Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 20




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Đây là cầm sư mà chúng tôi mới mời đến, đang chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay. Cậu là nhạc công mà ông chủ giới thiệu đến đúng không?"

"Vừa lúc có thể luyện tập cùng bọn họ."

"Tiệc tối?"

Lộ Trạch Thanh sững người, cậu cho rằng tổ chương trình sắp xếp bọn họ đến một bữa tiệc liên hoan để tạo không khí hẹn hò lãng mạn, nhưng nếu thẻ trải nghiệm được sử dụng như này thì.......

Khả năng Kiều An Nhiên sẽ đua ngựa?

Trần Minh Phỉ thì nhuộm vải.

Thích Nam thì vẽ tranh.

Chu Sam ủ rượu.....

Lộ Trạch Thanh:"........"

Cho nên tổ chương trình muốn đem CP chia năm xẻ bảy?

Lộ Trạch Thanh không hiểu, cậu rất chấn động, chương trình tình yêu thì không phải nên tạo cơ hội để các khách mời càng ở gần nhau càng tốt sao?

Nhưng Lộ Trạch Thanh không biết chính là mỗi người nhận được thẻ trải nghiệm sẽ có một nhiệm vụ khác nhau.

"Chúng ta đều có đàn, sáo,... mọi dụng cụ, công tử có thể chơi cái gì?"

Nhạc cụ duy nhất Lộ Trạch Thanh có thể chơi là Harmonica*, nhưng cũng chỉ chơi trong tiết âm nhạc của tiểu học, không có trình độ có thể biểu diễn.

(*loại kèn hình chữ nhật cầm tay thổi ý, có 3 loại phổ biến nhất, chiều dài dao động từ 10~18 cm từng loại)

"Nhảy múa."

Người quản lý có vài phần kinh ngạc, ông ta đánh giá Lộ Trạch Thanh một lượt.

"Thân hình dáng người không tồi, nếu không thì cậu kết hợp múa cùng với công tử đang đánh đàn kia?"

Thanh niên đeo mặt nạ nãy giờ vẫn không lên tiếng ngước nhìn cậu một cái, Lộ Trạch Thanh nhạy bén bắt gặp tầm mắt của hắn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lộ Trạch Thanh bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt này thật xinh đẹp, còn có chút quen thuộc.

Bên kia.

"Họa sư này chính là Thích công tử nổi tiếng kinh thành đi, không biết có thể vì nhóm người yêu thích tranh này vẽ một bức tranh, cũng là để người khác quan sát học tập không?"

Khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp cũng như fans đều mong chờ nhìn Thích Nam biểu diễn khả năng hội họa của mình, tranh của cậu ta còn được đem đi triển lãm, cũng đã từng lấy giải thưởng. Không khí trong phòng phát sóng trực tiếp nháy mắt sôi động lên.

[A a a a a, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bảo bối nhà tôi vẽ tranh]

[Tiểu Thích từng lấy giải thưởng cấp quốc gia, vẽ tranh tại hiện trường hẳn là cũng có thể bán không ít tiền]

Thích Nam bị đẩy lên ngồi vào án thư, giấy và bút mực đều chuẩn bị chu đáo, sắc mặt của Thích Nam hơi trắng bệch, ngón tay cầm bút run rẩy, giọt mực màu đen rơi xuống giấy Tuyên Thành.

Xoạch một tiếng.

Bút lông từ trên tay rơi xuống, mọi người vẫn chưa phản ứng lại, cơ thể của Thích Nam mềm nhũn ngã vào bàn sách.

"Thích Nam."

"Tiểu Thích."

Hiện trường ngay lập tức hoảng loạn, phòng phát sóng trực tiếp lắc lư lay động, các fans đều vô cùng lo lắng.

[Sao lại thế này, có phải Tiểu Thích bị bệnh hay không?]

[Buổi chiều Tiểu Thích có chút say xe, trong quá trình đi tìm đường đến phường Họa cũng phơi nắng rất lâu.]

[A, không phải là bị cảm nắng chứ?]

Có người cầm đá cùng nước khoáng đến, nhân viên công tác cũng vội vàng mang đến hòm thuốc, Thích Nam chỉ hôn mê một chút, sắc mặt cậu ta có chút tái nhợt, môi cũng trắng bệch, lông mi màu đen hơi rung động.

"Xin lỗi! Không phải là tôi cố ý làm chậm quá trình quay, chỉ là tôi có chút chóng mặt."

"Không có việc gì, đã bị bệnh thì còn nói cái này làm gì? Chỗ nào không thoải mái, cần đi bệnh viện không?"

Nhân viên công tác lo lắng muốn chết, nhỡ đâu ở trong quá trình quay Thích Nam xảy ra chuyện gì thì đừng nói đến việc giải thích cho fans, đến nhà họ Thích còn không biết phải giải thích như thế nào.

"Có lẽ là cảm nắng, có muốn nôn không, đi nghỉ ngơi đi, mọi người đừng đứng xung quanh nữa, để Thích Nam có không gian thoải mái đi."

Bên này xảy ra chuyện trong quá trình quay, sắc mặt của Tần Diên Xuyên không tốt lắm.

Trợ lý của Thích Nam được đưa tới để chăm sóc Thích Nam, cho cậu ta uống thuốc giải nhiệt, tổ chương trình cũng cho Thích Nam nghỉ ngơi trước.

"Tôi không có việc gì. Thực xin lỗi, làm chậm tiến trình quay rồi."

[Ô, thật đau lòng Tiểu Thích, bị bệnh còn phải xin lỗi! Đây cũng không phải là lỗi của cậu đâu.]

[Sắc mặt của Tiểu Thích vẫn luôn tái nhợt, có lẽ đã chịu đựng cả buổi trưa, vừa rồi là thật sự không kiên trì được nữa mới té xỉu.]

Bên này Thích Nam đột ngột xảy ra chuyện nên nhân viên công tác đem phát sóng trực tiếp hướng đến các vì khách mời khác, cũng cho Thích Nam có thời gian được nghỉ ngơi.

Nhưng hành động này trong mắt của fans lại trở thành tổ chương trình nhân lúc Thích Nam bị cảm nắng mà không quan tâm cậu ta, cố ý đối đãi lạnh nhạt.

[Tổ chương trình này có bệnh đi, Tiểu Thích bị bệnh liền chuyển màn hình sang cho các nghệ sĩ khác, thật là quá đáng]

{Đúng vậy, nếu không phải là Tiểu Thích thì làm sao tổ chương trình có lượng truy cập lớn như vậy, ai thèm xem chương trình của nghệ sĩ tuyến mười tám]

[Đừng nháo, tôi mua hot search, chị em lên Weibo chia sẻ, nhất định phải khiến tổ chương trình xin lỗi Tiểu Thích.]

[A a a a a, không hổ là chị Lam, trâu bò!]

Tần Diên Xuyên cũng không chú ý động thái trên mạng, lực chú ý của ông ta đều ở trên các vị khách mời đang chơi vui vẻ.

"Bọn họ còn nhớ chính mình tới để làm gì không?"

"Bảo người quay phim bên đó nhắc nhở Kiều An Nhiên, đừng cố đua ngựa cùng người khác. Trịnh Tiền Phương mang theo quà đến gặp cậu ta, rồi cậu ta dạy tiểu Trịnh cưỡi ngựa, thường xuyên va chạm như vậy thì không phải càng tăng độ thân mật sao?"

Tần Diên Xuyên vẫn không biết vấn đề đang lên men trên mạng, nhìn đám cẩu độc thân không thể nào thẳng hơn thì lắc lắc đầu, nếu như này mà có thể tìm được đối tượng mới càng kì lạ.

Dù Nguyệt Lão đem dây thép cũng không trói buộc được bọn họ.

"Rốt cuộc Chu Sam đang làm gì? Ngụy Dương vừa nghe Thích Nam bị cảm nắng liền lập tức buông chén rượu đi tìm người, vậy mà Chu Sam vẫn ở đây giải đố? Người quay phim ở cùng Chu Sam là ai, bảo anh ta nhắc nhở Chu Sam một chút."

Tần Diên Xuyên che ngực, cảm giác đám khách mời này thật khó dạy dỗ.

Muốn yêu đương nhưng lại không nỗ lực.

Vì cái gì mà GAY cũng 'thẳng nam' như vậy!

Vì lần này mà Tần Diên Xuyên cố ý nghiên cứu kĩ sở trường của từng vị khách mời một, sau đó mới phân phát thẻ trải nghiệm.

Kế hoạch ban đầu chính là cho các vị khách mời có thể thể hiện tài năng của mình ở chính lĩnh vực hiểu biết nhất, cũng có thể thể hiện ra sự hấp dẫn của mình.

Đây là một cơ hội vô cùng tốt để theo đuổi đối tượng.

Kết quả lại khác hoàn toàn, một đám mê mẩn đến nỗi...... đều quên hết chính mình ở nơi nào.

"Đổi sang phía Lộ Trạch Thanh xem cậu ta đang làm cái gì?" Tần Diên Xuyên che ngực tiếp, có chút khó thở.

"Đạo diễn Tần, cậu ta đang tập múa ở phường Nhạc." Trợ lý tò mò hỏi.

"Các vị khách mời khác thì có thể rõ ràng tìm hiểu, Lộ Trạch Thanh không có tác phẩm gì, giới thiệu ở trên mạng cũng ít đến đáng thương, hỏi người đại diện thì một cái hỏi ba cái không biết, làm sao ngài lại biết cậu ta có thể múa cổ điển? Cậu ta cũng không phải là học sinh về vũ đạo."

"Đương nhiên là....." Tần Diên Xuyên ngừng lại, bỗng nhiên cười thần bí.

"Có người nói cho tôi, tôi cảm thấy tập tiếp theo chắc chắn sẽ hot."

Màn ảnh chuyển sang Lộ Trạch Thanh, cậu ăn mặc một bộ trang phục màu xanh, giờ phút này đang ép chân.

Có một số động tác yêu cầu độ mềm dẻo cũng như linh hoạt, trước đó Lộ Trạch Thanh cần phải chuẩn bị tốt giãn cơ để tránh bị thương.

Hạ eo, đứng dậy.

Thân thể của Lộ Trạch Thanh thật sự mềm mại, làm động tác gì cũng có cảm giác rất nhẹ nhàng, đến lúc này vẫn chưa có vấn đề gì, đến khi Tần Diên Xuyên nhìn thấy Lộ Trạch Thanh xoay cổ tay, lại vặn vẹo cổ.

Sau đó, cậu đem mỗi ngón tay đều bẻ kêu răng rắc, còn nắm tay làm mấy động tác đá sườn.

Tần Diên Xuyên:"......."

Nhìn qua thì không giống như chuẩn bị khiêu vũ mà càng giống chuẩn bị lên sân khấu đánh lộn.

Khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp cũng có suy nghĩ giống như Tần Diên Xuyên, kết quả giây tiếp theo, Lộ Trạch Thanh làm mấy cái động tác lộn mèo.

Trong nháy mắt chân chạm đất, góc ao bay bay chậm rãi rơi xuống.

Làn đạn ngay lập tức từ 'Ha ha ha ha' thành 'Mẹ nó mẹ nó'.

[Sau khi lộn xong vẫn còn đứng được ổn định như vậy, trâu bò]

[Mẹ nó, thật đẹp trai ! Tôi tuyên bố: Lộ Trạch Thanh chính là nam thần của tôi.]

[Lực eo của Thanh Thanh vô cùng tốt, có hay không........ tôi có một người bạn, cô ấy.......]

[Không thể sáp sáp]

[Tôi chính là người bạn kia, tôi nghĩ.......]

Lộ Trạch Thanh vẫn chưa làm nóng người xong, trước khi khiêu vũ thì càng làm nóng người càng có thể tránh được bị thương.

Cậu còn làm rất nhiều động tác có yêu cầu cao, cứ cho là một lúc nữa không cần làm nhưng Lộ Trạch Thanh có thói quen đem hết kiến thức cơ bản ra tập luyện lại một lần.

So với phòng phát sóng trực tiếp thì việc xem ở hiện trường lại càng ấn tượng hơn.

Người quản lý kinh ngạc lùi vài bước, sau đó phản ứng lại vỗ tay khen ngợi, "Thân thủ của công tử thật tốt."

Thanh niên đeo mặt nạ vẫn luôn im lặng dừng đánh đàn, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Lộ Trạch Thanh. Rõ ràng khuôn mặt bị mặt nạ che lại nhưng Lộ Trạch Thanh cảm thấy đối phương giống như là đang cười.

Lộ Trạch Thanh cảm thấy, cầm sư chắc hẳn là một mỹ nhân.

Còn là một mỹ nhân không thích nói chuyện.

Đúng.

Cậu rất thích người ít nói.

Lạnh lùng cao ngạo.

Có lẽ người khác nhìn có thể thấy quá đạm bạc nhạt nhẽo nhưng Lộ Trạch Thanh lại thích cảm giác có khoảng cách này.

Giống như đang ngắm sao vậy.

Lộ Trạch Thanh rất thích ngắm sao, nhưng cậu không phải là một người yêu thích thiên văn học, cũng không muốn tới gần ngôi sao. Cậu không cần bất kỳ thiết bị gì cả, chỉ cần ban đêm ngửa đầu nhìn về phía trời cao liền có thể thấy được dải ngân hà lộng lẫy.

Lộ Trạch Thanh lại nhìn vào mắt của cầm sư.

Khoảng cách hiện tại vẫn có chút gần.

Lộ Trạch Thanh có hơi tiếc nuối, nếu được, cậu hy vọng mình là người xem đứng dưới sân khấu để thưởng thức.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.