Tiêu Bảo ôm cổ mẹ lắc đầu, giọng nói ngọt ngào như sữa, đáng yêu vang lên bên tai Tô Ngọc Kiều.
“Đầu giường ánh trăng sáng, ngỡ mặt đất phủ sương.”
“Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.”
Đứa trẻ không hiểu ý nghĩa của bài thơ nhưng cách cậu bé lắc lắc đầu và đọc thuộc lòng bài thơ một cách dễ thương khiến người ta muốn bật cười.
"Con trai của mẹ giỏi quá. Mẹ thưởng một nụ hôn cho con này."
Tô Ngọc Kiều quay đầu hôn lên một bên mặt con trai, khiến Tiểu Bảo cười khúc khích một hồi, sau đó Tiểu Bảo ôm cổ hôn đáp lại.
Quê hương là một nỗi nhớ mà nhiều người giấu sâu trong lòng.
Cách xa ngàn dặm trong quân khu, Lục Kiêu sải bước đi vào văn phòng trung đoàn trưởng cầm văn kiện phê duyệt.
Lúc anh đi ra, Tống Trường Tinh đã biết tin liền chặn người trong văn phòng lại hỏi:
"Lúc này cậu thật sự muốn xin nghỉ phép rồi quay về sao?"
Lục Tiêu tùy ý ném giấy phép nghỉ phép cho anh ta xem, anh đi đến phía sau bàn làm việc sắp xếp tài liệu, động tác nhìn có vẻ trật tự, nhưng thực tế lính của anh di chuyển rất nhanh, dọn dẹp và làm việc theo từng nhóm.
Tống Trường Tinh liếc mắt thì biết anh đã quyết định rồi, nhìn hành động háo hức của anh, không khỏi cười nhẹ, cậu liền chọc anh:
“Lúc bình thường không thấy cậu không nhắc tới, còn tưởng rằng cậu không muốn em dâu phải đến đây chịu khổ, hóa ra là chỉ chờ người ta đưa ra yêu cầu trước cơ đấy.”
“Nhìn dáng vẻ không tiền đồ của cậu kìa.”
Nhưng nói gì thì nói, cuối cùng lão Lục cũng coi như hết khổ rồi, có vợ lại còn sinh cho cậu ta được một cậu con trai béo tốt, họ chuẩn bị được đoàn tụ nữa, thật đáng ghen tị.
Tống Trường Tinh trong lòng chua chát nghĩ, khi lão Lục đưa người tới đây, nhất định anh sẽ phải nhìn xem em dâu mình trông như thế nào mà có thể khiến Diêm Vương tàn nhẫn mê hoặc thành bộ dạng này.
Lục Kiêu dọn bàn xong, mở ngăn kéo ra, nhìn thấy một đống thư chưa mở, lại đóng cửa lại, khi đi ngang qua Tống Trường Tinh, dừng lại vỗ vai anh ta.
Mặc dù không nói tiếng nào nhưng ai cũng hiểu.
Hai mẹ con trở về nhà họ Tô, cười cười suốt đường, Tô Ái Hoa tan làm về thì đang ngồi trong phòng khách đọc báo. Gần đây ông không ở lại nhà máy làm thêm buổi tối, tan ca thì trở về nhà, nhìn thấy Tô Ngọc Kiều một mình ôm Tiểu Bảo quay lại, ông hỏi:
“Mẹ con đâu?”
“Mẹ dẫn Vi Vi đi mua móng giò heo, còn con mang Tiểu Bảo về trước.”
Tô Ngọc Kiều đặt con trai xuống, để Tiểu Bảo chào ông nội, sau đó cười đáp.
Thím Lưu đã chuẩn bị sẵn bữa tối, đợi chị dâu về sẽ dọn ra.
Cùng trong khu nhà đó, Mã Hồng Đào về nhà đi quanh một vòng rồi xách theo rượu ngon được chuẩn bị trước vội vã đi ra cửa. Vẫn là con hẻm lần trước, sau khi vào cửa, Mã Hồng Đào trước tiên vẫy tay gọi người phục vụ, hỏi hôm nay có nguyên liệu ngon gì.
“Có mấy cân thịt bò, ông chủ còn nhờ người mua một con cừu, còn lại một nửa, còn lại các món khác cũng bình thường.”
Mã Hồng Đào hạ quyết tâm nói:“Cho tôi cả một cái đùi cừu, một phần thịt bò cũng làm luôn.”
Sau khi gọi món xong, Mã Hồng Đào hít một hơi thật sâu rồi đi theo người phục vụ vào phòng riêng. Khâu Chính Dân đang ngồi trên ghế chính hút thuốc, bên cạnh là hai cấp dưới của ông ta, họ cùng nhìn Mã Hồng Đào khi bước vào. Mã Hồng Đào nhếch miệng cười, cầm lấy rượu trong tay, cười nói:
“Xin lỗi đến muộn, tôi mang theo hai bình rượu đến xin lỗi mọi người.”
Bình thường địa vị của ông ta trong xưởng dệt không thấp nên không cần phải tươi cười với mọi người nhưng Khâu Chính Dân thì khác, ông ta có việc cần nhờ đối phương cho nên đành phải hạ thấp bản thân mình.
Hai cấp dưới ngồi cạnh Khâu Chính Dân là một nam và một nữ, người phụ nữ này trông rất quen, hình như đã nhìn thấy cô ta lần trước. Người đàn ông đó là cháu họ của Khâu Chính Dân, hắn đi theo chú của mình va chạm nhiều. Đầu óc không thông minh ra bao nhiêu nhưng khí thế lại không kém.