Dù được khen ngợi nhưng Lâm Lạc vẫn cau mày.
Cậu luôn cảm thấy Tỉnh Ngộ đang dỗ dành trẻ con.
Nhưng mỗi lần cậu đều trực tiếp biểu lộ sự cáu kỉnh của mình, điều đó càng khiến cậu giống như một đứa trẻ.
Vì vậy Lâm Lạc chỉ có thể thầm khịt mũi trong lòng biểu thị sự bất mãn của mình.
Cậu quyết định bỏ qua Tỉnh Ngộ, cầm thẻ ngân hàng của mình tự vui vẻ, bắt đầu xem nên tiêu gì.
Trong cả hai kiếp, Lâm Lạc đều không kiếm được nhiều tiền. Giờ đây, cậu bỗng trở nên giàu có, giống như từ một nông dân nghèo trở thành tỷ phú vậy. Tất cả những gì cậu có thể nghĩ là mua một ngôi nhà lớn, mua một chiếc xe hơi sang trọng, mua một vài bộ đắt tiền cho mẹ và cho chính bản thân cậu, ờm…. còn muốn tặng mẹ bộ chân giả tốt nhất!
Mẹ sẽ không còn phải chống nạng, càng đừng nói đến việc bán bánh rán và hoa quả!
Chỉ cần nghĩ đến những điều này, Lâm Lạc đã thấy tâm trạng rất tốt.
Nhìn thấy cậu đang đắm chìm trong mộng tưởng, Tỉnh Ngộ cũng không chen vào.
Những ngón tay đẹp đẽ của người đàn ông gõ nhẹ vào vô lăng vài lần, chiếc nhẫn bạch kim trên ngón trỏ của bàn tay trái phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Anh rõ ràng có điều muốn nói, nhưng rồi lại chẳng biết nói sao.
Ngoài cửa sổ xe, từng dãy nhà cao tầng đang lướt nhanh.
Thành phố này có thể khiến tất cả những ai đến đây đều phải sửng sốt trước sự phồn hoa và xinh đẹp của nó.
Nhưng sự thịnh vượng thường thuộc về những người ở tầng lớp trung – thượng lưu trong xã hội, và nó không liên quan gì đến những người vốn dĩ sống ở tầng đáy như Lâm Lạc.
Tuy nhiên, sự thịnh vượng của thành phố sẽ khuyến khích họ tiến về phía trước, cố gắng khiến bản thân tốt hơn và phấn đấu trở thành tầng lớp trên trong xã hội.
Ai cũng từng có ước mơ làm giàu trong thoáng chốc, nhưng đó chỉ là ước mơ, còn lại hầu hết mọi người đều phải làm việc chăm chỉ.
Sự thực là những người giàu lên chỉ sau một đêm như Lâm Lạc là rất ít.
Chưa nói đến việc cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ, dù đã trưởng thành thì cũng sẽ mất kiểm soát khi bỗng dưng có được số tài sản kếch xù như vậy.
Nếu không, sao có chuyện rất nhiều hộ gia đình được đền bù đất trở nên giàu có chỉ trong một đêm, nhận hàng triệu đồng tiền đền bù, sau đó chi tiêu phung phí rồi cuối cùng rơi xuống vực sâu?
Vì vậy Tỉnh Ngộ cực kỳ lo lắng.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, anh cảm thấy không thể không nói.
“Nặc Nặc.”
“Hả?” Lâm Lạc ngẩng đầu.
Tỉnh Ngộ mím môi hỏi: "Cậu đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện tiền nong chưa?"
Lâm Lạc cười tươi, cậu giơ ngón tay đếm đếm những việc muốn làm: "Tôi muốn đưa mẹ đi lắp chân giả tốt nhất, mua cho mẹ một căn nhà lớn! Còn thuê người làm việc nhà, để mẹ tôi không phải làm gì cả, chỉ cần ngồi hưởng phúc!”
Cả hai kiếp của Lâm Lạc, cậu luôn muốn để ba mẹ mình được hưởng phúc.
Nhưng thật không may, ở kiếp trước ba mẹ cậu đã sớm qua đời.
Đời này, cậu rốt cuộc có cơ hội!
"Ồ," trong mắt Tỉnh Ngộ hiện lên ý cười, "Cậu thực sự là một cậu bé ngoan, rất hiếu thuận."
"Nhưng những thứ này không tốn nhiều tiền, cậu định làm gì với số tiền còn lại?"
Lâm Lạc nhíu mày một hồi, thật ra cậu cũng chưa từng nghĩ đến.
Nhưng có một ông chủ lớn đang ở ngay bên cạnh, cậu cũng chẳng buồn nghĩ, chỉ hỏi, "Anh có đề xuất nào không?"
Nhìn thấy Lâm Lạc chủ động hỏi mình, Tỉnh Ngộ cảm thấy đứa nhỏ này đúng là một cậu bé ngoan ngoãn, tính tình lại điềm đạm, không bị khối tài sản kếch xù làm lóa mắt.
"Bản thân cậu không biết cách tự quản lý tiền bạc," Tỉnh Ngộ nói, "vì vậy gợi ý của tôi là tìm một công ty ủy thác đáng tin cậy giúp cậu."
"Nếu cậu có thể tin tưởng tôi, tôi sẽ giúp cậu tìm."
“Cậu đưa tiền cho họ, họ sẽ giúp cậu quản lý tài chính, cậu có thể nhận được lợi nhuận lớn hơn nhiều so với việc gửi tiền vào ngân hàng, rủi ro cũng không cao”.
Lâm Lạc sờ sờ cằm, suy nghĩ hai giây, cong môi nói:
“Vậy tôi sẽ gửi anh 60 triệu được không?”
Cậu vẫn nhớ 80 triệu tiền tranh mà Tỉnh Ngộ trêu cậu lúc nãy.
Tỉnh Ngộ lắc đầu thích thú: "Nếu tôi làm mất của cậu 60 triệu, thì sẽ trả cho cậu 120 triệu."
“Chờ một chút!” Lâm Lạc vội vàng nói, lấy điện thoại ra, tìm mục ghi âm, rồi bảo Tỉnh Ngộ: “Anh nói lại lần nữa đi.”
“Nếu anh làm mất 60 triệu của tôi thì sẽ như thế nào?” Cậu vênh mặt hỏi
Tỉnh Ngộ nhìn Lâm Lạc qua kính chiếu hậu, trong mắt mang theo ý cười, hơi nghiêng đầu nói vào micrô điện thoại:
"Nếu tôi làm mất tiền của Nặc Nặc, tôi sẽ bồi thường gấp đôi cho cậu ấy, và sẽ không bao giờ hối hận."
Mẹ của Lâm Lạc cũng gọi cậu như vậy, nhiều người nữa cũng gọi cậu như vậy.
Nhưng khi nghe thấy cách gọi "Nặc Nặc" từ trong miệng Tỉnh Ngộ, tai cậu như tê rần.
Cậu sửng sốt, lại nghe Tỉnh Ngộ hỏi: "Như vậy đã vừa lòng chưa nào?"
Lâm Lạc bấm kết thúc rồi lưu lại, cất điện thoại vào trong túi, gật đầu: "Ò, tôi hài lòng rồi! Anh đã đồng ý chuyện này, tôi ghi lại rồi đó, anh không thể hối hận."
Tỉnh Ngộ cười nói: "Không hối hận."
Lâm Lạc cũng cười: "Vậy phiền anh tìm giúp tôi một công ty đáng tin cậy."
Tỉnh Ngộ đột nhiên nhàn nhạt thở dài một hơi: "Tôi đây vất vả ngược xuôi chăm lo cho cậu như vậy, hình như cũng chẳng được lợi ích gì."
“Cũng chẳng hiểu sao tôi lại mua việc vào người vậy nữa.”
Lâm Lạc không khỏi cong lên khóe môi, quay đầu nói: "Bởi vì Tỉnh Ngộ tiên sinh thật sự rất tốt bụng. Nhưng mà nếu anh đã nói như vậy, tôi sẽ mời anh ăn cơm, kẻo anh lại cảm thấy tôi thật vô ơn."
"Cậu không phải vội trở về trường đi học sao, còn ăn cơm?"
“Giờ đã mấy giờ rồi.” Lâm Lạc liếc nhìn điện thoại, “Dù sao sáng nay tôi cũng không về kịp, vừa rồi đã lỡ tiết cuối rồi, buổi chiều quay lại trường cũng được mà, trưa nay ra ngoài ăn cơm. "
“Dù sao giờ tôi cũng có tiền rồi, sao phải tiết kiệm mấy đồng tiền cơm chứ.”
Lâm Lạc nhiệt tình nói.
“Cũng phải.” Tỉnh Ngộ nói, “Vì đây là bữa ăn đầu tiên mà một người giàu có mời tôi ăn nên chúng ta phải đi ăn món gì đó thật ngon.”
"Ăn, ăn, ăn!" Lâm Lạc nói, "Đắt nữa cũng được! Tôi có tiền!"
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp Lâm Lạc thốt ra ba chữ "Tôi có tiền".
Tỉnh Ngộ không cố ý chọn quán đắt nhất, anh chọn một nhà hàng tư nhân tương đối cao cấp ở gần trường học của Lâm Lạc, trung bình 2.000 hoặc 3.000 một người.
Bạn nhỏ vừa mới giàu, đừng nên xa hoa lãng phí.
Nhưng nếu muốn thưởng thức thì phải thưởng thức, không cần quá tiết kiệm.
Chỉ cần không vung tay quá trán, số tiền này sẽ đủ để Lâm Lạc ăn tiêu cả đời.
Nhà hàng tư nhân tên là Thúy Trúc Viên, trang trí theo phong cách nhà vườn Trung Hoa, các món ăn cung đình, Phật khiêu tường, cá sủ vàng... món nào cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng trong vài ngày.
Mặc dù loại nhà hàng tư nhân này thường yêu cầu đặt chỗ trước, nhưng Tỉnh Ngộ rất có mặt mũi, cũng không cần đặt trước.
Sau khi cả hai bước vào, họ được đưa vào phòng riêng.
Tuy nhiên, ngay khi họ chuẩn bị vào phòng lại nghe thấy tiếng cười từ cửa:
“Tỉnh tổng, thật trùng hợp?”
Lâm Lạc quay đầu lại liền nhìn thấy vị thổ hào tóc dày lúc nãy đang nở nụ cười tiến về phía bọn họ.
Có một cô gái bên đi cùng vị thổ hào nọ, đó là cô gái có gương mặt búp bê Lâm Lạc đã gặp khi đến phòng tranh học thử ngày đầu tiên.
Mặt búp bê nhìn thấy cậu, sửng sốt.
Một đôi mắt sáng quắc đảo quanh Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ vài vòng, trong lòng tràn đầy tò mò, tự hỏi tại sao hai người này lại ở cùng nhau.
Cô không mở miệng, nhưng vị thổ hào bên cạnh đã lên tiếng thay:
"Tỉnh tổng, bạn nhỏ này là ai vậy?"
Lâm Lạc vẫn đang mặc đồng phục học sinh, giống hệt mặt búp bê, rõ ràng là bạn cùng lớp.
Lúc trước ở trong hội đấu giá anh ta cũng không để ý lắm, bây giờ nhìn thấy lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Từ khi đứng đầu trong giới kinh doanh, Tỉnh Ngộ luôn một mình lẻ bóng.
Ngoại trừ Lãnh Tinh Lan, anh không có bạn bè thân thiết nào khác, chỉ thường hay tài trợ cho các họa sĩ nghèo.
Nhưng không cần thiết phải đưa những họa sĩ đó tới Gia Bảo Viên tham gia đấu giá, lại càng không nên đến ăn cơm ở loại nhà hàng tư nhân này?
Có thể nào lý do thực sự khiến Tỉnh Ngộ không gần phụ nữ nhiều năm như vậy là vì thích bé trai không?!