Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 144: Ngoại Truyện 05: Mổ... Mổ Mất Rồi?




"Giang Dung Dữ, em còn có lương tâm không?"

"Khụ... được rồi, ba không sao, đừng khóc."

Bị vạch trần trước mặt vợ và con trai như thế, Thái tử điện hạ cảm thấy uy nghiêm đàn ông của mình đã mất sạch.

Tùy Hành không khỏi an ủi nhóc con.

Vừa dứt lời, tiểu Giang Nặc thút tha thút thít, tuy tiếng khóc đã nhỏ dần nhưng nước mắt rơi càng dữ dội.

Tùy Hành ngờ nghệch.

Bình thường vật nhỏ này hay giở trò nghịch ngợm, còn cáo trạng hắn, chưa từng thấy nhóc hiếu thảo với hắn bao giờ, nay mặt trời mọc đằng Tây hả ta?

Thái tử điện hạ có chút cảm động.

Con ruột không hổ là con ruột, tuy ngoài miệng vật nhỏ không nói ra, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm hắn.

Không uổng công mình cướp sừng nai, còn mua chim nhỏ cho nhóc.

Giang Uẩn cũng xem như có chút kinh nghiệm xử lý vết thương, nhìn thấy một mảng bầm tím, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, cau mày hỏi: "Nếu ta không kịp thời phát hiện, điện hạ định giấu tới bao giờ?"

Vết bầm tím như vậy, nếu chữa trị kịp thời cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng. Đa phần là tên này sĩ diện, giấu bệnh sợ thầy, không chịu mời y quan đến khám mà một mực cưỡi ngựa về Tùy đô. Tuy lang trung ở Sa Hồ y thuật không bằng Thái y trong cung, nhưng bọn họ vẫn có thể xử lý được vài vết thương cơ bản.

Hôm nay lúc ra ngoài người này không chịu ngồi xe ngựa, có lẽ là đau đến mức chịu không nổi rồi. Đã vậy vẫn cố giấu, càng đậy càng lộ, thậm chí còn chạy đi tắm nước nóng.

Dù gì bí mật đã bị phanh phui, Tùy Hành cũng không giấu giếm, nói: "Đương nhiên phải giấu rồi, chuyện xấu hổ như vậy, sao cô dám để em biết."

"Uy nghiêm đàn ông của cô biết vứt đi đâu."

Vừa dứt lời đã bị tét mạnh vào mông.

Tùy Hành rít lên một tiếng, không thể tin được: "Giang Dung Dữ, em còn có lương tâm không?"

"Ai bảo điện hạ không nghe lời?"

"Lớn như vậy rồi còn không hiểu chuyện bằng một đứa con nít."

Tùy Hành nghiêng đầu, đột nhiên bật cười, nhướng mày hỏi: "Sao, em đau lòng?"

Giang Uẩn lạnh mặt, không thèm để ý.

Nói không đau lòng là giả, tên này đúng là biết cách chọc tức người khác.

Tùy Hành lại cười hí hửng.

Giang Uẩn đưa ngọn đèn đến gần, mở nắp bình sứ, đổ một ít dầu thuốc vào lòng bàn tay, cuối cùng liếc mắt nhìn ai đó, nhướng mày hỏi: "Điện hạ còn dám cười?"

Cuối cùng Thái tử điện hạ cũng ý thức được giờ phút này mình đang ở thế "cá nằm trên thớt", vội nhịn cười, không dám làm càn nữa.

"Sẽ hơi đau một chút, điện hạ cố chịu đựng."

Giang Uẩn xắn tay áo, cẩn thận xoa dầu thuốc trong tay cho đến khi nóng lên, sau đó đặt lòng bàn tay vào chỗ bị thương, bắt đầu xoa bóp từng chút một.

Động tác của Giang Uẩn rất thành thục, Tùy Hành lập tức "shh" một tiếng.

"Hức hức."

Tiếng khóc của nhóc con lại vang lên.

Tùy Hành: "..."

Tùy Hành đang định rít lên lần nữa, nhưng khi thấy dáng vẻ rưng rưng nước mắt của vật nhỏ, hắn rít không ra hơi.

Tôn nghiêm đàn ông đã mất sạch rồi, nhất định phải cố giữ lại chút tôn nghiêm của người cha.

"Khụ... khụ, không sao, không sao."

"Không đau chút nào."

Giang Uẩn nhịn cười, sợ mình dùng lực quá mạnh khiến Tùy Hành chịu không nổi, nên cố tình làm chậm lại, nhóc con vừa khóc sụt sịt, vừa cẩn thận nghiêng đầu qua xem cái mông tàn tạ của ba lớn.

Vết bầm ban đầu có kích thước bằng lòng bàn tay, sau khi được xoa bóp bằng dầu thuốc thì bắt đầu lan ra hai bên mép.

Nước mắt như hạt đậu của nhóc con lại lã chã rơi xuống.

"Mông mông, tim tim, hức hức."

Tùy Hành kìm nén vẻ mặt tái nhợt, mồ hôi liên tục chảy xuống từ thái dương, thấy đứa nhỏ cứ khóc mãi không ngừng, khó hiểu hỏi Giang Uẩn: "Nhóc con sao vậy?"

Hắn hiểu rõ tính tình của vật nhỏ, nhóc này sức lực hơn người, tuy dáng vẻ có chút xíu nhưng xuống tay rất ác, lúc đánh nhau chưa từng để bản thân chịu thiệt. Lần trước ở trong cung, không rõ vì sao vật nhỏ lại đánh nhau với thằng cháu xấu, suýt chút đấm vào mắt nhóc Tùy Chương, khiến hắn phải đích thân đến phủ Nhị đệ xin lỗi.

Vết thương nhỏ này sao có thể dọa nó thành như vậy?

Giang Uẩn vẫn tiếp tục bôi thuốc, liếc hắn một cái, nói: "Lẽ nào điện hạ không biết cái mông cao quý của mình bị mổ cụ thể ở chỗ nào sao?"

Là Thái tử một nước kiêm thống soái tam quân, dĩ nhiên Tùy Hành không thể dùng gương soi mông mình, chỉ cần không bị thương ở chỗ hiểm yếu là được.

Nghe Giang Uẩn hỏi vậy, đột nhiên Tùy Hành có chút dự cảm chẳng lành, hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh, hỏi: "Mổ... mổ ở đâu?"

"Bên phải."

"Bên phải chỗ nào?"

"Chỗ đại diện cho huyết mạch Tùy quốc."

"..."

Sắc mặt Tùy Hành lập tức đen như đít nồi.

Hai con súc sinh đó vậy mà dám mổ chính xác ngay vết bớt của hắn!!!

Giang Uẩn nhẹ giọng lên tiếng: "Tuy ngoài miệng nhóc con không nói, nhưng trong lòng rất để ý vết bớt màu đỏ giống hệt với cái của mình trên mông ba ngốc, bây giờ vết bớt của ba ngốc mất tiêu rồi, nhóc con không buồn mới lạ."

Những lời này quả nhiên chạm vào nỗi lòng của tiểu Giang Nặc.

Nhóc con tủi thân nhìn cha nhỏ, sau đó "oaa" một tiếng, khóc càng dữ dội.

"Hức hức."

"Tim tim."

"Hức hức."

Nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của vật nhỏ, Tùy Hành sắp không giả vờ bình tĩnh được nữa, hỏi: "Mổ... mổ mất rồi?"

"Hức hức."

Nghe được câu này, nhóc con suýt khóc ngất.

Tiểu Giang Nặc nhớ rằng lần trước nhóc đánh nhau với anh họ xấu là vì anh họ xấu phát hiện ra vết bớt trên mông nhóc, sau đó cười nhạo nhóc có một trái tim nhỏ trên mông.

Sau đó nhóc tình cờ phát hiện trên mông ba lớn cũng có một vết bớt màu đỏ hình trái tim giống hệt như mình, tiểu Giang Nặc lập tức cảm thấy an ủi. Bây giờ trái tim nhỏ trên mông ba lớn bị mổ mất tiêu rồi, không còn ai làm bạn với nhóc nữa.

Hức hức.

Hu hu.

Nước mắt tràn bờ đê.

Giang Uẩn đành tạm dừng động tác, quay sang an ủi nhóc con: "Ngoan, Nặc Nặc ngốc quá, trái tim nhỏ không bị mổ mà chỉ bị vết bầm tím che lại thôi. Đợi vài ngày nữa vết thương của ba lớn lành hẳn, trái tim nhỏ sẽ lộ ra. Hơn nữa, tim nhỏ trên mông Nặc Nặc được di truyền từ tổ phụ của ba lớn, dù ba lớn có bị mổ thật thì nó cũng sẽ mọc lại."

Chuyện di truyền này rất kỳ diệu.

Chẳng hạn như là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Tùy Hành, nhưng chỉ có Tùy Hành được thừa hưởng vết bớt, vật nhỏ cũng được thừa hưởng từ hắn, nhưng Nhị hoàng tử và tiểu quận vương Tùy Chương thì không có.

Lan quý phi vì chuyện này mà bất bình rất lâu.

Bởi vì trên người Tùy đế cũng có một vết bớt màu đỏ ở vị trí tương tự, nên sau khi biết tiểu Nặc Nặc cũng thừa hưởng vết bớt đó, ông càng thêm yêu thương đứa cháu này.

Nhan hoàng hậu cũng vì vậy mà vui vẻ sảng khoái muốn chết.

"Thật... thật ạ?"

Nhóc con đột nhiên ngừng khóc, ngước đôi mắt đỏ hoe trông giống như một chú thỏ con, hỏi.

"Đương nhiên, cha nhỏ có bao giờ nói dối Nặc Nặc đâu."

"Dạ, dạ!"

Cảm xúc của nhóc con đến đi nhanh chóng. Sau khi biết trái tim nhỏ của ba lớn không biến mất, vật nhỏ lập tức hây da một tiếng, lấy lại tinh thần.

"Phù, phù~"

Vật nhỏ phồng má thổi thật mạnh vào cái mông tàn tạ của ba lớn, hy vọng trái tim nhỏ mau mọc ra.

Tùy Hành: "..."

Có Giang Uẩn đích thân trông chừng, hai ngày nay Tùy Hành đều nằm trên giường dưỡng thương, không dám chạy lung tung. Mỗi ngày ngoại trừ được hưởng thụ nửa canh giờ tài xoa bóp chuyên nghiệp của tiểu kiều thê vào mỗi tối và sáng, Tùy Hành còn được vật nhỏ ngoan ngoãn hiếu kính.

Nhóc con giống như đang chăm sóc cây non mới lớn, mỗi ngày đều chạy đến giường Tùy Hành hơn mười lần, xem trái tim nhỏ đã mọc ra chưa.

Thậm chí nhóc con còn hào phóng chia sẻ một nửa bát canh sừng nai hầm của mình cho Tùy Hành, để ba ngốc tẩm bổ cơ thể.

Tiểu quận vương Tùy Chương hay tin phủ Thái tử mới mang về hai con tiên hạc, lập tức tò mò không thôi, cũng muốn chạy đến xem thử. Nhưng vì lần trước nó vừa đắc tội với tiểu Giang Nặc, còn chưa kịp bước vào cổng phủ đã bị cục tuyết nhỏ mặc áo kép trắng đứng ngoài cửa đuổi đi.

Tiểu quận vương không phục: "Nặc Nặc, đệ không giữ lời gì hết, đệ nhận quà của bổn quận vương xong lại không chịu kết bạn với bổn quận vương. Chuyện lần trước, bổn quận vương còn chưa tính sổ đâu!"

Hai đứa trẻ đứng cách một cánh cửa trừng mắt nhìn nhau.

Nghĩ đến chiến tích khi xưa của tiểu hoàng tôn, đám cung nhân không mấy lo lắng cho an nguy của Giang Nặc, trái lại có hơi lo lắng cho tiểu quận vương - người dám đơn thương độc mã mang theo một nhóm thị vệ đến khiêu khích tiểu hoàng tôn.

Kê An và Cao Cung đứng gần đó, da đầu hai người tê rần, sợ hai đứa nhỏ lại lao vào đánh nhau. Suy cho cùng cả hai đều là cháu cưng của bệ hạ, bất kể là ai bị thương đi nữa, bọn họ cũng khó mà giải thích.

"Tiểu hoàng tôn, hay là chúng ta cho tiểu quận vương xem một chút nhé?"

Kê An dò hỏi.

Tiểu Giang Nặc không trả lời mà chạy lon ton vào phủ, một lúc sau lại chạy ra ngoài, trên tay cầm cây thương Hồng Anh, nhóc nâng tay nhỏ của mình lên, ném cây thương Hồng Anh đến trước ngựa tiểu quận vương.

Tùy Chương:!!!

Tùy Chương không dám tin nhìn cây thương của mình, nhóc "oaa" một tiếng, ngồi trên ngựa khóc lớn.

Lan quý phi hay tin lập tức nổi giận, vừa tức đứa cháu nhà mình không có tiền đồ, suốt ngày chạy theo cục tuyết nhỏ của phủ Thái tử, vừa không đành lòng nhìn nó bị ăn hiếp như vậy.

Lan quý phi dẫn theo tiểu quận vương đến khóc lóc trước mặt Tùy đế.

Thái tử suốt ngày áp đảo con trai mình đã đành, bây giờ đến cả đứa nhóc mọc răng chưa đủ cũng bắt nạt cháu trai mình, Lan quý phi nuốt không trôi cục tức này.

Lan quý phi đang khóc nửa chừng thì Nhan hoàng hậu đến.

Nhan hoàng hậu cười lạnh một tiếng: "Hai đứa nhỏ tranh cãi có vài câu mà cũng đáng để ngươi kinh hồn bạt vía như vậy, Lan Tâm Như, ngươi đọc thoại bản nhiều quá rồi phải không?"

"Sao ngươi không nói cho bệ hạ biết nguyên nhân vì sao lần trước Nặc Nặc lại đánh nhau với Chương nhi đi?"

Gần đây Nhan hoàng hậu tung hoành ngang dọc chốn hậu cung, Lan quý phi không dám đắc tội, bị Nhan hoàng hậu mắng một trận cũng không dám nói gì. Lần này Tùy đế cũng không bênh vực nàng ta, bảo Lan quý phi về sau chú ý đến thân phận Quý phi của mình, đừng hở chút là khóc lóc ỉ ôi, như vậy sẽ dạy hư tiểu quận vương.

Lan quý phi ủ rũ quay về, trong lòng ấm ức rất lâu.

Tất nhiên, suy cho cùng Tùy đế vẫn thương cháu, cuối cùng ông và Nhan hoàng hậu quyết định dẫn theo tiểu quận vương Tùy Chương đến phủ Thái tử xem Đồng Hạc.

Tiểu quận vương nhìn thấy Đồng Hạc nhưng vẫn chưa vui lắm.

Bởi vì Nặc Nặc ghi thù, không chịu để ý đến nó.

Mà tiểu Giang Nặc vốn không quan tâm đến việc làm lành với anh họ xấu, bây giờ nhóc đang bận chăm sóc ba lớn.

Tùy Hành nhìn cái phao câu gà cực khủng nổi trên bát canh, gân xanh trên trán hắn giật giật, hỏi vật nhỏ: "Gì thế?"

Nhóc con đẩy bát canh về phía hắn, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

"Bổ mông ạ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.