Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 290




Lục Kiêu miễn cưỡng ấn đầu lưỡi lên vòm miệng để kìm lại, cô chỉ lợi dụng sự bất tiện của mình để cố ý ức hiếp anh mà thôi. Bàn tay ở eo cô đưa lên, cố nắm lấy những ngón tay đang gây rối của cô. Tô Ngọc Kiều cười cười, cũng không giả vờ ngủ, cô mở mắt, lăn người trèo lên người anh rồi nằm đè lên, hơi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt căng thẳng của anh. Khóe miệng hiện lên một nụ cười tinh nghịch, cô cúi người hôn yết hầu của anh, nhẹ nhàng dùng răng cắn nhẹ. Toàn thân Lục Kiêu cứng đờ, trong lúc anh ngừng thở, yết hầu của anh lăn lên hạ xuống không thể khống chế, ngay sau đó anh dùng lực ấn người ở đưới thân.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực, nghiến răng nghiến lợi bất lực cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn, ẩn chứa một tia không rõ: "Kiều Kiều, đừng bắt nạt anh."

Tô Ngọc Kiều tìm kiếm môi anh, ngẩng đầu lên hôn, cuối cùng cô mở môi thổi một hơi vào vành tai anh, sau đó úp mặt vào ngực anh, ngượng ngùng không dám nhìn anh nữa.

Động tác của Lục Kiêu lần nữa cứng đờ nhưng nhịp tim lại đập vào màng nhĩ Tô Ngọc Kiều như đánh trống.

Bàn tay to lớn đang giữ eo cô dùng lực đẩy lên eo cô, khiến cơ thể họ gần nhau hơn.

Rèm cửa vẫn kéo chặt, căn phòng tối om.

Lục Kiêu cúi đầu, môi mỏng chậm rãi lướt lên trên cổ cô, hơi thở gấp gáp của anh phả vào da thịt cô, khiến cô rùng mình. Đôi môi khép mở cọ sát vào dái tai, bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn trầm thấp khiến tai cô lập tức đỏ bừng.

"..Tối qua đã sạch sẽ rồi à?"

Đó là những gì cô vừa nói với anh, bây giờ nghe anh lặp lại, cô cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được.

Trong căn phòng tối tăm yên tĩnh, sự mơ hồ và sức nóng dâng cao đan xen vào nhau mãi không thôi. Mười giờ rưỡi, Tiểu Bảo mơ thấy mình đang trôi trên một con sông lớn, bơi mãi không tìm được bờ.

Cậu gấp đến mức chân tay run rẩy, nước bắn tung tóe khắp nơi và suýt nhấn chìm luôn cả cậu. Sau đó Tiểu Bảo bị mình tự dọa tỉnh.

Khoảng hơn mười hai giờ, Tô Ngọc Kiều uể oải ngồi dậy, mái tóc dài rối bù, khoác một chiếc áo len dài bên ngoài bộ đồ ngủ rồi xuống giường. Trong sân, Tiểu Bảo đang ngồi xổm bên cạnh ba mình, khuôn mặt khóc không ra nước mắt, nhìn ba giặt ga trải giường, trên dây phơi bên cạnh có một bộ đồ bốn mảnh màu trắng nhạt.

Tiểu Bảo ngượng ngùng:“Ba, xin lỗi, con không biết tại sao lại đái dầm nữa.”

“Không sao đâu, là ba quên đánh thức con.” Lục Kiêu thản nhiên an ủi cậu bé, sau đó đem ga trải giường đã vò xong vào chậu nước sạch xả sạch.

Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn bộ đồ bốn mảnh trên dây phơi, hơi nghi hoặc hỏi:"Ba, mẹ và ba cũng đái dầm à?"

Lục Kiêu tay chợt dừng suýt chút nữa ném ga trải giường của con trai xuống đất. Tô Ngọc Kiều vừa mở cửa nghe được lời nói của con trai, lập tức đóng sầm cửa lại.

Lục Kiêu nghe thấy tiếng quay người lại, cười khẽ, cúi đầu đáp lại con trai:

“Không, ba mẹ đều là người lớn, sẽ không đái đầm. Tiểu Bảo là trẻ con nên mới đái đầm, lớn lên sẽ ổn thôi."

Sau khi giặt ga trải giường cho con trai, Lục Kiêu lại đưa cậu ra ngoài chơi, nếu không mẹ đứa trẻ thẹn thùng sẽ không ra ngoài dù đói bụng. Khi Lục Kiêu mở cửa, Tô Ngọc Kiều đang cầm bình nước rót nước cho mình để đỡ đói.

Cứ để cô chết đói trong phòng đi, hu hu, bị đứa con trai ba tuổi hỏi tại sao sáng sớm phải giặt ga trải giường như vậy, cô thực sự không có mặt mũi nào mà ra ngoài.

"Đói bụng à? Đừng uống nước. Anh nấu cháo táo đỏ đang đun trên bếp. Đi ăn một chút đi."

Lục Kiêu đi tới cầm lấy chiếc cốc từ tay cô, định dắt cô ra ngoài rửa mặt.

Tô Ngọc Kiều, người từ sáng sớm đã mất hết sức lực, đến bây giờ không dám rời khỏi phòng, do dự hỏi: "Tiểu Bảo đâu?" Cô thực sự sợ những câu hỏi của con trai mình, lỡ như cậu bắt gặp cô hỏi tại sao mẹ không đái dầm mà phải giặt ga trải giường.

Cô nên trả lời thế nào đây!

Lục Kiêu vừa nở nụ cười đã bị Tô Ngọc Kiều nhón chân nhéo mạnh vào má anh, tức giận hét lên:

"Đừng cười! Đều là lỗi của anh!"

Lục Kiêu ôn hòa dỗ dành.

"Ừm, là lỗi của anh, con trai ra ngoài chơi rồi, nhanh ra đây ăn chút gì đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.