Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 85




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Anh, sao anh lại đến đây?"

Lộ Trạch Thanh cảm thấy chột dạ, gần như cậu văng ra khỏi người Giang Tư Úc.

"Tới thăm ban." Thích Trạch Vũ mặt vô biểu tình mà âm dương quái khí, "Vừa vặn liền gặp được em...... vô cùng chuyên nghiệp đóng phim."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Đạo diễn Hứa đứng một bên cũng nhận ra điều không đúng, gãi gãi đầu đứng tại chỗ, vốn là muốn kéo đầu tư, tại sao Thích tổng lại không vui như vậy?

Thích Trạch Vũ không nói gì trước mặt mọi người, ánh mắt anh ta sâu xa mà dừng trên người Giang Tư Úc. Đạo diễn Chân nhẹ nhàng bước đến, "Thích tổng, chào mừng anh đến đoàn làm phim. Đường xa đến đây, anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

"Không cần."

Thích Trạch Vũ từ chối tiếp đón, anh ta nhìn về phía Lộ Trạch Thanh.

"Đợi lát nữa còn quay không?"

"Có ạ."

Đạo diễn Chân cong môi cười, "Không vội quay phim, nếu Thích tổng có việc tìm Trạch Thanh thì cảnh này có thể quay sau."

"Không có việc gì, tôi chỉ đến đây xem một chút thôi." Thích Trạch Vũ thu hồi tầm mắt, vẻ mặt hững hờ, "Không cần phải vây quanh tôi, mọi người cứ tiếp tục làm việc đi."

Thích Trạch Vũ là ngồi xe đến đây, không có chuyến bay nào bay thẳng từ thành phố A đến thành phố K nên anh ta ngồi xe đến thành phố C thăm ban, sau đó lại từ thành phố C đến thành phố K.

Đạo diễn Chân cũng không khách khí với Thích Trạch Vũ, "Được, vậy chúng tôi tiếp tục quay phim, Thích tổng muốn ở lại xem một chút hay là để tôi bảo người đưa cậu đi tham quan?"

"Tổ B đang quay ở bên cạnh, không bằng tôi đưa Thích tổng đến tổ B quan sát?" Đạo diễn Hứa không ngừng gật đầu.

Ông ta chỉ là một đạo diễn bình thường, không giống như đạo diễn Chân xuất thân từ giới nhà giàu, ông ta không biết nhiều bí mật của nhà giàu, chỉ cảm thấy không khí giữa Lộ Trạch Thanh và Thích tổng vô cùng kì lạ.

Lộ Trạch Thanh nhìn giống như còn có chút sợ Thích Trạch Vũ.

"Không, tôi ở đây được rồi."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Giang Tư Úc: "......"

Thích Trạch Vũ ở đây không ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp nhưng lại kiểm tra tinh thần Lộ Trạch Thanh, quay cảnh hôn trước mặt anh trai mình, nghĩ đến thì luôn cảm giác rất kì lạ.

"Đạo diễn Chân, đạo diễn Hứa, đạo cụ cùng camera đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu."

"Được, vậy bắt đầu thôi."

Mọi người thay đổi vị trí, Lộ Trạch Thanh yên lặng đi bên cạnh Thích Trạch Vũ, cậu cẩn thận nói sang chuyện khác.

"Anh, anh ngồi xe đến đây sao?"

"Ừm." Thích Trạch Vũ không nóng không lạnh mà lên tiếng.

Rốt cuộc là ở đoàn phim, lại đang có người ngoài, Thích Trạch Vũ không nói gì với Lộ Trạch Thanh, có chuyện gì đương nhiên là hai anh em đóng cửa lại nói.

"Anh ở lại đây mấy ngày vậy?"

"Muốn đuổi anh đi?"

"Không có." Lộ Trạch Thanh ngoan ngoãn mà cười cười, "Em quan tâm hành trình của anh thôi."

"Ngày mai anh liền đi."

"Nhanh như vậy?" Lộ Trạch Thanh lại hỏi, "Hôm nay anh mới đến đây sao?"

"Đúng."

Đạo diễn Hứa đi ở phía sau cùng, yên lặng quan sát hai người, không dám nói chen vào. Ông ta chỉ nghi hoặc quan hệ của hai người, rốt cuộc là quan hệ tốt hay xấu?

Nghe như chỉ là trò chuyện xã giao nhưng Lộ Trạch Thanh một câu lại một câu 'anh', Thích tổng lạnh lùng nhưng đều sẽ trả lời, nếu là người không quan trọng thì chắc chắn một ánh mắt Thích tổng cũng sẽ không cho.

Thấy đoàn người đi đến hướng này, các diễn viên đang nghỉ ngơi đều đứng lên.

"Đạo diễn Chân, đạo diễn Hứa."

"Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Thích tổng."

"Chào Thích tổng."

Nhân viên công tác và các diễn viên nhiệt tình chào hỏi, Thích Trạch Vũ gật đầu, không nói gì. Cái này càng làm cho đạo diễn Hứa khẳng định, quan hệ của Thích Trạch Vũ và Lộ Trạch Thanh vô cùng thân thiết.

"Đạo diễn Hứa, sao Thích tổng lại đến đoàn làm phim của chúng ta? Là tới đầu tư sao?" Mấy diễn viên kéo đạo diễn Hứa qua, một bên nhỏ giọng hỏi.

"Đúng, Thích tổng thích yên tĩnh, mấy người đừng quấy rầy cậu ta là được." Lời này của đạo diễn Hứa là nói cho mấy diễn viên không an phận nghe.

Ông ta đã vào mấy đoàn phim, biết có một vài diễn viên bề ngoài ngoan ngoãn nhưng nếu có cơ hội tiếp xúc với người có địa vị thì sẽ tìm mọi cách để dây dưa làm quen.

Nếu chỉ làm quen thôi thì không sao, bọn họ cũng không quản được nhiều như vậy, nhưng nếu làm quá chọc giận nhà đầu tư thì đó chính là ảnh hưởng đến cả đoàn làm phim.

"Đã biết."

Từ Tiệp Hành nghe hiểu nhanh nhất, nhưng tầm mắt cậu ta không rời khỏi người Thích Trạch Vũ.

Kim chủ gần đây đã bắt đầu chán cậu ta, cũng lười liên lạc. Cậu ta ở bên cạnh đối phương vài tháng nhưng chỉ nhận được đến một nhân vật nam số 5, cậu ta còn ngại phí thời gian.

Từ Tiệp Hành biết Giang Tư Úc không dễ tiếp cận nhưng cậu ta vẫn muốn thử xem. Cậu ta cũng không hy vọng xa vời có thể được bao dưỡng. Trong giới Giang Tư Úc không có tai tiếng gì, Từ Tiếp Hành cho rằng loại 'giữ mình trong sạch' này là bởi vì bối cảnh đủ lớn nên tài khoản marketing và phóng viên mới không dám đưa tin.

Nếu có thể bị ngủ, cho dù chỉ là một lần thì chắc chắn 'phí bịt miệng' cũng sẽ vô cùng nhiều.

Nhưng cậu ta cũng không cố chấp treo lên một cái cây Giang Tư Úc này, cậu ta biết Giang Tư Úc chướng mắt mấy nghệ sĩ nhỏ như bọn họ.

Từ Tiệp Hành đang muốn tìm một cơ hội tiếp cận Thích Trạch Vũ thì liền thấy nhân viên công tác chuyển đến mấy thùng nước, còn có không ít trái cây cùng đồ ăn vặt.

"Thích tổng rất hào phóng, cho người mua nhiều đồ như vậy."

Từ Tiệp Hành lấy một chai nước khoáng từ trong thùng, đi về phía Thích Trạch Vũ.

"Thích tổng, mời uống nước."

Thích Trạch Vũ còn không chưa nói gì, trợ lý đứng một bên đã mở miệng.

"Cảm ơn, Thích tổng của chúng tôi không uống nước khoáng."

Từ Tiệp Hành cũng không xấu hổ, cười cười nói. "Tôi chỉ là muốn cảm ơn Thích tổng."

Thích Trạch Vũ không nói tiếp.

Tầm mắt của anh ta dừng trên người Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc. Thích Trạch Vũ không hiểu đóng phim, nhưng anh ta nhìn ra được Trạch Thanh diễn thật sự tự nhiên.

Vốn dĩ Thích Trạch Vũ muốn đi luôn, anh ta lo lắng mình ở đây sẽ khiến Lộ Trạch Thanh cảm thấy không được tự nhiên. Anh ta cảm thấy mình đã xem nhẹ sự nghiêm túc của Lộ Trạch Thanh đối với sự nghiệp.

Tuy rằng hồi nhỏ Lộ Trạch Thanh có chút nghịch ngợm nhưng cậu sẽ vô cùng nghiêm túc với chuyện mình thích, cũng đặc biệt có kiên nhẫn. Thích Trạch Vũ nhớ đến lúc Lộ Trạch Thanh mới ba tuổi, cậu nói muốn học vũ đạo với Lộ Niệm Sơ.

Không chỉ là Thích Trạch Vũ, cả nhà không có ai tin tưởng nhiều.

Tuy rằng Lộ Trạch Thanh có thể ghi nhớ động tác rất nhanh nhưng động tác cũng không đủ tiêu chuẩn, chỉ là tứ chi phối hợp, hơn nữa vì trí nhớ tốt nên sẽ bắt chước nhiều hơn. Nhưng điều này cũng không thể hiện Lộ Trạch Thanh có thể kiên trì, bọn họ đều cho rằng Lộ Trạch Thanh chỉ là một phút ngẫu hứng.

Kiến thức cơ bản buồn chán cũng đủ bào mòn hứng thú của Lộ Trạch Thanh, hơn nữa kiến thức cơ bản rất nặng nề, nhưng cả nhà cũng không đả kích sự tích cực của cậu, thỉnh thoảng mọi người lại đánh đố, đoán xem mấy ngày thì Lộ Trạch Thanh đánh mất ý tưởng này.

Ngoài dự đoán chính là, Thanh Thanh không chỉ kiên trì học hỏi mà còn được giáo viên vũ đạo khen rất nhiều lần. Lộ Trạch Thanh là người nhỏ tuổi nhất trong lớp nhưng cũng là đứa trẻ kiên trì nhất. Có rất nhiều đứa trẻ được đưa đến đây học, ngoại trừ bị cha mẹ cưỡng bách đến đây học thì phần lớn trẻ con đều không muốn kiên trì học.

Nếu không phải sau đó bị lừa bán thì có lẽ Thanh Thanh sẽ vẫn luôn tiếp tục học vũ đạo.

"Thích tổng."

Từ Tiệp Hành đứng ở một bên yên lặng quan sát phản ứng của Thích Trạch Vũ, cậu ta thấy Thích Trạch Vũ nhíu mày nhìn về phía Lộ Trạch Thanh đang quay phim, đáy lòng lập tức có suy đoán.

"Sao cậu vẫn còn chưa đi?" Thích Trạch Vũ cau mày, nhìn về phía Từ Tiệp Hành đang đứng bên cạnh.

Từ Tiệp Hành khựng người, cậu ta không trả lời câu này, giả vờ như không biết.

"Trạch Thanh và thầy Giang thật sự rất xứng đôi." Từ Tiệp Hành giả vờ như rất thân thiết với Lộ Trạch Thanh, cậu ta cười trêu ghẹo, "Ngày thường hai người họ ở đoàn làm phim cũng như vậy, chúng tôi cũng chỉ biết ăn cơm chó."

Quả nhiên, lông mày Thích Trạch Vũ càng nhíu chặt hơn.

Từ Tiệp Hành cảm thấy cậu ta đoán đúng rồi.

Thích tổng chính là vì Lộ Trạch Thanh mà đến, cũng không biết ngoại trừ gương mặt thì Lộ Trạch Thanh có cái gì đáng giá để hai người vì cậu ta để bụng?

"Anh."

Không chờ Từ Tiệp Hành mở miệng, Lộ Trạch Thanh quay xong phim liền đi đến bên cạnh Thích Trạch Vũ, cậu làm như không nhìn thấy Từ Tiệp Hành.

"Anh muốn đi ăn cơm cùng nhau không?"

"Được."

Giang Tư Úc đứng cạnh Lộ Trạch Thanh hai ba bước, rõ ràng Thích Trạch Vũ cố ý đến đây tìm Thanh Thanh, ở thành phố A hắn mặt dày cọ cơm còn chưa tính, lúc này hắn không dám đề nghị đi ăn cùng với hai người họ.

Nhưng hắn không nói ra thì lại có người đề cập đến.

"Thích tổng đường xa mà đến, đương nhiên là chúng tôi phải mời khách." Đạo diễn Chân mỉm cười, "Không biết Thích tổng có cho tôi mặt mũi không?"

Đạo diễn Chân đã nói như vậy, đương nhiên là muốn đào thêm một chút đầu tư từ Thích Trạch Vũ, ai sẽ ngại tài chính nhiều? Hợp tác chính là nên ở trên bàn tiệc nói, "Vừa lúc, cũng làm Thích tổng hiểu biết hơn về đoàn phim của chúng tôi."

"Đề nghị này không tồi." Phong Mặc không biết chui ra từ đâu, trên mặt đầy ý cười, "Đi cùng nhau thì mới càng náo nhiệt."

Có cái điều hòa là Phong Mặc này, cuối cùng tất cả mọi người đều lôi kéo đi cùng nhau.

Đạo diễn Chân đã sớm đặt bàn.

Sau khi nói tên, người phục vụ dẫn họ đi vào.

Tổng cộng ba cái bàn lớn, đủ 30 người ngồi, mỗi cái bàn lại có bình phong ngăn cách. Người phục vụ hỏi, "Xin hỏi có muốn bỏ bình phong đi không?"

Bình thường công ty nhiều người sẽ lựa chọn bỏ tấm bình phong đi để tiện giao lưu nói chuyện. Nhưng nếu có thêm nhóm lãnh đạo thì lãnh đạo sẽ thường ngồi một bàn, còn nhân viên bình thường ngồi ở bàn khác.

"Không cần đâu."

Đạo diễn Chân là mời Thích Trạch Vũ ăn cơm, còn người trong đoàn phim thì có vài nhân vật phụ quan trọng và nhân viên công tác. Trợ lý và tài xế thì ngồi ở bàn ngoài cùng nhưng bọn họ không thể uống rượu.

Bởi vì còn phải lái xe sau khi ăn xong.

Có nhiều nghệ sĩ ở đây nên vẫn cần sự riêng tư.

"Được, xin hỏi là gọi món luôn sao?"

Đạo diễn Chân gật đầu.

Không lâu sau, người phục vụ đem đến sáu cuốn thực đơn, người phục vụ rất có ánh mắt đưa cho chủ bàn ba cuốn, bên kia hai cuốn, bàn ngoài cùng của trợ lý và tài xế một cuốn.

Đạo diễn Chân đưa một cuốn cho Thích Trạch Vũ, một cuốn đưa cho Giang Tư Úc, một cuốn khác đưa cho biên kịch ở đối diện.

"Mọi người cứ gọi món trước đi, tôi đi ra bên ngoài một chút." Đạo diễn Chân đi ra ngoài, mấy nghệ sĩ ngồi ở bàn giữa sôi nổi chào hỏi, "Đạo diễn Chân."

"Món ăn cái gì thì cứ gọi, đồ uống hay rượu gì cũng được, bữa hôm nay tôi mời."

"Cảm ơn đạo diễn Chân."

"Cảm ơn chị Chân."

Đạo diễn Chân là một người khéo léo, thái độ đối với trợ lý của nghệ sĩ và tài xế cũng vô cùng tốt, cô cũng nói với mọi người ngồi bàn bên ngoài.

"Mọi người muốn ăn gì thì cũng không cần khách khí, có thể uống nước trái cây nhưng không được uống rượu đâu nha."

"Cảm ơn đạo diễn Chân."

"Yên tâm đi đạo diễn, tôi sẽ giám sát bọn họ."

"Cười chết, cậu là người thích uống rượu nhất trong số chúng ta đấy, rốt cuộc là ai giám sát ai?"

Không khí giữa trợ lý và tài xế vô cùng hòa hợp, đạo diễn Chân cười cười, đi qua bàn giữa chuẩn bị đi vào bàn chính thì bị Từ Tiệp Hành gọi lại.

"Đạo diễn Chân."

"Làm sao vậy?" Đạo diễn Chân dừng lại.

Từ Tiệp Hành cắn môi, "Điều hòa ở chỗ này có chút lạnh, tôi có thể ngồi vào bàn trong không?"

Cậu ta dám nói như vậy, là xác định bên trong còn có một vị trí trống.

Nhạc Cảnh cùng Tiết Mẫn Mẫn đều là hai nghệ sĩ hạng ba, đã quay rất nhiều kịch bản, Từ Tiệp Hành tự biết tư lịch của cậu ta không bằng, nhưng Lộ Trạch Thanh và Kim Đình đều là người mới, dựa vào cái gì mà hai người họ lại được ngồi vào bàn chính.

"Cậu rất lạnh sao?" Một nữ diễn viên ngồi bên cạnh thấy vậy thì quan tâm, "Nếu không thì để người phục vụ điều chỉnh điều hòa lại?"

Từ Tiệp Hành không dám biểu hiện quá rõ ràng, trong lòng thầm mắng một câu nhiều chuyện.

Đạo diễn Chân biết Từ Tiệp Hành không phải là một người an phận, nhưng cô không chọc thủng cậu ta, ánh mắt cô mang theo sự cảnh cáo, lời nói lại ôn nhu, "Đợi lát nữa khi người phục vụ đến đây thì tôi sẽ bảo lại."

Từ Tiệp Hành còn muốn nói cái gì nhưng đạo diễn Chân đã xoay người đi vào bàn trong.

"Anh, anh thật sự muốn đầu tư bộ phim này?"

Lộ Trạch Thanh ngồi bên cạnh Thích Trạch Vũ, đây là vị trí đạo diễn Chân sắp xếp, đoàn phim chỉ có cô và Giang Tư Úc là biết thân phận của Lộ Trạch Thanh.

"Đúng."

Hai người nói chuyện nhỏ giọng, Lộ Trạch Thanh lại hỏi.

"Bởi vì em sao?"

"Cũng không hoàn toàn."

Ban đầu quả thật là vì Lộ Trạch Thanh, nhưng sau đó anh ta cũng có tính toán mở rộng kinh doanh sang lĩnh vực mới.

Đương nhiên, để Thích Trạch Vũ yên tâm đầu tư cũng là vì chiêu bài hình người Giang Tư Úc ở đây.

19 tuổi Giang Tư Úc mới có bộ điện ảnh đầu tiên của mình, mấy năm sau hắn cũng nhận vài bộ phim, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng đoàn đội của Giang Tư Úc vô cùng có ánh mắt, chỉ cần là kịch bản mà Giang Tư Úc nhận thì chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Trước khi đầu tư Thích Trạch Vũ đã điều tra qua, có rất nhiều công ty chuẩn bị đầu tư và đã đầu tư vào bộ phim này, còn có không ít người quen.

Đại thiếu gia Thẩm Tri Ngộ nhà họ Thẩm, đại thiếu gia Trần Minh Phỉ nhà họ Trần, còn có mấy người từng hợp tác với anh ta, đều là nhìn vào giá trị của Giang Tư Úc, rất nhiều người căn bản không hiểu biết về ngành sản xuất phim ảnh.

"Anh à, thật ra anh có thể đầu tư nhiều một chút." Lộ Trạch Thanh nghiêm túc phân tích.

"Em đã xem qua cuốn tiểu thuyết này, fans nguyên tác có rất nhiều, chỉ duy nhất tác phẩm đã rất nổi tiếng rồi. Mấy năm gần đây kịch bản nam nam rất nổi tiếng, có thể mang đến độ hot. Còn có thầy Giang ở kia, hơn nữa....." Lộ Trạch Thanh khựng người, hơi xấu hổ mà không nói nữa.

Chủ yếu là sợ làm Thích Trạch Vũ tức giận.

"Hơn nữa cái gì?"

"Fans CP của em và thầy Giang cũng khá nhiều."

Thích Trạch Vũ: "............"

"Fans CP từ cảnh hôn." Thích Trạch Vũ nhướng mày.

Lộ Trạch Thanh: "...... Không phải như anh nghĩ đâu."

Thích Trạch Vũ lẳng lặng mà nhìn cậu, "Ừm, vậy đó là loại nào? Em nói đi, anh ngồi nghe em bịa."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Được rồi.

Lộ Trạch Thanh lựa chọn nhảy qua chủ đề này.

"Thích tổng và Trạch Thanh của chúng ta nói thầm với nhau chuyện gì vậy?" Đạo diễn Chân trở lại vị trí, cười hỏi, "Đừng quên gọi món nha, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện."

Tuy Kim Đình và Nhạc Cảnh là người hoạt bát nhưng cũng không tìm được cơ hội để nói chuyện.

"Không nghĩ đến Trạch Thanh còn quen biết Thích tổng."

Nhạc Cảnh không bất ngờ lắm.

Cậu ta từng đến biệt thự của Lộ Trạch Thanh, vừa nhìn thấy là biết không phải thiếu tiền, còn có quần áo của Lộ Trạch Thanh, tùy tiện lấy ra một cái thì cũng phải là sáu con số. Cậu ta không biết gia cảnh của Lộ Trạch Thanh như thế nào nhưng cậu ta có rất nhiều bạn bè phú nhị đại.

"Không có gì hiếm lạ, không phải cậu còn đang ngồi cùng bàn cơm với Thích tổng hay sao?" Nhạc Cảnh nói đùa.

"Cũng đúng." Kim Đình cười cười, "Nói ra thì tôi còn ngồi cũng bàn cơm với nhà giàu số một thành phố A đó."

Lộ Trạch Thanh không có cố ý che giấu thân phận em trai của Thích Trạch Vũ, nhưng cũng không có khả năng gặp người liền nói Thích Trạch Vũ là anh của cậu, cậu là con ruột nhà họ Thích. Cho nên người không hiểu rõ vẫn rất tò mò quan hệ của hai người họ.

Không lâu sau, đồ ăn và rượu đều được đưa lên.

Chờ mọi người bắt đầu ăn, đạo diễn Chân nâng ly mời mọi người, còn uống một ly với Thích Trạch Vũ. Mấy phút sau, Giang Tư Úc cũng cầm chén rượu, "Tôi kính Thích đại ca một ly."

Nếu là ăn riêng thì Thích Trạch Vũ sẽ âm dương quái khí vài câu, nhưng hiện tại mọi người đều ở đây, anh ta vẫn là nên cho Giang Tư Úc một chút mặt mũi, phối hợp uống một ngụm.

Giang Tư Úc cũng không thèm để ý, đứng ở góc độ của Thích Trạch Vũ thì quả thật là không vui được, nếu hắn là Thích Trạch Vũ thì có lẽ hắn sẽ càng bày ra vẻ khó chịu hơn.

Nói chuyện phiếm vài câu, rất nhanh liền đi vào chủ đề chính, đạo diễn Chân đi thẳng vào vấn đề hỏi. "Thích tổng tính toán đầu tư bao nhiêu?"

Đạo diễn Chân không chỉ là đạo diễn mà còn là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, cô cũng là người lấy được bản quyền kịch bản này.

Thích Trạch Vũ cũng không rõ nói, hỏi lại một câu, "Vậy phải xem lúc sau sẽ được bao nhiêu phần."

Hai người nói chuyện chính sự, những người khác trên bàn cơm vùi đầu ăn, đạo diễn Chân nâng nâng cằm, ám chỉ biên đạo và đạo diễn Hứa thuyết phục một phen.

"Để tôi lột cho em một cái chân cua."

Giang Tư Úc đứng ngoài cuộc, ở dưới mí mắt Thích Trạch Vũ nói chuyện với Lộ Trạch Thanh.

"Cảm ơn."

Vị ngọt của cua lan tràn trong miệng, hai người một người lột, một người ăn, không khí hòa hợp vô cùng khác biệt với những người khác trên bàn ăn.

Thích Trạch Vũ ho nhẹ một tiếng.

Lộ Trạch Thanh lập tức ngồi thẳng thân mình, vô tội mà nhìn về phía Thích Trạch Vũ, "Làm sao vậy ạ?"

"Thu liễm một chút."

"Vâng."

Lộ Trạch Thanh rất vâng lời, nhưng cậu chỉ chịu được một lúc rồi lại bắt đầu nói chuyện với Giang Tư Úc, hai cái đầu ngày càng dựa gần nhau. Thích Trạch Vũ nhìn hai người một cách lạnh lùng, anh ta không biết hai người này suốt ngày ở bên nhau thì lấy đâu ra lắm chuyện để nói như vậy.

Phong Mặc tràn đầy ý cười, nhìn Thích Trạch Vũ, "Có phải là quản quá 'chặt' không?"

Thích Trạch Vũ lười phản ứng anh ta, cuối cùng cũng thỏa thuận xong hợp tác với đạo diễn Chân, bữa cơm cũng ăn xong.

Từ Tiệp Hành vẫn luôn lặng lẽ chú ý tình huống ở bàn trong, cậu ta thấy âm thanh bên trong ngừng một lúc, cảm thấy có lẽ thời gian đã không sai biệt lắm. Có kinh nghiệm lần trước, lần này cậu ta cũng không một mình xông lên trước nữa.

"Nói thành công chuyện đầu tư rồi, chúng ta có nên vào trong kính Thích tổng một ly không?"

"Không tốt lắm đi, không phải là đạo diễn Hứa nói Thích tổng không thích bị làm phiền sao?"

Từ Tiệp Hành dẫn dắt từng bước.

"Đây đâu phải là làm phiền, Thích tổng là nhà đầu tư, chúng ta kính rượu cũng là một phương thức bày tỏ sự tôn trọng."

"Đạo diễn nói 'không thích bị làm phiền' có lẽ là chỉ 'lì lợm la li.ếm'."

Có vài người bị cậu ta thuyết phục, nhưng cũng có vài người cảm thấy không cần phải vội vàng như vậy, càng tỏ ra như là có ý đồ riêng gì vậy.

Hai bên mỗi người một ý.

Còn có người cảm thấy hai bên đều có lý, không biết là nên nghe ai. Từ Tiệp Hành là người đầu tiên đứng lên, "Có ai muốn đi cùng tôi không?"

"Tôi đi."

"Tôi cũng đi."

"Cậu có đi hay không?"

......

Cuối cùng bốn người Từ Tiệp Hành đi vào bàn trong, "Thích tổng, đạo diễn Chân, đạo diễn Hứa...... Chúng tôi kính mọi người một ly."

Không khí đột nhiên đọng lại.

Ánh mắt đạo diễn Chân khẽ nhúc nhích, nhìn lướt qua Từ Tiệp Hành, đáy lòng cô mắng to một câu đồ ngốc, trên mặt còn phải vì nghệ sĩ trong đoàn phim của chính mình giải quyết hậu quả.

"Cũng không còn nhiều rượu, uống xong ly này thì cũng nên kết thúc bữa ăn thôi nhỉ? Sáng mai Thích tổng còn phải lên máy bay, vậy thì không nên tốn nhiều thời gian của Thích tổng nữa."

Lúc này Thích Trạch Vũ mới bưng chén lên nhấp một ngụm.

Rất có lệ, cũng coi như là nể tình phối hợp.

Tài xế và trợ lý đã đi ra trước lấy xe, chờ đoàn người đi ra thì đoàn xe bắt đầu chuyển bánh.

"Anh, hôm nay anh ở chỗ nào?"

"Trên tầng hai còn có phòng trống, anh cũng đừng ở khách sạn."

"Sáng mai còn phải lên máy bay, nếu anh ở biệt thự thì ngày mai trợ lý lại phải lái xe từ khách sạn đến, như vậy cũng quá phiền phức."

Lộ Trạch Thanh nghĩ cũng thấy đúng, "Vậy sáng mai em không thể đi tiễn anh được, sáng mai em có cảnh quay."

"Không cần em đưa." Thích Trạch Vũ nói, "Không phải mấy ngày nữa sẽ về trường học sao? Anh đi cùng em."

"A?" Lộ Trạch Thanh sửng sốt một chút, "Em quay về trường học báo danh, không cần......"

Tất nhiên là Thích Trạch Vũ đã hạ quyết tâm, Lộ Trạch Thanh cũng không nói thêm được gì, cũng không phải là không muốn Thích Trạch Vũ đi với cậu mà cậu chỉ cảm thấy như vậy khá phiền toái.

"Được, vậy anh đi công tác xong thì nhớ nói với em một tiếng."

"Em sẽ đến trước một đêm."

Hai người hẹn xong thời gian thì cũng đến lúc phải đi, Thích Trạch Vũ ngăn lại Giang Tư Úc.

"Có mấy câu muốn nói cùng Giang ảnh đế, không biết có tiện không?"

"Đương nhiên."

Lộ Trạch Thanh không biết hai người muốn nói gì, vì cái gì còn muốn tránh cậu, Lộ Trạch Thanh lại sợ Thích Trạch Vũ làm khó Giang Tư Úc, "Anh, anh đừng......"

Lời nói còn chưa nói ra thì đã bị ánh mắt của Thích Trạch Vũ ép trở về.

"Không có việc gì." Giang Tư Úc nhận thấy được Lộ Trạch Thanh muốn bảo vệ hắn, ý cười trên khóe miệng đều không giấu được, "Tôi nói chuyện vài câu với anh trai em."

Hai người không rời đi lâu lắm, vài phút liền trở về.

"Anh đi đây, buổi tối nhớ ngủ sớm, đừng thức khuya." Thích Trạch Vũ lại không quá yên tâm mà dặn dò một câu, "Anh sẽ bảo Giang Tư Úc nhìn chằm chằm em."

Lộ Trạch Thanh:???

Cậu nghe được cái gì vậy?

Vì cái gì mà chỉ có vài phút mà thái độ của Thích Trạch Vũ đối với Giang Tư Úc thay đổi nhanh như vậy?"

Sao Giang Tư Úc đột nhiên biến thành 'tai mắt' của anh trai cậu?

"Anh à, yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc Thanh Thanh thật tốt."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Hoàn toàn không biết gì cả - Lộ Trạch Thanh, cuối cùng bị Giang Tư Úc đẩy lên xe.

"Đi thôi, đi trở về."

"Anh tôi nói cái gì với anh?"

"Bí mật." Tâm trạng Giang Tư Úc vô cùng tốt, hắn bắt đầu chọc Lộ Trạch Thanh.

"Có cái gì mà tôi không thể nghe sao?"

"Không được đánh đố." Lộ Trạch Thanh quay đầu đi, giả vờ như không tò mò. Không đến ba phút, cậu lại quay đầu nhìn Giang Tư Úc, "Mau nói đi."

Lông mi Giang Tư Úc run rẩy, đuôi mắt cong cong, trong con ngươi có chút ánh sáng, tất cả trong mắt đều là ý cười.

"Cười cái gì?"

Lộ Trạch Thanh khó hiểu.

"Anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc anh tôi nói cái gì với anh?"

"Anh của em nói......"

Lộ Trạch Thanh lập tức ngồi nghiêm túc, khóe môi Giang Tư Úc khóe nhếch lên.

"Không thể nói cho em."

Lộ Trạch Thanh: "...... Anh lại chơi tôi?"

Vẻ mặt Giang Tư Úc vô tội, "Chính anh của em nói ' không thể nói cho em '."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Cậu quay mặt đi, không phản ứng với Giang Tư Úc nữa. Giây tiếp theo, bả vai trầm xuống, đầu của Giang Tư Úc đặt lên đầu vai cậu.

"Ngứa."

Mái tóc mềm mại lướt qua cổ Lộ Trạch Thanh, cậu hơi trốn đi nhưng lại không đẩy được Giang Tư Úc ra.

"Thanh Thanh."

"Vừa rồi em cũng nghe rồi đó, anh em bảo tôi phải chăm sóc em."

"Tôi không nghe thấy."

"Không nghe thấy thì em cũng phải do tôi quản."

Ngữ điệu của Giang Tư Úc hơi cao lên, chính Lộ Trạch Thanh cũng cảm thấy tâm trạng đêm nay của Giang Tư Úc rất tốt. Cậu càng tò mò rốt cuộc Thích Trạch Vũ đã nói cái gì với hắn.

"Cầm chổi lông gà nhưng lại nghĩ là cờ chỉ huy?"

Giang Tư Úc hỏi lại, "Vì sao lại không phải là phụng chỉ hành sự?"

"À."

"Thanh Thanh, em có phát hiện...... em không bài xích tôi đến gần em không?"

Lộ Trạch Thanh: "?"

Giang Tư Úc trầm mặc một cái chớp mắt, thở dài, "Vừa rồi anh của em nói với tôi hai việc."

"À." Lộ Trạch Thanh lạnh nhạt đáp lại, "Không muốn nói cũng đừng gợi ra sự tò mò của tôi."

"Anh ấy hỏi tôi có phải là thật sự thích em không?"

Lộ Trạch Thanh dừng lại.

Giang Tư Úc không ngước mắt, như cũ dựa vào vai Lộ Trạch Thanh, hắn dùng một loại ngữ khí nhẹ nhàng thuật lại, nhưng đáy lòng hắn lại rất hồi hộp, liền hô hấp đều chậm hơn, sợ bỏ lỡ câu trả lời của Lộ Trạch Thanh.

"Tôi còn đang hỏi sao tự nhiên hai người lại hòa giải, có phải là anh ấy và anh đã trộm có hiệp nghị gì rồi hay không?"

"Hiệp nghị gif?"

"Chính là...... Hiệp nghị CP biến thành liên hôn thương nghiệp?"

Giang Tư Úc: "."

"Đúng vậy, anh của em muốn chúng ta ngày mai liền công khai, ngày kia liền đăng ký kết hôn." Giang Tư Úc vừa tức giận vừa buồn cười, bắt đầu nói hươu nói vượn, "3 năm ôm hai, 5 năm ôm ba."

"Anh sinh sao?" Lộ Trạch Thanh bị chọc cười.

"Tôi sinh, em cưới tôi sao?"

Khóe mắt Lộ Trạch Thanh cong lên, "Được nha."

Thấy Giang Tư Úc không để ý tới mình, Lộ Trạch Thanh khẽ chọc hắn một cái, "Chỉ đùa một chút thôi, sao tự nhiên lại thật sự tức giận rồi."

"Vậy anh trả lời anh của tôi như thế nào?"

"Trả lời cái gì?"

"Thì, câu kia."

"Câu nào?" Giang Tư Úc biết rõ còn cố hỏi.

Lộ Trạch Thanh đành phải lặp lại một lần.

"Anh của tôi hỏi anh có phải là thật sự thích tôi không, anh trả lời như thế nào?"

Giang Tư Úc gối lên vai Lộ Trạch Thanh, khép lại lông mi, dưới mắt là bóng lông mi xinh đẹp, hô hấp của hắn dừng ở gáy của Lộ Trạch Thanh.

Lộ Trạch Thanh bị Giang Tư Úc làm cho nóng lên, cảm giác giống như bị môi của Giang Tư Úc chạm vào, lại giống như chỉ là hơi thở nóng rực của Giang Tư Úc.

Cậu không được tự nhiên mà nghiêng nghiêng đầu, không biết vì cái gì, đáy lòng cậu đột nhiên có chút hồi hộp.

"Em cảm thấy tôi sẽ trả lời như thế nào?"

Giang Tư Úc nhẹ nhàng cười một cái, hắn ngồi dậy, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng Lộ Trạch Thanh.

"Thanh Thanh, em hy vọng tôi trả lời như thế nào?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.