Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 22




"..." Tỉnh Ngộ không ngờ có ngày bản thân bị cho là quấy rối tình dục.

Đặc biệt đối tượng lại là đứa nhóc 18 – 19 tuổi.

Tỉnh Ngộ cảm thấy hơi buồn cười.

Thu tay về, Tỉnh Ngộ giơ tay đầu hàng:

"Được được, tôi không chạm vào cậu nữa."

"Còn điện thoại," Tỉnh Ngộ chỉ chỉ, "Cậu tự mò đi nhé."

Lâm Lạc hơi nhướng mày, vui vẻ cất điện thoại vào trong túi, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thúc giục: "Nhanh chút đi, tôi muốn về nhà."

“Ừ.” Tỉnh Ngộ nói, “Em trai nhỏ.”

Lâm Lạc nhếch khóe môi lần nữa, nhìn lén Tỉnh Ngộ qua gương chiếu hậu.

Sờ sờ điện thoại trong túi, Lâm Lạc nghĩ thầm: Không phải chỉ là smartphone thôi sao, ai mà không biết dùng chứ.

Sau khi Tỉnh Ngộ đưa cậu về tới nhà, Lâm Lạc lại lao vào biển học.

Mặc dù cậu đã đạt hạng nhất trong kỳ thi tuyển sinh, nhưng đối với Học viện Mỹ thuật Quốc gia mà nói thì kết quả kỳ thi đầu vào đó là không đủ, cậu cũng cần phải tham dự kỳ thi của Học viện Mỹ thuật Quốc gia vào mùa xuân tới và cũng phải đạt kết quả tốt mới được.

Lâm Lạc đã là một họa sĩ nổi tiếng nhưng vẫn không quên luyện tập hàng ngày.

Ban ngày đi học, buổi tối vẽ tranh, thời gian biểu được sắp xếp rõ ràng tới từng phút.

Cả hai kiếp người, Lâm Lạc đều phải trải qua kỳ thi tốt nghiệp cấp 3 quỷ quái này.

Mãi đến trước giao thừa một ngày, nhà trường mới cho những chú chó học sinh cuối cấp này về quê ăn Tết, mà cũng chỉ được nghỉ có một tuần đã phải đi học lại. (ý là học bận như chó ấy =)))

Nhưng lúc nghỉ giữa giờ học, Lâm Lạc cũng nghe nói về hội đấu giá Gia Bảo Viên.

Buổi triển lãm trước hội đấu giá sẽ được tổ chức sau Tết Nguyên tiêu ba ngày, ba ngày sau buổi triển lãm đó sẽ là buổi đấu giá chính thức.

Bởi vì tác phẩm gốc của Lâm Lạc sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá này nên trên các áp phích, báo chí và Internet đều được công khai kèm rất nhiều quảng cáo.

Vì vậy, trong buổi triển lãm này, có rất nhiều người đến xem tranh của Lâm Lạc.

Buổi triển lãm cũng không cần mua vé hay đặt trước, tranh được treo ở đó, ai muốn xem có thể vào xem.

Đối với hầu hết mọi người, nếu bạn không đủ tiền mua, thì đến xem cũng tốt rồi.

Đây là tranh của Lâm Lạc đó!

Một ngày trước khi buổi đấu giá chính thức bắt đầu, Lâm Lạc đã hẹn Tỉnh Ngộ.

Sáng hôm đó, Lâm Lạc chỉ có tiết tự học nên đã xin phép thầy chủ nhiệm với lý do không khỏe, nói là đi khám bệnh.

Lâm Lạc lúc nào cũng là học sinh ngoan nên giáo viên lập tức đồng ý mà không hề nghi ngờ gì.

Lâm Lạc cầm đơn xin nghỉ đã được chấp thuận chạy ra khỏi cổng trường, vẫn mặc đồng phục học sinh mùa đông màu xanh trắng, cả người tròn ủm như một chú gấu nhỏ.

Ngoài cổng trường, xe Tỉnh Ngộ đã chờ sẵn..

Tỉnh Ngộ hạ cửa kính xe rồi vẫy tay với cậu.

Lâm Lạc vừa nhìn thấy anh, mắt đã sáng ngời, cậu lon ton chạy tới, tốc độ rất linh hoạt, nhìn chẳng giống người xin nghỉ ốm tí nào.

Bác bảo vệ nghi ngờ nhìn cậu bước lên một chiếc ô tô sang trọng, gãi gãi đầu, rồi lập tức bỏ vấn đề đó sang một bên.

Đơn xin phép đã được chủ nhiệm lớp duyệt rồi, liên quan gì đến mình chứ?

Lên xe, khuôn mặt Lâm Lạc ửng hồng vì gió lạnh, mỉm cười và giơ tờ đơn xin nghỉ khoe Tỉnh Ngộ:

"Tôi vừa xin nghỉ đã được ngay rồi, giáo viên không nghi ngờ gì hết đó!"

Đây là chuyện kiếp trước cậu không thể nào tưởng tượng được.

Lâm Lạc kiếp trước là một học sinh cá biệt điển hình, muốn xin nghỉ phép thì phải đến 90% là giáo viên không duyệt.

Tỉnh Ngộ cười, nói: "Thắt dây an toàn vào đi rồi chúng ta xuất phát."

“Ò ò.” Lâm Lạc gật đầu liên tục.

Xe chạy đến bên ngoài Gia Bảo Viên rồi dừng ở bãi đậu xe, Lâm Lạc liếc mắt nhìn xung quanh phát hiện phần lớn đều là xe sang, giá thấp nhất cũng tiền triệu, không có loại nào rẻ.

Nhìn thấy vậy, ánh mắt cậu chợt lóe lên.

“Đi theo tôi, đừng chạy lung tung.” Tỉnh Ngộ giống như phụ huynh có con nhỏ, rất lo lắng, thấy Lâm Lạc đang nhìn ngó xung quanh, anh chỉ đơn giản nắm lấy cổ tay cậu, nói: “Đi bên này.”

Tỉnh Ngộ là khách quen của Gia Bảo Viên, cũng rất thông thuộc nơi đây.

Hai người bước vào tòa nhà nguy nga lần trước, liền thấy giá trên tường bày đầy các vật phẩm đấu giá như tranh, thư pháp, đồ sứ, v.v.

Tỉnh Ngộ quen cửa quen nẻo dẫn Lâm Lạc đến quầy lễ tân, bên cạnh có một người đang nhận biển số rồi đặt cọc 1 triệu.

Tuy rằng sau khi ra về sẽ được trả lại, nhưng... Lâm Lạc vẫn hơi sửng sốt.

Phải có 1 triệu mới vào cửa được, nếu không sẽ không đủ điều kiện để tham gia... thực sự là trò tiêu khiển dành cho người giàu.

Tỉnh Ngộ không phải đặt cọc, trực tiếp nhận biển số.

Lâm Lạc có chút khó hiểu hỏi: "Chúng ta không cần đặt cọc sao?"

“Không, chúng ta là được mời, không phải đặt cọc.” Tỉnh Ngộ đưa biển số cho Lâm Lạc, cười nói: “Đi thôi, lên lầu.”

Lâm Lạc đoán số tiền đặt cọc có lẽ là để chứng minh khả năng tài chính, nhưng với trường hợp của Tỉnh Ngộ thì… không cần phải chứng minh, Lâm Lạc không khỏi toát mồ hôi.

Cầm lấy biển số, rồi cả hai bước vào sảnh B, nơi đấu giá thư pháp và hội họa.

Lúc này đã có rất nhiều người ngồi trong đó.

Hầu hết họ đều mặc những chiếc áo khoác, áo dạ hoặc áo len có vẻ ngoài bình thường, có người trẻ tuổi mặc suit 3 mảnh.

Nhưng trong số họ không ai là không giàu.

Ngoại trừ cậu.

Không, cậu lập tức sẽ trở nên giàu có thôi.

“Chúng ta ngồi ở đâu?” Lâm Lạc nghiêng đầu hỏi Tỉnh Ngộ.

“Bên này.”

Ngồi xuống không lâu đã tới chín giờ, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Nhưng tranh của Lâm Lạc là vật phẩm sau cùng, ra trước đều là những vật phẩm thường thường, giá từ mấy chục ngàn đến mấy triệu, cũng không ít món lên tới mấy chục triệu.

Nhưng càng về sau thì mức giá cũng càng cao.

Lâm Lạc thiếu ngủ trầm trọng, lúc đầu cảm thấy hứng thú, chăm chú quan sát, sau lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Cuối cùng, cậu không tự chủ được dựa vào Tỉnh Ngộ ngủ thiếp đi.

Thẳng đến sản phẩm cuối cùng.

“Tỉnh nào.” Tỉnh Ngộ vỗ vỗ vai Lâm Lạc, nghiêng đầu nói nhỏ: “Đến tranh của cậu rồi.”

Lâm Lạc tỉnh lại, vừa tỉnh đã nghe thấy người phụ trách nói vào micro:

"Bức "Biển" của Lâm Lạc có giá khởi điểm là 10 triệu, mỗi lần tăng giá sẽ không dưới 1 triệu. "

Lâm Lạc đột nhiên căng thẳng, cảm thấy máu toàn thân sôi trào trong huyết quản, dồn lên tận não.

Nhưng còn chưa đợi cậu có phản ứng nào khác, ngay khi giọng của người chủ trì hạ xuống, ngay lập tức có người giơ thẻ của mình lên, ngay sau đó có người thứ hai vượt qua anh ta.

Người thứ ba, thứ tư, thứ năm…..

Giá cả tăng không ngừng, hết lần này đến lần khác.

“Biển” đã nhanh chóng vượt ngưỡng 50 triệu.

Và không hề có xu hướng ngừng lại.

Lúc gửi tranh đi đấu giá, Lâm Lạc đoán giá chốt sẽ là 50 triệu, hiện tại đã vượt mức đó.

“60 triệu!” Người chủ trì cười tươi, bọn họ có tiền hoa hồng, giá chốt càng cao thì họ càng thích.

“62 triệu!”

“65 triệu!”

“68 triệu!”

Căn bản không cần anh ta thúc giục, vẫn có người tiếp tục giơ thẻ.

Lâm Lạc quay đầu, liếc nhìn Tỉnh Ngộ vẫn vững vàng như núi, chưa từng trả giá, vì vậy nói thầm:

“Anh không trả giá à?”

Tỉnh Ngộ bình tĩnh nói: "Vẫn còn sớm, những người này chỉ là bia đỡ đạn thôi."

"..." Lâm Lạc xoa xoa lòng bàn tay, thật sự là hảo hán, sắp phát tài rồi!

Không lâu sau, cậu nghe thấy giọng nói to và rõ ràng của người chủ trì:

“100 triệu!”

“Nào, chúng ta hãy dành cho người bạn ở hàng ghế sau kia một tràng pháo tay khích lệ nào!” Người chủ trì cười thật tươi nói.

Một tràng vỗ tay vang lên.

Đến đoạn này thì mức giá đã vượt quá khả năng chi trả của hầu hết những người đến tham gia nên họ chỉ biết thở dài ngao ngán nhìn một vài ông lớn tiếp tục tăng giá.

“100 triệu, còn ai tăng giá không?”, Người chủ trì hỏi.

Lập tức anh ta cười nói: "Có người đấu giá qua mạng trả 102 triệu, trong này thì sao?"

“Số 1110 trả 110 triệu.”

"110 triệu rồi", người chủ trì cao giọng hỏi, "Còn ai nâng giá không, 110 triệu."

Lúc này, Lâm Lạc nhìn thấy Tỉnh Ngộ đang giơ biển số lên.

Người chủ trì như nhận ra anh, mừng rỡ reo lên: "Số 1115, 120 triệu!" 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.