ, Nguyễn Lăng Vân và alpha trong quân phục kia đang hôn nhau đầy cuồng nhiệt.

Hai người áo quần xộc xệch, trông có vẻ không chỉ đơn giản là hôn.

Trì Nghiêu đợi hai phút, trong tai toàn là tiếng thở dốc của Nguyễn Lăng Vân.

Anh thật sự không còn kiên nhẫn nữa, một chân giẫm lên lá cây, cố tình phát ra tiếng động xào xạc.

Bên trong lập tức vang lên tiếng hỗn loạn.

Rất nhanh, alpha mặc quân phục bước ra, vội vàng chỉnh lại áo sơ mi xộc xệch, rồi vội vã rời đi.

Nguyễn Lăng Vân đi theo sau, nhưng không vội rời đi, mà đi thẳng về phía Trì Nghiêu.

"Quấy rầy việc làm ăn của cậu à?"

Trì Nghiêu khoanh tay dựa vào tường rào, không hề bất ngờ khi thấy hắn đi tới.

"Sao lại nói khó nghe thế?" Nguyễn Lăng Vân vuốt lại tóc rơi trên vai, cười khẽ, "Không ngờ Trì tiên sinh cũng thích đùa giỡn người khác."

Trì Nghiêu cúi đầu nhìn hắn tiến lại gần.

Omega trước mặt có vóc dáng không tồi, bây giờ càng tỏa ra một luồng khí quyến rũ lười biếng.

Khuôn mặt ửng đỏ, chiếc cổ trắng ngần mảnh mai, cùng với pheromone ngọt ngào tràn ngập trong không khí, tất cả đều mang đến một sức hấp dẫn đầy khiêu khích.

Omega này rất biết cách lợi dụng lợi thế của mình.

"Ý tôi là tay quân nhân đó có vẻ rất muốn mua quân hỏa của cậu." Trì Nghiêu cười nhẹ, "Nghe nói quân hỏa của cậu chất lượng rất tốt, không biết cậu có muốn hợp tác với những người yếu thế như chúng tôi không?"

Nguyễn Lăng Vân dựa vào anh, cười khẽ thành tiếng: "Trì tiên sinh khiêm tốn rồi, danh tiếng của Cực Ảnh trong giới tinh tặc ngay cả người ngoại đạo như tôi cũng biết, anh muốn hợp tác, Hưng Bang cầu còn không được."

Trì Nghiêu nhìn hắn: "Tôi không muốn hợp tác với Hưng Bang, tôi muốn hợp tác với cậu."

Nguyễn Lăng Vân sững người, rồi cười nắm lấy cánh tay anh: "Anh muốn hợp tác thế nào?"

Trì Nghiêu liếc qua tay hắn: "Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta hẹn lúc khác?"

"Được thôi, nhưng mà——" Nguyễn Lăng Vân nhẹ nhàng gõ vào vòng tay của anh, "Anh có thể tự do hành động không?"

Trì Nghiêu cười khẩy: "Cái thứ nhỏ xíu này mà không xử lý được, thì tôi làm sao mà lăn lộn nữa?"

Ngay khi Trì Nghiêu rời đi, Cảnh Hi đã chú ý đến.

Nhưng khi cậu định đuổi theo thì lại bị đám tiểu thư thiếu gia kia cản lại.

"Thiếu tướng Cảnh, Trì tiên sinh đi tìm hạnh phúc của anh ấy, ngài đợi chút."

"Ngài muốn ăn gì, tôi đi lấy cho ngài!"

"Có còng tay không dây, anh ấy chạy không thoát đâu."

"Ngài vất vả cả đêm rồi, ngồi xuống nghỉ chút đi."

Cảnh Hi: "..."

Không khó đoán Trì Nghiêu đã nói gì với họ, nhưng đi tìm hạnh phúc?

Cảnh Hi hơi nheo mắt, sắc mặt càng lạnh lẽo.

Đám tiểu thư thiếu gia kia vốn dĩ đã lấy hết can đảm để cản cậu, bây giờ thấy sắc mặt cậu thay đổi, lập tức không dám nói thêm lời nào.

Khi Cảnh Hi tìm thấy Trì Nghiêu, cậu liền trông thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của Nguyễn Lăng Vân đang tựa vào người anh, dường như muốn hôn lên cổ anh.

Cảnh Hi khựng bước, bàn tay buông thõng bên người siết lại.

Nếu Trì Nghiêu không từ chối, cho dù cậu có ngăn cản bao nhiêu lần đi nữa cũng vô ích.

Cậu quay lưng, lặng lẽ rời đi.

Cứ xem như chưa thấy gì đi.

Chỉ cần Trì Nghiêu ở bên cậu là đủ rồi.

Nhưng vừa bước một bước, Cảnh Hi lại dừng chân.

Xem như chưa thấy gì — điều đó là không thể!

Ánh mắt cậu trở nên lạnh lẽo, cậu xoay người, bước nhanh về phía trước.

"Nguyễn tiên sinh, mùi alpha trên người cậu nồng quá." Trì Nghiêu đẩy Nguyễn Lăng Vân ra, quạt quạt tay, "Tôi sắp nghẹt thở mất thôi."

Sắc mặt của Nguyễn Lăng Vân cứng đờ.

Cảnh Hi khựng bước.

Trì Nghiêu cúi đầu nhìn Nguyễn Lăng Vân: "Cậu vẫn nên đi tắm thì hơn, về chuyện hợp tác, chúng ta hẹn lại nhé?"

Nguyễn Lăng Vân cười gượng, kéo môi: "Được."

"Thế thì tôi đi trước đây." Trì Nghiêu đút tay vào túi, bỏ lại Nguyễn Lăng Vân đứng ngẩn ngơ trong gió, nói đi là đi ngay.

Khi trở lại sảnh tiệc, Trì Nghiêu nhìn thấy Cảnh Hi đang ngồi ở góc phòng ăn bánh, anh lập tức thấy khó chịu.

Tên này có quan tâm chút nào đến anh không?

Trong lòng vừa uất ức, Trì Nghiêu liền muốn tìm một bao cát.

Quét mắt khắp sảnh, anh nhanh chóng khóa mục tiêu.

Vì không muốn nhớ lại chuyện bị bắt cóc, Lý Bác cố gắng tránh xa Trì Nghiêu và Cảnh Hi, nhưng không ngờ Trì Nghiêu lại chủ động tìm đến.

"Thiếu tướng Lý làm việc thật xuất sắc, lần sau có nhu cầu, tôi sẽ lại tìm anh."

Trì Nghiêu cụng ly với hắn, tự mình uống một ngụm.

Lý Bác mặt tối sầm nhưng không dám nổi giận trước mặt bao người, đành phải nuốt cục tức vào bụng.

Mũi hắn bỗng ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, sắc mặt hắn đanh lại.

"Đế Đô tinh đúng là nơi tốt, ngay cả omega cũng ngọt ngào ngon lành hơn ngoài kia." Trì Nghiêu ghé sát tai hắn, cười khẽ, "Xin lỗi vì đã mượn vườn sau nhà anh, nhưng mà người đó quá quyến rũ, alpha nào cũng khó mà cưỡng lại, đúng không?"

Nói xong, bên tai liền vang lên tiếng "rắc" nhỏ.

Chiếc ly trên tay Lý Bác bị bóp vỡ.

Đạt được hiệu quả mong muốn, Trì Nghiêu thong dong bỏ đi.

Đi ngang qua quầy bánh ngọt, anh tiện tay bốc một đĩa, ngồi xuống cạnh Cảnh Hi ăn tiếp.

"Ngon không?" Trì Nghiêu hừ hừ hỏi.

Cảnh Hi từ tốn ăn hết, rồi uống một ngụm trà.

"Mùi omega trên người anh nồng quá, anh nên đi tắm trước đã."

Trì Nghiêu: "..."

Đợi đến khi tiệc rượu kết thúc, hai người về nhà thì đã gần nửa đêm.

Trì Nghiêu xoa xoa thái dương nhức nhối, tâm trạng bực bội.

"Sao thế? Khó chịu à?" Cảnh Hi kéo tay anh xuống, sờ trán, nhiệt độ bình thường.

Trì Nghiêu thuận thế ôm cậu, vùi mặt vào vai Cảnh Hi.

"Nhức đầu."

"Buổi tối anh uống mấy ly rượu?" Cảnh Hi vừa ôm anh vừa bước chậm rãi vào phòng tắm.

"Một ly cũng chưa uống hết." Trì Nghiêu ngửi lấy mùi hương trên người cậu, "Là do pheromone của người kia, anh ngửi thấy khó chịu."

"Nguyễn Lăng Vân?" Cảnh Hi nhíu mày, "Sao lại thấy khó chịu?"

Giữa AO, dù cho độ tương hợp của pheromone có thấp đến đâu, cũng chỉ là không có sức hấp dẫn lớn, không đến mức ngửi thấy khó chịu.

"Không biết nữa, có lẽ trộn lẫn quá nhiều pheromone của alpha, ngửi nhiều thấy buồn nôn." Giọng Trì Nghiêu trầm trầm.

Cảnh Hi: "..."

Tắm xong tưởng rằng sẽ đỡ hơn, nhưng Trì Nghiêu bắt đầu chóng mặt.

Cảnh Hi kéo anh nằm xuống, xoa bóp đầu.

"Nếu trước khi ngủ vẫn còn đau, em sẽ đi lấy thuốc ức chế."

"Ừm."

Trì Nghiêu gối đầu lên đùi cậu, mở thiết bị đầu cuối.

Vừa bật một trang lên, một loạt âm thanh thở dốc kỳ lạ vang ra.

Cảnh Hi giật tay: "... Đây là cái gì?"

"Máy nghe lén anh cài lên người Lý Bác." Trì Nghiêu cười cười.

【Không phải đã hứa sẽ không quyến rũ người khác nữa sao?!】

Giọng Lý Bác giận dữ truyền ra.

【Em không có, thật sự chưa làm gì cả — a!】

【Dính vào ai không dính, lại cứ là Trì Nghiêu! Thế nào, thấy cậu ta hơn tôi à?】

【Anh ta sao có thể so với anh được?】

Âm thanh nghe thật khó lọt tai, Cảnh Hi nghe mà cả da đầu tê dại.

"Lý Bác và Nguyễn Lăng Vân là người yêu à?"

"Người yêu ngầm." Trì Nghiêu bổ sung, "Rõ ràng Lý Bác không muốn ai biết đến mối quan hệ này."

Thông tin có ích quá ít, hai người bọn họ không khỏi chăm chú nghe tiếp.

Khi nhận ra, cả hai nhìn nhau, không khí bỗng nhiên trở nên ngột ngạt.

Nửa đêm nửa hôm, hai alpha yêu nhau lại nghe tiếng omega rên rỉ, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Trì Nghiêu tắt thiết bị, hắng giọng, cổ họng khô khốc, ngồi dậy: "Gặp lại nói tiếp, đi ngủ thôi."

Cảnh Hi nhìn vẻ mặt có chút không tự nhiên của anh: "Anh không đau đầu nữa à?"

Trì Nghiêu kéo cậu vào phòng ngủ: "Nhịn được."

Nằm trên giường, hai người nhìn lên trần nhà, chẳng ai chợp mắt.

"Trì Nghiêu."

"Ừm?"

Giọng Cảnh Hi trầm thấp: "Nếu một ngày nào đó, anh cảm thấy omega vẫn là tốt hơn, hãy nói cho em biết."

Trì Nghiêu quay đầu nhìn sang.

Trong bóng tối, Cảnh Hi nhìn thẳng vào mắt anh: "Em sẽ đánh anh cho đến khi anh thay đổi ý kiến."

Trì Nghiêu: "............"

Người yêu này còn bạo lực hơn cả anh.

Trì Nghiêu nắm lấy tay cậu, đan mười ngón tay vào nhau.

"Anh sẽ không cho em cơ hội đánh anh đâu."

Cảnh Hi: "Nhưng vừa nãy rõ ràng anh đã rung động."

Bị phát hiện, Trì Nghiêu có chút ngượng ngùng.

"Nghe thấy loại âm thanh đó, alpha bình thường ai mà chẳng có suy nghĩ."

Giọng Cảnh Hi bình thản: "Em thì không."

Ngày qua ngày, chỉ toàn ghen tuông.

Dễ thương chết mất.

Trì Nghiêu kéo người vào lòng ôm chặt.

"Nhưng trong đầu anh chỉ nghĩ đến em thôi mà —"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.