(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trì Nghiêu ấn nút mở trên điều khiển, tất cả cửa sổ và cửa ra vào đều được gia cố thêm một lớp chắn bảo vệ, có thể chống đạn thông thường.
"Có chế độ phòng thủ sao không bật? Thích to mạng à?"
Bùi Chấn Nhạc đưa tay để Cảnh Hi băng bó, cười khinh thường: "Tôi sợ bọn chúng chắc?"
Trì Nghiêu từ trên cao nhìn ông ta một cái, bóp mạnh vào vết thương.
"Á!! Cậu làm gì đấy! Hừ ——" Bùi Trấn Nhạc đau đớn đẩy Trì Nghiêu ra.
Trì Nghiêu cười nhạt: "Ừ, không sợ thật."
Cảnh Hi nhìn vết thương lại rỉ máu, bất đắc dĩ tháo băng ra băng lại từ đầu.
Vết thương rất sâu, dùng thiết bị trị liệu gia đình hiệu quả không mấy khả quan, Bùi Trấn Nhạc lại không muốn để người khác phát hiện ra mình bị thương, cứ thế mà chịu đựng.
"Triệu Hoành Nghĩa à?" Cảnh Hi hỏi.
"Chỉ có hai người họ, thêm một tên tàng hình, không còn ai khác." Nói đến đây, Bùi Trấn Nhạc nhìn sang Trì Nghiêu, "Đúng chứ?"
Trì Nghiêu: "..."
Hỏi anh làm gì?
Băng bó xong, Bùi Trấn Nhạc nhấc ghế trở lại bàn ăn: "Tiếp tục ăn thôi, con vịt già này tôi hầm hơn ba tiếng đồng hồ rồi."
Bị bắn tỉa hai lần, may mà thức ăn trên bàn không bị ảnh hưởng, chỉ là Trì Nghiêu đã làm vỡ một cái đĩa.
"Canh mà Cảnh Hi múc cho tôi nguội rồi." Trì Nghiêu uống một ngụm, cảm thấy vẫn ổn, múc thêm một thìa đưa đến trước mặt Cảnh Hi, "Không tệ, em nếm thử đi."
Cảnh Hi cúi đầu uống một ngụm.
"Hơi đắng."
"Chắc là do có thuốc bổ, dạo này em mệt mỏi quá, uống canh bồi bổ đi." Trì Nghiêu lại đút thêm một thìa.
Bùi Trấn Nhạc nhìn hai người tình tứ mà không quan tâm ai khác: "..."
Ông ta uống một ngụm rượu vang, đặt cốc xuống cố ý gây ra chút tiếng động: "Cậu không tháo mặt nạ xuống, ăn cơm không thấy bí à?"
Trì Nghiêu cười nhạt: "Tôi sợ chết cái hệ thống phòng thủ ở đây của ông lắm, nhỡ báo động tự động thì sao?"
Bùi Trấn Nhạc rót thêm rượu vào cốc của anh.
"Uống với tôi cho đã, tôi cho cậu một tấm giấy thông hành tạm thời không phải là không thể."
Cảnh Hi ánh mắt khẽ lóe lên.
Giấy thông hành tạm thời thường được cấp cho người nước ngoài có việc cần ở lại Đế Đô tinh trong thời gian ngắn, có thể tránh được hầu hết các đợt kiểm tra, nhưng yêu cầu cấp phát rất khắt khe.
Trì Nghiêu liếc qua cốc rượu đã đầy.
"Nói thật?"
Bùi Trấn Nhạc: "Có Cảnh Hi ở đây, tôi có thể lừa cậu sao?"
"Lý do gì?" Cảnh Hi không nhịn được hỏi, "Dù sao anh ấy cũng có cả đống tiền án."
Bùi Trấn Nhạc dựa lưng vào ghế, nhìn Cảnh Hi cười: "Quân đội từ trước đến nay luôn khen thưởng rõ ràng, lần này Cực Ảnh lập công lớn, mời cậu ta đến Đế Đô tinh làm khách cũng hợp lý."
Cảnh Hi: "Nhưng anh ấy đã cướp quân bị ——"
Nói đến một nửa, cậu đột nhiên hiểu ra.
Chuyện này hiện tại chỉ có Bạch Hạc nói, chưa có bằng chứng cụ thể.
Hiện tại tất cả các sự việc chỉ có "Cực Ảnh xuất hiện trên chiến trường" và "Quân bị của Bạch Hạc bị tổ chức phi quân sự cướp đi."
Cực Ảnh không thừa nhận, chuyện này còn lâu mới kết thúc.
Bùi Trấn Nhạc nhìn Trì Nghiêu: "Chỉ xem cậu có dám mang mặt mình đi lại trên Đế Đô tinh không."
Trì Nghiêu im lặng một lát, xé bỏ chiếc mặt nạ trên mặt, cười nhạt: "Có Cảnh Hi che chắn cho tôi, tôi sợ gì?"
Nhìn rõ khuôn mặt của anh, ngay cả Bùi Trấn Nhạc cũng không khỏi tán thưởng, thằng nhóc này đúng là đẹp trai thật.
Thảo nào Cảnh Hi lại để ý đến anh.
Hai tiếng sau, Trì Nghiêu dìu Bùi Trấn Nhạc say khướt lên phòng ngủ trên lầu, xuống dưới thì thấy Cảnh Hi đã chỉ huy robot gia đình dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn.
"Đắp chăn chưa?" Cảnh Hi hỏi.
Trì Nghiêu thuận tay nắm lấy tay cậu, kéo cậu ra ngoài.
"Đắp rồi, nặng chết đi được."
Cảnh Hi: "Còn anh thì sao? Uống nhiều rượu như vậy, có chóng mặt không?"
Hai người bọn họ không chỉ uống hết số rượu cậu mang theo, còn suýt vét sạch cả rượu cất giấu của Bùi Trấn Nhạc.
"Chỉ có bấy nhiêu rượu thì chóng mặt gì chứ?" Trì Nghiêu ngáp dài, "Chỉ là hơi buồn ngủ."
Cảnh Hi: "..."
Trên đường về, Cảnh Hi muốn tự lái xe, nhưng Trì Nghiêu lại khăng khăng cho rằng mình không say và chiếm lấy ghế lái không chịu nhường.
Cảnh Hi bất lực, gọi Tiểu Hồng chuẩn bị sẵn sàng, phòng khi xe rơi xuống thì không đè bẹp nóc nhà ai.
Vùng này đều là nơi ở của các sĩ quan cấp cao.
Vừa khởi động xe, Cảnh Hi đã nhận ra có điều gì đó không ổn, Trì Nghiêu hoàn toàn không lái xe theo hướng lúc đến.
"Trì Nghiêu, hay là để em lái nhé?" Cảnh Hi quay sang nhìn anh.
Trì Nghiêu dụi dụi mắt: "Không cần, anh biết đường mà."
Cảnh Hi: "..."
Anh biết đường đi đâu chứ?
Đề phòng suốt mười phút, dù đi sai hướng hoàn toàn nhưng may mắn là xe vẫn chạy rất ổn định.
Cảnh Hi thở phào nhẹ nhõm.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Trì Nghiêu vẫn nghiêm túc, ngay cả sự lười nhác thường ngày cũng hoàn toàn biến mất.
Nghĩ đến điểm đến chưa biết, Cảnh Hi đột nhiên có chút mong chờ.
Trong đêm đầu xuân này, cùng người mình thích lang thang vô định cũng không tệ.
Chắc là một kiểu hẹn hò khác.
"Không có à?" Trì Nghiêu nhìn quanh, nhíu mày.
"Cái gì không có?" Cảnh Hi hỏi.
Nhưng Trì Nghiêu không trả lời, tiếp tục lái xe.
Sau khi rời khỏi quân khu, lại đi thêm một đoạn khá lâu, Cảnh Hi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đã cách xa khu vực phố xá phồn hoa.
Chẳng lẽ thằng nhóc này định tìm đến sào huyệt của Cực Ảnh?
Khi Cảnh Hi vừa nắm lấy tay anh, đột nhiên bị ngược lại nắm chặt, xe cũng dừng lơ lửng giữa không trung.
"Hi Hi, nhìn bên đó kìa."
Trì Nghiêu chỉ về phía bên phải, cười với Cảnh Hi.
Cảnh Hi hoàn toàn không hiểu gì, chỉ theo phản xạ nhìn theo hướng anh chỉ.
Dưới màn đêm có vài ngôi sao lấp lánh, thêm chút sinh động cho vùng ngoại ô vắng bóng ánh đèn người.
"Đẹp không?" Trì Nghiêu hỏi.
Cảnh Hi quay đầu nhìn anh: "Anh chỉ muốn dẫn tôi đi ngắm sao à?"
Lãng mạn theo kiểu của một thẳng nam.
Nhưng đối với Trì Nghiêu, đã rất khó khăn rồi.
Trì Nghiêu ghé sát lại cậu, nhìn ra ngoài.
"Chỉ là ít quá, không đẹp bằng ở nhà em."
Cảnh Hi cười nhẹ: "Anh từng ngắm sao ở nhà em?"
"Ừ." Trì Nghiêu nhìn cậu cười, "Sau này, anh muốn cùng em ngắm một bầu trời đầy sao."
Cảnh Hi bỗng cảm thấy tim mình đập mạnh.
Bị tỏ tình bất ngờ, cậu thậm chí không biết phải phản ứng thế nào.
Có vẻ như Trì Nghiêu cảm thấy sao quá ít làm mất hứng, nói xong liền thản nhiên ngồi lại, chuẩn bị quay đầu xe.
Nhưng chưa kịp đạp ga, Cảnh Hi đã đột nhiên ôm lấy anh.
"Hi Hi?" Trì Nghiêu bị ép dựa vào ghế, sờ đầu người đang ôm mình.
"Được." Giọng Cảnh Hi nghèn nghẹn, "Nếu anh tỉnh rượu rồi quên mất, em sẽ đánh đến khi anh nhớ ra."
Trì Nghiêu: "Anh không say mà."
Cảnh Hi lùi lại chút, nhìn ánh mắt ngây thơ của anh, rồi hôn lên môi anh.
Trong sự quấn quýt của môi lưỡi, hơi lạnh của đầu xuân từ từ tan chảy.
Cảnh Hi chưa bao giờ học qua bất kỳ kỹ thuật gì, tất cả đều theo bản năng.
Từ những lần hôn vụng về, lóng ngóng cho đến bây giờ, cả hai đã quen thuộc với nhau, cậu rất thích quá trình thay đổi này.
Giống như những khoảng thời gian đã mất giữa họ đang dần trở lại.
Trên đường về, không biết bao nhiêu lần Cảnh Hi phải chỉnh lại hướng đi, cuối cùng cũng về đến nhà trước rạng sáng.
Vừa về nhà, Trì Nghiêu đã trong tình trạng mắt díp lại, như sẵn sàng đổ gục bất cứ lúc nào.
Cảnh Hi kéo anh lên lầu đi ngủ, nhưng Trì Nghiêu lại khăng khăng đòi phải tắm trước.
Cảnh Hi: "......"
Sao bình thường chẳng thấy anh kĩ tính thế này?
Vừa chần chừ một chút, Trì Nghiêu đã tự lột sạch mình, bước đôi chân dài thẳng tắp đi về phía phòng trà.
"Nhà vệ sinh không ở bên đó." Cảnh Hi phải kéo anh trở lại.
Nhưng tên say rượu không chịu nghe, cứ khăng khăng đi về phía phòng trà.
Trì Nghiêu nghiêm túc nói: "Anh muốn tắm, sao lại cản anh?"
"Ngoan nào." Cảnh Hi xoa đầu anh, dùng chiêu cuối, "Đi với em, lát nữa em sẽ kể chuyện trước khi ngủ cho anh nghe."
Nói thế, quả nhiên có hiệu quả.
Trì Nghiêu trưng ra vẻ mặt bất lực, nghiêm nghị nói: "Chỉ chơi một lát thôi, anh phải ngủ rồi."
Cảnh Hi: "...... Ừ."
Cậu đã chuẩn bị nước nóng trước, bây giờ cũng gần xong rồi.
Xét thấy Trì Nghiêu đang trong trạng thái chẳng biết trời trăng gì, Cảnh Hi quyết định tắm cho anh.
Nhưng Trì Nghiêu lại không chịu.
"Em ra ngoài."
"Anh có thể tự làm một mình à?"
Trì Nghiêu cười khẩy: "Hừ, anh không có sở thích bị người khác quan sát lúc tắm đâu."
Cảnh Hi: "......"
Sợ anh trượt ngã, Cảnh Hi đi ra ngoài nhưng vẫn để hé cửa, đứng canh bên ngoài quan sát.
Tìm vòi hoa sen? Ngay cả bảng điều khiển ở đâu cũng không biết——
Bên đó là nước lạnh——
Đừng dùng dầu gội để tắm——
Anh quấn cái khăn tắm đấy để làm gì? Những chỗ không nên lộ đều lộ hết rồi——
Cảnh Hi đột nhiên hiểu phần nào tại sao Trì Nghiêu luôn thích chụp ảnh cậu.
Nếu chụp lại mấy cảnh này cho Trì Nghiêu xem, chắc anh sẽ nổi giận nhỉ?
Mất bao nhiêu công sức mới dỗ được tên say rượu lên giường, người say lại với bộ dạng trông lạnh lùng của vương tinh tặc, vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
"Lên đây, tối nay anh muốn nghe kể chuyện hai con chuột."
Cảnh Hi: "......"
Cậu đặt tay anh vào trong chăn, vừa đứng dậy vừa tháo cà vạt: "Đợi em tắm đã."
Trì Nghiêu nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng.
"Em có một phút để quay lại."
Cảnh Hi tháo khuy áo, nén cười đi về phía phòng tắm: "Được, anh đếm đến sáu mươi nhé."
"Một, hai, ba...... hai mươi, mười một......"
Trì Nghiêu đếm đến giữa chừng, rồi xoa mắt, bỏ cuộc.
"Hi Hi——" Trì Nghiêu gọi với vào phòng tắm, "Anh muốn ngủ rồi."
Cảnh Hi không dám tắm lâu, sợ anh lại lái xe đi đâu đó loanh quanh nữa.
Khi cậu bước ra, người trên giường đã tựa đầu vào giường ngủ thiếp đi.
"Trì Nghiêu?" Cảnh Hi khẽ gọi anh, nhưng không có phản ứng.
Đang định đẩy người vào trong chăn, Trì Nghiêu đột nhiên mở mắt, làm Cảnh Hi giật mình.
"Anh chưa ngủ à?" Cảnh Hi hỏi.
Trì Nghiêu ngước mắt nhìn cậu: "Hai con chuột."
Cảnh Hi: "......"
Cậu chui vào chăn, chống cằm nghiêng người ôm lấy Trì Nghiêu: "Ngày xưa có hai con chuột, chúng tên là Shuke và Beta, Shuke lái xe tăng, Beta lái——"
Trì Nghiêu ôm chặt eo cậu, mắt dần khép lại.
"Shuke lái máy bay mà."
Cảnh Hi: "......"
Vừa kể chuyện, cậu vừa quan sát sắc mặt của Trì Nghiêu.
Trong trạng thái này, có khi hỏi gì anh cũng sẽ trả lời thật lòng.
"Trì Nghiêu, anh có người yêu không?" Cảnh Hi khẽ hỏi.
Trì Nghiêu siết chặt vòng tay ôm cậu: "Là em đó."
Cảnh Hi thấy tim mình thắt lại: "Anh thích em không?"
Trì Nghiêu hừ nhẹ: "Nói thừa."
Cảnh Hi không giấu được nụ cười nơi khóe miệng: "Thích nhiều không?"
Trì Nghiêu nói lắp bắp không rõ: "Thích hơn chuyện kể trước khi ngủ một chút......"
Cảnh Hi: "..."
Cậu vậy mà còn không bằng một câu chuyện trẻ con—
Cảnh Hi không nhịn được, đành hỏi tới: "Trước đây anh có người yêu khác rồi phải không?"
Nhưng đợi một lúc, Trì Nghiêu vẫn không trả lời.
Cảnh Hi: "Nghiêu Nghiêu?"
Mãi sau, Trì Nghiêu mới đáp: "Anh ngủ rồi."
Cảnh Hi: "......"
Kín miệng thế cơ à.
Nghe bên tai tiếng hô hấp của Trì Nghiêu dần đều, Cảnh Hi không thể không thừa nhận mình có chút thất vọng.
Cậu có phải không nên cứ bận tâm chuyện này mãi không?
Cả hai đều là alpha trưởng thành, nhất là người có tính cách rực rỡ như Trì Nghiêu, thêm vào khuôn mặt có thể mê hoặc mọi omega của anh ấy, việc có vài người yêu trước đây là rất bình thường.
Lý trí thì nghĩ vậy, nhưng cảm xúc lại cứ bồn chồn muốn biết cho bằng được.
Rốt cuộc là ai đã từng sở hữu Nghiêu Nghiêu của cậu trong khoảng thời gian cậu không hay biết?
Chờ đến khi Cảnh Hi chìm vào giấc ngủ, Trì Nghiêu say đến bất tỉnh nhân sự mới mở mắt.
Anh cẩn thận kéo chăn đắp lại cho Cảnh Hi.
Có lẽ do biết cậu không thích bật hệ thống điều hòa nhiệt độ, phòng có chút lạnh nhưng trong chăn lại rất ấm.
"Muốn gài bẫy anh à?" Trì Nghiêu nhìn khuôn mặt khi ngủ của Cảnh Hi, cười không thành tiếng. "Mấy câu như thế này, đáng lẽ em nên hỏi lúc anh tỉnh táo chứ?"
Nói xong, anh lại thấy mình không có tư cách để nói điều đó.
——Muốn cùng em ngắm chung một bầu trời đầy sao.
"Chết tiệt."
Nhớ lại câu nói đó của mình, Trì Nghiêu lẩm bẩm chửi thề, sắc mặt có chút không tự nhiên.
Mấy lời sến súa như thế, không có hơi men làm sao mà nói ra được?!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");