“Mẹ, bà nội, chào các thím.”
Tô Vũ vừa đẩy xe đạp vào nhà, vừa chào hỏi từng vị trưởng bối. Chu Đan Đan ôm con gái đang ngủ đi theo phía sau anh, cũng cười chào hỏi mọi người sau đó liền vội vàng ôm Vi Vi vào phòng. Tô Vũ dừng xe, lấy một đống đồ ăn từ trên xe bỏ vào phòng bếp, đi ra lại nói với bà nội: "Bà nội, con mua mấy món nấu sẵn về, buổi tối làm đơn giản một chút là được.”
“Được, bà sẽ xào thêm vài món các con thích ăn.”
Bà Tô đứng lên tiễn mấy người bạn cũ, sau đó ra sân sau hái chút rau xanh nhà trồng bắt đầu nấu cơm. Mặt trời lặn dần về phía tây, những dải ánh sáng đỏ cam tràn ngập trên sân.
Tiếng người bán kẹo vừng chạy từ ngoài ngõ truyền đến, Tô Ngọc Kiều ngồi trên ghế nằm tự nhiên cảm thấy có chút thèm ăn nhưng cô lại lười đi ra ngoài mua, cô liền đẩy Lục Kiêu đang ngồi trên ghế bên cạnh.
“Chồng à, em muốn ăn kẹo vừng, anh đi mua cho em một ít đi.”
Con dao gọt vỏ khoai tây trong tay Lục Kiêu lệch một cái, suýt chút nữa cắt phải tay mình. Anh nhắm mắt lại cắn răng, quay đầu nhìn cô một cái, sau đó chấp nhận buông dao và khoai tây xuống rồi đứng lên.
Dương Mẫn ở một bên nhịn không được cười rộ lên, lại không đành lòng nhìn con gái bắt nạt con rể như vậy nên tức giận nói:
"Ăn cái kẹo còn muốn người khác mua cho. Chỉ có hai bước chân cũng cũng không đi được sao?”
Tô Ngọc Kiều vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía mẹ cô, đây là mẹ ruột thương cô, cưng chiều cô sao?
“Được rồi, vậy con đi cùng anh ấy.”
Tô Ngọc Kiều dứt lời thì đứng dậy dắt Tiểu Bảo đang nóng lòng muốn học ba gọt khoai tây đi ra cửa.
Tiếng người bán kẹo đã đi xa. Tô Ngọc Kiều cũng chỉ vì nghe thấy tiếng rao nên có chút thèm, lúc này cũng không quan tâm có được ăn hay không. Cô dắt Tiểu Bảo chậm rãi đi tìm theo giọng nói trong hẻm nhỏ, vừa tìm kiếm Lục Kiêu, vừa giới thiệu cho con trai những nơi cô đã đi qua khi còn bé.
Lục Kiêu có dáng người cao, chân dài, đuổi theo người bán kẹo mua một cân rồi quay người trở về, nửa đường thì gặp Tô Ngọc Kiều và Tiểu Bảo. Ngón tay xách quai túi ngoắc ngoắc, Lục Kiêu đứng tại chỗ nhìn vợ con chậm rãi đi về phía mình, đáy lòng không ngừng nóng lên. Tiểu Bảo chạy tới trước nhào vào đùi ba, Lục Kiêu khom lưng một tay ôm lấy cậu.
Tô Ngọc Kiều chậm rãi tới gần anh, trên mặt còn mang theo nụ cười vui vẻ. Khóe miệng thẳng tắp của Lục Kiêu vừa cong lên một chút, đang muốn đưa kẹo vừng trong tay kia cho cô, chợt nghe Tô Ngọc Kiều dùng giọng nói trong trẻo nói với anh: “Lục Kiêu, con hẻm nhỏ lúc trước anh chặn em ở ngay phía trước.”
“Vừa rồi em dẫn Tiểu Bảo đi xem, bức tường kia còn chưa sập, bên trong đã ba bốn mươi năm không có người ở rồi.”
“……”
Khóe miệng Lục Kiêu trong nháy mắt kéo xuống, hơn nữa còn mím chặt, anh ném kẹo vừng trong tay vào trong ngực Tô Ngọc Kiều, ôm con trai sải bước trở về.
Tô Ngọc Kiều chủ động nắm tay anh, lôi kéo một ngón tay quơ quơ, còn ở đó truy vấn: “Vừa rồi anh có thấy hay không. Em nhớ rõ nơi đó cũng rất hẻo lánh. À, đúng rồi, lần đó làm sao anh biết bên kia không có người, còn dám...”
“...... Câm miệng.”
Trán Lục Kiêu nổi gân xanh, cảm giác quen thuộc bên tai nóng lên lần nữa nhấn chìm anh.
“Được rồi, mau ăn kẹo đi.”
Lục Kiêu không cúi đầu nhưng chính xác nắm được toàn bộ tay trái đang làm loạn của cô vào lòng bàn tay mình. Suy nghĩ một chút anh lại nói:
"Ăn ít thôi.”
Sắp ăn cơm rồi, lượng ăn của cô vốn không nhiều, ăn nhiều đồ ăn vặt sẽ không ăn được cơm. Tô Ngọc Kiều không so đo với anh, mà giơ tay hai người lên ý bảo anh xem: "Chỉ có một tay làm sao em ăn được?”
……
Lục Kiêu suy nghĩ hai giây, dưới chân không ngừng bước nói:
"Mau về rồi ăn.”
“Phụt!!! Trời ạ!”
“Muốn nắm tay thì cứ nói thẳng đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Tô Ngọc Kiều dần dần mờ nhạt trong hẻm nhỏ.