(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Lộ Trạch Thanh nói chuyện xong với Từ Âm Âm, Giang Tư Úc mới xuống xe.
"Cảm ơn anh."
Đột nhiên bị đối xử xa cách khiến Giang Tư Úc trở tay không kịp, "Em không muốn tôi nhúng tay vào sao?"
"Không có."
Lộ Trạch Thanh rũ xuống mi mắt, thật ra cậu vẫn quá ngây thơ rồi.
Cậu muốn mượn dư luận để có thể thoát khỏi công ty và cha mẹ nhưng lại quên mất tư bản sau lưng công ty có thể một tay che trời, khống chế dư luận, chỉ bằng sức của một mình cậu không thể nào chống lại cả dư luận được.
"Rất xin lỗi."
Lộ Trạch Thanh biết mình nên cảm ơn Giang Tư Úc nhưng cậu có chút mất mát, nếu cậu không gặp được Giang Tư Úc thì mọi chuyện sẽ đi theo hướng khác.
Đột nhiên cậu ý thức được, bản thân vẫn rất nhỏ bé.
"Có phải anh đang tội nghiệp tôi không?"
Lộ Trạch Thanh rất bài xích chuyện này.
Người đáng thương cũng không phải cậu, bị ngược đãi từ nhỏ không phải cậu, bị lừa bán không phải cậu, bị sửa đổi nguyện vọng cũng không phải cậu.
Đó là nguyên chủ, không có quan hệ gì với cậu.
Cậu có thể bình tĩnh tiếp thu những ký ức đó, nhưng lại không muốn nhận lấy sự đồng tình của bất cứ ai.
Hai người không nói chuyện, con ngươi đen của Lộ Trạch Thanh không có chút gợn sóng.
Giang Tư Úc chỉ cảm thấy tim của mình giống như bị kim đâm, lần đầu tiên hắn biết đau lòng không phải chỉ là một cụm từ biểu đạt cảm xúc.
Lúc này hắn mới hiểu được vì sao Lộ Trạch Thanh luôn gạt hắn.
Có lẽ là cậu đã thấy rất nhiều sự đồng tình và thương hại từ người khác, và Lộ Trạch Thanh không muốn trên mặt của Giang Tư Úc xuất hiện cảm xúc như vậy.
Hắn đem cảm xúc trong đáy lòng đ.è xuống, ra vẻ thoải mái mà cười cười.
"Chẳng lẽ không phải nên chúc mừng em sao?"
Lộ Trạch Thanh ngơ ngẩn.
"Hủy được hợp đồng với công ty, lại thoát khỏi.... cặp vợ chồng kia, hai chuyện vui đến cùng một lúc." Giang Tư Úc tiến lên một bước nắm lấy tay của Lộ Trạch Thanh.
"Nếu dọn đến nhà mới thì là ba chuyện tốt."
Lộ Trạch Thanh không kịp phản ứng lại đã bị Giang Tư Úc nắm đi, hắn không nói chuyện về hot search nữa, " Nhà tôi là ở một tầng riêng, không cần phải lo vấn đề riêng tư. Phòng rất lớn, có thể dễ dàng đón ánh nắng, còn có hai cái ban công."
"Đúng rồi, em thích phòng có thể trồng cây phơi nắng hay có bể bơi để bơi lội?"
Lộ Trạch Thanh bị hỏi đến ngốc ngốc, "Phòng có ánh mặt trời đi."
"Tôi cũng đoán thế." Khóe môi Giang Tư Úc hơi hơi cong lên, đem người một mạch đến thang máy.
Lộ Trạch Thanh không ý thức được hai người còn nắm tay, đến tận khi ra khỏi thang máy mới phản ứng lại, Giang Tư Úc vô cùng tự nhiên mà buông tay, giống như không có chuyện gì tiếp tục nói.
"Một tầng có hai phòng, là phòng bên phải này." Giang Tư Úc mở cửa, đi qua huyền quan, bên tay trái là phòng khách nối liền với ban công.
Lộ Trạch Thanh liếc mắt một cái liền nhìn thấy căn phòng đầy ánh mặt trời, cậu không nhịn được đến gần, "Anh chưa từng đến ở sao?"
Lộ Trạch Thanh không hiểu nhiều về hoa cỏ, nhìn cây xanh dưới ánh mặt trời, tâm trạng của cậu cũng trở lên thanh thản.
"Hoa cỏ là ai phụ trách xử lý vậy?"
"Sẽ có một người đến quét dọn và có thêm một người hỗ trợ."
Lộ Trạch Thanh thầm nghĩ, hóa ra phòng không ở cũng phải tốn tiền, phòng ở cũng tiêu tiền.
"Tại sao không cho thuê?"
"Đã quên."
Lộ Trạch Thanh: "......"
"Nhà của chúng tôi làm về bất động sản, thứ không thiếu chính là phòng ở, tôi cũng không nhớ mình có bao nhiêu căn phòng ở thành phố A."
Lộ Trạch Thanh: "......"
Bỗng nhiên cậu nhớ đến một tin tức, một chiếc siêu xe đỗ trong một bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, nợ tiền xe một năm, vì tìm không thấy chủ xe nên được đưa lên tin tức.
Lúc phóng viên hỏi lý do, chủ xe tỏ vẻ: trong nhà có quá nhiều xe nên đã quên rằng có một chiếc xe như vậy.
Hóa ra đây là phiền não của kẻ có tiền.
"Trước hết tôi đưa em đi tham quan một chút, tổng diện tích nơi này là 167 mét vuông, bên này là sân phơi." Giang Tư Úc dẫn Lộ Trạch Thanh ra ngoài ban công, đẩy cậu ngồi vào ghế bập bênh.
"Em có thể ngồi ở đây để đọc sách, cái ghế bập bênh này vô cùng thoải mái, cũng có thể ngủ trưa ở đây."
"Nếu em thích động vật nhỏ như chó mèo thì có thể cho chúng nó chạy trong vườn hoa nhưng sẽ có chút ảnh hưởng đến hoa cỏ xung quanh."
"Cũng không tệ đúng không?"
Lộ Trạch Thanh gật đầu.
Giang Tư Úc lại dẫn cậu đến phòng khách, "Bởi vì phòng ở không đủ lớn nên trực tiếp đặt chỗ xem phim ở đây, lúc rảnh em có thể ngồi đây xem điện ảnh."
"Còn có phòng bếp, bên trái là khu nấu nướng, bên phải là khu bếp tây, khu vực này là nơi để các đồ gia dụng bằng điện."
Giang Tư Úc kéo ra ghế dựa, ấn bả vai của Lộ Trạch Thanh để cậu ngồi xuống quầy cạnh bếp.
"Ở giữa có lắp bồn nước, em có thể chuẩn bị đồ ăn tại đây, bên phải là bàn ăn, nếu gọi người đến lắp cho một cái bếp điện từ thì đến mùa đông em có thể ngồi ăn lẩu ở đây."
"Em ngồi ăn cơm ở đây có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, có tâm sự hay phiền muộn gì thì cũng sẽ biến mất."
Lộ Trạch Thanh khẽ cười một tiếng, "Thật sự không thể không nói, thầy Giang quả nhiên là người được sinh ra trong gia đình làm bất động sản, giới thiệu cũng vô cùng chuyên nghiệp."
"Là như thế sao?"
Giang Tư Úc đứng phía sau Lộ Trạch Thanh, hơi hơi cúi người, lại gần tai Lộ Trạch Thanh. "Tôi chuyên nghiệp như vậy thì thầy Lộ có lung lay không?"
"Tôi vẫn chưa xem xong phòng." Lộ Trạch Thanh ra vẻ bắt bẻ, "Nếu phòng không làm tôi hài lòng thì tôi sẽ không thuê đâu."
Giang Tư Úc cười cười, mang Lộ Trạch Thanh đến phòng ngủ.
"Vì dự định ở một người nên không có quá nhiều phòng trống, một phòng tập thể thao và một phòng ngủ."
"Không có phòng cho khách?" Lộ Trạch Thanh bất ngờ.
"Không có." Giang Tư Úc nói: "Không có thói quen giữ lại người qua đêm."
Giang Tư Úc cũng thỉnh thoảng chơi bời tụ tập nhưng cho dù có tụ tập tại nhà thì Giang Tư Úc cũng sẽ đuổi người khi đến giờ, hắn không bao giờ giữ người ở lại, lúc trang trí lại căn hộ này cũng không tính đến trường hợp giữ lại khách trong nhà.
Trước hết Giang Tư Úc dẫn cậu xem qua phòng tập thể thao, nhìn các loại máy tập thể hình, Lộ Trạch Thanh thật sự nghi ngờ Giang Tư Úc muốn mở một câu lạc bộ thể hình ở đây.
Cuối cùng, Giang Tư Úc dẫn cậu đi phòng ngủ.
Đối diện với cửa chính là cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy quang cảnh của hơn nửa thành phố A, bên trái có một phòng để quần áo rất lớn.
Đối lập với góc để quần áo của Lộ Trạch Thanh, phòng để quần áo này vô cùng rộng rãi, có thể để quần áo của cả bốn mùa, đổi mùa cũng không phải sửa sang lại tủ quần áo.
"Thế nào, thầy Lộ có hài lòng không?"
Xác thật Lộ Trạch Thanh không có một chút gì không hài lòng, vốn dĩ cậu muốn thuê một nơi khoảng 30- 40 mét vuông, tính toán khoảng trên dưới hai ngàn, nhưng căn hộ này của Giang Tư ÚC hoàn toàn vượt qua tính toán của cậu.
Trước khi đến cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng khi nhìn đến vẫn vô cùng kinh ngạc
"Thanh Thanh, em mong muốn tiền thuê khoảng bao nhiêu?"
Lộ Trạch Thanh không hiểu rõ về giá thuê ở trung tâm thành phố nhưng cậu cũng hiểu, vì thế yên lặng từ bỏ tính toán hai ngàn, căn hộ này của Giang Tư Úc thật sự không có điểm chê, điều duy nhất ở đây là cậu không trả nổi tiền thuê nhà.
Cậu còn muốn tích góp tiền mua nhà.
"Anh Úc ......"
Lộ Trạch Thanh nói còn chưa nói xong, Giang Tư Úc liền nói: "Vào ở đi. Với giá cả mà em tính toán thì không thể tìm thấy một căn hộ nào hợp ý hơn của tôi đâu."
"Đương nhiên, nếu em không hài lòng với căn hộ này thì tôi còn có một căn hộ khác ở..."
"Không, lấy cái này đi."
Lộ Trạch Thanh đã nhìn ra, Giang Tư Úc dẫn cậu đến xem phòng căn bản là không cho cậu cơ hội từ chối, hơn nữa, thật sự cậu rất hài lòng với căn hộ này, nhưng nếu chỉ ở một mình thì có hơi xa hoa.
"Được, tôi tìm người soạn hợp đồng thuê nhà."
Kế hoạch đã thành công nên tâm tình của Giang Tư Úc vô cùng thoải mái, "Cũng không còn sớm nữa, tôi đưa em đi ăn cơm, cũng cho em có thể quen thuộc khu vực này để nhanh chóng dọn vào."
"Được."
Lộ Trạch Thanh lấy điện thoại ra, nhìn thời gian đã đến 12 rưỡi, tầm mắt bỗng nhiên quẹt đến một thông báo giao dịch.
[Thẻ của bạn với số đuôi là 6112, 12 giờ 31 phút ngày 26 tháng 7 đã nhận được 5000000 tệ.]
Lộ Trạch Thanh: "!"
"Anh......"
"Không phải trong hiệp nghị đã viết sao, thanh toán vào cuối tuần." Giang Tư Úc đoán Lô Trạch Thanh nhìn thấy thông báo nhận tiền.
"Thầy Lộ, có thể mời tôi ăn một bữa cơm không?"
Hiệp nghị cũng đã ký nên Lộ Trạch Thanh không ngại ngùng gì cả, cậu nói đùa, " Tất nhiên rồi, hiện tại thầy Giang chính là kim chủ lớn của tôi."
"Kim chủ lớn đối với cậu.... có thể có đãi ngộ đặc biệt gì không?"
"Anh muốn đãi ngộ đặc biệt gì?"
"Chưa nghĩ ra."
Hai người cùng đi ra cửa, Lộ Trạch Thanh cảm thấy buồn cười, nói "Thầy Giang vẫn còn thiếu tôi một lần thắng cược, tôi cũng vẫn chưa nghĩ ra."
"Được, vậy cùng nhau ghi nợ trước."
Tâm trạng của hai người đều vô cùng tốt, tìm một nhà hàng gia đình để ăn cơm.
Lúc này, Từ Đông Huy và Ngô Nguyệt đang bị cư dân mạng mắng chửi.
[Tôi cho rằng không cho tiền học và tiền sinh hoạt là đã đủ cặn bã rồi.]
[Mẹ nó? Vì sao muốn sửa nguyện vọng, tôi không hiểu.]
[Trường đại học của Thanh Thanh ở thành phố B, có lẽ là sợ sau khi Thanh Thanh đến thành phố A sẽ không kiếm tiền cho bọn họ nữa đó.]
[Bọn buôn người đều kiêu ngạo như vậy sao?]
[Mẹ nó, tại sao đôi cặn bã này còn có mặt mũi đứng ra để bán thảm?]
[Tôi thật sự đau lòng cho Thanh Thanh và em gái.]
[Những cơ quan có liên quan có thể tham gia điều tra không, nếu là sự thật thì có thể tìm lại rất nhiều trẻ em bị bán.]
Hai người Từ Đông Huy và Ngô Nguyệt nhanh chóng nổ tung trên hot search, dưới áp lực của dư luận, các cơ quan nhanh chóng vào cuộc điều tra.
Phân cục Giang Thành của thành phố B V: Đã tiếp nhận những yêu cầu của quần chúng, đang tham gia vào việc điều tra.
Giờ phút này.
Từ Đông Huy và Ngô Nguyệt đang ở trong nhà cãi nhau, nồi chén gáo bồn quăng ngã đầy đất.
"Tôi đã nói với bà đừng nhìn thấy tiền gì cũng muốn kiếm, hiện tại thì hay rồi, bà nói xem bây giờ phải làm sao?"
"Tôi muốn sao? Tôi làm vì ai hả, không phải là vì hai cha con ông?" Ngô Nguyệt không cam lòng yếu thế mà mắng lại.
"Mấy năm nay ông đánh bài thua hết bao nhiêu tiền, nếu không phải tôi quản lý thì nhà của con tôi cũng bị ông đem đi bán để lấy tiền mặt rồi."
"Tôi đã nói rồi, là bọn họ hợp sức với nhau lừa tôi."
"Đừng nói với tôi về cái này." Ngô Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Lúc trước tôi đã nói rồi, con bé kia không thể lưu lại được, ông còn trông mong khi nó lấy chồng có thể có chút lễ hỏi, ăn nhà chúng ta ở nhà chúng ta mà giờ lại học theo Lộ Trạch Thanh không về nhà, còn lên mạng báo án chúng ta."
"Lúc này bà lại muốn nói với tôi về chuyện này?" Từ Đông Huy cười lạnh rồi nói một tiếng.
"Từ.... có phải tôi đã nói rằng nên bán luôn Lộ Trạch Thanh đi không, lúc đó nhà ta còn có thể kiếm được một khoản, ông lại một mực giữ lại nó, nói về sau có thể có nhiều người giúp đỡ Tiểu Thần, vậy giúp đỡ mà ông nói là như thế này sao?"
"Từ Đông Huy, hiện tại ông lại đổ lỗi cho tôi? Tôi nhận tiền.... không phải là ông cầm đi mua xe? Còn có căn nhà ở khu nhà giàu, cả ngày ông cũng chỉ uống rượu đánh bài, nếu không có số tiền đó thì ông nghĩ rằng ông có thể thoải mái đến tận bây giờ sao? Vậy ông nghĩ tiền lấy từ đâu? Dựa vào việc ông ham ăn lười làm suốt hơn 20 năm kiếm ra sao?"
"Nếu không phải năm đó...... Thì nhà của chúng ta bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi." Từ Đông Huy tức giận đến mức hất mâm đồ ăn trên bàn xuống đất, cuối cũng quá tức giận mà cho Ngô Nguyệt một cái tát.
"Lộ Trạch Thanh, cái tai họa này là bà mang về."
"Đúng, thế con nhỏ kia không phải là ông mang về?" Ngô Nguyệt đỡ mặt, hung hăng nhìn chằm chằm Từ Đông Huy, "Tôi biết ngay mà, con nhỏ kia chắc chắn là con hoang bên ngoài của ông."
Ngô Nguyệt càng nghĩ càng giận, nhào lên cắn một cái lên cánh tay Từ Đông Huy, giọng nói nức nở.
"Ông đi với con đàn bà nào mà lại có con, còn không biết xấu hổ mà đem về nhà, tôi thấy ông nuôi đứa con hoang kia mười mấy năm mà bây giờ ông lại trách tôi thế này."
"A?"
"Có phải đầu óc bà có vấn đề không?" Từ Đông Huy đột nhiên đẩy một cái, 'phanh' một tiếng, Ngô Nguyệt va phải góc bàn, đầu tóc hỗn độn, hai mắt đỏ hồng.
"Tôi đã nói rất nhiều lần, không ai muốn mua con bé kia. Có phải là tôi cho bà nhiều mặt mũi quá không, đồ kỹ nữ."
'Đông' một tiếng
Mảnh bình hoa vỡ rơi đầy sàn nhà, Từ Âm Âm vừa vào cửa liền nhìn thấy hai người đang đánh nhau, Từ Âm Âm theo bản năng chạy ra ngoài nhưng Từ Đông Huy phản ứng rất nhanh, kéo lấy tóc đuôi ngựa của Từ Âm Âm.
"Con mẹ nó, mày còn dám trở về."
"A!"
Cánh tay giơ cao của Từ Đông Huy chưa kịp đánh xuống thì đã truyền đến đau đớn, máu đỏ từ cánh tay chảy xuống, miệng vết thương rất to, Từ Âm Âm bị đọa sợ, kéo trên tay cũng rơi xuống đất.
"Tại, tại ông đến gần đây."
Sắc mặt Từ Âm Âm trắng bệch.
Từ Đông Huy cười dữ tợn, không chờ ông ta bắt lại Từ Âm Âm thì cánh cửa chưa khoá bị đẩy ra, vài người mặc đồng phục cảnh sát xông vào.
Nước mắt của Từ Âm Âm không ngăn được rơi xuống, một nữ cảnh sát đến bên cô nhẹ nhàng dỗ dành.
"Không có việc gì, không có việc gì, em rất dũng cảm."
"Chị ơi, em rất sợ."
"Đừng sợ, đừng sợ." Nữ cảnh sát ôn nhu an ủi , "Để chị đưa em ra ngoài, được không?"
"...... Vâng ạ."
Nữ cảnh sát đưa Từ Âm Âm ra ngoài, cửa vừa đóng lại, mấy cảnh sát trực tiếp chế trụ hai người, "Thật là súc sinh, đánh cả con mình."
"Buông tôi ra, dựa vào cái gì mà bắt tôi."
Người cảnh sát dẫn đầu hất cằm, những người khác liền buông lỏng tay, anh ta nhìn chằm chằm Từ Đông Huy, "Chúng tôi nhận được thông báo, hai vợ chồng các người bị nghi ngờ có liên quan đến việc lừa bán trẻ em, hiện tại xin mời phối hợp điều tra với chúng tôi."
"Bỏ mẹ nó đi, ai dám bịa đặt ông đây. Lời nói của con nhỏ kia mà mấy người cũng tin? Ông đây dạy con là việc long trời lở đất, các người dựa vào cái gì mà quản tôi?"
"Bạo lực gia đình mà nói là giáo dục?"
"Vẫn là đi một chuyến với chúng tôi đi."
Hai người bị đưa lên xe cảnh sát, nữ cảnh sát đưa Từ Âm Âm vào nhà.
"Em có thể ở nhà một mình không?"
"Hiện tại em đang ở nhà của giáo viên, em trở về để lấy giấy tờ."
Nữ cảnh sát gật đầu, " Em đi lấy đi, đợi chút nữa chị đưa em đến nhà giáo viên."
"Cảm ơn chị ạ."
----------------
Giáo viên trong lời của Từ Âm Âm chính là giáo viên chủ nhiệm, là một người có hơn hai mươi năm kinh nghiệm làm nghề giáo, sau khi nhìn thấy nữ cảnh sát, bà bảo với Từ Âm Âm lên trên tầng làm bài tập trước.
"Là chuyện không thể nói trước mặt trẻ em sao?" Nữ cảnh sát nhanh chóng đoán ra.
Cô giáo gật đầu.
"Lúc trước tôi không tiện nhúng tay vào việc gia đình của con bé, tôi sợ nói nhiều thì khi Âm Âm về nhà sẽ bị trách mắng, hiện tại sự việc đã làm ầm trên mạng nên tôi muốn nói thẳng luôn."
"Anh trai của Từ Âm Âm vào nhà họ Từ lúc 3 tuổi, tất nhiên không thể loại trừ trường hợp trẻ nhỏ mới 3 tuổi nên ký ức không thể chính xác, nhưng vợ chồng nhà họ Từ cũng không lừa dối với người ngoài, nói là nhận nuôi về."
"Trạch Thanh luôn lo lắng hai vợ chồng kia không cho Âm Âm tiền sinh hoạt phí, mỗi tháng đều chuyển tiền vào thẻ của tôi, sau đó đều gọi điện cho tôi nhờ tôi dùng số tiền đó là lo liệu sinh hoạt cho Âm Âm. Tôi nói với cậu ấy Âm Âm ở kí túc xá không cần nhiều tiền như vậy nhưng cậu ấy vẫn chuyển mấy ngàn mỗi tháng."
"Tôi cũng biết ý của cậu ấy, là muốn tôi giúp đỡ Âm Âm nhiều hơn, nhưng tôi làm sao có thể nhận số tiền đó, nếu không nhận thì cậu ấy lại không yên tâm nên tôi đã giữ lại số tiền đó, khi nào chuyện này kết thúc thì chuyển lại cho hai anh em."
"Đúng rồi, nếu cảnh sát điều tra thì có thể liên hệ giáo viên chủ nhiệm cấp 3 của Lộ Trạch Thanh."
--------------
Việc làm của Từ Đông Huy và Ngô Nguyệt làm cư dân mạng phẫn nộ, tất cả cư dân mạng đều chung chiến tuyến, còn có các thám tử mạng, bắt đầu tìm kiếm các dấu vết để lại.
[Mọi người trong nhà, tôi càng xem càng thấy video kia không thích hợp, tôi cảm thấy có khi em gái cũng không phải con của nhà họ Từ.]
[+1, tôi cũng nghĩ như vậy.]
[Tôi thật sự không hiểu được những người không cho con của mình ăn cơm, rồi còn đánh đập con cái không có lý do.]
[Mọi người trong nhà, lại có một cái dưa mới nhưng không biết có phải là thật hay không, nhưng có cảm giác là sự thật.]
[Công ty Giải Trí Hoa Hành lúc trước của Lộ Trạch Thanh, hình như đang bị điều tra.]
[Thật vậy sao thật vậy sao? Giải Trí Hoa Hành không phải bị đưa lên lần đầu, cũng không biết có địa vị gì mà lần nào cũng rất nhanh không có việc gì.]
[Giải Trí Hoa Hành đắc tội phòng làm việc của Giang Tư Úc.]
[Này lại là cái dưa gì?]
[Không phải dưa gì, chỉ nghe nói Lộ Trạch Thanh ký với phòng làm việc của Giang Tư Úc rồi.]
[A a a a a, Dư Tình Chưa Dứt là thật sự, tôi khóc mất]
[Mẹ nó! Tôi hy vọng đôi cha mẹ rác rưởi với công ty rách nát kia bị xử lý nhanh chóng một chút.]
[Đã tham gia điều tra, hy vọng có thể nhanh chóng có kết quả]
Sau khi hot search xuống thì Lộ Trạch Thanh rất ít khi vào Weibo, sau khi phòng làm việc của Giang Tư Úc nhúng tay vào giải quyết thì cũng không cần Lộ Trạch Thanh phải lo lắng gì. Gần đây cậu vô cùng vui vẻ.
Tuy nói là chuyển nhà nhưng cũng không có đồ vật gì, vốn dĩ nguyên chủ không thêm nhiều đồ vật trong nhà nên việc chuyển nhà rất nhanh chóng và nhẹ nhàng.
Căn hộ kia của Giang Tư Úc có đầy đủ tất cả các đồ vật, Lộ Trạch Thanh chỉ cần xách túi là có thể vào ở.
Cậu vừa mới thu dọn xong đồ vật thì điện thoại vang lên.
"Thầy Lộ."
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Giang Tư Úc, Lộ Trạch Thanh phát hiện, gần đây Giang Tư Úc rất thích gọi cậu như vậy, điện thoại đặt ngay cạnh bên tai, giống như hắn ghé sát vào tai của cậu mà nói vậy.
"Ừm."
"Có cần dịch vụ chuyển nhà không? Giang thị của chúng tôi có cung cấp dịch vụ này."
Lộ Trạch Thanh bị hắn chọc cười, "Bắt đại thiếu gia nhà họ Giang đến đây để chuyển nhà giúp tôi?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Tôi không trả nổi tiền phục vụ."
Giang Tư Úc cười một tiếng.
"Không thu tiền."
Trêu ghẹo thì trêu ghẹo, Lộ Trạch Thanh chỉ có hai rương hành lý, thật sự không cần thiết phải làm phiền Giang Tư Úc đi thêm một chuyến đến đây, "Không cần, không......"
____ thịch thịch thịch.
Tiếng đập cửa vang lên.
"Từ từ, tôi ra mở cửa." Lộ Trạch Thanh cầm điện thoại, đứng dậy đi mở cửa.
Giang Tư Úc cũng cầm điện thoại, cười cười với cậu.
"Sợ thầy Lộ từ chối nên tôi đã đến đây trước." Giang Tư Úc nhìn hai cái rương hành lý cạnh cửa, "Không còn gì sao?"
"Không có."
Lộ Trạch Thanh nói: "Thật sự không phải khách khí với anh, đồ vật cũng không có nhiều lắm."
"Được rồi, hôm nay ăn mừng dọn nhà, tiện thể cùng nhau ăn bữa cơm." Giang Tư Úc vô cùng tự nhiên mà hẹn ăn cơm, " Dọn dẹp xong vậy thì đi thôi."
"Ừm."
Giang Tư Úc kéo hai cái rương hành lý đi ở phía trước, Lộ Trạch Thanh đành phải đi theo sau hắn.
"Anh Úc, anh......"
"Hả?"
Lộ Trạch Thanh suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra từ nào để hình dung. "Thật săn sóc."
"Lời khen này của em không quá chân thành."
Xe của Giang Tư Úc dừng ngay dưới lầu, đang đến thời gian ăn cơm nên dưới lầu cũng không có người, sau khi đem hành lý để vào cốp xe thì hai người lên xe.
Một đường đi nửa tiếng liền đến nơi.
"Cửa của khu này dùng máy xác nhận khuôn mặt, chút nữa tôi sẽ điền thông tin của em vào."
"Được."
Xách hành lý vào cửa, Lộ Trạch Thanh vẫn có cảm giác không thật, sau này cậu sẽ ở đây, một vị trí ở trung tâm thành phố, có tầm nhìn vô cùng rộng.
"Không mời tôi vào ngồi sao?"
Giang Tư Úc đứng ở cửa, cong cong đôi mắt, "Hiện tại em mới là chủ nhân của căn hộ này."
Lộ Trạch Thanh cũng phối hợp với hắn, cười nói.
"Chào mừng đã đến đây, vị khách đầu tiên của tôi."
Khóe miệng Giang Tư Úc ngậm ý cười, vô cùng quen thuộc mà đi vào phòng bếp, cầm hai chai nước đá, một chai đưa cho Lộ Trạch Thanh.
"Nhanh như vậy liền đảo khách thành chủ?" Lộ Trạch Thanh nhướng mày.
"...Không được?"
"Đương nhiên có thể."
Lộ Trạch Thanh ngồi ở trên sô pha, không khỏi cảm thán một câu.
"Nơi này có tầm nhìn rộng, hoàn cảnh xung quanh cũng tốt, anh không ở được thì thật đáng tiếc."
Giang Tư Úc nói một câu không rõ ý tứ.
"Đúng vậy, không ở được thật đáng tiếc."
Lộ Trạch Thanh không nghe ra được ý trong câu, hai người dần dần quen thuộc, thái độ của cậu đối với Giang Tư Úc chuyển thành bạn bè, nếu không quay chương trình thì cậu cũng không biết dùng quan hệ 'người yêu' ở chung với Giang Tư Úc như thế nào.
Vẫn là làm bạn bè dễ dàng hơn.
Cậu thoải mái cười.
"Không có việc gì, tôi luôn chào đón thầy Giang đến làm khách bất cứ lúc nào."
"Thật sự?"
"Đương nhiên, tôi đã lừa gạt thầy Giang khi nào đâu?"
"Tôi khẳng định sẽ đến đây thường xuyên."
Đến khoảng hơn 12 giờ trưa, Giang Tư Úc đề nghị đi đến trung tâm thương mại đối diện ăn cơm, nói rằng muốn Lộ Trạch Thanh mời cơm, hắn đã chọn được địa điểm.
"Thầy Giang, anh đây là đã sớm dự mưu."
"Đúng vậy, tôi đã tính kế thầy Lộ từ lâu."
Ý của Lộ Trạch Thanh là chuyện Giang Tư Úc muốn cậu mời cơm.
Nhưng những lời của Giang Tư Úc quá ái muội, thấy vẻ mặt của Giang Tư Úc vô cùng thản nhiên, Lộ Trạch Thanh nhịn lại cảm giác kì quái kia.
"Thật trùng hợp, thầy Giang, anh Trạch Thanh."
Trên hành lang, hai người chạm mặt Thích Nam.
Cậu ta đến cùng với một vài người bạn, thấy hai người họ liền đi tới, "Không nghĩ đến quan hệ riêng của hai người cũng tốt như vậy nha."
Lộ Trạch Thanh không nói gì.
Giang Tư Úc cũng không nói gì.
Hắn rất ghét việc đang ở riêng với Lộ Trạch Thanh thì bị người khác làm phiền, lông mày của hắn nhíu nhẹ khó có thể nhìn thấy.
Thích Nam làm như không nhận ra hai người đang tỏ ra lạnh lùng với cậu ta, ánh mắt của cậu ta không nhịn được mà nhìn theo Giang Tư Úc.
"Cuối tuần sau chính là sinh nhật của bà nội em, em nghe nói thầy Giang sẽ thay mặt nhà họ Giang đến tham dự có phải không?"
Lời này của Thích Nam nói ra chính là cố ý muốn Lộ Trạch Thanh nghe được, một minh tinh nhỏ nhoi không phải là người có thể chen vào tầng lớp của bọn họ, dù có quen Giang Tư Úc thì cũng không thay đổi cái gì.
Hơn nữa, nhà họ Giang sẽ không đồng ý cho Giang Tư Úc ở bên một người bình thường như Lộ Trạch Thanh, cho dù người bên cạnh Giang Tư Úc không phải cậu ta thì cũng không thể nào là Lộ Trạch Thanh.
"Đúng vậy."
Giang Tư Úc lãnh đạm lên tiếng, "Bạn của tiểu thiếu gia nhà họ Thích có lẽ đã đợi khá lâu rồi."
Đến tên của Thích Nam Giang Tư Úc cũng lười gọi, hắn trực tiếp 'hạ lệnh đuổi khách'.
"Xin lỗi! Em không có ý gì khác, chỉ muốn đến chào hỏi một tiếng." Cậu ta nói xong lại nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, "Không biết anh Trạch Thanh có nguyện ý đến yến hội của nhà họ Thích không?"
"Cậu ấy sẽ đi đến đó với tôi." Giang Tư Úc làm trò trước mặt Thích Nam, cầm lấy tay của Lộ Trạch Thanh.
"Ý của tôi có lẽ tiểu thiếu gia nhà họ Thích hiểu."
Tầm mắt của Thích Nam bị hình ảnh mười ngón tay nắm chặt nhau làm cho cay mắt, ý cười trên khóe miệng không thể giữ được, "Thầy Giang cùng với anh Trạch Thanh đây là..."
Giang Tư Úc đánh gãy lời nói của cậu ta.
"Đúng, chính là như cậu nghĩ."
"Chúng tôi ở bên nhau."
Âm thanh của Giang Tư Úc rất lạnh lùng, cũng không có ý muốn để lại một chút tình cảm nào.
"Cho nên, tiểu thiếu gia nhà họ Thích vẫn nên đừng lãng phí thời gian trên người tôi."
"Tôi chỉ thích duy nhất Lộ Trạch Thanh."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");