Sau Khi Giả Nam Tôi Gia Nhập F4

Chương 9: Cách đối xử chính xác nhất với biến thái




Tống Chi Lễ không nói gì nữa, chỉ là đưa khăn tay của mình cho Hạ Mộ, sau đó thì về chỗ ngồi của mình.

Giang Ngộ Thời vươn tay vỗ vai của Hạ Uyển, cũng có ý an ủi cô, nói: "Không sao, Uất Trì nói đúng, vẫn còn cơ hội."

Hạ Uyển: "..."

Chuông học vang lên cùng lúc, giáo viên chủ nhiệm cầm một xấp bảng điểm đi vào phòng học.

Mỗi người một tờ bản sao của bảng điểm, cùng một hình thức, được các học sinh ở bàn đầu chuyển ra sau.

Giang Ngộ Thời nhìn bảng điểm, không có ngạc nhiên tí nào, tên của Tống Chi Lễ vẫn chiếm vị trí đầu tiên của khối.

Thật ra thành tích của Giang Ngộ Thời cũng rất tốt, có thể đứng top năm của lớp, đứng top ba mươi của khối.

Giang Ngộ Thời cũng không nhìn tiếp nữa, trực tiếp bỏ bảng điểm này vào trong ngăn bàn.

Uất Trì Diễn là người không bao giờ nhìn thành tích của mình, khi nhận được bảng điểm thì lấy lau bàn xong ném vào thùng rác.

Ánh mắt của Hạ Uyển dừng ở cuối bảng điểm, không ngoài dự đoán là vị trí đầu tiên đếm ngược, thành tích các môn cộng lại mới miễn cưỡng hơn một trăm, còn thấp hơn hai trăm điểm so với Uất Trì Diễn.

Hạ Uyển:"..."

Có vẻ hơi cường điệu, sớm biết vậy cô nên viết nhiều một chút, là cô đã đánh giá thấp Uất Trì Diễn rồi.

Vị trí đầu tiên đếm ngược của Uất Trì Diễn đổi chủ, không ngừng có bạn học ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Uyển, sau đó chụm đầu ghé tai với người bên cạnh, thật hiển nhiên là đang thảo luận về cô.

"Tất cả im lặng!"

Giáo viên chủ nhiệm đứng ở trên bục giảng lấy sách vỗ vỗ vào bàn, nghiệm túc nói: "Kỳ thi lần này, tổng thể lớp chúng ta nằm top mười của khối, số người của top năm mươi, top một trăm đều không có chênh lệch quá lớn, nhưng mà điểm trung bình lại thua lớp B. Tôi hy vọng các bạn học có thể cố gắng, ở kỳ thi tháng lần sau cố gắng đạt thành tích tốt hơn."

Có người nói: "Thầy ơi, thầy muốn chúng em cố gắng có lợi ích gì? Thầy nên để cho cậu chủ nào đó chăm chỉ học tập thật tốt đi! Dù sao ngay cả Uất Trì Diễn cũng không được số điểm thấp như vậy!"

Người nói tên là Tô Khải, hội phó của Hội Học sinh, trong nhà làm chính trị.

Tô Khải và Tống Chi Lễ là mối quan hệ cạnh tranh ở Hội Học sinh, từ trước đến nay coi thường loại ăn chơi trác táng như Uất Trì Diễn, có thể nói cậu ta cực kỳ chán ghét nhóm F4 này, từ trước đến nay luôn tự cho mình thanh cao.

Bây giờ Hạ Uyển xuất hiện, giống như là đưa một nhược điểm, sơ hở bày ra cho Tô Khải, để cho cậu ta chế nhạo hai người ở trước mặt mọi người.

Cậu ta nói xong lời này, những người khác trong lớp cũng không dám cười.

Dù sao người mà Tô Khải đang chế giễu cũng đồng thời là cậu chủ của nhà họ Hạ và nhà họ Uất Trì, không phải ai cũng có thể đắc tội nổi.

Uất Trì Diễn híp mắt lại, ánh sáng mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ làm cho tâm trạng anh không vui, lười biếng liếc nhìn Tô Khải một cái, không nhanh không chậm nói: "Cậu nói thế, tôi còn tưởng kỳ thi lần này cậu thắng Tống Chi Lễ chứ."

Uất Trì Diễn nói xong, nghiêng người tới gần bên tai của Hạ Uyển, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, tôi biết làm thế nào để bóc trần khuyết điểm con mọt sách này."

Quả nhiên, Tô Khải lập tức nổi giận: "Uất Trì Diễn, cậu có tư cách gì nói tôi?"

Đối với Tô Khải, cậu ta từng là con cưng của trời trong miệng mọi người, sau này gặp phải Tống Chi Lễ lại trở thành một kẻ "vĩnh viễn thứ hai" buồn cười.

Ngay cả cạnh tranh ở trong Hội Học sinh, cũng là Tống Chi Lễ làm hội trưởng, cậu ta làm hội phó, cái gì cậu ta cũng không bằng Tống Chi Lễ.

Thật ra lúc đầu, Tô Khải cực kỳ tôn trọng Tống Chi Lễ, không ai không muốn trở thành bạn bè với người ưu tú như vậy.

Chỉ là sau khi Tô Khải nhìn thấy Tống Chi Lễ ở cùng với loại người như Uất Trì Diễn, Giang Ngộ Thời cả ngày như vậy, cho nên cũng cảm thấy ghét lây sang Tống Chi Lễ.

Tuy rằng đều cùng là người sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng mà so với gia cảnh ông trời cho, Tô Khải càng coi trọng năng lực của cá nhân hơn.

So với ở cùng đám con cháu nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp ăn nhậu chơi bời, hoang phí thời gian, cậu ta càng nguyện ý thảo luận kiến thức với những học sinh ưu tú có năng lực ở thư viện.

Tống Chi Lễ cúi đầu viết bài tập trước mặt, giống như thật tùy ý mở miệng cắt ngang trận cãi vã này, nói: "Bạn học Hạ Mộ vừa mới về nước, thành tích tạm thời không theo kịp là bình thường, là bạn học mọi người nên giúp đỡ cổ vũ cậu ấy nhiều hơn mà không phải ở đây chê cười cậu ấy."

Giọng nói của chàng trai thật dịu dàng, nhưng lại mang theo vài phần nghiêm túc không cho người khác phản bác lại.

Tô Khải dừng một chút, nhưng vẫn nói: "Tạm thời theo không kịp, tạm thời này sẽ không phải là một năm đấy chứ. Dù sao với tài chính của nhà họ Hạ, ở nước ngoài tùy tiện quyên góp mấy tòa nhà cũng có thể chọn bừa đại học nổi tiếng."

Uất Trì Diễn trực tiếp đứng lên, cau mày nhìn về phía Tô Khải: "Sao cậu còn dây dưa không dứt vậy? Tôi thấy cậu là cố ý..."

Uất Trì Diễn còn chưa nói xong thì cảm nhận được tay áo của chính mình bị một lực kéo nhẹ.

Anh cúi đầu, thấy Hạ Uyển nhìn anh lắc đầu.

Hạ Uyển cũng đứng lên theo, cô không buồn, chỉ là cười cong mắt nhìn Tô Khải: "Bạn học Tô, hình như cậu rất không hài lòng đối với chuyện thành tích không tốt của tôi. Nếu vậy chúng ta đặt cược đi, nếu kỳ thi tháng lần sau thành tích vượt qua cậu, có thể mời cậu xin lỗi tôi ở trước mặt toàn bộ giáo viên và bạn học được không?"

Xung quanh ồn ào lên.

Giang Ngộ Thời cũng lập tức đứng lên, nhỏ giọng nói: "Hạ Mộ! Cậu điên rồi hả? Đấy là Tô Khải, ngoại trừ Tống Chi Lễ, không có ai trong Thánh Anh có thể so sánh với cậu ta!"

Từ vĩnh viễn thứ hai này là sỉ nhục đối với Tô Khải, nhưng nó cũng đồng thời là minh chứng cho năng lực của cậu ta.

Uất Trì Diễn cũng nói theo: "Tôi cũng nói rõ cho cậu biết, lần sau cho dù cậu muốn chép bài của tôi, tôi cũng không vượt qua được Tô Khải đâu."

Hạ Uyển: "..."

Ai muốn chép bài của anh chứ!

Nghe thấy lời này của Hạ Uyển, Tô Khải suýt nữa cười ra tiếng, nói: "Cậu chủ nhà họ Hạ, cậu có biết tôi là ai không?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Nữ Thương Nhân Khương Chỉ

2. Vạn Vật Hấp Dẫn

3. Đêm Sương

4. Hoàng Thượng Bỏ Trốn

=====================================

Khi Tô Khải nói mấy từ "cậu chủ nhà họ Hạ" này, rõ ràng là cố ý nhấn mạnh thêm vào, chế giễu không cần nói cũng biết.

Hạ Uyển lại còn ra vẻ ngây thơ trả lời: "Đương nhiên là biết, đứng hạng thứ hai kỳ thi tháng lần này, Tô Khải."

Sau khi nghe thấy ba chữ "hạng thứ hai" này, ý cười trên mặt Tô Khải cứng lại, nói: "Được, tôi cược với cậu. Giống như cậu nói, nếu tôi thua, tôi sẽ xin lỗi cậu trước mặt toàn bộ giáo viên và bạn học. Nhưng nếu cậu thua, phải rời khỏi lớp A, người vô dụng chỉ biết dựa vào gia đình như cậu thì không có tư cách ở nơi này."

Uất Trì Diễn nhíu mày, anh nhìn về phía Giang Ngộ Thời, nói: "Sao tôi cứ cảm thấy cậu ta mượn Hạ Mộ để mắng tôi vậy nhỉ?"

Giang Ngộ Thời: "Tự tin một chút, bỏ cái cảm giác đó của cậu đi."

Hạ Uyển một lời đáp lại: "Được, tôi đồng ý."

Tô Khải nhìn về phía Tống Chi Lễ, nói tiếp: "Hội trưởng Tống, cậu chủ Hạ xem như là bạn của các cậu nhỉ, vậy để cậu làm nhân chứng thì sao?"

Đáy mắt Tống Chi Lễ mang theo vài phần lo lắng nhìn về phía Hạ Uyển, còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy đối phương nhìn anh ấy gật đầu.

Tống Chi Lễ không đáp lại, nhưng mà trong lớp vẫn có không ít người xem cuộc vui không chê chuyện lớn, một đám còn cướp làm người làm chứng.

Việc này cũng tự nhiên định ra như vậy.

Độ thảo luận trên diễn đàn rất cao, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu chủ Hạ dám thách đấu với Tô Khải như vậy, chắc chắn là mới vừa về nước còn chưa hiểu biết về tình hình, không biết thực lực của Tô Khải.

Bởi vì vậy, tất cả mọi người đều không coi trọng Hạ Uyển, cảm thấy lần này cô thua là chắc rồi.

Nhưng mà ——

Chiều tối, trong phòng họp của Hội học sinh.

Hạ Uyển nhìn bảng trắng trước mặt, lại nhìn Giang Ngộ Thời và Uất Trì Diễn đang vây quanh cô, khó hiểu nói: "Hai người làm gì thế?"

Giang Ngộ Thời nói: "Cậu chờ một chút, Tống Chi Lễ đi lấy tài liệu, cậu ấy lập tức đến liền."

Uất Trì Diễn khẽ quay đầu lại... trên mặt lộ vẻ gượng gạo: "Chúng tôi cũng không muốn quản cậu, nhưng dù sao cũng đã tuyên bố cậu là người mà chúng tôi bảo vệ, cậu thua quá khó coi cũng là vứt mặt của chúng tôi."

Giang Ngộ Thời cũng gật đầu, nói: "Sắp tới cậu phải vất vả, yên tâm, Tống Chi Lễ chọn đề rất chính xác, cũng chỉ có một tháng, nhẫn nhịn rồi sẽ qua."

Hạ Uyển: "?"

Đây là cái gì thế này?

Nhưng cũng may rất nhanh, đáp án sẽ được công bố.

Tống Chi Lễ ôm một đống tài liệu đi đến, sau đó chuyển hướng bảng trắng về đối diện của cô, hỏi: "Hạ Mộ, công thức trên này cậu biết bao nhiêu?"

Hạ Uyển: "..."

Tống Chi Lễ thấy vậy, dịu dàng cổ vũ nói: "Không cần áp lực, không biết cũng không sao, tôi có thể dạy cậu từ đầu."

Hạ Uyển: "..."

Cô có thể hiểu được, ba người này làm như vậy thì ra là bởi vì cảm thấy thành tích của cô kém, muốn dạy bù cho cô!

Vì thế Hạ Uyển thành thật trả lời: "Tôi đều biết hết."

Hạ Uyển vừa nói xong, đầu đã bị đập một cái.

Hạ Uyển nhìn về phía Uất Trì Diễn, ngạc nhiên hỏi: "Cậu làm gì thế?"

Chàng trai tóc bạc đứng ngược sáng, không biết từ khi nào trong tay đã cầm một nắm hạt dưa, anh cắn một hạt, sau đó nghiêm túc nói: "Lúc này rồi mà còn nói dối? Đề nghị bạn học này chấn chỉnh lại thái độ học tập."

Hạ Uyển cảm thấy rất cạn lời, nhưng đồng thời cô cũng ý thức được với thành tích kỳ thi tháng của mình bây giờ nói cái gì cũng không đáng tin.

Vì thế Hạ Uyển đưa tay ra với Tống Chi Lễ: "Cho tôi một bài thi, bất cứ đề gì cũng được."

Tống Chi Lễ cúi đầu, ở trong đống tài liệu trước mặt lấy ra một bài thi toán học đưa cho Hạ Uyển.

Một tiếng sau.

Trong tay Tống Chi Lễ cầm bút đỏ chấm bài thi, trong ánh mắt mong chờ của Uất Trì Diễn và Giang Ngộ Thời ngẩng đầu lên, thông báo kết quả kiểm tra, nói: "Toàn bộ đều đúng."

Hạ Uyển vươn tay xoa xoa giữa hai hàng lông mày, nói: "Tôi đã nói, tôi biết thật."

Uất Trì Diễn cầm lấy bài thi kia, lại cầm lấy đáp án tự so một lần, vẫn khó có thể tin: "Chuyện này sao có thể?"

Tống Chi Lễ nói: "Ở chỗ này có hàng chục bài thi vào đại học ở các vùng các năm khác nhau, bài thi Hạ Mộ làm là tôi rút ngẫu nhiên, trừ khi cậu ấy thuộc lòng toàn bộ đáp án của bài thi, nhưng có thể nói khả năng này xác suất là không."

Tống Chi Lễ nói xong thì nhìn về phía Hạ Uyển: "Đã có đủ năng lực, vì sao thành tích của kỳ thi tháng này lại như vậy?"

"Đúng thế!" Nói tới đây Uất Trì Diễn liền u sầu, anh tức giận nói: "Mệt cho tôi còn nghĩ cậu không biết gì, còn cho cậu chép bài thi của tôi!"

Nghĩ lại anh cảm thấy... có chút mất mặt!

Hạ Uyển mím môi, vẫn là chọn nói thật.

Hạ Uyển nhìn về phía Uất Trì Diễn: "Bởi vì muốn làm bạn với cậu, cho nên tôi đã định làm nền cho cậu trong kỳ thi tháng."

Uất Trì Diễn: "?"

Lời này nghe thì hình như không có vấn đề gì, nhưng lại giống như chỗ nào cũng có vấn đề.

Giang Ngộ Thời cười cong eo: "Tôi hiểu rồi! Chỉ là tôi không có gì để đưa cho cậu, nên giúp cậu làm nền vậy ha ha ha ha ha!"

Đến cả Tống Chi Lễ cũng không thể nhịn được nữa, nâng tay lên che ở bên môi, nhưng không thể che giấu được ý cười vào lúc này.

Cuối cùng Uất Trì Diễn đã hiểu được: "Chết tiệt! Hạ Mộ cậu có ý gì hả? Coi thường tôi vậy hả?"

Giang Ngộ Thời và Uất Trì Diễn giương nanh múa vuốt mà chuẩn bị xông một chỗ, Tống Chi Lễ chỉ có thể bất đắc dĩ mà đi can ngăn.

Trong bầu không khí ồn ào, khóe môi Hạ Uyển hơi cong lên, rồi cúi đầu nhìn điện thoại.

Cô gửi cho Lục Việt một tin nhắn.

[Có rảnh không? Tối mai gặp đi.]

Bên kia thật lâu sau mới trả lời.

[Được, địa điểm tôi chọn.]

Chiều tối ngày hôm sau.

Nhìn bảng hiệu lớn thành phố ngâm chân XX, Hạ Uyển trầm mặc hồi lâu vẫn là đi vào.

Đến trước quầy báo tên của Lục Việt, người phục vụ liền dẫn Hạ Uyển đến một ghế lô.

Vừa mở cửa ra, Lục Việt mặc áo choàng tắm đang ôm một hộp bỏng ngô nằm ở trên ghế sô pha, vừa nhai vừa cười ngây ngô.

Trên màn hình lớn trước mặt đang chiếu《Gấu ám ảnh.》

Khi nghe thấy tiếng mở cửa kia, Lục Việt lập tức ngồi dậy đi lấy điều khiển từ xa, tắt phim hoạt hình.

Đương nhiên, tất cả đều là giấu đầu hở đuôi.

Chỉ là Hạ Uyển không quan tâm cái này, chỉ là kỳ lạ hỏi: "Sao cậu lại muốn chọn địa điểm gặp mặt ở chỗ này?"

"Đến thành phố ngâm chân thì còn có thể làm gì? Đương nhiên là ngâm chân, tiện thể mát xa luôn." Lục Việt ấn nút màu đỏ trên bàn nói: "Phòng 312 gọi hai nhân viên, yêu cầu là nam."

Nói xong Lục Việt nhìn về phía Hạ Uyển, chỉ áo ngủ dùng một lần trên ghế sô pha, nói: "Cậu đứng ngốc đó làm gì? Thay đi, muốn nói gì thì vừa mát xa vừa nói."

Cùng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên, hai nhân viên nam mang dụng cụ đi vào, bắt đầu bỏ sữa và cánh hoa vào trong bồn.

Hạ Uyển nhìn về phía người nhân viên nam trước mặt mình, nói: "Khoan đã! Tôi không làm."

Nói xong, cô trực tiếp nhìn Lục Việt nói: "Hôm nay tôi tới là muốn hỏi cậu một việc, Hứa Dao Dao đến Thánh Vũ là cậu sắp xếp hả?"

Lục Việt lập tức nâng cảnh giác lên: "Tôi sẽ không nói cho cậu chuyện liên quan đến Dao Dao đâu."

Hạ Uyển bất đắc dĩ nói một lần chuyện hiệu trưởng giao nhiệm vụ mời Hứa Dao Dao nhập học cho bọn họ, còn cứ cam đoan đây là việc công chứ không phải việc tư, lúc này cuối cùng Lục Việt mới trả lời.

"Tôi làm gì có năng lực kia, hơn nữa Dao Dao cũng sẽ không nghe tôi." Nói đến đây, đáy mắt của Lục Việt nhiều hơn mấy phần cô đơn, nói: "Dao Dao, cô ấy đến đây, chỉ vì đãi ngộ trường học của chúng tôi tốt hơn mà thôi."

Hạ Uyển tiếp tục hỏi: "Học bổng của trường các cậu là bao nhiêu?"

Lục Việt báo một con số.

Con số này chỉ có bằng hai phần ba của Thánh Anh.

Giống như Hạ Uyển nghĩ, Hứa Dao Dao chọn đến Thánh Vũ quả nhiên không phải bởi vì học bổng.

Hạ Uyển lại tiếp tục hỏi một ít đãi ngộ đặc biệt của Thánh Vũ đối học sinh xuất sắc, bất kể là từ phương diện nào, đều là Thánh Anh đưa ra điều kiện tốt hơn.

Cho nên Hứa Dao Dao không có khả năng bởi vì vật chất gì đó mà chọn Thánh Vũ, vậy thì bởi vì cái gì?

Điều này làm cho Hạ Uyển trầm tư không giải đáp được, đúng vào lúc này, cánh cửa trực tiếp bị đẩy ra từ bên ngoài, giọng nói của chàng trai xa lạ vang lên.

"Anh Việt, em đã điều tra rõ ràng rồi! Hạ Mộ mới quay về nước cuối tuần trước thôi..."

Chàng trai đi đến, nói chuyện không ngớt, nhưng lập tức sửng sốt khi nhìn thấy Hạ Uyển vậy mà đang ở chỗ này.

Hạ Uyển cũng không cố tiếp tục nghĩ đến chuyện Hứa Dao Dao nữa, nhìn về phía Lục Việt nói: "Cậu điều tra tôi?"

Chàng trai xấu hổ không biết nói gì cho phải, cậu ta vội vàng rời đi theo ý của Lục Việt.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Việt và Hạ Uyển.

Lục Việt ngồi thẳng thân mình nhìn Hạ uyển: "Quả thật tôi có điều tra cậu, nhưng mà cũng là vì lúc ấy chúng ta cùng gặp Dao Dao ở cửa nhà hàng, tôi nghĩ cậu thích cô ấy, ngoại hình của cậu làm cho tôi cảm thấy có uy hiếp rất lớn cho nên tôi chỉ muốn tìm hiểu thông tin chi tiết về cậu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."

Hạ Uyển bác bỏ tin đồn đến mệt.

Cô nói: "Tôi thật sự không thích Hứa Dao Dao, tôi thề."

Lục Việt gật đầu: "Bây giờ tôi tin."

Anh ta do dự mấy giây, vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Uyển, nói: "Thật ra tôi cũng rất thích cậu."

Hạ Uyển sợ tới mức run lên: "... Cậu ăn cả nam lẫn nữ?"

"Tôi không có ý đó, ý tôi là tuy rằng cậu là người của Thánh Anh, nhưng tôi cũng muốn làm bạn với cậu." Lục Việt có chút ngại ngùng nói, tay gãi đầu, lại nói tiếp: "Dù sao lần đầu tiên ngày đó hai chúng ta gặp mặt tôi không kiểm soát được cảm xúc cũng quá xấu hổ, nếu cậu đồng ý giữ bí mật này giúp tôi, tôi thật sự cảm ơn cậu. Ngoài ra ngày đó cậu còn an ủi tôi, tôi cũng nhớ rõ. Ngay cả chuyện tôi điều tra cậu, cậu cũng không có thật sự tức giận, tôi có thể cảm nhận được... Hạ Mộ, cậu là người tốt."

Hạ Uyển sững sờ, nói: "Chỉ vì vậy? Cậu cảm thấy tôi là người tốt, còn muốn làm bạn với tôi á?"

Lục Việt ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt kiên định: "Chừng này còn chưa đủ hả?"

Hai người đối diện.

Mà vào lúc này, tiếng chuông di động của Hạ Uyển đột ngột vang lên, hiển thị tên của Uất Trì Diễn.

Hạ Uyển nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, nhận cuộc gọi: "Chuyện gì thế?"

Giọng nói của Uất Trì Diễn truyền đến từ đầu kia của điện thoại, cực kỳ lớn tiếng ——

"Tôi thấy Hứa Dao Dao đang xảy ra mâu thuẫn với khách ở nhà hàng làm thêm, không phải cậu thích cô ấy à? Mau tới làm anh hùng cứu mỹ nhân! Tôi gửi địa chỉ qua Wechat cho cậu! Chúng tôi kéo dài cho cậu! Nhanh lên!"

Uất Trì Diễn nói xong lập tức ngắt cuộc gọi.

Hạ Uyển: "..."

Cô cảm nhận được ánh nhìn chết chóc đang nhìn chằm chằm mình từ bên cạnh, hai người vừa mới thành lập tình bạn và tin tưởng ngay lúc này lập tức sụp đổ.

Lục Việt đỏ mắt trừng Hạ Uyển, nước mắt đã muốn đầy hốc mắt.

"Hạ Mộ, cậu lừa tôi! Tôi biết cậu cũng thích Dao Dao! Cạnh tranh công bằng không được hả? Sao còn nói làm bạn với tôi mà muốn lừa tôi!"

Hạ Uyển: "..."

Cậu và Uất Trì Diễn làm đối thủ một mất một còn làm gì? Hai người các cậu một người thích khóc một người nhát gan, hơn nữa đều thống nhất thích Hứa Dao Dao, trực tiếp kết nghĩa làm anh em rồi nhốt lại không được hả? Muốn làm chuyện thiêu thân gây sức ép với cô làm gì?

Cuối cùng ai có thể tới cứu cô không?

Cô mệt mỏi! Cô thật sự mệt mỏi quá!

Mười phút sau ——

Lục Việt chạy ra thành phố ngâm chân, anh ta chạy ở đằng trước, Hạ Uyển đuổi theo ở phía sau.

Lục Việt muốn đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, mà Hạ Uyển muốn đi bảo vệ tình anh em của mình.

Hạ Uyển chạy như điên một đường, nhưng có lẽ bởi vì Lục Việt có thêm năng lượng tình yêu vào, vậy mà cô không đuổi kịp.

Lục Việt vừa chạy vừa quay đầu nhìn Hạ Uyển: Còn nói không thích Hứa Dao Dao? Vậy cậu ta chạy nhanh như vậy làm gì?

Lục Việt nâng tay lau nước mắt, mặc niệm cho tình bạn đã mất của mình khi còn chưa bắt đầu.

Cho đến tận nhà hàng, Hạ Uyển đi vào sau Lục Việt mấy bước.

Mà lúc Uất Trì Diễn thấy Lục Việt, có chút chán ghét nói: "Sao cậu lại ở đây?"

"Trên đường gặp phải." Hạ Uyển nói dối vụng về, rồi lại hỏi: "Hứa Dao Dao đâu? Sao rồi?"

Lục Việt cũng vội vàng nhìn Uất Trì Diễn, cùng đợi đáp án.

Uất Trì Diễn chỉ một ghế lô ở phía sau, nói: "Còn cãi nhau với khách ở bên trong, quản lý cũng ở đó."

Lục Việt trực tiếp chạy vô.

Còn Hạ Uyển thì ngạc nhiên nhìn Uất Trì Diễn: "Cậu trơ mắt nhìn cô ấy bị ức hiếp đến bây giờ hả?"

Uất Trì Diễn khoanh hai tay trước ngực, nói: "Yên tâm, sẽ không để cho cô ấy bị ức hiếp thật, Giang Ngộ Thời đã ở trong đó."

Nhưng Giang Ngộ Thời có thể làm gì chứ?

Theo quan điểm Uất Trì Diễn, đáp án chắc chắn là ——

Ba phải.

Cũng bởi vì chuyện này còn chưa giải quyết xong, giống như sắp xếp của Uất Trì Diễn, chờ Hạ Uyển đến anh hùng cứu mỹ nhân.

Vào lúc nhìn thấy Hạ Uyển, Giang Ngộ Thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi đến bên cạnh Hạ Uyển, nhỏ giọng nói tình huống lại một lần.

Đại khái là lúc Hứa Dao Dao đang bưng đĩa lại hất đồ ăn vào người khách mặc vest ở phía sau, nhưng lại từ chối xin lỗi.

Hứa Dao Dao cũng không quan tâm, cho nên nhất thời cậu ấy không biết làm sao bây giờ.

Mà vào lúc này quản lý đang quát lớn với Hứa Dao Dao, mà một người đàn ông khác thấp, thấp gầy mặc vest đang cầm một cái khăn mặt chà lau ống tay áo của mình, nói: "Cô gái trẻ tuổi sao tính tình lại cứng đầu như vậy chứ?"

Nhưng giờ phút này Lục Việt đã muốn xông lên tranh cãi với quản lý, anh ta mặc kệ ai đúng ai sai, anh ta chỉ biết phải bảo vệ Hứa Dao Dao.

Tình huống có chút loạn, nhưng trực giác nói cho Hạ Uyển chuyện này có vấn đề.

Hứa Dao Dao chính là loại nữ chính tiêu chuẩn Sam Thái Sở Vũ Tiêm (*), tuy rằng diện mạo như bông hoa nhỏ nhưng thực chất bên trong lại rất kiên cường, cô ấy không phải là người không biết lý lẽ, chuyện làm sai sao có thể không xin lỗi được?

(*) Sam Thái Sở Vũ Tiêm là tên nhân vật nữ chính trong bộ phim Vườn sao băng phiên bản Đài Loan và Trung Quốc.

Vậy chỉ có thể, người làm sai không phải là cô ấy.

Vào lúc mấy người kia cãi nhau, Hạ Uyển đi về phía trước kéo cổ tay của Hứa Dao Dao, dùng thân thể mình chắn trước giữa cô ấy và người đàn ông thấp gầy mặc vest kia.

Trên mặt Hạ Uyển bình tĩnh và kiên định, nói: "Anh ta ức hiếp cậu."

Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng lại dùng phương thức khẳng định nói ra.

Vốn dĩ Hứa Dao Dao tràn đầy không phục cúi thấp đầu xuống, thậm chí còn tránh né đối diện với Hạ Uyển.

Cho đến khi mu bàn tay của Hạ Uyển cảm nhận được ướt át.

Thật rõ ràng, Hứa Dao Dao khóc.

Hạ Uyển nắm tay Hứa Dao Dao, lặp lại lời vừa mới nói: "Anh ta ức hiếp cậu như thế nào? Nói cho tôi biết."

Tất cả mọi người nhìn về phía Hứa Dao Dao, chỉ có người đàn ông mặc vest còn đang hùng hổ.

Giọng nói của Hứa Dao Dao mang theo tiếng khóc nức nở, nâng tay lau nước mắt: "Vừa rồi tôi đang bưng thức ăn cho một bàn ở đằng trước, lúc đi ngang qua anh ta, anh ta... tay của anh ta sờ... mông của tôi!"

Lúc Hứa Dao Dao nói lời này chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa nhục nhã, vốn dĩ cô ấy một mình đối mặt sự khó dễ chỉ có thể liều mạng chịu đựng tủi nhục, nhưng mà khoảnh khắc khi Hạ Mộ dùng giọng điệu khẳng định hỏi cô ấy có phải bị ức hiếp hay không, cô ấy đột nhiên cảm thấy không thể khống chế được tâm trạng của mình.

Người đàn ông mặc vest nghe lời này liền tức giận, chỉ vào Hứa Dao Dao: "Cái con đ* mẹ nó cô nói vớ vẩn gì thế? Tôi động chạm cô hả? Sờ mông cô phải không..."

Anh ta còn chưa nói xong, mắt trái đã ăn một đấm.

Chàng trai mắt hoa đào cười nhìn anh ta, giọng nói thật dịu dàng, nhưng lại mang theo mấy phần trách móc nói: "Không được nói những lời khiếm nhã như vậy với con gái nhé."

Hạ Uyển dơ ngón tay cái cho Giang Ngộ Thời, nói: "Làm tốt lắm."

Mà Lục Việt nghĩ cũng không cần nghĩ, đi theo cho một đấm vào mắt phải của người đàn ông.

Người đàn ông mặc vest tức giận nhìn về phía quản lý: "Anh ngây người ra làm gì? Báo cảnh sát đi!"

Quản lý khúm núm gật đầu, vừa định đi ra ngoài gọi điện thoại thì thấy một chàng trai tóc bạc đứng ở cửa nãy giờ không lên tiếng vươn tay ngăn cản đường đi của anh ta.

Uất Trì Diễn ngáp một cái, giống như không để ý nói: "Đã lâu không gặp mặt chú Vương, quán của chú càng ngày càng không tốt rồi. Quên nói, tôi họ Uất Trì."

Quản lý ngây ngốc sững sờ tại chỗ.

Phải biết rằng, chú Vương trong miệng của chàng trai trước mặt này chắc chắn là người phụ trách trên danh nghĩa của nhà hàng bọn họ, nhưng mà người chủ chân chính của nhà hàng này thậm chí cả trung tâm thương mại chính là nhà Uất Trì.

Nói cách khác, người trước mặt này...

Là cậu chủ nhà họ Uất Trì!

Uất Trì Diễn cong khóe môi, nói: "Yên tâm, tôi cũng không định làm khó dễ anh, đi ra ngoài, đóng cửa và canh cửa."

"Vâng! Vâng!" Quản lý liên tục đồng ý và cung kính cúi đầu, đi ra ngoài.

Mà người đàn ông mặc vest thấy chỗ dựa duy nhất của anh ta rời đi, cũng chưa kịp nói, Uất Trì Diễn đã duỗi chân đóng cửa, đưa tay túm Lục Việt ra sau, nhìn về phía Hạ Uyển nói: "Kẻ cặn bã này giao cho cậu."

Hạ Uyển nhìn người đàn ông mặc vest, cũng có chút không kiên nhẫn nói: "Cho anh một cơ hội cuối cùng, có sờ không?"

Người đàn ông mặc vest quả thật người ít không đấu lại mạnh, nhưng mà quan trọng nhất chính là người trước mặt rõ ràng chỉ là học sinh trung học nhưng lại mang đến cho anh ta một cảm giác áp lực vô hình.

Người đàn ông mặc vest nuốt nước miếng, cuối cùng cũng thừa nhận: "Chỉ sờ có một chút thôi mà? Cảm giác kia cũng không tốt lắm, cô ta thiệt thòi cái gì chứ? Với thân hình dáng người khô quắt của cô ta người sờ là tôi còn phải chịu thiệt..."

Người đàn ông mặc vest còn chưa nói xong, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Lập tức anh ta dùng một vẻ mặt vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Hạ Uyển, giống như là nhìn biến thái nào đó vậy.

Chàng trai trước mắt tướng mạo nho nhã, thoạt nhìn rõ ràng ngoan ngoãn thông minh, nhưng mà giờ phút này ——

Tay của cậu ta lại ở trên mông... mông của mình?

A?

A???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.