Vẻ mặt Tỉnh Ngộ giờ khó mà tả nổi.
Lại muốn mắng Lãnh Tinh Lan thêm lần nữa.
Anh vô lực đỡ trán: “Cậu đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi không phải loại người như vậy đâu.”
Lâm Lạc hỏi lại: “Loại người gì cơ?”
“…………” Tỉnh Ngộ giật giật khóe miệng, thẹn quá hóa giận gõ gõ trán Lâm Lạc, “Còn nhỏ mà trong đầu toàn nghĩ linh tinh cái gì thế hả?”
“Tôi có thể có hứng thú gì mới tên nhóc còn chưa mọc hết lông như cậu chứ?”
“Mau đi về nhà ngủ cho tôi, ngày mai còn đi học, không được đến những nơi như vậy nữa.”
Trán Lâm Lạc vẫn còn đau, cậu rụt cổ lại nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên, ra vẻ nghiêm túc đáp lời:
“Chú nói sai rồi, lông của cháu mọc hết rồi đấy, không tin chú có thể nhìn xem.”
Con ngươi Lâm Nặc có màu hổ phách nhạt, nụ cười mím chi, dưới ánh đèn thang máy nhìn rất giống một con nai nhỏ.
Nhưng lời nói lại rất thiếu đánh.
“Thằng nhóc cậu……” Tỉnh Ngộ giơ tay làm như muốn đánh.
Cửa thang máy vừa mở ra, Lâm Lạc vội nhảy ra ngoài, lại còn xoay người cười đắc thắng với anh, khiêu khích nói:
“Tuổi chú lớn vậy rồi, vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi, kẻo lại mất sức đó.”
Nói xong cậu trùm mũ áo đầu, lại kéo sụp xuống rồi đút tay vào túi áo bông chạy mất.
Là người có thể diện, lúc nào cũng là dáng vẻ bề trên, nhưng anh cũng chỉ là chàng thanh niên mới hai mươi mấy tuổi thôi.
Sao mà làm dáng trước mặt một “ông già” 40 tuổi được cơ chứ.
Ra khỏi Thịnh Thế Niên Hoa, Lâm Lạc tay đút túi, tâm tình rất thoải mái lấy xe đạp đi về.
Nhưng ngoài điểm đó ra, người này quả thật không tồi, rất hay giúp đỡ người khác, Lâm Lạc thầm nghĩ sau này mình có thể vẽ tặng anh một bức tranh, cũng coi như lời tri ân của thần tượng đối với fan.
Đúng rồi, tranh, nghĩ tới đây, Lâm Lạc sực nhớ mình đã quên mất một việc, vì thế lại quay lại Thịnh Thế Niên Hoa.
Vừa tới cổng Thịnh Thế Niên Hoa, cậu liền thấy Tỉnh Ngộ vẫn đang đứng đó.
Anh vẫn mặc chiếc áo len sọc đó, thêm một cái áo khoác ngoài.
“Tỉnh tiên sinh!” Lâm Lạc gọi giật.
Tỉnh Ngộ nghe tiếng liền quay đầu lại.
Lâm Lạc còn nhìn thấy ông chủ Chu mập đang bị anh gọi tới, hai người đang nói chuyện.
“Ờm……” Lâm Lạc đột nhiên có hơi ngại.
Rõ ràng là bọn họ đang nói chuyện gì đó quan trọng.
Tỉnh Ngộ nhướn mày quan sát cậu từ trên xuống dưới: “Sao vậy, xe đạp bị trộm mất rồi, không về nhà được sao?”
“…………” Lâm Lạc không nói nên lời, “Không phải, anh đừng có mà miệng quạ đen!”
Tỉnh Ngộ dường như rất thích nhìn dáng vẻ cậu nổi cáu, anh bật cười thành tiếng, nói với ông chủ Chu một câu rồi đút tay vào túi áo, đi tới cúi đầu hỏi cậu:
“Vậy có chuyện gì nào?”
Lâm Nặc 19 tuổi, vẫn đang lớn, nhưng Tỉnh Ngộ rất cao, Lâm Nặc vẫn thấp hơn anh nhiều, vì vậy khi Lâm Lạc nói chuyện với anh cứ phải ngẩng đầu lên.
Giờ đang là mùa đông, trời rất lạnh, khi Tỉnh Ngộ nói chuyện cũng thở ra khói trắng.
Ánh đèn lập lòe của Thịnh Thế Niên Hoa hắt ra, chiếu lên gương mặt Tỉnh Ngộ.
Lâm Lạc nhìn anh qua làn sương trắng, cảm thấy gương mặt của người đàn ông này thật giống một bức tranh sơn dầu.
Trong phút chốc cậu như chìm đắm, thậm chí quên mất bản thân định nói gì, cho đến khi ánh mắt Tỉnh Ngộ hồ nghi, Lâm Lạc mới thu lại ánh mắt rồi nghiêm túc nói:
“Tôi muốn nhờ anh giúp một việc.”
“Việc gì?” Tỉnh Ngộ hỏi
Lâm Lạc: “Tôi có một bức tranh gốc của Lâm Lạc, muốn bán đấu giá nó. Anh có thể giúp tôi liên hệ với một tổ chức đấu giá đáng tin không?”
“Tranh gốc của Lâm Lạc?” Tỉnh Ngộ kinh ngạc, “Cậu có tranh gốc của anh ấy?!”
Lâm Lạc gật đầu: “Đúng vậy, là tác phẩm ra đời tương đối muộn.”
Tỉnh Ngộ quan sát cậu hai giây, dường như muốn đánh giá xem cậu nói có thật hay không.
Một lúc sau anh mới nói: “Nếu cậu thực sự có tranh gốc của Lâm Lạc, tôi mua. Nhưng cậu phải để tôi xem trước, nếu đúng là thật, tôi nhất định sẽ trả cho cậu một cái giá thỏa đáng.”
Trong giới sưu tập có ai mà không biết Tỉnh Ngộ là fan cứng của Lâm Lạc.
Một khi tranh của Lâm Lạc xuất hiện trên thị trường, bất kể giá nào anh cũng sẽ mua.
Có phải tranh thật hay không, Tỉnh Ngộ có thể chắc chắn, chỉ cần anh tận mắt nhìn thấy. Trên đời này không có ai hiểu rõ tranh của Lâm Lạc hơn anh.
Lâm Lạc suy nghĩ một chút, cậu chính là Lâm Lạc đây, vẽ tranh rồi bán thực sự không phải là lừa đảo, đó là lý do vì sao cậu đưa ra quyết định này, dù sao cũng có lợi hơn là vẽ tranh mô phỏng.
Tuy bức tranh quá mới lại có hơi dễ sờn, nhưng cũng đủ để gạt những người sưu tập bình thường.
Nhưng nếu là Tỉnh Ngộ, vậy thì không dễ lừa…..
Lâm Lạc khẽ hắng giọng: “Nhưng tôi vẫn muốn nhờ anh liên hệ tổ chức đấu giá hộ tôi, nếu đấu giá thành công, tôi sẽ hậu tạ anh.”
“Được.” Tỉnh Ngộ cũng không ép buộc.
Nhìn Lâm Lạc rời đi, Tỉnh Ngộ châm điếu thuốc, hút một hơi, sau đó từ từ thở ra vòng khói.
Anh ngước nhìn bầu trời đêm, lòng nghĩ đến mối liên hệ giữa Lâm Nặc và Lâm Lạc.
Chỉ vẻn vẹn có cái tên giống nhau thì cũng chẳng tính là gì.
Lâm Nặc nói bản thân không có nền tảng, là lần đầu tiên vẽ, nhưng lại có thể vẽ được bức tranh giống Lâm Lạc đến vậy.
Nhưng điều này cũng có thể giải thích là do cậu có thiên phú.
Nhưng nếu Lâm Nặc có tranh gốc của Lâm Lạc, vậy thì quá nửa là hai người có mối liên hệ gì đó với nhau.
Tỉnh Ngộ đột nhiên muốn tìm hiểu thêm về cậu nhóc tên Lâm Nặc này.
Còn đang suy nghĩ, ánh mắt lướt qua một bóng người quen thuộc đang chạy về phía mình, có hơi ngượng ngùng gọi:
“Tỉnh tiên sinh.”
Tỉnh Ngộ quay lại nhìn cậu, tàn thuốc bị anh dùng ngón tay dập tắt: “Chuyện gì nữa?”
Lâm Lạc xấu hổ gần chết: “…………..Xe đạp của tôi bị trộm mất rồi.”
Tỉnh Ngộ: “…………..”
Lâm Lạc thấy mất mặt cực, nhỏ giọng hỏi:
“Có thể phiền ngài đưa tôi về nhà không?”
Cuối cùng thì Lâm Lạc cũng phải ngồi xe Tỉnh Ngộ.
Sống hai đời rồi, đây là lần đầu tiên cậu được ngồi trên một chiếc xe sang trọng như vậy.
Lên xe rồi, cậu không nhịn được ngó nghiêng khắp nơi.
Nội thất xe rất đẹp, Lâm Lạc thầm nghĩ khi nào có tiền mình cũng phải mua một cái mới được.
“Thích sao?” Tỉnh Ngộ hỏi khi liếc thấy biểu hiện của Lâm Lạc
Lâm Lạc quay đầu nào: “Sao nào, nếu tôi thích anh sẽ cho tôi một cái hả?”
“Cậu mơ đi.” Tỉnh Ngộ gõ gõ đầu cậu, “Đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc không làm mà có ăn nhé.”
“Ý tôi là, nếu mà cậu thích ấy, thì hãy cố gắng học tập, cố gắng vẽ đẹp, với thiên phú của cậu, mua một chiếc xe như này không khó đâu.”
Lâm Lạc: “……………..”
Cậu còn nghĩ Tỉnh Ngộ sẽ nói mấy cái chuyện lung tung như Lãnh Tinh Lan kia cơ.
Lại còn muốn giáo dục cậu cơ chứ.
Lâm Lạc trợn mắt lườm: “Biết rồi.”
Nói sao thì cậu cũng là họa sĩ nổi tiếng cấp quốc tế Lâm Lạc, người đã vẽ bức tranh có giá bỏng tay lên đến gần 1 tỷ, mua một chiếc ô tô hạng sang có gì khó.
“Sao mà cậu không có chút khiêm tốn nào thế hả?” Tỉnh Ngộ cười cười lắc đầu, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, “Cậu vừa mới đánh ba mình trong sòng bạc, về nhà có thể sẽ bị ông ta gây rắc rối, cậu đã nghĩ xem phải làm thế nào chưa?”
Lâm Lạc vẫn đang đờ ra, không trả lời.
Tỉnh Ngộ nói: “Trước khi động thủ cũng không chịu suy nghĩ một chút, đấy là chỗ nào hả, cậu lại dám đến đó đánh người. Ngay cả khi sòng bạc không đuổi cậu ra thì khi về nhà, đối mặt với ba mình, cậu sao có thể yên được chứ?”
“Lúc trước tôi không nghĩ tới,” Lâm Lạc ấp úng, còn có chút giọng mũi, “Tôi chỉ là rất tức giận, muốn đánh ông ta trước đã rồi lại nói.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Tỉnh Ngộ nhìn cậu qua kính chiếu hậu
Hốc mắt đứa nhỏ vẫn còn xanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vết hằn nhìn thật đáng thương.
“Bây giờ……..” Lâm Lạc đáp, “Tất nhiên là dùng danh nghĩa của Tỉnh tiên sinh anh rồi.”
Thiếu niên quay đầu mỉm cười với Tỉnh Ngộ.