Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 58




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tối hôm qua Lộ Trạch Thanh ngồi xe của Giang Tư Úc để về nhà, lúc quay về lấy đồ vẫn nên ngồi xe của Giang Tư Úc, nói như thế nào thì cũng không thể để bạn bè cô đơn. Chờ đến lúc về nhà, cậu lại nói chuyện với Thích Trạch Vũ cũng được.

Trước khi xuất phát, Lộ Trạch Thanh vẫn hỏi hắn một câu.

"Thầy Giang, gần đây không có việc gì, anh thật sự không muốn ở lại nhà tôi vài ngày sao?"

Chú ý tới Thất Thất nói chính là 'nhà tôi', khóe miệng Thích Trạch Vũ hơi cong lên, rốt cuộc Thất Thất đã coi đây là nhà.

Thích Trạch Vũ biết Giang Tư Úc sẽ không ở lại, nhưng vì có thể để lại chút ấn tượng hiếu khách trước mặt Thất Thất, anh ta cũng nói đệm một câu.

"Hình như thầy Giang cũng đang dạy diễn xuất cho Thanh Thanh, nhà của chúng tôi cũng có phòng cho khách, không thì anh cứ ở lại."

"Không cần đâu."

Ngủ lại cả đêm cũng không có chuyện gì nhưng đây không phải là tác phong của Giang Tư Úc, hắn không thích qua đêm hay ngủ lại ở bên ngoài.

Nếu là bạn bè tụ tập linh tinh thì mặc kệ có muộn thế nào, Giang Tư Úc đều sẽ trở về nhà. Lần này ngủ lại đã là ngoại lệ.

"Cảm ơn Thích tổng, có thời gian tôi sẽ lại đến hỏi thăm."

Giang Tư Úc đi ra gara, hắn lái xe phía trước, cũng coi như là dẫn đường cho Thích Trạch Vũ. Nửa giờ sau, bọn họ thuận lợi tránh được tắc đường mà đến nơi.

"Tầy Giang, vậy buổi học......"

"Không sao cả, em đã đọc tiểu thuyết chưa?"

"Đã đọc một chút."

"Chờ em đọc xong thì chúng ta lại tiếp tục học."

"Được."

Lộ Trạch Thanh cười cười, "Anh tôi đã bảo sẽ cho tôi một chiếc xe, lúc đó tôi lái xe đến đây mất nửa tiếng, cũng không tính là xa."

"Được."

"Có cần tôi hỗ trợ chuyển nhà không? Em cũng không cần phải dọn hết đâu, lấy vài bộ quần áo và đồ dùng thường dùng là được rồi."

"Không cần, cảm ơn thầy Giang."

Ra khỏi thang máy, Giang Tư Úc đi đến trước cửa nhà mình, Lộ Trạch Thanh quay lại nhìn hắn một cái, do dự một giây, hỏi.

"Thầy Giang, muốn sang ăn cái kem không?"

"...... Được."

Lộ Trạch Thanh cũng không biết vì cái gì, nghe được Giang Tư Úc đồng ý thì đáy lòng nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng được về nhà rất vui nhưng đáy lòng cậu vẫn có một chút gì đó.

Cậu mới dọn đến không lâu nhưng trong nhà đã tràn đầy hơi thở sinh hoạt, có lẽ là bởi vì Giang Tư Úc thường xuyên đến đây.

Nơi này vốn dĩ cũng không có nhiều đồ của Lộ Trạch Thanh, ban đầu đã có đủ mọi thứ, mọi thứ xách ra bây giờ cũng là những thứ lúc cậu xách vào ở.

Nhưng mà cảm giác vẫn không giống nhau.

Rời đi một căn phòng cho thuê, Lộ Trạch Thanh không có cảm giác lưu luyến như bây giờ.

Cậu đi vào cầm mấy cái kem, "Anh, anh ăn vị gì?"

Thích Trạch Vũ nhìn thoáng qua, chọn một cái dâu tây sữa bò có nhân chocolate, nhà của bọn họ cũng có kem nhưng không phải loại kem như này.

Lộ Niệm Sơ thích ăn kem hộp, không phải là loại thường bán trên thị trường mà là loại đặc chế của cửa hàng bánh ngọt.

Thích Trạch Vũ xé mở vỏ, cắn một ngụm.

"Vị của kem nặng quá."

Lộ Trạch Thanh tỏ vẻ tán thành, "Còn rất đắt."

"Em mua mười cái kem phải tốn hơn 500 tệ."

Cậu nhỏ giọng oán giận một câu.

Bên cạnh tiểu khu có một cái siêu thị, rau quả bên trong vô cùng tươi, đồ vật cũng đắt. Bình thường Lộ Trạch Thanh cũng chỉ mua đồ dùng thường ngày, cậu nghĩ mấy năm nay chưa ăn qua kem, thấy có trẻ nhỏ lấy kem thì cậu cũng cầm lấy vài cái.

Lúc trả tiền....

Vật dụng hàng ngày: 86,7 tệ.

Kem: 571 tệ.

Đằng sau còn có rất nhiều người nên Lộ Trạch Thanh thanh toán luôn. Mười cái kem cũng đủ cậu tiêu hết nửa tháng.

Về đến nhà, Lộ Trạch Thanh để kem vào tủ lạnh, đến bây giờ cũng chưa ăn.

Giang Tư Úc phối hợp với cậu, nén cười. "Đúng, mấy cái này cũng bị tôi đưa vào danh sách đen."

Vẻ mặt của Lộ Trạch Thanh nghiêm túc, "Ăn cũng không ngon."

"Đúng thế."

Thích Trạch Vũ nghe xong có chút buồn cười, lại có chút đau lòng, bỗng nhiên nhớ tới việc rất quan trọng.

Bọn họ đã quên cho Thất Thất tiền tiêu vặt!!!

500 tệ đối với Thích Trạch Vũ cũng không tính là tiền, nhưng nghe Lộ Trạch Thanh nói vậy thì anh ta cũng cảm thấy đắt.

"Về sau muốn ăn hay muốn mua gì thì có thể trực tiếp nói với chú Vương là được."

Lộ Trạch Thanh hơi khiếp sợ, hóa ra không phải là công ty được mua sắm, trong nhà cũng có thể mua?

"Được ạ."

"Vừa ngọt lại vừa lợ, không thể ăn. Tủ lạnh ở nhà vẫn còn kem, nếu em thích thì có thể bảo chú Vương mua nhiều một chút."

"Thích ạ."

Lộ Trạch Thanh rất ít khi biểu đạt cậu thích cái gì, Thích Trạch Vũ nghe được cậu nói vậy thì vô cùng vui vẻ, bọn họ đã không khách khí lúc ở cùng nhau nữa.

Ngồi trong phòng khách một lúc, Giang Tư Úc nhận được điện thoại, "Tôi có chút việc nên đi trước."

Lộ Trạch Thanh có vài phần mất mát nhưng cậu không có biểu hiện ra ngoài.

"Thầy Giang, hẹn gặp lại. Đừng quên còn phải dạy học cho tôi nữa đó."

"Quên không được, yên tâm."

"Tôi đi đây."

"Có chút việc muốn đi ra ngoài nên không thể mời Thích tổng vào nhà tôi ngồi được."

Nói xong lời khách sáo, Lộ Trạch Thanh đưa người ra cửa, người đi rồi cậu mới bắt đầu sắp xếp hành lý, thật ra cũng chỉ có vài bộ quần áo.

"Ngày mai em có rảnh không?"

"Có ạ."

Thích Trạch Vũ đứng ở cửa phòng ngủ, "Sáng mai sẽ có người đến đưa quần áo, nếu có thời gian thì em có thể tự chọn."

"Anh không chọn sao?"

"Khung giờ đó anh ở công ty, quần áo của anh và cha đều là do mẹ chọn."

Lộ Trạch Thanh cũng chỉ xách một rương hành lý, còn phải để lại vài bộ quần áo phòng trường hợp về đây ở, cũng không cần phải đem quần áo đến đây vào lần sau.

Trên đường trở về.

Lộ Trạch Thanh còn chưa biết phải nói thế nào thì Thích Trạch Vũ đã mở miệng trước.

"Hôm nay chú Vương nói với anh là em hỏi chuyện về Thích Nam."

Lộ Trạch Thanh gật đầu.

"Hôm nay anh cũng muốn nói với em về chuyện này."

"Thích Nam có lẽ là có anh em song sinh." Thích Trạch Vũ nói, "Ngày hôm qua bà nội có đi tái khám, anh bảo bà thuyết phục Thích Nam đi cùng để kiểm tra thân thể."

"Khi còn nhỏ Thích Nam đã làm phẫu thuật tim, ngày hôm qua anh nhận được báo cáo kết quả kiểm tra, Thích Nam chưa từng làm phẫu thuật liên quan đến phương diện này."

"Cho nên anh xác định, Thích Nam hiện tại không phải là Thích Nam khi còn nhỏ."

Lộ Trạch Thanh kinh ngạc.

"Em cũng muốn nói với anh về chuyện này."

"Sáng nay đại thiếu gia nhà họ Thẩm đến tìm em, em cảm thấy anh ta biết Thích Nam ở đâu." Lộ Trạch Thanh nói ra mọi chuyện về họa sĩ Q.

Thích Trạch Vũ nghe xong có chút kinh ngạc, "Em có thể xác định họa sĩ Q chính là em ấy sao?"

"80-90%."

"Thẩm đại thiếu gia nói chủ nhật sẽ đưa em đi gặp họa sĩ Q, đến lúc đó sẽ rõ ràng."

"Bà nội có biết không anh?"

"Bà nội cũng đoán được một ít, nhưng bà nội cũng không hỏi rõ ràng. Chờ biết rõ ràng lý do thì chúng ta lại nói cho bà đi. Bằng không bà lại lo lắng nhọc lòng."

Lộ Trạch Thanh cũng nghĩ như vậy, hai người không nói tiếp chuyện này, nói về chủ đề khác.

"Tuần sau là tập quay cuối cùng của chương trình đúng không?"

"Đúng vậy."

"Tiếp theo là muốn hợp tác quay phim với Giang Tư Úc?"

"Thử vai không nhất định là có thể qua." Lộ Trạch Thanh vẫn là có chút lo lắng.

Có lẽ lúc trước cậu chỉ có tư tưởng thử một lần, nhưng hiện tại cậu thật sự muốn quay bộ phim này.

"Chuyện em muốn thì đều có thể làm tốt, em không cần phải có quá nhiều áp lực." Thích Trạch Vũ an ủi cậu, ngoài miệng chưa nói gì nhưng trong lòng đã muốn bảo trợ lý ra mặt đi đầu tư một chút.

"Còn có một việc." Thích Trạch Vũ nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói cho Lộ Trạch Thanh. "Anh đoán Giang Tư Úc không nói cho em biết"

Lộ Trạch Thanh: "?"

"Em còn nhớ tại sao mình lại bị thương rồi vào bệnh viện không?"

Lộ Trạch Thanh lắc đầu.

Cậu chỉ nhớ rõ chính mình ngủ một giấc, lúc dậy thì đã nằm trên giường bệnh, lúc đó cậu cảm thấy mình xuyên sách, bởi vì cậu không có một chút ký ức nào của nguyên chủ ngoại trừ biết thế giới này chỉ là một quyển sách.

Nhưng hiện tại, một ít ký ức dần dần khôi phục, Lộ Trạch Thanh không chắc chắn điều gì.

"Ngày hôm qua, Giang Tư Úc gửi cho anh một video."

"Là hình ảnh em ngã từ trên cầu thang xuống."

"Trong video không quay được người khác." Thích Trạch Vũ xem đi xem lại rất nhiều lần, cũng khẳng định lời nói của Giang Tư Úc.

Nếu trượt chân hay dẫm vào khoảng không thì cậu sẽ trực tiếp lao người xuống hay trượt người xuống.

Sau khi ngã từ trên cầu thang xuống, cậu còn quay lại nhìn lên phía trên cầu thang, lúc đứng dậy còn bởi vì choáng váng mà ngã một lần nữa.

Thích Trạch Vũ không chỉ xem một lần, mỗi lần xem lại anh ta đều lo lắng, rồi vừa đau lòng vừa tức giận. Anh ta đã từng nhìn thấy Thất Thất động thủ đánh tên ăn chơi trác táng, nếu đối diện trực tiếp thì Thất Thất sẽ cảnh giác chứ không phải không có phòng bị như vậy.

Khả năng lớn là nhân lúc cậu không chú ý, đẩy cậu xuống cầu thang, hoặc là đó là người quen nên Thất Thất mới thả lỏng cảnh giác như vậy.

Thích Trạch Vũ không dám đưa video này cho bà nội Thích xem, hôm qua anh ta bảo Thích Hoài vào thư phòng, hai người quyết định điều tra mối quan hệ của Thất Thất trước.

"Đúng rồi, anh tìm cho em vài người bảo tiêu."

"Cái này chắc là không cần thiết đi."

"Cha cũng có ý như anh, sẽ không đến quá gần hay làm phiền đến em, chỉ là đảm bảo an toàn cho em thôi."

"Sau khi về nhà thì em liệt kê lại danh sách những người mà em quen biết cho anh."

Lộ Trạch Thanh ngốc ngốc, "Muốn điều tra như vậy sao?"

Thích Trạch Vũ gật đầu.

"Đúng rồi, mấy ngày nữa cha mẹ sẽ đi đến thành phố B một chuyến."

"Đi công tác ạ?"

"Không phải."

"Là chuyện của vợ chồng Từ Đông Huy, việc mà em đã nói có khả năng không phải là do trí nhớ hỗn loạn, cha đã tìm được một người từng làm việc hộ Từ Đông Huy, hắn ta ở trong tù, mấy năm nay mới được thả ra."

"Em cũng không cần lo lắng về những chuyện này. Vốn dĩ mẹ không muốn nói với em, mẹ chỉ muốn em trở về nhà trong tâm trạng vui vẻ, không cần phải lo nghĩ chuyện khác."

"Nhưng anh cảm thấy vẫn nên nói cho em biết chuyện này."

Thích Trạch Vũ có chút hiểu được suy nghĩ của Giang Tư Úc, hắn yên lặng điều tra, thay Thất Thất làm nhiều chuyện như vậy, có lẽ Thất Thất cũng không biết.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng Thích Trạch Vũ không thể phủ nhận việc Giang Tư Úc rất để bụng đến Thất Thất. Hắn đối tốt với Thất Thất không phải là không đòi báo đáp nhưng lý do lớn nhất là không muốn Thất Thất bị tổn thương lần thứ hai.

Thích Trạch Vũ lựa chọn nói cho Thất Thất, một là bởi vì Thanh Thanh là người trong cuộc, cậu nên là người đi nói cảm ơn.

Đương nhiên, về sau nếu có cơ hội thì nhà họ Thích cũng sẽ dốc toàn lực trợ giúp hoặc báo đáp lại Giang Tư Úc.

Điều thứ hai, Lộ Trạch Thanh đối với Giang Tư Úc có chút.... ỷ lại mà chính cậu cũng không nhận ra.

Thích Trạch Vũ sẽ không nói ra.

Anh ta biết sẽ có một ngày Thất Thất nhận ra.

Nếu có một ngày, Thất Thất và Giang Tư Úc thật sự ở bên nhau, anh ta hy vọng đó là bởi vì thích, mà không phải bởi vì Giang Tư Úc đối tốt với cậu.

Thích Trạch Vũ cũng không có kinh nghiệm về mấy vấn đề này, anh ta không có cái gì tham khảo để nói cho Lộ Trạch Thanh được. Tuy rằng Thích Trạch Vũ có chút khó chịu với người mơ ước có được em trai mình nhưng anh ta không thể phủ nhận những việc Giang Tư Úc đã làm cho Thất Thất.

"Nếu có cơ hội thì em cứ thường xuyên mời anh ta đến nhà chúng ta ăn cơm, anh và cha mẹ rất biết ơn anh ta."

Câu cuối cùng là tư tâm của Thích Trạch Vũ, ăn cơm ở trong nhà chắc chắn sẽ tốt hơn việc hai người họ lén lút ra ngoài hẹn hò, làm cái gì anh ta cũng không biết.

"Anh ấy không nói với em về mấy chuyện này." Lộ Trạch Thanh có chút mờ mịt, cậu biết Giang Tư Úc đối xử với cậu rất tốt nhưng cậu không ngờ đến Giang Tư Úc còn yên lặng đi điều tra những việc đó.

Lộ Trạch Thanh rất rõ ràng, cảm giác này gọi là xúc động, nhưng cậu không biết tại sao cậu lại xúc động.

"Em sẽ cảm ơn anh ấy."

"Nhưng tại sao anh ấy không nói với em chuyện này?" Lộ Trạch Thanh vẫn có chút nghi vấn.

Thích Trạch Vũ không nói chuyện, anh ta cũng không thể nói cho Lộ Trạch Thanh rằng: Giang Tư Úc thích em.

"Có lẽ là để ý tâm trạng của em."

Lộ Trạch Thanh bừng tỉnh, cậu nhớ tới Giang Tư Úc cảm thấy buồn vì thái độ của hắn không đủ tốt trước mặt Thích Trạch Vũ, cậu cảm thấy mình nên nói nhiều lời tốt đẹp về Giang Tư Úc ở trước mặt Thích Trạch Vũ.

"Anh, lúc trước anh và thầy Giang có hiểu lầm với nhau, hiện tại đã gỡ bỏ hiểu lầm thì anh hãy đối xử với anh ấy tốt một chút."

"Thầy Giang là một người rất rất tốt, anh ấy đặc biệt tốt với bạn bè."

Thích Trạch Vũ trầm mặc.

Hiện tại anh ta có chút đồng tình với Giang Tư Úc.

Chỉ một giây.

Không thể nhiều hơn.

Ai bảo người Giang Tư Úc muốn lại là em trai của anh ta, so sánh thì em trai càng quan trọng hơn, vừa mới đón được em trai về nhà, vẫn nên giữ em ấy ở nhà một thời gian đã.

Nếu... nếu về sau hai người không thể ở bên nhau, anh ta có thể giúp Giang Tư Úc tìm một đối tượng tốt hơn.

Nhất định sẽ không để Giang Tư Úc cô đơn suốt quãng đời còn lại.

"Được." Thích Trạch Vũ nghĩ thầm, anh ta như thế này thì có lẽ là đã đủ tốt với Giang Tư Úc.

Thích Trạch Vũ không đưa Lộ Trạch Thanh về nhà luôn mà lái xe đến trung tâm thương mại, "Đi với anh mua vài bộ quần áo."

"Được ạ, nhưng không phải anh nói ngày mai sẽ có người đến....."

"Đó là quần áo mùa thu, anh thấy em không có nhiều quần áo mùa hè lắm, đi mua thêm vài bộ."

Lộ Trạch Thanh không từ chối.

Nếu quyết định về nhà thì cũng có nghĩa là cậu chấp nhận ý tốt của bọn họ, cũng đối xử tốt với bọn họ. Mặc kệ là tình thân hay tình hữu nghị thì đều cần phải xuất phát từ hai phía.

--------------

Hai ngày gần đây Lộ Trạch Thanh cũng liên lạc cho Thẩm đại thiếu gia nhưng đối phương kiên trì rằng sẽ gặp mặt vào chủ nhật.

Không thể đẩy thời gian lên , Lộ Trạch Thanh chỉ có làm theo kế hoạch lúc trước của cậu, đọc lại cuốn tiểu thuyết. Trong lúc đó cậu cũng nhắn tin hỏi Giang Tư Úc khi nào thì học được, gần đây có phải là hắn đang bận hay không.

[Y]: Ngày mai đi, tôi đi gặp em.

[Coca muốn thêm đá]: Được.

[Coca muốn thêm đá]: Trước khi đến nơi hãy báo cho tôi một tiếng.

[Coca muốn thêm đá]: Nếu không thì đến nhà của tôi ăn cơm?

[Coca muốn thêm đá]: Tôi bảo dì giúp việc làm vài món anh thích ăn?

Sau khi gửi xong Lộ Trạch Thanh mới phát hiện cậu đã gửi nhiều tin nhắn như vậy, cậu lướt lại lên phía trên, phần lớn đều là Giang Tư Úc nhắn với cậu trước, một hoặc vài tin nhắn.

Sau khi xem được thì Lộ Trạch Thanh thường trả lời luôn, có đôi khi chỉ là hẹn ăn cơm, Lộ Trạch Thanh cũng trả lời một câu 'được'.

Hóa ra cậu lạnh nhạt vậy sao?

Lộ Trạch Thanh suy nghĩ thật kĩ, chủ yếu là cậu không thích nói chuyện trên WeChat, nếu có việc cần nói thì mới nhắn.

[Y]: Không cần.

Nhìn thấy tin nhắn này, Lộ Trạch Thanh đột nhiên cảm thấy mình có chút....

Một loại cảm xúc kỳ lạ, không phải là mất mát nhưng lại có chút để ý.

Rất nhanh, Giang Tư Úc gửi cho cậu một tin nhắn khác.

[Y]: Chúng ta ra ngoài đi, rất lâu rồi chúng ta không đi ra ngoài ăn cơm.

[Coca muốn thêm đá]: Được.

Trả lời xong, Lộ Trạch Thanh cảm thấy ngày thường mình trả lời có một hai chữ thì quá lạnh lùng, cậu tìm kiếm một vài emoji.

[Coca muốn thêm băng]: //Thèm.jpg//

Trả lời xong, cậu thoát khỏi cuộc trò chuyện với Giang Tư Úc, vào WeChat của Kiều An Nhiên, gửi tin nhắn cho cậu ta.

[Coca muốn thêm băng]: Có thể chia sẻ cho tôi một vài emoji được không, đáng yêu một chút.

Kiều An Nhiên rất thích sử dụng emoji khi nhắn tin, cậu ta nói như vậy mới có thể biểu đạt đầy đủ cảm xúc cùng tâm trạng.

Không lâu sau, thanh niên nghiện mạng Kiều An Nhiên lập tức online gửi tin nhắn đến. Lộ Trạch Thanh chỉ có thể đặt điện thoại xuống, chờ điện thoại hết bị chấn động do tin nhắn mới mở ra xem.

Sau đó chính là 99+.

Lộ Trạch Thanh: "......"

Cậu nghĩ, có lẽ Kiều An Nhiên có rất nhiều bạn bè, bởi vì cậu ta đặc biệt nhiệt tình, loại nhiệt tình này không làm người khác cảm thấy phiền mà còn rất có sức cuốn hút.

Giống như là một mặt trời nhỏ.

[Coca muốn thêm đá]: //Ôm đi, cảm ơn.//

[Kiều An Nhiên]: Không cần khách khí. Muốn thì mời tôi ăn bữa cơm. Khi nào cậu phát sóng trực tiếp thăm nhà hàng đi, tôi cảm thấy rất hay, có thể ăn nhiều món ngon.

Kiều An Nhiên vừa nhắc nhở thì Lộ Trạch Thanh bỗng nhiên có ý tưởng.

[Coca muốn thêm đá]: Có ở thành phố A không? Chiều nay có rảnh không?

[Kiều An Nhiên]: Ở ở ở.

[Kiều An Nhiên]: Có có có.

[Kiều An Nhiên]: Chúng ta ăn cái gì?

[Coca muốn thêm đá]: Kem

[Kiều An Nhiên]: Địa chỉ, địa chỉ, hiện tại tôi đi luôn.

[Kiều An Nhiên]: Trưa nay tôi còn chưa ăn cơm, cậu có thể nấu cho tôi một bát mì hay không, tôi rất thích ăn mì mà cậu nấu.

Hai người sung sướng hẹn nhau.

Lộ Trạch Thanh cũng chuẩn bị ra ngoài, cậu muốn đi mua chút đồ.

"Trạch Thanh, con muốn ra ngoài sao?"

"Đúng vậy ạ." Lộ Trạch Thanh đi đến bên cạnh Lộ Niệm Sơ, "Con muốn ra ngoài mua chút đồ, một lúc nữa bạn của con sẽ đến."

Lộ Niệm Sơ rất vui, Thất Thất đưa bạn về nhà, điều này càng cho thấy cậu đang dần coi đây là nhà.

"Để mẹ bảo dì giúp việc chuẩn bị một chút hoa quà và đồ ngọt."

"Cũng đúng, cảm ơn mẹ ạ."

"Con muốn đi mua cái gì, để mẹ bảo tài xế đưa con đi."

"Vâng ạ."

Lộ Trạch Thanh không từ chối, dù sao cậu cũng chưa quen thuộc nơi này.

Cậu mua đồ xong thì Kiều An Nhiên nói cũng gần đến rồi. Lộ Trạch Thanh dứt khoát bảo tài xế chờ ở giữa đường đón Kiều An Nhiên.

"Tôi không nhìn thấy cậu."

"Cậu quay lại một chút, tôi ở chỗ dừng xe, cái xe đang mở cửa đó."

Kiều An Nhiên quay đầu lại, "Không có nha, chỗ dừng xe chỉ có.... Mẹ nó! Rolls-Royce Phantom, bản giới hạn."

"Cậu chờ tôi một chút, a a a a, để tôi chụp một bức ảnh trước đã, thế giới chỉ có 20 chiếc thôi, thế mà tôi có thể gặp được."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Lộ Trạch Thanh không có cơ hội mở miệng, Kiều An Nhiên tiếp tục nói chuyện.

"Muốn đi chụp ảnh chung, nhưng mà cửa đang mở, trên xe có người..." Kiều An Nhiên đột nhiên im bặt, cậu ta hoảng sợ mà nhìn Lộ Trạch Thanh đang ngồi trên xe.

Vẻ mặt của cậu ta khiếp sợ, hơi hơi há miệng, hơn nửa ngày không nghẹn ra một câu.

"Lên xe lại nói."

Lo lắng đại não của Kiều An Nhiên bị dừng hoạt động, Lộ Trạch Thanh đầy tri kỷ mà mở cửa xe cho cậu ta, đến tận khi xe đi đến một đoạn đường đầy cây xanh, Kiều An Nhiên mới lấy lại tinh thần.

"Cậu... hôm nay đi thăm nhà hàng phải lái Rolls-Royce mới có thể vào được?"

"Không phải." Lộ Trạch Thanh muốn giải thích thì Kiều An Nhiên lại nói.

"Cậu còn thuê tài xế nữa hả, có phải rất đắt hay không? Sao cậu không nói sớm để tôi gọi tài xế nhà tôi đến đây."

"Nếu tôi có thể thuê được Rolls-Royce, chắc chắn tôi sẽ khoe cho toàn thế giới, chỉ sợ không có ai biết đến tôi.....không đúng, Rolls-Royce có thể thuê được, bản giới hạn cũng thuê được sao?"

Kiều An Nhiên càng nghĩ càng không đúng.

"Không phải, Thanh Thanh, cậu nói thật cho tôi, xe này của cậu là ở đâu ra?"

"Tôi...... anh tôi."

"Anh cậu?" Kiều An Nhiên ngốc, "Cậu có anh từ khi nào?"

"Từ từ, Thanh Thanh. Cậu, cậu sẽ không...... Phi phi phi, tôi đang nói bừa cái gì vậy."

"Có chuyện tôi chưa kịp nói với cậu."

Kiều An Nhiên: "?"

"Cậu còn nhớ 'dưa' lần trước cậu ăn không?"

Kiều An Nhiên ngửa đầu bắt đầu nhớ lại dưa dạo này cậu ta ăn.

Một nghệ sĩ ngoại tình.

Một phú nhị đại có tình nhân nhỏ, sinh cho anh ta ba đứa con, kết quả không đứa nào là con của anh ta.

......

Đại thiếu gia nhà họ Thẩm quay về thành phố A, không ai quen anh ta, còn bị nhận nhầm thành nhà giàu mới nổi.

Hay là....

"Nhà họ Thích." Lộ Trạch Thanh nhắc nhở.

Kiều An Nhiên khựng lại, "Thiếu gia thật giả nhà họ Thích? Vậy liên quan gì đến chuyện cậu ngồi trên chiếc Rolls-Royce này?"

"Tôi chính là đứa con ruột của nhà họ Thích không lộ diện."

Kiều An Nhiên: "!"

"Cậu nói cái gì?"

"Cậu...... Tôi......" Kiều An Nhiên trực tiếp hóa đá tại chỗ, đến tận khi xe đi vào biệt thự, Lộ Trạch Thanh mở cửa xe, Kiều An Nhiên còn cảm thấy như đang nằm mơ.

"Cậu là con ruột của nhà họ Thích? Là thiếu gia thật kia?"

"Cậu...... Không đúng. Cậu không phải bị lừa bán......"

"Mẹ nó."

Kiều An Nhiên đột nhiên phản ứng lại, cho nên đứa con ruột nhà họ Thích không xuất hiện không phải là khiêm tốn, mà là..... bị bọn buôn người bắt.

Nhận ra được mọi chuyện, phản ứng đầu tiên của Kiều An Nhiên không phải là vui vẻ mà rất phẫn nộ.

"Thật quá đáng."

"Cũng chính là nói cậu vốn dĩ có thể không cần phải lo lắng cơm áo, được cha mẹ nuông chiều, mỗi ngày ngồi Rolls-Royce, nhưng bởi vì bọn buôn người mà cậu phải chịu nhiều khổ cực như vậy?"

"A...... Thanh Thanh." Kiều An Nhiên mếu máo, "Làm sao bây giờ, thật sự rất đau lòng vì cậu."

"Sao việc này lại rơi xuống trên người cậu?"

"Đã qua rồi, hiện tại tôi cũng đã về nhà, khá tốt."

"Đừng nghĩ nữa, không phải là cậu muốn ăn món tôi nấu sao?"

"Đúng đúng đúng."

"Đưa cho cháu đi, cháu cảm ơn." Lộ Trạch Thanh tiếp nhận hộp đồ từ tay tài xế.

"Đây là cái gì?"

"Kem."

"Nhiều như vậy?" Kiều An Nhiên chớp chớp mắt, "Có lẽ chưa chắc đã ăn hết."

Lộ Trạch Thanh kể lại cho Kiều An Nhiên chuyện mấy hôm trước, từ việc gặp phải 'giá trên trời', đến việc rất khó ăn.

"Gần đây tôi lướt Weibo cũng nhìn thấy cư dân mạng chê cái này, gọi là 'kem thích khách', mấy cái kem này nhìn thì không khác bình thường nhưng đến lúc trả tiền thì bắt đầu như cá mập ăn thịt người."

"Đúng, tôi đã mua tất cả chỗ kem ở siêu thị về đây."

"Cậu muốn đánh giá kem?"

"Ừm, tuần này đã đăng video rồi, cái này coi như là thêm phúc lợi cho fans, cũng giúp mọi người tránh đi cái này."

"Thanh Thanh, rốt cuộc cậu đã học được cọ nhiệt độ, không tồi không tồi!"

Kiều An Nhiên rất hứng thú với video này của Lộ Trạch Thanh, "Để tôi giúp cậu một tay."

"Tìm cậu là để hỗ trợ mà."

"Được, tôi muốn ăn trước."

"Không thành vấn đề."

Kiều An Nhiên đi vào liền nhìn thấy Lộ Niệm Sơ, cô đang bưng ra đĩa hoa quả.

"Mẹ, con đưa bạn về rồi."

"Đã về rồi à." Lộ Niệm Sơ nở nụ cười, nhìn về phía bọn Lộ Trạch Thanh, "Chào cháu, hoan nghênh đến nhà chúng ta làm khách."

"Cháu chào cô ạ."

"Ăn chút trái cây đi."

"Vâng, cảm ơn cô ạ."

Lộ Niệm Sơ không ngồi lại lâu, cô sợ mình ngồi lâu thì hai người không thể thoải mái được. Cô ngồi nói vài câu rồi đi ra chơi với các phu nhân nhà khác.

"Ăn ngon thật."

Kiều An Nhiên nằm ở trên sô pha, cậu ta có chút không muốn động, "Thanh Thanh, tôi rất muốn ở lại nhà của cậu nha."

"Ở lại đi, thầy Giang cũng đã ở lại một lần."

"Cái gì?" Kiều An Nhiên lập tức bật dậy từ sô pha, "Hai người đã tiến triển đến giai đoạn gặp mặt phụ huynh rồi? Không phải là rất nhanh sẽ đính hôn chứ?"

Lộ Trạch Thanh: "...... Không phải."

"Chỉ là ở lại ăn bữa cơm, sau đó ngủ lại qua đêm thôi."

"Cho nên, thầy Giang là người đầu tiên biết chuyện này? Lần này tôi không nói sai chứ?"

Lộ Trạch Thanh gật đầu.

Kiều An Nhiên cảm thấy chính mình lại cắn được đường rồi, "Vậy tôi là người thứ mấy?"

"Người thứ hai."

Kiều An Nhiên: "!"

"Thật vậy chăng? Tôi là người thứ hai biết đến?"

"Đúng."

"A a a, thật tốt quá." Kiều An Nhiên tưởng tượng đến chính mình có thể là người bạn quan trọng thứ hai của Thanh Thanh, tâm trạng lại đặc biệt vui vẻ.

Không đúng, Giang Tư Úc là bạn trai.

Cho nên cậu ta là người bạn quan trọng nhất!

"Cậu không nói cho Minh Phỉ sao?"

"Đã liên lạc vài lần nhưng cậu ấy rất bận nên tôi vẫn chưa nói được."

Kiều An Nhiên cảm động xong thì lại quyết định phải làm cái gì đó để biểu đạt tình nghĩa giữa cậu ta và Lộ Trạch Thanh.

"Được, tới đi, bắt đầu đánh giá, Tôi sẽ giúp cậu xử lý hết chỗ kem kia."

Lần này Lộ Trạch Thanh lựa chọn phát sóng trực tiếp, đây cũng là lần đầu cậu phát sóng trực tiếp, có người xem hay không cũng không quan trọng, cậu có thể đăng lại video.

"Tôi sẽ bật máy thay đổi âm thanh." Lộ Trạch Thanh bày xong tất cả thiết bị, lựa chọn góc quay nhìn xuống bàn, như vậy thì không cần lo lắng việc bị quay trúng.

Vì là đột nhiên phát sóng nên cậu cũng không mong đợi sẽ có người xem, kết quả chỉ một lúc lại có rất nhiều người vào xem.

[Mẹ nó, tôi không nhìn nhầm đi, thế mà lại mở phát sóng trực tiếp?]

[A a a a, lúc còn sống lại có thể nhìn thấy bảo bối của tôi mở phát sóng trực tiếp.]

Đây là lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh phát sóng trực tiếp, có một vài chức năng cậu không biết sử dụng, nhưng không phải là vấn đề gì, chủ yếu là đánh giá. 

"Hôm qua đi siêu thị mua được một ít kem khá đắt tiền nhưng ăn thì lại không ngon lắm, vì vậy tập hôm nay là đánh giá kem."

Ngắn gọn mở màn một câu, Lộ Trạch Thanh tùy tiện lấy ra một cây kem từ túi bảo quản đá.

Sau khi quay hết các góc của cây kem, cậu vừa bóc kem ra thì màn hình liên tiếp hiện ra.....

[Dư Tình Chưa Dứt 99]: Đưa tặng 100 cái bom dưới nước.

[Thanh Đoàn 1111]: Đưa tặng 200 cái bom dưới nước.

[Thanh Đoàn 2222]: Đưa tặng 300 cái bom dưới nước.

[Q123456]: Đưa tặng 100 cái nước sâu ngư lôi.

[Dư Tình Chưa Dứt 99]: Đưa tặng 200 cái nước sâu ngư lôi.

[Thanh Đoàn 1111]: Đưa tặng 300 cái nước sâu ngư lôi.

[Thanh Đoàn 2222]: Đưa tặng 400 cái nước sâu ngư lôi.

[Q123456]: Đưa tặng 500 cái nước sâu ngư lôi.

[Dư Tình Chưa Dứt 99]: Đưa tặng 600 cái nước sâu ngư lôi.

Lộ Trạch Thanh: "......?"

[Mấy tài khoản này khá lạ nhỉ, là fans mới sao?]

[Thanh Đoàn? Hình như là fans của Lộ Trạch Thanh.]

[Dư Tình Chưa Dứt tuyệt đối là fans CP]

[Bảo bối của tôi có thể câu được fans của Lộ Trạch Thanh, còn đều là fans siêu giàu?]

____________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Bốn tài khoản cũng rất dễ đoán ra là ai, đều là người quen.

Nhắc nhở: Người không biết xấu hổ nhất chính là Tiểu Giang.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.