Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 65




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cháu tìm A Úc sao? Vậy hai đứa nói chuyện đi." Hứa Nguyệt hơi hơi mỉm cười, ném cho Giang Tư Úc một ánh mắt tự cầu phúc.

"Mẹ đi xem những khách mời khác có cần hỗ trợ gì không?"

Hứa Nguyệt vừa đi, liền thừa lại hai người Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh.

"Em dọn xong rồi?"

Lộ Trạch Thanh lắc đầu, lúc này mới nhớ đến cậu tới làm gì.

"Vòi hoa sen trong phòng tắm của tôi không ch.ảy nước."

Cả người Lộ Trạch Thanh toàn mồ hôi, cậu muốn tắm rửa một chút rồi mới đi ra, kết quả mở vòi hoa sen nhưng lại không có nước.

"Để tôi xem phòng tắm của tôi có dùng được không?"

Giang Tư Úc đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước chảy ra bình thường.

Lộ Trạch Thanh đứng trước phòng tắm, tay đặt lên cửa kính của phòng tắm.

"Có lẽ chỉ có phòng của tôi là có vấn đề."

Giang Tư Úc tắt vòi hoa sen, đi theo Lộ Trạch Thanh đến phòng tắm của cậu, Lộ Trạch Thanh giải thích, "Vòi nước khác có nước nhưng mà vòi hoa sen không có."

Giang Tư Úc mở thử, dù là từ vòi, bát sen cầm tay hay vòi sen cố định thì đều không ra nước.

Hắn lại đi mở vòi nước ở bồn rửa tay, có nước, chỉ vòi hoa sen là không có.

"Có thể là bị tắt ở chỗ nào đó."

Phòng ở của Hứa Nguyệt rất lớn, phòng tắm cũng vậy, ba bốn người ở bên trong cũng không cảm thấy chật. Lộ Trạch Thanh nghe Giang Tư Úc nói vậy thì đi vào.

Hai người ở trong phòng tắm tìm một lượt, tầm mắt của Giang Tư Úc dừng trên vòi nước cạnh bồn tắm, hắn mở chốt, nước lập tức chảy vào bồn tắm.

Giang Tư Úc tắt đi vòi nước, tìm được một cái van màu trắng nhỏ ở bên cạnh vòi nước.

Căn hộ này của Hứa Nguyệt được trang hoàng từ mấy năm trước, vẫn chưa hiện đại như bây giờ. Giang Tư Úc suy đoán vòi nước này cùng với vòi hoa sen không thể chảy đồng thời, vòi nước chảy vào trong bồn tắm thì vòi hoa sen sẽ không có nước.

Giang Tư Úc ấn xuống, thấy không có phản ứng, hắn lại thử rút ra.

'pa' một tiếng, cái nắp màu trắng được kéo lên. Giang Tư Úc mở thử vòi nước cạnh bồn tắm, hiện tại đã không chảy ra nước nữa.

"Có lẽ là thế này."

Lộ Trạch Thanh không tìm được chốt mở nào khác, cậu đi đến chỗ Giang Tư Úc, hắn đưa vòi sen cầm tay cho cậu, "Vòi chảy vào bồn tắm với vòi hoa sen chỉ có thể dùng một, hiện tại tôi đã khóa lại vòi nước chảy vào bồn tắm rồi."

Lộ Trạch Thanh hướng vòi sen cầm tay về phía bồn tắm, Giang Tư Úc mở chốt mở.

'rào' một tiếng.

Hai người không kịp đề phòng mà bị vòi hoa sen cố định trên đỉnh đầu xối nước xuống.

Lộ Trạch Thanh có chút ngốc, nhìn vòi hoa sen đang cầm trong tay, một lúc mới lấy lại tinh thần.

"Tắt đi trước đã."

Lúc này Giang Tư Úc mới phản ứng lại, nhanh chóng đóng chốt mở.

Chỉ trong vài giây nhưng cũng đã xối ướt hết cả hai người.

Sơ mi trắng hôm nay Lộ Trạch Thanh mặc vốn dĩ đã khá mỏng, sau khi bị nước làm ướt thì gần như xuyên thấu, dính sát vào làn da, phác họa ra đường cong của vòng eo.

Một giọt nước theo cằm chảy vào trong áo, yết hầu của Giang Tư Úc lên xuống, tầm mắt của hắn dừng ở ngực của Lộ Trạch Thanh, chỉ một giây rồi lại hoảng loạn chuyển tầm mắt.

Đầu bị dội nước lạnh, cơ thể của Giang Tư Úc như nổi lên phản ứng, cả ngực của hắn đều nóng lên.

Giang Tư Úc thậm chí không biết nên đặt mắt ở nơi nào.

"Xin lỗi! Tôi không biết hai vòi hoa sen cùng có nước." Giang Tư Úc lại nuốt nước miếng, giọng nói vội vàng, đại não hoàn toàn không chịu khống chế.

Cả đầu đều là......

Cái thứ hồng nhạt như ẩn như hiện kia.

Giang Tư Úc cũng không tiện, cả người đều ướt hết, nhưng hắn mặc đồ màu đen nên bị ướt thì cũng chỉ dính vào người không nhìn ra cái gì.

Tim của Giang Tư Úc đập hơi nhanh, không khí trong phòng tắm đột nhiên trở lên nóng rực, "Hiện tại có thể dùng bình thường rồi, em tắm đi, tôi cũng về phòng tắm một chút."

Giang Tư Úc gần như là chạy trối chết, nhưng hắn vừa bước ra khỏi phòng tắm thì đã nghe thấy giọng nói của Kiều An Nhiên.

"Thanh Thanh, cậu ở đâu?"

"Sao cậu lại không đóng cửa phòng vậy?"

Lộ Trạch Thanh theo bản năng lên tiếng, Kiều An Nhiên đi đến, Giang Tư Úc ăn mặc một thân quần áo ướt đứng tại chỗ.

"Thầy, thầy Giang." Kiều An Nhiên cũng nói lắp một chút.

"Anh......" Một câu Kiều An Nhiên cũng không hỏi ra được, cậu ta nhìn thấy Lộ Trạch Thanh đứng ở trong phòng tắm,cũng đang ướt dầm dề.

Mặt của Kiều An Nhiên lập tức nóng lên.

"A."

"Tôi...... không nhìn thấy cái gì cả."

Trái tim của Kiều An Nhiên đập thình thịch, đây là thứ mà cậu ta có thể được nhìn sao?

Lại k.ích th.ích như vậy!!!

Đáy lòng của Kiều An Nhiên đầy khiếp sợ, cưỡng chế chính mình không hét chói tai.

Cậu ta nuốt nước bọt, máy móc xoay người.

"Không phải là như cậu nghĩ đâu." Giang Tư Úc chân thành giải thích.

"Được được được, tôi biết. Tôi không nghĩ gì cả." Kiều An Nhiên gật đầu có lệ, đi ra ngoài, " Không cần tiễn đâu, tôi sẽ tự mình đi ra ngoài, tạm biệt."

Giang Tư Úc: "............"

"Vòi hoa sen trong phòng tắm của Thanh Thanh không có nước nên tôi mới đến xem giúp em ấy, không cẩn thận nên quần áo mới bị ướt." Giang Tư Úc nói nhanh như gió, sợ muộn một giây thì Kiều An Nhiên sẽ không nghe được.

"A?"

Bước chân của Kiều An Nhiên dừng lại, lại quay lại, khuôn mặt đang đỏ bùng có chút thất vọng.

"Là, là như thế sao?"

Lộ Trạch Thanh hỏi, "...... Sao cậu lại như vậy?"

Kiều An Nhiên quay đầu lại nhìn Giang Tư Úc một cái, lại nhìn nhìn Lộ Trạch Thanh. Giống như xác nhận thật sự không có cái bầu không khí ái muội mà cậu ta tưởng tượng.

"Không."

Kiều An Nhiên không có cảm xúc trả lời một câu, "Vòi hoa sen bên phòng tôi cũng không có nước."

"Ngày hôm qua dùng bồn tắm để tắm cũng ổn."

"Em tắm rửa đi, tôi nói với cậu ta." Giang Tư Úc thuận tay đóng cửa phòng tắm.

Cùng Kiều An Nhiên đi ra ngoài.

"Vòi hoa sen cùng vòi chảy vào bồn tắm là cùng một đường, chỉ có thể ch.ảy nước một cái, cậu rút cái van màu trắng bên cạnh bồn tắm ra là được."

"Ừ ừ ừ, tôi biết rồi." Kiều An Nhiên nhìn Giang Tư Úc, "Vậy tôi đi về đây."

Hai người cùng lúc rời đi.

Giang Tư Úc đóng cửa phòng thay Lộ Trạch Thanh, hắn trở lại phòng của mình.

Khi chỉ còn một mình Giang Tư Úc, nhiệt độ trên mặt hắn không ngừng tăng lên, không biết nghĩ đến cái gì, hai tai của hắn đỏ như sắp lấy máu.

Nháy mắt cả người đều nóng lên.

Cuối cùng, Giang Tư Úc cởi áo ném vào cái sọt bên cạnh, xoay người đi vào phòng tắm.

------------

Lúc Lộ Trạch Thanh đi ra thì hành lang không có người, người quay phim cũng không ở đây, cậu trực tiếp đi đến.... phòng của Dương An Húc.

Gõ cửa phòng.

Một lúc sau, cửa phòng mở.

Nhìn thấy Lộ Trạch Thanh, Dương An Húc sửng sốt một chút, "Có chuyện gì sao?"

"Có."

Không chờ Dương An Húc nói cái gì, Lộ Trạch Thanh đẩy mạnh người vào phòng, Dương An Húc cũng chưa phản ứng kịp.

"Cái gì?" Dương An Húc nhẫn lại hỏi, lần trước cậu ta tìm Lộ Trạch Thanh nói chuyện thì bị từ chối, dựa vào cái gì Lộ Trạch Thanh tìm cậu ta thì cậu ta phải phối hợp?

"Tôi biết cậu là ai."

Lộ Trạch Thanh lười nói lòng vòng với cậu ta, đi thẳng đến chủ đề.

Con ngươi của Dương An Húc hơi trợn to, khựng lại vài giây, nghiêng đầu đi.

"Tôi không biết cậu đang nói cái gì?"

"Cậu biết."

Lộ Trạch Thanh nhìn chằm chằm cậu ta, trong ánh mắt lộ ra lạnh lẽo.

"Tôi cho cậu thời gian, cậu không được sử dụng thân phận của Thích Nam nữa."

Dương An Húc gục đầu xuống, nắm chặt tay, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm sàn nhà.

Dựa vào cái gì?

Tối hôm qua, Dương An Húc đã nhận được điện thoại của Thích Nam, lúc trước Thích Nam không mạnh mẽ nói chuyện với cậu ta như vậy, nhưng tối hôm qua giọng điệu của Thích Nam vô cùng kiên định.

Cậu ta muốn Dương An Húc tìm thời gian giải thích rõ ràng, cậu ta muốn lấy lại thân phận Thích Nam.

Vì cái gì cứ phải là lúc này?

Lúc trước cậu ta dùng thân phận của Thích Nam, dù khi Thích Nam biết thì có tức giận nhưng cũng không nói gì? Hiện tại, Lộ Trạch Thanh trở về nhà họ Thích, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Cậu ta và Thích Nam mới là anh em ruột, hiện tại thì lại xem cậu ta như người ngoài.

Không phải là cậu ta chỉ mượn thân phận của Thích Nam thôi sao, sao lại phải làm căng mọi chuyện như vậy? Anh em nhà người khác có cái gì cũng có thể chia sẻ, trao đổi thân phận thì có làm sao?

Kia cũng là Thích Nam nợ cậu ta.

Dương An Húc hít sâu một hơi, không giả ngu nữa, cậu ta ngước mắt nhìn Lộ Trạch Thanh.

"Nếu cậu biết thì tôi sẽ không giả vờ nữa." Dương An Húc khẽ cười một tiếng, "Tôi mượn thân phận của Thích Nam, là anh ta đồng ý, anh ta cũng chưa nói gì, cậu vội vã thay anh ta làm gì?"

"Hai anh em chúng tôi, đổi cái thân phận cũng phải đùa giỡn. Cậu mới về nhà họ Thích nên không biết, lúc Thích Nam 16 tuổi thì đã về với tôi và mẹ của tôi, hiện tại chúng tôi mới là người nhà."

Lộ Trạch Thanh bị dáng vẻ không biết xấu hổ của Dương An Húc làm cho bật cười.

"Được, mấy cậu là người một nhà, vậy hiện tại cậu ở nhà họ Thích của chúng tôi làm gì? Về nhà họ Dương của cậu đi, cậu thích làm cái gì tôi cũng không quản."

Vừa rồi Dương An Húc bị tức giận đầy đầu, bây giờ cậu ta mới phản ứng lại, cậu ta không chỉ chiếm lấy thân phận Thích Nam mà còn mượn thân phận đó để giành được lợi ích từ nhà họ Thích.

"Tôi không quản được anh em cậu nhưng cậu dùng thân phận của nhà họ Thích thì tại sao lại không liên quan đến tôi?"

Lộ Trạch Thanh khẽ cười một tiếng.

"Tôi không nói nhiều chuyện vô nghĩa, Thích Nam có thể dùng tên tuổi của nhà họ Thích, nhưng, cậu thì... không được."

Dương An Húc cắn cắn môi.

"Tôi......"

"Tôi không nghe giải thích." Giọng điệu Lộ Trạch Thanh ngang ngược, "Khi nào thì cậu trả lại thân phận Thích Nam?"

Dương An Húc nhíu mày, nếu lúc trước biết Lộ Trạch Thanh là người nhà họ Thích thì cậu ta sẽ không nghe lời của người đại diện. Cậu ta cảm thấy hiện tại Lộ Trạch Thanh đang trả thù chuyện lúc trước.

Đều do Thích Nam.

Anh ta về nhà họ Dương lâu như vậy nhưng chưa từng nói về Lộ Trạch Thanh, Dương An Húc chỉ biết nhà họ Thích bị thất lạc một đứa con là Thất Thất, căn bản không biết tên là Lộ Trạch Thanh.

"Chuyện lúc trước tôi xin lỗi. Tôi đã giải thích, đó là người đại diện......"

Lộ Trạch Thanh ngắt lời.

"Chuyện lúc trước tôi không quan tâm, tôi chỉ hỏi cậu, khi nào thì đổi lại thân phận?"

Dương An Húc không nghĩ tới hiện tại Lộ Trạch Thanh hùng hổ dọa người như vậy, lúc trước không quyền không thế , một câu phản bác cũng không dám nói, giờ có thân phận nhà họ Thích rồi thì cái gì cũng dám.

Dương An Húc chỉ dám mắng ở trong đáy lòng, trên mặt thì biểu thị sự thuận theo.

"Tôi, tôi thương lượng với anh tôi một chút."

Lộ Trạch Thanh nhăn mày, cậu không biết thái độ của em trai Thích Nam là gì, nhưng cậu cảm thấy Dương An Húc đã không ít lần bắt nạt Thích Nam.

"Một tuần."

Lộ Trạch Thanh đưa ra thời gian.

"Quay xong chương trình này."

"Một tuần quá ngắn. Tôi...." Dương An Húc còn muốn nói cái gì, Lộ Trạch Thanh lại lười nghe.

"Tôi chỉ cho cậu thời gian một tuần."

Sau khi ném xuống những lời này, Lộ Trạch Thanh xoay người rời đi.

Ngọn lửa trong lòng Dương An Húc không có chỗ phát, cậu ta cầm cái ly trên bàn, ném mạnh xuống mặt đất.

Lúc trước dù nói gì thì Thích Nam cũng không chịu quay lại nhà họ Thích, vì sao đột nhiên bây giờ lại muốn lấy lại thân phận?

Lúc trước vì Thích Nam không muốn quay lại nhà họ Thích nên cha dượng mới để cậu ta thay thế thân phận của Thích Nam. Ban đầu Thích Nam không biết, về sau biết cũng chỉ cảnh cáo cậu ta không được dùng thân phận Thích Nam làm bậy.

Nghĩ đến cuộc điện thoại của Thích Nam ngày hôm qua, Dương An Húc có chút hoảng hốt.

"Dương An Húc, dùng thân phận của tôi chơi đủ chưa?"

"Cậu muốn xử lý mọi chuyện thế nào là chuyện của cậu, người thay thế thân phận của tôi là cậu, muốn giải thích như nào thì cậu tự đi mà làm." Mặc kệ Dương An Húc nói thế nào thì Thích Nam đều không bị thuyết phục.

"Tôi biết những chuyện mà cậu đã làm với Thanh Thanh." Lần đầu tiên Dương An Húc nghe thấy Thích Nam nói chuyện với cậu ta với ngữ khí lạnh băng như vậy.

"Tôi cho cậu thời gian xử lý, muộn nhất là một tháng. Cậu sẽ không thích tôi tự ra tay đâu, fans của cậu, sự nghiệp của cậu, có ra sao thì cũng không liên quan đến tôi."

Vốn dĩ Dương An Húc nghĩ cậu ta còn có một tháng.

Nhưng hiện tại Lộ Trạch Thanh đã tìm đến cửa.

Cậu ta hoài nghi có phải là Lộ Trạch Thanh và Thích Nam đã lén liên lạc với nhau không, nếu không tại sao đột nhiên Thích Nam lại cường ngạnh muốn lấy lại thân phận, vẫn là nói......

Thích Nam muốn trở về nhà họ Thích.

Để anh ta về thì anh ta không chịu, hiện tại lại muốn về? Nói cái gì mà không có mặt mũi về nhà họ Thích, còn không phải chỉ là cái cớ, lúc trước không có mặt mũi, giờ thì có rồi?

Còn không phải là luyến tiếc thân phận tiểu thiếu gia nhà họ Thích này sao?

Đều là lấy cớ.

Sau khi Dương An Húc vào nhà họ Thích mới biết, hóa ra sinh hoạt của Thích Nam tốt như vậy, trách không được cậu ta muốn về nhà như vậy.

Cậu ta càng nghĩ càng giận, bọn họ là thai song sinh, vì cái gì lại khác nhau như trời với đất. Thích Nam ở nhà họ Thích không lo ăn mặc , người trước người sau đều gọi anh ta một tiếng tiểu thiếu gia, mà cậu ta ở nhà họ Dương lại như một con chó.

Nếu, nếu lúc trước cậu ta bị vứt bỏ thì tiểu thiếu gia nhà họ Thích sẽ là cậu ta.

Cậu ta không nên nương tay.

-------------

Lộ Trạch Thanh xuống tầng, Trịnh Tiền Phương và Chu Sam đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, những người khác vẫn chưa đi xuống.

"Hai người đều tắm rồi sao?"

Trịnh Tiền Phương nhìn Lộ Trạch Thanh một cái, "An Nhiên cùng Minh Phỉ vẫn chưa xuống đây."

"Bọn họ là thay phiên tắm rửa, vừa rồi còn đến phòng tôi hỏi tại sao vòi hoa sen lại không có nước." Lộ Trạch Thanh giải thích, "Thầy Giang giúp bọn họ xử lý."

"Sớm biết mấy cậu tắm rửa thì tôi cũng đi tắm luôn một cái." Trịnh Tiền Phương ngồi ở trên sô pha, "Cả người đều đầy mồ hôi không thoải mái."

"Đi tắm đi."

"Cũng chưa muộn lắm, lát nữa xuống thì vừa vặn ăn cơm."

"Tôi cũng đi tắm rửa." Chu Sam đứng lên đi theo Trịnh Tiền Phương .

Hứa Nguyệt ôm một bó hoa đi đến, đối diện với tầm mắt của Lộ Trạch Thanh, cô còn có vài phần xấu hổ.

"Thanh Thanh."

Vẻ mặt Lộ Trạch Thanh như thường, đối diện với cô, tầm mắt dừng trên cánh hoa màu xanh.

"Hoa thật là đẹp."

Hứa Nguyệt hơi đè nặng ngữ khí, giải thích với cậu.

"Ừm, cô đi đổi hoa cho phòng khách."

"Để cháu giúp cô."

Lộ Trạch Thanh nói tiếp, "Lúc trước cháu có làm ở cửa hàng hoa, cũng biết một chút cắm hoa."

"Được nha." Hứa Nguyệt cười tủm tỉm mà đưa hoa cho Lộ Trạch Thanh, "Sao Thanh Thanh của chúng ta cái gì cũng biết vậy."

Lộ Trạch Thanh bị Hứa Nguyệt khen đến có chút ngượng ngùng, lỗ tai hơi hồng hồng, Hứa Nguyệt đứng ở phía sau cậu, cũng chú ý tới tai của Lộ Trạch Thanh, trong mắt của cô tất cả đều là ý cười, thật đáng yêu.

"Buổi tối ăn cơm cà ri thịt gà được không?"

"Cô nhớ rõ cháu cũng thích ăn cà ri gà."

Lộ Trạch Thanh đang cắt hoa thì dừng lại, "Sao cô lại biết cháu....."

Hứa Nguyệt xấu hổ, cười, cô lại không cẩn thận nói lỡ miệng, "Đúng...... Tư Úc nói với cô."

"Nó nói với cô như vậy."

"Nhưng cháu chưa từng nói với thầy Giang."

"...... Chưa nói sao? Có đi, khả năng là cháu đã quên." Hứa Nguyệt gật gật đầu, "Khẳng định nói, bằng không làm sao cô lại biết được."

Giọng điệu của Hứa Nguyệt kiên định, Lộ Trạch Thanh cũng không thể xác định được, nhưng nghiêm túc nhớ lại thì lại không thể nhớ cậu đã nói khi nào.

"Đóa hoa màu trắng và màu tím này để cùng nhau thật đẹp." Ngữ khí của Hứa Nguyệt cao lên, lộ ra sự bất ngờ, "Thanh Thanh, nếu không thì cháu dạy cô đi?"

"Cháu cũng chỉ biết một chút thôi."

Lực chú ý của Lộ Trạch Thanh bị dời đi, "Màu sắc và hình dáng hoa, dù cắm như nào cũng rất đẹp."

"Màu có thể tự do phối nhất là màu trắng và màu xanh lá."

"Sau đó thêm những hoa cỏ với màu sắc khác nhau."

Vốn dĩ Hứa Nguyệt chỉ muốn nói sang chuyện khác nhưng thấy Lộ Trạch Thanh nghiêm túc giảng giải như vậy, cô cũng không tự chủ mà nghiêm túc hơn.

"Tiếp theo là phân rõ chủ yếu và thứ yếu."

"Hoa lớn hơn một chút có thể làm chủ hoa, không cần quá nhiều, chỉ cần vài bông là được. Chiều cao của hoa thì căn cứ vào bình hoa mà chọn....."

"Có phải là hoa hôm nay cô lấy quá hỗn tạp không?"

Lộ Trạch Thanh chưa kịp nói gì thì đôi mắt của cậu bị một bàn tay che lại, phía sau là độ ấm và hơi thở quen thuộc, Lộ Trạch Thanh nở nụ cười.

"Thầy Giang."

"Tôi cũng chưa nói chuyện, sao em lại biết là tôi?"

Giang Tư Úc tắm rửa xong liền xuống dưới, buổi tối hắn không dùng nước hoa, ngay cả sữa tắm cùng dầu gội đầu của mỗi phòng cũng đều giống nhau.

"Trịnh Tiền Phương cùng Chu Sam mới vừa đi lên." Cứ cho là bọn họ xuống đây thì cũng sẽ không đùa giỡn với Lộ Trạch Thanh.

Kiều An Nhiên có lẽ cũng sẽ đùa giỡn, nhưng ngón tay cậu ta không dài như vậy.

Bình thường Trần Minh Phỉ khá trầm ổn, sẽ không nghịch ngợm như thế.

Đương nhiên, Lộ Trạch Thanh đoán được không phải bởi vì điều này, Giang Tư Úc tới gần thì cậu đã biết là hắn.

Giang Tư Úc người cao chân dài, hai người dựa gần, Lộ Trạch Thanh đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, còn có đôi tay bao trùm hết đôi mắt này, Lộ Trạch Thanh đã nắm cùng bị nắm rất nhiều lần.

"Em đoán?"

"Em cũng không đoán được."

Hứa Nguyệt thấy hai bọn họ đùa nghịch, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.

"Thanh Thanh, cháu thích con trai như thế nào?"

Nhắc tới cái này, Lộ Trạch Thanh liền nghĩ đến chuyện lúc nãy, Hứa Nguyệt quả nhiên là fans CP của hai người bọn họ, còn mạnh mẽ ghép bọn họ như vậy.

"Lớn lên đẹp."

Đôi mắt của Hứa Nguyệt lập tức sáng lên, "Nhan sắc Tư Úc nhà cô ở giới giải trí vô cùng nổi bật."

Lộ Trạch Thanh tán đồng.

"Thầy Giang cùng cô lớn lên giống nhau, đều rất đẹp."

Khóe miệng đầy ý cười của Hứa Nguyệt lại cong lên, không ai không thích nghe lời khen, "Miệng Thanh Thanh thật ngọt."

"Ngoại trừ lớn lên đẹp, còn có cái gì?"

Lộ Trạch Thanh nghĩ nghĩ, "Giọng nói dễ nghe."

"Giọng nói của Tư Úc nhà cô cũng dễ nghe."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Còn có sao?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Không có."

"Không có?" Hứa Nguyệt thấy khó tin, "Không còn yêu cầu khác? Ví dụ như gia thế, bằng cấp hay chiều cao, sức mạnh cơ thể, linh tinh."

Lộ Trạch Thanh bị hỏi ngốc.

Gia thế cùng bằng cấp, còn có chiều cao thì cậu có thể hiểu.

Sức mạnh cơ thể là cái gì?

Tìm bạn trai còn muốn làm kiểm tra đo lường sức mạnh trước?

"Mẹ." Giang Tư Úc vốn dĩ đã vô cùng thật cẩn thận che lấp tâm ý của chính mình, Hứa Nguyệt thì chỉ kém gõ chiêng trống mà nói cho Lộ Trạch Thanh biết.

"Được được, mẹ không hỏi, mẹ đi xem những người khác."

Hứa Nguyệt lập tức cho hai người không gian riêng tư, không quấy rầy thế giới hai người của bọn họ.

"Em đừng để ý, mẹ tôi tương đối......"

"Không sao cả." Đương nhiên Lộ Trạch Thanh không ngại, cũng không phải chủ đề riêng tư gì, "Cô hình như có chút...."

Giang Tư Úc: "?"

"Cắn đường hơi nhiều."

Giang Tư Úc: "......"

"Tôi đã nghe thấy những lời mà cô nói."

Trái tim Giang Tư Úc bị treo lên theo.

"Mẹ tôi chỉ nói đùa thôi, tôi khẳng định sẽ không làm như vậy."

"Tôi biết."

Giang Tư Úc "Ừm" một tiếng, biểu tình lại có chút mất mát.

Lộ Trạch Thanh không chú ý tới biểu tình của Giang Tư Úc, cậu cắt xong cành lá để vào bình hoa, cầm lấy bình tưới nước, cẩn thận tưới nước cho mỗi bông hoa.

"Anh không làm vậy thì tôi cũng có thể cho anh mượn nửa cái giường."

"Em nói cái gì?"

Giang Tư Úc tưởng hắn nghe nhầm, giọng nói đột nhiên cao lên.

"A?"

Lộ Trạch Thanh suy nghĩ một chút, nghiêm túc sửa chữa cách dùng từ.

"Chia anh một nửa."

Giang Tư Úc không biết nên vui hay nên buồn, hắn được như nguyện mà tiến vào sinh hoạt của Lộ Trạch Thanh, cũng làm Lộ Trạch Thanh quen thuộc với sự tồn tại của hắn.

Nhưng thói quen này cũng không hoàn toàn là tốt.

Giống như hiện tại.

Thế mà Lộ Trạch Thanh lại cảm thấy như vậy không thành vấn đề!!!?

"Không giống như anh trai chê tư thế ngủ của tôi, anh mà biết thì hẳn là sẽ không muốn ngủ cùng tôi."

Giang Tư Úc thở dài.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì."

Rốt cuộc Lộ Trạch Thanh đã sửa sang xong lọ hoa, cậu không biết trong phòng còn lọ hoa nào khác không, trước tiên cứ gói hoa lại để trên bàn, chờ Hứa Nguyệt xuống thì lại giao cho cô xử lý.

"Có chút phiền muộn." Giọng nói của Giang Tư Úc đầy rầu rĩ, Lộ Trạch Thanh buông kéo, quay đầu nhìn Giang Tư Úc.

"Vì cái gì?"

Đang nói thì có nhân viên công tác đi đến.

"Cơm chiều đã đến, có thể gọi mọi người xuống dưới ăn cơm."

"Được."

"Đi thôi, đi gọi bọn họ xuống dưới ăn cơm."

"Không cần kêu, tôi đã ngửi được mùi thơm rồi." Kiều An Nhiên chạy vội từ trên cầu thang xuống dưới, "Thơm quá à, là cà ri sao?"

"Cô Hứa nói đêm nay ăn cơm cà ri thịt gà."

Dương An Húc là người cuối cùng xuống, sắc mặt của cậu ta không tốt lắm, Chu Sam quan tâm tượng trưng mà hỏi một câu, những người khác đều cúi đầu ăn cơm của mình.

Hứa Nguyệt lấy ra thẻ hành trình mà tổ chương trình đã đưa.

"Để tôi tuyên bố hành trình."

"Buổi sáng ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, buổi chiều đi trượt tuyết."

"Tự nhiên tỉnh, thật tốt quá!" Con cú như Kiều An Nhiên là vui mừng nhất, cậu ta luôn thích thức đêm chơi điện thoại.

"Chúng ta có người nào không biết trượt tuyết không?"

"Tôi không biết." Lộ Trạch Thanh nói.

Trịnh Tiền Phương buông tay, anh ta không giỏi mấy trò như này lắm, "Tôi cũng không biết."

"Không sao." Hứa Nguyệt chỉ hy vọng Lộ Trạch Thanh không biết, "Tư Úc dạy Thanh Thanh, Tiểu Trịnh thì để Chu Sam hoặc là Tiểu Kiều dạy cậu cũng được."

"Không được thì còn có cô."

Trịnh Tiền Phương cười cười, "Cô Hứa tự mình dạy tôi thì fans sẽ vô cùng hâm mộ tôi mất."

Mấy người nói nói cười cười, Dương An Húc một mình ăn cơm cà ri, không ăn uống gì được. Lúc này tiếng điện thoại đột nhiên vang lên chặt đứt không khí nói chuyện náo nhiệt.

"Xin lỗi."

Dương An Húc nhìn tên hiện trên điện thoại, lông mày hơi nhíu lại, đáy lòng cậu ta có dự cảm không tốt, "Tôi đi nhận điện thoại."

"Alo."

"Thích Nam, cậu xem hot search chưa?"

"Cái gì?" Tim Dương An Húc treo lên.

"Hot search trên Weibo." Giọng điệu của người đại diện có chút vội vàng, "Có phải là cậu đắc tội người nào không, gió trên mạng đều nghiêng về một phía."

Dương An Húc nào còn có tâm tư nghe điện thoại, tay run rẩy bấm Weibo.

Hot search đầu tiên treo tên Thích Nam.

# Thích Nam tính cách lật xe #

# Thích Nam thân thế #

#Thích Năm hoạ sĩ Q#

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.