Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 118




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi bị Cảnh Hi cưỡng ép kéo về phòng ngủ, Trì Nghiêu vẫn còn nghĩ đến vấn đề cái ổ mèo.

Rốt cuộc sai ở chỗ nào mà lại nghĩ đó là quan tài?

Có cái quan tài nào đáng yêu thế sao?

"Ngày mai có việc bận đấy, mau ngủ đi." Cảnh Hi đóng cửa lại rồi bắt đầu cởi áo của anh.

Trì Nghiêu hoàn hồn, áo sơ mi đã bị kéo bung ra.

"Em thật là dâm đãng quá."

Cảnh Hi: "......"

Cảnh Hi ngước mắt nhìn anh: "Thích không?"

Trì Nghiêu cười gian: "Dâm đãng thêm chút nữa cũng không sao."

Cảnh Hi đưa tay xuống thắt lưng của anh: "Vậy thế này thì sao?"

Trì Nghiêu: "......"

Anh vội tóm lấy bàn tay đang thò vào: "Vẫn nên giữ chút thể diện thì tốt hơn."

Cảnh Hi khẽ hừ một tiếng, xoay người tự cởi quần áo của mình.

Từ trong ra ngoài, thứ lắm lời nhất của Trì Nghiêu chính là cái miệng, đến lúc làm thật thì lại chịu không nổi.

Ánh mắt lướt qua phòng sách nhỏ, Cảnh Hi chợt dừng bước.

"Ann đã động vào súng của em?"

Trì Nghiêu: "Vậy mà em cũng nhận ra ngay à?"

Cảnh Hi chỉ vào giá súng: "Vị trí của Huyền Phụng lệch đi một centimet."

Trì Nghiêu: "......"

"Khẩu súng này chưa từng thấy em sử dụng qua nhỉ." Anh giả vờ dò hỏi, "Mua à?"

Cảnh Hi thuận miệng đáp: "Em làm hồi 17 tuổi."

Trì Nghiêu sửng sốt: "Em tự làm à?"

Anh bước tới lấy Huyền Phụng xuống, tỉ mỉ quan sát.

Chẳng lẽ đây không phải là khẩu súng ở buổi đấu giá năm đó, mà là do Cảnh Hi tự làm giả?

Nhưng giống quá đi.

Cảnh Hi: "Hồi trước đi học chỉ có mỗi sở thích này."

"Giả lại à?" Trì Nghiêu nhìn cậu, "Anh—người bạn của anh hồi đó đã thấy một khẩu y hệt ở chợ đen, còn khen mãi với anh, đến giờ anh vẫn ấn tượng sâu sắc."

Vừa nói xong, anh thấy Cảnh Hi dời ánh mắt, biểu cảm có phần không tự nhiên.

"Là em đem bán đấy."

Trì Nghiêu: "......"

Đem bán rồi, tại sao súng vẫn ở đây?

Trì Nghiêu: "......Em lại tự mua về à?"

Cảnh Hi ngồi ở cuối giường, nhìn chằm chằm khẩu súng Huyền Phụng trong tay anh.

"Em muốn xem vũ khí mình chế tạo so với của người khác thua kém ở chỗ nào. Nếu đem đến nhà máy quân sự đánh giá, mấy người đó sẽ kiêng nể bối cảnh gia đình em mà chỉ toàn nói lời tốt đẹp, thế nên em dùng danh tính của người khác đưa lên sàn đấu giá chợ đen."

Tuổi trẻ thường muốn làm gì đó để chứng minh bản thân, điều này Trì Nghiêu cũng hiểu, nhưng tự mình mua về thì là lý do gì?

"Buổi đấu giá hôm đó, Huyền Phụng là món hàng được tranh giành nhất, giá bị đẩy lên rất cao, đủ để chứng minh giá trị của khẩu súng này." Nhận thấy ánh mắt của Cảnh Hi, Trì Nghiêu chậm rãi bổ sung, "Bạn anh nói thế."

Cảnh Hi: "Ừ, lúc đó em cũng có mặt."

"Tại sao lại tự mua về?" Trì Nghiêu hỏi, "Không hài lòng với giá sao?"

Cảnh Hi lắc đầu: "Giá vượt xa ngoài mong đợi của em."

Trì Nghiêu không hiểu: "Vậy thì tại sao?"

Lúc ấy anh đã chuẩn bị tinh thần vét sạch ví tiền để mua khẩu súng này, kết quả là—

So với đứa con nhà giàu phá của, anh hoàn toàn thất bại.

"Sức công phá của khẩu súng này có thể sánh ngang với súng năng lượng, đặc biệt hiệu quả trong việc đối phó với các loài dị thú cấp cao, nhưng lực giật lại quá mạnh, người bình thường không thể bắn nổi phát thứ hai."

Cảnh Hi nhàn nhạt nói: "Nhưng đó không phải lý do chính em mua lại nó."

Trì Nghiêu: "......"

Cảnh Hi: "Biết giá trị đại khái của nó là đủ rồi, em cũng đâu thực sự muốn bán."

Trì Nghiêu: "......"

Tên này đúng là đáng bị ăn đấm.

Nhớ lại tình hình khi đó, Cảnh Hi hờ hững nói: "Lúc ấy có người cứ đẩy giá lên, em không đủ tiền mặt, suýt chút nữa bị giành mất, may mà cuối cùng người đó không theo nữa."

Trì Nghiêu: "......"

Thấy anh cứ cầm khẩu súng mãi không buông, Cảnh Hi có chút ngại ngùng gãi đầu: "Bây giờ nhìn lại, quả thật có phần thô kệch."

Trì Nghiêu: "......"

Em có phải hiểu nhầm tay nghề của mình ở chỗ nào rồi không?

Trì Nghiêu đặt khẩu súng trở lại chỗ cũ, nghĩ tới mấy món vũ khí liên tục bị giành giật trên sàn đấu giá sau đó, giả vờ như vô tình hỏi: "Không phải, tất cả những thứ này đều là tác phẩm của em?"

Cảnh Hi gật đầu: "Đều là những món chế tạo từ thời gian đầu, vẫn còn vài món khác, anh có muốn xem không?"

Trì Nghiêu kéo cậu đứng dậy: "Muốn xem."

Cảnh Hi ngẩng đầu nhìn anh: "Bây giờ?"

Trì Nghiêu: "Em không cho anh xem, anh không ngủ được."

Phòng đọc sách nhỏ kiểu mở không rộng lắm, chỉ có một bộ bàn ghế, trong ngăn kéo bàn còn có một bộ điều khiển.

Cảnh Hi nhấn liên tục ba nút, giá vũ khí mở ra, bên trong là một cầu thang dẫn xuống.

"Nơi này thông thẳng đến tầng hầm." Cảnh Hi giải thích.

Trì Nghiêu nhìn qua vị trí này: "Nằm ngay bên cạnh hầm rượu?"

Cảnh Hi: "Ừm."

Đó là một gian phòng thông suốt, lớn hơn cả phòng ngủ của Cảnh Hi, xung quanh bốn bức tường là kệ cao chạm trần, chất đầy vũ khí, giữa phòng là mấy bàn làm việc lớn, bày la liệt nhiều sản phẩm đang chế tạo dang dở và các linh kiện, những cánh tay máy lớn nhỏ đan xen chồng chéo.

Không cần phải đặc biệt tìm kiếm, chỉ liếc mắt một cái, Trì Nghiêu đã nhìn thấy vài khẩu súng mà khi xưa mình rất muốn nhưng lại bị "đồ ngốc" kia giành mất.

"Quả nhiên đều ở đây——"

"Quả nhiên?" Cảnh Hi không hiểu ý lắm, hờ hững nói, "Hồi còn đi học em không có nhiều tiền, có vài món không mua được."

Trì Nghiêu: "Kỵ sĩ Cận vệ, Âm thanh Địa ngục, Hoang Mạc?"

Cảnh Hi sững người: "Sao anh biết?"

Trì Nghiêu lẳng lặng nhìn cậu: "Ba món đó bây giờ đang nằm dưới gầm giường của anh, em chưa từng lục qua gầm giường của anh à?"

Cảnh Hi: "......"

Hồi tưởng lại thái độ kỳ lạ của Trì Nghiêu lúc nãy, Cảnh Hi bỗng nhiên hiểu ra, nhưng lại càng không thể tin nổi: "Hồi đó tranh với em là anh? Tại sao anh lại muốn mua loại súng này?"

"Anh thích thì không được sao?" Trì Nghiêu xoa xoa trán, "Vì cứ tranh mãi không được, khiến mấy năm đó anh liều mạng kiếm tiền, điều anh khó hiểu chính là, các món đấu giá khác đều có giá rất bình thường, chỉ riêng mấy khẩu súng anh thích là mẹ nó lần nào cũng bị đẩy giá cao ngất ngưởng!"

Cảnh Hi cau mày: "Cũng tại anh đẩy giá chứ ai."

Trì Nghiêu cười lạnh: "Chẳng lẽ em không đẩy? Em biết giá đó có thể mua được cả một chiếc chiến hạm rồi không, đại thiếu gia?"

Cảnh Hi: "Nếu không phải anh đẩy giá, sẽ chẳng cao như vậy."

Trì Nghiêu bực bội: "Nếu em bỏ cuộc sớm, anh có cần phải đẩy giá không?!"

Cảnh Hi cũng nổi giận: "Súng do em làm, làm sao em có thể bỏ cuộc?!"

Nỗi hận bị tranh giành vũ khí, hai người đều ôm trong lòng nhiều năm.

Kẻ thù gặp mặt, đặc biệt ngứa mắt.

Cả hai cãi nhau một trận, Cảnh Hi đột nhiên khựng lại.

Thấy cậu không cãi tiếp, Trì Nghiêu cũng đột ngột dừng lại.

Cảnh Hi đơ mặt: "Ngốc thật đúng không?"

Trì Nghiêu: "......Ngốc."

Hai người nhìn nhau cười, dựa vào bàn làm việc cười đến không dừng được.

Trì Nghiêu: "Chắc chắn là anh thích em nhiều lắm, đến nỗi mấy thứ em làm cũng đâm trúng tim anh."

Cảnh Hi: "Bây giờ anh mới nhận ra à?"

Trì Nghiêu hít một hơi sâu, cười đến đau bụng: "Nhưng vẫn giận lắm, em phải chụp ảnh bù cho anh, loại mặc ít thôi."

Cảnh Hi: "......Em cũng bị anh cướp mấy lần, anh định bù cho em thế nào?"

Trì Nghiêu liếc sang cậu, nhướng mày: "Em nói đi."

"Hay là——chụp chung?" Cảnh Hi đối diện ánh mắt của anh, hờ hững nói, "Loại không mặc đồ ấy."

Trì Nghiêu: "......"

Tác hại của việc vui chơi thả ga giữa đêm chính là buổi sáng không thể dậy nổi.

Tám giờ, Trì Nghiêu bị Cảnh Hi lôi ra khỏi chăn.

Sáng nay phải đến quân bộ phối hợp điều tra, đến muộn Cảnh Hi sợ rằng Triệu Hoành Nghĩa sẽ cử quân đến "mời".

Dù nói là có giấy thông hành tạm thời và cũng đã ký thỏa thuận, nhưng tránh việc gì được thì nên tránh.

Trì Nghiêu dựa vào ghế phụ, mơ mơ màng màng buồn ngủ không chịu nổi.

Đêm qua dứt khoát thức trắng có lẽ cũng không đến mức mệt thế này.

"Sau đó thì sao, năm năm trước em đã không đưa súng lên đấu giá nữa rồi nhỉ?" Trì Nghiêu tìm chuyện để giữ cho mình tỉnh táo hơn.

Cảnh Hi: "Việc học ở trường quân sự rất nặng, không có nhiều thời gian chơi mấy thứ đó, sau này tài khoản ở chợ đen của em bị ông nội thu hồi, thế là em cũng không chơi nữa."

Trì Nghiêu tò mò: "Ông của em phát hiện tiền trong tài khoản gia đình cứ ra vào với số lượng lớn?"

Cảnh Hi lắc đầu: "Từ khi phát hiện không phải lúc nào cũng có đủ tiền để mua súng về, em đã đầu tư vào vài ngành nghề, không ngờ lại kiếm được nhiều hơn tôi dự đoán rất nhiều."

Trì Nghiêu cười nhạo: "Hóa ra mục đích ban đầu chúng ta kiếm tiền đều là để mua vũ khí."

Cảnh Hi cũng không nhịn được mà bật cười: "Không, là để tiêu diệt mấy "tên ngu" ở bên kia."

Đến bộ quân sự.

Vừa xuất hiện, Trì Nghiêu ngay lập tức khiến người ta hoảng sợ.

Một loạt sĩ quan nhìn thấy anh liền tránh đường, trong phạm vi mười mét không ai dám đến gần.

"Thiếu tướng à, người ở bộ quân sự của cậu thật lịch sự, biết nhường đường cho khách khi có khách tới." Trì Nghiêu quét mắt nhìn xung quanh, cười nhàn nhã.

Cảnh Hi không biểu lộ cảm xúc: "Ngoan ngoãn một chút, đừng đánh giá những chuyện không liên quan đến mình."

Các sĩ quan dù đã đi xa nhưng vẫn lắng tai nghe: "..."

Không hổ là Cảnh Hi, thật cứng rắn!

"Ôi, hung dữ quá." Trì Nghiêu chậc chậc lắc đầu, "Thiếu tướng Lý vẫn tốt hơn, thân thiện hơn nhiều."

Hành động nửa đêm hôm qua chưa đến sáng đã truyền khắp bộ quân sự, mọi người đều biết Trì Nghiêu đã đến Đế Đô tinh, tiện thể đưa Lý Bác trở về.

Nghe nói khi Lý Bác trở về, quần áo chỉnh tề, tóc chải dầu bóng bẩy, hoàn toàn không có dấu hiệu bị ngược đãi, trông chẳng khác gì vừa đi chơi một vòng rồi về.

Trì Nghiêu đối xử với hắn rất thân thiện, hoàn toàn khác với trước đây.

Vừa đến cửa văn phòng, nhận được thông báo phải đi họp.

Cảnh Hi quay đầu dẫn Trì Nghiêu đi về phía phòng họp.

"Thật không biết lần này đến đây có phải là quyết định sai lầm không."

Xung quanh toàn là camera giám sát, Trì Nghiêu nói khá ẩn ý, nhưng Cảnh Hi hiểu ý anh.

Khi giả trang thì không cần quan tâm gì, nhưng khi sử dụng thân phận thật thì lại đủ mọi hạn chế, còn phải đến bộ quân sự mỗi ngày để bị "tra tấn".

Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu: "Nếu có thể ra ngoài dạo chơi thì tốt biết mấy."

Tay nắm tay đi dạo phố.

Cảnh Hi nhìn thẳng phía trước: "Vẫn là hợp tác giải quyết vụ án trước đã."

Hiện tại không thể thực hiện được.

Tối qua không thể làm gì được Trì Nghiêu, sáng sớm hôm nay Triệu Hoành Nghĩa đã đưa Trần Băng Phong đến để đối chất trực tiếp.

Thấy Cảnh Hi và Trì Nghiêu, Trần Băng Phong tức giận đến đỏ cả mắt.

"Chính bọn họ thông đồng cướp vũ khí của Bạch Hạc!"

Phòng họp lập tức náo động.

Cảnh Hi thông đồng với Cực Ảnh?

Mặc dù trước đây cũng có tin đồn, nhưng từ miệng một trung tướng nói ra, cảm giác hoàn toàn khác.

Bùi Chấn Nhạc bình tĩnh hỏi: "Ông có chứng cứ?"

"Cực Ảnh chỉ cướp Bạch Hạc mà không cướp Phi Long, điều đó không phải là chứng cứ sao?" Trần Băng Phong mở tài liệu video đã chuẩn bị sẵn, "Bọn họ đấu đá bao nhiêu năm, nhưng lần này trên chiến trường Cực Ảnh và Phi Long giống như đã bàn bạc trước, không hề đụng chạm gì nhau, chuyện đó không lạ sao?"

Những bức ảnh được chiếu ra rất nhiều, có một phần chụp được Lệ Viễn, Trần Thịnh cùng một số binh lính trong khung hình, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều rất hòa thuận, hoàn toàn không có dấu hiệu ẩu đả hay đấu súng.

Mọi người nhìn về phía Cảnh Hi, ánh mắt có chút khác thường.

Triệu Hoành Nghĩa: "Cảnh Hi, cậu có gì muốn nói?"

Cảnh Hi nhìn Trần Băng Phong, chậm rãi lên tiếng: "Về điểm đầu tiên mà ngài đề cập, Phi Long chưa từng mất mát lượng lớn vũ khí trong bất kỳ cuộc chiến nào, việc Bạch Hạc bị cướp chỉ chứng tỏ nội bộ Bạch Hạc có vấn đề về quản lý. Điểm thứ hai, những bức ảnh ngài trình chiếu đều thuộc khu vực phía Bắc, lúc đó tôi đang truy quét ở khu vực phía Nam, tình hình cụ thể, tôi muốn mời người phụ trách đội cứu viện của Phi Long đến giải đáp."

Sau khi được đại tướng cho phép, Cảnh Hi để Kim Trạch vào.

Kim Trạch nhìn những bức ảnh trên không trung, đối mặt với vài vị đại tướng, cung kính nói: "Tôi cho rằng chuyện gì cũng có nặng nhẹ trước sau, mặc dù Cực Ảnh luôn là đối tượng truy bắt của Phi Long, nhưng khi đó tình huống khẩn cấp, nhiệm vụ cứu viện rất nặng nề, trong khi đối phương không quấy rối, thậm chí còn giúp đỡ, Phi Long không cần thiết phải chủ động tạo ra xung đột."

"Một đám tinh tặc vô pháp vô thiên lại thật sự đi giúp đỡ?" Trần Băng Phong giọng đầy khinh miệt, "Người khác đều là kẻ ngốc hết sao?"

Kim Trạch cúi người nhẹ nhàng với ông ta: "Trước đây trên mạng từng lan truyền một số bức ảnh—"

"Ảnh trên mạng mà cũng tin được sao?!" Trần Băng Phong cắt lời, "Cùng lắm chỉ là diễn kịch thôi!"

Trì Nghiêu cười khẩy: "Ảnh trên mạng đều là diễn kịch, Trung tướng Trần hiểu biết sâu sắc quá nhỉ."

Trần Băng Phong định phản bác, nhưng sau đó mới nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của anh, nên đành nuốt lời lại.

"Không phải là diễn kịch." Kim Trạch cung kính đáp, "Toàn bộ đội cứu viện của Phi Long đều có thể chứng minh Cực Ảnh thực sự đang giúp đỡ truy quét."

Sau khi được cho phép, Cảnh Hi giúp hắn chiếu tài liệu đã mang theo.

"Đây là những nội dung được camera gắn trên người của toàn bộ đội cứu viện ghi lại, từ khi Cực Ảnh xuất hiện, tôi đều xem lại mỗi ngày và báo cáo với cấp trên để đảm bảo an toàn cho người dân."

Bùi Chấn Nhạc tùy ý chọn một ID để xem, ở một góc màn hình là cảnh Lệ Viễn xách theo đứa trẻ chạy về điểm tập trung.

Mặc dù động tác có hơi thô lỗ, nhưng đúng là anh ta đã giao đứa trẻ cho người của Phi Long.

Xem liền vài cái, nếu không phải họ không mặc quân phục, thì chẳng thể phân biệt được ai là người của Cực Ảnh, vì những việc họ làm giống hệt với những gì đội Phi Long đang làm.

Cảnh Hi nhìn về phía Trần Băng Phong: "Mặc dù không có bất kỳ cam kết nào bằng văn bản hay lời nói, nhưng nếu ông cho rằng sự thông đồng giữa Phi Long và Cực Ảnh là theo hình thức này, thì tôi không thể phủ nhận."

Đã được lợi lại còn ra vẻ!

Trần Băng Phong tức đến mức muốn nổ tung.

Nếu không có sự xuất hiện của Cực Ảnh, ông ta hoàn toàn có thể khống chế được Phi Long, bây giờ cũng không đến nỗi thê thảm như vậy!

"Đúng hay không, so sánh một chút là biết." Trần Băng Phong nhìn Triệu Hoành Nghĩa: "Trưởng quan, tôi xin đề nghị đem những tài liệu này so sánh với tư liệu về đám người đã cướp vũ khí."

"Tôi không đề nghị so sánh." Cảnh Hi lên tiếng ngăn cản.

Triệu Hoành Nghĩa liếc cậu một cái: "Sợ rồi sao?"

Cảnh Hi: "Tôi chỉ thấy không cần thiết."

Triệu Hoành Nghĩa hừ lạnh, ra hiệu cho cấp dưới: "So sánh đi!"

Cảnh Hi hơi nheo mắt lại, bàn tay đặt trên đùi từ từ siết chặt.

Ngồi xung quanh cậu là các sĩ quan, thấy dáng vẻ của cậu như vậy thì trong lòng bắt đầu lo lắng.

Không thể nào chứ? Chẳng lẽ thực sự có vấn đề?

Bầu không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng, không ai dám nói thêm điều gì.

Tình hình hiện tại ngày càng phức tạp, sợ rằng nói gì cũng dễ sai.

Trong lúc chờ đợi đội ngũ của Triệu Hoành Nghĩa tiến hành so sánh, Trì Nghiêu, người bị yêu cầu ngồi giữa như một tên tội phạm, cười khẽ.

"Xin lỗi, mặc dù những lời này không nên là do tôi nói, nhưng cho dù có so sánh ra kết quả cũng không thể đại diện cho việc Phi Long cấu kết với Cực Ảnh, đúng không?"

Thấy Triệu Hoành Nghĩa và Trần Băng Phong đều quay đầu nhìn mình, Trì Nghiêu lười nhác nói: "Bổ sung thêm một chút, gu của tôi là những mỹ nhân nóng bỏng, loại như Cảnh Hi, lãnh đạm như khối băng, không phải gu của tôi."

Cảnh Hi giữ gương mặt lạnh lùng: "..."

Không biết ai mới là kẻ lãnh cảm đây.

Các sĩ quan: "..."

Nói hai người cấu kết với nhau, chứ đâu có nói hai người dính líu kiểu đó, ok?

"Nhưng chắc chắn có thể chứng minh Cực Ảnh đã cướp đoạt trang bị quân sự của Bạch Hạc." Trần Băng Phong tự tin cười, "Đừng vội, chúng ta sẽ xử lý từng việc một."

Trì Nghiêu tựa lưng vào ghế: "Ồ, vậy cứ tùy ý ông."

AI Vũ Thần chuyên dụng của quân đội hoạt động với tốc độ ngang ngửa trí não, chỉ mất hơn một phút đã so sánh hết tất cả tài liệu.

Tỷ lệ trùng khớp của nhân vật là 0%.

Sắc mặt của Trần Băng Phong thay đổi đột ngột: "Không thể nào!"

Trì Nghiêu: "Tỷ lệ trùng khớp là 0, ông Trần, ông có nhìn thấy không?"

Sắc mặt Trần Băng Phong trở nên khó coi.

"Người của Bạch Hạc hoàn toàn không xuất hiện trong đoạn ghi hình." Trì Nghiêu cười cười, "Không biết họ đã đi đâu chơi rồi?"

Ban đầu chỉ nghĩ rằng không phải Cực Ảnh đã cướp đoạt quân bị của Bạch Hạc, nhưng sau câu nói của Trì Nghiêu, tất cả mọi người mới nhận ra.

Vấn đề này còn nghiêm trọng hơn nhiều!

Dù có phân chia khu vực, thì trong suốt quá trình cứu hộ cũng không thể nào hoàn toàn không có sự trao đổi hay trùng khớp nào cả.

Tất cả mọi người ngấm ngầm nhìn về phía Trần Băng Phong, sắc mặt của ông ta xanh như tàu lá chuối, dường như câu trả lời đã rõ ràng.

"Đây là vấn đề nội bộ của quân đội chúng tôi." Cảnh Hi nhìn Trì Nghiêu, lạnh lùng nói: "Chúng tôi không cần phải trả lời câu hỏi của anh."

Trì Nghiêu cười khẩy: "Người giúp các cậu cứu người là tôi, người bỏ sức người sức của cũng là tôi, vậy mà cậu lại quay sang bao che cho tên họ Trần đó?"

Dù bên môi nở nụ cười, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhận ra anh rất không vui.

Cảnh Hi: "Trung tướng Trần đã cống hiến nhiều năm cho Đế quốc, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện gây hại cho lợi ích của nhân dân."

"Bởi vì ông ta là trung tướng, nên cho dù có dối trá thì vẫn có thể dùng lời lẽ hoa mỹ để che đậy, còn Cực Ảnh cứu người, truy quét tội phạm, kẻ thì bị thương, kẻ thì tàn phế, nhưng chỉ vì là tinh tặc nên bị lôi ra đây xét xử?" Trì Nghiêu cười khẩy, "Đây là cái mà các cậu gọi là công bằng?"

Cảnh Hi: "Trước pháp luật, tất cả đều bình đẳng."

Hai người trông có vẻ đang cãi nhau, nhưng chỉ vài câu đã chặn đứng lời Trần Băng Phong định nói.

"Bốp!"

Bùi Chấn Nhạc tức đến mức không thể kìm chế.

"Tôi thật sự rất thất vọng về ông!"

Tất cả các sĩ quan đều giật thót trong lòng, phát hiện ông ta đang nói với Trần Băng Phong.

"Giam giữ Trần Băng Phong, sau đó thẩm tra lại!" Bùi Chấn Nhạc đứng dậy bỏ đi.

Sắc mặt của Trần Băng Phong thay đổi, bị hai binh sĩ khống chế.

"Tôi không có tội!"

Triệu Hoành Nghĩa nén giận, đuổi theo ra ngoài, kéo Bùi Chấn Nhạc lại trong hành lang: "Ông có ý gì?"

Bùi Chấn Nhạc lạnh lùng liếc nhìn ông ta: "Chuyện này ầm ĩ quá mức, đã thu hút sự chú ý của hoàng cung, khuyên ông trước khi làm gì thì nghĩ kỹ."

Ánh mắt Triệu Hoành Nghĩa lóe lên, im lặng buông tay.

Trong phòng họp, Bạch Dật ghi lại vài chữ trên cuốn sổ tay, nhìn về phía Trì Nghiêu: "Tôi thấy anh, trông rất quen mắt."

Các lãnh đạo cấp cao đã bỏ đi vì tức giận, Trì Nghiêu đang định hài lòng rời đi, nghe thấy vậy thì nhìn về phía Bạch Dật.

"Thật trùng hợp, tôi thấy ông cũng rất quen."

Sau ba giờ họp, Trì Nghiêu và Cảnh Hi chuẩn bị về văn phòng, nhưng vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà phòng họp thì bị một nhóm phóng viên vây quanh.

"Xin chào, tôi là phóng viên của Hải Lãng News, xin hỏi ngài có phải là Trì Nghiêu của đoàn tinh tặc Cực Ảnh không?"

"Xin chào, tôi là phóng viên của Dương Quang News, xin hỏi Cực Ảnh thực sự có tham gia vào cuộc cứu hộ không?"

"Xin chào, tôi là——"

Một nhóm sĩ quan đi ra cùng trố mắt ngạc nhiên.

Làm việc ở quân bộ bao nhiêu năm, không phải lần đầu tiên nhìn thấy phóng viên, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy phóng viên phớt lờ họ mà nhìn một tên tinh tặc với ánh mắt sáng rực.

Cảnh Hi đưa tay che chắn cho Trì Nghiêu.

"Có thẻ thông hành không?"

Quân khu không phải là nơi ai muốn vào thì vào, đặc biệt là tổng bộ, giới truyền thông muốn vào phỏng vấn phải xin cấp thẻ thông hành, và chỉ được hoạt động trong một phạm vi nhỏ.

Các phóng viên nhanh chóng lấy ra thẻ thông hành, thiếu chút nữa dí vào mặt Cảnh Hi.

"Có!"

Cảnh Hi: "..."

"Phỏng vấn kiểu này có phần quá lỗ mãng rồi chứ?" Trì Nghiêu bình thản chắn giữa Cảnh Hi và đám người đang chen lấn, mỉm cười, "Ngài thiếu tướng, sắp xếp cho tôi một phòng đi."

Các phóng viên: "!!!"

Trì Nghiêu đẹp trai quá!

Trì Nghiêu đang làm nũng với Cảnh Hi!

Hai người thật xứng đôi!

Chung khung hình thế kỷ!

Mau chụp ảnh lại!

Cảnh Hi bị đám người nhìn chằm chằm: "..."

Cảm giác không giống với giới truyền thông nghiêm túc cho lắm.

Một lát sau, tại phòng ngoài của văn phòng Cảnh Hi.

Nhan Khải mang cơm trưa vào, Cảnh Hi mời hắn và Kim Trạch cùng ăn.

Kim Trạch liếc nhìn không xa, Trì Nghiêu đang ở đó tiếp nhận phỏng vấn của cả một phòng truyền thông, đèn flash không ngừng nháy.

Chuyện này mẹ nó giống như một ngôi sao ấy chứ?

"Lão đại." Kim Trạch hạ thấp giọng, "Cậu có dạy anh ta phải nói gì trước không?"

Nói "cấu kết" thì quá nặng nề, nhưng trong cuộc chiến này Phi Long đúng là có hợp tác với Cực Ảnh.

Bọn họ không cảm thấy mình làm gì sai, nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy, đặc biệt là những kẻ không muốn Phi Long phát triển, chắc chắn sẽ thừa cơ đổ tội.

"Không." Cảnh Hi vừa ăn một đĩa đầy ớt, vừa nhìn về phía Trì Nghiêu.

Dưới ánh đèn, Alpha tuấn tú phi phàm, tư thế đĩnh đạc, đối mặt với truyền thông ăn nói lưu loát, thậm chí nụ cười trên gương mặt cũng vừa phải, hoàn toàn không giống một tên tinh tặc.

Phóng viên hỏi: "Ngài Trì, chúng tôi đều biết danh tiếng của Cực Ảnh từ trước đến nay vẫn luôn... vậy lần này tại sao lại đột ngột có sự thay đổi lớn, gia nhập đội ngũ cứu hộ, động cơ là gì?"

Trì Nghiêu bình tĩnh đối diện với ống kính, mỉm cười nói: "Tôi nghĩ ấn tượng của mọi người về tinh tặc vẫn còn dừng lại ở thế kỷ trước, rằng họ tàn bạo, hung dữ, giết người cướp của không việc ác nào không làm, nhưng những điều đó đã lỗi thời rồi."

Ánh mắt anh có ý vô tình lướt qua Cảnh Hi, tiếp tục nói: "Cực Ảnh từ trước đến nay đều tuân thủ quy tắc quản lý theo kiểu quân sự, có yêu cầu rất cao đối với phẩm chất, tác phong, và năng lực của thành viên..."

Cảnh Hi: "..."

Hoàn toàn bịa đặt.

Phóng viên: "Nghe nói gần đây các anh—Cực Ảnh đã bắt cóc một thiếu tướng, chuyện này có thật không?"

Trì Nghiêu: "Nói bắt cóc thì có phần thô bạo quá, vì Cực Ảnh có chế độ quản lý đặc biệt, thỉnh thoảng tôi có nhờ một số sĩ quan quân đội ưu tú chỉ dạy, họ cũng vui vẻ tự mình đến hướng dẫn, chỉ có vậy thôi."

Kim Trạch vừa uống một ngụm nước ngọt lạnh liền phun ra khắp nơi.

Nhan Khải bị cơm mắc vào mũi.

"..."

Quá mẹ nó mặt dày.

Cảnh Hi: "..."

Bẩn kinh.

Cuộc phỏng vấn kéo dài khoảng nửa giờ, những điều cần hỏi đã hỏi xong hầu hết.

Cảnh Hi đang định cho người thu xếp để kết thúc thì nghe một phóng viên hỏi: "Không biết hiện tại ngài Trì còn độc thân không, anh có người yêu chưa?"

Cảnh Hi cau mày.

Đến cả câu hỏi riêng tư như vậy mà cũng hỏi, anh đâu phải người của công chúng thực sự.

Cậu vẫy tay bảo Nhan Khải đi xử lý, cho bọn họ về.

Trì Nghiêu cười khẽ: "Tôi có vợ rồi."

Một phóng viên khác vội vàng hỏi tiếp: "Anh và vợ quen nhau khi nào, làm sao mà quen, đã bên nhau bao lâu rồi?"

Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua gương mặt đã hoàn toàn lạnh đi của Cảnh Hi, nụ cười bên môi càng thêm đậm: "Những chuyện này không tiện tiết lộ, nhưng—người ấy là mối tình đầu của tôi."

Cảnh Hi hơi trợn mắt, trong đầu như có pháo hoa nổ tung.

Những chủ đề thế này luôn là thứ mà cư dân mạng yêu thích, các phóng viên càng thêm phấn khích hơn so với trước. Thật tiếc là tất cả đều bị Cảnh Hi lạnh lùng đuổi đi với lý do cuộc phỏng vấn đã kết thúc.

Trì Nghiêu vào nhà vệ sinh, vừa rửa tay xong, ngẩng đầu qua gương liền thấy Cảnh Hi đứng ở cửa.

"Em cũng muốn dùng?"

Cảnh Hi bước vào, tiện tay đóng cửa, ép anh vào giữa bồn rửa và cậu.

"Trì Nghiêu."

Trì Nghiêu xoay người đối diện với cậu: "Đây là quân bộ đấy."

Cảnh Hi hơi nghiêng đầu, hôn tới: "Em không sợ."

Trì Nghiêu cũng chỉ nói vậy thôi.

Hai môi vừa chạm vào, anh liền chủ động làm sâu nụ hôn đó.

"Xùy—khoan đã, em vừa ăn cái gì thế?"

Không đến một phút, Trì Nghiêu đẩy cậu ra, ho khan vì sặc.

Cảnh Hi: "Ớt."

Trì Nghiêu quay người lấy nước súc miệng: "Mẹ nó cay chết anh rồi."

Cảnh Hi: "Anh chẳng phải thích thứ nóng bỏng sao?"

Trì Nghiêu: "..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.