3.
Lúc này, một ngự y đi vào.
Hai người đều rất vui vẻ, lễ phép nghênh đón hắn vào cửa, lẩm bẩm nói: "Thần biết ngay trong lòng bệ hạ vẫn còn nhớ tới tiểu thư mà."
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi chỉ muốn sống cho đến ngày tôi với Thẩm Trầm cử hành hôn lễ. Về phần sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn muốn cùng ai thì tùy ý. Tôi mệt mỏi, tôi không muốn chăm sóc hắn nữa và tôi cũng không muốn tiếp tục làm điều đó.
Sau khi uống thuốc, tôi lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, tôi khát đến mức cổ họng khô khốc ho sù sụ.
Vừa mở mắt ra, tôi thấy một bóng người cao lớn đang ngồi trước giường tôi, bất động.
"Trầm Trầm?"
Rốt cuộc hắn không yên tâm về tôi, đêm khuya lén đến gặp tôi sao?
"Ta ở đây."
Giọng nam nhân lạnh lùng vang lên.
Tim tôi lỡ một nhịp: "Tạ Lăng Vân? Làm thế nào huynh vào được đây?"
"Đương nhiên là ta cứ thế đi vào, hai nha hoàn của nàng ngủ say như heo, chỉ sợ nàng sốt cao đến c.h.ế.t lúc nào cũng không biết."
Tạ Lăng Vân nói chuyện vẫn gợi đòn như xưa. Bàn tay lạnh lẽo của hắn đặt lên trán tôi. Lành lạnh áp xuống vầng trán nóng hổi, dễ chịu vô cùng. Tôi vô thức thở ra một hơi.
Nhưng Tạ Lăng Vân cau mày: "Tại sao trán vẫn nóng như vậy?" Hắn phân phó thủ hạ của mình, "Ngươi đi mời Lâm thái y cho ta."
"Hôm nay, vị ngự y tới đây là huynh mời tới sao?"
Tạ Lăng Vân cười nhạo một tiếng "Nếu không thì sao? Thẩm Trầm bây giờ đang nằm trong vòng tay của người đẹp, ai thèm quan tâm đến nàng? Ta đã nói năm đó nàng tốt với ta như thế nào, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng như vậy. "
Thẩm Trầm có thể lên ngôi, ngoài các kế hoạch của tôi, trợ giúp lớn nhất của anh ấy là Tạ Lăng Vân. Tạ Lăng Vân là một tướng quân trẻ, dũng cảm và giỏi chiến đấu. Tôi phối hợp với anh ấy rất tốt, tôi ngồi phía sau chỉ huy còn anh ấy giết kẻ thù ở phía trước, hầu như có thể chiến thắng bất kì trận chiến nào. Theo thời gian, Tạ Lăng Vân dần nảy sinh tình cảm nam nữ với tôi và anh ấy trực tiếp thổ lộ điều đó.
Thời điểm đó, tôi không hề suy nghĩ mà từ chối. Thẩm Trầm là mục tiêu của tôi, ngoài anh ấy ra, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên những người đàn ông khác.
Tôi vô thức vặn lại: “Hồi đó Thẩm Trầm cũng nói như vậy.”
Tạ Lăng Vân có chút bực bội: "Ta cùng Thẩm Trầm khác nhau."
Thực sự hai người này khác biệt. Thẩm Trầm là đối tượng công lược của tôi. Về phần Tạ Lăng Vân, anh ấy chỉ là Tạ Lăng Vân.
Giọng điệu của Tạ Lăng Vân không tốt, anh ấy không nói lời tốt đẹp nào với tôi, nhưng hành động của anh ấy rất dịu dàng. Anh cẩn thận nâng tôi lên, như thể tôi là một báu vật vô giá. Anh cho tôi uống nước, giặt khăn mặt và đắp lên trán tôi.
Khi Lâm thái y đến cũng không ngạc nhiên khi thấy Tạ Lăng Vân trong phòng tôi. Tôi ngầm hiểu rằng Lâm thái y là người của Tạ Lăng Vân. Thái y châm cứu cho tôi và kê thêm đơn thuốc.
Trằn trọc gần cả đêm, cơn sốt của tôi dần dần hạ xuống.
Nhiều ngày sau đó, Tạ Lăng Vân luôn đến phòng ngủ để gặp tôi.
"Tạ tướng quân, ta hạ sốt rồi, ngươi không cần tới thăm ta nữa."
Tạ Lăng Vân hừ lạnh một tiếng: "Nếu như ta là Thẩm Trầm, nàng sẽ cự tuyệt như vậy sao?"
Tôi chưa kịp trả lời thì anh ấy đã tự mình nói tiếp: "Ta thực sự không hiểu nổi. Ta có gì kém hơn hắn ta. Ta đẹp trai hơn hắn. Ta cũng gan dạ và giỏi chiến đấu. Ta hết lòng vì nàng. Tại sao nàng chọn hắn? Vì sao nàng không chọn ta?"
Sau khi nói xong, Tạ Lăng Vân có vẻ khổ sở.
“Đã bảy ngày rồi, Thẩm Trầm cũng không có tới gặp nàng, hoàn toàn không để ý tới sống chết của nàng,” Tạ Lăng Vân trước kia lạnh lùng đã thay đổi, hắn thâm thúy nhìn ta, ngữ khí nghiêm túc, “Nàng có thể hay không? Cùng ta bỏ trốn đi. Ta, Tạ Lăng Vân, thề rằng sẽ đối xử với nàng hết lòng. Nếu ta phá vỡ lời thề này, sẽ bị sét đánh không toàn thây."
Tôi khẽ nhắm mắt lại: "Muộn rồi, huynh đi về đi."
Bầu không khí trở nên đông cứng trong giây lát.
"Ta thực sự khó hiểu."
Sau khi Tạ Lăng Vân để lại một câu như vậy, anh ấy vung tay áo rời đi. Căn phòng liền trở nên vắng vẻ.
Tạ Lăng Vân đương nhiên rất tốt, tốt hơn nhiều so với Thẩm Trầm.
Muốn trách thì trách hệ thống chọn mục tiêu cho tôi công lược là Thẩm Trầm, không phải hắn. Chỉ cần tôi gả cho Thẩm Trầm, trở thành hoàng hậu, sẽ được đánh dấu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Tôi còn cách thành công một bước nữa, không thể từ bỏ mọi nỗ lực trước đây chỉ vì lời thề hão huyền của Tạ Lăng Vân. Rốt cuộc, Thẩm Trầm đã hứa với tôi rằng sẽ là phu thê trong suốt quãng đời còn lại của tôi, nhưng kết quả ...
Dù có mê muội cỡ nào đi chăng nữa, nếu đã một lần vấp ngã, tôi sẽ tỉnh táo. Sau khi khỏi bệnh, Thẩm Trầm rốt cục cũng nhớ tới trong cung của mình còn có một người.
Hắn đến gặp tôi và Nghê Thường Vãn đứng bên cạnh hắn ta.
4.
Khi Thẩm Trầm nhìn thấy tôi, hắn đã không còn nụ cười ấm áp thường ngày.
Hắn cau mày: "Không phải nàng nói ốm nặng không xuống giường được sao? Ta thấy nàng vẫn khỏe đó chứ?"
Lục Vân vội vàng thay ta giải thích vài câu, lại bị hắn mắng: “ Đó là chủ tử ngươi, vì lấy lòng ngươi nói cái gì chả được."
Tôi cụp mắt, siết chặt tách trà trong tay, đầu ngón tay hơi trắng bệch. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lúc mình hồi phục sau khi bệnh suýt chết. Điều đầu tiên Thẩm Trầm nói với tôi, không phải một câu quan tâm mà toàn những lời chê trách.
Thẩm Trầm đổi một thái độ hoàn toàn khác với Nghê Thường Vãn: "Thường Vãn, nàng cũng thấy rằng Khương Ninh không sao, chúng ta hãy trở về thôi."
Hắn chỉnh lại áo choàng cho nàng ta: “Thái y nói, ngươi vừa mới khỏi bệnh, không thể ra gió nhiều.”
Tôi sửng sốt: “ Là nàng ta kêu chàng tới à?”
Thẩm Trầm chế nhạo: "Nàng nghĩ sao? Vãn Vãn khác với nàng, sẽ không giả vờ bị bệnh để thu hút sự chú ý của ta. Nàng ấy tốt bụng biết rằng nàng bị bệnh nên bảo ta đi thăm nàng."
Tôi thật sự có chút buồn cười.
Hẳn là đơn thuần và tốt bụng.
Sáu năm qua, nếu như không phải tôi hết lòng chỉ dẫn, sao hắn có thể dễ dàng thu phục thiên hạ như vậy? Khi cần tôi, hắn khen tôi thông minh. Không cần đến tôi nữa, trong mắt hắn tôi chỉ đang bày mưu tính kế mà thôi
Thẩm Trầm đã thành thạo những mưu mẹo và sách lược rồi.
"Mấy năm nay thiếp không ở cùng bệ hạ, đa tạ tỷ tỷ đã chiếu cố bệ hạ, thiếp vẫn luôn biết ơn tỷ tỷ." Nghê Thường Vãn nhẹ giọng nói, "Bệ hạ đừng trách tỷ tỷ. Tỷ tỷ rất yêu người, ta rất biết ơn tỷ ấy làm nhiều việc như vậy.”
Nghê Thường Vãn rõ ràng là đang nói những điều tốt đẹp cho tôi, nhưng trên thực tế, điều đó lại khẳng định rằng tôi đang giả ốm tranh giành ân sủng.
Giọng điệu của cô ta dịu dàng, nhưng trong khóe mắt cô ta nhìn tôi, ẩn chứa ác ý.
Giống như đang nói, dù tôi cùng Thẩm Trầm quen biết nhiều năm như vậy thì sao?
Ngay khi cô ta đến, tôi phải nhún nhường.
Thẩm Trầm ôm Nghê Thường Vãn rời đi ngay sau đó, không nhìn tôi dù chỉ một cái liếc mắt.
Trước khi đi, Nghê Thường Vãn đã nói: "Trong hai ngày nữa, bệ hạ và muội sẽ cùng nhau đi du ngoạn, tỷ tỷ có thể đi cùng nếu muốn. "
Tôi không muốn đi.
Lâm thái y nói với tôi rằng tôi cần thời gian hồi phục sau căn bệnh này.
Nhưng ánh mắt không hài lòng của Thẩm Trầm, dường như đang nói rằng Nghê Thường Vãn đã chủ động thể hiện bày tỏ ý tốt với tôi, tôi đừng có không biết xấu hổ, cuối cùng tôi cụp mắt xuống đồng ý.
Vài ngày nữa, tôi và Thẩm Trầm sẽ cử hành hôn lễ.
Tôi không muốn làm hắn tức giận sợ hắn ta thay đổi quyết định.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày đi chơi với Thẩm Trầm.
Mí mắt phải của tôi co giật dữ dội, làm tôi cảm thấy có điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra vào hôm nay.
Ngày đi chơi, tôi được thái giám dẫn vào một chiếc xe ngựa lộng lẫy.
"Ngươi chờ ở chỗ này."
Đang nhắm mắt dưỡng thần thì rèm xe bị vén lên, ánh nắng chói chang, âm thanh lọt vào tai tôi càng chói tai, lạnh lẽo.
"Khương Ninh, đây là xe ngựa của ta và Thường Vãn, ngươi tới đây làm gì?"
Tôi mở mắt ra và thấy Nghê Thường Vãn đang nhìn tôi với nụ cười, trông như thể cô ta đang xem một vở kịch.
Tôi hiểu trong lòng.
Viên thái giám được Nghê Thường Vãn cử đến, cố tình dụ tôi đến đây để khiến tôi bị ghê tởm sâu sắc.
"Ta liền đi xuống ngay."
“Không cần.” Khóe miệng Thẩm Trầm cong lên một nụ cười lạnh lùng, “Nếu cô thích dựa vào ta như vậy thì cứ ở lại đi, vừa vặn ta và Vãn Vãn còn cần một thị nữ hầu hạ.”
Ngay lúc đó, tôi như bị đông cứng lại.
Dù tôi đã từ bỏ Thẩm Trầm, nhưng nhìn thấy người đàn ông mình yêu bằng cả trái tim sỉ nhục mình như thế này, lòng tôi vẫn rất đau.
Như thể một bức màn bị móng vuốt sắc nhọn xé toạc, gió lạnh ùa vào.
Lục Vân và Hồng Ngọc phía sau tôi muốn nói gì, tôi đã ngăn họ lại giọng nói khô khốc: "Lục Vân, Hồng Ngọc, lui xuống đi, chỉ cần ta ở đây là được."
Máu từ lòng bàn tay chảy ra, tôi hết lần này đến lần khác tự an ủi mình. Cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa, sẽ ổn sau khi vượt qua đám cưới trọng đại. Mấy ngày trước bộ nội vụ đặc biệt phái người đưa một bộ đồ cưới đến, để tôi mặc thử xem có vừa không, có thể thấy hôn lễ này vẫn cử hành bình thường.
Tôi đặt nhiều loại trái cây và kẹo trái cây lên chiếc bàn nhỏ, rồi rót một tách trà cho hai người họ.
"Được, ngươi chờ ở bên cạnh đi, khi nào cần ta sẽ gọi ngươi."
Tôi nhướng mày nheo mắt lại, nửa quỳ trên thảm, giống như một bức tượng tê liệt.
Cỗ xe di chuyển về phía trước một cách trơn tru.
Sau một khoảng thời gian không xác định, âm thanh thở hổn hển của phụ nữ đột nhiên vang lên từ đỉnh đầu tôi.
Người tôi đông cứng lại, từ từ ngẩng đầu lên.
Bộ quần áo của Nghê Thường Vãn xộc xệch, nằm trong vòng tay của Thẩm Trầm, khuôn mặt đỏ bừng. Tay của Thẩm Trầm đã luồn vào trong váy cô ta.
"Bệ hạ, đừng, còn có người ở đây."
Thẩm Trầm cười như điên: “Không sao, nàng ta không phải người ngoài, nếu nàng ta muốn xem, ta sẽ để nàng ta xem đủ.”
Hắn cúi xuống hôn lên môi cô ta, phớt lờ việc tôi vẫn đang quan sát.
Tôi tái mặt nhắm chặt mắt lại.
Trong lúc mơ hồ, tôi nghĩ đến năm thứ hai tôi quen biết Thẩm Trầm, tôi cải trang thành nam nhân cùng anh ta đến thanh lâu bàn chuyện quan trọng với đồng minh.
Vào không gian như vậy, việc nam nữ hôn nhau và chơi đùa là điều không thể tránh khỏi.
Thẩm Trầm lúc đó đỏ mặt che mắt ta: "Khương Ninh, ngươi đừng nhìn, bẩn mắt!"
Giờ đây, Thẩm Trầm không hề né tránh tôi chút nào.
Tôi cảm thấy hơi đau bụng.
Tôi chỉ cần chịu đựng lâu hơn một chút. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tôi và Thẩm Trầm sẽ không liên quan gì đến nhau.
Gia đình của tôi, bạn bè của tôi, những bộ phim truyền hình mà tôi đang theo đuổi và những cuốn tiểu thuyết mà tôi chưa hoàn thành, tất cả đều đang chờ đợi tôi. Nỗi nhục nhã hôm nay của Thẩm Trầm không đáng nhắc đến trước sự tự do này.
Không bao lâu sau, cỗ xe ngựa nguyên bản ổn định xảy ra va chạm.
Trước khi phát động công kích, Chu tướng quân đang hộ tống Thẩm Trầm vội vàng chạy tới bẩm báo: “Bệ hạ, tàn quân của Tam hoàng tử đã đột kích vào đây.”
Cách đó không xa, có tiếng binh lính vội vã giao chiến.
Tình hình chiến đấu không tốt.
Đối phương có chuẩn bị mà đến, trước khi quân cứu viện đến, Chu tướng quân chỉ có thể cam đoan một mình có thể bảo vệ Thẩm Trầm. Thật không dễ dàng để Thẩm Trầm đoàn tụ với Nghê Thường Vãn, vì vậy hắn ra tự nhiên không muốn xa cách cô ta một lần nữa.
Hắn mở to đôi mắt hờ hững kia: “Một mình ngươi đến việc bảo vệ người ta yêu cũng không bảo vệ được, ta cần ngươi làm gì?”
Chu tướng quân liếc nhìn tôi.
Tôi ngay lập tức có một cảm giác xấu.
Một giây sau, tôi nghe thấy Chu tướng quân nói: "Thực ra nhóm người này truy sát Khương tiểu thư. Bên kia nói chỉ cần bắt được Khương tiểu thư, họ sẽ thả chúng ta ra."
Nếu không có gì ngoài ý muốn, tam hoàng tử là người có khả năng lên ngôi cao nhất. Với lời khuyên của tôi, Thẩm Trầm đã thành công khiến tam hoàng tử rơi từ trên cao xuống. Bây giờ, tam hoàng tử giống như một con chuột trong rãnh nước, chạy trốn hết nơi này đến nơi khác.
Anh ta ghét tôi thậm tệ.
Nếu tôi rơi vào tay anh ta, tôi hoàn toàn không có kết cục tốt đẹp.
Lúc này, ánh mắt của Thẩm Trầm lạnh lùng nhìn tôi: “Khương Ninh, nàng vì ta mà làm rất nhiều chuyện, ta đều thấy hết, nàng sẽ vì ta mà làm một việc cuối cùng chứ?.”
Tôi hỏi: “Chàng không sợ ta chết à?”.
Giọng điệu của Thẩm Trầm rất bình tĩnh: "Nàng rất nhanh nhạy, nàng sẽ luôn tìm được cách thoát ra." Hắn ta lại nhìn Nghê Thường Vãn, với ánh mắt dịu dàng, "Thường Vãn khác với nàng, một khi chiến đấu, nàng ấy quá yếu .. Nếu không có ai bảo vệ nàng ấy, nàng ấy sẽ chết.”
Thẩm Trầm mặc dù nói như đang hỏi ý kiến tôi, nhưng tôi biết hắn đã hạ quyết tâm đẩy tôi ra ngoài để bảo vệ Nghê Thường Vãn một cách triệt để.
Tôi không có quyền từ chối.
Tôi nhìn hắn thật sâu, chỉ hỏi hắn một câu: "Nếu ta bình yên trở về, ngươi có giữ lời hứa, lấy ta làm hoàng hậu không?"
"Được."
Với lời hứa của Thẩm Trầm, tôi không chút do dự nói với Chu tướng quân: “Lấy cho tôi một con ngựa chạy nhanh.”
Tôi lên ngựa và chưa kịp chạy xa.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Nghê Thường Vãn: "Khương Ninh mà các ngươi đang tìm đã chạy sang bên phải, các ngươi nên nhanh chóng đuổi theo cô ta, đừng quấy rầy Hoàng thượng nữa."
Tôi nhìn lại phía sau, những sát thủ đó đang điên cuồng đuổi theo tôi.
Thẩm Trầm đã hạ rèm xuống, thậm chí không thèm nhìn tôi, thấp giọng an ủi Nghê Thường Vãn đang sợ hãi.
Gió xuân man mác se se lạnh