(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Trạch Thanh."
Tiết Mẫn Mẫn nhận trà sữa từ tay trợ lý, cô ngồi ở bên cạnh Lộ Trạch Thanh, nhìn theo tầm mắt của Lộ Trạch Thanh thì thấy cậu đang nhìn Giang Tư Úc đang đóng phim.
"Ăn chocolate không?"
"Cảm ơn." Lộ Trạch Thanh từ chối, "Đạo diễn Chân không cho tôi ăn."
"Xin lỗi, suýt chút nữa thì quên." Tiết Mẫn Mẫn cất chocolate đi, "Vậy thì tôi không ăn ở trước mặt cậu nữa."
"Không sao đâu."
Tiết Mẫn Mẫn vén tóc, dựa người vào ghế, "Đạo diễn Chân thật nhẫn tâm, giảm 10 cân cũng không dễ dàng gì."
Lộ Trạch Thanh cảm thấy vẫn được, chỉ là cậu có chút buồn cho cơ bụng của mình, gầy đi thì khẳng định sẽ không còn nữa.
Ngoại trừ ăn uống điều độ thì không được rèn luyện gì cả, cậu cũng chưa hiểu lắm 'cảm giác yếu ớt' mà đạo diễn Chân nói là như thế nào nhưng trước hết cứ giảm 10 cân trước đã.
Lộ Trạch Thanh cảm thấy may mắn khi cậu không phải là người dễ béo, không ăn được nhiều đồ ăn thì cậu có thể uống nhiều nước. Tiết Mẫn Mẫn hút một ngụm trà sữa, Lộ Trạch Thanh cũng cầm bình nước lớn của mình uống một ngụm.
Chờ quay xong rồi về ăn cũng được.
"Thật hâm mộ cậu và thầy Giang."
Tiết Mẫn Mẫn chống cằm, cũng nhìn về phía Giang Tư Úc.
"Tầm mắt của cậu luôn dừng trên người thầy Giang."
"Lúc hai người vào đoàn phim thì tôi liền biết tôi cắn đúng rồi." Đôi mắt Tiết Mẫn Mẫn sáng lên.
Lộ Trạch Thanh nói đùa.
"Vì sao cô lại cảm thấy không phải là diễn?"
Tiết Mẫn Mẫn khẽ cười một tiếng.
"Không khó để diễn là một cặp đôi trước mặt mọi người nhưng thật sự thích thì cũng không thể nào giấu được."
"Thầy Giang thích cậu, chuyện rõ ràng như vậy làm gì có ai không nhìn ra."
Cả người Lộ Trạch Thanh cứng lại.
Được rồi.
Chỉ có cậu là không nhìn ra.
Ai bảo trong lòng Giang Tư Úc còn treo 'mối tình đầu', Lộ Trạch Thanh cũng nhận định là Giang Tư Úc vẫn luôn lưu luyến không quên được người đó, làm thế nào cũng không ngờ được 'mối tình đầu' chính là cậu.
Lộ Trạch Thanh bỗng nhiên nghĩ đến tài khoản 'không ăn khổ qua' kia.
Cậu bỏ 'không ăn khổ qua' ra khỏi danh sách đen, cậu quả thật là có chút quyết đoán. Nếu không thì vẫn nên nói lời xin lỗi.
Cậu không nên ở trong tình huống không hiểu biết rõ mà đã nhận định 'không ăn khổ qua' bị đùa giỡn hoặc bị coi là lốp xe dự phòng.
[Xin lỗi, tôi thu hồi câu nói kia.]
[Có lẽ chỉ là đối phương không nhận ra anh thích đối phương.]
Cũng có thể là hai người yêu thầm nhau, cho nên đang thử lẫn nhau.
Lộ Trạch Thanh không biết trong đoạn trí nhớ cậu mất kia, Giang Tư Úc là người như thế nào, lại làm sao mà thích cậu.
Cậu hỏi Giang Tư Úc nhưng hắn bảo cậu tự suy nghĩ.
Lộ Trạch Thanh chỉ có thể đoán một ít từ những gì Giang Tư Úc từng nói trong chương trình tình yêu, đại khái là khoảng 4 năm trước, chuyện lần đầu tiên gặp mặt Giang Tư Úc nói không phải là bịa đặt.
Trước kia cậu không liên tưởng hai chuyện này với nhau.
Lộ Trạch Thanh quyết định, đêm nay phải dành thời gian xem lại chương trình tình yêu. Qua những gì Giang Tư Úc đã nói thì những lời mà hắn từng nói chính là quá khứ của hai người, không phải là vì xào CP hay gì cả.
"Nhìn xem, thầy Giang diễn xong là liền đi đến đây tìm cậu." Tiết Mẫn Mẫn cười khanh khách mà đứng lên.
Lộ Trạch Thanh ngẩng đầu, Giang Tư Úc đang đứng ở trước mặt cậu.
"Nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì. Tôi hỏi Trạch Thanh có ăn chocolate không."
Giang Tư Úc nhướng mày, "Em ấy ăn uống điều độ, cô còn đi dụ dỗ em ấy?"
"Tôi sai rồi." Tiết Mẫn Mẫn cười hì hì nói, "Thôi, tôi đi đây, tạm biệt."
"Em muốn ăn sao?"
Lộ Trạch Thanh lắc đầu, mấy ngày nay cậu ăn uống điều độ, cân nặng đã giảm xuống một chút, hiện tại nhìn cái gì cậu cũng không muốn ăn lắm.
"Buổi tối em có muốn đi ăn cái gì khác không?"
"Không được, đạo diễn Chân vẫn theo dõi rất kỹ."
Bởi vì Lộ Trạch Thanh cần phải ăn uống điều độ nên chắc chắn đồ ăn mà cô giúp việc nấu trong nhà không thể nào ăn hết được. Đạo diễn Chân lại lo lắng Lộ Trạch Thanh thèm ăn nên một mình cô lo việc ăn uống cho Lộ Trạch Thanh.
Cô lo lắng trợ lý bên người Lộ Trạch Thanh mềm lòng nên lại sắp xếp thêm một trợ lý nữa bên người cậu.
"Anh ăn nhiều hơn giúp em một chút." Lộ Trạch Thanh mỉm cười.
"Em muốn ăn thịt cua, là thịt ở phần chân cua."
"Nhìn anh ăn em không thèm sao?" Giang Tư Úc buồn cười hỏi.
"Thèm." Lộ Trạch Thanh đứng lên, thấy mọi người đều đang vội làm việc, cậu tiến lên phía trước cắn một phát lên môi Giang Tư Úc.
"Thèm anh."
Giang Tư Úc: "......"
"Duỗi tay."
Giang Tư Úc mở ra lòng bàn tay, Lộ Trạch Thanh đặt một viên kẹo thanh mai lên đó.
"Lần sau ăn cái này, em thích hương vị này."
Lộ Trạch Thanh li.ếm môi dưới. Ừm, là vị bạc hà từ môi Giang Tư Úc.
"Anh Lộ, ăn cơm thôi." Trợ lý lấy hộp cơm đến.
Lộ Trạch Thanh không được ăn cơm cô giúp việc làm, Giang Tư Úc cũng liền ăn cơm theo đoàn làm phim. Đạo diễn Chân còn rất hay đột kích kiểm tra trong giờ cơm.
Vốn dĩ đạo diễn Chân không cho hai người ăn cơm cùng nhau, cô lo lắng Giang Tư Úc sẽ trộm cho Lộ Trạch Thanh ăn.
Lộ Trạch Thanh không có chờ mong gì vào bữa tối lắm, không biết là lại ăn cái gì.
Mở hộp cơm ra, một hộp toàn rau dưa salad.
Nói càng đúng hơn thì toàn là cỏ xanh salad, không có một chút gì khác.
Lộ Trạch Thanh trầm mặc.
Cậu cũng không phải không muốn ăn nhưng đột nhiên cậu lại có chút nhớ rau luộc. Bởi vì Lộ Trạch Thanh không ăn salad, cho nên cũng chỉ chuẩn bị nước chấm thanh mai.
Giang Tư Úc cũng mở hộp cơm ra, không có món ăn mặn, tất cả đều là đồ chay, nhìn qua rất thanh đạm.
Hắn đã sớm đoán được đạo diễn Chân sẽ rất nghiêm khắc trong việc ăn kiêng, lúc chọn cơm chắc chắn sẽ bỏ những món mặn hoặc món có gia vị nặng, càng ít càng tốt.
"Bông cải xanh luộc sao, cái này chấm với tương thanh mai khá ngon."
Lộ Trạch Thanh thu hồi tầm mắt, cậu ăn nhiều một miếng thì Giang Tư Úc liền ăn ít đi một miếng, vậy vẫn là để một người chịu khổ thôi.
Giang Tư Úc lại không cần phải ăn kiêng.
"Anh không cần phải cùng em ăn cái này."
Đạo diễn Chân đẩy cửa đi vào, "Thầy Giang, bị tôi bắt được nha."
"Biết ngay là cậu sẽ thêm cơm cho Lộ Trạch Thanh."
"Đạo diễn Chân, đó là bữa tối của thầy Giang." Trợ lý nói.
Đạo diễn Chân dừng lại, trên bàn quả thật chỉ có hai hộp cơm, cô kinh ngạc nhìn Giang Tư Úc, nhưng cô vẫn không quá yên tâm.
"Lấy cơm hộp của tôi đến đây, tối nay tôi ăn cơm cùng với hai người họ."
Đạo diễn Chân nhìn chằm chằm, Giang Tư Úc không thể nào đút cho Lộ Trạch Thanh ăn thêm, hắn nhanh chóng ăn xong, "Em ăn nhiều vào, anh đi tiêu cơm một chút."
Lộ Trạch Thanh nhìn hộp cơm không lớn lắm, luôn cảm thấy có lẽ Giang Tư Úc không ăn no.
"Tiểu Lộ."
"Tôi biết ăn kiêng sẽ khá khổ nhưng cậu cố nhịn một chút, sau khi quay xong mấy cảnh quay kia thì tôi sẽ mời cậu ăn một bữa tiệc hải sản."
Lộ Trạch Thanh nuốt nước miếng, vốn dĩ đã tiếp thu hiện thực nhưng lại bị một câu của đạo diễn Chân làm cho thèm thuồng.
"Được ạ."
Ăn xong bữa tối, đạo diễn Chân lại dặn dò trợ lý theo dõi.
Đạo diễn Chân đưa ra thời gian là một tháng.
Lộ Trạch Thanh tính thời gian, còn có 26 ngày, trong 26 ngày này cậu còn phải giảm 9 cân, như vậy thì những cảnh tiếp theo mới có thể quay được.
Lộ Trạch Thanh cũng không muốn làm chậm tiến độ nên rất phối hợp.
Nhưng cứ cho là ăn chay thì không phải cái gì cũng ăn được. Ngoài trừ nước, cậu còn không thể chạm vào các đồ uống khác.
Nhưng nhân viên của đoàn làm phim, đặc biệt là các cô gái, các cô đều rất thích uống trà sữa cùng với các đồ ngọt khác, mỗi lần Lộ Trạch Thanh đi qua bên người bọn họ đều phải tự bắt buộc mình phải nhìn thẳng.
Trước khi bắt đầu quay, Giang Tư Úc quay lại.
"Anh đi đâu vậy?"
Giang Tư Úc nhìn trợ lý phía sau.
"Đi dạo."
"Thuận tiện lấy nước ở đoàn làm phim cho em."
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ 'đoàn phim', trợ lý yên lặng thu hồi tầm mắt. Bình nước của Lộ Trạch Thanh là bình inox, mùa đông uống nước ấm, mùa hè uống nước đá.
Lộ Trạch Thanh cũng không nghĩ nhiều, mở nắp uống một ngụm, vị ngọt nhè nhẹ lan tràn trong miệng, còn có một chút vị nho.
Lộ Trạch Thanh đột nhiên nhìn về phía Giang Tư Úc.
Là quả thanh trà.
Nhưng cũng không giống đồ uống thanh trà ở ngoài cửa hàng lắm.
Giống nước sôi để nguội nhưng lại có thêm vị trái cây, không có vị trà mà mang theo chút ngọt.
Giang Tư Úc chớp chớp mắt với cậu, Lộ Trạch Thanh làm như không có việc gì mà đóng nắp lại.
Cho nên đi dạo chỉ là cái cớ.
Vị ngọt rất nhạt nhưng Lộ Trạch Thanh cảm thấy vị ngọt này đã lan tràn đến tận đáy lòng, khóe miệng của cậu hơi hơi cong lên.
"Vất vả rồi, thầy Giang."
---------
Buổi tối.
Lộ Trạch Thanh nhận được điện thoại của Thích Trạch Vũ.
"Em vẫn khỏe." Lộ Trạch Thanh đặt máy sấy xuống, "Gần đây công việc có thuận lợi không anh?"
Nghe được câu trả lời của Thích Trạch Vũ, Lộ Trạch Thanh lại trò chuyện vài câu với Thích Trạch Vũ, lúc này anh ta mới nói về mục đích của cuộc gọi.
"Cô giúp việc nói với anh là gần đây các em không về nhà ăn cơm."
"Gần đây khá vội nên em ăn luôn ở đoàn làm phim."
"Vậy sao không bảo cô giúp việc đưa cơm đến đoàn làm phim?"
"Không cần ạ." Lộ Trạch Thanh lấy cớ. "Đoàn phim có quá nhiều ánh mắt, nếu em ăn quá đặc thù thì nhỡ truyền lên mạng, anti-fans lại có cớ mắng em."
"Em để ý sao?" Thích Trạch Vũ cảm thấy Lộ Trạch Thanh sẽ không để ý đến việc bị mắng này.
"Em không thèm để ý nhưng cũng phải suy xét về cả đoàn phim." Lộ Trạch Thanh giải thích xong lại chuyển đề tài, "Bà nội có khỏe không anh? Hình như ngày mai là ngày tái khám?"
"Ngày mai anh sẽ đi cùng với bà nội."
"Vất vả cho anh rồi, em về nhà lâu như vậy nhưng vẫn chưa làm được chuyện gì cho gia đình."
"Đừng có nghĩ lung tung." Thích Trạch Vũ ngắt lời cậu, "Em trở về chính là việc vui nhất của cả gia đình, em vẫn còn chưa về nhà ông ngoại nữa, chờ xong đợt này thì cả nhà chúng ta sẽ cùng đi."
"Được ạ."
Lộ Trạch Thanh còn chưa gặp qua người ông ngoại này, thông qua một lần điện thoại, cậu chỉ biết là đang ở nước ngoài.
"Hiện tại ông ngoại đã về, có lẽ sẽ ở đây thường xuyên." Thích Trạch Vũ nói, "Ý của mẹ là đi thăm ông ngoại, nếu ông nguyện ý thì đón ông về nhà chúng ta ở một thời gian."
Hai người trò chuyện một lúc, Lộ Trạch Thanh mới nhắc nhở anh ta.
"Anh à, đã hết một tháng rồi."
Thích Trạch Vũ: "......"
"Đã biết. Em vội đến nỗi không chờ được như vậy sao?"
Thật ra Lộ Trạch Thanh cũng biết, nếu cậu thật sự muốn làm cái gì thì Thích Trạch Vũ sẽ không bao giờ ngăn cản cậu.
Nếu cậu thích Giang Tư Úc nhưng Giang Tư Úc lại không thích cậu thì có lẽ Thích Trạch Vũ sẽ giúp cậu đoạt người về.
Đây không phải là nói đùa.
Lộ Trạch Thanh nhớ rõ, khi còn nhỏ Thích Trạch Vũ đi đến công viên trò chơi với cậu, hai người đi ngang qua một cửa hàng đồ lưu niệm, bên trong có một con thỏ không bán, chỉ để trưng bày.
Kết quả ba ngày sau, con thỏ kia liền xuất hiện ở trong phòng cậu.
Thích Trạch Vũ vì mua con thỏ đó mà đã bỏ ra tiền tiêu vặt mười năm.
Thích Trạch Vũ chưa bao giờ chủ động nói muốn tiền tiêu vặt, cha mẹ thậm chí hoài nghi Thích Trạch Vũ không biết tiền tiêu vặt trong mười năm có bao nhiêu.
Nhưng bọn họ cũng không từ chối trực tiếp, vì biết có lẽ Thích Trạch Vũ muốn làm cái gì nên cha mẹ đồng ý với anh ta.
Sau đó, Thích Trạch Vũ dẫn theo quản gia mua luôn cửa hàng đồ lưu niệm, bao gồm cả con thỏ kia nữa.
Cha mẹ biết được chân tướng thì vừa tức giận vừa buồn cười.
Chút tiền ấy đối với nhà họ Thích không tính cái gì nhưng hành vi này là không đúng. Nếu là người trưởng thành có năng lực chịu trách nhiệm hậu quả thì cha mẹ sẽ không quan tâm.
Nhưng trẻ con không có năng lực phân biệt đúng sai.
Cha mẹ lo lắng bọn họ vì chuyện này sẽ sinh ra suy nghĩ sai lầm 'chỉ cần có tiền thì làm cái gì cũng được'.
Cho nên cha mẹ nói cho hai người họ biết, hành vi như này là không đúng, cũng không thể làm như vậy.
Đương nhiên, con thỏ vẫn như cũ còn ở trên đầu giường.
Ban đầu, Lộ Trạch Thanh muốn mua cho ông nội, vì ông nội rất thích thỏ con, nhưng trải qua chuyện này, Lộ Trạch Thanh lại không nỡ tặng đi.
Hai người vẫn phải nhận một trừng phạt nho nhỏ.
Thích Trạch Vũ bị trừ nửa năm tiền tiêu vặt, Lộ Trạch Thanh còn chưa đến tuổi nhận tiền tiêu vặt nên không được ăn đồ ăn vặt mấy tháng.
"Anh, em và Giang Tư Úc ở bên nhau." Lộ Trạch Thanh không tính toán gạt Thích Trạch Vũ, "Em xác định, em thích anh ấy."
Thích Trạch Vũ trầm mặc một giây, không có nói tiếp.
Lộ Trạch Thanh thật cẩn thận mở miệng, "Có chuyện này...... em muốn nói với anh. Nhưng anh đừng nói với cha mẹ."
"Cái gì?"
Trong giọng nói của Thích Trạch Vũ mang theo chút khẩn trương, sợ Lộ Trạch Thanh nói ra cái gì kinh động trời đất.
"Cũng không phải việc gì lớn."
"Không phải là em ký hiệp nghị với Giang Tư Úc sao?"
"Thật ra ban đầu em đồng ý là bởi vì anh ấy đưa ra quá nhiều."
Thích Trạch Vũ: "......"
"Cậu ta cho em bao nhiêu?"
"500 vạn."
Ngữ điệu của Thích Trạch Vũ không khống chế được cao lên, "Mới 500 vạn mà em liền......"
"Một tuần."
Thích Trạch Vũ lại trầm mặc.
"Vì sao nói cho anh biết cái này?"
"Em cùng anh ấy đang yêu đương, còn lấy tiền của anh ấy." Lộ Trạch Thanh nói, "Như vậy không tốt."
"Em tính một chút, tổng cộng em cầm khoảng hơn 4000 vạn."
"Em cảm thấy yêu đương thì không nên đề cập đến lợi ích, cho nên em muốn giải trừ hợp nghị với anh ấy."
Thích Trạch Vũ hiểu ý của cậu, "Cho nên em tính toán trả lại 4000 vạn kia?"
Lộ Trạch Thanh 'Vâng' một tiếng, "Nhưng anh ấy khẳng định sẽ không nhận, cho nên em muốn mua một món quà cho anh ấy."
Thích Trạch Vũ hít sâu một hơi, "Nói thẳng, em muốn làm sao?"
"Em muốn tặng anh ấy một cái vòng cổ CL."
Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Tư Úc thì Lộ Trạch Thanh liền biết Giang Tư Úc là một người rất chăm chút cho bề ngoài, sau đó cậu đến nhà Giang Tư Úc thì điều này càng được xác nhận.
Giang Tư Úc có rất nhiều quần áo không mặc, không phải là mấy kiểu khoa trương thì cũng là quần áo số lượng có hạn, đến trang sức phụ kiện cũng có một nơi trưng bày riêng, nhiều đến nỗi có thể so sánh với một cửa hàng chuyên bán trang sức.
"Tháng sau sẽ mở bán, là số lượng có hạn, có lẽ em sẽ dùng số tiền trong thẻ mà lần trước anh đưa cho em."
"Đó vốn dĩ là tiền của em, là tiền tiêu vặt khi còn nhỏ, cổ tức hoa hồng, mỗi tháng đều được chuyển vào, vẫn luôn được ủy thác cho công ty xử lý."
"Anh cũng không rõ bên trong có bao nhiêu tiền, đều là bà nội quản giúp em."
Lộ Trạch Thanh chịu dùng tiền bên trong thẻ, Thích Trạch Vũ nên vui vẻ, nhưng khó chịu chính là tiền này tiêu cho Giang Tư Úc.
Lúc ấy anh ta còn cảm thấy Giang Tư Úc có chút thảm, hiện thực lại là...... Giang Tư Úc bỏ ra 4000 vạn liền lừa đi em trai của anh ta.
Hiện tại Lộ Trạch Thanh còn tính toán trả lại. Yêu cầu Lộ Trạch Thanh dùng đến tiền trong thẻ thì có nghĩa không phải chỉ là 4000 vạn, chắc chắn phải nhiều hơn không ít.
Giang Tư Úc còn làm diễn viên làm gì, đem thời gian cùng tinh lực đặt lên công ty của nhà họ Giang. Không cần bao lâu, Nhà họ Giang chính nhà giàu số một của tỉnh M.
Thời điểm trợ lý đến đưa tài liệu thì thấy Thích Trạch Vũ đang dùng bút chọc chọc chậu hoa nhỏ trước máy tính. Cậu ta đã quen với việc này, nhất định là Thích tổng lại gặp được chuyện gì không vui.
"Thích tổng, tư liệu ngài muốn đều tại đây. Nếu không có việc gì thì tôi xin phép tan làm." Trợ lý mặt không cảm xúc đảm đương trách nhiệm công cụ hình người.
"Vội về sao?"
"Có chút ạ."
"Làm gì vậy?" Thích Trạch Vũ hỏi.
"Thích tổng, đó là việc tư......" Đối diện với tầm mắt của Thích Trạch Vũ, trợ lý lập tức sửa miệng. "Hẹn hò cùng bạn gái của tôi."
Thích Trạch Vũ trưng ra biểu cảm 'Tôi biết ngay mà'.
"Yêu đương thì có gì hay? Đem thời gian yêu đương đặt lên công việc thì với năng lực của cậu đã sớm được thăng chức tăng lương rồi."
Trợ lý trầm mặc một giây, "Nhưng nếu tôi thăng chức, đại khái là sẽ không có trợ lý nào có thể chịu được tật xấu chọn việc mà tra của Thích tổng."
Thích Trạch Vũ liếc mắt nhìn trợ lý một cái.
Trợ lý bình tĩnh nói tiếp.
"Còn có việc gì sao? Tôi đã tăng ca bốn tiếng rồi." Ý ngoài lời, cậu ta nên tan làm.
Thích Trạch Vũ phất phất tay, đang muốn để người lăn đi, bỗng nhiên lại nhớ tới. "Từ từ."
"Tháng sau nhãn hàng CL có một vòng cổ số lượng có hạn, cậu biết chứ?"
Trợ lý không biết, nhưng cậu ta biết làm thế nào để có thể trả lời vấn đề của Thích Trạch vũ nhanh nhất, không đến một phút, cậu ta đưa hình ảnh vòng cổ cho Thích Trạch Vũ xem.
"Tổng cộng có hai kiểu dáng, giá bán của kiểu A là 7360 vạn, giá của kiểu B cao hơn hiểu A hơn 300 vạn."
"Trước mắt được yêu thích hơn chính là kiểu B."
"Nếu ngài muốn mua thì tôi có thể giúp ngài?"
Thích Trạch Vũ nhìn cái vòng cổ này, "Cái này mà hơn 7000 vạn?"
Trợ lý không đưa ra ý kiến gì.
Sắc mặt Thích Trạch Vũ càng khó coi, đây đâu phải là Giang Tư Úc dùng 4000 vạn lừa đi em trai của anh ta, đây là sau khi Giang Tư Úc lừa đi em trai của anh ta còn muốn cuỗm đi 3000 vạn nữa.
Thích Trạch Vũ: "......"
"Nếu không còn việc gì......"
"Từ từ."
"Còn có chuyện gì, Thích tổng."
"Cậu có con đường mua sắm?"
"Có, loại hàng xa xỉ này cần có điểm thẻ hội viên mua sắm, nếu trước kia chưa từng mua sắm sản phẩm của nhãn hàng này hoặc là điểm không đủ thì không thể nào mua được những sản phẩm có hạn như này, tôi đang muốn nói đến mua sắm cá nhân."
"Đương nhiên, nếu ngài dùng thân phận Thích tổng thì hẳn là có thể mua được." Trợ lý nói tương đối uyển chuyển, lấy tên tuổi của nhà họ Thích, không chỉ có thể mua được, khả năng còn có thể làm tuyên truyền.
Thích Trạch Vũ không tính toán dùng tên tuổi nhà họ Thích để mua sắm, "Giúp tôi lưu ý chuyện mua sắm."
"Không có việc gì nữa, cậu đi được rồi." Thích Trạch Vũ nói xong, vẫy vẫy tay.
Lộ Trạch Thanh khẳng định không có thẻ hội viên, cũng không biết Lộ Trạch Thanh có biết yêu cầu mua sắm sản phẩm có hạn này không.
Thật sự phiền phức.
Sao anh ta phải tìm hiểu mấy cái này.
Lộ Trạch Thanh mua không được không phải càng tốt sao?
Đáy lòng Thích Trạch Vũ nghĩ như vậy nhưng vẫn nói với Lộ Trạch Thanh chuyện mà trợ lý đã nói.
------------
Bên kia.
Lộ Trạch Thanh mới vừa liên kết thẻ ngân hàng, cậu cũng chưa kiểm tra số dư, nhưng là cha mẹ và bà nội cho thì hẳn là rất nhiều.
Tuy rằng có chuẩn bị tâm lý nhưng đến tận khi nhìn thấy, cả người Lộ Trạch Thanh vẫn rơi vào mờ mịt.
Không tính chỗ ủy thác công ty xử lý kia, chỉ có chỗ thẻ để cậu tùy ý dùng kia đã có chín chữ số.
Lộ Trạch Thanh: "!!!"
Cậu còn cố ý đi tra phần ủy thác của công ty, người nhận ủy thác sẽ định kỳ lấy ra một bộ phận để giúp cậu quản lý tài sản, cũng chính là nói tổng tài sản của cậu nhiều hơn 9 con số.
Lộ Trạch Thanh: "?"
Cậu lại chính là người giàu có!
Chưa từng gặp qua nhiều tiền như vậy - Lộ Trạch Thanh, đếm lại một lần nữa, xác nhận chính là 9 con số, không sai.
Đột nhiên phát hiện mình có rất nhiều tiền là cái cảm giác gì?
Có chút khó tin.
Còn có chút hưng phấn.
Trước kia Lộ Trạch Thanh từng nghe những người khác nói, khi người có nhiều tiền đến một mức độ nào đó thì tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng cũng chỉ là một dãy số.
Lộ Trạch Thanh không cảm thấy đây chỉ là một dãy số, cái này đối với cậu chính là sự an ủi linh hồn.
Tuy rằng tháng này cậu phải ăn uống điều độ để giảm mười cân nhưng sự thật chính là cậu có tài khoản tiết kiệm có tới 9 con số!
Lộ Trạch Thanh chụp lại màn hình gửi cho Thích Trạch Vũ xem, còn gửi thêm một biểu tình khiếp sợ.
[Thích Trạch Vũ]: ......Nhìn chút tiền đồ này của em đi.
[Thích Trạch Vũ]: Còn có bất động sản, anh nhớ hình như còn có vài miếng đất, cả khai phá và chưa khai phá. Nếu em có ý tưởng gì thì cũng có thể nói cho anh biết.
Lộ Trạch Thanh: "!!!"
[Coca muốn thêm đá]: //Lộ ra ánh mắt chưa hiểu việc đời//
[Thích Trạch Vũ]: .....
[Thích Trạch Vũ]: Đi ngủ sớm một chút, đừng nghịch điện thoại.
[Coca muốn thêm đá]: Cảm ơn anh, anh ngủ ngon nha.
Lộ Trạch Thanh ngoan ngoãn chuẩn bị cất điện thoại thì đột nhiên có vài thông báo từ diễn đàn ẩn danh hiện ra.
Cậu vừa mở ra thì liền thấy là đến từ 'không ăn khổ qua'
[Không ăn khổ qua]: Không sao cả.JPG
[Không ăn khổ qua]: Tôi biết là cậu sai.
Lộ Trạch Thanh đang muốn đánh chữ hỏi một chút, đối phương đã kìm nén không được nhắn tiếp.
[Không ăn khổ qua]: Tôi đã ở bên nhau cùng với đối phương.
[Không ăn khổ qua]: Có cần tôi chỉ chiêu cho cậu, làm thế nào để theo đuổi người ta không?
Lộ Trạch Thanh khựng lại, tốc độ cũng quá nhanh đi?
[Băng Khoát Lạc]: Không cần.
[Băng Khoát Lạc]: Chúc phúc.
Lộ Trạch Thanh không nghĩ nhiều, gửi xong tin nhắn liền đi tìm Giang Tư Úc. Còn không phải là đối tượng sao, làm như ai cũng không có vậy.
Thời điểm cậu đi vào, Giang Tư Úc đang ngồi ở bàn làm việc, trên bàn đặt kịch bản nhưng hắn đang trả lời tin nhắn. Giang Tư Úc nhìn thấy Lộ Trạch Thanh thì đứng lên.
"Tắm xong rồi sao?"
Lộ Trạch Thanh 'Ừm' một tiếng, ngồi xuống vị trí Giang Tư Úc vừa ngồi, mở kịch bản.
"Thầy Giang thật nghiêm túc." Lộ Trạch Thanh lật vài trang kịch bản.
"Nhanh như vậy đã chuẩn bị cho những cảnh diễn sau rồi?"
Giang Tư Úc đứng phía sau cậu, một tay chống lên ghế, "Muốn nhanh chóng quay xong đoạn này."
"Vì cái gì?"
Lúc trước Lộ Trạch Thanh gặp khúc mắc, bị NG vài lần thì Giang Tư Úc liền an ủi cậu không cần vội vã, quay thêm vài lần cũng không làm sao cả.
"Quay xong mấy cảnh này thì em không cần phải ăn kiêng nữa."
Lộ Trạch Thanh cười cười.
"Còn có hai mươi mấy ngày, không biết có thể gầy đi 9 cân không."
"Có thể, em đã gầy rồi."
"Mới được 1 cân, không tính là gì cả."
Giang Tư Úc khom lưng ôm cậu lên, đặt cậu xuống giường, Lộ Trạch Thanh lại ôm cổ hắn không chịu buông, cọ cọ bên tai hắn.
"Anh Tư Úc ôm nhiều một chút, đến lúc gầy rồi thì ôm sẽ không được thoải mái đâu."
Tay Giang Tư Úc vòng qua eo Lộ Trạch Thanh, cúi đầu hôn lên trán cậu.
"Không cho anh chạm vào mà còn quyến rũ anh?"
Đôi mắt Lộ Trạch Thanh đầy trông mong mà nhìn Giang Tư Úc, "Đạo diễn Chân nói là không được vận động."
Giang Tư Úc: "......"
"Vận động chị ấy nói không phải là vận động trên giường." Giang Tư Úc sửa lại.
"Vậy cũng không được, bốn ngày không ăn no, còn không rèn luyện đầy đủ, thể năng cũng đã giảm xuống rất nhiều."
"Anh Tư Úc của chúng ta lợi hại như vậy, nếu làm em ngất ở trên giường thì phải làm sao đây?"
Giang Tư Úc: "......"
Thấy thần sắc của cậu nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn, Giang Tư Úc trầm mặc vài giây, mới tìm về giọng nói của chính mình. "Em bắt đầu như vậy từ khi nào......"
"Em biết mà, anh thích ngây thơ." Lộ Trạch Thanh hừ nhẹ một tiếng, "Không quan hệ, em cũng có thể diễn."
Lộ Trạch Thanh ôm lấy khuôn mặt Giang Tư Úc, ngẩng đầu hôn lên môi của hắn.
"Anh Tư Úc, anh thích em không?"
"Thích."
Yết hầu Giang Tư Úc lên xuống, hắn ấn người vào chăn, nắm lấy cằm cậu, cúi xuống hôn.
Trong phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn tiếng hít thở đan xen.
"Em giúp anh nhé?"
Lộ Trạch Thanh còn chưa dứt lời, Giang Tư Úc đã tiến lại gần.
"Thanh Thanh, anh rất thích em."
"Quả nhiên, thời điểm đàn ông lừa người lên giường thì đều thích nói lời âu yếm."
Giang Tư Úc: "......Vậy anh câm miệng?"
"Hôn em đi."
Lộ Trạch Thanh thân mật vòng lấy cổ Giang Tư Úc, đẩy hắn ngã xuống giường, cậu ngồi quỳ ở trên eo Giang Tư Úc, cúi người ghé vào tai Giang Tư Úc.
"Anh Tư Úc, không bằng anh nhường em một chút đi."
"Để em làm gì?"
Giang Tư Úc giả vờ nghe không hiểu, giữ chặt cái eo mảnh khảnh của Lộ Trạch Thanh.
Lộ Trạch Thanh làm nũng ở bên tai hắn, "Để em ở phía trên."
Đôi tay nóng rực của Giang Tư Úc di chuyển, nhẹ nhàng nhéo lên cái mông vểnh của Lộ Trạch Thanh một cái, hơi ám chỉ mà nói.
"Không phải là em đang ở trên sao?"
"Anh biết em đang nói về cái gì đúng không?"
Cậu hừ nhẹ một tiếng, đứng lên từ người Giang Tư Úc, Giang Tư Úc đứng dậy kéo người vào lồng ng.ực, ngón tay trắng trợn chui vào áo ngủ của Lộ Trạch Thanh.
"Được rồi."
Ánh mắt Lộ Trạch Thanh hơi mở lớn nhưng lại không quá tin tưởng, đến đóng phim mà Giang Tư Úc còn phải chọn vai công mà tại thời điểm này lại có thể nhường ra?
"Thật sự?"
"Em không tin?"
Ánh mắt Lộ Trạch Thanh khẽ nhúc nhích, một lần nữa hôn lên môi Giang Tư Úc.
"Anh để em ở phía trên trước thì em liền tin."
"Anh cho rằng em không thèm để ý đến cái này." Giang Tư Úc hôn lên vành tai của cậu, tất cả hơi thở đều dừng lại ở cổ Lộ Trạch Thanh làm cả cơ thể cậu hơi run lên.
"Trước kia chưa từng thích ai." Lộ Trạch Thanh hơi khó thở, cậu quay mặt đi, "Cũng không nghĩ nhiều như vậy."
Giang Tư Úc lại cúi đầu hôn cậu, khóe miệng, cằm, yết hầu.
Xuống một chút nữa, hàm răng nhẹ nhàng cọ qua xương quai xanh, Lộ Trạch Thanh bị đau mà kêu lên một tiếng.
"Trước kia không nghĩ tới, hiện tại suy nghĩ rồi?"
Lòng bàn tay Giang Tư Úc cọ nhẹ qua điểm hồng nhạt kia, Lộ Trạch Thanh bắt lấy tay Giang Tư Úc, trừng mắt nhìn hắn nhưng lại không có chút uy hiếp gì.
"Không phải anh Tư Úc thích em sao, chuyện này cũng không chịu nhường em một chút."
Giang Tư Úc cố ý cào nhẹ lên eo Lộ Trạch Thanh.
Cả người Lộ Trạch Thanh mềm nhũn, ngã vào lồng ng.ực Giang Tư Úc.
Môi Giang Tư Úc cọ nhẹ vào tai Lộ Trạch Thanh, hắn khẽ cười một tiếng, giọng nói trầm thấp.
"Muốn anh làm em như thế nào?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");