Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 52




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Thích Nam xuất hiện, bữa tiệc đã vô cùng náo nhiệt, cậu ta đã bỏ lỡ lúc cắt bánh, nhưng không liên quan, cậu ta chính là cố ý chọn thời gian này đến.

Như vậy mới làm cho món quà trở lên càng quý trọng.

"Bà nội."

Thích Nam đi đến làm không ít người chú ý, cũng có người nhỏ giọng bàn tán.

"Tiệc mừng thọ của bà cụ Thích mà tại sao bây giờ tiểu thiếu gia mới xuất hiện?"

"Suỵt, nhỏ giọng thôi."

"Bà nội, xin lỗi! Là cháu đến muộn."

Bà nội Thích không biết chuyện của Thích Nam, đối với đứa cháu nửa năm mới về nhà này có chút đau lòng.

"Bà còn tưởng là cháu không đến."

"Sao có thể." Thích Nam cười nói, "Chắc chắn là cháu phải đến tham gia tiệc mừng thọ của bà rồi, cháu có chút việc nên mới đến trễ."

Thích Nam chú ý đến Lộ Trạch Thanh đứng bên cạnh người nhà họ Thích nhưng hiện tại cậu ta cũng không quan tâm lý do tại sao, cậu ta cười cười.

"Bà nội, đoán xem cháu tặng bà cái gì?"

"Cháu đưa gì thì bà cũng đều thích."

Thích Nam thân mật giữ chặt tay bà nội Thích, mở hộp ra.

"Bà nội, Phật châu này tuy không quý nhưng cháu đã cầu được ở trên miếu."

Đêm nay tâm trạng của bà nội Thích rất tốt, bà già rồi nhưng cũng không hồ đồ, nhìn phản ứng của Thích Hoài và Lộ Niệm Sơ nên bà không nhận lại Thất Thất ở ngay trước mặt mọi người.

Chỉ có thể đeo món quà của Thất Thất để biểu đạt nỗi nhớ của bà.

Mất rồi tìm được là một cảm xúc phức tạp, bà nội Thích luôn nôn nóng cũng không vội vã khóc lóc mà phối hợp theo mọi người.

Bà còn rất nhiều chuyện muốn hỏi sau khi bữa tiệc kết thúc.

Hiện tại Thích Nam xuất hiện tạm thời dời đi tâm tình quá mức vui sướng của bà.

"Thật là có tâm."

"Trách không được cháu trai được nuông chiều như vậy, nháy mắt đã lớn như vậy rồi."

"Đúng vậy! Đại thiếu gia thì sự nghiệp thành công, tiểu thiếu gia lại ngoan ngoãn tri kỷ, thật là có phúc."

Loại thời điểm như này, đương nhiên các khách quý muốn phụ họa khen theo, làm phụ huynh đều thích con cháu được mọi người khen ngợi, so với khen bọn họ thì càng khiến cho họ vui vẻ hơn.

Khóe miệng của Thích Nam hơi cong lên.

"Bà, còn có một bất ngờ nữa."

"Là cái gì?"

Thích Nam vỗ tay, có hai người từ bên ngoài đi vào, khiêng một vật bị che kín.

"Đây là cái gì?"

Những người cách xa hay đang nói chuyện đều tụ tập lại đây, tò mò về món quà của Thích Nam.

Thích Nam tạo đủ tò mò, giơ tay xốc lên vải đỏ.

_____ 'xoạt' một tiếng.

Tấm vải rơi xuống, là một bức tranh sơn dầu nửa người.

Vai chính chính là......

Bà nội Thích.

Bà ăn mặc sườn xám, giống hệt trang phục hôm nay, chỉ thiếu duy nhất chiếc vòng cổ.

"Oa! Thật là lợi hại, này cũng quá đẹp đi."

"Giá thị trường của bức tranh mà tiểu thiếu gia nhà họ Thích vẽ chắc chắn là từ bảy con số trở lên."

"Trời ạ, vẽ thật đẹp." Một vị tiểu thư nhà giàu xem đến cực kỳ hâm mộ, "Tôi có thể nhờ tiểu thiếu gia nhà họ Thích vẽ giúp tôi một bức không, bao nhiêu tiền cũng được."

"Tôi quá thích."

"Trên mạng còn nói kỹ năng vẽ của tiểu thiếu gia nhà họ Thích bị thụt lùi, vẽ thành như vậy đem ra đấu giá thì mọi người đều muốn cướp."

Thích Nam liền biết hôm nay đến muộn là đúng rồi.

Cậu ta khiêm tốn cười.

Thích Trạch Vũ chú ý tới chữ ký bên dưới góc phải, khựng người lại. Anh ta liếc mắt nhìn Thích Hoài một cái, Thích Hoài lắc lắc đầu với anh ta, hai người không nói chuyện.

Bà nội Thích vui vẻ hớn hở hỏi.

"Đứa nhỏ này, bà đều đã nghĩ cháu sẽ không chạm vào bút vẽ nữa."

"Sao có thể, gặp được lúc hết ý tưởng nên có chút trốn tránh, ít nhiều thì bà cũng đã cho cháu linh cảm ạ."

Mọi người lập tức bừng tỉnh.

"Quả thật, nghệ thuật gia gặp được lúc cạn ý tưởng rất thống khổ, sau khi vượt qua được thì thật sự nâng cao kỹ năng vẽ rất nhiều."

"Thích tiểu thiếu gia, tôi có thể chụp một kiểu ảnh không, tôi thật sự rất thích bức tranh này."

Thích Nam cười cười, "Bức tranh này là tặng cho bà nội."

Người nọ lập tức hiểu ra, mang theo nụ cười hỏi.

"Bà Thích, tôi có thể......"

"Chụp đi, chụp đi."

"Sao cậu lại biết được bà nội sẽ mặc bộ trang phục này?" Thích Trạch Vũ hỏi.

"Món quà này em đã suy nghĩ rất lâu, khoảng thời gian trước em thấy có người đưa bộ này cho bà nội nên đã chụp lại một tấm ảnh."

------------

Hơn 10 giờ tối.

Khách quý đều vui vẻ với những hợp tác có được, lục tục rời đi, Thích Nam vẫn luôn ở bên cạnh bà nội Thích, im lặng quan sát Lộ Trạch Thanh.

Dù cậu ta phản ứng chậm chạp cũng nhận ra thái độ của người nhà họ Thích đối với Lộ Trạch Thanh rất kỳ quái.

Trên đường đến đã có người gửi video cho cậu ta, bà nội Thích bảo vệ Lộ Trạch Thanh, còn nhờ Lộ Trạch Thanh đeo hộ vòng cổ.

Một cái vòng cổ hai trăm vạn, cậu ta không nhìn ra cái gì đặc biệt. Có thể khiến bà nội Thích coi như bảo bối thì chắc chắn không thể chỉ bởi vì vòng cổ.

Thời gian cũng không còn sớm, Giang Tư Úc đưa ra yêu cầu rời đi, hai người đi chào hỏi chủ bữa tiệc.

"Cảm ơn ngài Thích và phu nhân đã chiêu đãi." Giang Tư Úc lễ phép khách khí, lại nhìn về phía bà nội Thích vẫn chưa rời đi.

"Thưa bà, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

Bà nội Thích gật đầu, tầm mắt liên tục dừng trên người Lộ Trạch Thanh.

"Thưa bà, sinh nhật vui vẻ. Chúc bà thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý."

"Không thể ở lâu một chút sao?" Bà nội Thích không nhịn được nói một câu.

"Rất muộn rồi ạ, nơi chúng cháu ở cách nơi này khá xa, nếu có cơ hội chúng cháu sẽ lại tới thăm." Giang Tư Úc nói.

"Được, có thời gian thì lại tới nhiều một chút, nhà họ Giang cũng có sản nghiệp ở thành phố A, thật ra cũng có cơ hội hợp tác."

Giang Tư Úc gật đầu, "Vậy thưa bà, chúng cháu xin phép đi trước."

Lộ Trạch Thanh nhìn mắt cha mẹ Thích, cuối cùng chỉ nói một câu.

"Cháu đi về trước ạ, hẹn gặp lại."

Lời đồn Lộ Trạch Thanh đem vòng cổ giả đến bữa tiệc rất nhanh bị xoay ngược, vị phú nhị đại chỉ trích Lộ Trạch Thanh rước được một đống sự chú ý của cư dân mạng.

[Tôi không hiểu, phú nhị đại cũng cần mua vòng cổ giả sao?]

[Không quan tâm hắn mua đồ thật hay giả, là hắn bịa đặt chuyện Lộ Trạch Thanh tặng hàng giả trước.]

[Chủ bài viết khẳng định biết mỗi cửa hàng chỉ có một sản phẩm, nếu Lộ Trạch Thanh đã mua đi cái thật thì cái trong tay chủ bài viết là giả, vậy thì chính là làm giả hóa đơn thanh toán rồi.]

[Hóa đơn thanh toán cũng có thể làm giả sao?]

[Cửa hàng có thể vì khách hàng mà yêu cầu chuyển sản phẩm từ cửa hàng khác sang, nhưng sản phẩm từ cửa hàng khác sẽ có tên và số hiệu của cửa hàng đó trên hóa đơn, không thể nào ghi cùng một cửa hàng được.]

[Vậy vấn đề đến rồi, vòng cổ trong tay chủ bài viết là giả hay chứng cứ là giả?]

Không bao lâu, phú nhị đại đóng lại khu bình luận.

-------

Buổi tối hơn 11 giờ.

Ngụy Dương ngồi ở trên đường Duyên Thạch, nhìn từng chiếc siêu đi qua, rốt cuộc chờ đến chiếc xe anh ta muốn tìm.

Anh ta lập tức xông ra ngoài, ngăn cản chiếc Maserati kia.

"Đồ bệnh tâm thần, không muốn sống thì đi nơi khác mà chết." Dương Miễn kéo xuống cửa kính ghế phụ, mắng to một câu.

"Là cậu hại tôi." Ngụy Dương vỗ cửa xe, "Vì sao cậu lại lừa tôi?"

"Là cậu nói cho tôi rằng vòng cổ trong tay bạn cậu là thật."

"Tôi nói cái gì cậu cũng tin? Tôi nói phân ăn ngon thì anh có ăn không?" Dương Miễn cười nhạo một tiếng.

"Cậu...... cậu cố ý hại tôi?"

Lông mày của Ngụy Dương nhăn lại, nắm chặt hai tay.

"Anh là ai nha? Há mồm ngậm miệng đều nói tôi hại anh? Anh xứng sao? "

"Làm sao tôi biết được anh ngu như vậy, có chút việc cũng không làm xong." Vẻ mặt của Dưỡng Miễn khinh thường, "Tôi cho rằng... Thích Nam đã đủ ngu, hóa ra lại còn có người không có đầu óc."

Dương Miễn là muốn mượn tay Ngụy Dương để làm khó Lộ Trạch Thanh, cậu ta vốn định để Ngụy Dương làm lớn chuyện, để Lộ Trạch Thanh trực tiếp bị đuổi ra, nhưng lại không nghĩ rằng nhà họ Thích lại cho Lộ Trạch Thanh kiểm tra thật giả.

Cứ cho là Lộ Trạch Thanh không bị đuổi ra thì cũng không có đường chối cãi, hoặc là cho cậu ta thêm chút phiền phức, còn những người khác, cậu ta không quan tâm.

Cậu ta cũng không bắt Ngụy Dương làm vậy.

Là anh ta có ác ý với Lộ Trạch Thanh, vội vàng đi tặng đầu người cho người ta.

"Cút ngay, ông đây đang vội."

Ngụy Dương không có khả năng để cậu ta cứ thế đi như vậy, không bao lâu mọi người sẽ đều biết chuyện này, vậy anh ta làm sao sống trong giới giải trí được? Tập tiếp theo của chương trình tình yêu còn chưa quay, anh ta không thể rời khỏi giới giải trí được!

"Cậu không thể đi, nếu cậu không giúp tôi thì tôi sẽ đứng ở đây."

Dương Miễn nhướng mày, làm một động tác với người phía sau, cửa xe bị kéo ra, một người đi ra kéo cổ áo của Ngụy Dương, đẩy anh ta vào bụi cỏ.

"Đen đủi, xuống tay mạnh một chút, không chết là được." Dương Miễn cũng không đợi người lên xe, nói với tài xế. "Lái xe."

Dương Miễn không đắc ý bao lâu, Thích Nam liền gọi đến.

"Làm gì, có phiền hay không hả?"

"Tôi hỏi cậu, chuyện trên mạng có phải là cậu làm hay không?"

"Chuyện gì?" Dương Miễn giả ngu.

"Việc Lộ Trạch Thanh đưa vòng cổ giả."

"Là tôi, làm sao vậy?" Dương Miễn bình tĩnh nói.

"Tôi đã bảo với cậu là phải cách xa Lộ Trạch Thanh một chút, kế hoạch của chúng ta không thể thất bại được."

"Anh nói kế hoạch với tôi?" Dương Miễn cảm thấy buồn cười, "Cha tôi nói với anh thế nào? Còn anh thì lại làm thế nào? Tôi nhìn Lộ Trạch Thanh không vừa mắt, làm chút việc thì có làm sao?"

"Rốt cuộc anh sợ cái gì ở Lộ Trạch Thanh?"

Căn bản Thích Nam không thể nói ra nghi hoặc trong lòng, cậu ta chỉ cảnh cáo Dương Miễn, "Về sau không cần phải giở trò sau lưng."

"Như thế nào, sợ tôi liên lụy anh?" Dương Miễn khinh thường mà cười cười, "Tôi nói này, tôi muốn thế nào là chuyện của tôi, anh  đừng có mà quản tôi, chọc giận tôi thì tôi sẽ nói chuyện anh giả dạng anh trai anh ra."

"Cậu......" Giọng nói của Thích Nam lập tức dịu xuống, "Tôi không phải chỉ trích cậu, cậu là em trai của tôi nên tất nhiên tôi đứng về phía cậu."

Dương Miễn nghe xong cảm thấy càng buồn cười.

"Em trai khác cha khác mẹ? Anh còn có thể lợi dụng anh trai ruột thì tôi có thể trông chờ gì vào việc anh đối tốt với tôi?"

Nhất thời Thích Nam mắc kẹt, một hồi lâu mới nói.

"Chúng ta sống cùng nhau lâu như vậy, ở trong lòng tôi cậu mới là người nhà."

"Nếu vậy, mấy ngày nữa là sinh nhật của bạn gái tôi, tôi muốn mở một bữa tiệc sinh nhật. Anh à, cho em trai này chút tiền để dỗ bạn gái, thế nào? Không cần nhiều đâu, chỉ cần 500 vạn là được."

"Vị thành niên như mấy cậu không cần đua đòi..."

"Anh quản tôi cái gì, không cho thì thôi, chờ cha hỏi anh làm cái gì thì tôi liền nói...."

"Ngày mai cho cậu."

"Được, cảm ơn anh trai. "

Dương Miễn cảm thấy vui vẻ, tắt điện thoại, lấy cái này uy hiếp anh ta vẫn có hiệu quả, nhưng thế thì làm sao?

Chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện.

Dù sao không có quan hệ gì với cậu ta..

"Tiểu thiếu gia, cậu......" Tài xế hơi hơi hé miệng, lại bị Dương Miễn đánh gãy.

"Làm cái gì, ông cũng muốn quản tôi?"

"Không phải. Ý của ông chủ là......"

"Tôi quan tâm ý muốn của ông ấy làm gì?" Dương Miễn cười nhẹ một tiếng.

"Tôi mặc kệ ông là người do cha hay do mẹ kế tìm đến, đừng xía vào chuyện của tôi. Bọn họ muốn làm gì thì đều không liên quan đến tôi. À, cũng không phải là hoàn toàn không liên quan."

"Tôi còn rất muốn nhìn bọn họ chó cắn chó, tốt nhất...... có thể cùng đi chết luôn."

Tài xế sợ tới mức lông tơ dựng đứng, Dương Miễn là một trẻ vị thành niên, vì sao lại có suy nghĩ cực đoan như vậy, mẹ kế thì thôi đi, đến cả cha ruột cũng nguyền rủa.

-------------

Buổi tối.

Lộ Trạch Thanh nằm ở trên giường trằn trọc.

Lời nói của Lộ Niệm Sơ và Thích Trạch Vũ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu của cậu, cậu bỗng nhiên ý thức được, năng lực đồng cảm của mình có phải quá mạnh rồi không?

Lộ Trạch Thanh không biết chính mình ngủ lúc nào, cậu mơ mơ màng màng nghe thấy có người đang nói chuyện.

"Để bà kiểm tra cháu nào?"

"Tên của cha cháu là gì?"

"Thích Hoài."

"Còn mẹ thì là gì?"

"Lộ Niệm Sơ."

......

"Anh trai tên là gì?"

"Thích Trạch Vũ."

"Số điện thoại của cha là bao nhiêu?"

"1316......"

"Nhà của chúng ta ở nơi nào nha?"

"Thành phố A khu Thanh Viên đường số 117 số nhà 21 khu 1-1."

"Thất Thất của chúng ta thật giỏi." Bà nội Thích ôm Thất Thất, khen thưởng cho cậu một cái kem.

"Về sau nếu bị lạc thì không được đi theo người lạ, phải tìm chú cảnh sát, biết không?"

"Đã biết, cô giáo đã dạy từ rất lâu rồi." Thất Thất vui vẻ xúc kem, "Cháu không còn là trẻ con nữa rồi, cháu đã bốn tuổi rưỡi."

"Đúng, Thất Thất của chúng ta đã trưởng thành, làm bà nội không ôm nổi nữa rồi."

Thất Thất nằm trong lồng ngực của bà nội Thích làm nũng.

"Không có lớn lên, vẫn là tiểu bảo bối của bà nội."

......

Hình ảnh vừa chuyển, là một ngôi nhà ngói chật chội, nóc nhà còn bị mưa dột.

"Ông mau tìm người tới sửa đi."

"Tối như mực thì tìm ai đến sửa, ở đây không so được với thành thị." Người đàn ông nhìn mạng nhện đầy nhà, đến bàn ghế cũng giăng đầy mạng nhện, ông ta bực bội đá cái ghế ngã xuống.

"Bà quét dọn một chút, đứng ở đó làm gì?"

"Là ông muốn đi đến cái nhà rách nát này, tại sao lại bảo tôi quét tước, chỉ tại thằng nhóc này kéo chân sau."

"Tên nhóc kia, nói chuyện. Còn giả làm người câm."

Thất Thất co rúm lại thân mình, dựa vào cửa không nói một lời. "Ông đây bảo mày nói chuyện."

"Có lẽ là sợ hãi." Người phụ nữ nhìn ông ta một cái, đi quét dọn phòng.

"Căn nhà rách này của ông cũng chỉ có hai phòng, một phòng còn là phòng chứa đồ, vậy ở như thế nào?"

"Để thằng nhóc đó ngủ ở phòng chứa đồ là được."

......

"Mày nhớ kỹ, mày cũng không phải là cái gì tiểu thiếu gia, mày là đồ rác rưởi không ai cần."

"Về sau gọi tao là cha, gọi bà ta là mẹ, nơi này chính là nhà của mày, cha mẹ của mày không cần mày, là chúng tao nhặt mày về."

"Ông nói bậy." Thất Thất đứng lên, hai mày nhíu chặt, "Cha tôi là Thích Hoài, mẹ tôi là Lộ Niệm Sơ, nhà tôi ở tại thành phố A......"

'Bang' một tiếng.

Người đàn ông tát Thất Thất một cái.

"Ông đây nói là cha mày thì là cha của mày, bọn họ đều không cần mày."

"Ông không phải."

____bang, một cái tát nữa.

"Cha mày là Từ Đông Huy, mẹ mày là Ngô Nguyệt, nhà mày ở tại thành phố B trấn 18 thôn Từ gia số nhà 219, nói!"

"Cha tôi là Thích Hoài, mẹ tôi là Lộ Niệm....."

Bàn tay lại một lần rơi xuống.

"Hôm nay ông đây phải đánh mày đến khi nghe lời mới thôi."

"Được rồi, nói nhỏ thôi, đừng làm hàng xóm đến đây." Ngô Nguyệt nghe mà phiền lòng, "Không biết đây là ngôi nhà rách nát gì."

"Sợ cái gì, mỗi nhà đều cách nhau khá xa, thằng nhóc này có gào lên thì cũng không có ai nghe thấy."

Từ Đông Huy nhìn mặt của đứa trẻ bị sưng lên vì bị đánh, ông ta giống như tìm được thú vui .

"Ông có được không vậy, đi kiếm cái gì ăn đi, tôi đói chết rồi." Ngô Nguyệt trừng mắt nhìn ông ta một cái, "Cãi nhau cùng với một thằng nhóc thì có gì hay."

Từ Đông Huy nấu một nồi cháo, nhìn thằng nhóc kia, "Tự lấy ăn đi."

Thất Thất trốn ở góc phòng, không phản ứng ông ta.

"Ông lo cho nó làm gì, thích ăn thì ăn, đói mấy lần thì lại ăn thôi." Ngô Nguyệt chẳng hề để ý, "Buổi tối chú ý kĩ, đừng để cho nó chạy."

"Yên tâm, cửa chính khóa lại, xem nó chạy trốn đi đâu. Ở đây đều là đường núi, nó dám chạy thử xem."

"Về sau chúng ta thật sự ở nơi này?"

"Trước tiên trốn mấy tháng, hai ba ngày nữa tôi lại đi hỏi thăm xem tình hình như thế nào, hình như thằng kia bị bắt."

......

Ban đêm, tiếng côn trùng bên ngoài kêu vang khiến người không ngủ được.

Thất Thất kéo cửa sổ ra, thật cẩn thận mà lấy ghế để đứng lên, nhảy qua cửa sổ.

Nhưng mà cậu không biết đường, thôn dã không có đèn đuốc sáng trưng như thành thị, tối lửa tắt đèn, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không có đèn đường.

Cậu nương theo ánh trăng, s.ờ s.oạng mà chạy ra bên ngoài, còn chưa chạy ra ngoài sân thì cổ áo đã bị xách lại.

"Nhãi ranh, mày muốn chạy đi đâu."

Từ Đông Huy kéo tóc của Thất Thất, túm lại vào trong phòng, đèn trong nhà sáng lên, Thất Thất bị ném trên mặt đất.

"Còn học được chạy trốn......"

Không chờ Từ Đông Huy tới gần thì một cái ghế đã bay lại đây, ông ta không kịp trốn nên chỉ có thể lấy tay chặn lại, "Mẹ nó! Ông đây không đánh chết mày thì ông không mang họ Từ."

Ném xong cái ghế thì Thất Thất ngay lập tức chạy vào phòng chứa đồ, nhanh tay đóng cửa lại. Tay của Từ Đông Huy duỗi ra, chặn lại cánh cửa.

"Ha hả, trốn hả? Ông đây xem mày...... A!"

"Nhãi ranh, nhả ra!"

Thất Thất cắn vào cánh tay ông ta, Từ Đông Huy nhéo cằm cậu, "Bỏ ra cho ông ngay."

Từ Đông Huy đá cậu một cái, Thất Thất lăn một vòng trên mặt đất, cậu thuận thế bò vào gầm giường.

Gầm giường chỉ toàn tơ nhện, cậu vô cùng sợ hãi, bàn tay của Từ Đông Huy tiến vào.

"A!"

"Nửa đêm rồi ông còn gọi cái quỷ gì?" Ngô Nguyệt mang vẻ mặt buồn ngủ đi vào liền nhìn thấy Từ Đông Huy đang chổng mông, tay duỗi vào gầm giường.

"Ông không chê bẩn à...."

"Thằng nhóc kia trốn xuống gầm giường, cắn ông đây một cái, còn.... mẹ nó." Từ Đông Huy thu hồi tay, "Mu bàn tay đều bị chảy máu."

"Trước tiên xử lý một chút, đợi lát nữa lại dạy dỗ nó." Ngô Nguyệt xoay người rời đi, Từ Đông Huy không bắt được Thất Thất, đành phải đi xử lý miệng vết thương trước.

Hai người vừa đi ra khỏi phòng thì Thất Thất liền nhanh chóng bò ra rồi nhanh nhẹn đóng cửa, khóa lại.

Còn bò đến bên cửa sổ, khóa lại.

Làm xong hết cậu mới ngồi xổm xuống ôm lấy chính mình, nơi này vô cùng bẩn thỉu, bên ngoài còn có hai người xấu, tại sao cha mẹ vẫn chưa đến tìm cậu.

Khóc lóc một lúc thì cậu cảm thấy cơ thể của mình thật ngứa, cánh tay nổi lên một mảng đỏ.

Bên ngoài truyền đến giọng nói hùng hổ của Từ Đông Huy, "Mày cứ trốn trong đó đi, dám ra thì ông đây đánh chết mày."

"Được rồi, đi ngủ trước đi, bắt về thì khóa lại trong phòng là được rồi, sao lại phải làm cho tay của mình bị thương."

Thất Thất một bên rớt nước mắt, một bên nhịn không được gãi gãi tay của mình, lúc trước cậu cũng từng bị như vậy, bác sĩ nói là bị dị ứng, cậu không biết vì cái gì mà bị dị ứng, cơ thể không thoải mái, trong lòng cũng khó chịu.

Cậu vô cùng nhớ nhà.

Thất Thất không nhớ rõ đã ở trong căn phòng đó bao lâu, cậu chỉ biết đã lâu không ăn cơm cũng không uống nước, đầu choáng váng, sau đó hình như cậu ngủ mất.

"Hai ngày vẫn không ra."

"Có nghĩa là vẫn chưa đủ đói, để nó trốn, xem nó trốn đến khi nào."

Âm thanh bên ngoài giống như có một màn chắn, nghe không rõ, đầu thì càng ngày càng đau, Thất Thất cảm thấy rất nóng, cổ họng cũng đau.

Lần trước cậu sốt cũng khó chịu y như vậy.

Thất Thất càng muốn về nhà.

Muốn mẹ ôm cậu, muốn cha dỗ cậu, muốn nghe ông bà gọi cậu là đứa bé ngoan.

Thất Thất biết chính mình bị bệnh, cần phải uống thuốc. Trước kia mỗi lần uống thuốc cậu đều không nghe lời, muốn cả nhà dỗ dành cậu thì cậu mới chịu uống.

Anh trai nói đúng.

Cậu quá ngang bướng.

Cậu sẽ sửa.

Cũng sẽ ngoan ngoãn uống thuốc.

Về sau cũng không nghịch ngợm, cũng không gây chuyện.

Liệu có thể đến đón cậu không?

Cậu ở một mình rất sợ.

Ý thức của Lộ Trạch Thanh mơ hồ, một lần nữa tỉnh lại, bên ngoài đang tí tách mưa rơi, cậu không phân biệt được là đang ở trong mơ hay là trong hiện thực.

Cậu giống như là đứa trẻ bị nhốt trong phòng chứa đồ kia, cậu không trốn được, đáy lòng như bị một cục đá lớn đè ép, trong lòng Lộ Trạch Thanh vô cùng khó chịu.

Trong đầu là những đoạn ký ức ngắn đầy lộn xộn, cậu bỗng nhiên nghe được một giọng nói.

"Ai là Thất Thất nha?"

"Là Thanh Thanh." Giọng nói của bà nội nhẹ nhàng, "Không phải Thất Thất."

Lộ Trạch Thanh nửa mơ nửa tỉnh, cậu không biết chính mình còn ở trong mơ hay là đã tỉnh, hình như ở trong miếu cầu phúc, cậu nhìn thấy đèn cầu phúc viết tên....

Thất Thất.

Là Thất Thất...... Cũng là Thanh Thanh.

Trong bóng đêm, Lộ Trạch Thanh cố gắng mở ra mí mắt nặng nề, giấc mơ này rất chân thật, làm cậu quên mất chính mình là ai.

Trong nháy mắt kia, thậm chí cậu cảm thấy mình chính là đứa trẻ ở trong giấc mơ kia.

"Nhà của chúng ta ở nơi nào nha?"

"Thành phố A khu Thanh Viên đường số 117 số nhà 21 khu 1-1."

Đột nhiên Lộ Trạch Thanh ngồi dậy từ trên giường, rèm cửa che mất ánh sáng, trong phòng toàn một màu đen, tóc của cậu bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cậu đỡ trán, muốn giảm bớt cảm giác đau đớn đột ngột này.

Một lúc lâu sau.

Cậu cầm lấy điều khiển từ xa, mở rèm ra.

Trời đã sắp sáng, Lộ Trạch Thanh không có ý định ngủ tiếp, cậu lật chăn ra đứng dậy vào phòng tắm.

Mười lăm phút sau.

Cậu lấy khăn tắm, đi ra phòng tắm, tùy tiện chọn một cái áo sơ mi thoải mái, cầm lấy máy sấy, đứng trước gương sấy tóc.

Thành phố A khu Thanh Viên đường số 117 số nhà 21 khu 1-1.

Trong đầu lại một lần nữa hiện lên địa chỉ này.

Địa điểm tối hôm qua tổ chức tiệc là nơi nhà họ Thích chuyên dùng cho các bữa tiệc, trước đó Lộ Trạch Thanh không biết bọn họ ở nơi nào.

Không biết vì cái gì.

Cậu đột nhiên rất muốn đi đến nơi này xem một chút.

Thay chính mình trong mơ...... Không.

Là nguyên chủ trong mơ được về nhà một lần.

Sau khi ý niệm này xuất hiện thì nó ngày càng lớn hơn, gần như là không có chút do dự, Lộ Trạch Thanh cầm điện thoại rồi đi ra cửa.

Sau khi ra khỏi thang máy, cái ý muốn về nhà này ngày càng mãnh liệt, bước chân của cậu nhanh hơn, lúc nhận ra thì cậu đã đi ra khỏi khu nhà ở.

Trời sáng lên, không còn bóng tối quấn lấy cậu nữa.

Lộ Trạch Thanh đi bộ một lúc lâu mới nhớ ra có thể gọi xe.

---------

"Mẹ, sao mẹ lại dậy sớm như vậy, hôm qua về đến nhà đã gần 12 giờ đêm."

"Mẹ không ngủ được." Bà nội Thích đứng trong vườn hoa, "Tối hôm qua mẹ không dám ngủ, sợ rằng sau khi ngủ một giấc thì sau khi dậy chỉ là một giấc mơ."

Ban đêm bà nội Thích không ngủ được, chỉ nằm vuốt vòng cổ, bà nằm trên giường cũng không nỡ tháo xuống, chỉ khi sờ thấy vòng cổ mới làm bà yên tâm.

"Mẹ, thật xin lỗi. Con cùng Thích Hoài không phải cố ý gạt mẹ......"

"Mẹ biết." Bà nội Thích cười nói. "Ít nhất mẹ đã chờ được nó."

"Thất Thất sẽ nguyện ý trở về."

"Lại cho nó chút thời gian, không cần vội."

"Trước kia lúc Thất Thất đi nhà trẻ, mỗi buổi sáng mẹ đều đưa nó ra cửa, đến khi Thích Hoài lái xe đi mới vào nhà."

"Chạng vạng, mẹ cũng sẽ ở trong sân chờ nó, ngồi ở trên cái ghế bập bênh này, mỗi lần Thất Thất tan học trở về đều phải ngồi bên cạnh mẹ một lúc."

Bà nội Thích lôi kéo Lộ Niệm Sơ ngồi vào ghế bập bênh.

"Mỗi lần ngồi ở đây, mẹ liền cảm thấy rất nhanh có thể chờ được Thất Thất trở về."

"Khi đó nó rất thích ăn kẹo, mỗi khi vào cửa, câu đầu tiên nói với mẹ luôn là: Bà ơi, hôm nay có thể ăn kẹo không?"

"....Bà ơi."

Lộ Niệm Sơ cùng bà nội Thích đồng thời dừng lại, giây tiếp theo đồng thời đứng lên.

Ngoài sân, Lộ Trạch Thanh đón lấy ánh sáng mặt trời, ánh sáng màu vàng dừng trên vai cậu.

Lộ Trạch Thanh cứ không hề nói lời nào mà đứng trước mặt hai người như vậy.

Một hồi lâu, Lộ Niệm Sơ mới từ niềm vui bất ngờ lấy lại tinh thần, cô kéo cổng ra, vừa mừng vừa sợ.

Lộ Niệm Sơ muốn hỏi cậu vì cái gì đột nhiên trở lại, lại muốn hỏi cậu có phải còn nhớ rõ địa chỉ của nhà không? Còn muốn hỏi cậu xuất hiện ở đây có phải là muốn thử tiếp nhận họ hay không?

Cuối cùng, một câu nghi vấn trong lòng cũng không thể nói ra thành lời.

"Con muốn  vào không?"

Lời vừa ra khỏi miệng.

Lộ Niệm Sơ liền bắt đầu ảo não, cô đang hỏi cái gì vậy, lúc này đáng ra phải chủ động lôi kéo Thanh Thanh đi vào mới đúng.

"Mẹ muốn nói, con có muốn ăn bữa sáng ở đây không?"

"Mẹ có thể làm rất nhiều loại bữa sáng, sandwich, mì trứng, tự làm bánh.... " Lộ Niệm Sơ càng sốt ruột thì nói năng càng lộn xộn.

Nhưng Lộ Trạch Thanh không ngắt lời của cô.

Ý thức được điểm này, Lộ Niệm Sơ có chút vui vẻ, cô thấp thỏm lại cẩn thận hỏi một câu.

"Có thứ con muốn ăn không?"

Trầm mặc vài giây, Lộ Niệm Sơ nghe thấy cậu nói.

"...... Mẹ, con muốn ăn mì trứng."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.