(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gần đây Lộ Trạch Thanh rất rảnh rỗi, có thể là phòng của Giang Tư Úc ở quá thoải mái, mỗi ngày cậu đều không muốn ra cửa.
Buổi sáng hôm nay cậu ra ngoài ban công chụp rất nhiều ảnh hoa cỏ, dù kỹ thuật chụp không ra gì nhưng cảnh thật sự rất đẹp, sau khi chụp ảnh xong cậu lại vào phòng khách.
Phòng khách rất lớn, không có bày biện bàn trà, nghĩ đến Giang Tư Úc nói không có tính toán chiêu đãi khách đến nhà, Lộ Trạch Thanh vừa lúc sửa sang thành phòng tập vũ đạo, cậu đi vào luyện tập các động tác cơ bản trong khoảng một tiếng.
Sau khi cả người đầy mồ hôi, cậu lại vào phòng tắm ngâm nước nóng, chờ đến khi cậu đang lau tóc, đi ra từ phòng tắm thì tiếng chuông cửa vang lên.
Không cần đoán cũng biết là Giang Tư Úc.
"Không phải là anh biết mật khẩu hay sao?"
Giang Tư Úc không nghĩ tới cậu tắm rửa ngay giữa trưa, cậu mặc áo tắm, nước từ trên tóc nhỏ xuống cổ chảy vào trong áo, hắn dừng một chút rồi chuyển tầm mắt.
"Dù biết mật khẩu nhưng cũng không phải là được tự tiện mở cửa, nhỡ đâu cậu không mặc quần áo....."
Lộ Trạch Thanh đánh gãy hắn.
"...... Tôi không có đam mê này."
Tất nhiên Giang Tư Úc biết cậu không có, nhưng mà đột ngột xuất hiện một mỹ nhân vừa mới tắm xong làm hắn không biết nói gì.
Lúc trước Lộ Trạch Thanh không tùy ý như vậy ở trước mặt hắn, tuy bây giờ như vậy làm Giang Tư Úc rất vui nhưng cũng có chút phiền muộn, điều này cho thấy cậu không đem hắn trở thành một người có khả năng phát triển mối quan hệ xa hơn.
"Em đi sấy tóc đi, không cần phải tiếp đón tôi."
Lộ Trạch Thanh: "......"
Cũng đúng, Giang Tư Úc còn quen thuộc nơi này hơn cậu.
Thật sự thì Lộ Trạch Thanh không để ý, hai ngày hôm nay Giang Tư Úc đều đến đây làm Lộ Trạch Thanh đã tạo thành thói quen. Sau khi sấy tóc xong, cậu đi thay quần áo.
Giang Tư Úc ngước mắt nhìn thoáng qua, hơi tiếc nuối thu hồi tầm mắt.
"Ngày mai xuất phát đến nước J, buổi tối em nhớ thu dọn hành lý, thu luôn quần áo cho một tuần quay chương trình tình yêu kia nữa, đến lúc đó trực tiếp đến địa điểm quay luôn."
"Được."
"Anh ăn chưa?" Lộ Trạch Thanh hỏi hắn.
"Vẫn chưa."
"Tôi cũng chưa ăn, vậy tôi gọi cơm hộp."
Giang Tư Úc không có ý kiến, Lộ Trạch Thanh cúi đầu nhìn điện thoại, hắn ngồi ở trên sô pha, chống cằm, tầm mắt dừng trên khuôn mặt tinh xảo của cậu.
Lông mi dài có chút câu dẫn người khác, Giang Tư Úc nhịn xuống cảm giác muốn sờ một chút.
"Ăn một chút đồ ăn linh tinh được chứ?" Gần đây Lộ Trạch Thanh khá thích ăn mấy loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe.
"Tùy em."
"Gần đây Weibo của em tăng không ít fans."
Phòng làm việc cũng đã đoán được điều này, sau khi tin xấu được làm sáng tỏ, Lộ Trạch Thanh thu hút được không ít người qua đường, có người đau lòng cho Lộ Trạch Thanh, nhưng phần lớn vẫn là bị thu hút bởi nhan sắc của cậu.
"Dạo này tôi không vào Weibo."
Lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh ở trong ngôi nhà lớn như vậy, có rất nhiều niềm vui, ban ngày thì ở cùng Giang Tư Úc, buổi tối thì ra ngoài vườn ngắm hoa ngắm sao, trong thành phố rất khó nhìn thấy sao do có quá nhiều ánh đèn nhưng đôi lúc vẫn nhìn thấy ánh sao lập lòe.
Mở cửa sổ cho gió lùa vào, Lộ Trạch Thanh vô cùng thích cảm giác này, sinh hoạt chậm rãi, cả thời gian nghịch điện thoại cũng ít đi.
"Trên mạng đều đang suy đoán xem em làm nền cho vị khách mời nào?"
Cái này là thanh niên nghiện mạng Giang Hạ nói cho hắn biết, Giang Tư Úc ngại Giang Hạ phiền toái luôn hóng bát quái nên kéo đứa em trai này vào danh sách đen.
Quay đầu lại nói chuyện này cho Lộ Trạch Thanh.
Lộ Trạch Thanh lại không để ý chuyện này, "Đoán được sao?"
"Bị thảo luận nhiều nhất chính là Thích Nam và Ngụy Dương."
Ngụy Dương không che giấu chút nào sự chán ghét của mình đối với Lộ Trạch Thanh, nhưng bởi vì anh ta là khách mời của đội xanh nên mục tiêu chuyển đến Thích Nam.
Ai cũng đều nhìn thấy được Lộ Trạch Thanh không thích tiếp xúc Thích Nam.
"Gần đây Thích Nam đang phát sóng trực tiếp để tăng lên độ nhận diện."
Nghe được phát sóng trực tiếp, phản ứng đầu tiên của Lộ Trạch Thanh chính là, gần đây cậu quên không đến các cửa hàng để quay video, có được một khoản tiền lớn liền bắt đầu sao nhãng, thật sự quá lười biếng.
Lộ Trạch Thanh nhanh chóng đuổi sự lười nhác trong cơ thể ra, cứ thế này thì không được.
Kiếm tiền chính là việc lớn.
Không thể bởi vì niềm vui ngắn ngủi khi có tiền liền buông lỏng, Lộ Trạch Thanh đem việc kiếm tiền lên lịch trình.
"Anh còn xem phát sóng trực tiếp của cậu ta?"
Lộ Trạch Thanh thuận miệng nên nói một câu, rơi vào trong tai của Giang Tư Úc lại sang nghĩa khác, chuông cảnh báo trong lòng hắn vang lên ngay lập tức. "Không có xem, là Giang Hạ quấn lấy tôi nói về chuyện này."
"À."
Lộ Trạch Thanh nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.
Không biết tại sao Giang Tư Úc lại nôn nóng như vậy.
"Phát sóng trực tiếp có thể tăng lên độ nhận diện sao?"
"Tùy theo nội dung, có thể là thú cưng, bán sản phẩm, nói chuyện phiếm,.. đều có. Thích Nam phát sóng trực tiếp vẽ tranh."
Động tác trên tay Lộ Trạch Thanh dừng lại.
"Phát sóng trực tiếp ở đâu?"
Giang Tư Úc mở APP video ngắn ra.
Lộ Trạch Thanh không thích Thích Nam, nhưng cậu không thể không thừa nhận, Thích Nam vẽ rất đẹp, vừa lúc chạm đúng vào một trong số ít gu thẩm mỹ của cậu.
Cậu nhấn mở một video.
Lọt vào trong tầm mắt là mặt của Thích Nam, cậu ta chào hỏi mọi người, tươi cười ôn hòa.
"Gần đây không có công việc gì nên đang trong thời gian nghỉ phép, lúc trước nhóm Nam Qua nói thật đáng tiếc khi không thể nhìn thấy tôi vẽ tranh, vậy thì hôm nay thỏa mãn tâm nguyện của mọi người."
[Phúc lợi cho fans sao?]
[A a a a a, thật tốt quá.]
[Ô ô ô ô, sao lại chuyển hướng bàn vẽ, tôi muốn nhìn mặt!]
[Bảo bối lớn lên thật là đẹp mắt, tôi thật sự rất thích nhan sắc của Thích Nam.]
"Tôi tự quay nên không thể di chuyển màn ảnh được, mọi người xem tôi vẽ là được rồi." Thích Nam giải thích một câu rồi không nói nữa, bàn tay cầm bút xuất hiện trong màn ảnh, nhẹ nhàng phác họa trên giấy.
Làn đạn rốt cuộc yên tĩnh.
Lộ Trạch Thanh kéo thanh tiến độ ra sau, nhìn đến cuối cùng, là một bức tranh sơn dầu hoa hướng dương.
[Dân mỹ thuật đến khen một câu, vẽ rất đẹp.]
[Bức tranh này có kết cấu rất rõ ràng, đẹp.]
[Bảo bối của tôi thật lợi hại.]
[Có ai xem qua tác phẩm gần nhất của Q không, hắn dùng màu sắc thật táo bạo, cảm giác đánh sâu vào rất mạnh, thật sự rất đẹp.]
[Sử dụng màu sắc táo bạo? Rõ ràng là hỗn độn.]
[Xin lỗi, không thể cảm nhận được, tôi chỉ xem hiểu tranh của Tiểu Thích, đẹp!]
Họa sĩ Q.
Đầu ngón tay của Lộ Trạch Thanh dừng lại, nghĩ đến mấy bức tranh được đoàn khách ngoại quốc chọn trong triển lãm tranh, cậu ta cũng phát sóng trực tiếp sao?
Vì tò mò nên Lộ Trạch Thanh tìm tòi phòng phát sóng của họa sĩ Q, đã rất lâu cậu ta không phát sóng trực tiếp.
Họa sĩ Q phát sóng trực tiếp dạy vẽ tranh, người xem không nhiều lắm, xếp hàng cũng không cao.
Cũng là đem màn ảnh hướng về phía bàn vẽ, Lộ Trạch Thanh không tìm thấy video quay lại, cậu tìm đến mấy tác phẩm triển lãm.
Cùng với việc dạy học khác hoàn toàn, khi cậu ta vẽ tranh, phong cách vẽ tranh cá nhân vô cùng rõ ràng, màu sắc vô cùng đậm nét, không câu nệ với màu sắc thiên nhiên.
Mỗi bức tranh đều vô cùng trương dương, Lộ Trạch Thanh cảm thấy cậu ta phối màu rất đẹp, cậu không hiểu lắm về thưởng thức, chỉ cảm thấy rất đánh sâu vào người xem.
Phía trên cùng ghim một câu: Phát sóng trực tiếp không cố định.
Từ bình luận Lộ Trạch Thanh biết được họa sĩ Q không ở trong nước, cậu đang muốn xem cái khác thì giọng nói của Giang Tư Úc truyền đến bên tai.
"Xem mê mẩn như vậy sao?"
Lúc này cậu mới phản ứng lại cậu đang dùng điện thoại của Giang Tư Úc.
"Không có, chỉ tùy tiện nhìn xem."
-----------
Hôm sau, Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc đến nước J.
Sau khi xuống máy bay liền có người phụ trách tới đón rồi trực tiếp dẫn bọn họ đi đến khách sạn, "Việc quay chụp là vào buổi sáng ngày mai, nếu hai thầy không mệt mỏi cũng có thể đi dạo xung quanh khách sạn, phố buôn bán bên kia rất náo nhiệt."
"Được, cảm ơn."
"Tôi sẽ bảo trợ lý đến đón hai thầy lúc 9 giờ sáng, có thể chứ?"
"Có thể."
Sau khi hẹn xong thời gian, người phụ trách mang theo trợ lý đi làm thủ tục, "Đây là thẻ phòng của hai thầy."
Lộ Trạch Thanh vẫn chưa có trợ lý, Nhan Thu nhờ trợ lý của Giang Tư ÚC tiện chiếu cố luôn Lộ Trạch Thanh, dù sao hành trình của hai người cũng giống nhau.
"Mệt không?"
Giang Tư Úc hỏi.
"Có chút buồn ngủ."
Lộ Trạch Thanh ngáp một cái nhưng cũng không muốn đến nơi chỉ để ngủ bù, đây là lần đầu tiên cậu ra nước ngoài, buổi chiều không có lịch trình gì, cậu quả thật muốn đi dạo một chút.
"Chúng ta đi ăn bữa cơm nhé?"
"Được."
Lộ Trạch Thanh không có ý kiến, Giang Tư Úc đưa mắt ra hiệu, trợ lý lập tức hiểu ý, ba giây sau lập tức biến mất cùng hành lý của bọn họ.
"Anh Úc từng đến nước J sao?"
"Đã từng."
"Nếu em muốn đi chơi thì tôi sẽ dẫn em đi."
"Trước hết đi đâu đó ăn đã, tôi sắp chết đói rồi." Giữa trưa trên máy bay cũng có cơm nhưng Lộ Trạch Thanh có chút say máy bay, không muốn ăn chỉ muốn uống chút nước ấm, sau đó cậu đeo bịt mắt ngủ đến khi máy bay hạ cánh.
"Lúc trước em cũng say máy bay sao?"
Lộ Trạch Thanh lắc đầu, "Không, giống như ngồi xe, cơ thể không khỏe sẽ có chút chóng mặt."
Sau khi xuống máy bay Lộ Trạch Thanh có chút mệt mỏi, Giang Tư Úc nghĩ có lẽ cậu có chút thiếu máu, hắn nghĩ có lẽ khi về nước nên dẫn cậu đi khám sức khỏe một lượt.
"Đi, để anh đây mời em đi ăn bữa tiệc lớn."
Lộ Trạch Thanh vui vẻ đi theo sau hắn, hồn nhiên mà không nhận ra cả tuần này cậu đều dành thời gian bên Giang Tư Úc.
Một tháng trước Lộ Trạch Thanh còn cố ý tránh đi không muốn gặp mặt Giang Tư Úc, hiện tại lại vô cùng thản nhiên mà sóng vai bên cạnh hắn.
Lộ Trạch Thanh nói đùa.
"Vậy tôi muốn ăn món đắt nhất."
-------------
"Tôi không thấy kì quái chỗ nào cả." Phong Mặc không để ý quấy cà phê, "Cậu còn rất để ý Thích Nam."
Thích Trạch Vũ không trả lời, rất nhiều năm rồi anh ta chưa gặp Thích Nam.
Lần này Thích Nam về nước có sự thay đổi rất lớn, mấy năm không gặp, anh ta không biết có chuyện gì xảy ra với Thích Nam, nhưng con người thì luôn luôn thay đổi.
Năm 15 tuổi, Thích Nam rời khỏi nhà họ Thích, đến nửa năm trước mới về nước.
Khi còn nhỏ Thích Nam có chút sợ Thích Trạch Vũ, khi đó tuổi của Thích Trạch Vũ cũng không lớn, tuy rằng hay giả vờ làm một người lớn và có chút tính tình thiếu gia.
Lúc đó anh ta không có ấn tượng tốt với Thích Nam, người cướp đi tầm mắt của mọi người trong nhà.
Thích Nam nhìn thấy Thích Trạch Vũ luôn luôn trốn tránh.
Sau đó Lộ Niệm Sơ phát hiện, giáo huấn Thích Trạch Vũ một trận, cũng nói với anh ta đó cũng là em trai, không thể bắt nạt.
Thật ra Thích Trạch Vũ chưa từng làm việc gì quá đáng, chỉ ngẫu nhiên trêu chọc Thích Nam một chút. Sau đó lớn hơn một chút, chính anh ta cũng cảm thấy hành động của mình có chút trẻ con nên không tiếp tục gây phiền toái cho Thích Nam nữa.
Thân thể của Thích Nam không tốt, động một chút liền đi bệnh viện nên sau khi Thích Trạch Vũ đi học rất ít khi gặp được Thích Nam, cũng không có cơ hội ở riêng với cậu ta.
Sau đó khi anh ta nhảy lớp khi học cấp 2, Thích Nam liền trở về với mẹ ruột.
Khi đó Thích Trạch Vũ còn quở trách cậu ta, nhà họ Thích nuôi dưỡng cậu ta như vậy mà cậu ta nói đi là đi, một chút lưu luyến đều không có. Đến tận nửa năm trước, Thích Nam mới về nước.
Thích Nam hỏi bọn họ, có thể ở lại nhà họ Thích không.
Nhà họ Thích vẫn luôn xem Thích Nam là người nhà, cậu ta muốn trở về thì nhà họ Thích rất vui vẻ, lúc đầu Thích Trạch Vũ không phát hiện ra điều gì khác thường.
Nhưng mấy ngày hôm trước.
Thích Trạch Vũ tham gia mấy hội nghị bằng video với bên nước ngoài đến gần rạng sáng. Sau khi hội nghị kết thúc anh ta vẫn buồn ngủ, vốn định đi dạo trong vườn hoa thì anh ta bắt gặp Thích Nam cũng chưa ngủ đang ở trong phòng vẽ tranh.
Phòng vẽ tranh do Lộ Niệm Sơ cố ý tìm người làm khi Thích Nam còn nhỏ, sau khi Thích Nam đi, phòng vẽ tranh vẫn luôn được giữ lại và quét tước định kỳ.
Bên trong treo các bức tranh mà Thích Nam vẽ khi còn ở nhà họ Thích.
Vốn dĩ Thích Trạch Vũ không chú ý nhiều, cho rằng Thích Nam không ngủ được nên đi vẽ tranh, kết quả hôm sau anh ta thấy bảo mẫu mang vẻ mặt hoang mang nói.
Có một bức tranh bị dao rạch, bảo mẫu lo lắng người chủ của bức tranh trách bà làm hỏng tranh nên mới vội vã giải thích.
Ngày đó chỉ có Thích Trạch Vũ ở nhà, cho nên cũng chỉ có Thích Trạch Vũ biết.
Bảo mẫu làm việc nhiều năm ở nhà họ Thích, sẽ không vô duyên vô cớ phá hủy tranh, ngoại trừ Thích Nam, người đã vào phòng đêm hôm trước, Thích Trạch Vũ không nghĩ ra ai có thể làm ra việc này.
Anh ta không thể nào hiểu được tại sao Thích Nam lại phá tranh của chính mình.
Nghe nói có một vài họa sĩ không hài lòng với tác phẩm của mình thì sẽ phá hủy tranh, nhưng anh ta cảm thấy Thích Nam không nằm trong trường hợp đó.
Mà càng làm Thích Trạch Vũ khó hiểu chính là, người từ nhỏ đã cầm bút vẽ như Thích Nam tại sao đột nhiên lại không vẽ nữa?
Từ lúc còn nhỏ Thích Nam đã thể hiện ra thiên phú về hội họa, nhưng dù Thích Trạch Vũ là một người không có tế bào nghệ thuật, anh ta vẫn luôn cảm thấy cậu ta vẽ cái gì cũng xấu.
Nhưng sau đó, không chỉ một lần, anh ta nhìn thấy Thất Thất luyện tập vũ đạo trong phòng tập vũ đạo, còn Thích Nam thì ôm quyển tranh vẽ, yên tĩnh ngồi trên sàn nhà phòng vũ đạo mà vẽ tranh.
Thậm chí Thích Trạch Vũ còn nghi ngờ có phải Thích Nam bị bắt nạt ở nước ngoài nên mới dẫn đến việc cậu ta không vẽ tranh nữa không, từ nhỏ tính cách của Thích Nam đã dịu ngoan, nói trắng ra thì chính là không có chính kiến, là loại rất dễ bị bắt nạt.
Thích Trạch Vũ cố ý tìm hiểu qua, không có người bắt nạt cậu ta, sau đó, anh ta điều tra đến một cuộc thi triển lãm tranh sơn dầu.
Thích Trạch Vũ xem qua video của cuộc thi, mỗi một trận Thích Nam đều thi rất thoải mái, không quan trọng có được nhận giải hay không, cậu ta rất hưởng thụ quá trình vẽ tranh.
Cho người ta một cảm giác.... Cầm bút lên vẽ sẽ vô cùng thỏa mãn.
Kết quả đến trận chung kết, Thích Nam bỗng nhiên tuyên bố bỏ thi.
Đối với việc Thích Nam bỏ thi, Thích Trạch Vũ không có ý kiến gì, nhưng từ bỏ vẽ tranh mà vào giới giải trí thì có chút quá mức, anh ta cảm thấy với tính cách của Thích Nam thì không hợp vào giới giải trí.
Phong Mặc thử đưa ra kiến nghị, "Cậu có hỏi cậu ta tại sao lại về nước chưa?"
"Không có."
"Cậu ta ở với mẹ đẻ không tốt lắm, mẹ đẻ của cậu ta với cha dượng còn có một người con gái nữa."
Phong Mặc khẽ cười một tiếng, "Cậu ta ở bên đó không tốt nên về nước? Đem nhà họ Thích các cậu thành nơi tránh gió?"
Thích Trạch Vũ nhăn nhăn mày, không thích sự so sánh này.
"Bảo cái trợ lý không gì không làm được của cậu, giúp tôi liên lạc với mẹ đẻ của Thích Nam để về nước tôi gặp bà ta một chuyến."
"Tôi không hiểu, dù sao nhà họ Thích mấy cậu cũng coi Thích Nam giống như con ruột, cậu ta không muốn vẽ nữa lạ lùng vậy sao?"
"Trợ lý không gì không thể làm kia của tôi không phải là người luôn nghe lời tôi đâu." Phong Mặc khẽ cười một tiếng, vẫy vẫy tay, "Có thể liên hệ được hay không thì chính cậu hỏi đi, tôi sẽ không ép cậu ấy giúp cậu."
Khi Thích Trạch Vũ đi ra khỏi quán cà phê còn nhìn thấy Phong Mặc đang ôm trợ lý nhỏ, anh ta thu hồi tầm mắt, không thể hiểu được hành động ôm ôm ấp ấp người yêu giữa đường này.
Đặc biệt là người yêu đồng tính.
Thích Trạch Vũ có chút dị ứng với đồng tính, anh ta không kì thị tình yêu đồng tính, chỉ cần đối tượng trong đó không phải anh ta là được.
Anh ta vừa chuyển tầm mắt thì lại bắt gặp hai người khác sóng vai nhau rất gần, giống như là một cặp người yêu đồng tính, nói trùng hợp cũng không biết đúng không, anh ta đều biết hai người này.
Một người tuần trước mới gặp được, là cái người ăn vạ kia, Thích Trạch Vũ không muốn thừa nhận lắm việc anh ta chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương, vì đối phương lớn lên rất đẹp.
Một người khác là đại thiếu gia nhà họ Giang, Giang Tư Úc.
Hai người không coi ai ra gì, không biết đang nói cái gì.
Thích Trạch Vũ có chút bực bội, đều là đàn ông cao lớn, ghé vào nhau để làm gì.
Nhưng tầm mắt của anh ta không nhịn được mà dõi theo hai người.
Trong tay Giang Tư Úc cầm một hộp cơm dùng một lần, đem bạch tuộc viên đưa vào miệng của người ăn vạ kia.
Thích Trạch Vũ: "!" Xem đến mức huyết áp lại bắt đầu tăng.
Cái tên ăn vạ kia không có tay sao?
Cậu ta không thể tự mình ăn sao?
Được người khác đút ăn thì ăn ngon hơn sao?
Thích Trạch Vũ buộc mình phải chuyển tầm mắt, ngày thường anh ta cũng không có biểu hiện nghiêm trọng như vậy, không phải anh ta là được, nhưng không biết tại sao hôm nay lại như thế này.
Càng xem càng tức giận.
Vừa vặn hai người đi qua đường hướng đến quán cà phê này, Thích Trạch Vu hừ nhẹ một tiếng xoay người đi, anh ta cũng không muốn chào hỏi Giang Tư Úc ở đây.
Thích Trạch Vũ đi dọc theo con đường một lúc, sau đó phát hiện không đúng lắm.
Mẹ nó.
Hình như anh ta không tìm thấy đường về khách sạn.
Thích Trạch Vũ làm mặt lạnh trở lại cửa quán cà phê, lấy điện thoại ra.
"Lại đây đón tôi."
Ngữ khí lạnh lùng, hiện tại anh ta đặc biệt không vui.
"Quán cà phê."
Thích Trạch Vũ cắt đứt điện thoại, ngước mắt liền đối diện với ánh mắt của kẻ ăn vạ.
Thích Trạch Vũ: "......"
Bốn mắt nhìn nhau.
Lộ Trạch Thanh yên lặng thu hồi tầm mắt, ánh mắt của vị Thích tổng này giống như dao nhỏ, có lẽ là có người phát hiện ra thuộc tính lạc đường của anh ta nên trên mặt anh ta không có cảm xúc gì.
Lộ Trạch Thanh chớp chớp mắt, nhanh chóng đi vào quán cà phê.
Lạc đường cũng không liên quan đến cậu ta.
"Sao tự nhiên lại đi vào đây?" Giang Tư Úc vào đây để mua đồ uống lạnh, "Nơi này không có Coca, tôi gọi giúp em ly sữa bò."
"Được rồi."
Lộ Trạch Thanh có chút tiếc nuối, thật ra cậu ta cũng có thể đi đến cửa hàng tiện lợi để mua Coca.
Thích Trạch Vũ đứng ở cửa đợi một lúc, tầm mắt lướt qua quán cà phê, thật ra cửa kính của quán cà phê cũng không nhìn rõ cái gì, anh ta nhìn đến khi bóng dáng của trợ lý xuất hiện.
"Vì sao đến chậm như vậy."
Trợ lý: "......" Cậu ta đã đến rất nhanh rồi, nhưng cậu ta cũng đã quen với việc mỗi khi Thích Trạch Vũ không tìm thấy đường là lại nổi giận.
"Xin lỗi ạ."
Cậu ta nhận lỗi, Thích Trạch Vũ liền không mắng chửi được, anh ta xụ mặt không nói chuyện.
Trước khi đi, Thích Trạch Vũ lại nhìn thoáng qua tiệm cà phê, hai người bên trong vẫn chưa đi ra. Trợ lý cũng tò mò nhìn qua, nháy mắt nhìn thấy hai người vô cùng nổi bật trong đám người.
"Là đại thiếu gia nhà họ Giang, Thích tổng không đi chào hỏi một tiếng sao?"
"Không đi, hắn và một người...... đàn ông đang đi cùng nhau." Thích Trạch Vũ đem 'ăn vạ' nuốt lại.
"Gần đây có một nam minh tinh lưu lượng." Trợ lý liếc mắt một cái liền nhận ra Lộ Trạch Thanh, Thích tổng lại không quan tâm chuyện trong giới giải trí, nói tên anh ta cũng không biết.
"Gần đây bọn họ đang xào CP."
"Xào CP là cái gì?"
Trợ lý: "......"
Chưa bao giờ nghĩ tới ông chủ của bọn họ lại cổ hủ không thú vị như vậy.
"Chính là...... yêu đương ở trước mặt người khác."
Thích Trạch Vũ nhíu mày.
"Hiện tại người yêu đã không còn thỏa mãn khi chỉ yêu đương ngầm hả?"
Còn muốn yêu đương trước mặt người khác?
Trợ lý: "......"
------------
Bên kia.
Cha mẹ Thích vẫn chưa nói chuyện này cho bất cứ ai, hai người vô cùng lo lắng mà chạy tới thành phố B, dù bọn họ đã xác định Lộ Trạch Thanh là con của bọn họ nhưng bọn họ vẫn suy xét đến việc phá giải vụ án lớn này.
Cảnh sát cũng tỏ vẻ nếu cả hai bên đều nguyện ý nhận nhau thì tốt nhất nên xét nghiệm ADN.
"Có thể làm phiền các vị liên lạc hộ được không?"
"Đương nhiên."
Lộ Niệm Sơ nói ra băn khoăn của chính mình, "Mấy năm nay đứa trẻ này sống không tốt, tôi lo lắng nhất thời nó sẽ không tiếp thu được."
"Trước tiên hỏi nó xem có muốn nhận người thân không."
Cảnh sát tìm được số điện thoại của Lộ Trạch Thanh, trực tiếp gọi điện thoại qua,
"Xin hỏi là Lộ Trạch Thanh sao?"
Lộ Niệm Sơ hồi hộp nắm lấy tay của Thích Hoài, móng tay không tự giác bấm vào mu bàn tay của Thích Hoài, Thích Hoài cũng chưa nói gì, một tay khác vỗ vỗ phía sau lưng của cô.
"Nói như thế nào?"
Cảnh vừa cúp điện thoại, Lộ Niệm Sơ lập tức hỏi anh ta.
"Cậu ấy nói cậu ấy đã trưởng thành, muốn sinh hoạt một mình." Cảnh sát nói xong lại an ủi cô, "Trẻ con cũng đã trưởng thành, hơn nữa..."
"Không quan hệ, tôi hiểu." Vẻ mặt của Lộ Niệm Sơ bình tĩnh nhưng đôi mắt đỏ bừng lại bán đứng cô, cô cố gắng bình tĩnh lại, cô hỏi.
"Tôi có thể gặp Ngô Nguyệt và Từ Đông Huy sao?"
Mấy cảnh sát liếc nhau một cái.
"Tôi là người nhà nạn nhân, cũng là nạn nhân."
"Được rồi."
Cảnh sát vẫn là không đành lòng, đưa Lộ Niệm Sơ và Thích Hoài đến phòng khách, "Hai người chờ ở đây một chút."
"Cảm ơn."
Đợi một lúc, Từ Đông Huy và Ngô Nguyệt bị đưa ra, trên tay vẫn đeo còng tay, hiện tại vẫn chưa mở tòa xét xử nên tạm thời bị tạm giam ở đây.
"Tên của tôi là Lộ Niệm Sơ, là mẹ đẻ của Lộ Trạch Thanh." Lộ Niệm Sơ đi thẳng vào vấn đề.
Từ Đông Huy cùng Ngô Nguyệt trợn tròn đôi mắt, nhất thời đều có chút sợ hãi, bởi vì người đàn ông bên cạnh Lộ Niệm Sơ làm cho người khác có chút sợ hãi, mặt mày sắc bén, sắc mặt lạnh lùng.
Lộ Niệm Sơ đi đến gần, cô đã xem qua video của Từ Âm Âm, chỉ hơn một phút với vài câu nói.
Nhưng đối với Lộ Niệm Sơ, mỗi câu giống như một con dao đâm vào lòng cô.
Lúc trước Thất Thất có bao nhiêu mỏng manh, ngón tay dù có bị xước một chút, dù không có máu cũng phải dỗ dành một lúc lâu. Lộ Niệm Sơ không thể nào tưởng tượng được, Thất Thất của cô ở bên hai ác ma này sẽ bị bắt phải làm những chuyện gì.
Giặt quần áo, nấu cơm, quét tước vệ sinh hoặc là những việc quá mức hơn?
Ở nhà họ Thích, Lộ Niệm Sơ không phải làm những việc này, tất cả đều do người giúp việc làm, nhưng con của cô phải nhờ vào làm việc nhà mới đổi được cơm ăn, thậm chí có lúc còn không có cơm.
Cô không thể hiểu được tại sao hai người này lại có thể ra tay ác độc như vậy với trẻ em.
Ngô Nguyệt cùng Từ Đông Huy có chút e ngại, không phải sợ Lộ Niệm Sơ nhu nhu nhược nhược này mà sợ người đứng bên cạnh đột nhiên sẽ đánh người.
Hai người co lại thân mình, cách xa Thích Hoài một chút.
"Sơ Sơ." Thích Hoài có chút lo lắng, ông muốn lôi kéo Lộ Niệm Sơ nhưng Lộ Niệm Sơ lại tiến lên phía trước vài bước.
Thích Hoài lo lắng, còn chưa đi đến bên người Lộ Niệm Sơ thì một âm thanh thanh thúy vang lên.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, tay phải của Lộ Niệm Sơ nắm lấy tóc Ngô Nguyệt, dùng sức túm người này.
"A!" Ngô Nguyệt chật vật mà kêu một tiếng.
"Mong cô bình tĩnh một chút." Cảnh sát sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại đây, Lộ Niệm Sơ nhìn qua yếu đuối, không nghĩ tới xuống tay còn rất nặng.
"Sao tôi có thể bình tĩnh được?"
"Con của tôi mất tích mười mấy năm, là bởi vì bọn họ!"
"Con của tôi bị ngược đãi, cũng là vì bọn họ."
"Con của tôi ở nhà họ Từ không chỉ bị bắt nạt, còn ăn không đủ no. Nó vất vả kiếm tiền học, nỗ lực thi đại học để thoát khỏi gia đình này, kết quả còn bị thay đổi nguyện vọng."
"Mấy người muốn tôi bình tĩnh như thế nào?" Nước mắt của Lộ Niệm Sơ không khống chế được rơi xuống, âm thanh của cô nghẹn ngào, hôm qua cô đã khóc rất nhiều.
"Nếu tôi bình tĩnh thì những gì con tôi nhận được phải làm sao?"
Từ Đông Huy lui về sau một chút, sợ bị liên lụy, động tác nhỏ này rơi vào tầm mắt của Lộ Niệm Sơ.
"Con của tôi nói nó không muốn về nhà, nó muốn sống một mình." Lộ Niệm Sơ nắm chặt tay, cuối cùng vẫn không nhịn được, cầm lấy cái ly trên bàn ném mạnh về phía Từ Đông Huy.
"Bởi vì các người mà nó cảm thấy mình không được cha mẹ yêu thương, không muốn về nhà, nó sợ hãi, nó đang sợ tôi, chính là tôi...."
"Rõ ràng tôi yêu nó như vậy."
Lộ Niệm Sơ hít một hơi, yết hầu trào ra chua xót làm cô khó có thể nói chuyện, cô lại tát cho Từ Đông Huy một cái tát.
"Ông từng đánh nó sao?"
"Cô ta điên rồi...... Cô......" Từ Đông Huy quay ra xin sự giúp đỡ của cảnh sát, "Tôi không muốn gặp bọn họ, tôi muốn vào phòng tạm giam, tôi đau đầu, tôi...."
Đôi mắt Lộ Niệm Sơ nhìn chằm chằm ông ta.
"Ông từng đánh nó."
"Tôi chỉ đánh ông một cái, con của tôi ở nhà của các người, chịu tra tấn, so sánh với một cái tát của tôi thì tính là gì?"
"Các người nên cảm thấy may mắn khi mình đang bị tạm giam."
Lộ Niệm Sơ nhìn chằm chằm hai người. "Bằng không tôi sẽ đánh chết các người."
Cơ thể Ngô Nguyệt run lên một chút.
Cảnh sát tiến lên ngăn lại Lộ Niệm Sơ, Thích Hoài giữ chặt cô.
"Sơ Sơ, em ra ngoài chờ anh trước được không?"
Một vị nữ cảnh đi lên trước, đỡ Lộ Niệm Sơ đi ra ngoài, nhỏ giọng mà an ủi cô.
Lộ Niệm Sơ nhận lấy cốc nước ấm mà nữ cảnh sát đưa qua, lúc nãy cô xuống tay tàn nhẫn, bây giờ lòng bàn tay của cô còn có cảm giác đau đớn nhưng cô không quan tâm.
Cô ngồi bên ngoài hành lang một lúc lâu, lại qua hơn 10 phút thì cô mới thấy Thích Hoài bước ra.
Phía sau là hai người, toàn bộ mặt mày đều sưng lên, xương gò má còn bị trầy da, so với lúc vừa tiến vào càng thêm chật vật.
"Sơ Sơ, đi thôi."
Thích Hoài nắm tay của Lộ Niệm Sơ, Lộ Niệm Sơ đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời đi, "Sơ Sơ, em nghe anh nói này."
"Con cái đã lớn, nó sẽ có những băn khoăn của chính mình, chúng ta nên hiểu cho nó. Hơn nữa cuối cùng chúng ta cũng đã tìm được nó, đây là một việc vô cùng sung sướng."
"Anh đảm bảo, nhất định anh sẽ đưa nó về nhà, nó là con của chúng ta, anh yêu thương nó cũng không hề kém em." Thích Hoài sờ đầu trấn an Lộ Niệm Sơ.
Rốt cuộc Lộ Niệm Sơ không nhịn được, ghé vào trong lồng ngực của Thích Hoài, khóc lớn.
"Đừng khóc, em muốn đi nhìn nó không?" Thích Hoài hỏi.
Lộ Niệm Sơ hơi hơi hé miệng, Thích Hoài biết cô muốn nói cái gì, vỗ vỗ bả vai của cô, giải thích.
"Tạm thời chúng ta không làm phiền nó, chỉ nhìn từ xa một cái, Thất Thất đã trưởng thành, anh đã nhìn qua ảnh chụp, đôi mắt của nó rất giống em."
"Anh cũng muốn gặp con của chúng ta." Ngữ khí của Thích Hoài ôn nhu, " Cùng đi với nhau, được không?"
"Không để cho nó phát hiện."
"Giống như lần đầu tiên chúng ta đưa nó đi nhà trẻ vậy, trốn phía sau cây trộm nhìn nó một cái."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");