(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lộ Trạch Thanh cùng Giang Tư Úc nghỉ ngơi một đêm ở nước J, ngày hôm sau bắt đầu bay về nước. Địa điểm quay lần này không phải là biệt thự trên hải đảo mà ở một trấn nhỏ.
Là một địa danh tránh nóng nổi tiếng trong nước.
Nhiệt độ không khí thoải mái, có ánh mặt trời nhưng không quá nóng bức. Các du khách ở trong khách sạn có suối nước nóng, các hạng mục giải trí đều có đầy đủ, lặn, leo núi hay xe leo núi, sân golf, sân tennis.
Buổi tối còn có tiệc bia, âm nhạc, tiệc lửa trại, những hoạt động có thể nghĩ ra thì ở đây đều có.
Vì đảm bảo cho du khách có thể có trải nghiệm tốt nhất, mỗi ngày Trấn Nhỏ Nghỉ Dưỡng đều hạn chế lượt khách đến, nếu muốn đến cần phải đặt trước một tháng.
Cũng không biết tổ chương trình làm như thế nào có thể hẹn được trong nửa tuần.
Trấn Nhỏ Nghỉ Dưỡng nằm trong một sơn ốc nhỏ, ngay từ lối vào là một bãi đá lớn, tài xế nhẹ nhàng đi theo đường nhỏ, khoảng hơn mười phút liền đến địa điểm chỉ định.
Phóng xa tầm mắt có thể nhìn thấy các dãy núi vờn quanh, rừng trúc nước xanh, khi vào sơn cốc không khí càng trở lên tươi mát. Tâm tình của Lộ Trạch Thanh vô cùng tốt, cậu rất thích không khí an tĩnh, tươi mát như thế này.
Giang Tư Úc nhận ra cậu rất vui vẻ, "Thích sao?"
"Thích."
Tâm trạng Lộ Trạch Thanh tốt nên cũng nói nhiều hơn.
"Về sau nếu có tiền có thời gian thì tôi muốn đi xem phong cảnh khắp nơi, dừng chân ở mỗi thành thị một hai tháng, trải nghiệm văn hóa của từng địa phương."
Tính tình của Lộ Trạch Thanh không trầm ổn như biểu hiện thường ngày, cũng không đạm bạc như những gì Kiều An Nhiên nghĩ.
Cậu luôn hướng đến núi cao ao hồ, đỉnh cao sơn cốc, cậu thích theo đuổi các k.ích th.ích, leo núi, lướt sóng, nếu có cơ hội thì cũng muốn thử nhảy dù với trượt tuyết.
Đến lúc đó, tham quan thức ăn của nhà hàng có thể trở thành tham quan ẩm thực các vùng miền, cũng có thể quay vlog về du lịch.
"Chúng ta cũng coi như hợp nhau, thói quen khá giống nhau. Tôi có tiền, còn thích chinh phục, có thể giúp em xách giỏ cầm hành lý, chụp ảnh, tìm đường đều không có vấn đề gì. Nếu em muốn đi nơi nào thì tôi có thể đi cùng em, hơn nữa tôi lớn lên đẹp trai như vậy, mỗi ngày em nhìn đến tôi chắc chắn tâm trạng sẽ tốt hơn."
Giang Tư Úc trộm lôi kéo góc áo của Lộ Trạch Thanh.
"Thầy Lộ, suy xét chút, mang tôi đi cùng với?"
Lộ Trạch Thanh: "...... Chưa chắc anh sẽ có thời gian."
"Em cũng chưa hỏi tôi, làm sao lại biết tôi không có thời gian?"
Lộ Trạch Thanh: "......"
Giang Tư Úc nói cũng không sai.
Ngoại trừ lần đầu gặp mặt cậu có chút 'thành kiến', ở một mức độ nào đó, quả thật Giang Tư Úc rất hiểu biết cậu, ở chung với nhau cũng rất thoải mái.
Nhưng phải trừ đi một số lúc, ngẫu nhiên hắn sẽ... không thể nào hiểu được mà bắt đầu 'xòe đuôi'. Nhưng, trên đường du lịch có thêm một người bạn cũng thú vị hơn nhiều.
"Sắp tới chắc chắn không có thời gian, chờ có cơ hội lại hẹn thầy Giang."
"Đã nói rồi đó, không được nuốt lời."
Lộ Trạch Thanh "Được" một tiếng, lúc này tài xế cũng dừng xe tại điểm dừng tiếp đãi du khách, có hai người quản gia đứng hai bên trước cửa.
"Hoan nghênh đã đến Trấn Nhỏ Nghỉ Dưỡng."
"Chúc mọi người có một chuyến đi chơi vui vẻ."
Sau khi Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc xuống xe, quản gia đi đến giúp hai người họ xách hành lý, "Thưa ngài, đưa cho tôi là được rồi."
"Trạch Thanh, Trạch Thanh."
"Thầy Giang."
Kiều An Nhiên lái một cái xe việt dã, kéo kính cửa xe xuống, vẫy tay với hai người.
Quản gia đứng ở cửa đi đến mở cửa cho Kiều An Nhiên.
"Cảm ơn nha."
"Đây là sổ tay dạo chơi sơn cốc, ô vuông màu đỏ là vị trí của khách sạn. Hành lý thì một lúc nữa chúng tôi sẽ đưa đến khách sạn cho mọi người, hiện tại mọi người đi theo bản đồ là được."
Quản gia nói xong, dán nhãn cho hành lý của bọn họ rồi đưa cho bên chuyên vận chuyển hành lý.
"Trạch Thanh, cậu đã dọn nhà xong hết chưa?" Kiều An Nhiên không chờ được mà chạy về phía Lộ Trạch Thanh.
"Đã dọn xong hết rồi."
Ngày mà Lộ Trạch Thanh chuyển nhà, Kiều An Nhiên đang bận thu âm bài hát mới, ngay cả chuyện trên hot search khi đã qua mới biết được, "Xin lỗi! Không giúp được gì cho cậu."
"Không có chuyện gì, Minh Phỉ không đến cùng sao?"
"Ngày mai cậu ta mới đến được, trong nhà có chút chuyện."
Lộ Trạch Thanh không hỏi sâu, gật gật đầu, chờ lúc nào có thời gian lại lén lút hỏi Trần Minh Phỉ sau vậy.
"Đi thôi."
Kiều An Nhiên vô cùng vui vẻ đi bên cạnh Lộ Trạch Thanh.
"Tôi rất chờ mong tập quay này."
Lộ Trạch Thanh: "?"
"Hì hì, năm ngoái tôi đã muốn đến đây chơi rồi nhưng vẫn không tìm được cơ hội."
"Cậu không biết đâu, nơi này chơi rất vui."
Kiều An Nhiên là một người ham chơi, cứ có thời gian là cậu ta lại hẹn bạn ra ngoài chơi, "Tôi nói cho cậu biết, tôi có một người bạn đến đây chơi, chơi đến tận nửa tháng vẫn chưa về."
"Vì sao?"
"Bởi vì nơi này nhiệt độ cao nhất là 25 độ, không hề nóng chút nào, còn rất thanh tịnh, các hạng mục trò chơi hoạt động vô cùng nhiều, cần số vốn rất lớn để tạo ra khu du lịch này, hoàn cảnh cũng không cần tôi nói."
"Bên cạnh còn có trại nuôi ngựa, xe việt dã, đu dây leo núi, còn có thể chơi phiêu lưu, thám hiểm hang động đá vôi. Chỉ cần nghĩ cũng thấy vô cùng k.ích th.ích, không biết tổ chương trình có cho chúng ta chơi hết một lượt hay không."
"Có vẻ rất vui." Đuôi lông mày của Lộ Trạch Thanh khẽ nhếch lên, "Lần này đạo diễn Tần chọn địa điểm không tồi."
"Tất nhiên."
Ngụy Dương không biết đi đến từ lúc nào, không xa không gần đi theo bọn họ, "Nơi này nằm trong sản nghiệp của nhà họ Thích."
"Ban đầu cũng không phải là Trấn Nhỏ Nghỉ Dưỡng."
"Nguyên nhân đơn giản là nơi này có thời tiết tốt, có thể tránh nóng, lúc nhỏ thân thể của Thích Nam không tốt, quá nóng hay quá lạnh đều có thể bị bệnh. Mỗi năm nghỉ hè, chú Thích sẽ mang cả gia đình già trẻ đến nơi này ở một thời gian, cũng giúp Thích Nam chăm sóc cơ thể."
Lộ Trạch Thanh có chút ấn tượng, trong tiểu thuyết xác thật nhắc tới thân thể của Thích Nam không tốt.
Hình như còn làm giải phẫu gì đó, hình như trong một khoảng thời gian dài cậu ta không thể nhảy nhót, cũng bởi vì vậy mà cậu ta không có thời gian chơi đùa. Chính khoảng thời gian này Thích Nam mới tìm đến bút vẽ, khai quật ra thiên phú về nghệ thuật.
"Mười năm trước nơi này không phải là làng du lịch mà chỉ là một sơn cốc yên tĩnh." Ngụy Dương có một loại đắc ý chỉ anh ta biết chuyện này.
"Mấy người chưa được nhìn thấy tranh mà Thích Nam vẽ lúc nhỏ, mỗi cảnh vật dưới ngòi bút của em ấy, từ một ngọn cỏ đến một hòn đá bên suối, hay lớn hơn là thác nước, tất cả đều bắt nguồn từ nơi này."
"Trong giới mọi người đều biết nhà họ Thích vô cùng sủng Thích Nam, đúng rồi, ngay cả làng du lịch cũng là dưới danh nghĩa của Thích Nam, sau đó đổi tên thành Trấn Nhỏ Nghỉ Dưỡng, ông chủ chính là Thích Nam."
"Mấy phú nhị đại trong giới nhà giàu thường đến ở nơi này, bọn họ không thích ở phòng của người khác, thường trực tiếp bao một phòng cả năm, đến lúc nào thì đến."
"Tổ chương trình có thể chọn địa điểm tại nơi này khẳng định là bởi vì Thích Nam, cho nên chúng ta nên cảm ơn Thích Nam đã cho chúng ta cơ hội này."
Lộ Trạch Thanh: "......"
Kiều An Nhiên: "......"
Một lúc lâu, Kiều An Nhiên mới lấy lại tinh thần.
"Có phải đầu của anh ta không bình thường hay không, liếm cẩu* mà không biết hổ thẹn."
(*nịnh bợ)
Liếm thì liếm đi, còn muốn kéo người khác đến liếm cùng.
Lại nói, Thích Nam không ở đây, anh ta liếm cho ai xem?
Lộ Trạch Thanh mắt điếc tai ngơ, bước lên thềm đá, phía trước xuất hiện hai ngã rẽ.
"Đi lối này có phải nhanh hơn không?"
Khả năng xác định phương hướng của Kiều An Nhiên cũng không tốt lắm, Ngụy Dương.... Lộ Trạch Thanh không muốn nói chuyện với anh ta, tầm mắt của cậu chuyển đến người bị lãng quên từ nãy đến giờ - Giang Tư Úc.
"Thầy Giang, đến thời gian kiểm tra anh rồi."
"Bên trái." Giang Tư Úc không nhận bản đồ, trực tiếp chỉ ra một đường, "Từ hướng này đi qua cầu treo thì sẽ nhanh hơn."
"Thầy Giang đã từng đến đây sao?" Kiều An Nhiên có chút kinh ngạc hỏi.
"Không có."
Lúc Kiều An Nhiên quấn lấy Lộ Trạch Thanh nói chuyện thì Giang Tư Úc đang nghiên cứu bản đồ, trí nhớ của hắn rất tốt nên đã nhớ đại khái mọi hướng đi của sơn cốc.
Thấy được cơ hội để mình thể hiện, Giang Tư Úc cong cong môi.
"Thầy Lộ, kiểm tra có đạt không?"
"Anh xác định không cần nhìn bản đồ?"
"Đường mà tôi chỉ chắc chắn đúng, nếu không thì đánh cược một trận?"
Thấy dáng vẻ tự tin của Giang Tư Úc, Lộ Trạch Thanh không bị mắc lừa.
"Không cần." Lộ Trạch Thanh câu môi cười, "Em rất tin tưởng thầy Giang."
Kiều An Nhiên cứ có cảm giác bọn họ giống như một cặp đôi đang cãi nhau.
Không đúng.
Hai người này chính là một cặp đôi.
"Cầu treo không có lát đá sẽ đi lại dễ dàng hơn." Giang Tư Úc nhắc nhở, "Khoảng cách chắc chắn ngắn hơn."
Lộ Trạch Thanh cùng Kiều An Nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái, nhất trí quyết định lựa chọn khoảng cách gần.
Giang Tư Úc đi lên phía trước, thành hướng dẫn viên du lịch tạm thời.
Xung quanh cầu treo này là suối nước nhỏ, xen kẽ trong đó là đá, dù không quá khó như khi leo núi nhưng vẫn phải tập trung để đi qua.
Không đến mười phút, Giang Tư Úc đã đưa mọi người đến địa điểm dừng chân: Suối nước nóng của khách sạn.
Bên ngoài cửa có ba người phục vụ, thấy bọn họ đến thì đón họ vào phòng, giải thích một chút hoạt động của khu vực này.
Đẩy cửa ra, đã có khách mời đến trước, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã sớm ngồi chờ.
[A a a a a, bảo bối Thanh Thanh, đã lâu không gặp, vẫn đẹp như vậy.]
[Đây là lần đầu Lộ Trạch Thanh xuất hiện sau hot search, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, không bị hai cha mẹ kia ảnh hưởng.]
{Nếu cần thiết thì anh Úc của chúng tôi sẽ dỗ như vậy là sẽ không còn chuyện gì nữa.]
[An Nhiên giống như một con cún tràn đầy tinh lực vậy.]
"Chào buổi chiều."
"A, một tuần không gặp như cách ba thu." Chu Sam nói đùa, "Tốc độ của mấy người thật nhanh, đạo diễn Tần nói mấy người mới đến cửa hai mươi phút trước, làm sao đã đến được đây rồi."
"Từ cửa đến đây chúng tôi phải mất nửa tiếng." Trịnh Tiền Phương cảm thán.
"Thầy Giang đưa chúng tôi đi đường tắt." Kiều An Nhiên có chút đắc ý, tầm mắt cậu ta dừng trên người Thích Nam, "Thích Nam không đưa mấy người đi theo lối tắt sao?"
Bởi vì sự việc hot search nên fans của Thích Nam có chút giảm xuống, tuy rằng cậu ta mượn phát sóng trực tiếp vẽ tranh để thu hút fans nhưng không có nhiều hiệu quả. Tập quay lần này người đại diện muốn cậu ta khiêm tốn một chút để mọi người quên chuyện 'làm nền' này đi.
Thích Nam cũng làm theo, hôm nay cậu ta đến đầu tiên, vẫn luôn vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ chào hỏi với mọi người, cậu ta cũng không cố tranh màn ảnh.
Đột nhiên bị Kiều An Nhiên nhắc đến, cậu ta có chút ngốc.
"Lối nào gần hơn?" Chu Sam nghi hoặc.
"Cho nên, mấy người đi lối tắt nên chỉ tốn mười phút liền đến nơi." Trịnh Tiền Phương có vài phần ngoài ý muốn, lúc anh ta nhìn bản đồ thật sự có nhìn thấy một đường nhỏ khác nhưng anh ta vẫn lựa chọn đi theo đường chính.
"Mấy anh không đi đến cùng Thích Nam sao?" Kiều An Nhiên kinh ngạc, nếu giống như Ngụy Dương nói, khi còn nhỏ Thích Nam thường đến đây, chắc chắn sẽ rất quen thuộc với nơi này.
"Là đến cùng nhau nhưng Thích Nam cũng không nói gì." Trịnh Tiền Phương giải thích.
Khóe môi của Thích Nam hơi cứng lại, "Tôi ra nước ngoài đã nhiều năm, nửa năm trước mới về nên... nhất thời không nhớ ra."
Trọng điểm của Kiều An Nhiên bị lệch.
"Cho nên mấy năm nay cậu không về nước?"
Thích Nam lên tiếng, không muốn nói chuyện nhiều, hiện tại cậu ta cần phải hạ thấp sự tồn tại.
"Ra nước ngoài để học tập thì tại sao mấy năm liền không về nước?" Kiều An Nhiên không hiểu lắm, "Khi anh của tôi đi du học thì mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hay là kỳ nghỉ dài đều về nước."
"Nước ngoài có khá nhiều hoạt động ngoại khóa nên tôi ở lại tham gia giao lưu phong tục với các bạn."
"Tết Âm Lịch cũng không trở về nhà sao?" Kiều An Nhiên càng nghe càng không thể hiểu, cũng có chút hâm mộ, nếu cậu ta cũng đi du học thì có phải anh của cậu ta không thể quản cậu ta nữa không.
Đáng tiếc trước kia không nghĩ tới.
"Đúng."
Thích Nam thở phào một hơi, ngày thường Kiều An Nhiên rất ít khi nói chuyện với cậu ta, hôm nay tại sao lại nói nhiều như vậy, cậu ta trộm trợn mắt trắng trong lòng.
Lộ Trạch Thanh nhìn thấy hết biểu hiện của Thích Nam, cậu không muốn chú ý đến nhưng Thích Nam lại có chút quá hấp tấp khẩn trương.
Từ đối thoại của Kiều An Nhiên và Thích Nam, Lộ Trạch Thanh phát hiện lại có một điểm nữa không giống như nguyên tác.
Trong nguyên tác không nói đến việc Thích Nam đi du học mà 3- 4 năm không về nước.
Suy nghĩ một chút.
Lộ Trạch Thanh cảm thấy càng phức tạp, tạm thời cậu không muốn nghĩ nữa, dù sao hiện tại cũng không đi theo nguyên tác nữa, tính cách của Thích Nam không giống như nguyên tác cũng không có việc gì, mà công chính - đại thiếu gia nhà họ Thẩm cũng chưa xuất hiện.
Được rồi.
Chỉ cần cậu không trở về nhà họ Thích thì Thích Nam xảy ra việc gì cũng không liên quan đến cậu.
"Tuần này mọi người được coi như là khách du lịch, mọi người có thể thả lỏng cả thể xác và tinh thần." Tần Diên Xuyên nhìn mọi người với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Đợi một chút nữa mọi người có thể đi ngâm suối nước nóng, tâm sự, uống chút rượu, trò chuyện với nhau giúp tăng thêm cảm tình."
[A a a! k.ích th.ích như vậy! Tôi thích!]
[Đây là thứ không tiêu tiền nhưng tôi vẫn có thể xem sao!]
[Xin hỏi có thể trực tiếp cởi sao!]
[A a a a a a a a, trai đẹp tắm rửa sao, tôi thích!!]
[Nước nóng như vậy, có phải là.....]
[Mới vừa đi vào liền bị vấp ngã.]
"Khách sạn đã chuẩn bị áo tắm cho mọi người, mời các thầy đi với tôi." Một người phục vụ đứng ở cửa đưa mọi người đến phòng thay quần áo.
Dù sao cũng đang phát sóng trực tiếp, trên người vẫn nên có một bộ quần áo, áo phông trắng chữ T đơn giản và quần bơi, không quá lộ liễu.
Các khách mời vừa đi ra, làn đạn ngay lập tức biểu hiện sự tiếc nuối.
[A, mặc cái quần gì, cởi đi!]
[Người đứng đắn đi ngâm nước nóng ai lại mặc quần áo.]
[Kỳ thật mặc quần áo cũng rất k.ích th.ích.]
[Chân của Thanh Thanh thật đẹp, hóa ra thật sự có người trắng đến phát sáng.]
[Thật sự tồn tại! Trước kia tôi chỉ cảm thấy cái cụm từ hình dung này quá mức, đến khi tôi tận mắt nhìn thấy làn da trắng sáng.]
[Tôi xin phép làm hai cái nồi tiếp theo của bọn họ.]
[Phốc, nồi tiếp theo là cái gì?*]
(*tui cũng không hiểu🤣)
Mỗi một bể tắm đều rất gần nhau, bởi vì là bể tắm cặp đôi nên bể không quá to nhưng cũng không quá chật, hai người thì vừa đủ.
"Bởi vì Minh Phỉ có chút việc nên ngày mai mới có thể đến. Cho nên chúng ta có một khách mời đội xanh chỉ có thể tắm một mình một bể."
"Đương nhiên, nếu có người nguyện ý tắm ba người...... Cũng được."
Khách mời: "............"
Vốn dĩ ba người ngâm cùng nhau cũng không có gì nhưng bị Tần Diên Xuyên nói thế nên lại có chút mơ màng.
"Thầy Giang."
"Hả?"
"Em nhìn thì bể thứ hai bên phải lớn hơn một chút, chúng ta chọn cái đó đi."
Lộ Trạch Thanh không nghĩ tới những người khác, nếu là bể hai người thì lựa chọn đầu tiên của cậu khẳng định là Giang Tư Úc.
Giang Tư Úc câu môi cười cười, "Được."
Kiều An Nhiên lập tức giữ chặt Trịnh Tiền Phương, cậu ta không muốn lại cùng một nhóm với Ngụy Dương, ở chung với Trịnh Tiền Phương vẫn thoải mái hơn, Ngụy Dương đôi lúc còn có bệnh.
Cuối cùng chỉ còn Thích Nam, Chu Sam, cùng với Ngụy Dương. Tu la tràng của tập một lại quay trở lại, các fans CP lại bắt đầu kích động lên ủng hộ.
[Sam Sam đi lên cho tôi! Bắt lấy Tiểu Thích.]
[Ngụy Dương nhanh lên! Không được để Chu Sam đoạt, Vi Kỳ CP không thể nào thua.]
[Thêm chút náo nhiệt, Dư Tình Chưa Dứt của chúng tôi vẫn ngọt nhất.]
[Trộm thêm một chút phúc lợi, Tiểu Trịnh và Kiều Kiều cũng vô cùng ngọt, Thật Xảo CP cũng muốn thêm chút náo nhiệt.]
Trong lúc làn đạn đang đánh nhau vì Chu Sam và Ngụy Dương, Chu Sam liếc mắt nhìn Thích Nam một cái, nửa đùa nửa thật nói.
"Trạch Thanh chọn cái lớn, vậy thì tôi chọn cái nhỏ, tự mình hưởng thụ."
Cũng không đợi những người khác trả lời, anh ta đi xuống đầu tiên, chân chạm vào nước, một cảm giác ấm áp bắt đầu lan ra từ chân lên trên.
"Thật sự thoải mái."
"Mấy người thất thần gì nữa, xuống nhanh lên."
Thích Nam cắn môi không nhìn Chu Sam.
Ngụy Dương không nghĩ tới Chu Sam từ bỏ nhanh như vậy, khóe miệng anh ta cong lên, lộ ra thần sắc mừng rỡ.
"Thích Nam, em muốn ngâm trong bể nước nóng nào?"
"Em ngâm bể nào cũng được."
Thích Nam kéo kéo khóe miệng, trên mặt không có ý cười.
"Đúng rồi." Chu Sam đột nhiên hỏi, "Trạch Thanh, có phải cậu thích uống rượu mơ xanh không?"
Lộ Trạch Thanh chần chờ một chút, khẽ gật đầu.
Tập trước không biết Chu Sam lấy từ đâu ra mà mang theo rượu mơ xanh, chua chua ngọt ngọt, cồn độ không quá cao, Lộ Trạch Thanh có chút thích.
"Hôm nay tôi mang theo rất nhiều, đợi lát nữa chúng ta có thể vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm."
"Cảm ơn."
Tuy rằng Chu Sam không phải là cố ý mang cho Lộ Trạch Thanh nhưng Lộ Trạch Thanh thật sự thích vị thanh mai nhàn nhạt trong rượu, vào miệng liền tràn đầy mùi hương, cậu không thể nào quên được hương vị đó.
Giang Tư Úc xuống bể ngâm trước, sau đó duỗi tay đỡ lấy Lộ Trạch Thanh, chờ cậu đi xuống lại vô cùng ga lăng thu tay lại.
Hai người không ngồi gần nhau, áo phông trên người Lộ Trạch Thanh dính nước làm vòng eo của cậu như ẩn như hiện, đập ngay vào mắt Giang Tư Úc.
Hắn yên lặng di chuyển tầm mắt, tai hơi hơi nóng lên, một lúc lâu cũng không nhìn Lộ Trạch Thanh.
Hơi nước mờ mịt, làn nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy, độ nóng của nước cũng vừa phải, tắm dưới ánh mặt trời, từ từ cảm nhận dòng nước chảy qua, xua tan đi tất cả mệt nhọc.
Lộ Trạch Thanh thoải mái nhắm hai mắt lại.
"Có phải là ngâm suối nước nóng sẽ giúp người ta đi vào giấc ngủ nhanh hơn không?" Lộ Trạch Thanh hỏi.
"Đúng vậy."
Giang Tư Úc cũng dựa vào thành ao, hai tay đè trên mặt đá, hắn hơi hơi ngửa đầu, hơn mười hai giờ, ánh mặt trời đã bị che khuất chỉ còn bóng râm, tâm trạng của hắn cũng bắt đầu trầm tĩnh xuống.
"Không phải nói còn có đồ ăn sao?" Đôi mắt Kiều An Nhiên đầy trông mong mà nhìn về phía anh trai camera, "Tôi muốn ăn một miếng bánh kem."
"Có đó."
Trả lời Kiều An Nhiên chính là Chu Sam, "Lúc tôi đi vào đã thấy có rất nhiều đồ ăn nhẹ ở bên kia, người phục vụ nói một lúc nữa sẽ đưa đến đây."
"Rượu mơ xanh của tôi cũng gửi ở chỗ người phục vụ, đợi lát nữa bảo bọn họ cũng đem lại đây."
"Làm cái gì đi, thật là buồn chán." Kiều An Nhiên là người không thể nào yên lặng được, chỉ cần không phải ngủ thì cậu ta không lúc nào là có thể yên tĩnh lại.
"Chơi trò chơi được không?" Kiều An Nhiên đề nghị.
Lộ Trạch Thanh không có nhiều hứng thú, "Lại chơi thật hay thách?"
"Đương nhiên không phải."
"Vậy chơi cái gì? Giải đố?" Chu Sam ngáp một cái, "Nếu không chúng ta thi xem ai ngủ trước đi."
Kiều An Nhiên: "...... Anh thật sự là không thú vị gì cả."
Cũng đang mơ màng sắp ngủ - Lộ Trạch Thanh: "Tôi cảm thấy cũng được."
"Nếu tôi là đạo diễn Tần thì tôi sẽ tức chết." Kiều An Nhiên lắc lắc đầu, học theo giọng điệu của Tần Diên Xuyên, "Tôi cực kỳ thất vọng với mấy người."
"Chương trình tình yêu này không phải là chương trình dưỡng lão, có thể có chút tinh thần lên không?"
Chu Sam buồn cười đáp một câu.
"Cậu thử lên chút tinh thần thì cả phòng phát sóng phải nổi gió rồi."
Kiều An Nhiên: "Cũng đâu đến nỗi như thế."
Cậu ta hơi xấu hổ nhìn thoáng qua Trịnh Tiền Phương ở bên cạnh, lại nhìn nhìn dáng người gầy yếu của chính mình, bụng nhỏ, đến một chút cơ bắp cũng không nhìn thấy đâu.
Kiều An Nhiên lại quay ra nhìn Lộ Trạch Thanh
"Thanh Thanh, chúng ta chơi thách thức đi."
"Đơn giản nhất......" Kiều An Nhiên không biết lấy một con vịt đồ chơi từ đâu ra, "Đếm ngược 30 giây, con vịt này ở trong hồ ngâm của ai thì người đó thua."
"Chúng ta chỉ từng chơi qua nói thật, giờ chơi thử thách cũng vui nha."
Không chờ những người khác đưa ra ý kiến, Kiều An Nhiên đột nhiên ném con vịt vào hồ nước của Lộ Trạch Thanh, con vịt hơi lung lay rồi đứng vững trên mặt nước.
"27, 26, 25......"
Lộ Trạch Thanh nhảy dựng, "Cậu học mấy trò không biết xấu hổ ở đâu vậy hả?"
Đếm cũng ăn gian.
[Cười chết, tôi hoài nghi mục tiêu của Kiều Kiều là Thanh Thanh.]
[ Tiểu Kiều lại cân nhắc ý xấu gì đó, mẹ đây luôn ủng hộ con.]
[ Tiểu Kiều có thể làm Thanh Thanh cho chúng ta xem cơ bụng của cậu ấy.]
[Anh Úc: Tôi cũng chưa xem mà còn có thể đến lượt các người? ]
Lộ Trạch Thanh duỗi tay một chút, không với tới, nằm lại quá thoải mái, cậu không muốn ngồi dậy.
Giang Tư Úc khẽ cười một tiếng, cánh tay của hắn hơi dùng sức nhẹ nhàng bắt được con vịt, vài vị khách mời không muốn tham gia cũng đột nhiên bắt đầu hồi hộp.
Giang Tư Úc chậm chạp không ném luôn con vịt, hắn cong môi nhìn về phía Lộ Trạch Thanh.
"Thanh Thanh, ném cho ai?"
"19, 18, 17......"
Lộ Trạch Thanh chớp chớp mắt, Giang Tư Úc một giây hiểu ngay, ném về phía Kiều An Nhiên.
Kiều An Nhiên hoảng sợ, nắm lấy con vịt ném vào hồ nước của Chu Sam.
Vốn dĩ trò chơi rất chậm đột nhiên lại tăng tốc.
Chu Sam ném cho Ngụy Dương - người gần anh ta nhất, tay của Ngụy Dương bắt được vịt lại ném trở lại phía Chu Sam.
[Ha ha ha ha ha ha ]
[Chu Sam: Tạm biệt ngài vịt...... Như thế nào lại về rồi. ]
Trò chơi ném xuống hồ nước nhanh chóng biến thành tay không bắt vịt, tất cả đều không đợi vịt rơi xuống dưới nước, ngồi dậy duỗi tay bắt vịt.
"10, 9, 8......"
Không khí hồi hộp lan rộng.
Kiều An Nhiên lại bắt được vịt một lần nữa, cậu ta nhìn chằm chằm Lộ Trạch Thanh, "Hì hì, Trạch Thanh. Xin lỗi......3, 2......"
Cuối cùng một tiếng rơi xuống.
Kiều An Nhiên thành công ném vịt vào hồ của Lộ Trạch Thanh.
"A a a a, trúng đầu."
Lộ Trạch Thanh không có biểu tình gì trên mặt, căm giận mà nhéo con vịt.
Giang Tư Úc không nhịn được cười một tiếng, vội quay mặt đi che giấu, Lộ Trạch Thanh không có hứng thú với trò chơi thử thách nhưng lại luôn đặc biệt háo thắng.
Ví dụ như, không kịp đem con vịt Kiều An Nhiên ném đến đây... ném trở lại.
Giang Tư Úc ho nhẹ một tiếng, an ủi cậu.
"Không phải phản ứng của em không đủ nhanh, là bọn họ không chơi công bằng."
Lộ Trạch Thanh không trả lời hắn, Kiều An Nhiên lại cực kỳ hưng phấn, "Mọi người, muốn tôi bảo Thanh Thanh làm cái gì đây?"
[Cởi cởi cởi!!!]
[Tôi có thể xem thân thể dưới nước sao?]
[A a a a a, thật sự hấp dẫn, tôi cũng muốn nhìn!]
[Làm thế nào để Tiểu Kiều có thể nhìn thấy được để thực hiện nguyện vọng của chúng ta đây?]
"Để thầy Giang ôm Thanh Thanh, phải ôm công chúa!"
Lộ Trạch Thanh: "?"
"30 giây."
Chu Sam xem náo nhiệt không chê việc lớn, "Được nha, lực cánh tay của thầy Giang rất tốt, 30 phút cũng không phải vấn đề."
[Chu Sam thật tuyệt, nói ra những lời thật đúng đắn.]
[Đây sẽ là cảnh ôm phát sáng mất! A a a a]
Lộ Trạch Thanh nhướng mày, "Vì sao không phải tôi ôm thầy Giang?"
Cậu chính là cố ý, cậu muốn nhìn xem Giang Tư Úc từ chối như thế nào. Nhưng cậu đâu ngờ được Giang Tư Úc lại thoải mái giang hai tay ra, giọng điệu tùy ý.
"Nếu em muốn thì cũng có thể."
Nói xong, hắn rũ mắt, một đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào Lộ Trạch Thanh, chỉ kém viết lên mấy chữ lên mặt: Mau tới ôm tôi đi.
Lộ Trạch Thanh: "............"
_______________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Anh trai cầm đao đang trên đường đến.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");