Sau Khi Gặp Tiểu Tam

Chương 9




Tôi tạm thời quên đi những chuyện không vui ở bệnh viện, vùi đầu dốc tâm vào công việc. Hạng mục lớn thuận lợi kết thúc, mọi người nhìn tôi bằng con mắt khác, ngay cả tổng boss cũng chỉ đích danh biểu dương tôi. Tôi vui vẻ nói tin tốt này cho Đinh Chính, cũng cảm ơn anh một lần nữa. Đinh Chính lập tức gọi cho tôi muốn mời một bữa cơm chúc mừng. Tôi tâm tình tốt, lá gan cũng lớn lên, trêu anh: “Bây giờ dạ dày của tôi đang hoạt động rất nhanh, chỉ một bữa thôi thì hẳn chưa dứt, phải ăn mấy bữa mới được.”

Đinh Chính cười sang sảng nói: “Không thành vấn đề.”

Đinh Chính nói được làm được, mỗi tối đều hẹn tôi ra ngoài ăn cơm. Cuối tuần, anh lái xe tới chở tôi đi câu cá, đi vòng vòng hồi lâu cuối cùng mới tới nơi. Vừa xuống xe tôi liền trầm trồ: “Hồ này thật đẹp!”

Đinh Chính cười ha ha: “Đây không phải hồ, đây là đập chứa nước, diện tích lớn nên nhìn giống hồ thôi. Thế nhưng trong này không cho phép làm bẩn hay nuôi cá, nên nước trong hơn hồ rất nhiều. Nghe nói đã được áp dụng cho các điểm cảnh cấp 5A, cá ở đây rất ngon, câu được rồi ăn thử sẽ biết.”

Tôi càng nghe càng mong đợi, vui vẻ cầm cần câu đã chuẩn bị mồi xong đi tới. Đinh Chính ngăn tôi lại nói: “Nơi này thì chỉ câu được cá nhỏ, chúng ta tới đập nước trung tâm câu đi.”

Đập nước trung tâm? Đi bằng cách nào? Sau đó tôi liền hiểu, ở đây còn có du thuyền! Tôi choáng váng lên du thuyền cùng Đinh Chính, chúng tôi bắt đầu yên tĩnh thả câu. Chờ cá cắn câu là một quá trình khô khan và tẻ nhạt, tôi cố gắng tập trung tinh thần một hồi, liền nhàm chán nhìn quanh. Cuối cùng phong cảnh bốn phía đều đã nhìn xong hết, đôi mắt liền chuyển sang gò má Đinh Chính nhìn chăm chú, rồi lại ngẩn người. Đinh Chính không anh tuấn giống như Ôn Dương, miễn cưỡng xem như mi thanh mục tú. Nhưng những lúc nghiêm túc như thế này lại có loại mị lực hút hồn người khác.

Đinh Chính nhận ra tầm mắt của tôi, nghiêng đầu tới nhỏ giọng hỏi: “Mặt tôi nhìn như thế nào?”

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, thuận miệng nói: “Anh rất đẹp trai.”

Đinh Chính cười hì hì làm tôi đột nhiên thức tỉnh. Mắc cỡ không nhịn được muốn chui vào kẽ hở trong thuyền, Đinh Chính lại cười lớn tiếng hơn. Tôi trợn trừng nhìn anh nói: “Anh cười nữa thì cá chạy hết đấy!”

Chợt Đinh Chính lại gần, hôn lên môi tôi. Tôi giật mình, đầu óc rỗng tuếch, đến khi nụ hôn kết thúc mới phản ứng được. Khuôn mặt giống như bị lửa thiêu đốt vậy, không biết nói gì cho phải, đã vậy Đinh Chính còn cười nói: “Cá bị hù chạy mất rồi.”

Ai? Đinh Chính nhắc tới cần câu, lúc này tôi mới phát hiện mồi câu đã không còn, chỉ có một cái vảy cá bị kẹt ở phía trên. Đinh Chính bên cạnh treo mồi câu, thở dài nói: “Thật tiếc, là một con cá lớn.”

Tôi tò mò cầm vảy nghiên cứu: “Vảy cũng lớn nữa, hẳn con cá kia tuổi cũng lớn lắm nhỉ?”

Đinh Chính chỉ chỉ đường vân trên vảy nói với tôi: “Thấy đường vân trên này không? Có bao nhiêu vòng vân thì con cá này bấy nhiêu tuổi.”

Tôi đếm đếm, có mười bốn vòng. Tôi thở dài nói, “Con cá này mười bốn tuổi? Vậy là cá đời ông nội luôn rồi!”

Thế nhưng lại không mắc câu, lúc thu cần câu tôi tiếc nuối nói: “Hôm nay không câu được con cá kia đúng là đáng tiếc.”

Đinh Chính liếc tôi một cái, cười nói: “Không sao, hôm nay câu được một mỹ nam ngư cũng không tệ.”

Tôi lại đỏ mặt.

Buổi tối Đinh Chính đưa tôi về nhà, đến trước cửa, tôi cúi đầu nói: “Hôm nay rất cảm ơn anh, tôi rất vui vẻ.”

Đinh Chính cười nói: “Em thích là được rồi.”

Tôi dùng dằng không lên lầu, Đinh Chính khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Tôi liền ngẩng đầu, hôn anh một cái rồi quay người chạy. Không được mấy bước thì bị người bắt lại hung hăng hôn. Chúng tôi dây dưa lưu luyến không rời, Ôn Dương từ đâu chui ra níu lấy Đinh Chính đấm một quyền. Đinh Chính lập tức đánh trả, hai người tóm lấy nhau mà vật lộn. Tôi khó khăn lắm mới tách hai người họ ra được.

Ôn Dương tức giận chất vấn tôi: “Em chỉ vì hắn ta mà không muốn hợp lại với tôi? Chung Lỗi, tôi xem thường em, chỉ mới chia tay mấy ngày, em lại tìm được thằng khác nhanh như vậy?”

Tôi giận đến cả người phát run: “Anh không cần phải nói những lời khó nghe đến thế! Không sai, là tôi muốn ở bên anh ấy đấy, thế nào? Không lẽ anh muốn tôi chia tay anh rồi sẽ cô độc cả đời sao? Anh tỉnh lại đi, chúng ta đã ly dị, tôi và anh đường ai nấy đi!”

Ôn Dương lắc đầu, mặt đầy khổ sở: “Anh không tin chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy, chỉ một câu nói thì liền chấm dứt tất cả. Nếu đã yêu nhau, thì nhất định là người duy nhất, là người thích hợp nhất của đối phương. Em liệu có dám chạm vào tim mà thề với anh rằng, trong lòng em bây giờ không còn hình dáng của anh không? Người không phải thánh, ai mà chẳng có một lần lầm lỗi? Anh nguyện ý dùng cả cuộc đời còn lại bù đắp sai lầm của mình, vì sao em không thể cho anh cơ hội sửa chữa?”

Đinh Chính bước về phía trước một bước như muốn mở miệng nói điều gì, tôi ngăn anh lại, ánh mắt kiên định nhìn Ôn Dương nói: “Đúng là đời người ai cũng có một lần phạm lỗi, nhưng không phải lỗi lầm nào cũng có thể tha thứ. Chúng ta từng yêu nhau đậm sâu, nhưng tình yêu của tôi đã bị anh tự tay phá hủy. Anh không cần lãng phí thời gian, anh có thể tìm một người thích hợp cho mình mà. Tôi hy vọng anh đừng dùng nửa cuộc đời còn lại của mình mà tiếp tục phạm phải sai lầm này, hủy hoại hạnh phúc của bản thân một lần nữa.”

Ôn Dương không thể tin được nhìn tôi: “Em nói anh một chữ cũng không tin.” Sau đó liền hung tợn nhìn chằm chằm Đinh Chính: “Nhất định là mày giở trò quỷ! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

Nói xong liền lảo đảo rời đi.

Tôi lo lắng nhìn Đinh Chính. Anh lại nhún vai, cười nói: “Lo lắng gì chứ, nếu anh ta thật sự đến tìm anh, không biết người nào sẽ chỉnh người nào!”

Tôi không nhịn được mà bật cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.