Sau Khi Giả Nam Tôi Gia Nhập F4

Chương 8: Cậu thích cô ta như vậy sao?




Hạ Uyển đột nhiên cảm thấy bản thân có thể tha thứ cho Uất Trì Diễn, tha thứ cho tất cả trên thế giới này.

Mới đến nơi này ngày thứ ba, cô đã thành công hoàn thành một phần tư nhiệm vụ.

Như vậy cũng có nghĩa là, chỉ cần mọi việc thuận lợi thì cô có thể hoàn thành nhiệm vụ trong mười hai ngày!

[...]

Hệ thống cạn lời.

[Không phải tính như vậy! Không phải mỗi người đều cho không giống như Uất Trì Diễn đâu!]

Đương nhiên, Hạ Uyển cũng không để ý hệ thống đang quỷ gào* cái gì, bởi vì tâm trạng của cô đang vô cùng tốt.

*Quỷ gào: Câu gốc là quỷ khốc thần hào, miêu tả một chuyện xuất sắc hoặc kinh dị đến mức quỷ cũng phải khóc, thần cũng phải sầu.

Hạ Uyển không đáp lại, Uất Trì Diễn bất mãn nhìn về phía cô: "Cậu không muốn sao?"

"Đương nhiên là tôi muốn." Hạ Uyển không chút nghĩ ngợi mà trả lời, cô nhìn về phía Uất Trì Diễn với vẻ chân thành tha thiết, nói: "Tôi muốn làm bạn với các cậu cả đời."

Làm bạn cả đời.

Mấy chữ này nóng rực giống như lửa bùng cháy.

Uất Trì Diễn vốn muốn sửa lại, anh không phải làm bạn với Hạ Mộ, anh chỉ là thu nhận cậu ta như đàn em mà thôi.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của đối phương, Uất Trì Diễn lại lựa chọn im lặng.

Bỏ đi, không có gì hay để nói, cũng... cũng không khác biệt lắm.

Mà ngay lúc này, Giang Ngộ Thời bước nhanh vào nhà ăn, hét: "Uất Trì Diễn!"

Uất Trì Diễn quay đầu lại nhìn về phía Giang Ngộ Thời, có chút bất mãn nhè nhẹ vì cậu ấy xuất hiện lúc này, hỏi: "Chuyện gì?"

Giang Ngộ Thời nói: "Ông nội Uất Trì đến rồi, kêu chúng ta đi ăn cơm cùng ông, Tống Chi Lễ đã đi trước rồi."

Ông nội Uất Trì, chính là nói đến ông nội của Uất Trì Diễn, hiệu trưởng của Thánh Anh.

"Biết rồi, đi thôi." Uất Trì Diễn đi ra ngoài vài bước, lại nhận ra Giang Ngộ Thời chưa đuổi kịp, quay đầu lại hỏi: "Sao cậu không đi?"

Giang Ngộ Thời chỉ chỉ Hạ Uyển, nhún vai cười nói: "Còn có Hạ Mộ, ông nội Uất Trì muốn cậu ta cũng tới cùng."

Ánh mắt của những người xung quanh đều dừng lại trên người Hạ Uyển, mọi việc đều đã quá rõ ràng rồi.

Phải biết rằng, bây giờ F4 không chỉ đơn giản là bốn thiếu niên được yêu thích nhất được học sinh bình chọn nhiều nhất, mà bốn người họ đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bất luận giữa họ là tình bạn hay là lợi ích của gia tộc cũng đều không thể tách rời, họ cùng với thế lực gia tộc hùng hậu sau lưng gần như là chiêu bài* của Thánh Anh.

*Chiêu bài: Bề ngoài, bộ mặt.

Uất Trì Diễn vừa mới tuyên bố Hạ Mộ là bạn của anh, ngay cả hiệu trưởng Uất Trì còn cố ý muốn Hạ Mộ cũng đi cùng, chị của Hạ Mộ và Uất Trì Diễn có hôn ước, bản thân cậu lại nhận được sự tán thành của Uất Trì Diễn, gần như liền trực tiếp được xếp vào một thành viên ngoài biên chế của F4.

Hạ Uyển nhìn về khay đồ ăn trước mặt, có chút khó xử nói: "Nhưng mà tôi sắp ăn xong rồi."

Giang Ngộ Thời suy tư một lát rồi nói: "Ông Uất Trì nói ông còn thiếu cậu một bữa cơm, lần này đã cố ý mời đầu bếp từ nước ngoài về, chính là vì muốn đãi cậu ăn thỏa thích."

Hạ Uyển lập tức đứng dậy: "Thật cũng chưa ăn no lắm, ăn thêm một chút nữa cũng được, chúng ta mau đi thôi!"

Uất Trì Diễn nghi ngờ nhìn về phía Hạ Uyển: "Cậu biết ông nội của tôi?"

Hạ Uyển trả lời có lệ: "Ngày khai giảng tình cờ gặp được mà thôi."

Tuy nhiên —

Khách sạn, trong phòng kín.

Ông nội Uất Trì lần thứ năm tinh thần dâng trào mà thuật lại ngày đó ông đã được người đẹp Hạ Uyển cứu anh hùng, khen Hạ Uyển nhiệt tình lương thiện, trong năm lần mỗi lần đều không quên kéo cháu trai ngoan Uất Trì Diễn của mình vào mà giẫm lên.

Cảm nhận được tầm mắt sắc như dao của Uất Trì Diễn nhìn chằm chằm, Hạ Uyển nhét thức ăn vào miệng.

Ngon, thật sự rất ngon.

Cho dù cô đã ăn no, nhưng vẫn ăn thêm nhiều như vậy.

Giang Ngộ Thời rót cho cô ly nước trái cây, thấp giọng nhắc nhở: "Ăn chậm một chút, món tráng miệng của nhà hàng này mới là nổi tiếng nhất."

Hạ Uyển lập tức buông dao nĩa xuống, cho dạ dày của mình một chút thời gian nghỉ ngơi.

Ông nội Uất Trì đang chuẩn bị bắt đầu thuật lại lần thứ sáu, nhìn thấy sắc mặt của Uất Trì Diễn còn đen hơn cả đáy nồi, Tống Chi Lễ chỉ có thể đứng dậy.

Thiếu niên tóc đen ôn hòa lễ độ như cũ, cũng không trực tiếp cắt ngang lời của ông nội Uất Trì mà tìm thời cơ thích hợp nói: "Ông nội, ngày hôm qua con đã gửi cho ông bảng phân tích dữ liệu số lượng nhập học trong năm năm qua mà ông muốn lần trước rồi."

"Ồ... phải."

Nói đến đây ông nội Uất Trì vỗ đầu một cái, rốt cuộc mới nhớ tới việc chính mà hôm nay bản thân đến tìm nhóm người trẻ tuổi này.

Trên mặt của ông nội Uất Trì cũng có vài phần buồn rầu, nói: "Tỷ lệ nhập học của trường chúng ta mấy năm nay giảm xuống chút rồi."

Uất Trì Diễn không thể hiểu nổi, hỏi ngược lại: "Có giảm xuống cái gì? Không phải hàng năm đều đứng nhất sao?"

"Tỷ lệ top 2 đang giảm dần theo từng năm! Thánh Vũ lại đang tăng dần theo từng năm!" Ông nội Uất Trì vừa nói vừa không vui trừng mắt nhìn cháu trai nhà mình, lại nói: "Trên báo thống nhất toàn thành phố của kỳ thi cuối kỳ trước, đứng đầu trường Trung học số Một thành phố là một nữ sinh, chỉ thấp hơn Chi Lễ hai điểm."

"Má nó." Uất Trì Diễn kinh ngạc buông đũa xuống, khó tin được nói: "Chỉ thấp hơn hai điểm so với tên biến thái Tống Chi Lễ này? Chẳng lẽ cô ta cũng là người máy học tập sao?"

Giang Ngộ Thời cũng gật đầu, trên mặt mang theo vài phần sợ hãi, hiển nhiên cũng rất tán đồng với lời nói của Uất Trì Diễn.

Tống Chi Lễ bất đắc dĩ nhìn về phía Uất Trì Diễn, nói: "Uất Trì, tôi vẫn ở đây đấy."

Uất Trì Diễn rất không có thành ý xin lỗi: "Xin lỗi, không phải là tôi mắng cậu, chỉ là tôi cảm thấy cô ta cũng rất biến thái."

Ông nội Uất Trì tức giận nhìn Uất Trì Diễn, nói: "Con đừng có nói chen vào, để ông nói cho xong."

Ông nội Uất Trì nhìn về phía Tống Chi Lễ, lại lập tức thay thành ý cười ôn hòa, tiếp tục nói: "Chi Lễ à, ông tin Trạng Nguyên đại học năm sau nhất định là của con. Nhưng mà học sinh giỏi ở cấp bậc này có thể sẽ phát triển tốt hơn nếu tới Thánh Anh của chúng ta. Hơn nữa trong học tập con cũng không đối thủ nào, nếu như con bé tới, các con cũng có thể học hỏi lẫn nhau."

Uất Trì Diễn cảm thấy không thể hiểu được, không chút do dự phàn nàn: "Ông muốn vậy thì ông cứ phái người đến kéo đến đây đi, nói chuyện này với bọn con để làm gì?"

"Còn không phải là ông đây không thành công nên mới tới tìm các con sao?" Ông nội Uất Trì thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Giáo viên của trường chúng ta đã tới cửa khuyên bảo ba lần, cũng đã gặp mấy lão già không ra gì của Thánh Vũ kia ba lần rồi."

Mọi người: "..."

Quả thật, đối với một học sinh giỏi như vậy, tất nhiên là Thánh Vũ và Thánh Anh sẽ muốn tranh giành.

Tống Chi Lễ hiểu rõ ngọn nguồn, trần giọng nói: "Cho nên ông nội là đang hy vọng chúng con có thể đi thuyết phục?"

"Đúng vậy, đều là bạn bè cùng lứa tuổi nên chắc là các con giao tiếp sẽ dễ dàng hơn, cho dù là điều kiện gì chúng ta đều có thể cung cấp, nhất định ưu đãi hơn cả Thánh Vũ." Ông nội Uất Trì hòa nhã nhìn Tống Chi Lễ, tiếp tục nói: "Chi Lễ à, người ông nội tin tưởng nhất chính là con, con ưu tú hơn so với mấy lão già trong trường của chúng ta nhiều."

Uất Trì Diễn cười nhạo một tiếng, nói: "Cho nên chuyện gì cũng kêu Tống Chi Lễ làm thay ông? Bỏ tiền nuôi một đám người rảnh rỗi rồi còn chạy nơi này bóc lột..."

Lời của Uất Trì Diễn còn chưa nói xong thì miệng đã bị Giang Ngộ Thời bịt kín.

Trên trán của Giang Ngộ Thời chảy mồ hôi lạnh, ngoài mặt còn phải mỉm cười nói: "Không sau đâu ông nội, ông cứ tiếp tục nói, tiếp tục nói."

Uất Trì Diễn tránh thoát khỏi tay của Giang Ngộ Thời, lẩm bẩm một câu: "Ai thích đi thì đi, dù sao thì tôi cũng không đi."

Tống Chi Lễ gật đầu, nói: "Chỉ cần ông nội yêu cầu thì con sẽ cố gắng hết sức."

Ông nội Uất Trì vừa lòng gật đầu, nói: "Đứa bé kia tên là Hứa Dao Dao, tư liệu cụ thể ông sẽ kêu trợ lý gửi cho con."

Hở...

Hứa Dao Dao?

Hai mắt của Hạ Uyển lập tức trừng lớn giống như chuông đồng.

Hệ thống cũng hét to ở trong não cô.

[Ký chủ! Cô cũng đi cô cũng đi! Chỉ cần có thể thuyết phục được Hứa Dao Dao tới Thánh Anh thì mọi chuyện có thể trở lại bình thường!]

Dù sao thì cũng có thể nói bản thân đã cướp đi cơ hội của Hứa Dao Dao, vì thế Hạ Uyển cũng chủ động nói: "Con có thể đi cùng không? Nhà con có chị gái, con sẽ hiểu cách giao tiếp với con gái hơn so với mọi người."

"Được chứ." Ông nội Uất Trì một tiếp đồng ý ngay, lại nói: "Nếu như thành công, ông nội sẽ mời các con ra nước ngoài nghỉ mát, muốn đi đâu thì đi!"

Giang Ngộ Thời cũng giơ tay lên, nóng lòng muốn thử nói: "Nghe có vẻ rất thú vị, vậy cũng tính cho con một chỗ!"

Một ánh mắt ai oán phát ra từ trong góc phòng.

Uất Trì Diễn nhìn chằm chằm vào bọn họ, sao đột nhiên anh lại bị loại trừ khỏi quần thể này rồi?

Tống Chi Lễ cười nhạt nói: "A Diễn, cùng đi đi, chúng tôi cũng cần cậu trợ giúp."

Tất nhiên Uất Trì Diễn không thể trợ giúp được cái gì, có điều là Tống Chi Lễ đã nhìn ra anh cũng muốn đi, nên thuận thế hạ một bậc thang thôi.

Vẻ ai oán trên mặt của Uất Trì Diễn lập tức tan biến, biến thành ra vẻ vô cùng không tình nguyện, nói: "Nếu cậu đã mời tôi thì tôi đây sẽ miễn cưỡng đi thôi, nhưng mà nói trước, tôi chính là xem trọng mặt mũi của cậu."

Nói làm liền làm.

Thứ bảy của lớp 12 trường Trung học số Một luôn phải học bù nửa ngày, cho nên giữa trưa ngày hôm sau cả nhóm người đứng canh ở cửa trường Trung học số Một chờ tan học.

Bốn người đứng ở cửa dưới tàng cây, không nói một câu, cũng có thể hấp dẫn vô số tầm mắt của người khác.

Trong hai mươi phút chờ đợi, tổng cộng có mười hai nữ sinh đến đây hỏi phương thức liên lạc với những mục tiêu khác nhau.

Trong đó người được chào đón nhất chính là Hạ Uyển, tiếp theo mới là Tống Chi Lễ và Giang Ngộ Thời, ngoại trừ Uất Trì Diễn.

Uất Trì Diễn đứng ở nơi đó, từ đầu đến cuối không có một nữ sinh nào tìm anh hỏi xin phương thức liên lạc, thật vất vả lắm mới có một người, nhưng ngay lúc đi tới đối diện thì lại sợ đến mức quay đầu chạy.

Uất Trì Diễn nhìn Hạ Uyển, buồn bực hỏi Giang Ngộ Thời và Tống Chi Lễ: "Tôi có chỗ nào không bằng cậu ta?"

Giang Ngộ Thời nói lời gãi đúng chỗ ngứa: "Hạ Mộ trông như nam sinh nhỏ yêu sớm tới đón bạn gái, hoặc là loại hình em trai ngây thơ. Cậu thì không giống, cậu trông như là tới để muốn tìm người hẹn đánh nhau, nữ sinh nào dám hỏi phương thức liên lạc của cậu?"

Uất Trì Diễn: "..."

Uất Trì Diễn vẫn chưa kịp phản bác cái gì thì Hạ Uyển liền chỉ vào cửa ra vào bên cạnh nói: "Mau nhìn kìa! Hứa Dao Dao ra ngoài rồi!"

Mặc dù Uất Trì Diễn bất mãn, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn biết cái gì là chuyện chính, vẫn là yên tĩnh lại.

Bọn họ đứng trên con đường khi về nhất định phải đi qua, mãi đến khi Hứa Dao Dao tới gần —

Tống Chi Lễ đi về phía trước một bước chặn đường của cô ấy lại, mỉm cười nói: "Bạn Hứa Dao Dao phải không? Chúng tôi là học sinh của Học viện Thánh Anh, có thể nói chuyện với cậu không?"

Hứa Dao Dao không trả lời Tống Chi Lễ, ánh mắt lại chậm rãi dừng ở trên mặt của Hạ Uyển ở phía sau anh ấy, ngay sau đó sắc mặt dần dần trở nên kinh hãi.

Hạ Uyển: "..."

Ký ức đã chết đột nhiên bắt đầu tấn công cô.

Hạ Uyển vẫn chưa kịp nói, Hứa Dao Dao đã chỉ vào cô, trên mặt mang theo vài phần khó tin: "Tại sao lại là cậu? Tôi đã nói dù thế nào thì tôi cũng sẽ không cho cậu phương thức liên lạc, tại sao cậu còn dẫn người tới trường học của tôi chặn tôi?"

Mọi người nhìn về phía Hạ Uyển: "???"

Hứa Dao Dao trời sinh đã mang dáng vẻ của bông hoa nhỏ trắng, hai mắt sợ hãi nhìn cô, giọng nói ngọt ngào rõ ràng vừa run rẩy lại vừa kiên định.

Dưới những lời chỉ trích như vậy, không có người nào sẽ không tin lời cô ấy nói.

Uất Trì Diễn kinh ngạc: "Vậy mà cậu lại là dạng người này."

Giang Ngộ Thời khiếp sợ: "Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm*!"

*Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người biết mặt mà không biết lòng.

Chỉ có Tống Chi Lễ nhìn về phía Hạ Uyển, hiển nhiên là đang đợi cô giải thích.

Hạ Uyển điên cuồng xua tay, nhìn về phía Hứa Dao Dao, nói: "Chuyện ngày đó là ngoài ý muốn! Tôi thật sự không yêu thầm cậu, tôi cũng không muốn có phương thức liên lạc của cậu, tôi chỉ té ngã một cái thôi mà!"

"Cậu cẩn thận suy nghĩ lại một chút, ngày đó tôi chỉ không cẩn thận té ngã, từ đầu đến cuối tôi đều không hỏi xin phương thức liên lạc của cậu, có phải không?"

Hứa Dao Dao mím môi.

Mọi chuyện đúng là như thế, mặc dù ngày đó cú ngã trên mặt đất của thiếu niên trước mắt thật sự giả đến mức xúc phạm chỉ số thông minh của người khác, nhưng mà đúng là cậu không hỏi xin phương thức liên lạc của mình, hình như là không giống với Lục Việt.

Nghĩ đến đây, Hứa Dao Dao cuối cùng buông xuống chút cảnh giác, lại hỏi: "Nếu ngày đó không phải cậu cố ý, vậy hôm nay các cậu lại là muốn làm gì?"

Lúc này Tống Chi Lễ mới vội vàng bước về phía trước, giải thích đơn giản mục đích bọn họ đến đây.

Lúc này Hứa Dao Dao mới thở phào nhẹ nhàng một hơi, nói: "Ở đây đông người cũng không tiện nói chuyện, chi bằng chúng ta đi đến quán cà phê phía trước."

Mười phút sau.

Tống Chi Lễ trình bày hoàn chỉnh ý định của bọn họ, cùng với suất học bổng kếch xù mà Thánh Anh tình nguyện cung cấp và một loạt đãi ngộ quyền lợi đặc biệt.

Hứa Dao Dao bưng ly nước trái cây trong tay lên uống một ngụm, nói: "Cho nên các cậu và các giáo viên kia có ý như nhau, những lời này tôi đã nghe qua ba lần... à không, tính luôn nhóm giáo viên của Thánh Vũ là sáu lần."

Tống Chi Lễ vẫn mỉm cười nói: "Chỉ cần cậu đồng ý đến Thánh Anh, chúng tôi nhất định sẽ cho thêm điều kiện càng ưu đãi hơn cả Thánh Vũ."

Hứa Dao Dao duỗi tay chống cằm, nói: "Bên Thánh Vũ kia cũng nói giống như vậy."

Uất Trì Diễn đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp nói chen vào: "Cho nên cậu muốn như thế nào? Đừng vòng vo, muốn cái gì thì liền nói ra đi, chúng tôi đều có thể thỏa mãn cậu."

Hứa Dao Dao đưa ra điều kiện của bản thân, nói: "Học bổng dựa trên tiêu chuẩn mà cậu nói, nhân đôi."

Tống Chi Lễ trực tiếp đồng ý: "Có thể."

"Tôi biết rồi." Hứa Dao Dao nói mở điện thoại ra nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Các cậu đi trước đi, mười phút sau người của Thánh Vũ sẽ đến."

"Hả?" Uất Trì Diễn khó có thể tin được, trực tiếp chất vấn nói: "Cậu như vậy là có ý gì? Yêu cầu cậu đề ra chúng tôi đã đồng ý rồi, cậu còn gặp người của Thánh Vũ làm gì?"

Trên mặt của Hứa Dao Dao có một chút không kiên nhẫn: "Chuyện này không liên quan đến cậu đâu nhỉ, cậu chủ Uất Trì."

"Cậu biết tôi là ai?" Uất Trì Diễn dừng một chút, ngay sau đó càng thêm tự tin: "Tôi nổi tiếng như vậy, cho dù cậu ở trường Trung học số Một cũng biết tôi là hiển nhiên, vậy cậu còn dám nói chuyện với tôi như vậy?"

Hứa Dao Dao đã bắt đầu trợn trắng mắt: "Tại sao tôi lại không dám? Tôi mặc kệ cậu là ai tôi đều sẽ nói như vậy, cậu có gì đặc biệt hơn người khác, đừng tưởng rằng tóc hoa râm là có thể cậy già lên mặt?"

Giang Ngộ Thời ở bên cạnh nghẹn cười đến mức cả người đều đang run rẩy, khóe môi của Hạ Uyển cũng đang điên cuồng run rẩy.

Ngay cả Tống Chi Lễ cũng có chút không biết phải làm thế nào, duỗi tay xoa lông mày để giảm bớt cơn đau đầu lúc này.

Mà Uất Trì Diễn đã bị tức đến điên rồi, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Hứa Dao Dao: "Thị lực của cậu không tốt? Có vấn đề thì liền đến bệnh viện khám mắt đi! Đây là tóc màu bạc! Màu bạc! Tóc hoa râm cái gì?"

Hứa Dao Dao: "Ồ, có gì khác biệt sao?"

"Cậu! Không thể nói lý!"

Thấy hai người đã sắp cãi nhau, Giang Ngộ Thời đang định tiến lên ngăn cản Uất Trì Diễn, lại bị Hạ Uyển kéo cánh tay lại.

Hạ Uyển lắc đầu với anh, đè thấp giọng: "Đừng làm bóng đèn, cậu biết cái gì là oan gia hoan hỉ không?"

Giang Ngộ Thời: "..."

Được thôi.

Mà Tống Chi Lễ vẫn nhanh chóng đứng ra ngăn hai người đấu võ mồm, viết phương thức liên lạc của chính mình lên một tờ giấy rồi đưa cho Hứa Dao Dao, nói: "Vậy chúng tôi sẽ chờ tin tức của cậu bất cứ lúc nào."

"Được." Hứa Dao Dao gật đầu, đè sự không kiên nhẫn đối với Uất Trì Diễn xuống, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép.

Đương nhiên, ở thời điểm này biểu tình như vậy là tương đương với hạ lệnh đuổi khách.

Trên đường trở về.

Hạ Uyển giả bộ thản nhiên nhìn về phía Uất Trì Diễn rồi mở miệng: "Cậu cảm thấy Hứa Dao Dao thế nào?"

Uất Trì Diễn không chút nghĩ ngợi liền trả lời, trên mặt còn mang theo vài phần oán giận, nói: "Không lễ phép, tính tình tệ, chưa bao giờ gặp qua nữ sinh kỳ lạ như vậy."

Hạ Uyển có chút kích động lắc lắc đầu, mở chai nước khoáng vừa mới mua trong tay ra.

Quả nhiên, kịch bản "cô ấy thật đặc biệt" này là hình thức mở màn thông thường của cậu chủ bá đạo yêu hoa trắng nhỏ trong tiểu thuyết.

Hứa Dao Dao vẫn xem như là dịu dàng lễ phép đối với những người khác, cố tình chỉ đụng độ với Uất Trì Diễn, cũng chính là bởi vì bọn họ là nam nữ chính.

Mà Uất Trì Diễn lại suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng nếu cậu thật sự thực thích Hứa Dao Dao kia, chờ cô ta tới Thánh Anh, tôi vẫn có thể cố gắng giúp cậu theo đuổi cô ta."

"Phụt —"

Hạ Uyển không khống chế được, trực tiếp phun ngụm nước ra.

Vẻ mặt của Uất Trì Diễn lộ vẻ ghét bỏ mà lùi ra phía sau hai bước: "Cậu làm gì vậy? Trong nước này có độc à?"

Hạ Uyển giải thích nói: "Tôi thật sự không thích cô ấy."

Uất Trì Diễn gật đầu: "Tôi biết rồi, không phải cậu vừa giải thích rồi sao?"

Hạ Uyển: "?"

Vậy cậu mẹ nó còn nói cái gì ở chỗ này?

Uất Trì Diễn: "Chỉ đùa một chút."

Hạ Uyển: "..."

Giang Ngộ Thời đi tới từ phía sau, vươn hai tay lần lượt đáp lên vai của Hạ Uyển và Uất Trì Diễn, nói: "Được rồi, hôm nay mọi người đều vất vả rồi, một khi đã như vậy thì để Tống Chi Lễ mời chúng ta ăn cơm đi!"

Tống Chi Lễ bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật đầu: "Tùy ý chọn."

Giang Ngộ Thời sung sướng nói: "Quá tốt rồi! Nhiệm vụ lần này kết thúc viên mãn!"

Mới lạ đó.

Buổi sáng thứ hai, lớp A.

Uất Trì Diễn cầm điện thoại lên, Giang Ngộ Thời và Hạ Uyển một trái một phải đứng ở phía sau anh, ba người nhất trí một động tác nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình.

Thực rõ ràng là sân thể dục của Thánh Vũ, Hứa Dao Dao đã mặc đồng phục học sinh mới.

Mà bức ảnh này là Lục Việt gửi cho Uất Trì Diễn, nhà họ Lục cũng có tiếng nói rất lớn trong hội đồng trường Thánh Vũ, bức ảnh này có mục đích rất rõ ràng, là khiêu khích.

Thánh Vũ có được Hứa Dao Dao, vậy có nghĩa là Thánh Vũ thắng Thánh Anh, Lục Việt thắng Uất Trì Diễn.

Giang Ngộ Thời: "... Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?"

Hạ Uyển: "Cho nên cuối cùng Hứa Dao Dao vẫn đến Thánh Vũ?"

Mà ngay lúc này, Tống Chi Lễ từ trước cửa đi vào.

Uất Trì Diễn lập tức ngẩng đầu kêu tên của anh ấy: "Tống Chi Lễ! Hứa Dao Dao cô ta..."

"Tôi đã biết rồi." Tống Chi Lễ đã đi tới, cũng hơi nhíu mày: "Hiệu trưởng cũng đã biết."

Uất Trì Diễn bực bội mà gãi mái tóc màu bạc của anh, nói: "Lại bị ông cụ lải nhải rồi."

Hạ Uyển cũng không có tham gia cuộc nói chuyện này, mà là quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Hốc mắt của cô đỏ ửng, rất đỏ, càng lúc càng đỏ.

Cô không muốn khóc, thật đó.

Nhưng mà hệ thống ở trong não cô vẫn luôn kêu bậy hu hu.

[Hu hu hu hu hu tại sao nữ chính lại đến Thánh Vũ? Vậy phải làm sao bây giờ đây hu hu hu hu hu]

Hạ Uyển cảm giác được trên mặt mình ướt át, hỏi ở trong lòng: "Đây là cái gì? Tại sao tao lại khóc?"

[Đây là nước mắt của tôi hu hu hu hu]

Hạ Uyển: "?"

[Tôi khóc ở trong não của cô, cho nên đại não của ký chủ có nước vào, cần phải loại bỏ nước, ký chủ không thích chảy ra từ trong mắt sao? Vậy thì mũi và miệng cũng có thể! Muốn thử xem không?]

Hạ Uyển: "..."

Quên đi, vẫn chảy ra từ trong mắt đi, ít nhất nhìn qua còn giống người có tinh thần bình thường.

[Không sao đâu ký chủ, nước này sẽ không có ảnh hưởng đối với chỉ số thông minh của cô, nhưng mà... hu hu hu hu nữ chính! Không có quyển sách này thì cô làm sao mà sống đây! Nữ chính! Khi gặp lại nhau thì cô phải vui sướng, phải hạnh phúc nhé! (khóc) (chạy) (té ngã) (gào rống)]

Hạ Uyển: "..."

Thật trùng hợp, thật sự quá trùng hợp.

Mà ngay lúc này, Tống Chi Lễ chú ý tới sự dị thường của Hạ Uyển, hỏi: "Hạ Mộ, cậu sao vậy?"

Uất Trì Diễn và Giang Ngộ Thời đồng thời nhìn về phía Hạ Uyển, hai người cũng đồng thời sửng sốt.

Uất Trì Diễn thật sự không thể nào hiểu nổi, nói: "Chỉ là không cùng trường mà thôi, Thánh Vũ cách chúng ta không bao xa, cậu không đến mức khóc chứ? Cậu thích cô ta như vậy sao? Đã khóc thành như vậy rồi thì còn có gì không thể thừa nhận."

Hạ Uyển: "..."

Cô rất muốn nói, cô không thích Hứa Dao Dao, cũng thật sự không khóc.

Cái này... cái này đều chỉ là nước trong mắt của cô mà thôi!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.