Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 50




Six Place có giá rất phải chăng trong "Khu phố nhịp tim" này, chỉ cần trả bốn trăm nhân dân tệ, nên đương nhiên không có cái gọi là tiêu chuẩn, người tham gia có thể nói là vàng thau lẫn lộn.

Đây không phải là lần đầu tiên A Uy tham gia, với vẻ ngoài không tệ, chăm tập thể hình, nên hắn luôn có thể giành được sự ưu ái của một số cô gái. Hắn cũng tận dụng những dịp như thế này để ra tay, cải trang thành một quý ông, đương nhiên hiếm khi thất bại. Hơn nữa, tên hắn cũng không phải là A Uy, mỗi lần tham gia đều đổi tên.

Hắn chỉ thích sự tươi mới nhất thời, vì vậy sẽ nhanh chóng chia tay. Nói một cách khó nghe là hắn chỉ muốn tìm một bạn tình ngắn hạn. Mỗi khi buồn chán hắn sẽ tiếp tục đến Six Place để săn mồi, hắn sẽ không xem xét những mức giá cao hơn.

Phương Du lần này trở thành con mồi.

Ở ván đầu tiên, hắn đã để mắt tới Phương Du. Phương Du không lộ mặt, nhưng nụ cười của cô thực sự rất đáng yêu và bắt mắt, không cần tháo mặt nạ cũng biết Phương Du trông như thế nào, giọng nói của cô lại nhẹ nhàng, càng khiến hắn phấn khích hơn.

Tự tin đến mức bây giờ hắn nghĩ mình có thể thành công như lúc trước khi thực hiện chiến lược trên WeChat, nhưng lại bị từ chối một cách đơn giản. Hắn không nhịn được, không cần che đậy mà đưa giá, trực tiếp phá vỡ tuyến phòng thủ. Nói xong, hắn chuẩn bị thưởng thức dáng vẻ khó coi của đối phương, mặc dù đối phương vẫn đang đeo mặt nạ cáo.

Kết quả là, giọng nữ phía sau đã dập tắt sự phấn khích của hắn, khiến hắn tức giận.

Quay lại thì thấy người phụ nữ gọi là Viên Viên.

Khi giới thiệu bản thân, nàng đã nói rằng mình là người sống nội tâm và nhút nhát.  Như thế này là sống nội tâm và nhút nhát à? Hắn chỉ có thể nói rằng người này giả vờ giỏi hơn mình.

Chỉ là chưa bao giờ nghĩ đến miệng lưỡi lại độc ác như vậy.

"Đúng vậy." Phương Du ở một bên khẽ mỉm cười, không hề tức giận, "Sau khi hỏa táng xong, nếu xương cốt của anh cần phải nghiền thêm lần nữa, thì phải trả thê chi phí phát sinh. Anh muốn thanh toán ngay bây giờ hay để gia đình thanh toán sau khi rời đi?"

Vẻ mặt A Uy căng thẳng, muốn dùng ánh mắt mình nhìn xuyên thấu Phương Du. Nghĩ đến đây, hắn đưa tay muốn tháo mặt nạ của Phương Du xuống.

Tuy nhiên, Phương Du đã phản ứng rất nhanh, Đàm Vân Thư cùng lúc nắm lấy cổ tay của Phương Du, kéo cô về phía sau nàng, rồi nhìn chằm chằm vào A Uy, chiếc mặt nạ mèo không thể ngăn được sự lạnh giá đang tỏa ra, nàng nói: "Mau xin lỗi cô ấy. "

Phương Du liếc nhìn cổ tay mình đang bị Đàm Vân Thư nắm lấy, Đàm Vân Thư kéo hơi mạnh, nhưng không đau. Ngẩng đầu lên, cô có thể thấy tai của Đàm Vân Thư, trên đó vẫn là đôi khuyên tai ngọc trai mà cô nhìn thấy ngày hôm qua, treo lơ lửng, lắc lư theo chuyển động của Đàm Vân Thư.

A Uy cắn răng cười: "Tôi phải xin lỗi vì điều gì? Tôi có nói gì đâu?"

Phương Du nhìn A Uy, bấm vào video mà cô đã tiện tay quay lại, chỉnh âm lượng lớn nhất: "Tôi đã quay lại lời nhận xét của anh. Tôi có thể chọn việc gọi cảnh sát."

"..." A Uy nham hiểm nhìn cô.

Bubbles gần nghỉ ngơi xong, đang chuẩn bị tới chủ trì trò chơi thứ hai, cô thấy bầu không khí trong hành lang rất căng thẳng, không chút do dự bước tới, hỏi: "Xin lỗi, có chuyện gì vậy?"

......

Cửa hàng rất coi trọng vụ quấy rối này, quản lý cửa hàng đã đến, nói với Phương Du và Đàm Vân Thư rằng nếu họ thực sự gọi cảnh sát, anh ấy sẽ hợp tác. Điều quan trọng nhất lúc này là A Uy đã bị đưa vào danh sách đen, Six Place sẽ không cho phép hắn ta vào nữa.

Sự việc này đã gây náo động không nhỏ, Tề Vận và những người khác cũng bước ra xem. Khi mọi người nghe thấy giọng  nói trong video, liền cảm thấy tức giận, những âm thanh chỉ trích thậm chí còn thu hút người từ phòng khác đến xem.

A Uy không còn cách nào khác ngoài việc xin lỗi, nếu không thì sự việc này sẽ không thể kết thúc một cách đơn giản. Đây là Thủ đô, không phải là nơi hắn có thể cố ý làm liều. Cứ như vậy, sự kiện này không còn dính dáng gì tới hắn nữa. Người quản lý cửa hàng trả lại nguyên vẹn bốn trăm tệ cho hắn. Vài giây sau, hắn đen mặt bước vào thang máy, vẻ mặt chán chường rời đi.

Người quản lý cửa hàng cũng xin lỗi và hỏi Phương Du: "Thưa quý cô, tôi muốn hỏi cô vẫn muốn tiếp tục chứ? Những việc xảy ra với cô là kết quả của việc sàng lọc không đúng cách của cửa hàng chúng tôi. Dù cho cô muốn tiếp tục, chúng tôi cũng sẽ hoàn lại cho cô bốn trăm tệ. Tôi thực sự xin lỗi vì đã mang đến cho cô trải nghiệm tồi tệ này."

"Không cần." Phương Du mím môi, "Không cần hoàn tiền cho tôi, chỉ là tôi không còn tâm trạng để tiếp tục nữa."

"Vậy nếu lần sau cô quay lại, chúng tôi sẽ không tính phí."

Thái độ của quản lý cửa hàng rất tốt, Phương Du lần này cũng không từ chối: "Được, cảm ơn."

Bubbles dẫn dắt mọi người, nói: "Tất cả giải tán thôi, vòng hai của trò chơi sắp bắt đầu ~~~"

Đàm Vân Thư không đi vào.

Nàng vốn tới đây vì Phương Du, hiện tại Phương Du không muốn tiếp tục, nàng cũng sẽ không tham gia nữa.

Nàng cũng đã buông tay Phương Du khi Bubbles đi tới. Nàng co các khớp ngón tay lại và liếc nhìn Phương Du.

Trong lúc cấp bách, nàng đã vượt qua ranh giới.

Phương Du bây giờ không thích bị nàng nắm cổ tay như thế này.

Nhưng...

Hơi ấm dường như vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay, khiến nàng hoài niệm không thôi, nhớ nhung đến mức vô thức không thể thả lỏng hơi thở. Nàng sợ làm phiền đến Phương Du, cô giống như một cánh bướm đậu trên ngón tay nàng, kể cả khi cánh bướm đã bay đi.

Về việc Đàm Vân Thư cũng yêu cầu rời đi, người quản lý cửa hàng không ngăn cản, còn nói rằng anh ấy có thể hoàn lại tiền cho nàng. Anh cũng khen ngợi tinh thần "hành hiệp trượng nghĩa" của nàng, còn nói rằng dù không quen biết Phương Du nàng vẫn sẵn lòng ra tay. Quả là rất tốt.

... Không quen biết.

Vẻ mặt của Đàm Vân Thư cứng đờ sau chiếc mặt nạ. Quay đầu và nhìn Phương Du thêm lần nữa, khóe môi Phương Du không có thay đổi.

Ngay sau đó, hai người đi theo quản lý cửa hàng xuống tầng dưới, đến quầy lễ tân để đăng ký rời đi, phải viết lại thời gian rời đi cùng đánh giá trải nghiệm của mình về sự kiện này. Vì thái độ của người quản lý cửa hàng, cả hai đều cho năm sao.

"Mặt nạ có thể cầm về được không?" Đàm Vân Thư sau khi đăng ký ngẩng đầu lên và hỏi nhân viên lễ tân.

Nhân viên trả lời: "Có thể, đây xem như là quà lưu niệm." Cô còn nói thêm: "Mặt nạ này rất hợp với cô."

Phương Du nhướn mày khi nghe điều này.

Sau khi lấy được túi xách của mình, Phương Du tháo mặt nạ ra, trả lời tin nhắn của Tề Vận. Tề Vận khuyên cô về nhà hãy nghỉ ngơi và thư giãn thật tốt, đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng.

[Yên tâm, Chị Vận. ] Phương Du trả lời bốn chữ.

Sau khi ra khỏi cổng Six Place, đôi mắt Phương Du nheo lại, họ không ở Six Place quá lâu, lúc này mới khoảng 3 giờ rưỡi, mặt trời vẫn rực rỡ.

Cô định lấy chiếc ô trong túi ra và bắt taxi, nhưng người bên cạnh đã giơ ô lên để bảo vệ cô khỏi ánh nắng thiêu đốt.

Phương Du ôm mặt nạ, không quay đầu nhìn nàng.

"Tôi sẽ đưa cậu về." Đàm Vân Thư nhẹ nhàng mở miệng.

Phương Du quay mặt lại, nhìn nàng: "Cô biết rõ kết quả sẽ như thế nào mà."

"Tôi không biết."

Mặt nạ của Đàm Vân Thư vẫn còn trên mặt, nhưng nó không thể che đi sự bướng bỉnh của nàng. Nàng tỏ ra không hiểu và hỏi: "Đàm Vân Thư thì có liên quan gì đến Viên Viên tôi đây?"

"......"

Phương Du nhìn nàng chằm chằm, lúc này mới chợt nhớ lại những gì Đàm Vân Thư đã nói với A Uy. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy khía cạnh này của Đàm Vân Thư, nàng nói chuyện một cách không kiêng dè, không chỉ xuyên tạc lời nói của tên dàn ông hôi hám, còn đi thẳng vào vấn đề.

"Viên Viên là người sống nội tâm và nhút nhát." Phương Du đã lợi dụng sơ hở trong lời nói của nàng.

Đàm Vân Thư vẫn cầm ô, giọng nói mềm mại chỉ ra hai điểm: "Lúc đối diện với cậu có thể không phải, con người vốn có nhiều mặt."

Vì thời tiết nắng nóng, hầu hết người trong khu phố đều cầm ô để tránh bị rám nắng. Phía sau họ có người qua đường cười nói rôm rả, khiến vị trí của họ có vẻ yên tĩnh quá.

Hơi nóng trên mặt đất đang bốc lên, hướng tới tận bắp chân.

Phương Du vẫn đứng yên, ngón tay cái ấn vào màn hình điện thoại, một lúc sau, cô mới thả lỏng: "Trong khoảng thời gian này, cô không được tháo mặt nạ ra."

"Được."

Chỗ đậu xe ở gần đó, chỉ cần đi bộ một chút.

Hai người đều không có ý định nói chuyện nữa. Phương Du kể cho Đường Bán Tuyết và Phù Sương về trải nghiệm bị quấy rối trong cuộc trò chuyện nhóm. Trong khi Đàm Vân Thư nghĩ đến tên của Bubbles, bong bóng.

Có rất nhiều xe đến đậu ở đây, hầu hết chủ xe đều đi dự những bữa tiệc đắt tiền hơn. Xe Đàm Vân Thư khá khiêm tốn, vẫn là hãng xe trước đây nhưng mang biển số Thủ đô.

Đàm Vân Thư mở cửa ghế phụ, nhưng Phương Du lại tự mình mở cửa ghế sau, rõ ràng để mở rộng khoảng cách giữa nàng và cô, nói: "Tôi sẽ chuyển khoản tiền xe cho cô, Viên tiểu thư."

Ngay khi cách gọi này được đưa ra, Phương Du đã hiểu được "bí danh" của Vân Thư có ý nghĩa gì.

Trời đối diện với đất, vuông đối diện với tròn*.

*Phương/方 là hình vuôngViên/圆 là hình tròn, rồi ý là cô Thư làm top hay gì :-?

Cô thường được gọi là "Phương tiểu thư", nhưng Đàm Vân Thư giờ lại là "Viên tiểu thư".

Phương Du: "......"

Điều hòa trong xe được bật trước, ngồi vào sẽ không có cảm giác ngột ngạt, mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều. Phương Du quay đầu nhìn đường phố và người qua lại bên ngoài, tâm tình không hề dao động.

"Địa chỉ." Đàm Vân Thư liếc nhìn gương chiếu hậu tích hợp, hỏi một cách cứng nhắc.

Bởi vì nàng không ngờ Phương Du lại thật sự đồng ý, hiện tại nàng vẫn chưa thể ổn định lại được.

" Studio làm đẹp "Bán Chi Tuyết Cao"."

Đó không phải là nơi Phương Du sống, Đàm Vân Thư không hỏi thêm nữa, nàng cũng biết Phương Du rất cảnh giác với mình. Rõ ràng là không muốn nàng biết cô sống ở đâu, chỉ cần đưa ra địa chỉ, nàng có thể tìm đến.

Nàng ngoan ngoãn nhập địa chỉ vào hệ thống định vị.

Phương Du thực sự không muốn Đàm Vân Thư biết nơi mình sống. Vô tình Đường Bán Tuyết đang rất tức giận trên nhóm trò chuyện, vì vậy cô hỏi Đường Bán Tuyết liệu mình có thể đến studio của cô ấy ngồi một lúc không, và Đường Bán Tuyết đã đồng ý.

Từ khu phố nhịp tim đến studio "Bán Chi Tuyết Cao" gần 25 km. Nếu không bị kẹt xe thì mất hơn 40 phút lái xe, còn kẹt xe thì phải mất một tiếng mới đến nơi.

Phương Du khoanh tay ở ghế sau, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như đã ngủ rồi.

Trong khi chờ đèn giao thông, Đàm Vân Thư tăng nhiệt độ điều hòa lên, Phương Du đang mặc váy, có thể sẽ bị lạnh. Bộ áo phông và quần jean mà nàng đặc biệt mua, giao đến nhà ngày hôm qua cũng không quá mắc, tổng cộng khoảng hai trăm nhân dân tệ, khiến nàng vẫn cảm thấy hơi nóng.

Hơn nữa, chiếc mặt nạ của nàng vẫn chưa được tháo xuống, dính vào mặt nàng, khiến nàng có hơi khó chịu và ngứa ngáy.

Nhưng nàng không muốn tháo ra, nếu lỡ Phương Du tỉnh dậy và nhìn thấy nàng đã tháo mặt nạ ra, chẳng phải mọi việc nàng làm đều vô ích sao?

Đi được nửa đường, điện thoại di động của Đàm Vân Thư reo lên. Nàng liếc nhìn thì thấy là cuộc gọi của Đàm Vân Hú, nàng ấn tắt tiếng, lười trả lời.

Nàng biết Đàm Vân Hú sẽ nói gì.

Đàm Vân Hú đã gọi nhiều lần, nhưng nàng vẫn không bắt máy, hắn lại gửi một tin nhắn tra hỏi khác.

[Mày còn dám tham gia sự kiện từ thiện trên du thuyền năm nay à?]

[Đàm Vân Thư, mày có biết xấu hổ không?]

[Lư Quý Châu không phải đã có một người phụ nữ và một đứa con ở bên ngoài sao? Tại sao ngay từ đầu mày lại làm ầm ĩ lên như vậy?]

[Thật xấu hổ khi cùng họ với mày. Lần này tao không đi. Ai muốn đi thì đi.]

Sự kiện từ thiện trên du thuyền ở Thủ đô không được tổ chức hàng năm, là ba năm một lần. Ba năm trước, người tổ chức cũng gửi thư mời đến Đàm gia. Khi đó, Đàm Vân Thư đang bàn việc kinh doanh ở nước ngoài, còn Đàm Vân Hú cũng đi du lịch nước ngoài. Đàm gia đành phải khước từ, nhưng họ cũng quyên góp một số tiền từ xa.

Lần này nàng đã chuyển công ty về thủ đô, dù thế nào đi nữa nàng vẫn phải đến tham dự sự kiện này.

Từ thiện không phải là mục đích chính của những hoạt động như thế này, mà là kinh doanh.

Sự kiện này sẽ được tổ chức từ ngày 18 tháng 5 đến ngày 24 tháng 5, diễn ra trong một tuần.

Đàm Vân Thư không trả lời tin nhắn của anh trai, sau khi đọc tin nhắn, nàng nhếch khóe môi nhìn vào gương chiếu hậu.

Phương Du mở mắt ra, ánh mắt hai người chạm nhau.

Nụ cười của Đàm Vân Thư lập tức đông cứng, nàng hỏi một cách không chắc chắn và thận trọng: "Nóng? Lạnh? Hay do tiếng chuông điện thoại di động đã làm phiền cậu?"

"Không sao đâu." Giọng Phương Du nhẹ nhàng: "Chỉ để đảm bảo rằng mặt nạ của cô vẫn còn đó."

Hô hấp của Đàm Vân Thư trở nên khó khăn, nàng trả lời: "Tôi chưa bao giờ tháo nó xuống."

"Nếu cảm thấy không thoải mái." Phương Du quay mặt đi, "Cứ tháo ra đi."

Lúc nào cũng đeo mặt nạ có thể cảm thấy hơi bức bách.

"Vậy cậu có cho phép tôi đậu xe bên đường không?"

"Sẽ không."

Đàm Vân Thư mím môi suy nghĩ mấy giây, vẫn không tháo ra.

Chiếc mặt nạ này đã trở thành vật bảo hiểm của cô.

Phương Du cũng không kiên trì, cô nhìn điện thoại của mình. Trong nhóm trò chuyện, Đường Bán Tuyết hỏi cô đã gần đến nơi chưa. Cô liếc nhìn màn hình định vị trên xe rồi trả lời: [Còn hơn mười phút nữa.]

Đường Bán Tuyết: [Được rồi.]

Giọng nói của Đàm Vân Thư vang lên khi cô vừa tắt màn hình: "Cậu có muốn nghe bài hát nào không?"

"Tùy ý."

"Vậy tôi sẽ mở bài hát của Tiết Dịch nhé."

"Tùy cô."

Nhưng điều này lại khiến Phương Du nhớ đến cuộc gặp gỡ chóng vánh với Tiết Dịch ở sân bay lần trước.

Thời gian để Tiết Dịch hát ở quảng trường bên ngoài Trung tâm thương mại Lâm Lí đã được ấn định. Đó là bảy giờ tối thứ Tư tuần sau, Phương Du nghĩ mình có thể đến đó.

Chỉ là cô sẽ không nói trước với Tiết Dịch mà thôi.

Giọng hát của Tiết Dịch vang vọng trong xe, với giai điệu du dương. Đây là một bản tình ca ngọt ngào thể hiện niềm hạnh phúc trong tình yêu.

Nhưng rõ ràng là không phù hợp với bầu không khí trong xe.

Đàm Vân Thư không ngân nga theo, Phương Du cũng không phát ra âm thanh nào. Tuy nhiên tiếng hát dường như đã trở thành phương tiện trung gian giữa họ, giúp cho thần kinh đang căng thẳng được thư giãn.

Khi bài hát thứ ba của Tiết Dịch kết thúc, xe cũng đến nơi.

Khu vực này tương tự như Khu phố nhịp tim, tất cả studio và cửa hàng đều liên quan đến thẩm mỹ viện, làm đẹp và làm tóc. Đâu đâu cũng thấy người đi dạo, những blogger cầm gậy selfie và khoe trước ống kính, nói rằng mình đang đến một studio làm đẹp nào đó để trải nghiệm dịch vụ trang điểm trị giá 588 nhân dân tệ, để xem liệu có xứng đáng hay không.

Đàm Vân Thư đậu xe bên đường, tay nàng vẫn đặt trên vô lăng, không hề có ý định đuổi cô ra ngoài.

"Tiền xe đã được chuyển cho cô dựa trên giá thuê xe trực tuyến. Nhớ nhận lấy nhé." Phương Du hất tóc, giọng điệu tự nhiên khi thêm cách xưng hô, "Viên tiểu thư".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.