Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 40




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); [Anh Úc thật sự cẩu, bảo vợ ôm rất nhuần nhuyễn.]

[Anh Úc đã yêu cầu ôm ôm dán dán.]

[Thanh Thanh cố lên, thời khắc thể hiện sức mạnh bạn trai đến rồi.]

Lộ Trạch Thanh chậm rãi đi đến bên cạnh Giang Tư Úc, ngày thường ôm một chút cũng không có gì, nhưng ở suối nước nóng...... quần áo mặc lại giống như không mặc.

Khi Giang Tư Úc đứng lên, Lộ Trạch Thanh đều có thể nhìn xuyên thấu qua áo thun màu trắng, đường cong cơ bụng như ẩn như hiện, mượt mà lại xinh đẹp.

Là một đương sự khác trong chuyện này, Giang Tư Úc không có chút gánh nặng nào, khóe môi cong lên cười, duỗi tay chờ Lộ Trạch Thanh ôm hắn.

"Trạch Thanh, cậu đừng nghĩ đến việc kéo dài thời gian, 30 giây thì một giây đều không thể thiếu. Hắc hắc." Kiều An Nhiên nói xong lại nhìn về phía máy quay, nói với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.

"Mau! Khen tôi."

Lộ Trạch Thanh cũng không phải muốn câu giờ, cậu chỉ không biết nên bắt đầu như thế nào, áo thun ướt dính lên người không thoải mái lắm.

Cánh tay của cậu chậm rãi vươn ra sau lưng của Giang Tư Úc, không chờ cậu khom lưng thì một bàn tay đã vòng qua đầu gối của cậu bế ngang cậu lên.

Cơ thể bỗng nhiên bay lên, đại não của cậu còn không có phản ứng lại, tay của Lộ Trạch Thanh theo bản năng mà vòng qua cổ Giang Tư Úc, con ngươi đen xuất hiện một chút hoảng loạn.

"Vẫn là để tôi ôm em đi, tôi sợ em bị mệt."

[A a a a a a a a a a a ]

[Sợ em mệt, thật sự không phải là tôi hiểu sai chứ?]

[Anh Úc thật cẩu, tôi rất thích! 30 giây tính là cái gì, anh Úc của có thể ôm một phát ba ngày ba đêm.]

[Vui nha, Thanh Thanh ôm thật chặt, nụ cười của tôi dần trở nên b.iến th.ái.]

Lộ Trạch Thanh ngây mặt ra, mặt không có biểu tình.

"Anh cũng không chơi công bằng."

Giang Tư Úc cười một chút.

"Đúng, tôi không có công bằng."

"A a a a a a, tôi không có." Nửa khuôn mặt của Kiều An Nhiên lặn dưới nước nóng, ý cười trên mặt không thể che được, khóe mắt cong cong làm người khác thẹn thùng.

Trịnh Tiền Phương buồn cười nhìn cậu ta một cái.

"Em không sợ một lúc nữa Trạch Thanh sẽ 'trả thù' em sao?"

"Không phải còn có anh sao, đợi lát nữa anh phải dùng tốc độ nhanh nhất để ném con vịt đó đi."

"Hết 30 giây rồi." Lộ Trạch Thanh mặt vô biểu tình, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, "Để em đi xuống."

Giang Tư ÚC chú ý đến hai tai phiếm hồng của cậu, nhịn xuống một chút xúc động, tại sao lại đáng yêu như vậy chứ.

Thật sự khiến hắn muốn bắt nạt.

"Nhanh lên."

Lộ Trạch Thanh thúc giục hắn.

Giang Tư Úc vẫn chưa thỏa mãn, tiếc nuối hỏi.

"Hết giờ thật sao?"

"Hết rồi." Lộ Trạch Thanh nói thêm một câu, "Em đã đếm rồi."

[Tôi không nghe thấy, không tính, đếm lại.]

[Vô cùng ủng hộ.]

"Được rồi." Giang Tư Úc tiếc nuối buông tay.

Lộ Trạch Thanh nhanh chóng quay lại chỗ của mình nhưng đôi tai đỏ đã bán đứng lại sự bình tĩnh cậu thể hiện ra.

Tim của cậu đập rất nhanh nhưng cậu lại có chút đắc ý, bởi vì... cậu cũng nghe thấy tim của Giang Tư Úc đập rất dồn dập.

Chỉ là ngoài mặt bình tĩnh thôi.

Khóe môi Lộ Trạch Thanh hơi hơi cong lên.

Đúng, không tính là cậu thua.

"Trốn xa như vậy làm cái gì?" Giang Tư Úc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, trên mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, "Chỉ ôm một chút thôi mà."

_____đông một tiếng.

Thình lình có âm thanh vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

"Rất xin lỗi, rất xin lỗi. Tôi không phải là cố ý, thật sự rất xin lỗi."

Vẻ mặt của người phục vụ hoảng loạn.

"Thích, Thích tổng. Tôi thật sự không cố ý, lúc nãy tôi không nhìn thấy anh."

Người phục vụ đẩy xe tiến vào, đưa trái cây cùng với đồ ăn vặt cho mọi người nhưng giữa đường lại quên lấy rượu nên mới xoay người quay về lấy, kết quả lại đụng phải Thích Trạch Vũ đi đến từ phía sau.

"...... Không có việc gì."

Sắc mặt của Thích Trạch Vũ tối sầm, đối diện với tầm mắt của mọi người chỉ để lại một câu, "Xin lỗi! Đi nhầm."

Anh ta xoay người, mặt mày càng lạnh hơn.

Mẹ nó!

Cái gì đáng sợ hơn gặp được một người là gay?

Là anh ta gặp được một đám gay!

Một đám!!!

Gần đây không biết làm sao mà đi đâu cũng gặp được gay, không thể nào cho thẳng nam có một con đường sống sao?

Chuông điện thoại vang lên, Thích Trạch Vũ cố gắng bình tĩnh lại nhận điện thoại.

"Cậu bảo tôi chờ cậu ở khách sạn, tôi đã chờ nửa ngày rồi, cậu đang ở đâu?"

Thích Trạch Vũ trầm mặc vài giây.

"Đừng nói với tôi địa bàn nhà cậu mà cậu cũng lạc đường được nhá?"

Thích Trạch Vũ nhảy qua chủ đề này.

"...... Đến ngay đây."

Thích Trạch Vũ tắt điện thoại, người phục vụ vừa nãy đi qua anh ta.

"Đại sảnh ở đâu?"

Người phục vụ sửng sốt vài giây, "Thích tổng, mời đi cùng tôi."

Phong Mặc đã đứng ở trước sảnh, nhìn thấy Thích Trạch Vũ đi theo sau người phục vụ thì anh ta liền biết người này lại lạc đường.

Ai có thể nghĩ đến người luôn ở trên tin tức kinh tế tài chính, một tổng tài lạnh lùng cao ngạo không chớp mắt trước hàng vạn hạng mục lại là một người mù đường.

Mặt mũi còn rất đẹp nữa.

Phong Mặc hoài nghi tất cả nhân viên trong công ty đều biết nhưng vì mặt mũi của tổng tài nên phải phối hợp giả vờ không biết.

"Sắc mặt khó coi như vậy, ai chọc ghẹo cậu à?"

"Không phải nói tìm được Thất Thất sao, ở đâu?" Ngày hôm qua Phong Mặc liên lạc với Thích Trạch Vũ, nghe được Thích Trạch Vũ nói muốn tới đây để gặp em trai nên hôm nay anh ta liền thu thập đồ đạc đi theo đến đây.

"Vẫn chưa tới sao?"

"Tôi cũng chưa nhìn thấy." Thích Trạch Vũ nhận được điện thoại của Lộ Niệm Sơ nên mới biết được, anh ta cũng không lo việc của công ty, xuống máy bay liền lái xe đến đây.

"Vậy cũng được, chúng ta cùng nhau đi gặp, không biết Thất Thất có nhớ tôi không, khi còn nhỏ tôi còn từng ôm em ấy."

Gân xanh trên thái dương Thích Trạch Vũ nảy lên, "Cậu còn muốn ôm em ấy?"

Phong Mặc: "?"

"Quan hệ của hai chúng ta là như thế nào, em trai của cậu cũng chính là em trai của tôi, tôi ôm một chút... hình như cũng không có vấn đề gì?" Trọng điểm của Phong Mặc bị Thích Trạch Vũ dẫn đi.

"Gay thì cách xa em trai của tôi ra một chút."

Phong Mặc không còn gì để nói.

"Đại ca à, đồng tính đều có thể kết hôn rồi, tư tưởng của cậu có thể thoáng ra một chút được không?"

"Hơn nữa, gay trêu chọc gì cậu à? Được rồi, đúng là có trêu chọc .... nhưng đó không phải là người bình thường."

Phong Mặc nghĩ đến lúc Thích Trạch Vũ học cấp 3.

Trong kí túc xá có một tên b.iến th.ái trộm lấy áo sơ mi cùng với vài bộ quần áo khác của Thích Trạch Vũ, bò lên giường của Thích Trạch Vũ, tự 'an ủi', còn gọi tên của Thích Trạch Vũ....

Sau đó bị Thích Trạch Vũ - quay lại kí túc xá lấy đồ nghe thấy được.

Từ lúc đó, Thích Trạch Vũ vô cùng bài xích với gay, Phong Mặc còn lo lắng nếu anh ta come out với Thích Trạch Vũ thì hai người sẽ không làm bạn bè được nữa.

Nhưng Thích Trạch Vũ bài xích đồng tính như vậy, anh ta là bạn nhưng lại che giấu mình là gay cũng không thể được, vì vậy cuối cùng anh ta vẫn nói thật với Thích Trạch Vũ.

Thích Trạch Vũ trầm mặc mười phút, rốt cuộc tình hữu nghị từ nhỏ đến lớn của họ chiến thắng sự bài xích đồng tính kia.

Anh ta vẫn nhớ lúc đó Thích Trạch Vũ vô cùng nghiêm túc nói với anh ta.

"Không cần phải có ý đồ gì với tôi, nếu không tôi đánh chết cậu."

Phong Mặc không còn lời nào để nói, mặc dù anh ta thích con trai nhưng không đến mức cứ là con trai thì thích, hơn nữa dù Thích Trạch Vũ có là gay thì hai bọn họ cũng bị đụng số*.

(*trùng số á, ý của ảnh là hai ảnh đều là 1, là công)

Sau nhiều lần đảm bảo thì tình hữu nghị giữa bọn họ duy trì đến hiện tại.

"Trạch Vũ, tuy rằng có b.iến th.ái trêu chọc cậu nhưng không phải tất cả gay đều là b.iến th.ái." Phong Mặc muốn Thích Trạch Vũ không cần phải có quá nhiều thành kiến.

"Cậu nhìn xem, tôi là một tên gay vô cùng chính trực có trách nhiệm."

Đối diện với khuôn mặt đen như đáy nồi của Thích Trạch Vũ, Phong Mặc cười mỉa một tiếng.

"Dù sao thì cậu cách xa Thất Thất nhà tôi ra một chút." Thích Trạch Vũ cảnh cáo anh ta.

"Làm ơn, chúng ta cũng chưa nhìn thấy em ấy mà?" Phong Mặc chỉ cảm thấy đau hết cả đầu, "Hơn nữa nhỡ đâu Thất Thất nhà cậu cũng là g......"

Nếu ánh mắt có thể giết người, Phong Mặc nghi ngờ có thể mình đã chết.

"Được rồi, tôi câm miệng, tôi nói linh tinh."

Sự bài xích đồng tính của Thích Trạch Vũ cũng không đặc biệt nghiêm trọng, chỉ cần đối tượng mà đối phương muốn không phải là anh ta thì Thích Trạch Vũ có thể giả vờ như không biết.

Phong Mặc thay đổi chủ đề.

"Đã làm xét nghiệm ADN chưa? Cô chú nói như thế nào?"

"Vẫn chưa."

Lúc Lộ Niệm Sơ nói chuyện với Thích Trạch Vũ cũng không rõ ràng, chỉ nói rằng không tiện nói qua điện thoại, chờ Thích Trạch Vũ trở về rồi nói, cho nên anh ta cũng không biết Thất Thất là ai, chỉ biết người ở nơi này.

"Vẫn chưa được gặp."

Phong Mặc nghĩ lại thì cũng đúng, lúc anh ta về nước thì Thích Trạch Vũ vẫn ở nước ngoài, sáng nay mới về nước nên cũng không có thời gian.

"Vậy cậu cũng chưa gặp mẹ đẻ của Thích Nam?"

Thích Trạch Vũ gật đầu.

"Cũng không quá quan trọng." Thích Trạch Vũ híp híp mắt, anh ta vẫn để ý đến việc phá tranh kia, đương nhiên việc gặp Thất Thất vẫn quan trọng hơn.

"Hẹn ở chỗ này cũng khá tốt."

Phong Mặc nghĩ đến ông của Thích Trạch Vũ.

"Ông nội Thích sửa chữa lại trấn nhỏ này không phải là muốn làm quà sinh nhật cho Thất Thất sao?"

Thích Trạch Vũ nhẹ nhàng lên tiếng.

Lúc ấy Thất Thất khoảng 4 tuổi, đúng là tuổi nghịch ngợm mê chơi. Cả một sơn cốc to như vậy nhưng đối với Thất Thất lại vô cùng nhàm chán, ngoại trừ an tĩnh thì chính là nhàm chán.

Thất Thất không thể nào chịu được, mỗi ngày chỉ nhìn Thích Nam ôm vở vẽ ra tảng đá ngồi, Thất Thất học người lớn thở dài.

Ông nội Thích hỏi.

"Tuổi còn nhỏ, than thở cái gì?"

"Con thấy rất chán."

"Cháu nhìn Thích Nam xem, vô cùng yên tĩnh, đừng chạy nhảy suốt ngày rồi ra một thân mồ hôi, một ngày ba bộ quần áo cũng không đủ để cho cháu thay."

Trong sơn cốc rất mát mẻ, Thất Thất không chịu ngồi yên, chạy tới chạy lui đầy mồ hôi, không kịp thời thay quần áo là lại bị cảm. Ông nội Thích vô cùng lo lắng, Thất Thất chơi một mình đầy mồ hôi nhưng lại không biết đi thay quần áo.

Thích Nam đang yên tĩnh vẽ tranh, nghe thấy thế thì xoay người cười cười, "Chờ thân thể của tôi khỏe rồi thì tôi sẽ chạy với cậu."

"Không được, cậu phải gọi tôi là anh, tôi lớn hơn cậu..." Thất Thất bẻ ngón tay đếm đếm, "Bảy tháng."

"Cậu gọi 'anh' với Thích Trạch Vũ, cậu cũng phải gọi tôi là anh."

"Lộ Trạch Thanh, em vừa mới gọi anh là cái gì?" Thích Trạch Vũ trừng cậu.

"Anh." Thất Thất nhanh miệng sửa lại.

Thích Nam che miệng cười trộm, thấy tầm mắt của Thích Trạch Vũ đến đây liền thu lại ý cười.

"Cậu gọi tôi một tiếng 'anh' thì về sau tôi sẽ đưa cậu đi chơi công viên trò chơi, nguyện vọng của tôi chính là đi đến tất cả các công viên trên thế giới, chơi một lần." Thất Thất chọc chọc bả vai của Thích Nam.

Thích Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, "Em biết toàn thế giới có bao nhiêu cái công viên trò chơi không?"

"Đi thì biết."

"Có đi hay không? Gọi tôi một tiếng 'anh' thì tôi sẽ đưa cậu đi."

"Để Tiểu Nam gọi cháu là anh? Cháu làm gì có dáng vẻ của một anh trai, cái gì cũng là Tiểu Nam nhường cho cháu." Ông nội Thích thẳng thừng chọc thủng cậu.

"Nào có ạ."

"Vậy chờ cậu dẫn tôi đi thì tôi sẽ gọi cậu là 'anh', chứ nhỡ đâu cậu lừa tôi thì sao?" Thích Nam cố ý đùa cậu.

"Tôi mới không giống Thích Trạch Vũ, nói mà không giữ lời."

"Lộ Trạch Thanh, em lại gọi cả họ lẫn tên của anh, ngày mai mặc kệ em ở đây, anh đi về một mình."

"Anh cũng gọi em như vậy." Thất Thất trừng mắt nhìn Thích Trạch Vũ một cái, trốn phía sau ông nội Thích, "Không về thì không về, em muốn cùng Tiểu Nam ở lại với ông nội."

Thích Trạch Vũ lớn hơn Thất Thất năm tuổi, ở trước mặt người khác đều là dáng vẻ của một người lớn nhưng Thích Trạch Vũ lại vô cùng thích cãi nhau với Thất Thất, thỉnh thoảng lại trêu Thất Thất khiến Thất Thất không vui, nhưng lúc đó Thích Trạch Vũ lại vô cùng vui.

Đối với Thích Nam thì lại khác.

Thích Trạch Vũ có cảm giác nguy hiểm.

Nếu là lúc trước thì khi gặp trêu chọc, Thất Thất sẽ chịu thua, nhưng hiện tại thì khác, mặc kệ là cái gì thì Thất Thất luôn lôi kéo Thích Nam về một mặt trận.

Điều này làm cho Thích Trạch Vũ - người không có hiểu biết nhiều về Thích Nam, có chút địch ý.

Ông nội Thích đứng ra hòa giải.

"Được rồi, với tính tình này của cháu còn muốn ở đây với ông?"

Thất Thất ngượng ngùng cười. "Ông nội, ông không cảm thấy nơi này quá nhàm chán sao? Nếu nơi này hấp dẫn hơn một chút, thì cả kỳ nghỉ hè cháu sẽ không đi mà cứ ở đây thôi."

"Em thì chỉ biết chơi." Thích Trạch Vũ trợn mắt.

"Cháu nói xem, thế nào mới hấp dẫn?"

"Giống như công viên trò chơi vậy, chắc chắn cháu sẽ không nỡ rời đi, mỗi ngày đều ở đây chơi với ông nội."

Thất Thất chỉ thuận miệng nói một câu nhưng ông nội Thích lại nghiêm túc suy nghĩ.

Thậm chí suy xét đến sau khi Thất Thất lớn lên sẽ ngại công viên trò chơi ấu trĩ, ông đã mời đến không ít nhà thiết kế, kiến trúc sư, tốn hơn nửa năm mới làm xong bản vẽ.

Kết quả, Trấn Nhỏ Nghỉ Dưỡng vừa mới bắt đầu xây dựng thì liền nhận được tin tức không thấy Thất Thất.

Vì mãi không thể đưa ra món quà này nên ông nội Thích vẫn vô cùng tiếc nuối trong lòng, đến tận khi qua đời, ông nội Thích vẫn không thể gặp mặt Thất Thất.

Cứ để như vậy nhiều năm, về sau trấn nhỏ mới mở ra cho khách du lịch.

Đây cũng là di nguyện của ông nội Thích, lúc đó Thích Trạch Vũ không thể nào hiểu được, còn phản đối việc mở ra trấn nhỏ này.

Nếu đây là món quà mà ông nội Thích đưa cho Thất Thất thì tại sao phải mở ra cho mọi người?

Sau đó khách du lịch ngày càng nhiều, trấn nhỏ ngày càng phát triển, muốn đến đây còn phải hẹn trước thậm chí phải đưa ra ảnh chụp cùng với giấy tờ chứng minh thân phận.

Lúc đó Thích Trạch Vũ mới hiểu được ý của ông nội Thích.

Trước khi chết ông nội Thích vẫn không thể chờ được Thất Thất trở về, ông nội không muốn đây sẽ là một món quà mãi mãi không thể tặng được.

Từ nhỏ Thất Thất đã mê chơi, nếu nghe đến một khu du lịch vô cùng hấp dẫn thì chắc chắn sẽ đến đây chơi.

Dù cho Thất Thất không biết đây là quà của mình nhưng nếu cậu đến thì cũng coi như đã nhận món quà này.

Đối với ông nội Thích, chỉ như vậy đã rất đủ rồi.

Mà việc hẹn trước cũng là một chút mong đợi của ông nội Thích.

Bọn họ tìm không thấy người, nhưng mở ra khu du lịch cũng là một cách để Thất Thất chủ động tìm đến, dù cho khả năng này rất nhỏ.

Sau đó nhà họ Thích bắt đầu chú ý đến mảng du lịch.

Chỉ cần địa điểm thích hợp, có thể khai phá, Thích Trạch Vũ đều sẽ nghĩ cách giành được rồi cải tạo thành khu du lịch.

Sân trượt tuyết ở thành phố H là sản nghiệp của nhà họ Thích, hải đảo ở thành phố D là sản nghiệp của nhà họ Thích, trường đua thảo nguyên ở thành phố J cùng với hẻm núi ở thành phố N, làng cổ lúa hoa...

Cũng là sản nghiệp của nhà họ Thích.

Những địa điểm đó đều là những nơi mà mọi người đều biết, mỗi địa điểm du lịch đều mang lại rất nhiều tiền cho nhà họ Thích nhưng ước nguyện ban đầu của bọn họ vẫn chưa thực hiện được.

"Tới cũng tới rồi, bình thường chúng ta khá bận rộn nên đi giải sầu chút đi, dù sao cô chú còn chưa tới, cậu lại không biết người ở đâu."

-------------

"Ngâm thêm mười phút nữa rồi về phòng thôi." Chu Sam đề nghị.

"Được đó, tôi cũng không muốn động đậy chút nào."

Kiều An Nhiên vô cùng hiếu động cuối cùng cũng yên tĩnh.

Suối nước nóng không thể ngâm lâu, bởi vì thật sự là quá thoải mái nên sau khi chơi mấy lượt ném vịt, không hai còn muốn di chuyển nữa.

Bàn ở cạnh bờ để rượu và trái cây.

Lộ Trạch Thanh không nhớ rõ cậu đã uống mấy chén, chính là cảm thấy uống rất ngon nên không nhịn được lại đổ thêm một chén.

"Thanh Thanh, hôm nay em uống hơi nhiều rồi."

"Một chén cuối cùng." Lộ Trạch Thanh cũng cảm thấy đã nhiều nhưng cậu không từ chối được vị ngon chua ngọt của thanh mai, cậu đổ cho Giang Tư Úc một chén.

"Cụng ly?"

Gương mặt Lộ Trạch Thanh hơi ửng đỏ, Giang Tư Úc không biết là do cậu ngâm nước nóng hay uống rượu mà mặt lại đỏ vậy.

Cả mặt của Lộ Trạch Thanh đều là ý cười, màu sắc của con ngươi và rượu mơ xanh tương tự nhau, Giang Tư Úc có chút hoảng hốt.

Hắn biết Lộ Trạch Thanh lớn lên đẹp, nhưng hôm nay Lộ Trạch Thanh có chút khác so với ngày thường, giơ tay nhấc chân đều giống như đang câu dẫn người khác.

Giang Tư Úc uống rượu không say nhưng đối diện với đôi mắt có chút nước kia của Lộ Trạch Thanh lại có chút men say.

"Cụng ly."

Giang Tư Úc không cản cậu, hắn chạm ly với Lộ Trạch Thanh, đem chén rượu đưa đến bên môi, nhấp một ngụm nhỏ.

Lộ Trạch Thanh không được thỏa mãn khi chỉ nhấp một ngụm nhỏ, cậu đem việc uống rượu mơ xanh chuyển sang tư thế uống nước có ga, một ngụm hết nửa chén, sau đó ăn một quả quýt.

"Anh Úc ăn không?"

Lộ Trạch Thanh đưa miếng quýt đã lột vỏ đến bên môi của Giang Tư Úc, mấy ngày nay hai người tiếp xúc với nhau rất gần nên đôi lúc Lộ Trạch Thanh cũng không cảm thấy khoảng cách của hai người có gì kì lạ.

Loại quýt này rất nhỏ, màu đỏ cam của thịt quả càng làm cho ngón tay của Lộ Trạch Thanh thêm trắng nõn, Giang Tư Úc yên lặng nhìn thoáng qua, cúi đầu cắn.

"Ngọt không?"

Lộ Trạch Thanh hỏi hắn.

Tầm mắt của Giang Tư Úc dừng ở đôi môi đang đóng mở của Lộ Trạch Thanh.

Dáng môi của Lộ Trạch Thanh rất đẹp, cả bờ môi rất căng đủ, còn có chút ánh nước, giờ phút này, cậu đang yên lặng không chớp mắt nhìn hắn.

Giang Tư Úc chỉ cảm thấy tim hắn lại đập lỡ một nhịp.

"Không ngọt sao?"

"Ngọt."

Sau một lát thất thần, Giang Tư Úc âm thầm tự chửi chính mình, quýt rất ngọt, nhưng hắn cảm thấy môi Lộ Trạch Thanh càng ngọt hơn.

Sương mù lượn lờ càng thêm nhiều ái muội, Lộ Trạch Thanh lại vô cùng hồn nhiên không phát hiện ra, cậu lại lấy một miếng dưa hami đã cắt sẵn cho chính mình.

Cậu cẩn thận đánh giá, đôi mắt đột nhiên sáng lên.

"Cái này cũng rất ngọt, anh có muốn ăn thử không?"

"......Có."

Giang Tư Úc không thể từ chối được một Lộ Trạch Thanh như vậy.

Hắn cảm thấy ngay lúc này, nếu Lộ Trạch Thanh đút khổ qua cho hắn thì hắn cũng sẽ ngay lập tức đồng ý.

[Anh Úc đang dần bị chìm đắm.]

[Xem ra khi Thanh Thanh dụ dỗ anh Úc cũng không thể cưỡng lại được.]

[Còn không phải là đút miếng trái cây sao? Người hầu bên cạnh của trẫm đâu, cho trẫm một trái nho, phải là đút bằng miệng.]

[Hay nha, kiến nghị Thanh Thanh cũng làm như vậy.]

Mười phút rất nhanh qua.

'Trải nghiệm của Giang Tư Úc về tên vua chơi bời' đến đây là kết thúc, hắn vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.

"Về phòng đừng uống nữa."

"Đã biết."

Lộ Trạch Thanh mím môi, không quá vui.

"Không sao đâu, nếu cậu thích thì sau khi quay xong chương trình tôi sẽ cho cậu mấy thùng." Chu Sam nói.

"Anh có nhiều rượu như vậy?" Kiều An Nhiên hỏi.

"Ừm, nhà tôi bán rượu." Chu Sam thuận miệng nói một câu, "Có muốn tôi đưa địa chỉ cho....."

"Miễn phí sao?" Trịnh Tiền Phương cũng bắt đầu có hứng thú.

Chu Sam nói đùa, "Lấy giá 90%."

"Ha ha ha ha, vậy tôi đặt trước 10 bình."

"Được rồi nhớ một chút, tôi cũng dự định lấy 10 bình."

"Nói đùa nói đùa thôi." Chu Sam vẫy vẫy tay, "Không đến mức keo kiệt như thế đâu."

Lộ Trạch Thanh lên bờ, Giang Tư Úc đi theo sau cậu, luôn chuẩn bị đỡ nếu cậu ngã, nhưng bước chân của Lộ Trạch Thanh vô cùng ổn định, giống như thật sự không có say.

Sau khi đứng lên mọi người đều về phòng thay quần áo, mặc áo tắm dài.

Vẫn chưa đến giờ cơm tối, mọi người thảnh thơi đi trong hành lang, vừa đi vừa nói chuyện.

"Tôi quên cầm theo điện thoại."

Lộ Trạch Thanh không say nhưng ý thức của cậu lại có chút chậm, ví dụ như dễ quên.

"Tôi đi cùng em nhé?" Giang Tư Úc hỏi.

"Không cần, em đi một mình được."

Bọn họ đi rất chậm nên cũng chưa đi xa, quay trở lại phòng cũng chỉ mất năm sáu phút.

Lộ Trạch Thanh bước nhanh đi qua con đường sỏi đá, đẩy cửa phòng thay quần áo liền nhìn thấy điện thoại bị đặt trên giỏ, cậu cầm điện thoại rồi nhanh chóng trở về.

Đối diện đi đến hai người, con đường sỏi cũng không lớn, Lộ Trạch Thanh nghiêng người.

Ai biết được một trong hai người lại đứng yên, giống như không có ý định đi.

Lộ Trạch Thanh ngước mắt lên nhìn hai người một cái, không phải người quen.

Người con trai lùn hơn hơi nhăn mày, sau đó lại nở một nụ cười, giữ chặt cánh tay của người còn lại, "Anh Dực, làm sao vậy?"

Người được gọi là anh Dực đánh giá Lộ Trạch Thanh một chút, "Cậu là người nhà nào?"

Lộ Trạch Thanh nghe được thì càng không hiểu, không muốn trả lời anh ta.

"Anh Dực, cậu ta khác với anh, là một minh tinh nhỏ, không phải là thiếu gia nhà nào cả."

Đuôi lông mày của Lý Dực nâng lên, "Vậy đó chính là người mà không ai muốn."

"Suy nghĩ chút đi, đi với tôi."

"Anh Dực, anh có em rồi mà." Người con trai kéo kéo Lý Dực, "Tại sao lại còn muốn có người khác nữa."

Lộ Trạch Thanh không muốn dây dưa với hai người này, cậu đã nhường đường mà hai người này lại không đi.

"Xin lỗi, nhường đường."

"Xin lỗi làm cái gì?"

Đôi mắt của Lý Dực đi chuyển lên xuống trên người của Lộ Trạch Thanh, tâm tư đều viết trên mặt vô cùng rõ ràng.

"Có người bao nuôi cậu không? Nếu không thì có thể suy xét đến tôi, tôi đưa ra giá rất cao."

"Tìm người khác đi, tôi không có hứng thú."

Lộ Trạch Thanh lạnh lùng lùi lại một bước.

"Lộ Trạch Thanh à, tôi biết." người con trai kia hừ nhẹ một tiếng, "Lúc trước danh tiếng không tốt lắm, gần đây hình như được tẩy trắng."

"Gần đây?" Lý Dực có chút hứng thú.

"Cậu muốn có quyền hay là tài nguyên, phòng ở hay là xe? Tôi đều có thể thỏa mãn cậu."

Mặt của Lộ Trạch Thanh không có biểu tình gì, cậu nói lớn hơn.

"Tôi không có hứng thú, không cần chặn đường tôi."

"Có chút tính tình, tôi đây thích."

Lý Dực không buông tha, sau khi biết Lộ Trạch Thanh chỉ là một minh tinh nhỏ thì không lịch sự nữa, duỗi tay muốn kéo Lộ Trạch Thanh.

Anh ta vẫn chưa bắt được Lộ Trạch Thanh thì đã bị cậu giữ chặt tay.

Lý Dực làm sao có thể nghĩ ra một người đẹp nhìn qua rất gầy yếu nhưng sức lực lại lớn như vậy, anh ta không nhịn được gào lên một tiếng.

"Đau đau đau, buông tay."

Lộ Trạch Thanh buông lỏng tay, chán ghét nhìn anh ta một cái.

"Tránh ra."

Ánh mắt của Lý Dực dừng trên áo tắm của Lộ Trạch Thanh.

"Người đẹp càng nổi giận thì lại càng đẹp, đôi mắt cũng đẹp, đặc biệt là khi miệng còn...."

Lời nói của Lý Dực còn chưa dứt thì anh ta đã bị ném ra phía sau.

Anh ta vẫn chưa phản ứng được tại sao mình lại bị ngã xuống, chỉ cảm thấy sỏi đá ở sau lưng làm anh ta đau đến nhe răng trợn mắt.

Lý Dực cũng từng gặp được minh tinh không muốn đi theo anh ta, nhưng dù có không tình nguyện thì cuối cùng dưới sự đe dọa và dụ dỗ của anh ta, bọn họ cũng đều sẽ thuận theo.

"Lộ Trạch Thanh, cậu biết tôi là ai không?"

Lộ Trạch Thanh làm như không nghe thấy, sau khi cậu vật người ra thì bước qua người của Lý Dực, còn rất chuẩn mà dẫm lên mu bàn tay của Lý Dực, để lại một câu tàn nhẫn rồi mới đi.

"Đừng có mà trêu chọc tôi."

"Anh Dực, anh không sao chứ?"

Lý Dực không chịu được, sau khi được nâng lên muốn tiếp tục lôi kéo Lộ Trạch Thanh nhưng cánh tay nâng lên lại vô cùng đau đớn, anh ta chỉ có thể thu lại tay.

"Mẹ kiếp!"

Lúc này Lý Dực mới phát hiện cánh tay bị trầy da, còn có chút máu, cánh tay vô cùng đau và nóng rát.

"Tê."

"Tên minh tinh kia có địa vị gì?"

Tâm trạng của Lý Dực không tốt, người con trai kia cúi đầu, "Không biết, cậu ta, cậu ta gần đây hình như đang xào CP với Giang Tư Úc."

"Giang Tư...... Đại thiếu gia nhà họ Giang? Là người của hắn?"

"Chắc là không phải." Người con trai thật cẩn thận nhìn sắc mặt của Lý Dực, "Từ lúc ra mắt đến giờ, ngoại trừ một chương trình giải trí thì không có một tác phẩm nào khác, nếu là người của Giang Tư Úc thì cậu ta đã sớm nổi rồi."

Lý Dực âm thầm mắng một câu, minh tinh nhỏ không có bối cảnh không có chỗ dựa còn dám ngang ngược như vậy.

"Cậu xác định sau lưng cậu ta không có kim chủ?"

"Mẹ nó, lớn lên đẹp, tính tình còn rất lớn, nhưng cũng rất thú vị." Lý Dực mắng trong miệng, trong lòng có không ít suy nghĩ xấu xa, "Sớm hay muộn thì ông đây cũng ngủ cậu ta."

"A a a!"

Lý Dực bị đau kêu một tiếng, tên nào không có mắt đụng phải anh ta, còn đụng vào vết thương nữa.

"Tôi, mẹ..." Lý Dực nuốt xuống câu chửi th.ô t.ục.

"Thích Trạch Vũ?"

Thích Trạch Vũ và Phong Mặc đi từ đối diện đến đây.

Anh ta không nghe thấy hai người nói gì, chỉ nhìn thấy Lý Dực đang dây dưa với người khác, anh ta không chút suy nghĩ mà chuyển hướng đi đến đây.

Không chờ anh ta chạy tới, tên ăn vạ đã dùng một tay vật người ra đất.

Anh ta sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Tên ăn vạ rất ngoan hiền khi ở cạnh Giang Tư Úc, không nghĩ đến khi đã động tay là vô cùng dứt khoát, tốc độ nhanh đến mức Thích Trạch Vũ không phản ứng kịp.

Lý Dực lập tức thay đổi sắc mặt cười nói.

"Thực xin lỗi nha Tiểu Thích tổng, là tôi đi mà không nhìn đường, không làm anh bị sao chứ?"

Thích Trạch Vũ nhìn qua cánh tay chảy máu của Lý Dực, liền nói chuyện lịch sự cũng lười, mở miệng ra là cảnh cáo.

"Thu hồi mấy cái tâm tư của cậu đi."

"Cậu ấy không phải là người mà cậu có thể động vào."

"Vâng vâng vâng, vừa rồi tôi chỉ đùa một chút." Lý Dực không dám suy nghĩ xem những lời này là có ý gì, ngay lập tức xin lỗi, "Tôi sẽ không làm gì cả."

"Nói đùa?" Thích Trạch Vũ lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

"Không phải, ý của tôi là, tôi sẽ không chạm vào cậu ta......" Lý Dực nói năng có chút lộn xộn, anh ta căn bản không biết tại sao mình lại đắc tội Thích Trạch Vũ.

Thích Trạch Vũ lại liếc anh ta một cái.

"An phận một chút, ở địa bàn của tôi làm bậy...... cậu sẽ không muốn biết hậu quả đâu."

Thích Trạch Vũ đi qua Lý Dực, Phong Mặc vẫn đứng ngoài xem.

"Làm sao vậy, cậu quen người đẹp kia à?"

"Không quen biết."

"Không quen biết sao cậu lại bảo vệ như vậy?" Cả mặt Phong Mặc đều viết chữ không tin.

Thích Trạch Vũ quét mắt liếc anh ta một cái.

"Mỗi ngày làm việc tốt , có vấn đề?"

___________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Anh trai không nghe thấy tên, yên tâm chương sau sẽ biết. Anh trai theo họ cha, Thanh Thanh theo họ mẹ...

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.