Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 85: Nhi Thần Đã Thề Cả Đời Này Không Cưới Vợ




"Tên ngụy quân tử này tinh lực dồi dào quá nhỉ?"

Giang Uẩn vờ như không thấy, sau khi phê tấu chương xong, y đưa cho Công Tôn Dương như thường lệ, sau đó đặt bút xuống, ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ cạnh cửa sổ.

Trên bàn còn có rượu hoa quả và bánh ngọt.

Giang Uẩn nhắm mắt lại, không lâu sau, y cảm giác có một vật nhỏ mềm mại bò lên từ bên dưới, sau đó bổ nhào vào lòng mình.

Vật nhỏ lén lút hôn lên ngón tay Giang Uẩn, sau đó điều chỉnh tư thế thoải mái, cuộn tròn trong vòng tay y ngủ ngon lành. Lúc Công Tôn Dương quay trở lại, bên ngoài vang lên tiếng bước chân thật khẽ, nhưng bé con đã cảnh giác dựng tai lên, nhanh chóng trốn đi.

Còn nghịch ngợm nhạy bén hơn cả lúc ở trong trứng.

Công Tôn Dương vốn cảnh giác, vừa liếc mắt đã thấy một bóng dáng nhỏ bé đang lấp ló trong tấm rèm, ông quen thuộc bước đến vén tấm khăn trải bàn lên, sau đó lôi nhóc con nào đó đang ẩn trốn ở bên dưới ra ngoài.

Bé con còn chưa biết nói, nhưng đôi mắt đẹp như ngọc đã hung dữ trừng ông.

Giang Uẩn đứng dậy đi tới, thấy cảnh này, khóe môi y cong lên, nói: "Thôi, cứ thả nó xuống đi."

Công Tôn Dương nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ xuống, nhóc con lập tức quay người lại, nhào vào lòng Giang Uẩn, hệt như miếng keo dính chặt cứng, đôi mắt ngấn nước, còn đáng thương chớp chớp mắt.

Giang Uẩn đưa ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt trắng trẻo của nhóc.

"Không được có lần sau."

"Giang Nặc."

Y nhẹ nhàng gọi tên bé con.

Đôi mắt đứa nhỏ cong lên, có vẻ như đã hiểu, sau đó bật cười khúc khích.

Toàn bộ người trong cung Lan Hinh đều biết, mỗi lần gặp vú nuôi và cung nhân, tiểu hoàng tôn vẫn luôn mặt lạnh không chịu để ý đến ai, chỉ khi ở trước mặt Thái tử điện hạ, nhóc mới biến thành một bé thỏ con ngoan ngoãn nũng nịu như vậy.

Bé con suốt ngày dính lấy Giang Uẩn, còn hay nhân lúc cung nhân không chú ý, lén lút chạy đến nơi Giang Uẩn đang xử lý chính vụ.

Hôm nay cũng vậy.

Nhìn đôi mắt đẹp như sao của nhóc, tim Giang Uẩn mềm nhũn, ôm nhóc đặt lên ghế dài, sau đó thương lượng nói: "Cô có việc cần phải xử lý, ngươi ở đây, ngoan ngoãn ngủ một giấc, được không?"

Giang Nặc ngoan ngoãn gật đầu, lăn qua lăn lại trên ghế thành một cục tuyết, sau đó nằm xuống gối nhỏ của mình, nghe lời nhắm mắt lại, giả vờ ngủ ngay tại chỗ.

Khóe môi Giang Uẩn cong lên, duỗi ngón tay chọc vào khuôn mặt bụ bẫm của bé con.

Lạc Trường Khanh được cung nhân dẫn đến.

Ông lo lắng bước vào cung điện, đứng ở bên ngoài bức rèm. Xuyên qua tấm màn, ông không nhìn rõ bóng dáng của Thái tử điện hạ, chỉ có thể mơ hồ trông thấy một bóng người màu vàng.

Hơn một năm trở lại đây, Lạc Trường Khanh đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Giang Uẩn, không còn dám coi y là một Thái tử ốm yếu nhiều bệnh, ngoại trừ phẩm đức thì không có tài cán gì nữa.

Lạc Trường Khanh lễ phép cúi đầu, bên trong vang lên một giọng nói trong trẻo như ngọc: "Quốc chủ tìm cô có chuyện gì?"

"Cũng... không phải chuyện gì to tát."

Lạc Trường Khanh ấp úng, nói muốn trở về Lạc quốc, bảo là ông nhớ quê nhà nên muốn về thăm một lần.

Sau đó Giang Uẩn hỏi: "Chẳng lẽ cô chiêu đãi không tốt, khiến quốc chủ bất mãn?"

"Không không, hạ thần không có ý này, phong cảnh Giang đô tươi đẹp, khí hậu ấm áp dễ chịu, hạ thần sống rất tốt, rất thoải mái, chỉ là... đêm qua hạ thần mơ thấy tổ tiên, bọn họ chỉ vào mặt mắng thần là kẻ bất trung bất hiếu, súc vật không bằng. Sau khi thần tỉnh dậy, trong lòng cảm thấy buồn bã, nghĩ rằng chắc do lâu rồi thần không thờ phụng tổ tiên nên bọn họ mới báo mộng cảnh cáo thần."

Bên trong im lặng một lúc.

Tim Lạc Trường Khanh đập như trống.

Giang Uẩn đáp: "Nói vậy thì là do cô suy nghĩ không thỏa đáng rồi."

"Ừm, vậy quốc chủ quay về đi."

Lạc Trường Khanh sửng sốt, không ngờ Giang Uẩn lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Ông vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ xuống cảm ơn Giang Uẩn.

Giang Uẩn từ bên trong rèm bước ra, Lạc Trường Khanh vội cúi đầu, lại nghe Thái tử trẻ tuổi nói tiếp: "Tiểu hoàng tôn thích nghe đàn, chờ khi quốc chủ trở về, bảo Lạc Thế tử vào cung dạy tiểu hoàng tôn chút cầm nghệ đi."

"..."

Gương mặt mừng rỡ của Lạc Trường Khanh lập tức cứng đờ.

"Điện hạ, chuyện này... con trai hạ thần không giỏi giao tiếp, sợ là không đảm đương nổi trọng trách dạy dỗ tiểu hoàng tôn..."

Giang Uẩn đáp: "Cô tin tưởng Lạc Thế tử, cũng như tin tưởng quốc chủ."

Lạc Trường Khanh suy sụp, ngã rạp xuống đất.

Ông nhìn một góc y phục vàng kim, lòng càng thêm ớn lạnh.

Sau khi tiễn Lạc Trường Khanh thất vọng rời đi, Công Tôn Dương hỏi: "Lạc quốc chủ yêu thương Lạc Phụng Quân như vậy, ông ấy nhẫn tâm vứt bỏ con trai mình mà về nước sao?"

Giang Uẩn nói: "Để ông ấy tự lựa chọn vậy."

Sau khi Lạc Trường Khanh rời đi, Giang Uẩn lại đến bên ghế dài, chống cằm nhìn bé con đang ngủ say sưa.

Không lâu sau, Công Tôn Dương mang canh thuốc đến.

Đây là thuốc chữa bệnh dạ dày, mỗi ngày Giang Uẩn đều phải uống đúng giờ.

Uống được một lúc, cung nhân lại mang một bát canh sừng nai hầm đến.

Nhóc con vốn đang ngủ say bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm, nó lập tức "a ya" một tiếng, sau đó vui vẻ bật dậy.

Sức ăn của đứa nhỏ vô cùng lớn, đến nỗi ba vị vú nuôi cũng không thể đút nó ăn no. Vì vậy ngoại trừ uống sữa, mỗi ngày bé con đều phải dùng thêm canh sừng nai hầm. Ban đầu Giang Uẩn hơi lo cho sức khỏe của nhóc nên đã cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó y rút ra kết luận: rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì, chỉ là đói bụng thôi.

Bát canh còn to hơn bàn tay của Giang Uẩn.

Bé con giống hệt như người lớn tí hon, ngoan ngoãn ngồi sau bàn, chờ Giang Uẩn gật đầu cho phép, rồi mới bưng bát canh lên húp.

Một bát thuốc nhỏ xíu nhưng Giang Uẩn phải mất gần một khắc mới uống hết.

Mà bát canh hầm lớn thế kia, nhóc con chỉ trong phút chốc đã húp sạch sẽ.

Dùng xong, đứa nhỏ thỏa mãn lăn qua lăn lại trên ghế.

Giang Uẩn có hơi lo lắng.

Mới bé tí đã ăn nhiều như thế, mai mốt lớn lên phải làm sao?

Công Tôn Dương túm cổ áo nhóc suýt chút nữa lăn ra khỏi mép ghế, cảm khái nói: "Vật nhỏ này nhìn chẳng giống điện hạ tí nào."

Bên ngoài mềm mại đáng yêu như thỏ con, ấy vậy mà sức lực mạnh kinh người, không khác gì sói con.

Giang Uẩn đang chọc chọc vào khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của nhóc, nghe được lời này, không khỏi ngẩn người.

"Nhóc con đáng yêu này, rốt cuộc ngươi giống ai thế?"

Giang Uẩn lại đưa tay chọc vào nó.

...

Yến tiệc trong cung kết thúc thì trời đã khuya, Tùy Hành vừa ra khỏi cung thì bị Nhan hoàng hậu gọi lại.

Bây giờ mỗi ngày Tùy Hành đều miệt mài luyện binh, đã mấy tháng Nhan hoàng hậu không gặp được con trai, mục đích nàng gọi Tùy Hành qua đây rất đơn giản, đó là yêu cầu hắn cưới vợ sinh con trước khi bắt đầu chuyến Nam chinh.

Sắc mặt Tùy Hành lạnh lùng: "Vợ con của nhi thần, không nhọc mẫu hậu quan tâm."

"Nhi thần đã thề cả đời này không cưới vợ."

Nhan hoàng hậu sửng sốt, cơ hồ không nhịn được nữa, muốn cầm chén trà trên bàn ném xuống.

Nhan hoàng hậu kìm nén cơn giận nói: "Ngươi là Thái tử, không phải con cháu quý tộc bình thường. Một Thái tử không có con nối dõi, sau này ngươi định giao giang sơn cho ai, ngươi điên rồi sao?!"

Tùy Hành chậm rãi trả lời: "Ai nói nhi thần không có con nối dõi?"

"Nhi thần quyết định nhận đứa nhóc xấu xí của Nhị đệ làm con trai."

Nhan hoàng hậu ngẩn người.

Nhất thời không thể tin được: "Thằng nhóc xấu xí đó?!"

Tùy Hành thản nhiên đáp vâng, đồng thời bảo rằng ý hắn đã quyết, yêu cầu Nhan hoàng hậu không được can thiệp vào chuyện tình cảm của hắn, nếu nàng còn tìm cách nhét người vào biệt viện, hắn sẽ giết chết bọn họ không thương tiếc.

Nói xong, hắn không thèm để ý vẻ mặt như bị sét đánh của Nhan hoàng hậu, huênh hoang rời đi.

Nhan hoàng hậu tưởng rằng Tùy Hành chỉ muốn chọc tức mình, nhưng không ngờ sáng hôm sau, Tùy Hành dám ở trước mặt triều đình văn võ bá quan, thỉnh cầu Tùy đế đưa tiểu quận vương đến phủ Thái tử nuôi nấng.

Nhan hoàng hậu tức đến mức suýt ngất đi.

Còn Nhị hoàng tử thì mừng như điên, vừa hạ triều đã chạy đến sửa soạn chải chuốt cho con trai mình, sau đó dẫn nó tới phủ Thái tử.

Tiểu quận vương Tùy Chương mới hơn hai tuổi nhưng đã khỏe mạnh lớn con, nhìn không khác gì đứa trẻ ba bốn tuổi, ngay từ nhỏ đã là một tay vô địch "nắm trùm" cả phủ Nhị hoàng tử.

Thị vệ trong phủ đều tỏ ra kinh hãi, tiểu quận vương mới bé tí mà đã hung dữ bạo lực như vậy.

Tuy nhiên, tiểu quận vương rất sợ Tùy Hành, hễ gặp Thái tử là nó lập tức biến thành con rùa rụt đầu, làm ra vẻ ngoan ngoãn. Nhị hoàng tử vô cùng hài lòng, thậm chí còn rơi nước mắt cảm kích: "Chương nhi cứng đầu cứng cổ, bướng bỉnh nghịch ngợm, sau này nếu được điện hạ đích thân dạy dỗ, nhất định sẽ trở thành một người giỏi giang."

Tùy Hành nhìn đứa nhóc xấu xí, đã lớn chừng này mà vẫn không đẹp lên nổi, hắn hời hợt liếc nó một cái, sau đó bảo Nhị hoàng tử mang nó về.

Nhị hoàng tử khó hiểu.

Tùy Hành nói: "Bây giờ cô không rảnh, cứ để nó ở trong phủ ngươi trước."

Nhị hoàng tử: "..."

Nào ngờ Tùy Chương lại khóc lớn, nắm chặt hai nắm đấm nhỏ, lớn tiếng nói: "Con không đi, con muốn cùng điện hạ Nam chinh, tấn công Giang quốc!"

...

Tùy Hành đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyến Nam chinh lần này, chiều hôm đó, hắn triệu tập các tướng lĩnh và mưu sĩ thân tín của mình đến Nuy Nhuy đường nghị sự.

Hôm qua Tùy Hành bị Nhan hoàng hậu giữ lại nói chuyện cả buổi trời, Trần Kỳ cũng không kịp gặp mặt hắn.

Vì thế lúc này Trần Kỳ bẩm báo tình hình ở Giang Nam trước, hắn nói: "Sáng sớm hôm nay, Giang Dung Dữ cho phép Lạc quốc chủ về Lạc quốc, nhưng giữ lại Lạc Phụng Quân ở trong cung dạy đàn cho tiểu hoàng tôn."

Tùy Hành hơi híp mắt: "Tiểu hoàng tôn?"

"Vâng."

Trần Kỳ nói: "Thuộc hạ cũng vừa nhận được tin tức, nghe nói đêm giao thừa năm ngoái, Giang Dung Dữ từ Mộ Vân Quan trở về Giang đô dưỡng thương, còn mang theo một đứa bé sơ sinh. Không ai nhìn thấy mẹ ruột của đứa nhỏ, có người bảo vì khó sinh nên đã qua đời."

Nếu sinh vào đêm giao thừa năm ngoái, vậy phần lớn là mang thai trong khoảng thời gian Thái tử Giang quốc không có trong quan.

Tùy Hành không khỏi thở dài.

"Tên ngụy quân tử này tinh lực dồi dào quá nhỉ, ngay cả bị thương nặng mà vẫn đủ sức làm chuyện đó."

Tuy bây giờ tính tình Tùy Hành đã trầm ổn hơn xưa, nhưng khi nghe đến ba tiếng "Giang Dung Dữ", hắn vẫn không nhịn được chế nhạo vài câu, các tướng lĩnh và mưu sĩ đều đã quen với việc này.

Trần Kỳ cũng bẩm báo một tin tức khác.

"Theo tin tức mới nhất mà thần nhận được, sau cuộc gặp gỡ trên sông ngày hôm đó, Giang Dung Dữ bị một mũi tên của điện hạ bắn trúng cánh tay, tuy ngoài mặt y vờ như không có chuyện gì, nhưng thực tế đã bị bệnh rất lâu, đến nay vẫn còn uống thuốc."

"Sức khỏe của Giang Dung Dữ, e là không tốt như vẻ bề ngoài."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.