*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tùy Tễ Sơ!"
Hai người không dám lơ là, vội đích thân ra đón.
Tùy Hành cưỡi ngựa dẫn đầu, mày kiếm hơi nhướng lên, mái tóc đen buộc cao, tuyết mịn phủ trên giáp vai, con ngựa bên dưới thở ra từng làn khói trắng, hiển nhiên là vội vã chạy tới đây.
Giữa Tùy đô và Mộ Vân Quan cách xa vạn dặm.
Mùa đông đi đường cũng rất vất vả.
Đại khái là vì ở lâu trong quân doanh nên đôi mắt của Tùy Hành sáng ngời, cả người tràn đầy sinh lực, không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Mồ hôi chảy ra từ trán hắn, thấm ướt hai bên tóc mai, khiến cả người Tùy Hành toát ra sức sống mãnh liệt của thanh niên trẻ tuổi.
"Vất vả hai vị đích thân đến đón cô."
Tùy Hành cầm roi thúc ngựa, mỉm cười nói một câu.
Mặc dù Phạm Chu cảm thấy đối phương quá đường đột, không biết lễ nghi phép tắc gì cả, nhưng lúc này cũng không thể nói gì, ông và Vân Hoài mời Tùy Hành vào trong, sau đó nhanh chóng sai người dọn dẹp vài gian phòng khách.
"Điện hạ các ngươi đâu?"
Tùy Hành chắp tay sau lưng hỏi.
Phạm Chu không trả lời mà chỉ nói: "Thiếp canh của điện hạ chúng ta đã đưa cho Lễ quan từ sáng sớm để bọn họ mang về Tùy đô, không biết vì sao nửa đêm điện hạ lại chạy đến đây Vấn danh lần hai? Phải chăng đã xảy ra sai sót gì?"
Tùy Hành thản nhiên nói: "Đúng là có xảy ra sai sót, Lễ quan đó trên đường về Tùy đô không cẩn thận ngã ngựa gãy chân, té lăn xuống đường, làm mất thiếp canh. Cô không yên tâm giao việc này cho người khác nên quyết định đến một chuyến."
Phạm Chu không mấy tin tưởng lời này của Tùy Hành.
Thứ nhất, thiếp canh là vật quan trọng cỡ nào, kể cả Lễ quan té ngã ngựa cũng không đến nỗi làm mất một tấm thiếp canh lớn như vậy. Huống hồ, Tùy đô phái rất nhiều Lễ quan sang đây, dựa theo lộ trình, dù có làm mất thì bọn họ cũng có thể phái người trở về đổi một tờ khác.
Hai là, sáng nay Lễ quan vừa lấy thiếp canh ở Mộ Vân Quan, sau đó xuất phát về Tùy đô, dù tên Thái tử Tùy quốc này có thiên lý nhãn thì cũng bốn năm ngày sau mới đến được, sao có thể như cưỡi mây đạp gió xuất hiện ở Mộ Vân Quan ngay trong đêm?
Tùy Hành tựa hồ nhìn ra nghi vấn của Phạm Chu, hắn mặt không đổi sắc đáp: "Dĩ nhiên cô đã sớm dự liệu bọn họ chân tay vụng về, đa phần sẽ xảy ra sơ suất nên hôm sau cô lập tức chạy đến đây kiểm tra."
Phạm Chu cảm thấy hắn đang nói nhảm, nhưng ông không có chứng cứ.
Ông cảm thấy việc duy nhất mình có thể làm chính là sắp xếp cho Tùy Hành ở phòng khách, cấm hắn gặp mặt điện hạ.
Còn mấy tháng nữa mới thành hôn. Theo quy định, trong khoảng thời gian này hai bên không được gặp mặt. Dù Thái tử Tùy quốc có ngang ngược vô lý đến đâu cũng không thể phá vỡ quy tắc này.
Suy cho cùng, Mộ Vân Quan là cửa ngõ vào biên giới phía Bắc Giang quốc, là quan ải hùng vĩ nhất Giang Nam, hiện tại Giang đế và Thái tử đều ở trong quan, nên việc thu dọn vài gian phòng dành cho khách cũng không thành vấn đề.
Lần này Tùy Hành chỉ mang theo một nhóm thị vệ, tổng cộng chưa đến hai mươi người.
Vân Hoài sắp xếp phòng riêng cho các thị vệ, Phạm Chu đích thân dẫn Tùy Hành tới phòng khách.
Phạm Chu nói: "Điều kiện trong quan khó khăn, đành để điện hạ chịu cực một đêm."
Tùy Hành nhìn ra ông có lòng phòng bị, tâm tình vẫn vui vẻ, nói: "Không cực, Phạm tiên sinh nghỉ ngơi đi, không cần quan tâm đến cô."
Trong lúc nói chuyện, thị vệ mang theo trà bánh và nước tắm đến.
Phạm Chu lui ra ngoài, nhưng ông không rời đi ngay mà dặn dò thị vệ vài câu, sau đó im lặng đứng bên ngoài phòng, nghe xem bên trong xảy ra chuyện gì. Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng nước, Phạm Chu dừng lại một lát, đợi mãi không thấy động tĩnh gì khác thường mới yên tâm rời đi.
Tùy Hành làm gì có tâm trạng tắm rửa, hắn đang nổi giận đùng đùng vì bị tiểu tình nhân xấu xa kia đùa giỡn như khỉ. Tùy Hành xối nước vài cái, thay y phục sạch sẽ, vò khô đuôi tóc, sau đó ngựa quen đường cũ chạy đến chỗ Giang Uẩn ở.
Kết quả vừa mở cửa sổ đã bắt gặp hai cặp mắt.
Hai thị vệ Giang quốc đứng bên ngoài, cung kính hành lễ: "Phạm tiên sinh nói, vì sự an toàn của điện hạ nên bảo chúng ta nghiêm túc canh giữ nơi này."
"Điện hạ có việc gì cứ căn dặn chúng ta là được."
Tùy Hành lên cơn đau tim, hắn không ngờ Phạm Chu lại khó đối phó như vậy. Tuy nhiên Thái tử điện hạ không có gì ngoài mặt dày, bị nhìn thấu ý đồ cũng chẳng hề hấn, ngược lại còn híp mắt mỉm cười với hai thị vệ.
"Không có gì."
"Nước tắm Phạm tiên sinh chuẩn bị nóng quá, cô mở cửa cho thoáng khí."
Thị vệ không nói lời nào, vẫn đứng im như tượng đá.
Tùy Hành làm ra vẻ hóng gió một hồi, sau đó đóng cửa lại, cẩn thận quan sát cách bố trí gian phòng. Với tính cách của Phạm Chu, những cánh cửa khác e là cũng được bố trí thị vệ trông chừng, muốn trèo ra ngoài không dễ. Tùy Hành nhướng mày, hắn nhảy lên xà ngang, lật mép cửa sổ bên trên nóc nhà ra thử, quả nhiên lỏng lẻo, không hề bịt kín. Khóe miệng Tùy Hành nhếch lên, hắn xoay người, bàn tay vừa mới nâng mép cửa, lập tức có hai thanh kích* dài chặn ngang ngực hắn.
Phía sau thanh kích là gương mặt tối đen của thị vệ.
"Điện hạ... có việc gì sao?"
Hai người vội thu binh khí lại, nhìn Tùy Hành với ánh mắt khó hiểu.
Cuối cùng Tùy Hành cũng đen mặt.
Những hành động "không yên phận" của Tùy Hành nhanh chóng truyền đến tai Phạm Chu, ông hừ lạnh nói: "Ta biết ngay hắn có ý đồ xấu xa mà, lần này đột nhiên đến Mộ Vân Quan, đa phần là mượn cớ Vấn danh để lén gặp mặt điện hạ, hủy hoại thanh danh của người. Các ngươi nhất định phải canh giữ cẩn thận mọi cửa ra vào, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào lẻn vào."
Để đảm bảo an toàn, Phạm Chu dời bàn rượu nhỏ và bếp lò đỏ của mình đến phòng Tùy Hành, ngồi bên ngoài uống rượu, sẵn tiện trông chừng hắn.
Dĩ nhiên các thị vệ cũng không dám sơ suất, ai nấy đều tập trung cao độ, chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Bởi vì Phạm Chu đích thân trông chừng ở cửa nên thị vệ càng cảnh giác hơn. Nửa đêm, hai thị vệ canh giữ cửa sổ phía Bắc đột nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ, trong đầu vang lên hồi chuông báo động, bọn họ vội nhìn về một phía, trong lúc ngắn ngủi này, đột nhiên có một bóng dáng màu xanh lướt qua như lông vũ, không để lại dấu vết.
Hai người tưởng rằng mình hoa mắt, một người trong số họ đi kiểm tra, thấy cửa sổ vẫn còn nguyên vẹn không hề mở, xung quanh cũng không có người nào khác, mới khó hiểu nói với người còn lại: "Chắc là mèo hoang."
Thị vệ còn lại gật đầu, hai người cũng không dám buông lỏng, tiếp tục quan sát xung quanh.
Giang Uẩn bước vào phòng, vừa đặt chân xuống đã bị người ở phía sau ôm chặt vào lòng.
Đôi tay khỏe khoắn rắn chắc nhẹ nhàng bế y lên, sau đó ôm Giang Uẩn đến màn ngủ. Lúc đến nơi cũng không lập tức đặt y xuống.
Giang Uẩn nghiêng đầu hỏi: "Điện hạ muốn làm gì?"
"Em nói xem?"
Tùy Hành hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt âm trầm, không nói lời nào bắt đầu cởi áo ngoài của Giang Uẩn.
Động tác của hắn điêu luyện nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã cởi sạch thắt lưng ngọc, áo ngoài và lớp áo trong của y, chỉ chừa lại một chiếc áo lụa bó sát.
Giang Uẩn tưởng rằng Tùy Hành nhớ y nên nửa đêm chạy tới đây gặp y, nào ngờ lại nhìn thấy vẻ mặt muốn kiếm chuyện của hắn, khó hiểu hỏi: "Điện hạ không nói sao ta biết được?"
"Em còn không biết?"
"Em biết nhiều là đằng khác đấy."
Tùy Hành lấy ra một vật ném trước mặt Giang Uẩn.
Giang Uẩn nhặt lên, thấy đó là một tờ giấy có viết hai bát tự, ngay lập tức hiểu ra điều gì, sau đó khó tin hỏi: "Điện hạ đến vì cái này?"
Tùy Hành không nói gì, vẫn vác người trên vai, Giang Uẩn cau mày, không biết hắn đang phát điên cái gì, còn chưa kịp mở lời đã bị đánh vào mông.
Lỗ tai Giang Uẩn đỏ bừng, nghiến răng nói: "Tùy Tễ Sơ!"
"Bây giờ mới biết xấu hổ? Lúc em lừa cô như tên hề sao không thấy em tỏ ra chút do dự nào? Hôm nay đừng có mơ cô tha cho em."
Sắc mặt Tùy Hành lạnh lùng, cách một lớp áo lụa, lại đánh thêm một cái.
Âm thanh vang vọng trong không gian chật hẹp khiến hai tai Giang Uẩn đỏ như máu.
Giang Uẩn nhìn chằm chằm vào vai hắn, cắn mạnh xuống.
Tùy Hành da dày thịt chắc, không hề sợ đau, hắn đặt người xuống, nhướng mày nói: "Hôm nay chỉ là một hình phạt nhỏ, về sau nếu em dám nói dối cô nữa, xem cô..."
Giọng nói Tùy Hành đột nhiên ngừng bặt, một lúc sau, hắn hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống, nhìn tiểu tình nhân trong lòng đang trừng mắt nhìn mình như một con mèo xù lông, mới nghiến răng nói: "Giang Dung Dữ, em lại muốn mưu sát phu quân đấy à? Chỗ đó... là chỗ có thể cắn ư? Em muốn đau chết cô phải không?"
Giang Uẩn nói: "Là điện hạ vô lý trước."
"Cô vô lý hồi nào?"
"Điện hạ nói xem!"
Hai người trừng mắt nhìn nhau, Tùy Hành càng thêm bực tức: "Cô vô lý? Em có biết vì bị em lừa mà cô đã phải mất mặt trước bao nhiêu người rồi không hả?"
Giang Uẩn nhìn hắn: "Lúc đó ta chỉ bất đắc dĩ mới chọn cách đó, ta đâu ngờ điện hạ lại xem là thật. Một bát tự giả mà thôi, sao có thể khiến điện hạ mất mặt được? Lẽ nào... điện hạ thật sự mang bát tự đó đến Khâm Thiên giám?"
"Cô..."
Tùy Hành vừa định nói, nhưng đột nhiên hắn xoay người, vẻ mặt nghiêm túc: "Nói nhảm, cô đâu có ngốc như vậy."
Giang Uẩn khó hiểu nhìn hắn.
"Vậy tại sao lại mất mặt?"
"Cô tin lời nói dối của em, coi bát tự giả đó như báu vật, đặt trong túi gấm giữ bên người suốt một năm rưỡi. Còn giống hệt như kẻ ngốc, mỗi lúc đêm khuya thường lấy ra xem đi xem lại, đến nỗi thuộc lòng như cháo, thậm chí cô còn mang tờ bát tự giả đó đi gặp thầy bói tìm kiếm tung tích của em, như vậy còn chưa đủ mất mặt hay sao?"
Giang Uẩn giật mình, sau đó cong mắt, y ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đối diện trong đêm tối, cười nói: "Thật sao?"
Tùy Hành tức giận nói xong, sau đó mới ý thức được mình vừa nói cái gì, sắc mặt hắn cứng đờ, thản nhiên nói: "Giả đấy."
"Sao cô có thể ngốc như vậy?"
Giang Uẩn chăm chú nhìn hắn.
Tùy Hành hỏi: "Em nhìn cái gì?"
Giang Uẩn không nói gì, chỉ cười khúc khích.
"Em còn dám cười?!"
Tùy Hành trực tiếp bế người vào phòng tắm.
"Đêm nay cô tuyệt đối không tha cho em!"