Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 92




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lộ Trạch Thanh đi về phía trước chặn tầm mắt của Giang Tư Úc, trên mặt cậu hơi hơi đỏ lên.

"Anh làm, làm gì?"  

Sắc mặt bình tĩnh nhưng nói chuyện lại lắp bắp.

Tầm mắt của Giang Tư Úc lướt qua Lộ Trạch Thanh, dừng ở trên bồn rửa mặt, Giang Tư Úc lập tức tỉnh ngủ.

"A, giặt quần l.ót à~"

Lời nói của Giang Tư Úc như là ném lửa vào trong cỏ khô, khuôn mặt của Lộ Trạch Thanh nháy mắt đỏ bừng, cậu vừa thẹn vừa giận trừng mắt với Giang Tư Úc.

"Anh đi ra ngoài đi."

Giang Tư Úc càng cười tươi hơn, cả khuôn mặt đều là ý cười, hắn không đi ra ngoài mà còn cố ý lại gần Lộ Trạch Thanh trêu chọc cậu.

"Đừng nha, một người giặt.... quần, có phải là rất buồn chán hay không?"

Lộ Trạch Thanh lạnh mặt, đỏ ửng từ hai tai lan ra đến cổ, lông mi dài che khuất sự ngượng ngùng trong mắt, Giang Tư Úc bật cười.

"Có muốn tôi ở đây tâm sự với em không? Hoặc là tôi kể chuyện cho em nghe?"

Lộ Trạch Thanh: "............"

"Anh đi ra ngoài."

Giang Tư Úc học dáng vẻ vô tội như tối hôm qua của Lộ Trạch Thanh, "Sao lại tức giận như vậy? Không phải là tôi sợ em buồn chán sao, không cần phải khách khí với tôi, nếu em thật sự cảm thấy buồn....."

Nói còn chưa dứt lời, Lộ Trạch Thanh đã đẩy Giang Úc ra cửa phòng tắm, ý cười trong mắt Giang Tư Úc không giảm, cậu tức giận đến mức đóng sầm cửa lại.

Cậu sợ Giang Tư Úc sẽ phá cửa đi vào, trực tiếp khóa trái.

Lộ Trạch Thanh dựa vào cửa một lúc lâu nhưng độ nóng trên mặt vẫn không giảm bớt.

Đợi hơn nửa tiếng, Lộ Trạch Thanh vẫn chưa ra khỏi phòng tắm, Giang Tư Úc đứng ở cửa phòng tắm vài giây, hình như hắn trêu chọc hơi quá đà.

"Thanh Thanh."

Không ai để ý đến hắn.

Giang Tư Úc nào dám trêu nữa, không dỗ tốt thì Lộ Trạch Thanh sẽ lại trốn hắn vào ngày mất. Giang Tư Úc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Sao Lộ Trạch Thanh lại có thể làm được, vừa quyến rũ, vừa câu dẫn nhưng vẫn rất ngây thơ.

"Cơm sáng đã xong rồi, không xuống ăn thì sẽ nguội mất."

"Tôi, tôi tắm rửa một lát." Lộ Trạch Thanh chính là không mở cửa.

Lộ Trạch Thanh đã tắm xong. Giang Tư Úc nghe được tiếng nước, xác định cậu tắm rửa xong thì mới đến gõ cửa.

"Một buổi sáng mà em muốn tắm vài lần?"

Lộ Trạch Thanh không nói lời nào, Giang Tư Úc đứng trước cửa phòng tắm, vô cùng nhẫn nại dỗ dành Lộ Trạch Thanh.

"Cái này rất bình thường, không có gì cần phải ngượng ngùng cả."

"Nếu em cảm thấy trong lòng không cân bằng thì ngày mai tôi sẽ để em xem tôi giặt quần l.ót."

"Ai muốn xem anh giặt quần l.ót." Lộ Trạch Thanh mở cửa phòng tắm, trừng mắt nhìn Giang Tư Úc.

"Được rồi, là tôi cảm thấy em muốn xem." Giang Tư Úc tỏ ra vô tội.

Thấy cậu rốt cuộc chịu ra tới, Giang Tư Úc cũng không dám cười nữa, đè nặng khóe môi, vẻ mặt nghiêm túc. "Xong rồi đúng không, tôi muốn đi đánh răng rửa mặt."

Lộ Trạch Thanh nghiêng người để Giang Tư Úc đi vào. Cậu đã giặt luôn đồ ngủ đã mặc tối hôm qua, giấu đầu lòi đuôi mà để quần l.ót xuống dưới cùng. Lộ Trạch Thanh cầm thau đồ ra ban công phơi quần áo.

Nhìn bóng dáng của cậu, Giang Tư Úc nhẹ nhàng thở ra.

Còn may.

Dỗ được.

Vẫn rất dễ dỗ như trước đây, Giang Tư Úc cầm lấy bàn chải đánh răng, lấy kem bắt đầu đánh răng. Hắn nhìn chính mình trong gương, thở dài.

Khi nào Thanh Thanh mới có thể nhớ lại.

Lần đầu tiên gặp lại, Giang Tư Úc tự an ủi chính mình, không nhớ thì cũng không sao. Nhưng mà hiện tại Giang Tư Úc lại cảm thấy không đủ, hắn tham lam hy vọng Lộ Trạch Thanh có thể nhớ lại, quá khứ của hai người nhưng chỉ có một mình hắn là nhớ rõ.

Lộ Trạch Thanh đã nhớ được những ký ức khi còn rất nhỏ, vậy có thể nhớ thêm một chút về thời niên thiếu không?

Không nhớ hết cũng không sao, ít nhất không quên bọn họ đã từng gặp nhau là được.

Có lẽ đối với Lộ Trạch Thanh, đó chỉ là một đoạn ký ức ngắn, có một người bạn cùng cậu đi qua hai năm, nhưng với Giang Tư Úc thì không đơn giản như vậy.

Giang Tư Úc 19 tuổi kiêu ngạo như vậy bởi vì hắn có thiên phú, hắn có kỹ thuật diễn cùng với kinh nghiệm. Lần đầu tiên đảm nhận vai chính, Giang Tư Úc luôn có đầy lòng tin với khả năng diễn xuất của mình.

Thẳng đến một ngày, đạo diễn nói với hắn.

"Tôi không nhìn thấy linh hồn của nhân vật trong cậu."

Giang Tư Úc có chút không phục, hắn không hiểu linh hồn mà đạo diễn nói là cái gì. Từ nhỏ đến lớn, mỗi nhân vật phụ mà hắn diễn qua đều được khen là có kỹ thuật diễn tốt.

Bởi vì, hắn rất hiểu rõ cách bắt chước.

Lúc mới bắt đầu quay, Giang Tư Úc vô cùng thành thạo, vai chính là một thiếu niên tươi sáng, thành tích tốt, biết tiếng Pháp, biết vẽ tranh, chính là 'con nhà người ta' trong mắt người khác.

Cái này giống với Giang Tư Úc kiêu ngạo.

Nhưng sau đó, thiếu niên không còn là thiếu niên hăng hái nữa.

Cậu ta sinh ra trong một gia đình có bệnh di truyền, khi cha mẹ ly dị, vai chính đi theo người mẹ mạnh khỏe. Đến khi người mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ, cha dượng giàu có lại không chịu nuôi cậu ta, cuối cùng cậu ta được đưa về bên người cha ruột.

Sau đó, cậu ta tận mắt chứng kiến người cha vô cùng tốt với cậu chết trên giường bệnh, mà cậu ta cũng bị tra ra là có bệnh di truyền giống như cha ruột.

Cậu ta một mình sống trong thế giới phồn hoa náo nhiệt, mà cuối cùng cũng có ngày cậu ta lặng lẽ tạm biệt cuộc sống.

Giang Tư Úc diễn cảnh khóc rất tốt, cảm giác bùng nổ cũng mạnh, nhưng hắn lại thiếu cái cảm giác bi quan cô độc một mình, hắn có thể bắt chước nhưng lại không thể hòa nhập vào nhân vật.

Giang Tư Úc đã đi một vòng hành lang của bệnh viện, nhìn những người xa lạ khóc đến nỗi không thành tiếng ở trước mặt hắn, bọn họ tiễn đi những người thân thương của cuộc đời mình.

Trong nháy mắt đó, Giang Tư Úc có chút hiểu được, nhưng không đủ.

Sau đó, Giang Tư Úc lấy thân phận tình nguyện viên gia nhập một nhóm phòng bệnh, chăm sóc cho những bệnh nhân không có người thân, nhìn bọn họ cô độc một mình đến những giây cuối cùng của cuộc đời.

Một người bệnh hôm trước còn cười nói với hắn 'ngày mai gặp', đến hôm sau khi Giang Tư Úc đến thì giường bệnh đã không còn ai, hắn nghe hộ sĩ tiếc nuối nói: Ban đêm không cứu được nên đã qua đời.

Cảnh cuối cùng đóng máy bộ phim, Giang Tư Úc tốn hơn nửa tháng mới quay xong.

Ngày quay xong đó, Giang Tư Úc cảm thấy vô cùng tốt, hắn có một loại cảm giác như đã được giải thoát, nhưng qua mấy ngày, hắn nhận ra điều không đúng.

Dường như hắn không thể thoát diễn được.

Giang Tư Úc biết rõ, gia đình của hắn vô cùng hạnh phúc mỹ mãn, sức khỏe ổn định, cha mẹ cũng rất khỏe mạnh, cuộc sống của vai chính và hắn hoàn toàn khác nhau.

Nhưng hắn không thể rũ bỏ cảm giác lo âu, hậm hực và cô độc. Thường xuyên có cảm xúc như vậy khiến hắn lại càng trở lên bi quan.

Cái này khác hoàn toàn với cuộc đời tự do mười chín năm qua của hắn.

Giang Tư Úc không biết giải quyết cảm giác nôn nóng này như thế nào.

Có một đêm, hắn lái xe quay lại thành phố B mà hắn đã ở nửa năm kia, nhưng kia lại không phải phim trường, vai chính cô độc mà hắn đóng đã chết, phim cũng đã sớm chiếu xong.

Giang Tư Úc đi vào ngôi nhà âm u, cảm giác cô độc lại càng phóng đại, hắn đứng trước cửa phòng mà vai chính đã chết kia, hắn tự ngược mà nhớ lại hồi ức 'tử vong' kia.

Bỗng nhiên, trong ánh đèn tối tăm lại có thêm một bóng người.

Giang Tư Úc vĩnh viễn nhớ rõ, ngày đó, Lộ Trạch Thanh đứng trên cầu thang, cẩn thận, hồi hộp hỏi hắn.

"Anh, anh là Giang Tư Úc sao?"

Giang Tư Úc ngẩng đầu, Lộ Trạch Thanh đã muốn chạy tới trước mặt hắn, trong con mắt là sự vui sướng không kìm nén được.

"Sao anh lại quay lại đây?"

"Là để quên thứ gì sao?"

Ngày thường Lộ Trạch Thanh không nói nhiều, cũng ít khi bộc lộ ra cảm xúc như này. Cảm xúc cô độc trong người Giang Tư Úc nháy mắt bị quét đi, trong đáy mắt chỉ còn lại khuôn mặt xinh đẹp kia của Lộ Trạch Thanh.

Nếu không phải tham gia chương trình tình yêu thì Giang Tư Úc cũng không biết Lộ Trạch Thanh sợ ma.

Nghĩ đến buổi tối hôm đó Lộ Trạch Thanh hỏi tên của hắn, Giang Tư Úc lại có chút buồn cười. Hóa ra không phải là đã quên bóng dáng của hắn mà là đem hắn thành thứ mà cậu sợ hãi.

Hắn suy đoán Lộ Trạch Thanh là đi ngang qua khu nhà đó, theo thói quen mà ngửa đầu nhìn, thấy một bóng người đứng ở trước cửa nơi từng là phim trường nên mới đi vào.

Có lẽ Lộ Trạch Thanh đã ở dưới tầng một lúc, xác định đúng tầng và phòng thì mới có gan đi lên tầng không có ánh sáng.

Bởi vì sợ hãi, Lộ Trạch Thanh không dám đi đến quá gần, khi thấy rõ là Giang Tư Úc, cậu mới lại có dũng khí mà đến gần.

Giang Tư Úc rất may mắn, may mắn ở năm 19 tuổi, gặp được Lộ Trạch Thanh 16 tuổi.

------------

Trên bàn cơm, lo lắng Lộ Trạch Thanh cảm thấy xấu hổ, Giang Tư Úc cố ý nói về chuyện khác, rời đi sự chú ý của cậu.

"Em xem Weibo chưa?"

Lộ Trạch Thanh lắc đầu, nghĩ đến cuộc gọi buổi sáng kia, cậu cố nhớ lại nội dung, "Về Từ Tiệp Hành sao?"

"Đúng vậy."

Giang Tư Úc đưa điện thoại cho Lộ Trạch Thanh, Từ Tiệp Hành làm bao nhiêu việc như vậy, cuối cùng cậu ta cũng được lên hot search, nhưng đi cùng với đó là đủ loại tin xấu .

Người từng có vài kim chủ thật ra là Từ Tiệp Hành, cho nên cậu ta cũng đầy ác ý mà suy đoán Lộ Trạch Thanh cùng là một loại người với cậu ta.

Cậu ta ghen ghét 'kim chủ' sau lưng Lộ Trạch Thanh có quyền có thế hơn so với cậu ta, cũng ghen ghét Lộ Trạch Thanh chỉ nhờ một chương trình tình yêu liền nổi tiếng.

Không chỉ có như thế, những nghệ sĩ khác cũng đứng ra tỏ thái độ từng bị Từ Tiệp Hành quấy rầy, vốn chỉ cho là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng lại không dự đoán được có rất nhiều người bị như vậy.

Lộ Trạch Thanh đọc bình luận, vốn dĩ Từ Tiệp Hành cũng không có nhiều fans, cuối cùng đều bị fans quay ngược lại dẫm.

[Mấy năm nay không biết đã làm fans của cái gì nữa?]

[Chơi nhiều như vậy không sợ bị nhiễm bệnh sao?]

[Vịt* tổng tiếp khách nhiều năm nhưng lại không có tài nguyên bằng Lộ Trạch Thanh, chua đến nỗi phải bịa đặt phỉ báng, cũng hay thật.]

(*trai bao....)

[Xứng đáng, loại người không thể đóng phim nữa vì nguyên nhân cá nhân này thì chắc chắn phải đền tiền vi phạm hợp đồng đúng không?]

[Từ Tiệp Hành còn có mặt mũi ở trong giới giải trí sao, nhân lúc còn sớm cút đi, tôi xem ai còn dám muốn vịt tổng?]

[Cứu mạng, muốn biết cảnh diễn của Từ Tiệp Hành có nhiều hay không, có thể ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp không, tôi đang vô cùng sốt ruột.]

Lộ Trạch Thanh không có hứng thú với loại dưa này, nhìn vài lần liền tắt Weibo.

Đến đoàn phim, đạo diễn Chân nói bởi vì vấn đề của Từ Tiệp Hành nên cần phải chọn diễn viên một lần nữa, để không làm chậm tiến độ thì sẽ tạm thời dừng một ngày để chọn diễn viên mới.

Nhưng cũng không phải là không có việc gì cần diễn viên làm, đoàn làm phim nhận một quảng cáo chocolate, dự định sẽ chèn vào một đoạn nhỏ ngoài lề, cho nên ai nên hóa trang thì hóa trang, ai nên thay đồ thì thay đồ.

Quảng cáo là một đoạn kịch ngắn, tuy rằng không liên quan đến cốt truyện nhưng cũng sẽ làm khán giả yêu thích.

Sau khi trang điểm xong, Lộ Trạch Thanh nhận được kịch bản.

Lộ Trạch Thanh có thể hiểu việc làm khán giả không có phản cảm với quảng cáo, nhưng đoạn kịch này... ám chỉ rõ ràng như vậy không có vấn đề gì sao?

Lời kịch cũng chỉ có mấy câu, Lộ Trạch Thanh nhớ rất nhanh.

Chờ Giang Tư Úc cũng chuẩn bị xong, bọn họ được người phụ tránh của nhãn hiệu chocolate đưa đến nơi quay hình.

"Có thể ăn được chocolate không?"

Lộ Trạch Thanh gật đầu.

Người phụ trách là một cô gái hơn hai mươi tuổi, cười rộ lên vô cùng ngọt ngào, có một cảm giác giỏi giang không giống bề ngoài.

"Thầy Lộ cùng thầy Giang cứ diễn theo kịch bản là được, chúng ta thử một lần trước đi? Tôi nhìn xem hiệu quả thế nào."

Lộ Trạch Thanh buông kịch bản, đi vào phạm vi ống kính. Cậu ghé vào lan can, chống cằm, chán chường nhìn phong cảnh bên ngoài.

"Tức giận?"

Quốc sư mặc một thân đồ trắng, đi đến bên cạnh tiểu hoàng tử, "Hôm nay là Thất Tịch."

Tiểu hoàng tử không phản ứng hắn, nghiêng đầu nhìn về nơi khác.

Quốc sư lấy ra một hộp điểm tâm nhỏ, mở nắp.

"Không phải là ta cố ý đến muộn, trên đường đến đây ta đi ngang qua 'Chợt Nhớ', nhìn thấy người làm ở đó nói hôm nay ở đó có một món đồ ngọt đặc biệt gọi là chocolate."

"Bổn hoàng tử ở trong cung thì có cái gì là chưa từng ăn qua?"

"Cái này không giống nhau." Quốc sư ngồi bên cạnh cậu, ghé sát tai tiểu hoàng tử, "Đây là chỉ có thể đưa cho người trong lòng."

Tiểu hoàng tử khựng người lại, trong lòng vô cùng thích thú, lại muốn giả bộ không để ý, không nhìn cái hộp kia.

"Thực sự ăn ngon như vậy?"

"Ăn một cái chẳng phải sẽ biết sao?" Quốc sư cầm lấy chocolate, đưa tới bên môi tiểu hoàng tử.

Chocolate vào miệng, hai mắt của tiểu hoàng tử lập tức sáng lên.

"Vào miệng là tan, ngọt nhưng lại có chút đắng, thơm mà không ngấy."

"Ăn ngon."

"Thích không?" Quốc sư hỏi.

"Thích."

Con mắt của tiểu hoàng tử rốt cuộc lại nhìn về phía hộp đồ ăn, lại phát hiện trong hộp không có gì, miếng chocolate duy nhất đã bị cậu ta ăn rồi.

"Ta hỏi không chỉ là chocolate." Quốc sư nắm cằm tiểu hoàng tử, "Thích sao?"

Tiểu hoàng tử nói lắp một chút, gật gật đầu.

"Nhưng mà mỗi người chỉ có thể mua một cái. Ta còn chưa nếm đâu." Quốc sư lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

"Vậy.... ta đây cũng đi mua cho ngươi."

Tiểu hoàng tử còn không có đứng lên đã bị quốc sư giữ chặt bả vai. "Không cần."

"Nhưng mà ngươi còn không có...... Ưm."

Tiểu hoàng tử mở to hai mắt, trước mặt là khuôn mặt phóng lớn của quốc sư, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi của cậu, đầu lưỡi thử một duỗi chút, ý đồ trộm đi vị ngọt còn lưu lại trong miệng.

"Ừm, ăn ngon."

Quốc sư ngồi thẳng người, như là chưa từng xảy ra chuyện gì, đơn thuần mà đánh giá hương vị chocolate.

"Ta cũng...... rất thích."

"Không chỉ là chocolate." Còn có người trước mắt này.

"OK! Qua!"

"Kịch ngắn cũng chỉ một lần là qua, không hổ là thầy Giang." Người phụ trách xem lại màn hình theo dõi, vừa lòng gật gật đầu, khen, "Nụ hôn này không tồi."

"Đạo diễn Chân nói không sai, ngày thường hai thầy cũng rất nỗ lực." Người phụ trách nói một cách đầy sâu xa, "Xem ra vì quay tốt cảnh hôn, hai thầy cũng lén luyện tập với nhau."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Hai người quay xong phần của mình, tiếp theo đến lượt Thái Tử Phi Tiết Mẫn Mẫn cùng CP của cô, Thái tử chết sớm.

Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh để trợ lý đi hỏi hôm nay còn cần làm gì nữa không, nếu không có thì có thể trở về nghỉ ngơi.

Trong lúc chờ đợi, Lộ Trạch Thanh lấy điện thoại ra, bỗng nhiên cậu nhớ đến bài viết ẩn danh cậu đã lưu lại kia.

Là bài viết xin giúp đỡ của cư dân mạng 'không ăn khổ qua'.

'Không ăn khổ qua' không có bài viết gì khác, chỉ có một câu.

[Tôi cảm thấy đối phương có chút thích tôi, lại cảm thấy đối phương chỉ đang đùa giỡn tôi.]

[L1]: Cuộc sống có ba cái ảo giác: điện thoại vang lên, có người gõ cửa và đối phương thích tôi.

[L2]: Ha ha ha ha ha, tầng trên xấu quá rồi, chủ bài viết cũng chưa nói cái gì, nhỡ đâu không phải là ảo giác thì sao?

[L7]: Tôi vừa từ bên kia đến đây, tại sao bên kia lại đều là chúc phúc 'ở bên nhau', bên đây lại khác biệt hoàn toàn.

Lộ Trạch Thanh chỉ cảm thấy, bên kia là đang nói bài viết cậu đăng kia.

Cậu lướt xuống đọc tiếp, chủ bài viết giải thích ở L11.

[Tôi thích đối phương rất nhiều năm nhưng đối phương không biết. Gần đây đối phương bắt đầu câu dẫn tôi, cụ thể biểu hiện ở, trước khi ngủ muốn cùng tôi.... nói chuyện phiếm.]

Lộ Trạch Thanh: "?" Không có gì nữa?

Lộ Trạch Thanh click mở để xem một mình chủ bài viết, quả thật không có cái gì khác, nhưng chủ bài viết bổ sung một câu.

[Nói chuyện phiếm là một chút lý do mơ hồ, đại khái chính là trước khi ngủ muốn nói chuyện sâu với tôi hơn.]

Lộ Trạch Thanh không biết nói chuyện sâu hắn nói là cái gì, nhưng cậu cũng cảm thấy......có lẽ chủ bài viết này đang bị ảo giác.

Cậu nhìn xuống mấy câu trả lời của chủ bài viết, người này hình như cũng khá 'cứng đầu' giống cậu, khi có người nói hắn không bị ảo giác thì hắn sẽ hưng phấn phân tích.

Nhưng nếu gặp người nói hắn 'suy nghĩ nhiều' thì hắn liền trực tiếp nhảy qua.

Lộ Trạch Thanh cảm thấy chủ bài viết này rất thú vị, cậu cũng bình luận.

[Tỉnh đi, có lẽ đối phương chỉ nói chuyện phiếm với anh thôi.]

Chưa đến hai phút, Lộ Trạch Thanh liền nhận được câu trả lời của chủ bài viết.

[Chủ bài viết]: Không phải nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm thâm sâu!!

Lộ Trạch Thanh: "." Cho nên khác nhau là?

[Sâu bao nhiêu?]

[Chủ bài viết]: Cái đó lại không thể nói với cậu được.

Lộ Trạch Thanh: "............"

[Đối phương nói là có hảo cảm với anh? Hay là nói muốn tìm đối tượng?]

[Chủ bài viết]: Quả thật là nói qua muốn tìm đối tượng, hơn nữa đối phương cũng đối xử với tôi khác với những người khác, cứ cho là không thích tôi, cũng có thể là.... có chút hảo cảm?

Lộ Trạch Thanh trầm mặc, trong nháy mắt cậu liền nhớ tới người mà Giang Tư Úc yêu thầm kia.

Đều là yêu thầm, xem ra chủ bài viết không bị ảo giác, đối phương quả thật là đang đùa giỡn chủ bài viết. Lộ Trạch Thanh quyết định khuyên vị này không cần lún quá sâu.

[Nếu đối phương có hảo cảm với anh thì sẽ ám chỉ hoặc thể hiện rõ ràng với anh, nếu không làm cái gì mà chỉ nói chuyện phiếm với anh thì có lẽ anh chỉ là một cái lốp xe dự phòng thôi.]

[Chủ bài viết]: Tôi không thích lời nói của cậu, không nói chuyện nữa.

Lộ Trạch Thanh: "......"

Thật cố chấp.

Lộ Trạch Thanh đang muốn trả lời tiếp, cậu lướt mắt lên liền nhìn thấy Giang Tư Úc ngồi đối diện đang khá bực bội.

"Anh bị làm sao vậy?"

"Không có gì, gặp được một người......" Giang Tư Úc suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra từ thích hợp để miêu tả, "Thôi, người đó không quan trọng."

Lộ Trạch Thanh nghĩ đến đầu tiên chính là người mà Giang Tư Úc thích.

"Có phải người đó làm anh không vui không?"

Trọng điểm của Lộ Trạch Thanh đặc biệt đặt trên 'người đó', Giang Tư Úc không nghe ra, trọng điểm của hắn lại ở bốn chữ sau, "Đúng vậy."

"Làm anh không vui thì anh bỏ người đó đi."

"Em nói đúng."

Giang Tư Úc nhanh chóng kéo đen người kia, không nhận tin nhắn của người kia nữa.

Lộ Trạch Thanh thấy Giang Tư Úc tán thành lời cậu nói, tuy rằng người thầm thích đôi khi sẽ nói vài lời tức giận, sau đó lại càng chờ mong hơn nhưng đây là một cơ hội tốt để cạy góc tường.

"Người đó chỉ biết chọc thầy Giang khổ sở thôi." Lộ Trạch Thanh tỏ ra vô cùng thiện chỉ, "Không giống tôi."

"Sẽ kể chuyện trước khi ngủ cho thầy Giang vui vẻ."

____________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Giang: Là cái loại chưa kể chuyện xong đã tự ru mình ngủ trước sao?

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.