(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cả người của Dương An Húc như đóng băng, bàn tay cầm chặt điện thoại, mu bàn tay hiện lên gân xanh, sắc mặt của cậu ta trắng bệch.
Đầu ngón tay run rẩy bấm vào hot search.
Trái tim thình thịch nhảy lên, giống như là không cảm giác được máu đang chảy xuôi.
[Tiểu báo bát quái V]: Tính cách thiết lập của lưu lượng đang nổi tiếng Thích Nam bị lật xe, Thích Nam ở trong chương trình tình yêu giả vờ ngất xỉu để tránh vẽ tranh tại hiện trường, bởi vì căn bản cậu ta không biết vẽ tranh. Phòng phát sóng trực tiếp vẽ tranh của Thích Nam là tìm người đến vẽ hộ. Tranh của Thích Nam ở phòng phát sóng trực tiếp và ở buổi triển lãm có phong cách kết cấu cùng với kỹ năng vẽ khác nhau, rất có thể là đã đổi người vẽ thay.
[Tôi nói tại sao kỹ năng vẽ của Thích Nam lúc cao lúc thấp, hóa ra là đổi người vẽ.]
[Tốt nghiệp đại học F không phải là giả chứ?]
[Cười chết, sao fans không đến đây mà tẩy trắng đi.]
[Kỹ năng vẽ đến trình độ như vậy, tại sao lại muốn giúp Thích Nam gặt người?]
[Có thể là vì cái gì, chắc chắn là có được rất nhiều lợi ích.]
[Cho nên bức tranh triển lãm kia thật ra là của họa sĩ Q sao?]
[Tôi thậm chí hoài nghi họa sĩ Q mới là học sinh của đại học F, Thích Nam không chỉ tìm người vẽ thay, còn mạo nhận thân phận của họa sĩ Q.]
[Họa sĩ Q rốt cuộc có địa vị gì, không ai biết tên thật sao, là người nước F ở trong nước sao?]
[Là học sinh mỹ thuật, tôi thật sự không chịu được tác phẩm của mình lại bị người khác lấy đi, thoát fans, cảm ơn.]
[Ha hả ha hả ha hả, mỗi ngày tôi làm số liệu, điểm danh siêu thoại Weibo, kết quả lại làm fans của cái gì đây?]
[Đối thủ của Thích Nam là ai? Tôi tuyên bố hiện tại tôi bắt đầu làm fans của người đó]
[Có lẽ là Lộ Trạch Thanh, Thích Nam có thể là dẫm Lộ Trạch Thanh để đi lên.]
[Tôi thật sự là mù mắt, Lộ Trạch Thanh so với Thích Nam, có khí chất, lớn lên cũng đẹp hơn, còn biết tiếng Pháp, biết khiêu vũ, giọng nói còn dễ nghe, tất cả đều tốt, vì cái gì mà tôi lại là fans của Thích Nam vậy?]
Dương An Húc nhìn đến đây, sắc môi trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm mấy dòng bình luận.
Không thể.
Cậu ta không cho phép mọi việc biến thành như vậy.
Dương An Húc không nghĩ ra, là ai, bằng sự hiểu biết của cậu ta về Thích Nam, Thích Nam sẽ không bao giờ làm vậy, cũng sẽ không làm ra mấy chuyện tin nóng trên mạng như vậy.
Cậu ta không hiểu biết Lộ Trạch Thanh, nhưng sự ghét bỏ của Lộ Trạch Thanh đối với cậu ta vô cùng rõ ràng. Nếu đã dùng thủ đoạn này thì Lộ Trạch Thanh sẽ không phí thời gian đi cảnh cáo cậu ta nhanh chóng trả lại thân phận Thích Nam.
Vậy thì là ai?
"Thích Nam, Thích Nam. Cậu còn đang nghe sao?" Điện thoại truyền đến giọng nói của người đại diện.
"Cậu đắc tội ai sao?"
"Tôi không biết."
Người đại diện cảm thấy kỳ quái, Dương An Húc cũng cảm thấy kỳ quái.
Cậu ta dùng thân phận tiểu thiếu gia nhà họ Thích, nếu người này có tin nóng trong tay thì đầu tiên sẽ liên lạc với cậu ta để kiếm chút tiền, không có khả năng trực tiếp tung tin lên mạng, như vậy không lấy được một chút lợi ích nào.
Bình thường chỉ có không thương lượng được giá cả thì mới tung tin lên mạng.
Nghĩ đến một khả năng, sắc mặt của Dương An Húc biến đổi.
Có thể là Dương Miễn không?
Cái tên ngu ngốc.
Thật sự là một kẻ điên.
"Tôi sẽ giao cho bên xã giao xử lý, mấy ngày nay cậu đừng lên mạng, cũng đừng nói gì lung tung." Người đại diện dặn dò một câu, "Trước tiên cậu cứ quay chương trình đi."
"Thật sự cậu không nghĩ ra là ai sao?" Người đại diện chưa từ bỏ ý định lại hỏi một câu.
Anh ta cố ý gọi điện thoại lại đây chính là muốn hỏi một chút Thích Nam có biết đối phương là ai hay không, biết là ai thì có thể xử lý tốt. Giới giải trí chính là cái vòng danh lợi, làm gì có bạn bè hay kẻ địch vĩnh viễn.
Hiện tại tin tức nổ mạnh, mỗi ngày cư dân mạng đều tiếp nhận rất nhiều tin tức. Hiện tại mắng nhiệt tình như vậy nhưng chờ một thời gian nữa có tác phẩm mới thì mấy lịch sử đen này sẽ nhanh chóng phai nhạt.
Chỉ cần trấn an cùng hoạt động đúng chỗ, fans sẽ là vũ khí tốt nhất để bọn họ đánh trả.
Tắt điện thoại, Dương An Húc vẫn thất thần, thẳng đến khi trợ lý nhắn tin WeChat cho cậu ta.
[Trợ lý]: Đừng lo lắng, chị Vân đã mua thuỷ quân.
[Trợ lý]: Cậu cứ chuyên tâm quay chương trình.
Dương An Húc trả lời một câu đã biết, cất điện thoại, xoay người vào nhà.
"Sao Tiểu Thích đi lâu như vậy, chúng ta sắp ăn xong luôn rồi."
Dương An Húc miễn cưỡng cười cười.
"Không có việc gì, là điện thoại của một người bạn."
Dương An Húc thất thần mà ăn xong bữa tối, trong lúc đó không nhịn được cầm lấy điện thoại xem rất nhiều lần. Hiện tại toàn mạng đang mắng cậu ta, dư luận nghiêng về một phía, cậu ta cần thủy quân để xoay chuyển dư luận.
"Tới chơi chút trò chơi nhỏ đi." Hứa Nguyệt đề nghị. "Dù sao sáng mai không có hoạt động, hôm nay ngủ muộn một chút cũng không sao."
Kiều An Nhiên vừa nghe thì thiện cảm với Hứa Nguyệt lập tức tăng vọt, thân thiết hơn rất nhiều, liền 'lão sư ' cũng không gọi nữa, trực tiếp chuyển sang 'cô'*.
(*trước giờ 'cô' là 'thầy cô', giờ là 'cô chú' thân thiết hơn)
"Nếu mẹ của cháu cũng như vậy thì tốt rồi, bà ấy luôn nói ngủ muộn là không tốt. Chính là chơi game buổi tối thì mới vui, ban ngày còn chê cháu nghiện đồ ăn, ăn quá nhiều."
Kiều An Nhiên kiên quyết không thừa nhận cậu ta ăn nhiều.
Hứa Nguyệt bị cậu ta chọc cười.
"Một hai lần đương nhiên không sao cả."
"Nhưng nếu ngày nào cũng ngủ muộn, đừng nói mẹ của cháu, chính cô cũng sẽ lảm nhảm mắng cháu." Hứa Nguyệt nói xong, rất tự hào nói tiếp.
"Tư Úc nhà cô, cô không cần phải lo lắng, nhọc lòng chút nào về phương diện làm việc nghỉ ngơi này."
"Đúng, đều là con và cha thay mẹ nhọc lòng." Giang Tư Úc không khách khí bóc trần Hứa Nguyệt, "Mẹ lại không phải là trẻ con, còn suốt ngày thức đêm chơi điện thoại."
Hứa Nguyệt không nhịn được, "Khi nào thì mẹ chơi điện thoại, mẹ là xử lý công việc."
Giang Tư Úc cười lạnh một tiếng, "Đúng, bận rộn tặng quà cho phòng livestream, bận rộn thức khuya chơi bài, bận rộn thức khuya xem phim."
Hứa Nguyệt: "...... Con câm miệng đi."
"Ha ha ha ha."
"Thầy Giang cùng cô Hứa hóa ra là có tính cách này."
Lộ Trạch Thanh không bất ngờ lắm, sau lần nói chuyện qua video với Hứa Nguyệt, cùng với hôm nay Hứa Nguyệt xúi giục con trai..... nhưng cậu cũng không tức giận, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Có một người mẹ như vậy, tuổi thơ của Giang Tư Úc chắc chắn rất hạnh phúc.
"Mấy đứa có biết chơi mạt chược không?" Hứa Nguyệt hỏi.
"Có ạ."
"Cháu cũng biết một chút."
"Cháu không biết."
"Cháu cũng không biết."
Giang Tư Úc nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, câu lấy ngón tay của cậu, "Thầy Lộ biết không?"
"Không biết."
"Vậy đánh bài Poker?"
"Tám người có thể chia thành hai tổ."
"Tới chơi trò chơi tám người nha, để tôi nhìn xem." Kiều An Nhiên lấy ra điện thoại, "Kịch bản giết người, có thể chứ?"
Kiều An Nhiên click mở thêm mọi người vào một nhóm, "Đọc xong hết liền có thể bắt đầu chơi, lần trước tôi nạp tiền còn chưa dùng hết, để tôi chọn kịch bản tám người."
"Kịch bản này thì thế nào?"
Kiều An Nhiên gửi các kịch bản vào trong nhóm.
"Bối cảnh dân quốc."
"Còn có bối cảnh quỷ hút máu Châu Âu thời Trung cổ."
"Dân quốc đi."
"Tôi cũng muốn chơi cái kịch bản dân quốc kia."
Hứa Nguyệt còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, đồ uống, trong vườn hoa cũng đặt một cái bàn dài, đồ uống, rượu đầy một bàn.
Lộ Trạch Thanh ngồi đối diện Giang Tư Úc, hắn trộm câu lấy chân cậu ở dưới bàn, bị cậu trừng mắt nhìn một cái mới buông lỏng.
"Có thể lựa chọn nhân vật."
Từng người nhìn vào màn hình của mình, Lộ Trạch Thanh nhìn những lựa chọn còn lại, 'Tiểu Đào Hồng của rạp hát, tiểu thiếu gia nhà họ Phong, lão quản gia nhà họ Phong'.
Cậu không chút do dự lựa chọn cái thứ hai.
Điện thoại xuất hiện bối cảnh cùng giới thiệu nhân vật.
Lộ Trạch Thanh chưa từng chơi kịch bản giết người, thấy giới thiệu dài dòng thì có chút quáng mắt.
"Phải đọc hết cái này ra sao?" Lộ Trạch Thanh khiếp sợ.
"Không cần." Kiều An Nhiên buồn cười hỏi, "Thanh Thanh, cậu chưa từng chơi à?"
Lộ Trạch Thanh lắc đầu.
"Chỉ là để cậu hiểu biết bối cảnh chuyện xưa cùng tính cách nhân vật, cậu không cần phải đọc ra hết."
"Được."
Lộ Trạch Thanh nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu tiếp tục xem bối cảnh.
Thời kỳ dân quốc đô thị phồn hoa, có một quán rượu lớn nhất và cũng nổi tiếng nhất, là quán rượu của nhà họ Phong, nghe đồn ở trong quán rượu đó có cả hai phe hắc bạch.
Một đống chữ đập vào mắt, cuối cùng Lộ Trạch Thanh tổng kết ra hai điểm quan trọng.
Đầu tiên, nhà họ Phong có quyền có thế.
Thứ hai, lão gia nhà họ Phong bị bệnh nặng, cả nhà chỉ nghĩ đến việc chia cắt tài sản.
Nhân vật Lộ Trạch Thanh chọn được là con riêng của nhà họ Phong, mấy năm trước mới được đưa về nhà họ Phong, là người được Phong lão gia sủng ái nhất, cũng là cái đinh trong mắt các thiếu gia khác.
Phong tiểu thiếu gia bị sủng đến không coi trời đất là gì, suốt ngày ăn không ngồi rồi, quán rượu, rạp hát, phòng khiêu vũ, rạp chiếu phim, chỗ nào chơi vui thì chỗ đó liền có cậu ta.
Quản gia muốn cấu kết với con riêng nhưng tiểu thiếu gia lại không làm được chuyện gì, hai người nói chuyện vài lần nhưng không giải quyết được gì.
"Xem xong hết rồi chứ?" Kiều An Nhiên hỏi, "Trước tiên giới thiệu chút đi."
"Theo trình tự đi, để tôi giới thiệu trước."
"Tôi là nhị thiếu gia nhà họ Phong, đi du học ở nước ngoài, nghe nói cha bị bệnh thì vội vàng về nước."
Kiều An Nhiên nói xong, nhìn về phía bên trái Trần Minh Phỉ.
"Tôi là cảnh sát Trần, tới điều tra nguyên nhân con dâu cả tử vong."
"Tôi là quản gia, 20 năm trước bắt đầu làm việc ở nhà họ Phong, nhận được sự tin tưởng của Phong lão gia, cũng là người duy nhất biết tài sản phân chia thế nào." Dương An Húc không có hứng thú, đọc ra dòng giới thiệu.
Hứa Nguyệt: "Tôi là phu nhân thứ mười chín của Phong lão gia, cũng là người duy nhất được ở trong nhà chính, được lão gia sủng ái."
"Tôi là tam thiếu gia nhà họ Phong, hiện đang làm việc ở xã đoàn báo chí."
Chu Sam nói xong, tất cả mọi người nhìn về phía Trịnh Tiền Phương.
"Đại thiếu gia nhà họ Phong, kết hôn nhiều năm nhưng không có con, nhiều lần vì vợ mà cãi nhau với Phong lão gia, sinh ra hiềm khích."
Đến lượt Lộ Trạch Thanh.
"Tôi là tiểu thiếu gia nhà họ Phong, văn không được võ không xong, lại là người được Phong lão gia sủng ái nhất."
"Chiêu bài của rạp hát, Tiểu Đào Hồng." Giang Tư Úc lời ít ý nhiều.
Hắn vừa nói xong, mấy người khác đều nhịn không được cười.
"Cái tên Tiểu Đào Hồng này thật hay."
"Cùng thầy Giang ...... Thật xứng đôi."
Con dâu cả nhà họ Phong bị độc chết trong nhà chắc chắn là người trong nhà làm. Không một uy hiếp mà độc chết con dâu cả, nghi ngờ là sát hại.
Nhưng mặc kệ là thế nào thì vẫn phải tìm ra người hạ độc.
Tự giới thiệu xong, liền đến vòng thứ nhất, tìm bằng chứng.
Lộ Trạch Thanh xem xét từng phòng nhưng bằng chứng đều bị mở ra trước, tốc độ nhanh nhất chính là Kiều An Nhiên cùng Trần Minh Phỉ.
"Hai người thường xuyên chơi sao?" Chu Sam kinh ngạc, "Tôi còn chưa vào được phòng nào mà các cậu đã sắp lục soát xong rồi?"
Kiều An Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, một bên ngón tay lướt nhanh trên màn hình, một bên nhanh chóng trả lời.
"Đúng vậy, mấy tuần nay Minh Phỉ đều chơi trò này với tôi."
"Trách không được."
Lộ Trạch Thanh cũng lười lục soát, cậu mở từng manh mối chung, nhìn qua thì ai cũng có vấn đề.
Kết thúc vòng lục soát đầu tiên, mọi người nói ra nghi vấn nhưng vẫn chưa thể có kết luận nên lại tiếp tục đến vòng lục soát thứ hai.
Trần Minh Phỉ - cảnh sát Trần tìm ra một manh mối, mục tiêu nhắm đến Tiểu Đào Hồng.
"Anh không phải là người của nhà họ Phong, tại sao anh lại xuất hiện ở nhà họ Phong, tôi tìm thấy một bình sứ không có nhãn dán ở trong phòng của anh."
Tiểu Đào Hồng - Giang Tư Úc thong dong giải thích.
"Tôi là tân sủng của tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia nói năm sau sẽ cưới tôi, nên tự nhiên sẽ đưa tôi về nhà họ Phong. Còn về cái bình sứ này.......Ừm....... Vẫn là nên hỏi Phong tiểu thiếu gia đi."
Lộ Trạch Thanh: "?"
Ánh mắt của mọi người quay ra đây.
Lộ Trạch Thanh ho nhẹ một tiếng, "Đúng vậy, gần đây tôi coi trọng Tiểu Đào Hồng nên đem người mang về nhà."
"Vậy bình thuốc kia?"
"Là chứng cứ chứng minh việc hạ độc con dâu cả."
"Không phải." Giang Tư Úc muốn nói lại thôi, "Tiểu thiếu gia, không giúp nhân gia giải thích một chút sao?"
Lộ Trạch Thanh: "."
Cậu nào biết là cái gì?
Lại không phải ở trong phòng của cậu!!!
Chu Sam bắt đầu phân tích lung tung.
"Đã hiểu, là tiểu thiếu gia muốn độc chết chị dâu cả nên mượn tay của Tiểu Đào Hồng, đúng không?"
"Không phải thuốc độc."
"Là mỡ." Giang Tư Úc giải thích, "Tiểu thiếu gia mỗi buổi tối đều phải đến chỗ tôi......"
Giang Tư Úc thấy vẻ mặt của Lộ Trạch Thanh ngốc ngốc, lại nhịn không được đùa cậu.
"Tiểu thiếu gia thật là lợi hại nga."
"Tối hôm qua tôi đều cho rằng mình đã chết ở trên giường."
Lộ Trạch Thanh: "............"
Những người khác: "!!!"
Vài vị khách mời lập tức hưng phấn, Kiều An Nhiên không nhịn được nói ra một câu.
"Đây là thứ tôi có thể nghe sao?"
"Đây chỉ là giả, nếu kịch bản này là thật thì có phải là hiện tại hai người đang nằm trên giường không."
"Nếu kịch bản này là thật, dù thế nào thì cũng nên là từ diễn thành thật đi."
Chu Sam ho khan một tiếng, ý bảo Kiều An Nhiên vẫn đang quay chụp, rụt rè một chút. Nhưng mà Kiều An Nhiên càng nghĩ càng hưng phấn.
"Thật k.ích th.ích nha, tôi đã muốn trực tiếp dọn giường ra cho hai người rồi."
Lộ Trạch Thanh: "......"
Biết Giang Tư Úc cố ý trêu ghẹo cậu nên Lộ Trạch Thanh không có phản ứng gì, cậu cúi đầu nhìn manh mối khác ,"Không đúng."
"Ở trong phòng của anh, tôi phát hiện một con dao nhỏ."
"Tiểu Đào Hồng, anh giải thích một chút?" Lộ Trạch Thanh nhướng mày nhìn về phía Giang Tư Úc, khiêu khích trong mắt đặc biệt rõ ràng.
"Đây là kịch bản vừa yêu vừa hận sao? k.ích th.ích k.ích th.ích." Kiều An Nhiên cũng không phân tích, chỉ muốn nhìn hai người bọn họ chém giết lẫn nhau.
"Tiểu thiếu gia thật vô tình, lời âu yếm ở trên giường đều không thể coi là thật." Giang Tư Úc thở dài, "Đáng thương tôi là một con hát, thân phận thấp kém, không bằng......"
"Nói trọng điểm." Lộ Trạch Thanh đánh gãy hắn, Giang Tư Úc lấy đâu ra nhiều hứng thú diễn trò như vậy.
"Dao nhỏ là phòng thân." Giang Tư Úc giải thích.
"Là phòng thân hay là...... Giết người?"
Mấy người lại đem tầm mắt dừng trên người Giang Tư Úc, biết trò đùa vừa rồi đã qua, Lộ Trạch Thanh bắt đầu cắn Giang Tư Úc không bỏ, hắn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
"Là phòng thân."
Nói xong, hắn lại bắt đầu diễn.
"Nhân tiện nói luôn, nhị thiếu gia luôn chờ lúc tiểu thiếu gia không ở mà đùa giỡn tôi, tôi sợ ban đêm cậu ta cũng đến quấy rầy tôi nên mới chuẩn bị dao nhỏ để phòng thân."
Tầm mắt của mọi người dừng trên người nhị thiếu gia Kiều An Nhiên.
Xem náo nhiệt không chê việc lớn - Kiều An Nhiên: "?"
Cậu ta có liên quan gì sao?
Vấn đề nghi vấn trên người Tiểu Đào Hồng tạm thời không còn, Trần Minh Phỉ lại hỏi Kiều An Nhiên.
"Phòng của cậu có thuốc bột màu trắng, đây là cái gì?"
Kiều An Nhiên: "...... Phương diện kia của tôi không được, cho nên...... à......"
Mọi người nháy mắt đã hiểu.
Kiều An Nhiên lại hỏi lại Trịnh Tiền Phương.
"Đại thiếu gia, trong ngăn kéo của hiệu sách có thuốc, đó là thuốc gì?"
"Bởi vì Anh Tử không thể có thai nên đã mua một đống thuốc về uống, tôi thấy mỗi lần uống cô ấy đều nôn ra, tôi không đành lòng nhìn cô ấy bị tra tấn như vậy nên trộm đổi thuốc thành thuốc bồi bổ thân thể."
"Được, hung thủ chính là anh." Chu Sam ngắt lời, "Khẳng định là anh đã không chịu được việc vợ mình không thể sinh con nữa, cho nên mới có dã tâm giết người, cưới người vợ khác."
Kiều An Nhiên cũng phân tích theo.
"Bởi vì vấn đề con nối dõi, anh và Phong lão gia đã có xích mích lớn, anh sợ tài sản không được chia đều nên hạ độc chính vợ của mình......"
"Đừng nói tôi." Trịnh Tiền Phương hỏi lại Kiều An Nhiên, "Trong sách của cậu có kẹp một bức thư, nội dung là bảo cậu ra tay sớm một chút."
"Đối tượng mà cậu muốn ra tay sớm một chút là ai? Chị dâu cả là bị cậu giết."
"Lần này tôi về nước còn có nhiệm vụ khác, ra tay sớm một chút là yêu cầu của cấp trên."
"Là nhiệm vụ gì?"
"Thật ra tôi là người bên cạnh cảnh sát trưởng, lần này là đến điều tra.... Phong lão gia."
"Điều tra chính cha của mình, dù sao cũng có chút ngỡ ngàng, vì vậy sau khi về nước tôi vẫn mãi không động thủ, do đó cấp trên mới thúc giục tôi."
Lộ Trạch Thanh nhanh chóng bắt được lỗ hỏng trong câu nói của cậu ta.
"Điều tra...... Vậy cậu đùa giỡn Tiểu Đào Hồng của tôi làm gì?"
Kiều An Nhiên: "......"
"Cảnh sát trưởng dạy các cậu, trong lúc điều tra thì tiện thể đùa giỡn Tiểu Đào Hồng của tôi?"
Kiều An Nhiên: "...... Đó là ngụy trang, ngụy trang!"
Những người khác nhìn về phía Giang Tư Úc.
"Không phải ngụy trang, cậu ta đã đẩy tôi vào nhà." Giang Tư Úc nói, "Chính là tối hôm qua, nhị thiếu gia tới gõ cửa phòng tôi, tôi tưởng là tiểu thiếu gia, liền trực tiếp mở cửa. Cậu ta tiến vào liền che miệng tôi lại, không cho tôi nói chuyện."
"Cho nên...... Anh phản bội tôi?" Lộ Trạch Thanh nhướng mày, trả thù Giang Tư Úc cố ý trêu chọc cậu.
"Vậy tháng sau đính hôn liền hủy bỏ đi."
"Ha ha ha ha, này còn không phải là càng k.ích th.ích hơn sao." Chu Sam cũng bắt đầu xem náo nhiệt.
"Không có, tôi thà chết còn hơn. Lúc đó tôi đã lấy dao ra uy hiếp, đúng lúc ấy tiểu thiếu gia đến gõ cửa, nhị thiếu gia thấy thế thì nhảy qua cửa sổ chạy trốn."
"Anh không có suy nghĩ tố cáo nhị thiếu gia với tiểu thiếu gia sao?" Tầm mắt của Chu Sam chuyển động trên hai người Kiều An Nhiên và Giang Tư Úc, "Hai người có hiềm nghi rất lớn, bằng không trực tiếp biểu quyết đi, trước tiên loại hai người này ra."
"Ai lại chơi như anh." Kiều An Nhiên tỏ vẻ không phục, "Có phải là anh chột dạ hay không?"
Lộ Trạch Thanh bưng ly uống một ngụm trà xanh thanh mai, rất có hứng thú nhìn bọn họ xé nhau, cậu chưa từng chơi trò chơi kịch bản giết người này nhưng cậu có thể bỏ phiếu.
Mỗi người đều bị nghi ngờ một lần, khi bắt đầu bỏ phiếu thì Kiều An Nhiên bắt đầu thoái thác.
"Khẳng định là Giang...... Tiểu Đào Hồng. Tin tôi đi, mục đích anh ta đến nhà họ Phong không đơn giản."
Giang Tư Úc thong dong đáp lại.
"Xác thật không đơn giản, tôi đến vì tiểu thiếu gia."
Những người khác: "......"
"Trước mắt ngoại trừ con dao và cái hộp kia..... tôi không có hiềm nghi khác."
"Nói như vậy Kiều An Nhiên vẫn là có hiềm nghi lớn nhất."
"Đúng vậy đúng vậy."
Kiều An Nhiên nhìn về phía Trần Minh Phỉ xin giúp đỡ, "Thật sự không phải tôi, cảnh sát Trần. Cậu hãy nhìn ánh mắt chân thành của tôi......"
"Nhìn không thấy." Trần Minh Phỉ lại nhìn về phía Lộ Trạch Thanh và Chu Sam.
Chu Sam vô tội, "Sáng nay tôi không ở nhà, không có khả năng là tôi."
"Cũng không phải tôi. Tối hôm qua tôi cùng......"" Lộ Trạch Thanh muốn học mặt dày như Giang Tư Úc, nhưng lúc nói ra vẫn không nhịn được xấu hổ.
"Náo loạn một đêm với Tiểu Đào Hồng, ngủ đến giữa trưa hôm nay."
"Đúng vậy, tôi cùng tiểu thiếu gia có thể chứng minh cho nhau." Giang Tư Úc gật đầu.
"Cái này cũng không đúng lắm, nếu ai ngủ say thì cũng không biết là có người ra ngoài hay không." Kiều An Nhiên chết cũng không bỏ Giang Tư Úc, bởi vì cậu ta không tìm thấy hiềm nghi của những người khác.
"Còn có tam thiếu gia, hôm nay sao lại không đi đến đoàn xã báo chí? Viên đạn trong ngăn kéo của cậu là như thế nào?"
Chu Sam giải thích, "Hôm nay tôi nghỉ phép, tuần sau muốn đi tiền tuyến, tôi sợ hãi cho nên chuẩn bị súng cho mình cũng không sao chứ?"
"Vậy phu nhân thì sao? Thương ở trong ngăn kéo của cô là để giết ai?"
"Bệnh tình của lão gia nguy kịch, tranh chấp phân chia tài sản, nếu tôi chết thì phần của mấy cậu có thể nhiều hơn, vì vậy tôi cũng chỉ là bảo vệ chính mình."
Hứa Nguyệt chuyển hướng mục tiêu sang Lộ Trạch Thanh.
"Tối hôm qua tôi còn thấy tiểu thiếu gia và quản gia đang bí mật bàn bạc."
Lộ Trạch Thanh vô tội.
"Quản gia muốn liên thủ cùng tôi nhưng tôi từ chối. Dù sao tôi là con riêng, cũng không mong có nhiều, chỉ cần có một chút tiền để tôi hưởng thụ những ngày sung sướng về sau là được."
"Cho nên, tôi từ chối."
"Vẫn là nhị thiếu gia tương đối khả nghi, người bên cạnh cảnh sát trưởng ...... thân phận này vừa nghe đã không đơn giản. Đến cả cha của mình cũng điều tra, vì nhiệm vụ mà giết người cũng không phải là không có khả năng."
"Có lẽ con dâu cả ngoài ý muốn biết được thân phận của nhị thiếu gia cho nên nhị thiếu gia muốn giết người diệt khẩu."
Kiều An Nhiên: "Cậu thì sao? Một lúc thì chỉ tôi, một lúc thì chỉ Giang.......Tiểu Đào Hồng, rõ ràng là đang làm loạn phán đoán của mọi người."
Kiều An Nhiên kiên định, "Tôi cảm thấy hung thủ không phải tiểu thiếu gia, chính là Tiểu Đào Hồng."
"Tôi tìm thấy hóa đơn mua súng ống đạn dược trong phòng của cậu." Giang Tư Úc chỉ về phía Lộ Trạch Thanh, "Cậu, một người không học vấn không nghề nghiệp, lang thang, phong lưu, chỉ là một tiểu thiếu gia muốn hưởng sung sướng. Vậy mua súng đạn để làm gì?"
"Oa, lại bắt đầu vừa yêu vừa hận sao?"
"k.ích th.ích."
"Thanh Thanh, cậu muốn giải thích sao? Bằng không chúng tôi trực tiếp đặt phiếu cho cậu."
Lộ Trạch Thanh bình thản.
"Súng ống đạn dược là Phong lão gia bảo tôi mua, bởi vì danh tiếng của tôi ở trong kinh thành không ai là không biết. Tất nhiên Phong lão gia biết việc nhị thiếu gia nhận được lệnh điều tra ông ấy. Vì vậy để danh tiếng của mình sạch sẽ, ông ấy nương theo danh tiếng ăn chơi bên ngoài của tôi mà làm, như vậy cũng không ai chú ý đến."
"Rốt cuộc, ở trước mặt người khác thì tôi chính là phong lưu lãng tử."
Lời giải thích này cũng khá hợp lý, không có liên quan gì đến cái chết của con dâu cả.
Giang Tư Úc không buông tha.
"Liệu có khả năng con dâu cả phát hiện được cậu buôn bán súng đạn, cậu sợ mọi chuyện bại lộ nên giết người?"
Lộ Trạch Thanh: "...... Anh là muốn gả cho tôi hay là muốn hại tôi?"
Giang Tư Úc cười cười, "Nếu cậu chết thì tôi cũng sẽ đi theo."
"Ai muốn anh chết theo." Lộ Trạch Thanh tức giận, vẫn chưa rửa sạch hiềm nghi mà đã bị một câu vô tình của Giang Tư Úc làm mọi người chú ý đến.
"Cũng có thể là Tiểu Đào Hồng có một thân phận không thể cho người khác biết nhưng vô tình lại bị con dâu cả phát hiện, vì vậy anh mới giết người bịt miệng."
"Mấy người nghĩ thử xem, Tiểu Đào Hồng có thể dựa vào mặt mà quyến rũ tiểu thiếu gia, nhưng tiểu thiếu gia nổi tiếng phong lưu, sao có thể chỉ vì Tiểu Đào Hồng mà hồi tâm chuyển ý, còn nguyện ý cưới một con hát."
"Cũng có lý." Chu Sam vò đầu, "Cứu mạng, tôi thấy ai cũng đều có hiềm nghi."
"Tôi cũng thấy thế."
Lộ Trạch Thanh đánh trả, "Nếu nhị thiếu gia là người bên cạnh cảnh sát trưởng, vậy tuyệt đối không thể làm ra mấy chuyện đùa giỡn kia, cho nên cậu ta vào phòng của Tiểu Đào Hồng không phải là có mưu đồ gây rối mà là hai người đang có bí mật."
Ý nghĩ của mọi người được mở ra.
"Đúng nha."
Ánh mắt của Chu Sam sáng lên, "Phân tích này của Thanh Thanh vô cùng có lý."
Lộ Trạch Thanh cong môi tiếp tục, "Một người là người của cảnh sát trưởng, vậy thân phận của Tiểu Đào Hồng chắc chắn không đơn giản, dụ dỗ tôi là có mục đích gì?"
"A a a, quá khó khăn. Bằng không liền chọn thầy Giang cùng Kiều An Nhiên đi."
"Đúng vậy, hai người bọn họ mới vừa cắn không bỏ tiểu thiếu gia, tất nhiên là đang dời đi sự chú ý."
"Tôi đồng ý."
"Vậy bỏ phiếu cho ai?"
"Nhị thiếu gia nói thuốc bột là...... thuốc của phương diện kia, nhưng tôi tỏ vẻ hoài nghi. Chọn cậu ta."
"Tôi cũng chọn Kiều Kiều."
"Được được được, mấy người chọn tôi đi, chọn tôi thì sẽ thua." Kiều An Nhiên bày ra một bộ thấy chết cũng không sờn.
Bắt đầu bỏ phiếu.
Ngón tay của Lộ Trạch Thanh dừng vài giây, cuối cùng lựa chọn Kiều An Nhiên.
Kết thúc bỏ phiếu.
Kiều An Nhiên thành công bị bỏ phiếu loại ra ngoài.
"Tôi nói như vậy mà mấy người thật sự làm sao?" Kiều An Nhiên không thể tin trừng lớn mắt, "Tôi vô tội a a a a a a."
Bỏ phiếu kết thúc, bắt đầu giải mã.
Hung thủ là.....
Tiểu thiếu gia.
Hạ độc chính là cậu ta, độc dược trộm từ phòng của nhị thiếu gia. Kiều An Nhiên đoán đúng hơn nửa, con dâu cả phát hiện bí mật của tiểu thiếu gia nên bị hạ độc.
Thân phận con hát của Tiểu Đào Hồng là giả, nhị thiếu gia quay về điều tra nhà họ Phong nhưng cấp trên không tin tưởng nhị thiếu gia có thể xuống tay với người nhà, vì thế có thêm Tiểu Đào Hồng.
Nhiệm vụ của cô ta là theo dõi mọi hành động của nhị thiếu gia, phán đoán xem nhị thiếu gia có thể tiếp tục làm nhiệm vụ hay không.
Ngày thường tiểu thiếu gia là một người lang thang nhưng thật ra có dã tâm rất lớn, cậu ta muốn độc chiếm tài sản. Mua súng đạn là muốn giết hết mọi người, sau đó tạo ra tình huống ngoài ý muốn.
Kết quả bị con dâu cả biết được, vì thế bị hạ độc giết chết.
"A, tôi biết là cậu mà!!!" Vẻ mặt của Kiều An Nhiên căm giận, "Mấy người không tin tôi, tôi đã nói là tiểu thiếu gia là có hiềm nghi lớn nhất, chính là loại người bên ngoài có vẻ mặt vô hại, vừa nhìn đã biết có vấn đề."
Mấy người không cam lòng mà lại chơi tiếp.
Dương An Húc thất thần, một bên xem cốt truyện, một bên bấm vào Weibo xem hướng gió của dư luận.
Thủy quân mà công ty mua cũng có chút tác dụng, hướng gió không hoàn toàn nghiêng về một phía nữa, Dương An Húc nhẹ nhàng thở ra.
Cậu ta tạm thời không tìm được lý do biện bạch nên đành kéo Lộ Trạch Thanh ra chắn một đợt công kích.
[Có bao nhiêu Nam Qua thoát fans, để cho tôi biết là không phải chỉ có một mình tôi đi?]
[Mấy người không phải là anti-fans giả làm fans chứ? Nam Qua tôi đây không thoát fans, vĩnh viễn không thoát. Nam Nam khẳng định là bị người khác mua tin xấu, không có bằng chứng gì cả, chỉ một tin tức tùy tiện cũng có người tin?]
[Khôi hài thật, Nam Nam của chúng tôi không có fans như mấy người. Có biết cái gì là bịa đặt không, đến lúc bác bỏ tin đồn thì lại chạy không kịp.]
[Nói Nam Nam của chúng tôi dẫm Lộ Trạch Thanh, các người tự nhìn xem là ai kéo ai?]
[Fans Lộ Trạch Thanh, quá rõ ràng rồi, giả vờ làm Nam Qua làm gì, anh trai nhà mấy người phải ăn vạ để tìm cảm giác tồn tại sao, cũng thật xứng đáng.]
Không biết Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc đang đùa giỡn cái gì, Dương An Húc làm như không biết gì rời khỏi Weibo.
Lúc này mới có chút tâm tư gia nhập trò chơi với mọi người.
Lại chơi thêm mấy tiếng, mọi người lục đục về phòng ngủ. Dương An Húc vào xem Weibo một lần nữa, muốn nhìn xem có phải là Lộ Trạch Thanh đang bị mắng rất thảm không.
Nhưng mà một cái hot search mới xuất hiện, Dương An Húc nhất thời không khống chế được, ném điện thoại xuống mặt đất.
# Thích Nam giả thiếu gia #
[Tin nóng mới nhất, Thích Nam không phải là con ruột của nhà họ Thích.]
[Thật hay giả, đừng là tin nóng lung tung nha.]
[Thích Nam cũng quá ghê tởm đi, biết vẽ tranh là giả, thân phận thiếu gia nhà giàu cũng là giả?]
[Fans của Thích Nam còn đang tẩy trắng hot search, cười chết, tẩy ra cái này sao?]
[Tôi muốn biết hoạ sĩ Q có phải là người vẽ thay cho Thích Nam không?]
[Tôi đã đi xem Weibo của họa sĩ Q, phong cách thật sự rất tuyệt.]
Rốt cuộc là ai?
Có tin nóng thì không công khai đồng thời mà cố ý đâm cậu ta nhiều lần như vậy, lúc này Dương An Húc mới bắt đầu luống cuống, cậu ta sợ trong tay đối phương còn có tin tức khác.
Nhưng tại sao lại không liên lạc với cậu ta?
Cứ từ từ thả tin tức ra như vậy, là cố ý tra tấn cậu ta sao?
Bên kia.
Lộ Trạch Thanh cũng nhìn thấy Weibo, lông mày cậu nhíu lại, cảm thấy hẳn là không phải Thích Trạch Vũ làm, khoảng cách với tin lúc đầu là vài tiếng trước.
Dương An Húc còn có kẻ thù nào sao?
Cậu cảm thấy trên tay của người này còn có những thông tin khác nữa, nhưng lại không không thả ra hết một lượt mà cố ý tra tấn Dương An Húc.
Để Dương An Húc khiếp sợ lo lắng, không có tinh thần quay chương trình. Nhớ lại lúc chơi trò chơi, Dương An Húc không hề tập trung, cậu biết, mục đích của người này đã đạt được.
Dương An Húc vô cùng để ý thân phận Thích Nam này, Lộ Trạch Thanh không xác định được người này có biết thân phận thật của Dương An Húc không.
Nếu biết, là muốn bức Dương An Húc từ bỏ thân phận này hay là muốn Thích Nam đứng ra làm sáng tỏ.
"Chúng tôi mới là anh em ruột, đổi thân phận với nhau thì có làm sao, hơn nữa anh tôi còn không nói gì thì có liên quan gì đến cậu?"
Nghĩ đến lời khiêu khích của Dương An Húc, Lộ Trạch Thanh chỉ muốn ra tay đánh cậu ta một trận, nhưng cậu không rõ thái độ của Thích Nam đối với Dương An Húc, hôm nay lúc cậu nói chuyện cũng không dám nói quá.
Nếu Thích Trạch Vũ ra mặt thì không phải đơn giản là trả lại thân phận.
Lộ Trạch Thanh có chút hy vọng Thích Nam sẽ tự mình đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện, như vậy Dương An Húc tuyệt đối thân bại danh liệt. Thích Nam đứng ra, nhà họ Thích cũng sẽ thừa nhận thân phận tiểu thiếu gia của em ấy.
Nhà họ Thích không lên tiếng bởi vì không biết Thích Nam có nguyện ý trở về nhà họ Thích hay không.
Giống như Lộ Niệm Sơ không bắt ép Lộ Trạch Thanh về nhà, Lộ Trạch Thanh cũng muốn cho Thích Nam một chút thời gian, chờ Thích Nam nghĩ kĩ, tự nguyện muốn về nhà.
Lộ Trạch Thanh nghĩ đến nhập thần, ly nước trà xanh thanh mai trong tay vẫn còn nguyên, cậu muốn gọi điện hỏi Thích Trạch Vũ một chút, hỏi xem Thích Trạch Vũ đã biết những gì.
Không chờ động tác của Lộ Trạch Thanh thì tiếng điện thoại đột nhiên vang lên làm cậu giật mình, điện thoại và cốc nước cùng nhau rơi xuống giường, làm ướt một mảng lớn.
Lộ Trạch Thanh: "............"
----------
Năm phút sau.
Cửa phòng Giang Tư Úc bị gõ vang.
Hắn mở cửa, chỉ thấy Lộ Trạch Thanh ăn mặc áo ngủ đứng ở cửa.
Là áo ngủ ngắn tay mùa hè, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn, cậu còn ôm một cái gối.
Dưới quần rộng thùng thình là cẳng chân xinh đẹp, mắt cá chân trắng đến loá mắt, chỉ một tay là có thể nắm chặt, trên chân là một đôi dép lê trắng.
"Thầy Giang."
Hô hấp của Giang Tư Úc dừng lại, hắn cuống quýt rời tầm mắt, lại dừng trên mái tóc mềm mại của Lộ Trạch Thanh. Bởi vì tóc có chút dài nên Lộ Trạch Thanh dùng một cái kẹp tóc nhỏ màu hồng kẹp tóc lên, nhìn có vẻ nghịch ngợm hơn thường ngày.
Hai tai Lộ Trạch Thanh đỏ bừng, cậu nghĩ đến chủ ý mà Hứa Nguyệt bảo với Giang Tư Úc, kết quả người gõ cửa lại là cậu.
Giang Tư Úc sẽ không cho rằng cậu là cố ý chứ?
Lộ Trạch Thanh: "......"
"Làm sao vậy?" Giang Tư Úc hỏi.
"Thầy Giang." Lộ Trạch Thanh rũ xuống mi mắt, cậu hơi xấu hổ khi nhìn Giang Tư Úc, giọng điệu đông cứng hỏi.
"Anh, để ý việc chia một nửa giường cho tôi không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");