(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lộ Niệm Sơ che miệng, dùng sức gật gật đầu, trong mắt lập lòe ánh nước, giọng nói có chút vội vã, giống như bị cái gì ngăn chặn, một lúc lâu cô mới có thể nói rõ một câu.
"Để mẹ nấu cho con, mẹ nấu cho con."
Nói tận hai lần, dù ai nghe thì cũng biết cô đang kích động.
Bà nội Thích đứng ở một bên, không đành lòng đi đánh vỡ mẹ con hai người.
Trong lòng bà cũng vô cùng vui vẻ.
Đã trở lại. Cháu ngoan của bà đã trở lại.
-----------
Thời gian còn rất sớm, Lộ Niệm Sơ mặc tạp dề, đi vào phòng bếp.
Phòng bếp trong nhà là phòng bếp mở, có một quầy để ngồi.
Lúc Lộ Niệm Sơ không bận sẽ chủ động nấu cơm, trước kia mỗi khi cô vào bếp, Thất Thất sẽ ngồi trên đó, chống cằm, nhìn bóng dáng Lộ Niệm Sơ bận rộn.
Khi đó, nhà họ Thích mời một chuyên gia dinh dưỡng để làm cơm dinh dưỡng cho Thất Thất, ông ấy luôn trêu chọc Thất Thất.
"Có phải là mẹ nấu cơm ăn ngon hơn so với dì giúp việc không?"
Từ nhỏ Thất Thất đã biết nịnh người khác, mở miệng trả lời luôn.
"Con đều thích ăn, buổi trưa muốn mẹ nấu, buổi tối muốn dì giúp việc nấu."
Sau 15 năm.
Một lần nữa Lộ Niệm Sơ nhìn thấy Thất Thất ngồi ở vị trí đó, nhìn cô nấu cơm.
Trong lúc hoảng hốt, cô có cảm giác như Thất Thất vẫn luôn ngồi đó, bọn họ không có mười lăm năm tiếc nuối .
Bà nội Thích ngồi bên cạnh Thất Thất.
"Thanh Thanh, hiện tại cháu đang ở nơi nào?"
"Cháu ở trung tâm thành phố, đối diện với quảng trường ạ."
"Cháu ở một mình sao?"
"Vâng ạ."
Bà nội Thích muốn hỏi Thanh Thanh có nguyện ý dọn về ở hay không, nhưng lại sợ có vẻ quá mức sốt ruột, bà lại hỏi chuyện khác.
"Năm nay cháu học năm hai hay là năm ba đại học?"
"Đại học năm ba ạ."
"Tháng chín cháu còn phải quay lại trường học một chuyến ạ."
Nguyên chủ bị cha mẹ nuôi sửa đổi nguyện vọng vì muốn giữ cậu ta ở lại thành phố B, bọn họ hy vọng nguyên chủ chỉ có kiến thức phổ thông, không hy vọng bị phát hiện, nhưng lại muốn nguyên chủ có tiền nuôi gia đình.
Cha mẹ nuôi không được đi học, mấy năm trước ngành kế toán rất hot nên họ đổi nguyện vọng của nguyên chủ thành kế toán. Cha mẹ nuôi tin tưởng ngành kế toán sẽ càng nổi tiếng, chỉ cần Lộ Trạch Thanh nghiêm túc thì về sau chắc chắn không thiếu tiền, mỗi tháng bọn họ cũng có thể đòi Lộ Trạch Thanh mấy ngàn tiền sinh hoạt.
Nguyên chủ cũng không để bọn họ bắt nạt, cậu ta không giằng co với cha mẹ nuôi, cũng không làm ầm, cậu ta không nói một lời nhốt mình trong phòng.
Chờ đến khi cha mẹ nuôi thả lỏng cảnh giác, cậu ta trực tiếp rời hộ khẩu, sau khi lên năm hai thì chuyển ngành.
Cậu ta còn bắt đầu học vũ đạo, dù không phải là chính thức nhưng cũng được giáo viên khen ngợi, nói cậu ta có thiên phú, còn không ngại để nguyên chủ đến ngồi học, thậm chí muốn cậu ta chuyển ngành một lần nữa.
Rất lâu sau cha mẹ nuôi mới biết được chuyện này.
Nhưng cũng không có quan hệ gì với nguyên chủ, chẳng qua cậu ta không bỏ được đứa em Từ Âm Âm vẫn chưa thành niên. Vì thế cậu ta gửi tiền đều đặn về nhà, nhưng cậu ta cũng không biết số tiền đó không đến được tay Từ Âm Âm.
Nhưng ít nhất điều này cũng giúp Từ Âm Âm có sinh hoạt tốt hơn ở trong nhà.
Nguyên chủ vẫn còn đi học, điều có thể làm được cũng chỉ có vậy.
Cũng may Từ Âm Âm thông minh, lên cấp 2 liền ở kí túc xá, chỉ cần không tiêu tiền của cha mẹ nuôi thì bọn họ cũng không chạm mặt nhau.
Thành tích của Từ Âm Âm rất tốt, nhận được không ít học bổng, hơn nữa mỗi tháng nguyên chủ đều gửi tiền cho giáo viên chủ nhiệm lớp để bà dùng làm tiền đó làm tiền sinh hoạt cho Từ Âm Âm.
Đối với Từ Âm Âm thì khoảng thời gian vui vẻ nhất chính là những lúc đi học, không cần phải chịu trách móc hay ngược đãi từ cha mẹ, bạn bè và thầy cô lại vô cùng tốt bụng.
Nguyên chủ đã sớm giúp Từ Âm Âm sắp xếp sinh hoạt trong tương lai.
Cậu ta có năng lực nuôi Từ Âm Âm đến lúc tốt nghiệp đại học.
Đương nhiên, học bổng của Từ Âm Âm cũng đủ cho sinh hoạt, nhưng nếu có thêm một người để dựa dẫm thì Từ Âm Âm có thể bớt đi một chút băn khoăn, có thể vô tư tận hưởng cuộc sống học đường.
Đây cũng là nguyên nhân nguyên chủ muốn Từ Âm Âm nghiêm túc học tập, nếu cô bỏ học thì có lẽ sẽ bị cha mẹ nuôi bán cho người khác để làm vợ dù chưa đến tuổi kết hôn.
Chuyện này đã từng xảy ra ở thôn hẻo lánh này.
Nguyên chủ tự mình thoát khỏi cha mẹ nuôi, cậu ta cũng muốn giúp Từ Âm Âm, những năm tháng gian khổ kia cũng chỉ có một mình Từ Âm Âm ở bên cạnh cậu ta.
Hiện tại, cha mẹ nuôi đã bị bắt.
Từ Âm Âm cũng không cần lo lắng tương lai bị bài bố, Lộ Trạch Thanh đã gọi điện thoại cho cô mấy lần, tâm trạng của Từ Âm Âm rất tốt, còn nói tháng sau sẽ đến thành phố A thăm cậu.
Giống như lúc bọn họ tự an ủi lẫn nhau, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.
"Thanh Thanh, ăn mì thôi."
Lộ Niệm Sơ bưng tới một bát mì trứng cà chua lớn, thả rau xanh cùng thịt băm, còn rắc hành lá, mùi thơm ngào ngạt bay lên, Lộ Trạch Thanh nháy mắt liền đói bụng.
"Cảm ơn...... Mẹ."
Lộ Niệm Sơ vui sướng nhận lấy lời cảm ơn.
Hôm nay Thất Thất gọi cô là 'mẹ' hai lần, cô biết Thất Thất đang thử tiếp nhận bọn họ.
Từ nhỏ Thất Thất đã như vậy, chỉ cần có người đối xử tốt với cậu thì cậu sẽ từ từ đáp lại lòng tốt đó.
"Mẹ, bát này là của mẹ." Lộ Niệm Sơ bưng cho bà nội Thích và chính cô mỗi người một bát.
Lộ Trạch Thanh gắp một miếng đưa vào trong miệng, chỉ một miếng này liền làm cậu nhớ lại hương vị quen thuộc làm cậu có chút hoài niệm.
Cậu lại uống một ngụm nước, thong thả ung dung ăn mì.
Lộ Niệm Sơ cứ như vậy nhìn cậu, hoàn toàn quên mất động đũa, ánh mắt của cô vô cùng ôn nhu, đã rất lâu rồi cô không được nhìn thấy Thất Thất ăn cái gì.
Trước kia cảm thấy Thất Thất ăn cái gì cũng chậm, lo lắng khi cậu ở nhà trẻ sẽ bị đói nên lúc ở nhà mọi người luôn thúc giục cậu ăn nhanh một chút.
Lúc Lộ Niệm Sơ nuôi đứa lớn thì hầu như không phải lo lắng cái gì, Thích Trạch Vũ ăn uống tốt, không kén ăn, cho gì thì ăn ấy.
Thất Thất lại không giống như vậy, có lẽ là có chút làm nũng, người trong nhà cũng chiều chuộng cậu nên mới tạo ra thói quen ăn cơm phải ăn trong khoảng một tiếng.
Mỗi lần đều ăn từ lúc đồ ăn còn nóng hầm hập đến khi nguội lạnh.
Sau đó trong nhà mua hộp giữ nhiệt, đồ ăn của Thất Thất luôn đặt trong đó. Chờ đến khi đến tuổi vào nhà trẻ thì mọi người trong nhà lại bắt đầu lo lắng.
Nhà trẻ không giống như ở nhà, trẻ em ăn cùng ngủ cùng với nhau.
Vì thế, cả nhà lại bắt đầu sửa lại thói quen xấu của Thất Thất trước khi bước vào nhà trẻ.
Lộ Niệm Sơ còn học cái gì mà dạy con, con không ăn thì không cho nó ăn, chờ đến lúc đói thì nó sẽ tự biết mà ăn.
Cô cũng từng thí nghiệm qua vài lần nhưng trong nhà luôn có người không chịu được ánh mắt đáng thương của Thất Thất, cuối cùng lại lén lút đút cho cậu ăn.
Cuối cùng, thói quen ăn cơm chậm không chỉ không sửa lại mà còn dưỡng ra thói quen nếu không ăn cơm thì sẽ có đồ ăn vặt.
Lần đó Lộ Niệm Sơ vừa tức giận vừa buồn cười, lại không biết phải dạy như thế nào mới tốt.
Hiện tại.
Lại nhìn Thất Thất yên tĩnh ăn mì, không phát ra chút âm thanh nào, thậm chí tiếng thìa chạm vào bát sứ cũng không có, nhai kỹ nuốt chậm nhưng tốc độ không chậm, nhìn qua còn rất cảnh đẹp ý vui.
Lộ Niệm Sơ không cảm thấy vui mừng, cô càng đau lòng nhiều hơn.
Cô ngồi đối diện nhìn Thất Thất ăn cơm nhưng cô cảm thấy cô không nhìn đủ, cô chỉ muốn bù lại tiếc nuối 15 năm kia.
Lộ Trạch Thanh ngừng đũa.
Thật ra cậu đã sớm chú ý tới tầm mắt của Lộ Niệm Sơ, chỉ là không ngước mắt lên, cậu thấy Lộ Niệm Sơ vẫn không động đũa nên chờ đến khi nuốt xuống miếng đang ăn, cậu mở miệng hỏi.
"Có phải là mẹ không thích ăn mì không?"
"Không có." Lộ Niệm Sơ như ở trong mơ tỉnh lại, "Mẹ thích ăn, mẹ chỉ là rất vui vẻ."
Lộ Niệm Sơ cũng gắp một đũa đưa vào trong miệng, khóe miệng nhịn không được cong lên, Thất Thất quan tâm cô.
Ba người ngồi ăn mì cùng nhau vô cùng ấm áp, đến tận khi có một tiếng hô đánh vỡ sự hài hòa.
"Tôi vẫn chưa tỉnh ngủ sao?"
Thích Hoài đứng trên cầu thang, khó có thể tin mà nhìn Lộ Trạch Thanh, cảm giác chính mình giống đang nằm mơ.
Bà nội Thích cười nói, "Mau tới ăn mì, Trạch Vũ đã dậy chưa?"
"Con không biết."
Thích Hoài mang theo tâm trạng hồi hộp, ở trong nhà nhưng lại có loại cảm giác sắp lên sân khấu diễn thuyết.
"Ngày hôm qua Tiểu Nam đã quay về chỗ ở mất rồi, nếu không thì cả nhà mình có thể cùng nhau ăn bữa sáng."
Nghe được bà nội Thích nói vậy, Lộ Niệm Sơ mới phản ứng lại, bởi vì Thất Thất đến đây nên cô quá vui vẻ, cho nên.....
Quên mất trong nhà còn có chồng và đứa con lớn.
Cô chỉ nấu phần mì cho ba người.
Mà vừa rồi, vì có thể biểu hiện tốt trước mặt Thất Thất, cô đã bảo với dì giúp việc đi mua đồ không cần phải vội vã về làm bữa sáng.
Lộ Niệm Sơ: "...... Nếu không thì anh uống trước một chút sữa bò? Em nướng bánh mì cho anh."
Thích Hoài: "?"
"Không cần, anh thấy cái này cũng khá ngon." Thích Hoài nhìn thấy vị trí bên cạnh Thất Thất đang trống, tính toán lấy một bát mì rồi ngồi bên cạnh Thất Thất ăn.
"Nhưng mà, cái nhìn qua khá ngon đó.... đã hết rồi." Lộ Niệm Sơ thẹn thùng cười cười. "Nếu không em làm cho anh cái sandwich?"
Thích Hoài: "......?"
"Có sao đâu, nó lớn như thế chả lẽ không tự làm cho mình ăn được?" Bà nội Thích vẫy vẫy tay nói với Thích Hoài, "Nướng một miếng bánh mì, chiên miếng thịt xông khói hoặc trứng gà, chân giò hun khói, tủ lạnh còn đồ ăn thừa với chút phô mai, không đến ba phút là làm xong."
Thích Hoài: "."
Lộ Trạch Thanh nhìn nhìn chính mình còn thừa hơn nửa bát mì, bà nội Thích thấy cậu đừng đũa thì cười nói.
"Cháu không cần quan tâm nó, chúng ta ăn của chính mình là được rồi."
Lộ Trạch Thanh: "......"
Thích Hoài thấy Lộ Trạch Thanh nhìn ông, vội phụ họa nói.
"Con cứ ăn đi, không cần phải nhìn cha, ngày thường cha thích nhất là bận việc ở trong bếp."
Lộ Niệm Sơ: "?"
Nếu không phải gặp qua Thích Hoài nửa đêm tỉnh lại, thà rằng bị đói cũng không muốn vào phòng bếp thì cô cũng suýt nữa tin.
Lộ Trạch Thanh không tìm được cơ hội nói chuyện, lại vùi đầu ăn mì.
Không lâu sau, Thích Trạch Vũ đi xuống.
Anh ta và Thích Hoài quả nhiên là cha con, lời nói cũng giống nhau.
"Có phải là con vẫn chưa tỉnh ngủ không?"
"À, không có việc gì, cha yêu nhất là ăn sandwich."
"Con......" Thích Trạch Vũ đi đến bàn ăn, thấy Thích Hoài luống cuống tay chân mà chiên thịt xông khói, ngữ khí của ông vô cùng ôn nhu ấm áp.
"Tiểu Vũ à, cha đây cũng làm giúp con một phần."
Thình lình xảy ra 'tình thương của cha' không làm Thích Trạch Vũ vui sướng bất ngờ mà lông tơ của anh ta dựng ngược hết lên, anh ta nuốt nước bọt, "...... Để con tự làm được rồi."
"Không phải là cha của con đang thuận tay sao? Con ăn sốt cà chua hay là tương salad?"
"...... Cà chua ạ." Thích Trạch Vũ ngốc luôn.
Thích Hoài cười tủm tỉm mà lấy bánh đã nướng từ máy nướng bánh mì, lại thả thịt xông khói lên, thêm chút rau xà lách cùng trứng gà, cuối cùng thêm sốt cà chua.
Sau khi đã luyện qua tay thì Thích Hoài thành thục hơn nhiều.
Lần thứ hai nướng bánh không bị cháy, lửa được khống chế vừa vặn nên thịt xông khói cũng không bị cháy, thịt được rắc tiêu lên, mùi hương nháy mắt tỏa ra.
Lại dựa theo các bước như vừa nãy, cuối cùng có được hai cái sandwich không tệ lắm.
Thích Trạch Vũ nào còn dám chờ Thích Hoài bưng lên bàn, anh ta lập tức đi qua, nhưng không chờ anh ta đụng tay đến thì Thích Hoài đã đưa cho anh ta cái bánh bị nướng đen.
Thích Trạch Vũ: "......"
"Của con chính là sốt cà chua." Thích Hoài lấy đi cái sandwich nướng không tệ đi, "Cái này là tương salad."
Thích Trạch Vũ: "......"
Lộ Trạch Thanh nhìn cái bánh mì cháy đen kia, "Hình như là có chút cháy. "
Thích Trạch Vũ cảm thấy Lộ Trạch Thanh dùng từ quá uyển chuyển, này nơi nào là có chút cháy, đây là toàn bộ đều bị cháy đen rồi.
Không chờ anh ta nói cái gì, Thích Hoài cười tủm tỉm nói. "Đúng vậy, anh của con thích ăn như vậy ."
Thích Trạch Vũ: "......"
Lộ Niệm Sơ: "......"
"...... Đúng, anh trai con thích ăn cháy một chút, hai cha con bọn họ vẫn luôn như vậy." Bà nội Thích gánh vác chuyện xây dựng một bầu không khí tốt trong gia đình.
Bà cảm thấy nếu muốn Thất Thất ở lại thì đầu tiên phải biểu hiện ra một gia đình hòa ái yêu thương, không tồn tại mấy cái tranh cãi trong gia đình.
"Mỗi buổi sáng chúng ta đều ngồi lại ăn sáng với nhau."
"Ăn xong bữa sáng, cha con và anh sẽ đến công ty, đến 6 giờ chiều lại tụ họp cùng nhau ăn bữa tối."
Lộ Trạch Thanh nghe bà nội Thích nói chuyện, trong đầu hình dung ra khung cảnh ấm áp yên bình, cậu cảm thấy nếu là như vậy thì hình như cũng không khó để làm quen với gia đình này.
Vấn đề thời gian làm việc và nghỉ ngơi khác nhau, hay thói quen sinh hoạt khác biệt hình như cũng không có.
Thích Trạch Vũ khó khăn nuốt xuống miếng sandwich, "Nếu em trở về thì cả gia đình chúng ta sẽ được đoàn tụ."
Lộ Niệm Sơ cũng nói.
"Thanh Thanh, mẹ biết là phải cho con thời gian làm quen, nhưng con có nghĩ đến, chỉ khi con về nhà thì mới có cơ hội tiếp xúc và hiểu biết hơn với chúng ta."
"Người nhà chính là phải tiếp xúc nhiều để càng bao dung với nhau, nhà chúng ta rất ít khi xảy ra mâu thuẫn, mỗi ngày đều hòa thuận vui vẻ như vậy, con có muốn ở lại vài ngày xem sao không?"
Lộ Trạch Thanh trầm mặc.
Buổi sáng cậu thật sự muốn đến đây nhìn xem, lúc đó cũng không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ sẽ ở lại.
Chỉ đơn giản là cảm xúc muốn về nhà.
Ánh mắt của bốn người đầy trông mong mà nhìn về phía cậu, chờ đợi Thất Thất đồng ý. Thấy cậu trầm mặc, Lộ Niệm Sơ lập tức nói.
"Không phải là mẹ muốn bắt buộc con đâu, chỉ là đặc biệt nhớ con. Nếu con có suy nghĩ gì thì có thể trực tiếp nói với chúng ta, được không?"
"Mẹ của con nói đúng đó, đừng để ở trong lòng, nói ra thì chúng ta mới biết được suy nghĩ của con, cũng sẽ tôn trọng ý kiến của con, tuyệt đối không bắt buộc con làm gì. Chỉ là... Tuổi của bà nội đã lớn, cũng rất nhớ nhung cháu của mình."
Thích Hoài nói xong, bà nội Thích lập tức làm ra biểu tình ưu sầu.
"Già rồi, qua tuổi 70 rồi ,lập tức liền phải 80."
"Cũng không biết còn có thể ngồi cùng bàn ăn với Thanh Thanh bao lâu nữa. Lúc ông nội cháu còn sống cũng bảo phải chờ cháu trở về. Kết quả, năm tháng không buông tha người, cứ như vậy mà đi rồi. Bà khoẻ mạnh hơn ông ấy, ít nhất có thể chờ được cháu về, cũng không biết còn có thể...."
"...... Bà nội." Lộ Trạch Thanh lên tiếng, "Bà không được nói bậy."
Bà nội Thích cố gắng kìm nén khoé miệng.
"Bà không nói bậy, bà chỉ muốn cháu ở bên cạnh bà nhiều hơn, nhỡ đâu có một ngày bà...."
"Mẹ, mẹ nói như vậy sẽ làm Thanh Thanh khổ sở."
"Đúng vậy, chúng ta phải cho Thanh Thanh thời gian."
Bà nội Thích quan sát phản ứng của Lộ Trạch Thanh, còn cảm thấy chưa đủ. Bà cho Thích Hoài một ánh mắt, lại tỏ ra mất mát rồi thở dài.
"Là bà quá sốt ruột. Không sao đâu, bà nhất định sẽ chờ đến ngày cháu nguyện ý về nhà, cha mẹ của cháu nói đúng, bà mới 70 tuổi, cứ cho là sống đến 80 tuổi thì vẫn còn có mười năm nữa."
Vẻ mặt của bà nội Thích kiên cường, "10 năm thì cũng chỉ có 3650 ngày, 87.600 giờ, 5.256.000 phút, 315.360.000 giây, thời gian dài như vậy, bà vẫn chờ được."
Lời an ủi của Lộ Trạch Thanh ra tới cửa miệng lại bị khả năng tính nhẩm thần tốc của bà nội Thích làm chấn động.
Một lúc sau cậu mới lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ, buồn cười mà giải thích.
"...... Bà nội, cháu cũng chưa nói sẽ không trở về nhà."
Đang muốn tiếp tục phát huy - Lộ Niệm Sơ cùng Thích Hoài, bỗng nhiên dừng lại, lập tức lộ ra ý cười.
"Cho nên, hôm nay con đến là muốn nói cho chúng ta biết, quyết định ở cùng với chúng ta sao?"
"Bà biết mà, Thanh Thanh rất thương bà già này." Bà nội Thích vui vẻ xong liền hỏi, "Sao lại không mang theo hành lý?"
Lộ Niệm Sơ nói, "Đợi lát nữa để Tiểu Vũ đi lấy đồ với con?"
"Đồ vật nhiều sao? Còn cần cái gì, mẹ đi chuẩn bị cho con."
"Phòng của con vẫn trang trí giống như lúc nhỏ, nếu con không thích thì một lúc nữa sẽ gọi người đến trang trí lại."
Lộ Trạch Thanh: "...... Không phải là hiện tại."
Âm thanh của mọi người đột nhiên im bặt, Lộ Trạch Thanh nhỏ giọng giải thích.
"Chủ nhật cháu có một buổi thử vai, mấy ngày này phải làm phiền Giang lão sư dạy học một chút cho cháu, tuần sau lại quay tập cuối chương trình giải trí, cho nên phải mất khoảng hai tuần."
Nghe xong giải thích, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng Thích Trạch Vũ chỉ cảm thấy kỳ quái.
"Giang Tư Úc dạy học cho em thì có liên quan gì đến việc dọn về nhà ở?"
"Khoảng cách xa ạ."
"Nơi ở hiện tại của em cách nhà của Giang Tư Úc không xa?"
Lộ Trạch Thanh: "...... Anh ấy ở đối diện nhà em."
Thích Trạch Vũ thiếu chút nữa lật luôn mâm đồ ăn, anh ta biết mà!!!
Giang Tư Úc không có ý tốt gì, đều đã ở đối diện nhà của Thất Thất, dụng ý cũng quá rõ ràng.
Lộ Niệm Sơ không cảm thấy có vấn đề gì, "Đứa nhỏ kia khá tốt, hai đứa ở gần nhau thì có thể chăm sóc cho nhau."
Bà nội Thích nghĩ đến lúc ở vườn hoa chạm mặt hai người, cười tủm tỉm hỏi cậu.
"Cháu cùng Tiểu Giang đang yêu đương sao?"
"...... Không phải ạ."
Thích Trạch Vũ hạ tầm mắt xuống, "Lúc ở sơn cốc, hắn bảo hai người đang yêu đương, em cũng thừa nhận."
Lộ Trạch Thanh: "......"
Cậu nào biết Thích Trạch Vũ đã nhận ra cậu, chỉ cho rằng Thích Trạch Vũ cố ý tìm phiền toái với Giang Tư Úc, cho nên lúc đó mới giữ gìn 'kim chủ' của mình.
"...... Không phải như vậy đâu ạ."
Thích Trạch Vũ híp mắt nhìn cậu.
"Vậy thì như nào?"
"Trạch Vũ, Thanh Thanh yêu đương thì có làm sao, chính con không yêu đương thì cũng đừng bắt Thanh Thanh phải như vậy." Bà nội Thích buồn cười.
"Không phải là cháu không cho phép."
Sự chú ý của cả nhà đều ở chuyện Lộ Trạch Thanh yêu đương, Thích Hoài đang im lặng cũng hỏi.
"Đã yêu đương bao lâu rồi?"
"Bốn năm ạ." Lộ Trạch Thanh buột miệng thốt ra, giây tiếp theo cậu mới phản ứng lại chính mình đang nói gì, bốn năm là kịch bản Giang Tư Úc cho cậu, bốn năm trước hai người bắt đầu quen biết nhau.
"Không phải......"
Lần này Thích Hoài cũng không ngồi im được.
"Bốn năm trước, con mới 16 tuổi!" Ý thức được giọng điệu của mình có chút nghiêm trọng, Thích Hoài làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng lại, "Cậu ta cũng quá.... quá...."
Nhất thời Thích Hoài không tìm được từ để hình dung, Lộ Trạch Thanh nhanh chóng bắt lấy cơ hội mở miệng.
"Ý của con là, con quen biết với thầy Giang được bốn năm rồi." Lộ Trạch Thanh căng da đầu mà lấy ra kịch bản Giang Tư Úc nói.
"Năm con học lớp 10, có một người bạn gây sự với con, là thầy Giang giúp con, lúc đó chúng con liền quen biết. Lúc đó anh ấy đóng phim ở thành phố B, con cũng thường xuyên đến đoàn làm phim của anh ấy."
"Thầy Giang đã giúp con rất nhiều."
"Anh ấy luôn đối xử rất tốt với con."
Nghĩ đến bốn năm trước, Lộ Trạch Thanh còn phải chịu khổ trong tay cha mẹ nuôi kia, đáy lòng của Lộ Niệm Sơ và Thích Hoài lại tràn đầy khó chịu, nghe được Giang Tư Úc đã từng giúp đỡ Trạch Thanh, hai người lại có thiện cảm hơn với Giang Tư Úc.
Về chuyện hai người yêu đương lại càng hiểu rõ.
Bởi vì Giang Tư Úc đối xử với cậu rất tốt, hai người khó tránh khỏi lâu ngày sinh tình.
Sắc mặt của Thích Trạch Vũ vẫn vô cùng xấu.
"Vì muốn báo đáp lòng tốt của hắn nên em ở bên nhau với hắn?"
Lộ Trạch Thanh: "......"
Cha Thích mẹ Thích: "...... Kia gọi là lâu ngày sinh tình."
Lộ Trạch Thanh do dự có nên giải thích một chút hay không, cậu cùng Giang Tư Úc cũng không phải là mối quan hệ này, hơn nữa cha mẹ, người nhà cũng không tính là người khác?
Nhưng hiệp nghị bảo mật ghi không thể nói cho bất cứ người nào.
Cậu cảm thấy nếu cậu nói cho người nhà thì Giang Tư Úc vẫn sẽ đồng ý.
Lộ Trạch Thanh rất tuân thủ hiệp nghị, tuy rằng biết Giang Tư Úc sẽ đồng ý nhưng vẫn quyết định nói cho hắn trước, đây là xuất phát từ lễ phép và tôn trọng.
"Con và Giang Tư Úc không giống như là mọi người nghĩ, nếu có thời gian con sẽ giải thích với mọi người."
Lộ Niệm Sơ bắt lấy mấu chốt của vấn đề.
"Hiện tại con đang vội trở về sao? Ở lại ăn bữa cơm trưa đã?"
"Con đã hẹn với thầy Giang là học vào lúc 10 giờ rồi ạ."
Lộ Trạch Thanh bảo đảm, ngày mai sau khi học xong thì tối mai sẽ về nhà ăn cơm, lúc này người nhà họ Thích mới lưu luyến tiễn cậu đi.
"Còn có một việc ạ."
Lộ Trạch Thanh nghĩ nghĩ, quyết định nói ra.
"Hôm qua con mơ thấy chuyện khi còn nhỏ, chính là lúc vừa mới bị đưa đến nhà bọn họ."
"Hình như con có nghe bọn họ nói, có người cho họ 300 vạn, để bọn họ đưa con đi."
Sắc mặt của Thích Hoài và Thích Trạch Vũ lập tức nghiêm túc lên.
Nếu như theo lời của Thất Thất thì không chỉ là lừa bán đơn giản.
"Con cũng không nhớ nhiều, không xác định có phải thật sự là có chuyện này hay không..."
"Không sao đâu, chuyện này giao cho cha xử lý."
"Em có thể nói những chuyện này với chúng ta, mọi người đều rất vui." Ánh mắt của Thích Trạch Vũ ôn nhu, kiên nhẫn nói với Lộ Trạch Thanh.
"Nếu còn nhớ tới cái gì, hy vọng em đều có thể nói với cha mẹ và anh."
"Chuyện từ nhỏ đến giờ không tránh được sẽ nhớ nhầm, cái này cũng không sao, nhưng nếu em nói ra thì chúng ta mới có thể đi kiểm chứng."
"Được ạ."
"Bà nội, cháu đi trước đây, tối mai cháu sẽ về ăn cơm với bà."
"Được, bà nội chờ cháu."
"Cha mẹ, hẹn gặp lại."
Hôm nay cuối cùng có thể nghe được tiếng 'cha'- Thích Hoài, cuối cùng nở một nụ cười tươi, "Tối mai gặp lại."
"Trạch Vũ, lái xe chậm một chút."
Thích Trạch Vũ chọn một cái xe bình thường một chút, lúc Lộ Trạch Thanh nói muốn rời đi, anh ta đã chủ động đề nghị đưa cậu về.
Lộ Trạch Thanh nói địa chỉ ra, bỗng nhiên nghĩ đến thuộc tính mù đường của Thích Trạch Vũ.
Cậu do dự hỏi một câu.
"Anh, nếu không để em lái đi?"
"Anh chưa đến mức mù đường của thành phố A." Thích Trạch Vũ tự tin từ chối yêu cầu của Lộ Trạch Thanh.
Nửa giờ sau.
"Anh, anh rẽ sai, là đi thẳng ."
Thích Trạch Vũ chết không thừa nhận.
"Anh biết, con đường này cũng có thể đi."
Lộ Trạch Thanh: "......"
Xác thật có thể đi, chỉ là đi thêm mười phút.
Lần này, Lộ Trạch Thanh không mặc kệ Thích Trạch Vũ tự do phát huy nữa.
Chỉ cần phía trước có ngã rẽ, cậu liền nhắc nhở Thích Trạch Vũ.
"Anh, ngã tư tiếp theo rẽ trái."
"Anh biết."
Nhờ Thích Trạch Vũ đón đưa, hành trình 30 phút của Lộ Trạch Thanh kéo thành 50 phút, cuối cùng thì cậu cũng đến nơi.
"Anh có thể đi vào xem em ở phòng nào được chứ?"
"Có thể, nhưng hiện tại đã 10 giờ, hình như anh bị muộn rồi."
"Không sao cả, chẳng ai quản ông chủ đi làm lúc mấy giờ."
Lộ Trạch Thanh: "."
"Anh không đi thì bọn họ mới có thể lười biếng."
"Hôm nay là thứ hai, vừa qua cuối tuần cơ bản là không có trạng thái đi làm, cho bọn họ một chút thời gian giảm xóc."
Lộ Trạch Thanh: "."
Vì cái gì một ông chủ như Thích Trạch Vũ lại rất hiểu biết người làm công?
Lộ Trạch Thanh dẫn Thích Trạch Vũ đến cửa thì gặp được Giang Tư Úc đang đứng ngoài cửa.
Sáu mắt nhìn nhau.
Việc Lộ Trạch Thanh đau đầu lại đến rồi.
Hiện tại Lộ Trạch Thanh biết tại sao thái độ của Thích Trạch Vũ đối với Giang Tư Úc lại kỳ lạ như vậy, Thích Trạch Vũ cho rằng bọn họ đang yêu đương.
Tối mai trở về giải thích rõ ràng là tốt rồi.
Nhưng hiện tại......
Lộ Trạch Thanh nhìn hai người nhìn nhau không thuận mắt đang ngồi đối diện nhau.
Lộ Trạch Thanh: "...... Tiễn đến đây là được rồi ạ."
"Sao hai người lại đi cùng nhau?" Giang Tư Úc hỏi ra nghi vấn.
"Tôi đưa Thanh Thanh trở về."
Thanh Thanh? Trở về?
Giang Tư Úc nhíu mày lại.
Lộ Trạch Thanh thân thiết với Thích Trạch Vũ như vậy từ khi nào? Còn để Thích Trạch Vũ đưa cậu trở về?
Hắn cùng Lộ Trạch Thanh quen nhau bốn năm, nhưng trước đó hai năm mặc kệ hắn hỏi như thế nào thì Lộ Trạch Thanh cũng không nói địa chỉ cho hắn, hai người còn bởi vì vậy mà cách xa hai năm.
Sao Thích Trạch Vũ lại dễ dàng biết được?
"Em đi ra ngoài? Em có thể gọi tôi đưa em đi, làm phiền Thích tổng nhiều cũng không tốt."
"Không làm phiền." Thích Trạch Vũ ngoài cười nhưng trong không cười, thấy vẻ mặt ghen tuông của Giang Tư Úc, anh ta đoán được một chút.
Thất Thất cùng Giang Tư Úc không phải thật sự đang yêu đương.
Tuy rằng là như thế nhưng Thích Trạch Vũ vẫn không yên tâm.
Thanh Thanh không có hứng thú với Giang Tư Úc nhưng cũng không có nghĩa là Giang Tư Úc không có.
Tuy nhiên Thích Trạch Vũ không tính toán ở đây lâu, lúc trước mấy lần đi theo Lộ Trạch Thanh làm Giang Tư Úc không vui, hiện tại.... vẫn nên tha cho hắn một chút.
"Được rồi, biết em ở nơi nào là được rồi." Thích Trạch Vũ đứng dậy, "Tối mai anh lại đến đón em."
"Đi đây."
"Không ở lại uống chút nước sao ạ?"
"Không cần, đến công ty thu lưới. "
Lộ Trạch Thanh: "......"
Vừa rồi còn nói để công nhân lười biếng, hóa ra cuối cùng lại là 'phương pháp câu cá'?
"Không cần đưa, anh biết đường."
Lộ Trạch Thanh không quá yên tâm, vừa rồi Thích Trạch Vũ cùng đưa ra lời thề son sắt rằng mình biết đường, kết quả....
Đối diện ánh mắt nghi ngờ của Lộ Trạch Thanh, Thích Trạch Vũ đành phải nói.
"Anh gọi trợ lý đến đón anh."
Lộ Trạch Thanh: "......"
"Anh có muốn ngồi lại chờ trợ lý đến rồi lại đi không ạ?"
"Cậu ta đã đến rồi."
Lộ Trạch Thanh yên tâm, nhìn theo Thích Trạch Vũ đi vào thang máy.
Còn chưa đóng cửa thì giọng nói của Giang Tư Úc đã vang lên phía sau cậu.
"Quan hệ của em và anh ta tốt như vậy từ khi nào?"
"Còn gọi anh ta là anh?"
Lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Giang Tư Úc không nói một câu nào, hiện tại khuôn mặt của hắn đều là hai chữ không vui.
"Thầy Giang, tôi nói với anh một chuyện."
"....Được."
"Ngày hôm qua, Kiều An Nhiên nói qua Thích Nam không phải con cháu ruột của nhà họ Thích, anh còn nhớ rõ chứ?"
Giang Tư Úc gõ gõ cằm, hắn không có hứng thú nhiều với chuyện của nhà họ Thích, nhưng Lộ Trạch Thanh đã nhắc tới thì hắn vẫn phối hợp hỏi một câu.
"Làm sao vậy?"
"Con ruột của nhà họ Thích không phải là không trở về nhà."
Giang Tư Úc càng nghe càng không đúng, nghi hoặc mà nhìn Lộ Trạch Thanh.
"Cậu ta bị lừa bán."
Thần sắc hững hờ của Giang Tư Úc xẹt qua một chút kinh ngạc.
"Không phải là em muốn nói với tôi..."
Lộ Trạch Thanh không muốn công khai với mọi người nhưng cũng không muốn lừa gạt Giang Tư Úc.
"Là tôi."
Nhất thời Giang Tư Úc không biết bày ra phản ứng gì, một hồi lâu mới nhớ đến, hỏi.
"Vậy Thích Trạch Vũ là anh...... của em?"
"Đúng, anh ruột."
Giang Tư Úc: "......"
Hiện tại hắn đi tiễn Thích Trạch Vũ thì còn kịp không?
__________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Anh trai: A.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");