Cũng không biết tại sao Tỉnh Ngộ nói nguyên một đoạn giới thiệu dài như vậy, Lâm Lạc chỉ nghe thấy mỗi câu: “Thiên tài nhỏ của tôi.”
Năm chữ này cứ bay qua bay lại quanh quẩn trong tâm trí cậu.
Nếu không phải còn có người ngoài ở đây, Lâm Lạc nhất định sẽ lại giễu cợt, cái gì gọi là thiên tài nhỏ của anh hả?!
Nhưng trước mặt những người lạ này, Lâm Lạc chỉ cảm thấy hai má mình nóng lên.
Tại sao lại……là của anh?
Vì chuyện này, cậu đã bỏ lỡ phản ứng của một số người.
Thực tế, cái hạng nhất trong kỳ thi tuyển sinh ngành mỹ thuật đối với những người học nghệ thuật có thể rất tuyệt vời, nhưng đối với những người có trình độ cao đang ngồi ở đây mà nói, nó chẳng là gì cả.
Cái bọn họ để ý hơn là, cậu nhóc này có thực sự biết Lâm Lạc hay không?
Không thể nào, Lâm Lạc đã qua đời 10 năm rồi, còn cậu nhóc này, đã thành niên chưa vậy?
Trông cậu mới có mười mấy tuổi, 10 năm trước mới mấy tuổi chứ, sao có thể quen biết Lâm Lạc được?
Họ không thể không nể mặt Tỉnh Ngộ, nhưng sau khi nghe những lời này, trong lòng họ càng không thích Lâm Lạc.
Nhất định là lừa đảo – ba người đồng thời nghĩ.
Kết thúc màn chào hỏi, Tỉnh Ngộ chủ động đề cập đến vấn đề này, niết niết vai Lâm Lạc, nhắc nhở:
“Nặc Nặc, lấy bức tranh ra đi, để bọn họ nhìn xem.”
“Ò.” Độ nóng trên mặt Lâm Lạc vẫn chưa giảm, khẽ đáp một tiếng rồi lấy bức tranh trên tay ra đặt lên bàn uống nước, sau đó vén lớp phải che phủ bề mặt lên.
Trước mặt Tỉnh Ngộ, Lâm Lạc rất ít khi ngoan ngoãn như vậy.
Tỉnh Ngộ không nhịn được liếc nhìn cậu thêm vài lần, lòng thầm nghĩ Nặc Nặc vẫn đáng yêu như vậy.
Ba người bao gồm Chủ tịch, Trưởng bộ phận tranh sơn dầu và Giám định viên đều không hứng thú với bức tranh này lắm, họ còn đang nghĩ phải làm cách nào để từ chối khéo.
Nếu chỉ có mình Lâm Lạc thì còn được, dù sao cứ mặc kệ là xong.
Nhưng bên cạnh còn có Tỉnh Ngộ, không thể tùy tiện đắc tội anh được.
Nghĩ đến đây, Chủ tịch cảm thấy đau răng.
Tuy nhiên điều anh ta không nghĩ tới chính là, trong lúc họ còn đang phân vân, Lâm Lạc đã tháo bỏ mảnh vải che phủ, lộ ra bức tranh bên dưới.
Nhất thời, cả 5 người đang có mặt, ngoại trừ Lâm Lạc, đều sững sờ khi thấy bức tranh.
Cả 4 người này đều hiểu rõ tranh của Lâm Lạc, và tất cả đều bị sốc khi nhìn thấy nội dung được thể hiện trên bức tranh.
Một bức tranh rất Lâm Lạc, rồi lại có gì đó không giống Lâm Lạc.
Phong cách hội họa của Lâm Lạc là một phong cách riêng biệt, là một nỗ lực kết hợp giữa chủ nghĩa siêu thực và trừu tượng.
Nội dung trong tranh thường không câu thúc (gốc: Thiên mã hành không), nhưng sẽ rất khó để bạn có thể nhận ra những gì anh ấy vẽ trong tranh.
Đôi khi nó trông giống như một bức vẽ graffiti bằng các loại sơn khác nhau rơi vãi ngẫu nhiên trên canvas.
Chính sự khó hiểu này là một trong những yếu tố chính khiến Lâm Lạc không thể nổi tiếng trong suốt cuộc đời của mình.
Ngoài ra, tranh của Lâm Lạc rất u ám.
Anh ấy thường sử dụng rất nhiều gam màu tối, thậm chí dù xem không hiểu tranh của anh ấy, chỉ bằng trực giác, bạn vẫn có thể cảm nhận được sự u ám trong tác phẩm.
Đặc biệt là trong giai đoạn sau của cuộc đời, sự u ám này ngày càng dày đặc khó tan, cuối cùng, thậm chí còn có xu hướng tuyệt vọng.
Này không quá dễ chịu.
Sở dĩ bức tranh trước mặt nhìn rất Lâm Lạc là bởi vì phong cách vẽ, cách phối màu và đường nét, kỹ thuật vẽ nét, ánh sáng và bóng đổ, tất cả đều giống hệt phong cách của vị họa sĩ thiên tài đã quá cố.
Không, không phải là giống y hệt, trừ anh ấy, không ai có thể vẽ nên một tác phẩm hoàn hảo như vậy.
Tuy nhiên, lý do khiến bức tranh này không quá Lâm Lạc là vì so với các tác phẩm khác của Lâm Lạc, nó không quá mức u ám.
Lâm Lạc đã sử dụng rất nhiều màu xanh lam, các sắc thái đậm nhạt khác nhau của màu xanh lam, u sầu và bí ẩn, giống như biển sâu, lại giống như một giấc mơ.
Trên nền xanh lam còn có những khối màu khác nhau với hình dạng khác nhau nổi trên mặt nước, giống như những sinh vật dưới đáy biển sâu, lại giống những hình ảnh kỳ quái trong giấc mơ.
Ở phần trên của bức tranh là màu trắng tinh khôi đang tỏa ra từ trên xuống dưới, giống như ánh sáng chiếu xuống đáy đại dương sâu thẳm.
So với sự u ám thường thấy trong những bức tranh của Lâm Lạc, bức tranh này giống như bông hoa nở rộ trong hoàn cảnh tuyệt vọng, như ánh mặt trời chiếu xuống vực sâu.
Một Lâm Lạc đang gặp khó khăn đã được cứu.
Trong mắt anh ấy đã có hy vọng.
Cả 4 người đều kích động rồi.
Đây là bức tranh chưa bao giờ thấy của Lâm Lạc, nó không giống những bức tranh khác của anh ấy!
Nếu là hàng thật, bức tranh này sẽ được trả giá cao ngất trời!
Bốn người đồng thời cúi đầu, muốn lại gần quan sát bức tranh, nhưng lại không dám chạm vào, vì sợ chạm vào có thể sẽ bị hỏng.
Giám định viên nọ lấy ra một chiếc kính lúp rồi cẩn thận quan sát.
Nhìn thấy phản ứng của bốn người, tâm trạng căng thẳng nãy giờ của Lâm Lạc nhẹ đi chút chút, rồi lập tức lại căng lên.
Chưa thể thả lỏng được.
Lâm Lạc lo lắng nhìn họ.
Hồi lâu, Chủ tịch Gia Bảo Viên nhìn Giám định viên và Trưởng bộ phận tranh sơn dầu, cả hai đều gật đầu.
Ba người thì thầm thảo luận.
Tỉnh Ngộ bình tĩnh lại sau cơn kích động, nhìn vẻ mặt của Lâm Lạc lại hiện lên vài phần nghi hoặc.
“Bạn học Tiểu Lâm.” Sau khi 3 người trao đổi xong, giọng điệu của Chủ tịch Gia Bảo Viên đối với Lâm Lạc trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, “Tôi muốn hỏi, Lâm Lạc vẽ bức tranh này từ khi nào, và cậu nhận được nó từ khi nào? "
“Đằng sau có chữ ký và ngày vẽ của Lâm Lạc.” Lâm Lạc đáp
Nhìn ngày tháng, bức tranh này được vẽ ra khi Lâm Lạc sắp chết.
Cả ba người xì xào bàn tán, nói bức tranh trông rất lạ.
Luôn có cảm giác bức tranh này giống như được cố tình làm cho cũ kỹ, nội dung trên bức tranh giống hệt phong cách của vị thần Lâm Lạc.
Nhưng ngoại trừ bản thân Lâm Lạc, không ai có thể vẽ được bức tranh như vậy.
Còn nữa, tại sao Lâm Lạc lại đột nhiên vẽ một bức tranh như vậy, anh ấy đã trải qua những gì, và tại sao anh ấy lại đột nhiên nhìn thấy hy vọng?
Việc này thực sự rất khó hiểu.
Và họ được định sẵn là không có lời giải đáp.
"Vậy..." Lâm Lạc chớp chớp mắt, cắt ngang cuộc trò chuyện của mấy người, thận trọng hỏi: "Tôi muốn bán đấu giá bức tranh này... Các vị nhìn xem, có được không?"
"Được! Đương nhiên được!" Chủ tịch Gia Bảo Viên một lời đã định, sợ Lâm Lạc hối hận, trên mặt nở nụ cười, "Nếu cậu muốn bán đấu giá tranh của Lâm Lạc, tìm đến chúng tôi là đúng rồi. Người đàn ông ngồi cạnh cậu chính là fan hâm mộ của Lâm Lạc, hiện nay hầu hết các bức tranh của Lâm Lạc trên thị trường đều đã vào phòng sưu tập của anh ấy, và một số trong số đó đã được đưa đến đây. "
"Cậu có biết một bức tranh của Lâm Lạc đã được bán với giá gần một tỷ chứ? Nó đã được đấu giá ở nơi này của chúng tôi!"
Tất nhiên tôi biết! Lâm Lạc nghĩ đến bức tranh trị giá một tỷ kia liền thấy đau lòng.
Bức tranh đó đã vào túi một nhà sưu tập lớn ở nước ngoài, và giờ nó đã ở bên kia đại dương rồi.
Lâm Lạc vẫn nhớ bức tranh đó được vẽ sau khi cậu say rượu.
"Cậu đừng lo, bức tranh này nhất định có thể bán được giá cao!"
"Tuy rằng có thể không bán được giá một tỷ, nhưng chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng."
Không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy, đối với sự nhiệt tình của Chủ tịch Gia Bảo Viên, Lâm Lạc vẫn hơi không quen.
“Nào nào, bạn học Tiểu Lâm, mời ngồi.” Thái độ của Chủ tịch Gia Bảo Viên thay đổi 180 độ, “Ngồi xuống rồi nói.”
"Nghe Tỉnh tiên sinh nói, cậu với Lâm Lạc còn có chút quen biết phải không? Tôi không biết các cậu đã gặp nhau, làm sao cậu có được bức tranh này?"
Lâm Lạc liếc nhìn Tỉnh Ngộ.
Cậu không muốn nói chuyện lan man với những người này.
Nhưng Tỉnh Ngộ không hiểu ý cậu, khi nhận được ánh mắt của cậu, anh cho rằng Lâm Lạc sợ phải đối mặt với một nhân vật tầm cỡ như Chủ tịch Gia Bảo Viên.
Vì vậy anh vỗ nhẹ vào lưng cậu, tỏ ý an ủi.
Thực sự coi cậu là một đứa trẻ hả?