(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mỗi một câu của bọn họ như đang ném đá vào lòng Lộ Trạch Thanh.
Nặng trĩu.
Những ký ức không quá rõ ràng từ từ hiện lên, ngay cả tâm tình trong ký ức cũng dần lan tràn ra.
Khi học tiểu học, bên ngoài trời mưa rất to, trên hành lang đầy học sinh đứng đợi phụ huynh đến đón, nguyên chủ ôm cặp sách, đội mưa trở về nhà, phải nấu cơm sớm một chút thì buổi tối mới có thời gian làm bài tập.
Sau khi lên cấp 2, phụ huynh của các bạn học đến phòng học để chờ giáo viên mở họp phụ huynh, nguyên chủ không có phụ huynh, vị trí của cậu ta vĩnh viễn trống không.
Thật vất vả để lên đại học.
Phụ huynh đứng bên ngoài cổng trường hồi hộp chờ con của mình đi ra, một mình nguyên chủ bình tĩnh đi ra trường thi. Cậu nghĩ, có lẽ rất tự do.
Cậu không cần người giám hộ, cũng không có ai có thể trói buộc cậu.
Nhìn ba người trước mắt đang đau khổ vì mình, đáy lòng của Lộ Trạch Thanh như bị thứ gì đâm vào, vô cùng đau, từ nhỏ đến lớn Lộ Trạch Thanh không hề sợ đau nhưng cậu không biết phải đối mặt với họ như thế nào, cũng không biết phải đáp lại bọn họ như thế nào.
Nếu người nhà họ Thích nói rằng không muốn cậu trở về nhà họ Thích, Lộ Trạch Thanh sẽ thong dong làm theo, bình tĩnh rời đi, cậu có thể không bị sao, nhưng....
Người nhà họ Thích chưa từng từ bỏ tìm kiếm, cũng vẫn luôn chờ đợi một ngày đưa người về nhà.
Lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh có thể cảm nhận sâu sắc rằng cậu chưa bao giờ nghĩ đến người thân, cậu đã quen với việc không có ai yêu cậu, cậu vẫn luôn tự yêu lấy chính mình. Hiện tại lại có người nói cho cậu biết.
Cậu cũng được yêu thương.
Lộ Trạch Thanh không biết phải làm gì mới không phụ lại tình yêu thương nhiệt tình của người nhà họ Thích.
Hình như.... chưa có ai từng dạy cậu.
"Thanh Thanh, mẹ không bắt buộc con, thật xin lỗi, mẹ thật sự không muốn cưỡng bách con, con, con đừng khóc."
Cậu khóc sao?
Lộ Trạch Thanh chậm chạp nâng mi, nước mắt rơi xuống tay cậu, Lộ Trạch Thanh cảm thấy thật nóng. Cậu nắm chặt ngón tay, trái tim như bị một tảng đá lớn đè khiến cậu không thở nổi.
Cậu vẫn luôn một mình, thậm chí cậu không nhớ được lần cuối cậu khóc là khi nào.
Nước mắt làm ướt lông mi, tầm mắt của cậu sắp bị nước mắt che khuất.
Lộ Trạch Thanh đứng lên.
"Rất xin lỗi."
Cậu cúi người thật sâu về phía Thích Hoài và Lộ Niệm Sơ, đại não có chút loạn, Lộ Trạch Thanh không muốn quyết định khi chưa suy nghĩ kỹ.
Lời nói đến miệng nhưng lại không thốt ra được.
"Cháu...."
"Thanh Thanh, mẹ không bắt buộc con, con không cần phải xin lỗi."
Lộ Niệm Sơ hít một hơi.
"Mấy năm nay không thể nào ở bên cạnh con, không thể nhìn thấy con lớn lên, đây là điều mà cả đời này cũng không thể nào đền bù được, mẹ không nên vì cảm thấy đau lòng mà không để ý đến cảm xúc của con, vốn dĩ mẹ không nghĩ như vậy..."
"Mẹ chỉ muốn nói rõ cho con biết, mẹ cho rằng mình có thể khống chế được cảm xúc của chính mình. Cha và mẹ cũng đã bàn bạc xong, phải cho con thời gian, chờ con nguyện ý chấp nhận chúng ta thì mới đón con về nhà mà không phải giống như hiện tại, làm con khó xử."
"Mẹ......" Lộ Niệm Sơ nói không được, móng tay véo vào thịt nhưng cô không có phát hiện. "Xin lỗi, có phải là mẹ để lại ấn tượng không tốt không?"
"Không có ạ."
Lộ Trạch Thanh cắn môi, nước mắt không nghe lời rơi xuống, cậu hít sâu một hơi. Trong lòng dựng lên một lá chắn, cậu sợ mình cứ ở đây thì sẽ không thể nào khống chế được cảm xúc của mình nữa, cậu cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình tĩnh một chút.
"Xin lỗi, cháu cần một chút thời gian, cháu thật sự xin lỗi."
Lộ Trạch Thanh cần thời gian để suy nghĩ lại.
Hiện tại suy nghĩ của cậu vô cùng rối bời.
Cậu muốn suy nghĩ lại từng chuyện, muốn đối mặt, đáp lại như thế nào. Cậu không phủ nhận tình thân sâu nặng này làm cậu bắt đầu dần thay đổi suy nghĩ, cậu đã xem nhẹ khát vọng tình thân tận đáy lòng.
Lộ Trạch Thanh không biết chính mình có thể thản nhiên tiếp nhận hoặc là đáp lại bọn họ không.
So với những vấn đề trước kia cậu gặp được khó hơn rất nhiều.
"Thật sự rất xin lỗi."
Chóp mũi Lộ Trạch Thanh phiếm hồng, hốc mắt cũng hồng hồng.
Cậu chật vật xoay người, đẩy cánh cửa nặng nề, bước chân cũng không được vững vàng.
Lộ Trạch Thanh đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt, cậu nhìn khuôn mặt của mình trong gương, rút khăn giấy lau đi nước trên mặt.
Làn da của cậu rất trắng, cũng ít khi bị mất khống chế như này nên rất dễ nhìn ra cậu đã khóc.
______ ong ong.
Điện thoại rung lên cùng với âm thanh nhắc nhở của WeChat.
Lộ Trạch Thanh lấy điện thoại ra, thử rất nhiều lần nhưng không thể mở khóa thành công, còn bị khóa lại 30 giây.
Cậu nghĩ có lẽ Giang Tư Úc không tìm thấy cậu.
Lộ Trạch Thanh nhìn chằm chằm điện thoại đang đếm ngược mở khóa, giây tiếp theo, Giang Tư Úc gọi điện đến.
Cậu không nhận.
Lộ Trạch Thanh sợ âm thanh của chính mình không bình thường, có lẽ chuyện vừa rồi quá k.ích th.ích nên giọng nói của cậu còn mang theo giọng mũi dày đặc.
"Sao lại không nhận điện thoại?"
Lộ Trạch Thanh ngước mắt, từ trong gương nhìn thấy Ngụy Dương, anh ta đi ra từ gian bên cạnh, đứng bên cạnh Lộ Trạch Thanh, khóe miệng ngậm ý cười, thong thả ung dung rửa tay.
"Bị đuổi ra ngoài?" Trong giọng nói mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, "Thật sự không biết cậu nghĩ như thế nào."
Lộ Trạch Thanh không phản ứng anh ta, xoay người muốn đi, giọng nói của Ngụy Dương vang lên phía sau.
"Tôi vừa nhìn thấy cậu đi vào phòng trên tầng hai."
Bước chân của Lộ Trạch Thanh dừng lại.
"Cậu cho rằng cậu chỉ cần đem đến một cái vòng cổ hơn 200 vạn thì có thể làm người nhà họ Thích chú ý đến cậu sao?" Ngụy Dương cười nhạo một tiếng, "Thật không biết tự lượng sức mình đi, muốn ôm lấy cây đại thụ nhà họ Thích này có bao nhiêu người, còn có thể đến lượt cậu?"
Ánh mắt Lộ Trạch Thanh căng thẳng, tại sao Ngụy Dương lại biết việc vòng cổ?
"Cậu nhìn tôi làm cái gì. Việc mình làm còn sợ người khác nói sao, Weibo cũng đã nói đầy, không phải cái vòng cổ đó là đồ giả chứ?"
"Âu phục có người tặng cậu, vòng cổ mua bằng tiền túi, trong thẻ của cậu có nhiều tiền như vậy sao?"
Lộ Trạch Thanh không phản ứng Ngụy Dương, mở khóa điện thoại, cậu thấy tin nhắn WeChat của Giang Tư Úc.
[Y]: Em đi đâu vậy?
[Y]: Không tìm thấy em.
[Y]: Tại sao lại không nhận điện thoại?
Lộ Trạch Thanh trả lời WeChat.
[Coca không thêm đá]: Ở nhà vệ sinh, chờ tôi một chút.
[Y]: Ừm.
Lộ Trạch Thanh rửa lại mặt lần nữa, không phản ứng với Ngụy Dương.
Ngụy Dương lại không tính toán để cậu đi, anh ta chịu nhiều thiệt thòi vì Lộ Trạch Thanh như vậy, anh ta muốn đòi lại.
Không chờ anh ta tới gần, tầm mắt lạnh lùng của Lộ Trạch Thanh liếc đến người anh ta.
"Hiện tại đừng có chọc vào tôi."
Thiếu chút nữa Ngụy Dương bị hù dọa, lại nhìn thấy đuôi mắt ửng hồng của Lộ Trạch Thanh, anh ta đoán Lộ Trạch Thanh bị người nhà họ Thích đuổi ra, vừa rồi anh ta đi lên tầng hai, có nhìn thấy Lộ Trạch Thanh đi vào một căn phòng.
Không biết vào làm cái gì mà rất lâu không đi ra.
"Tôi cũng không trêu chọc gì cậu, trên Weibo đều đang mắng cậu, ai bảo cậu vào cùng một cửa hàng châu báu với Thích Nam làm gì, nhìn qua hình như cậu còn cướp đồ từ tay của Thích.....A."
Lời của Ngụy Dương còn chưa dứt thì anh ta đã bị Lộ Trạch Thanh quăng ngã xuống đất.
Lộ Trạch Thanh túm chặt cánh tay Ngụy Dương, không để anh ta đứng dậy được, bẻ tay của anh ta ra sau lưng.
"Đau...... A! Lộ Trạch Thanh, cậu có buông tôi ra không?"
Lộ Trạch Thanh không chỉ không buông tay mà còn ra tay mạnh hơn, thậm chí Ngụy Dương còn nghe thấy tiếng xương cốt răng rắc một tiếng, trong nháy mắt anh ta toát ra mồ hôi lạnh.
"Lộ Trạch Thanh, cậu buông ra."
Ngụy Dương bắt đầu giãy giụa, Lộ Trạch Thanh kéo tóc của anh ta, ấn mặt anh ta xuống đất.
"Dù tôi có đánh cho anh tàn phế thì cũng không có ai nhìn thấy." Lộ Trạch Thanh hung tợn uy hiếp anh ta, "Lại có lần sau thì tôi sẽ không tha cho anh."
Lộ Trạch Thanh thả lỏng tay, ngại bẩn mà rửa tay một lần nữa.
Ngụy Dương ngay lập tức đứng dậy, đầu tóc anh ta như ổ gà, quần áo đầy nếp gấp. Lộ Trạch Thanh cũng không nhìn lại anh ta, lau tay rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
-----------
Lộ Trạch Thanh đi xuống cầu thang, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Tư Úc, thân hình của hắn cao dài vô cùng gây chú ý, không thể nào bỏ qua được.
Lúc này có một thanh niên đang đứng trước mặt hắn.
Lộ Trạch Thanh điều chỉnh lại tâm trạng, đi về phía Giang Tư Úc, người thanh niên kia đang rũ xuống mi mắt, hai tai đỏ bừng.
"Xin lỗi! Tôi không phải cố ý. Tôi, tôi......" Trên tay thanh niên là một ly không có rượu, rượu đổ đầy đất, Giang Tư Úc đang nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo.
"Tôi thật sự không phải là cố ý." Hai tai của người thanh niên đỏ bừng, trái tim đập bịch bịch, vốn dĩ cậu ta chỉ muốn chạm nhẹ, nhưng khi gần chạm vào được thì Giang Tư Úc lại né tránh làm ly rượu đổ đầy đất.
"Làm sao vậy?"
Nghe thấy tiếng của Lộ Trạch Thanh, sắc mặt lạnh lẽo của Giang Tư Úc biến mất, "Sao em đi đâu mà lâu như vậy?"
"Tôi đi dạo trên tầng hai." Lộ Trạch Thanh tùy tiện lấy cớ, cậu không dám nhìn vào mắt Giang Tư Úc, sợ hắn phát hiện điều gì.
"Muốn đi ra ngoài một chút không?"
Lộ Trạch Thanh chủ động mời.
"Được."
Giang Tư Úc tránh đi người thanh niên. Thấy Giang Tư Úc sắp đi thì người thanh niên chặn đường hắn lại.
"Tôi có thể bồi thường, thầy, thầy Giang đừng tức giận, anh muốn tôi làm gì cũng được." Cậu ta lấy hết can đảm nói trong một lần.
Lộ Trạch Thanh: "?" Này lại là ở nơi nào ra.
Giang Tư Úc híp mắt nhìn cậu ta, "Làm cái gì cũng được?"
Thấy được đáp lại, người thanh niên ngay lập tức vui vẻ, sắc mặt đỏ rực, "Đúng đúng."
Lộ Trạch Thanh xem không hiểu, nhưng rất chấn động, đây lại là chơi cái gì?
Giang Tư Úc cong cong môi, giọng điệu ác liệt.
"Lăn ra khỏi tầm mắt của tôi."
Thanh niên lập tức cứng đờ tại chỗ, không chờ cậu ta phản ứng, Giang Tư Úc nắm tay Lộ Trạch Thanh đi ra ngoài.
Một lúc nữa còn đến lúc cắt bánh kem, hiện tại vẫn chưa thể rời khỏi bữa tiệc nên hai người định đi dạo vườn hoa một lát.
Lộ Trạch Thanh không nói chuyện, cậu sợ Giang Tư Úc có thể nghe ra giọng mũi của mình.
Hai người sóng vai đi dạo, gió mát thổi qua gò má, Lộ Trạch Thanh nhìn bóng đèn đường kéo dài, suy nghĩ lại chậm rãi bay xa.
Giang Tư Úc không hỏi gì, cứ đi bên cạnh cậu như vậy, bỗng nhiên hai người nhìn thấy bên cạnh cầu gỗ nhỏ có một người ngồi xe lăn, đến gần mới biết là một bà cụ lớn tuổi.
"Là muốn đi qua sao ạ?"
Tay Lộ Trạch Thanh đặt lên chỗ đẩy xe lăn.
"Đúng vậy."
Lộ Trạch Thanh đẩy xe lăn qua, xung quanh không có người khác, bình thường sẽ có người đi cùng với người lớn tuổi không tiện di chuyển như này.
"Sao bà lại ở một mình vậy ạ?"
"Bà ra đây tiêu cơm một chút."
Lộ Trạch Thanh cảm thấy có chút kỳ quái, các khách khứa khác hẳn là sẽ không đưa mẹ già đến bữa tiệc đi, vậy chỉ có thể là......
Bà nội Thích.
Chủ nhân tiệc chúc thọ hôm nay.
Vừa rồi trên tầng hai cũng không có bà nội Thích, Lộ Trạch Thanh đoán được, tạm thời bà nội Thích vẫn chưa biết chuyện này. Có lẽ là sợ bà đã lớn tuổi, không chịu nổi, hoặc là chưa tìm được thời cơ để nói ra.
Trong lòng Lộ Trạch Thanh căng thẳng, do dự có cần phải ở bên cạnh bà nội Thích một lúc hay không, bà ngồi đây một mình khiến Lộ Trạch Thanh không được yên tâm, "Bà ngồi một mình ở đây sẽ khiến người khác không tìm thấy bà đó ạ."
Bà nội Thích cười nói.
"Người trẻ tuổi như mấy đứa mới thích náo nhiệt, tại sao lại chạy đến nơi yên tĩnh này."
Bà nội Thích đưa mắt về phía Giang Tư Úc, nói.
"Người trẻ tuổi tránh người đến đây yêu đương hả?"
"Không phải ạ."
"Còn gạt bà đây sao." Bà nội Thích cười cười.
"Lúc con của bà còn trẻ cũng trộm yêu đương, bị bà thấy còn ngượng ngùng không thừa nhận, vẫn là con gái người ta to gan một chút, hiện tại đã là con dâu của bà."
Lộ Trạch Thanh không biết bà nội Thích có mấy đứa con nhưng mấy câu này không giống như nói đến tổng tài Thích Hoài, nhìn thế nào cũng không giống là tính cách thẹn thùng.
"Bà biết cháu." Bà nội Thích nhìn Giang Tư Úc, "Đứa con nhà họ Giang, hiện tại đã lớn như vậy rồi."
Giang Tư Úc bước lên một bước.
"Chào bà ạ."
Bà nội Thích lại nhìn về phía Lộ Trạch Thanh.
"Cháu lớn lên thật là đẹp mắt." Bà nội Thích nghiêm túc đánh giá khuôn mặt Lộ Trạch Thanh, "Có lẽ cháu của bà cũng đã lớn được như vậy, cháu tốt nghiệp đại học chưa?"
"Vẫn chưa ạ, hiện tại là nghỉ hè."
Bà nội Thích vươn tay.
"Bà có thể chạm vào cháu sao? Bà rất nhớ cháu của bà nhưng nó lại không ở bên cạnh bà."
Đáy lòng Lộ Trạch Thanh run lên.
Cậu cong lưng, tay của bà nội Thích đã đầy nếp nhăn, bà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lộ Trạch Thanh, "Khuôn mặt của cháu và nó rất giống nhau, chờ đến khi nó trở về thì bà sẽ giới thiệu cho cháu, hai người chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt."
"Vâng ạ."
Vẻ mặt của bà nội Thích hiền từ, đang muốn nói cái gì thì có người chạy đến.
"A, sao bà lại đến đây một mình làm cháu sợ muốn chết." Bảo mẫu đi đến tiếp nhận xe lăn từ tay của Lộ Trạch Thanh, "Buổi tối gió lớn có thể bị cảm lạnh, đầu gối của bà không thể chịu lạnh được."
"Được rồi, tôi chỉ đi ra một lúc thôi, không phải là đang ngồi xe lăn đấy sao."
Bảo mẫu đẩy xe lăn đến chỗ có ánh đèn, Lộ Trạch Thanh mới phát hiện bà nội Thích đang mang...giày cao gót, trên người là một bộ sườn xám mùa hè.
Một lúc lâu Lộ Trạch Thanh mới lấy lại tinh thần, bà nội Thích cười cười, "Có phải là quá hoa lệ không?"
"Không ạ, rất đẹp."
Dù phụ nữ ở tuổi nào thì cũng vô cùng vui vẻ khi nhận được lời khen, bà nội Thích nghe xong thì cười cong mắt, "Miệng thật ngọt."
"...... Bà ơi, hôm nay bà thật xinh đẹp." Lộ Trạch Thanh chân thành tán thưởng một câu, "Sườn xám vô cùng hợp với bà, hoa tai trân châu cũng rất đẹp."
Lộ Trạch Thanh cảm thấy bộ sườn xám này vô cùng hợp với chiếc vòng cổ cậu đã mua kia.
Nhưng cậu chưa nói ra.
"Thời gian cũng sắp đến rồi, cùng đi vào thôi."
Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc đang chuẩn bị đi theo sau xe lăn thì nhìn thấy....bà nội Thích ổn định vững vàng đứng lên.
Giang Tư Úc: "?"
Lộ Trạch Thanh: "."
"Đừng trách móc." bà nội Thích cười nói, "Đi giày cao gót dễ dàng mệt nên bà mới ngồi xe lăn ra đây, đợi lát nữa còn phải lên sân khấu cắt bánh kem mà, ngồi xe lăn sẽ khá khó coi."
---------
Mấy người quay lại bữa tiệc. Nhìn thấy bà nội Thích đi vào, Lộ Niệm Sơ lập tức đi đến.
"Con làm sao vậy?" Bà nội Thích liếc một cái liền phát hiện Lộ Niệm Sơ không thích hợp, "Thích Hoài làm con tức giận sao?"
"Không phải." Lộ Niệm Sơ cong khóe môi. "Không liên quan đến Thích Hoài, sao mọi người lại đi cùng nhau?"
"Mẹ ra bên ngoài hóng mát, hai đứa trẻ này trốn ở vườn hoa yêu..." Bà nội Thích dừng lại, sợ nói trước mặt người khác thì không tốt, sửa lại lời nói, "nói chuyện."
"Mẹ thấy thời gian cũng gần đến nên bảo hai đứa nó cùng vào trong."
Lộ Niệm Sơ nhìn về phía Giang Tư Úc, từ khi cô tìm được Thất Thất thì Giang Tư Úc vẫn luôn ở bên cạnh, Lộ Niệm Sơ cũng biết chút về quan hệ của hai người, nhưng trước mắt thì không cần bàn về vấn đề này.
"Cảm ơn mấy đứa."
Lộ Niệm Sơ đỡ bà nội Thích lên sân khấu, người phục vụ đẩy bánh kem đến. Tiếp theo là phần cắt bánh kem, người dẫn chương trình nói vài lời sau đó trả lại sân khấu cho mọi người.
"Lộ Trạch Thanh."
Ngụy Dương lúc nãy bị đánh một trận đột nhiên đứng dậy, giọng nói của anh ta không nhỏ, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của người khác.
Trên mặt còn bị trầy da, tóc cùng quần áo đã chỉnh lại nhưng vẫn có thể nhìn ra sự chật vật, vết thương trên mặt có vẻ nghiêm trọng.
Ngụy Dương nhìn hot search, vốn dĩ anh ta chỉ hoài nghi vòng cổ là thật hay giả. Người kia nói với anh ta, đồ trong tay Lộ Trạch Thanh là giả. Ban đầu Ngụy Dương chỉ là nửa tin nửa ngờ, nhưng trùng hợp gặp được Lộ Trạch Thanh bị đuổi khỏi phòng, không trào phúng được mà lại bị đánh, điều này làm anh ta vô cùng khó chịu.
"Cậu có dám thừa nhận vì tới tham gia tiệc mừng thọ mà mua vòng cổ giả không?"
Anh ta vô cùng đắc ý nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, cố ý cất cao âm lượng để hấp dẫn những người khác.
"Bởi vì tôi vạch trần cậu cho nên cậu đánh tôi một trận." Anh ta nói, cùng lúc đó lộ ra vết thương của mình.
"Chính là lúc nãy, ở nhà vệ sinh trên tầng hai, tôi bảo với cậu rằng việc cậu làm là không đúng, cậu liền đè tôi ra đánh, còn bảo tôi bớt lo chuyện người khác."
"Vòng cổ giả?"
"Không có khả năng chứ."
"Lại nói tiếp Lộ Trạch Thanh là ai, trước mắt người này lại là ai?"
"Không phải là con riêng nhà ai chứ."
"Nhìn không giống."
"Tôi muốn mọi người ở đây phân xử, tôi vạch trần chuyện vòng cổ giả của Lộ Trạch Thanh thì có gì sai? Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của bà cụ, mọi người đều là tới chúc mừng, tặng không nổi quà cũng không có gì, nhưng tặng đồ giả có phải là khiến người ta ghê tởm hay không?"
"Lộ Trạch Thanh vì danh lợi, không biết dùng biện pháp gì mà có thể vào đây......"
"Tôi đưa thư mời, anh có ý kiến sao?" Thích Trạch Vũ đi xuống từ sân khấu, mọi người lập tức nhường đường cho anh ta.
"Anh lấy được thư mời từ đâu? Nhà họ Thích không mời những người không có liên quan."
Ngụy Dương trừng lớn hai mắt, sao có thể. Rõ ràng vừa rồi anh ta nhìn thấy Lộ Trạch Thanh bị đuổi ra, vì sao Thích Trạch Vũ lại nói giúp Lộ Trạch Thanh?
"Tôi, tôi cũng cầm thư mời đi vào, Lộ Trạch Thanh, cậu ta không tôn trọng lời mời của anh, cố ý tặng vòng cổ giả, chuyện này đã tràn đầy trên mạng rồi."
Ở đây có đầy phú nhị đại không chê chuyện lớn, lấy điện thoại mở Weibo.
Tên Lộ Trạch Thanh treo trên hotsearch đầu tiên.
# Lộ Trạch Thanh Thích Nam vòng cổ tranh chấp #
Có người còn quay lại video.
Video rất mơ hồ, chỉ có vài giây ngắn ngủn. Có thể nhìn ra được, là Thích Nam đưa vòng cổ cho Lộ Trạch Thanh.
Động tác này khiến nhiều người nghị luận.
[Thích Nam nhìn trúng vòng cổ trước, vì cái gì phải cho Lộ Trạch Thanh?]
[Không phải, cái này cùng vòng cổ giả có quan hệ gì?]
[Cái thật bị một phú nhị đại mua rồi, tầng trên nhìn hot search phía dưới đi, phú nhị đại đưa ra vòng cổ thật.]
[Mỗi cửa hàng chỉ có một cái, không thể nào chuyển từ nơi này sang nơi khác sao?]
[Có thể, nhưng hóa đơn sau khi bán ra sẽ không ghi tên cửa hàng bán, mà ở đây hai người lại mua trong cùng một cửa hàng, vậy chỉ có một cái là thật thôi.]
[Lộ Trạch Thanh khẳng định là không mua được, cậu ta đi rồi phú nhị đại mới đến mua.]
[Lộ Trạch Thanh chỉ là một nghệ sĩ tuyến 18, thù lao nhận được cũng không cao, chương trình tình yêu là công việc tốt nhất cậu ta nhận được, vậy cậu ta lấy nhiều tiền như vậy ở đâu.]
[Ai không biết hôm nay là tiệc chúc thọ cụ bà nhà họ Thích, muốn mượn việc đưa vòng cổ để nịnh bợ một chút, kết quả lại là đưa đồ giả?]
Trong lúc nhất thời, tầm mắt mọi người đều dừng trên người Lộ Trạch Thanh.
Người kia nói với anh ta, chỉ cần anh ta làm lớn chuyện này thì nhất định Lộ Trạch Thanh sẽ bị đuổi ra, vì thế Ngụy Dương ra sức diễn.
"Trong cửa hàng chỉ có một cái vòng cổ, ở trong tay bạn của tôi, đồ trong tay Lộ Trạch Thanh nhất định là giả."
Ngụy Dương vênh váo tự đắc nhìn Lộ Trạch Thanh, muốn nhìn cậu chột dạ.
"Thật giả có thể kiểm tra, nếu là thật......" Lộ Trạch Thanh lạnh lùng nhìn anh ta, "Anh muốn xin lỗi tôi như thế nào?"
Ngụy Dương chỉ cho rằng Lộ Trạch Thanh đang tỏ vẻ.
"Vậy nếu là giả? Cậu muốn xin lỗi như thế nào?" Ngụy Dương hỏi lại.
Không chờ Lộ Trạch Thanh trả lời, ánh mắt của anh ta đã âm u.
"Nếu là giả, cậu lập tức lăn ra khỏi bữa tiệc, đăng Weibo xin lỗi, lại..." Ngụy Dương cong môi cười lạnh, "Rời khỏi giới giải trí."
Người xem náo nhiệt bắt đầu ồn ào.
Lộ Trạch Thanh hơi hơi mỉm cười. "Nếu là thật, hy vọng anh có thể nói được làm được."
Toàn bộ quá trình Giang Tư Úc không nhúng tay vào.
Ngụy Dương lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích, giống như ruồi bọ làm phiền người khác, giải quyết xong cũng tốt.
Việc Lộ Trạch Thanh có thể xử lý thì Giang Tư Úc sẽ không nhúng tay. Nhưng nếu việc phức tạp hắn sẽ âm thầm nhúng tay, hắn biết so với sự giúp đỡ của hắn, Lộ Trạch Thanh càng thích tự giải quyết vấn đề hơn.
Lộ Trạch Thanh chỉ chán ghét phiền toái chứ không sợ hãi phiền toái.
Rất nhanh.
Có người lấy được quà của Lộ Trạch Thanh từ trong đống quà, đưa đến.
"Mở ra."
Trong hộp là một cái vòng cổ, rất giống trân châu, lại càng sáng trong hơn trân châu.
Bà nội Thích đứng trên sân khấu lúc này mới lấy lại tinh thần, từ khi nghe được tên của Lộ Trạch Thanh thì bà đã ngây ngẩn cả người.
Lộ Niệm Sơ đỡ bà, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Mẹ."
Bà nội Thích tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.
"Mẹ, mẹ đừng nóng giận mà."
Lộ Niệm Sơ trấn an bà nội Thích, giúp bà nguôi giận.
"Bác sĩ nói mẹ không thể quá sốt ruột, chúng con chính là lo lắng."
"Mẹ có thể không vội vàng sao?" Ngực bà nội Thích phập phồng, "Không nói cho mẹ thì thôi, nhưng sao có thể để nó bị người khác bắt nạt được?"
Lộ Niệm Sơ không thể phản bác, cô không biết giải thích như nào, Lộ Trạch Thanh vẫn còn chưa chuẩn bị tốt nhận lại bọn họ.
Bà nội Thích cũng không nghe cô giải thích, hừng hực đi xuống sân khấu, Lộ Niệm Sơ đỡ bà, cũng đi tới chỗ mọi người, cô nhìn Lộ Trạch Thanh, không nói một lời.
Ngay lúc Lộ Niệm Sơ lo lắng bà nội Thích vội vã nhận lại Lộ Trạch Thanh, tầm mắt của bà nội Thích chuyển đến hộp quà, trong miệng lẩm bẩm nói.
"Thật đẹp."
"Thưa bà Thích, bà đừng bị Lộ Trạch Thanh lừa. Cái này tuyệt đối là giả...... "
Bà nội Thích cầm lấy vòng cổ từ cái hộp.
"Cậu nhìn qua đồ thật sao?" Tầm mắt bà nội Thích dừng trên người Ngụy Dương, "Cậu biết như thế nào để phân biệt thật giả sao?"
Ngụy Dương sững sờ tại chỗ.
Bà nội Thích nắm vòng cổ, cọ xát nhẹ trong tay, "Bên ngoài trân châu giả bóng loáng, là do máy móc mài giũa ra, kích thước đều như nhau, ánh sáng rất yếu, không có ánh màu khác."
"Có cảm giác ma sát, ánh sáng sáng trong, mắt thường có thể nhìn thấy tỳ vết rất nhỏ, hình dạng lớn nhỏ bất đồng, đây là đồ thật."
Bà cầm vòng cổ trong tay như là đang cầm một món bảo bối.
Tuổi trẻ bà đã rất thích làm đẹp, có châu báu gì chưa từng nhìn qua, bà cũng không phải chỉ thích mấy thứ sang trọng để ngắm nhìn, chỉ cần đẹp thì bà đều thích.
"Nếu ở đây có tiểu thư hay quý bà nào nhìn nhiều thì cũng có thể dùng mắt thường phân biệt được."
Chân Dao Dao tiến lên, hỏi.
"Có thể cho cháu nhìn thử không ạ?"
Bà nội Thích đưa vòng cổ cho cô, chỉ là liếc mắt một cái, Chân Dao Dao liền nhìn ra được.
"Là đồ thật."
"Hẳn là ai cũng biết tôi đúng không?" Chân Dao Dao cười nói, "Lúc trước là người giám định châu báu làm việc không đàng hoàng, giờ là đạo diễn phim điện ảnh làm việc không đàng hoàng."
Nhà họ Châu làm về châu báu, tự nhiên Chân Dao Dao cũng học được chân truyền, càng đừng nói đến việc cô từng cố ý tìm hiểu sâu, một lời của cô nói ra thì ai cũng tin tưởng.
Cô cười, trả lại vòng cho bà nội Thích.
"Quả thật rất đẹp, cũng rất hợp với bộ sườn xám hôm nay của bà."
Sắc mặt của Ngụy Dương tái nhợt.
"Không, sao có thể?"
"Cậu ta căn bản không có tiền, tiền đâu ra mua đồ thật?"
Thích Trạch Vũ lạnh mặt gọi bảo vệ, "Ném ra ngoài."
Vừa rồi anh ta cũng có thể ra mặt cho Thanh Thanh nhưng Ngụy Dương ầm ĩ lớn như vậy, ở đây có nhiều người, chắc chắn sẽ có người không tin. Anh ta biết, chỉ cần phân biệt được thật giả thì mới có thể làm tất cả mọi người tin tưởng.
"Từ từ." Người mở miệng chính là Giang Tư Úc.
Ngụy Dương giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, "Thầy Giang, anh giúp tôi đi."
"Không phải, là có người bảo tôi làm như vậy."
Ánh mắt ôn nhu của Giang Tư Úc dừng trên người Lộ Trạch Thanh nhưng lời nói lại làm Ngụy Dương lạnh băng.
"Việc cậu và Thanh Thanh đã ước hẹn, nhớ nói được làm được."
Khách khứa xem trò chỉ cảm thấy mình bị chơi.
"Làm cái gì, náo loạn nửa ngày. Hóa ra là cố ý hãm hại, hot search trên mạng không phải là anh ta mua chứ?"
"Nhìn đã thấy mặt người dạ thú, thủ đoạn ti tiện, thật ghê tởm."
"Hot search không phải là tôi mua, thật sự có người, có người......"
"Có người cái gì?" Thích Trạch Vũ hỏi.
Ngụy Dương còn muốn giải thích nhưng đối diện với một đôi mắt uy hiếp lập tức không dám nói tiếp nữa.
"...... Là tôi bị ma quỷ ám ảnh."
Thích Trạch Vũ nhíu mày, để người đuổi Ngụy Dương ra ngoài, lại gọi trợ lý, "Điều tra rõ ràng, xem đêm nay anh ta đã tiếp xúc với ai."
--------
Trong mắt bà nội Thích có chút ánh nước, lúc mọi người chú ý đến Ngụy Dương thì bà chỉ nhìn Lộ Trạch Thanh.
Bà cầm vòng cổ, đi đến trước mặt Lộ Trạch Thanh, ngón tay run nhè nhẹ.
"Bà rất thích cái vòng cổ này của cháu."
Mọi người lập tức thổi phồng.
"Cái vòng cổ này thật sự rất đẹp, rất hợp với bà."
"Đúng vậy, cậu thanh niên nhỏ này thật sự có ánh mắt tốt."
"Món quà không quý trọng nhưng lại đầy tâm ý."
Bà nội Thích nở nụ cười, "Thanh Thanh, cháu có thể đeo lên giúp bà không?"
"Thưa bà, sinh nhật vui vẻ!"
Hốc mắt của bà nội Thích ướt át, bà chậm rãi vuốt vòng cổ, bảo bối đến quá bất ngờ, bà nói.
"Đây là món quà tốt nhất, trân quý nhất mà bà nhận được."
Không có gì so với việc mất mà lại tìm được khiến người ta vui vẻ hơn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");