Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 81




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhạc Cảnh là thẳng nam chính hiệu, anh ta biết Lộ Trạch Thanh cùng Giang Tư Úc là một đôi, nhưng không cảm thấy Lộ Trạch Thanh hỏi như vậy có vấn đề gì.

Con trai cho nhau xem cơ thể là chuyện rất bình thường, bọn con trai cấp ba nếu nghịch ngợm thì còn so lớn nhỏ, vô cùng bình thường.

Nhạc Cảnh trực tiếp vén vạt áo lên, vẻ mặt đầy tự hào.

"Xem đi."

Anh ta s.ờ s.oạng cơ bụng của chính mình, "Rắn chắc, cậu có muốn sờ một chút không?"

Lộ Trạch Thanh còn chưa nói thành lời thì liền bị Giang Tư Úc lạnh mặt túm đi.

Vẻ mặt của Nhạc Cảnh đầy tiếc hận.

Đáng tiếc.

Không thấy được cơ bụng của Lộ Trạch Thanh.

Hai người bọn họ rốt cuộc là dáng người của ai tốt hơn?

Lộ Trạch Thanh bị Giang Tư Úc kéo vào phòng tắm, không gian rất lớn nhưng Giang Tư Úc dựa sát vào cậu, Lộ Trạch Thanh có một loại cảm giác áp bách.

"Tôi, tôi đi lên tầng tắm rửa."

Lộ Trạch Thanh mới vừa xoay người đã bị Giang Tư Úc cầm cánh tay kéo lại.

"Không phải là muốn nhìn sao?"

"Cái gì?"

Giang Tư Úc lạnh mặt cởi áo trên ra, "Xem đi."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Tôi không phải......"

"Không phải cái gì?" Giang Tư Úc lại tới gần một bước, Lộ Trạch Thanh nuốt nước bọt, cậu lùi lại một bước nhỏ.

Giang Tư Úc không buông tha cho Lộ Trạch Thanh.

"Dáng người của cậu ta đẹp hơn của tôi sao?"

"Không có." Lộ Trạch Thanh nhỏ giọng trả lời.

Vì mới rời khỏi bể bơi nên còn khá mát mẻ, hiện tại Giang Tư Úc đến gần lại làm Lộ Trạch Thanh cảm thấy không khí xung quanh đều nóng lên.

Lùi cũng không thể lùi, cậu đã sắp dính vào tường rồi.

Không nghĩ tới lòng hơn thua của Giang Tư Úc lại nặng như vậy.

"Em còn muốn sờ không?"

"Không."

Lộ Trạch Thanh quyết đoán lắc đầu, cậu quay đầu đi không muốn nhìn Giang Tư Úc, hai người cách nhau rất gần, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được hơi thở của Giang Tư Úc.

Cảm giác quẫn bách lại xuất hiện trong lòng, lọt vào tầm mắt của Lộ Trạch Thanh là cơ bụng rắn chắc của Giang Tư Úc, cúi xuống là đôi chân dài thẳng tắp. Lộ Trạch Thanh chỉ cảm thấy tầm mắt của cậu không biết phải để ở đâu, cậu giơ tay đẩy bả vai của Giang Tư Úc.

Bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da nóng bỏng của Giang Tư Úc, nháy mắt, Lộ Trạch Thanh rụt tay lại. Giang Tư Úc bắt lấy cổ tay của Lộ Trạch Thanh, cậu muốn tránh nhưng không tránh được.

"Thầy Giang."

Giang Tư Úc đặt tay của Lộ Trạch Thanh lên cơ bụng của hắn, "Sờ."

Lộ Trạch Thanh: "............" Thật sự cũng không cần đua đòi như vậy.

Hai tai Lộ Trạch Thanh nóng lên, dưới cái nhìn chăm chú của Giang Tư Úc, cậu căng da đầu sờ theo đường nét cơ bụng, so với tưởng tượng của cậu còn săn chắc hơn.

Trong tay là cơ bắp rắn chắc nhưng sờ lên lại rất mượt mà, Lộ Trạch Thanh không tìm ra từ để hình dung, cậu chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình sắp bốc khói rồi.

Đốt ngón tay hơi hơi run lên, Lộ Trạch Thanh hít sâu một hơi, cậu cảm thấy cần phải mở miệng dỗ dành Giang Tư Úc đang tranh đua này.

"Thầy......"

Giang Tư Úc bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của cậu, thần sắc chợt biến đổi, chưa cho Lộ Trạch Thanh có cơ hội nói chuyện, hắn xoay người bước nhanh rời khỏi phòng tắm, để lại một mình Lộ Trạch Thanh sững sờ tại chỗ.

Lộ Trạch Thanh: "." Tức giận như vậy sao?

Giang Tư Úc gần như là chạy trối chết.

Sự ghen tuông ban đầu đã biến thành xấu hổ, từ trước đến nay Giang Tư Úc đều cho rằng mình rất giỏi kiểm soát bản thân, nào nghĩ đến hắn chỉ bị Lộ Trạch Thanh s.ờ s.oạng một phen mà đã nổi lên phản ứng.

Vừa rồi đi quá vội vã, Lộ Trạch Thanh lại đang rũ đầu xuống, hắn vẫn chưa kịp nhìn phản ứng của Lộ Trạch Thanh, thậm chí không chờ cậu nói hết lời nói.

Hắn sợ Lộ Trạch Thanh sẽ nhìn ra manh mối.

Rời đi phòng tắm tầng một, Giang Tư Úc đi lên tầng hai quay lại phòng mình. Hắn mở ra vòi hoa sen, nước lạnh xối xuống từ trên đầu nhưng sự khô nóng trong lòng kia lại không thể nào áp xuống được.

Giang Tư Úc cúi xuống nhìn tiểu Giang đang phấn khởi.

Hai tay hơi nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hắn đang rối rắm có nên làm hay không.

Thanh Thanh đang bị hắn bỏ ở dưới tầng, hắn không giải thích một câu liền chạy lên tầng, còn không biết Thanh Thanh sẽ nghĩ như thế nào. Hơn nữa đây không phải là nhà của hắn, ngày thường Giang Tư Úc giữ mình trong sạch, phản ứng s.inh lý bình thường cũng mặc kệ, chờ nó tự trở lại bình thường.

Nhưng không biết tại sao hôm nay lại thế này, nước lạnh xối vào người giống như xối vào trong lò lửa, lửa không hề giảm mà còn tăng thêm.

"Thầy Giang."

Lời mà vừa rồi Lộ Trạch Thanh chưa kịp nói, giờ phút này lại xâm nhập vào trong tai Giang Tư Úc.

Trong đầu hắn là khuôn mặt diễm lệ của Lộ Trạch Thanh, gương mặt hơi đỏ. Cậu thẹn thùng mà rũ lông mi, vô cùng trêu chọc lòng người, lông mi đen nhánh như một cánh bướm, rất nhiều lần Giang Tư Úc đều muốn bắt nó lại, rồi trân quý nó.

Cánh môi ướt mềm trong ký ức, hơi thở thơm ngọt chỉ thuộc về Lộ Trạch Thanh, đầu lưỡi mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn.....

Hình ảnh kiều diễm lập tức xuyên vào trong óc, một giây thả lỏng liền không thể nào quay lại.

Khi lấy lại tinh thần thì Giang Tư Úc đã sớm 'sa đọa', mặc kệ mình nảy sinh dục niệm.

--------

"Tiểu Lộ. "

Khi đi ra khỏi phòng tắm, Lộ Trạch Thanh đã thay sang một bộ quần áo khác. Cậu mang theo sự mệt mỏi sau giờ trưa, cả cơ thể đều sạch sẽ thoải mái.

Tóc cũng đã được sấy khô, đến gần có thể ngửi được mùi sữa tắm và dầu gội đầu.

Nhạc Cảnh không nhịn được ngửi nhẹ một chút.

"Sữa tắm này của cậu thơm ghê."

Lộ Trạch Thanh nói ra một cái tên.

"Thầy Giang đâu?"

Nhạc Cảnh bị hỏi ngốc, "Hai người không phải đi cùng nhau sao?"

Khi Giang Tư Úc lôi kéo Lộ Trạch Thanh rời đi, Nhạc Cảnh còn đang đứng sững sờ bên bể bơi.

"Vậy có thể là tắm rửa ở tầng hai, để tôi đi lên xem."

"Hai người tắm rửa mà còn tắm riêng?"

Lộ Trạch Thanh: "?"

Không tắm riêng mới kỳ quái đó.

Lộ Trạch Thanh không nói tiếp, xoay người đi lên tầng, Nhạc Cảnh tiếp tục dựa vào ghế sô pha, cúi đầu chơi điện thoại.

_______ cộc cộc cộc.

Lộ Trạch Thanh gõ cửa, cậu đợi hồi lâu nhưng Giang Tư Úc cũng chưa mở cửa.

"Thầy Giang?"

Lộ Trạch Thanh thử gọi một tiếng, trong phòng không ai đáp lại.

"Tôi vào được chứ?"

Lộ Trạch Thanh đẩy cửa ra, đập vào mắt là án thư bày biện chỉnh tề, cậu đi vào thì nghe được tiếng nước trong phòng tắm.

Cậu tắm rửa xong, sấy xong tóc, còn nói chuyện vài câu với Cảnh Nhạc mà Giang Tư Úc vẫn chưa tắm xong?

Lộ Trạch Thanh vội vã đi lên là muốn dỗ dành Giang Tư Úc, thấy đối phương còn chưa tắm rửa xong thì cậu dứt khoát ngồi trên giường chờ.

Tiếng nước tí tách lọt vào tai, hình như còn có âm thanh khác, Lộ Trạch Thanh không biết có phải là cậu nghe nhầm hay không.

Tiếng nước đột nhiên im bặt.

Lộ Trạch Thanh còn chưa mở miệng, một tiếng th.ở d.ốc ngắn ngủi đâm vào tai cậu.

Giang Tư Úc đang, đang...

Lộ Trạch Thanh đột nhiên bật dậy, cậu chỉ muốn chạy nhanh khỏi phòng của Giang Tư Úc, nếu lúc này hai người chạm mặt thì sẽ vô cùng xấu hổ. Lộ Trạch Thanh đi quá nhanh, cậu bị đụng vào cái ghế bên án thư.

Tiếng ghế cọ xát vô cùng chói tai, Lộ Trạch Thanh không rảnh dựng lại cái ghế, sau khi đóng cửa lại cậu mới thở nhẹ một hơi.

Lộ Trạch Thanh dựa vào trên cửa, tim đập nhanh hơn, trên mặt dâng lên độ nóng.

Quá xấu hổ?!

Đáng ra cậu không nên đi vào phòng.

Tuy rằng điều này rất bình thường nhưng Lộ Trạch Thanh không thể nào điều chỉnh lại nhịp tim được.

Trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại âm thanh th.ở d.ốc kia.

Lộ Trạch Thanh nhắm mắt, một lần nữa sắp xếp lại cảm xúc, về phòng rửa mặt. Sau khi cậu bình tĩnh rồi đi xuống tầng thì Giang Tư Úc đã ở dưới đó.

Không biết Cảnh Nhạc đang nói chuyện gì với Giang Tư Úc, Giang Tư Úc không hứng thú trả lời.

"Tiểu Lộ, sao cậu đi lên gọi thầy Giang mà còn xuống muộn hơn thầy Giang?"

Muốn giả vờ là không xảy ra chuyện gì - Lộ Trạch Thanh:"......."

"Tôi về phòng thu dọn đồ đạc rồi mới đến gọi thầy Giang nhưng không thấy ai trả lời, quả nhiên là anh ấy đã xuống đây rồi."

Lộ Trạch Thanh nói một câu nói dối, tránh đi tầm mắt của Giang Tư Úc.

"Có phải là nên quay về đoàn làm phim không?"

"Cũng đến giờ rồi, đi thôi."

Lộ Trạch Thanh đi đến bên cạnh Cảnh Nhạc, cậu liếc nhìn Giang Tư Úc một cái, thấy thần sắc của hắn bình thường, hẳn là Giang Tư Úc không phát hiện ra cậu đi vào phòng đúng không?

"Tiểu Lộ."

Lộ Trạch Thanh thất thần, không nghe rõ Nhạc Cảnh nói cái gì, qua loa trả lời.

"Cậu cảm thấy sao?"

Lộ Trạch Thanh: "Ừm."

Nhạc Cảnh: "......"

----------

Đạo diễn Chân đã chuẩn bị tinh thần phải quay lại mấy lần cảnh rơi xuống nước buổi chiều nhưng cô không nghĩ rằng Lộ Trạch Thanh quay một lần liền qua, cái này làm cô có chút kinh ngạc và vui vẻ.

Quả nhiên là cô không chọn sai người.

Khí chất của Lộ Trạch Thanh gần với nhân vật nhất, còn có linh khí, quan trọng nhất chính là khiêm tốn, nghiêm túc học hỏi, còn học rất nhanh. Đây là diễn viên dễ dàng dạy dỗ nhất mà đạo diễn Chân từng gặp.

Hiện tại đang là mùa hè, chỉ cần thay quần áo khô là được, sẽ không bị cảm hay bị bệnh, nhưng ở trong kịch bản thì là mùa thu, sau khi tiểu hoàng tử rơi xuống nước thì rất nhanh mọi người trong cung đều biết.

"Cảnh tiếp theo, tiểu hoàng tử và Ôn thái y."

Nghệ sĩ đóng vai Ôn thái y tên là Kim Đình, là người đã đến làm quen với Lộ Trạch Thanh ở buổi thử vai, cũng là người đã đứng ra bênh vực Lộ Trạch Thanh khi Từ Tiệp Hành bịa chuyện.

"Tôi không nghĩ đến mình có thể nhận được nhân vật có nhiều suất diễn như vậy." Kim Đình ngượng ngùng cười cười, "Vốn dĩ nghĩ có thể có phim đóng là được, tôi đã về đọc tiểu thuyết, hai chúng ta có rất nhiều cảnh đóng chung với nhau."

Lộ Trạch Thanh gật đầu với cậu ta, trong tiểu thuyết Ôn thái y không chỉ là thái ý mà còn có một thân phận khác, "Thừa dịp bọn họ sắp xếp bối cảnh, chúng ta đọc thoại một chút đi?"

"Được."

Lộ Trạch Thanh tìm được việc làm, cậu vội vã tránh khỏi Giang Tư Úc. Chuyện giữa trưa còn chưa thoát khỏi trí nhớ của Lộ Trạch Thanh, hiện tại cậu vừa nhìn thấy Giang Tư Úc liền thấy xấu hổ.

.........

"Đạo diễn, đã xong rồi."

"Tiểu Kim và Thanh Thanh, đã chuẩn bị xong chưa?"

Hai người gật đầu.

Tiểu hoàng tử ngồi ở trên trường kỷ, trong tay cầm trà gừng, trên người còn bọc thảm.

"Đang êm đẹp sao lại rơi xuống nước?"

"Không biết." Tiểu hoàng tử mang vẻ mặt vô tội, ngữ khí héo héo.

"Tiểu điện hạ đi đến cạnh ao làm cái gì?" Ôn thái y nhăn mày, tiểu hoàng tử đơn thuần, trong cung nơi nơi đều có nguy hiểm, thái y cảm thấy đây là hành vi cố ý của người khác.

"Ta......"

Nghe cậu ta ấp úng, Ôn thái y than thở một trận.

"Lại nghịch ngợm."

"Ta không có, chính là trời mưa nên mới bị trơn."

"Ngoan ngoãn uống xong, nếu là bị bệnh, ba ngày đều không được rời khỏi tẩm điện." Ôn thái y nghiêm mặt, biểu tình không vui.

"Ai nha, chỉ là ngoài ý muốn. Ôn thái y lo lắng quá mức rồi. Nói thêm nữa, quốc sư không phải đã cứu bổn hoàng tử sao?"

Nhắc tới quốc sư, lông mày Ôn thái y lại càng nhăn hơn, sao quốc sư lại trùng hợp đi ngang qua?

"Ôn thái y, quốc sư thật sự chính là đi ngang qua, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ, hắn đều lười nói chuyện với ta, là ta muốn hắn cứu ta."

Nghe xong lời này, Ôn thái y càng tức giận.

"Hắn còn dám không cứu ngài? Là vị mới vào cung mấy ngày trước đúng không, thần vẫn chưa gặp qua người đó. Lục Ý, đưa ta đi gặp quốc sư."

Tiểu hoàng tử vội vàng kéo Ôn thái y lại.

"Ai nha, ngươi đừng đi tìm hắn. Chính là...... Cái kia......"

"Lại đánh ý đồ xấu gì?" Thái dương Ôn thái y nhảy dựng.

Tiểu hoàng tử cong môi cười cười, khuôn mặt quá mức xinh đẹp khiến người khác phải yêu thương, muốn giở trò gì cũng làm người khác không thể từ chối.

"Không có gì có thể trốn khỏi đôi mắt của Ôn thái y, không phải lần trước ngươi nó có phương thức chưng nấu gì đó giúp cho thân thể khỏe mạnh sao?"

"Cái gì chưng nấu, kia gọi là xông hơi."

"Đúng đúng đúng, chính là cái này." Tiểu hoàng tử cười hì hì lôi kéo tay áo Ôn thái y, "Ta đã rơi xuống nước rồi, có phải là ta có thể đi đến căn nhà nhỏ xông hơi kia một chút không?"

"Xông hơi cũng không thể trị cảm lạnh, tiểu hoàng tử nhìn qua vẫn chưa bị cảm lạnh, ngoan ngoãn uống trà gừng liền tốt."

"Ta chỉ muốn đi xông hơi."

Ôn thái y: "......"

"Xông hơi không phải là muốn c.ởi quần áo sao?" Tiểu hoàng tử càng nói càng hưng phấn. "Ngươi liền nói, bổn hoàng tử rơi xuống nước, cần phải xông hơi đuổi lạnh."

"Xem xét công cứu người của quốc sư, ta chấp thuận hắn xông hơi cùng bổn hoàng tử."

"Giống cái gì?" Ôn thái y trừng mắt, "Tiểu hoàng tử tôn quý như ngọc, sao có thể cùng tên quốc sư kia cùng......"

"Có gì không thể?"

"Mặc kệ. Hôm nay bổn hoàng tử phải được xông hơi, muốn quốc sư làm cùng với ta."

Ôn thái y nheo mắt, đã quen tiểu hoàng tử vô cớ gây rối, thái y chỉ đành mặc kệ.

"Ôn thái y, ngươi đi sao. Ngươi là thái y, lời ngươi nói, hắn khẳng định tin."

"Ngươi nếu không đi, ta liền...... Ta liền......" Tiểu hoàng tử đột nhiên đứng lên, cởi áo lông chồn trên người, buông bình nước nóng, trà gừng cũng không uống.

"Bổn hoàng tử muốn chính mình bị lạnh chết, để Ôn thái y không còn người bệnh."

Ôn thái y: "......"

Tuy rằng Ôn thái y là người của Thái Y Viện nhưng lại khác với những thái y khác, Ôn thái y chỉ xem bệnh cho một mình tiểu hoàng tử, những người khác trong cung có bị bệnh thì cũng không liên quan đến Ôn thái y.

"Ôn thái y, ngươi tốt nhất. Ngươi liền giúp ta một lần, quốc sư lớn lên rất xinh đẹp, ta chỉ muốn tìm một cơ hội làm quen với hắn."

"Cut."

Quay chụp kết thúc, ý cười trên mặt đạo diễn Chân không ngăn lại được, cô vốn nghĩ Lộ Trạch Thanh đã khiến cho cô bất ngờ, không nghĩ đến người diễn Ôn thái y cũng rất tốt.

"Tiểu Kim, lúc trước cậu từng diễn qua vai gì rồi? Kỹ thuật diễn của cậu khá tốt."

Sau khi quay xong, Tiểu Kim không còn phóng khoáng như lúc quay nữa, nghe được đạo diễn Chân khen ngợi thì Kim Đình ngượng ngùng cười, "Chỉ là một vài vai phụ nhỏ thôi ạ, đây là nhân vật đầu tiên của tôi có nhiều cảnh diễn như vậy, rất cảm ơn đạo diễn Chân đã cho tôi cơ hội này."

"Không, cậu rất phù hợp với vai Ôn thái y này." Tính cách thật của Kim Đình rất khác biệt với vai diễn nhưng lại có thể thể hiện được vai diễn này rất tốt.

Bên này đã quay chụp xong.

Còn bên kia nhân viên công tác đang chuẩn bị, cảnh diễn tiếp theo chính là tiểu hoàng tử và quốc sư lần đầu tiên 'thẳng thắn gặp nhau'.

Lộ Trạch Thanh không nghĩ đến hôm nay cậu có nhiều cảnh diễn với Giang Tư Úc như vậy, vừa rồi quay cảnh dưới nước thì cậu còn không nghĩ nhiều, hiện tại ở một mình trong phòng quần áo, cậu lại không nhịn được bắt đầu xấu hổ.

Cảnh tiếp theo chính là cảnh quốc sư và tiểu hoàng tử cùng nhau xông hơi.

Quốc sư và tiểu hoàng tử chỉ mặc một chiếc áo trong màu trắng, đoạn diễn này là tiểu hoàng tử mượn cơ hội đùa giỡn quốc sư mặt lạnh.

Lộ Trạch Thanh đi thay quần áo, tổ trang phục đưa đến hai bộ quần áo sạch sẽ, Lộ Trạch Thanh cầm đồ trong tay, cậu còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt của bột giặt.

"Cảm ơn."

Lộ Trạch Thanh nói cảm ơn, chạy nhanh vào phòng thay đồ. Cửa còn chưa đóng lại thì có một bàn tay đã chống lại cánh cửa.

"Trốn tôi?"

"Không có."

"Còn nói không có, quay xong thì liền chạy nhanh như vậy."

Lộ Trạch Thanh không nói chuyện, cậu thậm chí không nhìn Giang Tư Úc, hai tai cậu đỏ như sắp nhỏ máu. Chỉ cần Giang Tư Úc nói một câu với cậu thì tất cả đầu óc của cậu đều là âm thanh th.ở d.ốc ngắn ngủi kia.

"Tôi muốn thay quần áo."

"Thay cùng nhau đi."

Giang Tư Úc cường ngạnh chống lại cửa, chen vào phòng thử đồ.

Lộ Trạch Thanh: "Phòng thử đồ như vậy....."

"Ba người đi vào cũng đủ."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Không có việc gì thì để phòng thử lớn như vậy làm cái gì? Không thể phân thành hai gian sao? Phòng thử đồ của đoàn phim là mới xây, Lộ Trạch Thanh túm quần áo, quay người đi.

"Lộ Trạch Thanh."

Lộ Trạch Thanh đang cọ tới cọ lui kéo dài thời gian, nghe thấy tên mình thì cậu sợ đến mức hai tay run lên, giọng nói còn mang theo chút run run.

"Hả?"

"Tôi biết em đã đi vào phòng."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Cứu mạng.

Vì cái gì muốn nói ra tới?

"Cái gì?" Lộ Trạch Thanh giả ngu, chuyện kia quá xấu hổ, cậu không muốn thừa nhận. Hy vọng Giang Tư Úc thức thời một chút, cùng nhau bỏ qua cái chủ đề này.

Nhưng Giang Tư Úc cũng không có quyết định này.

"Ghế dựa."

Giang Tư Úc nói.

"Tối hôm qua trước khi ngủ tôi đã đặt ghế dựa vào cạnh án thư, buổi sáng cũng chưa từng dùng qua án thư, giữa trưa cũng không có."

Ghế dựa là giữa trưa Lộ Trạch Thanh vội vã ra khỏi phòng, không cẩn thận làm đổ.

"Tôi... có thể là Cảnh Nhạc đi vào."

Giang Tư Úc nhìn chăm chú, Lộ Trạch Thanh rũ đầu, có chút hối hận.

"Được rồi, là tôi."

"Không phải là tôi tự ý đi vào phòng của anh khi chưa có sự cho phép, tôi...."

"Tôi biết."

Giọng điệu của Giang Tư Úc bình thường tự nhiên khiến Lộ Trạch Thanh nghi ngờ có phải là cậu chuyện bé xé ra to không.

"Tôi là một người đàn ông có nhu cầu s.inh lý bình thường, cái này cũng không khó hiểu đúng không? Tiếp theo, bị phát hiện cũng là tôi, cho nên là tôi xấu hổ mới đúng. Tôi cũng chưa trốn thì em trốn cái gì?"

Đầu của Lộ Trạch Thanh đã sắp vùi vào đống quần áo rồi, hai tai vẫn đang đỏ hồng, cậu nhỏ giọng phản bác.

"Anh xấu hổ chỗ nào? Chỉ có tôi xấu hổ thôi."

Cằm của Lộ Trạch Thanh đột nhiên bị nâng lên làm cho cậu phải ngẩng đầu nhìn về phía Giang Tư Úc, ngữ khí của hắn có chút bất đắc dĩ.

"Tôi xấu hổ."

Lúc này Lộ Trạch Thanh mới chú ý đến, hai tai của Giang Tư Úc cũng hơi đỏ ửng. Lúc này tâm lý của Lộ Trạch Thanh mới cân bằng.

Đúng vậy, dựa vào cái gì mà chỉ có cậu xấu hổ, thấy Giang Tư Úc xấu hổ thì cậu liền an tâm.

Không chờ Lộ Trạch Thanh nói cái gì đó, Giang Tư Úc liền cầm cổ tay của cậu. Khi Lộ Trạch Thanh đang nghi hoặc mà nhìn chăm chú, lòng bàn tay của cậu bị Giang Tư Úc đặt lên trên ngực hắn.

Cách bộ trang phục dày cũng có thể cảm nhận được lồng ng.ực của Giang Tư Úc, tiếng tim đập hữu lực, còn có chút nhanh.

"Tôi không chỉ xấu hổ mà còn lo lắng."

"Tôi sợ bởi vì chuyện này mà em xa cách tôi."

"Tôi không có....."

Lộ Trạch Thanh có chút chột dạ, không phải cậu muốn xa cách Giang Tư Úc, cậu chính là xấu hổ.

"Ừm, em không có." Giang Tư Úc nhẹ nhàng dỗ dành Lộ Trạch Thanh.

"Cho nên, tôi có thể cùng thay quần áo với em không?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

Cho nên, hai chuyện này có liên quan gì đến nhau?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.