Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 90




Bà Lục thả một con ngỗng lớn và hai con vịt trong nhà ra ngoài tìm thức ăn. Bà bưng giỏ may vá lên vừa định đi sang hàng xóm tán gẫu thì nhìn thấy xa xa phía cuối thôn có một người đàn ông cao lớn mặc quân trang xanh dẫn vợ con đi bên phải. Bà híp mắt nhìn, trong lòng còn nghĩ sao giống thằng ba nhà bà như vậy. Chờ khi đến gần, bà Lục ngạc nhiên mở to hai mắt, hớn hở nói:

"Ôi làng nước nơi, thật đúng là thằng ba này!"

“Ông ơi! Ông mau ra xem này, thằng ba nhà chúng ta về rồi!”

Bà Lục gọi hai tiếng với người trong nhà, bỏ lại giỏ may vá xuống, mặt mày hớn hở chạy ra nghênh đón. Lục Thu Phong đang cởi trần chẻ củi ở sân sau nhà mình, nghe tiếng gọi lập tức ném rìu chạy về phía trước, ông đi được một nửa lại quẹo trở về cầm lấy áo choàng vào người.

Thằng ba đã trở về. Chắc chắn vợ nó cũng về cùng. Người thành phố chú ý lễ nghi, ông cũng không thể làm mất mặt con trai. Trước cổng nhà họ Lục, hai mắt bà Lục đẫm lệ kéo tay con trai nhìn từ trên xuống dưới, vừa vui vẻ vừa mắng:

"Tốt quá, thằng ba về rồi, con còn biết trở về à! Mau lại đây để cho mẹ nhìn xem.”

“Sao lại gầy đi nhiều như vậy?"

Lục Thu Phong theo sau đi ra, nhìn thấy con trai liền cười ha ha nói:

"Thằng ba về rồi à.”

“Bà đừng chặn ở cửa nữa, mau để thằng ba vào nhà đi.”

Đã hai năm từ lần trước Lục Kiêu rời khỏi nhà, nhìn trên đầu ba mẹ lại thêm nhiều tóc bạc, trong lòng anh cũng rất bứt rứt.

“Ba, mẹ, con xin lỗi hai người.”

“Con nói cái gì vậy? Trên đường có mệt hay không? Đến lúc nào thế?"

Bà Lục hỏi vài câu, lập tức lại nhìn về phía con dâu và cháu trai bên cạnh cười nói: “Mau vào nhà, vào nhà thôi. Bà già này hạnh phúc quá!”

Lục Thu Phong nhanh chóng ôm đứa cháu trai lên người, Lục Kiêu đi phía sau Tô Ngọc Kiều, đẩy xe đạp theo người nhà đi vào sân xa cách đã lâu.

"Thằng cả con cùng chị dâu về nhà mẹ đẻ rồi, Lục Quân ở huyện đi học còn chưa có trở về đâu, hai đứa cháu của con năm nay cũng được gửi đến trường tiểu học của thôn. Trong nhà hết thảy đều tốt, con ở quân khu không cần lo lắng.”

Bà Lục nói liên miên với con trai chuyện trong nhà, trong lúc đó còn không quên cùng con dâu nói hai câu, sợ cô tủi thân.

Nói xong chuyện trong nhà, bà Lục lại quan tâm hỏi con trai chuyện trong bộ đội. Lục Kiêu đáp được hai câu, đối với những khó khăn nguy hiểm mà anh gặp phải ở bên ngoài thì không nói một chữ nào. Bà Lục lau nước mắt. Trong lòng hiểu bà được, con trai có thể thăng tiến nhanh như vậy, làm sao có thể làm chuyện nhẹ nhàng thoải mái như vậy, cho dù anh không nói bọn họ cũng biết.

Cho nên sau khi Lục Kiêu đi, thái độ săn sóc của bọn họ đối với Tô Ngọc Kiều càng thêm cẩn thận từng li từng tí, muốn chăm sóc tốt vợ con anh, để cho anh ở bên ngoài không phải lo lắng. Nhưng bây giờ đã tốt rồi, con dâu nghĩ thông suốt, muốn cùng con trai đi theo quân. Về sau vợ chồng son ở một chỗ giúp đỡ lẫn nhau, bọn họ cũng có thể yên tâm vài phần. Buổi trưa bà Lục hưng phấn bảo Lục Phong Thu bắt lấy con ngỗng lớn duy nhất trong nhà làm một nồi lẩu ngỗng khao con trai trở về.

Buổi chiều sau khi vợ chồng anh cả từ nhà mẹ vợ trở về, nhìn thấy em ba đã lâu không gặp lại ân cần thăm hỏi thân thiết. Tiểu Bảo được tới nông thôn thì rất vui vẻ, đáng tiếc chú út lúc trước dẫn nó đi chơi còn đang ở trường học, chỉ có hai anh họ nhà anh cả chơi với nó. Buổi chiều Tô Ngọc Kiều cùng mẹ chồng và chị dâu ngồi tán gẫu, Lục Kiêu thì tiếp nhận công việc chẻ củi của cha, vung rìu mạnh mẽ nhanh chóng ở sân sau.

Tiểu Bảo ngồi xổm bên cạnh ân cần lấy củi cho ba, vừa xem vừa vỗ tay cổ vũ.

"Sao lại có người mất lương tâm như vậy, may mà Lục Kiêu trở về kịp lúc, nếu không đám người kia động thủ thì phải làm sao bây giờ?"

Bà Lục nghe con dâu kể chuyện ngày hôm qua, trong lòng nghĩ mà sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.