*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Tống Trường Tinh cũng thắc mắc, anh ấy lại nghiêm túc nhìn Lục Kiêu vài lần, rồi chợt tỉnh ngộ ra:
"Ha, ta không phải ý nói, lão Lục cậu giữ bảo bối đến mức như vậy sao? Được , được rồi, tôi đi trước, để cậu có không gian riêng tư đọc thư của người thương nhé.”
Hai chữ “người thương” được anh ta nhấn mạnh thế nhưng Lục Kiêu lại vô cùng bình tĩnh mà không lọt nửa điểm cảm xúc nào.
Tống Trường Tinh nhịn không được trợn mắt một cái rồi xoay người rời đi.
Uổng công anh ta cố ý chạy đến phòng một chuyến, một chút náo nhiệt cũng không có.
Chậc, chuyện cười của Lục Kiêu quả nhiên khó thật.
Cửa đóng lại một lần nữa, văn phòng trở về trạng thái yên tĩnh như ban đầu.
Tay Lục Kiêu liên tục lật báo cáo cũng dừng lại, đầu lưỡi giữ chặt hàm trên, cắt chặt hàm, một lần nữa anh mở ngăn kéo bên tay trái ra, nhìn một lúc lâu nhưng vẫn không lấy ra đọc.
Chỉ thấy trong ngăn kéo hé hờ, lần lượt hơn chục bức thư chồng nên nhau không có ngoại lệ, mọi bức thư đều ghi người gửi là: Tô Ngọc Kiều.
Kết hôn ba năm sáu tháng, từ khi anh xin nghỉ kết hôn trở lại bộ đội, mỗi tháng một bức thư được gửi đến.
Lúc mới bắt đầu nhận được thư, tâm trạng Lục Kiêu vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Anh biết Tô Ngọc Kiều không thích anh nhưng lại không ngờ anh vừa rời khỏi cô đã viết thư.
Kết quả chờ anh ôm hy vọng xem xong bức thư kia, mặt Lục Kiêu quả thực còn đen hơn cả bã thuốc cháy.
Ba năm liên tục, mỗi tháng Lục Kiêu đều nhận được một lá thư ly hôn.
Lúc đầu anh còn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Dần dà sau đó cũng quen rồi, nhận được thư cũng lười mở ra xem.
Nhìn thấy ba chữ trên bức thư trên cùng, Lục Kiêu tựa như nhìn thấy người kia đang chán ghét nhìn mình.
Ba chữ Tô Ngọc Kiều anh đọc thầm trong lòng vô số lần, cuối cùng anh cười lạnh một tiếng, lần nữa đóng ngăn kéo lại.
Muốn ly hôn, nằm mơ cũng không được như ý đâu!
..
“Hắt xì!”
Mới vừa tốn một khoản tiền lớn gửi điện báo xong, Tô Ngọc Kiều đi ra bưu điện bỗng nhiên cô hắt xì một cái.
Cô không để tâm, nhớ tới bức điện báo vừa gửi đi, tâm trạng cô cũng vui hơn một chút.
Người bình thường có việc gấp phát điện báo cộng thêm dấu chấm câu cũng chỉ chừng mười chữ, nhưng bức điện vừa rồi Tô Ngọc Kiều gửi đi không tính dấu chấm câu cũng hơn trăm chữ.
Nhân viên điện báo xác nhận với cô lần nữa cho chắc, Tô Ngọc Kiều đều kiên định gật đầu.
Cô còn cảm thấy hơn một trăm chữ không đủ để biểu đạt ý nghĩ của mình.
Dù sao đối với người khác mà nói gửi một bức điện tín thôi cũng quá lfa mắc nhưng đối với cô mà nói thì chả mấy đồng.
Nếu không phải sợ Lục Kiêu hiểu lầm cô "quá vội vàng" thì chỉ gửi bốn chữ cũng được.
Nhưng suy nghĩ một chút cô là một người con gái rụt rè, Tô Ngọc Kiều vẫn sử dụng những từ ngữ mềm dẻo.
Trả tiền xong, nhân viên điện báo nói với cô chắc phải sáu bảy giờ bên kia mới có thể nhận được và bảo cô ngày hôm sau lại tới chờ đầu bên kia hồi âm.
Sau khi gửi điện báo xong thấy vẫn còn sơm, Tô Ngọc Kiều đạp xe đến cửa hàng mua rất nhiều điểm tâm ông bà nội thích ăn liền quay đầu đi đến ngõ Hòe Bắc.
Nơi đó là nhà cũ của Tô gia, ông bà nội yêu thương Tô Ngọc Kiều nhất đang ở trong ngõ Hòe Bắc, cô cũng sống ở đó khi còn bé tí.
Trong ngõ nhỏ Hoè Bắc có nhiều người già nhìn cô lớn lên từng ngày, đối với họ Tô Ngọc Kiều rất kiên nhẫn, niềm nở cười và chào hỏi từng người một.
Ông bà nội của cô ở trong sân thứ hai, hẻm nhỏ thứ ba, toàn bộ sân này là của nhà cô.
Cánh cửa vào sân được mở ra, trong sân vang lên tiếng của đài radio.
Tô Ngọc Kiều dừng xe đạp ở cửa sân, lớn tiếng gọi:
“Ông ơi, ra đây đẩy giúp con chiếc xe đạp với.
Con đạp không nổi nữa rồi.”
“Đến đây, đến đây.”