Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 66




Phương Du hơi giật mình khi nhìn thấy tin nhắn từ Đàm Vân Thư.

Có lẽ bởi vì trong ba năm đó không có nhiều ký ức, cũng không chiếm nhiều dung lượng bộ não, cô vẫn nhớ rõ rằng mình và Đàm Vân Thư chưa từng trải qua dịp lễ nào cùng nhau, giống như ngày 20 tháng 5 chẳng hạn.

Họ có cuộc sống riêng của mình, sự tương tác của họ chỉ giới hạn trong căn phòng nhỏ chật chội đó.

Nhưng sau nhiều năm, Đàm Vân Thư lại đến chúc cô ngày lễ vui vẻ.

Phương Du nhất thời bối rối, không biết nên trả lời thế nào.

Cô không quen với sự gần gũi của Tiết Dịch, cũng không quen với mối quan hệ hơi khó xử với Đàm Vân Thư bây giờ, có lẽ không chỉ "hơi".

Khi cô không trả lời, Đàm Vân Thư lại gửi một tin nhắn khác, khiến cô chớp mắt.

Đàm Vân Thư: [Tôi có hẹn gặp đối tác vào buổi chiều, tình cờ sẽ đi ngang qua nhà cậu.]

Đàm Vân Thư: [Gặp nhau nha, Phương Du.]

Phương Du dùng đầu ngón tay ấn vào giữa lông mày lần nữa. Ngay khi cô định từ chối, Đàm Vân Thư nói thêm: [Tình bạn có được nhờ chiếc trâm cài đó, gặp nhau không khó đúng không?]

[Đã biết.]

Bốn giờ chiều, Đàm Vân Thư kết thúc hẹn với đối tác, đặc biệt lái xe từ khu vực phía nam đến khu vực phía bắc, đến nơi Phương Du sống.

Bởi vì nàng đã nhìn thấy cách bố trí của khu chung cư này nhiều lần trên mạng, nàng hiểu rõ về những con đường ở đây. Nàng thậm chí còn đậu xe trên đường bên ngoài khu chung cư nơi Phương Du sống mà không cần đến định vị. Chỗ đậu xe ở đây rất chật, khi nàng đến đã đầy rồi, nàng lái thêm một đoạn nữa mới dừng lại.

Gần khu chung cư có chợ thực phẩm, siêu thị, nhà hàng...

Giống như những gì được hiển thị trên bản đồ.

Đàm Vân Thư nhìn các cửa hàng ở đây và thậm chí có thể tưởng tượng ra cuộc sống hàng ngày của Phương Du. Nàng nhếch môi, tâm trạng rất vui vẻ.

Tất cả là vì nàng muốn gặp Phương Du.

Tháng Sáu đã đến, ánh nắng ở thủ đô trở nên ấm áp hơn, Đàm Vân Thư đang cầm một chiếc ô che nắng. Bên cạnh đó, nàng còn mang theo một món đặc sản ở Tuyết Thành, đó là một tiệm bánh lâu đời được người trong công ty giới thiệu.

Phương Du chắc là thích ăn bánh ngọt, nhưng để không tạo gánh nặng cho Phương Du, nàng cũng không mua nhiều.

Đây cũng trở thành cái cớ của nàng cho cuộc gặp gỡ này.

Người ra vào khu chung cư, quẹt thẻ ở cổng, khá nghiêm ngặt.

Đàm Vân Thư đứng ở một vị trí dễ thấy, ánh mắt nàng tập trung vào cánh cổng. Nàng đã thông báo với Phương Du về việc mình đến, nhưng nàng không biết phải mất bao lâu để Phương Du từ nhà đi xuống.

Tuy nhiên, nàng không cảm thấy khó chịu vì người nàng chờ đợi chính là Phương Du.

Nếu như thang máy vận hành thuận lợi, không phải chờ đợi, với tốc độ bình thường, Phương Du từ nhà đi tới cổng khu chung cư chỉ mất ba phút. Nhưng hiện tại vận may không tốt lắm, cả ba thang máy đều ở những tầng rất cao, đi xuống hơi chậm.

Phương Du nhẹ mím môi, xem tin nhắn Đàm Vân Thư gửi hai phút trước rồi khóa màn hình điện thoại lại.

Không cần phải trả lời.

Chỉ là trong lúc chờ thang máy, không khỏi cảm thấy bồn chồn, cho đến khi nhìn thấy những con số trên màn hình LED càng ngày càng gần tầng của mình, Phương Du mới yên tâm một chút.

Cô chậm rãi bước vào, khi ra khỏi thang máy cũng không có ý tăng tốc.

Cô đã luôn chờ đợi Đàm Vân Thư.

Đợi Đàm Vân Thư thông báo gặp mặt, đợi Đàm Vân Thư trả lời, đợi Đàm Vân Thư tốt nghiệp...

Bây giờ mối quan hệ giữa Đàm Vân Thư với cô là bạn bè, cho nên Đàm Vân Thư đợi một chút thì đã làm sao?

Khu chung cư có nhiều cây xanh, có thể dễ dàng tản bộ dưới tán cây.

Khi đến gần cổng khu chung cư, cô nhận được tin nhắn từ Tiết Dịch nói rằng mình đã qua cổng kiểm tra an ninh sân bay, đang đợi chuyến bay.

Phương Du khóe môi mỉm cười nhắn: [Bay an toàn.]

Ngước lên lần nữa, cô nhìn thấy Đàm Vân Thư.

Nhìn nhau, Phương Du dường như rơi xuống hồ nước sâu.

Cô khóa màn hình điện thoại, đeo kính vào, quẹt thẻ, trò chuyện với nhân viên bảo vệ quen thuộc, rồi mới đi về phía Đàm Vân Thư.

Cách ăn mặc của Đàm Vân Thư khá sang trọng, nàng trông có vẻ như mới tham gia một bữa tiệc.

Khi Phương Du đến gần hơn, Đàm Vân Thư kìm nén sự bất mãn trong lòng, hơi nghiêng chiếc ô về phía Phương Du, che cho cả hai người.

Phương Du liếc nhìn bóng họ bị mắc kẹt dưới tán ô, đường nét tròn tròn ẩn đi mọi thứ.

Một giây sau, cô ngẩng đầu, mấp máy môi: "Sao vậy?"

"..." Đàm Vân Thư nghe vậy, trong đôi mắt nâu tràn ngập ý cười, nàng nói: "Tôi nghĩ cậu cần phải làm quen dần đi, Phương Du."

"Hửm?"

"Giữa bạn bè, dù không có việc gì vẫn có thể gặp nhau mà." Đàm Vân Thư nói, "Cậu không nên nghĩ vì là tôi, mà có sự phân biệt đối xử."

Phương Du hơi nhướng mày: "Không có gì khác biệt với cô cả."

"Ừm, không có."

Đàm Vân Thư đưa chiếc túi trên tay nàng: "Tôi mua cái này từ cửa hàng bánh ngọt lâu đời Tuyết Thành. Đây là đặc sản của họ, tôi muốn cho cậu dùng thử." Nàng nói: "Cứ coi như một món quà khác vào ngày lễ thiếu nhi, được không?"

"Món quà khác?" Phương Du không cầm lấy túi ngay, bàn tay vẫn nắm chặt chìa khoá.

"Đúng."

Đàm Vân Thư cũng không rút tay lại, nàng thẳng thắn nói: "Tôi vừa đi công tác đến Dung Thành, và gửi cho cậu một con thú bông gấu trúc từ cửa hàng bán đồ lưu niệm gấu trúc. Trưa nay, cậu mới có thời gian lấy nó ở trạm chuyển phát nhanh. "

Thú bông gấu trúc được gửi trực tiếp từ cửa hàng lưu niệm, tên người nhận và số liên lạc chính thức phải ghi lại. Tuy nhiên, với tư cách là người mua, Đàm Vân Thư đương nhiên có số theo dõi chuyển phát nhanh trong tay. Nàng đã dành thời gian để kiểm tra kho lưu trữ hậu cần trong hai ngày qua. Nàng phát hiện rằng con thú bông đã đến trạm chuyển phát nhanh ở khu chung cư của Phương Du từ tối thứ Năm, nhưng vẫn chưa có ai đến nhận.

Đến trưa nay, nàng  thấy khu vực hậu cần không còn hiển thị "Gói hàng chờ được lấy" mà là "Đã nhận". Đàm Vân Thư tận dụng thời gian đó để gửi một tin nhắn chúc vui vẻ đến cho Phương Du.

Thật đúng lúc, có thể mở quà hôm nay.

"Nó là..." Phương Du nhìn chằm chằm người trước mặt, có hơi hoang mang.

Đàm Vân Thư tiếp nối cuộc trò chuyện, đồng thời muốn nhét cái túi vào tay Phương Du: "Cầm măng thật dễ thương."

"Đây là điều tôi muốn nói khi gặp cậu, tôi sợ cậu không biết nguồn gốc của nó, nên tôi nghĩ cần nói cho cậu biết. Chỉ là một con thú bông thôi, Phương Du, đừng từ chối tôi. "

"Đàm Vân Thư." Phương Du lùi lại một bước, cô cũng không nhận túi bánh, "Nếu yêu cầu tôi nhận món quà này xem như để "báo đáp", tôi sẽ nhận. Nếu không thì quên đi."

Động tác cầm túi của Đàm Vân Thư trở nên cứng nhắc hơn rất nhiều, nụ cười trên môi dường như đông lại.

Nhưng nàng không muốn lộ ra trước mặt Phương Du, liền tiến lên một bước.

"Chỉ để trưng thôi mà."

Phương Du nói: "Bất quá, tôi không muốn giữa chúng ta có bất kỳ liên quan vật chất hay tài chính nào. Mục đích cô đưa cho tôi con gấu trúc này là gì? Cô muốn tôi nhìn thấy nó lại nghĩ đến cô à?"

"Tôi không nghĩ vậy."

"Vậy tại sao lúc gửi đi cô không nói cho tôi biết? Là vì cô biết tôi sẽ từ chối sao? Cho nên cô mới tiền trảm hậu tấu*?"

*先斩后奏 làm trước rồi mới nói

"Vậy nếu là người khác đưa cho cậu, cậu sẽ nhận, đúng không?" Đàm Vân Thư dừng một chút, đọc ra một cái tên: "Ví dụ như là Tiết Dịch."

Phương Du quay mặt sang một bên, không trả lời.

Đàm Vân Thư mím môi: "Được rồi, tôi biết đáp án rồi, Phương Du."

Nàng hạ tay xuống, chiếc bánh ngọt trong tay rõ ràng không nặng đến thế, nhưng nàng cảm thấy không thể nhấc lên được, mí mắt cũng rũ xuống, vô cùng mệt mỏi nói: "Cậu đi lấy con thú bông đó đi, tôi ở đây đợi cậu."

"...Được rồi." Khi Phương Du nói điều này, trái tim cô đập mạnh.

Sau đó, cô kìm nén cảm giác này, không chút do dự quay người đi, đung đưa mái tóc dài hơi xoăn, đôi mắt của Đàm Vân Thư lay động.

Đàm Vân Thư đứng đó, nhìn dáng vẻ bình tĩnh và vui vẻ của Phương Du, nàng cảm thấy toàn thân có chút lạnh lẽo.

Không khí nóng bức xung quanh lúc này đã hóa thành khí lạnh, vây chặt lấy nàng. Nàng siết bàn tay cầm ô và nhìn xuống chiếc bóng của mình. Phương Du thực sự không muốn liên quan gì đến nàng.

Muốn lấy lại chiếc trâm cài trong tay nàng, sau đó biết con thú bông là quà của nàng thì ngay lập tức không cần nữa.

Tại sao Tiết Dịch thì có thể?

Từ từ đã...

Vậy Phương Du cũng nhận được quà của Tiết Dịch sao?

Vì vậy, trong số hai con thú bông giống hệt nhau, Phương Du có thể tùy ý bỏ con nàng tặng, chỉ giữ lại con do Tiết Dịch tặng.

Nghĩ đến đây, Đàm Vân Thư nhắm mắt lại.

Đầu ngón tay dường như bị đông cứng.

.......

Phương Du tăng tốc trên đường trở về.

Nhưng cô không khỏi có chút bối rối, nghĩ đến tin nhắn của Tiết Dịch và lời suy đoán của Đàm Vân Thư, cô chắc chắn là con thú bông này là do Đàm Vân Thư tặng. Đàm Vân Thư đã liệt kê hết những thông tin cụ thể, bao gồm cả việc cô nhận hàng vào buổi trưa.

Vậy Tiết Dịch đang nói đến điều gì?

Cô chắc chắn rằng Tiết Dịch cũng đã mua, nếu không Tiết Dịch sẽ không trả lời một cách tự nhiên như vậy, vậy còn con thú bông gấu trúc còn lại thì sao?

Phương Du còn chưa kịp đoán ra kết quả thì cô đã về đến phòng.

Khóe môi của thú bông nhếch lên trên ghế sofa, nó dường như rất vui vì cô đã trở lại.

Phương Du vuốt đầu nó.

Trong hai năm qua, cô thường xuyên xem các video liên quan đến gấu trúc. Chỉ nhìn thôi đã thấy dễ thương rồi, có tác dụng chữa lành, cô cũng hi vọng sau này có cơ hội đến Dung Thành.

Tuy nhiên, cô cũng muốn trả lại con thú bông gấu trúc này cho Đàm Vân Thư.

Cô lại đặt nó trở vào hộp, ôm chiếc hộp ra khỏi cửa. Nhưng không hiểu sao, chiếc hộp rất nhẹ lúc buổi trưa, bây giờ có cảm giác như nặng ngàn cân.

Vài phút sau, cô lại rời khỏi khu chung cư.

Đàm Vân Thư vẫn đang đợi cô, nhưng nụ cười trong mắt nàng đã hoàn toàn biến mất, không tìm thấy dấu vết.

"Xe của cô ở đâu?" Phương Du hỏi: "Tôi sẽ mang qua."

"Không cần."

Đàm Vân Thư lặng lẽ từ chối: "Tôi có thể tự mình làm được, vì vậy tôi sẽ không làm phiền cậu."

Phương Du không lạ gì giọng điệu như vậy, cô biết Đàm Vân Thư nhất định đang tức giận.

"Tốt."

Phương Du sẽ không dỗ dành nàng như trước nữa, cô làm theo lời Đàm Vân Thư.

Đàm Vân Thư liếc nhìn cô, trong lòng cảm thấy cay đắng.

Phương Du thậm chí không sẵn sàng kiên trì.

Nhưng giây tiếp theo, Phương Du nhìn nàng và nói: "Chúc mừng ngày lễ thiếu nhi, Đàm Vân Thư."

"......."

Sẽ vui vẻ chứ?

Đàm Vân Thư không trả lời, bởi vì Phương Du chỉ là đáp lại lời chúc phúc của nàng mà thôi, vì họ đã thay đổi danh phận.

Những gì nàng chúc không có gì mới, và câu đáp của Phương Du cũng không có gì mới.

Nếu không phải tin tức này truyền đến, Phương Du cũng sẽ không "chúc" nàng như thế này.

Đàm Vân Thư cầm chiếc hộp đi về hướng bãi đậu xe, mắt hơi đỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.