Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 70-2: Túi phúc (2)




Editor: Yang1002

Nhìn thấy một cục chăn nỗ lực cuộn lại, trong lòng Cơ Tùng vừa mềm vừa chát, y cách chăn vỗ nhẹ nhàng: "Không có việc gì A Ninh, đây là tình huống bình thường."

Thanh âm Nhan Tích Ninh từ trong chăn truyền ra: "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý......" Rất xấu hổ, hắn ngủ cùng Cơ Tùng lâu như vậy, vẫn luôn khống chế rất tốt, sao hôm nay lại không khống chế tốt đâu?

Cảm nhận được rung động từ dưới chăn truyền đến, bên tai Cơ Tùng đỏ lên một chút, y ngượng ngùng nói: "Nếu ngươi không biết, ta...... có thể giúp ngươi."(giúp điiiiiii🤤🤤)

Nhan Tích Ninh sao có thể để cho Cơ Tùng hỗ trợ, hắn chui đầu ra từ trong chăn: "Không cần, không cần."

Ánh mắt Cơ Tùng hơi hơi ảm đạm xuống, y từ trên giường xuống rồi thuần thục ngồi lên xe lăn. Xe lăn chuyển qua sau bình phong, Cơ Tùng ngừng lại. Y đưa lưng về phía bình phong, rõ ràng muốn rời đi, nhưng xe lăn lại như mọc rễ rốt cuộc cũng không động đậy.

Sau bình phong truyền đến tiếng tất tất tốt tốt, thanh âm của A Ninh bị phóng đại. Qua một hồi lâu sau, Cơ Tùng mới nghe được tiếng rên của hắn. Cơ thể Cơ Tùng nóng lên, cả người tê dại.

Chờ khi y nghe được tiếng Nhan Tích Ninh xuống giường, Cơ Tùng mới đột nhiên phát hiện chính mình đang làm cái gì, y hồng lỗ tai chạy trối chết.

Chờ Nhan Tích Ninh thức dậy, Cơ Tùng cũng lấy lại tinh thần: "A Ninh, chúng ta có thể xuất phát."

Nhan Tích Ninh vẫn đứng ở trong viện nhìn chung quanh: "Chờ một chút, ta còn có chút đồ chưa thu thập xong."

Không bao lâu sau đầu bếp Lão Trương đã đưa đến đây một cái giỏ trúc phủ vải thưa: "Vương phi, thứ ngài cần ở trong này, người xem xem được chưa."

Nhan Tích Ninh vạch lớp vải lên nhìn thoáng qua, hắn giơ ngón tay cái với Lão Trương: "Làm được quá tuyệt vời! Không hổ là lão Trương." Được Vương phi khích lệ đầu bếp lão Trương tươi cười đầy mặt, miệng đều sắp kéo dài tới mang tai.

Bình thường lúc ra ngoài, Nhan Tích Ninh sẽ đi từ đại môn ra, nhưng mà hôm nay bọn họ lại đi từ cửa hông phía Đông. Nhan Tích Ninh có chút nghi hoặc: "Tùng Tùng vì sao hôm nay chúng ta đi từ cửa hông?"

Cơ Tùng kiên nhẫn giải thích: "Cửa lớn Vương phủ đều có mười quan viên vây kín, nếu xuất phát từ đại môn, sẽ bị bọn họ bắt được."

Trên đời không thể thiếu nhất chính là người dệt hoa trên gấm, ngày hôm qua bọn họ ở yến hội đánh bại sứ giả Liêu Hạ, triều thần có chút "Trí tuệ" đã bắt đầu hành động. Cơ Tùng không ngại bị người khác dựa vào, nhưng y phản cảm nhóm người này tới nhanh như vậy. Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng không chút che giấu tâm tư của mình muốn từ trên người mình chiếm được ưu đãi, mà khi chính mình nghèo túng, nhóm người này còn chạy trốn nhanh hơn ai khác.

Nhan Tích Ninh khiếp sợ không thôi: "Lại có việc này?"

Cơ Tùng không nhanh không chậm: "Nếu ngươi muốn cùng bọn họ gặp mặt, chúng ta có thể trở về."

Tiếng nói vừa dứt Nhan Tích Ninh liên tục lắc đầu: "Không không, chúng ta vẫn là đi mã tràng đi." Hắn tình nguyện giao tiếp với tuấn mã, cũng không muốn giao tiếp với triều thần mình đầy tâm tư.

Vì tránh triều thần, bọn Nghiêm Kha cố ý đổi một chiếc xe ngựa. Tuy rằng vẻ ngoài xe ngựa thoạt nhìn là đã đổi, nhưng nội bộ hay những thứ khác đều là kết cấu quen thuộc. Khi xe ngựa đi ngang qua cửa lớn Vương phủ, Nhan Tích Ninh cẩn thận xốc mành lên thành một lỗ nhỏ.

Xuyên thấu qua mành, cửa Dung Vương phủ có chừng hơn mười chiếc xe ngựa đang đợi, trên đống xe ngựa này chứa hộp gấm. Đám người áo mũ chỉnh tề vui vẻ ra mặt, bọn họ tụ lại một chỗ chờ mong nhìn đại môn đóng chặt.

Một màn này làm cho Nhan Tích Ninh có một loại cảm giác không nói nên lời, phải biết rằng ngày thường Dung Vương phủ khó có được mấy người ghé qua. Mặc dù có khách, cũng là đã hẹn từ trước đó.

Giờ khắc này hắn thấm thía rõ câu "Đông như trẩy hội" này, Nhan Tích Ninh buông mành thở dài một hơi: "Ai, thật nhiều người."

Cơ Tùng khẽ cười một tiếng: "Mấy ngày tiếp theo, người sẽ càng nhiều hơn." Bất quá y một cái cũng không muốn gặp, mấy ngày nay y chỉ muốn bồi Vương phi nhà y thật tốt.

Xe ngựa thuận lợi tới ngoại ô, Nhan Tích Ninh thuần thục lôi cái giỏ trúc phủ vải từ dưới băng ghế ra. Cơ Tùng có chút tò mò: "Bên trong là cái gì?"

Nhan Tích Ninh đưa giỏ trúc tới trước mặt Cơ Tùng mở lớp vải ra, chỉ thấy bên trong là từng khối từng khối đậu khô được chiên đến ánh vàng rực rỡ. Mỗi một khối đậu đều cỡ bàn tay Cơ Tùng, chúng mỏng hơn đậu khô bình thường ăn một ít, nhìn thấy khá chắc nịt. Trừ bỏ đậu khô ra, trong giỏ còn đặt từng viên tròn trơn nhẵn màu xám trắng, bắt mắt nhất trong đó, chính là một bó que trúc lớn tầm nửa thước.

Nhan Tích Ninh giải thích: "Tàu hủ ky và tinh bột, hôm qua không phải nói sẽ làm một nồi xiên hầm sao?" Nói về nồi xiên hầm, hắn yêu nhất chính là túi phúc bên trong có trứng cá a. Tuy rằng Sở Liêu không có túi phúc trứng cá, nhưng tự chế mấy cái túi phúc vẫn là có thể.

Nói xong hắn tha từ dưới tháp ra bếp nấu giản dị: "Một lát ta sẽ làm túi phúc, hiện tại chuẩn bị thôi."

Cơ Tùng bất đắc dĩ than một tiếng: "Loại chuyện này sai hạ nhân làm là được, làm gì ngươi phải tự mình động thủ."

Nhan Tích Ninh cười nói: "Lão Trương đã giúp ta chuẩn bị đại bộ phận này noi rồi, ta chỉ cần hơi xử lý một chút là xong. Nói tới nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cảm giác tự mình động thủ không giống vậy."

Chờ lửa trong bếp nấu dâng lên, Nhan Tích Ninh thêm nước vào hơn nửa nồi, hắn ngâm đậu khô một vào trong nước. Lửa không nhanh không chậm liếm đáy nồi, không bao lâu nước trong nồi liền sôi trào.

Đậu khô đã chiên qua dầu ngâm trong nước sôi, chúng từ chắc nịt trở nên mềm mại. Luộc trong chốc lát, Nhan Tích Ninh vớt chúng ra phơi trong rổ sạch.

Đậu khô sau khi luộc qua lấy ra bớt dầu mỡ và mùi đậu, tiện cho bước hầm tiếp theo. Nhìn thấy Nhan Tích Ninh bỏ các loại gia vị vào nồi đã tẩy sạch, Cơ Tùng hoàn toàn phục rồi: "Ngươi rốt cuộc mang theo bao nhiều đồ đi?"

Nhan Tích Ninh cười hì hì khoe cho Cơ Tùng thấy bao bố căng phồng của hắn: "Cũng không có gì mấy, chỉ chuẩn bị một ít gia vị." Thôn trang trong mã tràng có sản vật phong phú, hắn không lo lắng thiếu nguyên liệu nấu ăn. Chỉ cần gia vị cũng đã đủ, hắn rất tin tưởng có thể làm ra được mỹ vị gì đó.

Xe ngựa còn chưa đi đến khe núi, đậu khô trong nồi đã được hầm xong. Ngửi được mùi đậu khô, Nghiêm Kha lại nhịn không được: "Vương phi, đậu khô thơm quá a."

Nhan Tích Ninh vui vẻ nói: "Chờ túi phúc làm xong hương vị sẽ càng thơm."

Đậu khô đã hầm xong dính màu tương trở nên tối màu hơn chút, bên trong chúng trở nên tơi hơn, rất dễ dàng ép nước bên trong ra. Rất nhanh trên thớt đã xuất hiện một miếng đậu khô đã ép xong, đậu khô quắt nhìn không giống đồ ăn, càng giống như một đồ dệt nào đó.

Nhan Tích Ninh xé giữa đậu khô ra, lúc này dùng đũa nhẹ nhàng chọt một cái, đậu khô có thể tách ra từ giữa. Lúc này đậu khô giống một cái túi có miệng nhỏ, bên trong có thể chứa nhân mà hắn muốn.

Vì túi phúc hôm nay, hắn đã nhờ Lão Trương hỗ trợ chuẩn bị không ít đồ. Lúc này tìm kiếm trong giỏ một chút, có thể tìm được bánh tổ trắng noãn,đậu đỏ nấu chín, tôm bóc vỏ nghiền nặn thành viên...... vân vân.

Nhan Tích Ninh bỏ một miếng bánh tổ và đậu đỏ vào trong tàu hủ ky, lúc này hắn lấy ra một miếng măng khô nhỏ dùng nước sôi trụng qua. Măng khô này là khi mùa xuân đem phơi nắng, trong khoảng thời gian này vẫn luôn không cơ hội ăn. Măng khô lại có tính dai, cắt măng thành sợi cỡ ba tấc vừa vặn có thể cột miệng tàu hủ ky lại.

Không lâu sạ trong giỏ trúc liền hiện ra từng cái túi phúc phình, liếc mắt một cái nhìn rất đáng yêu. Nhân trong túi phúc Nhan Tích Ninh làm không giống nhau, chỉ xem từ bề ngoài rất khó nhìn ra nhân bên trong.

Thấy Cơ Tùng cầm một cái túi phúc lên tò mò đánh giá, Nhan Tích Ninh cười nói: "Đây là túi phúc đậu hủ m, thoạt nhìn là tàu hủ ky, nhưng bên trong mới có thể có bánh tổ, cũng có thể có thịt. Vị càng phong phú, hương vị rất tốt, ăn vào cũng càng đáng giá chờ mong."

Cơ Tùng cười gật đầu: "Đúng vậy."

Nhan Tích Ninh nhiệt tình mời gọi Cơ Tùng: "Muốn cùng nhau làm túi phúc không?"

Cơ Tùng buông quyển sách trên tay xuống, y nhận lấy một miếng tàu hủ ky cẩn thận nhồi nhân vào bên trong. Đừng nói, cảm giác làm túi phúc còn khá thú vị đích, nhìn thấy túi phúc thành hình, tâm tình Cơ Tùng liền bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hai người bắt tay liền có hiệu suất kinh người, chờ khi xe ngựa tới mã tràng, tất cả tàu hủ ky đều biến thành túi phúc.

Lý Lập Hằng và Tề Trọng đã ở trước thôn trang của mã tràng đợi, xe ngựa Dung Vương phủ vừa dừng lại, hai người lập tức tiến lên hỗ trợ. Nhan Tích Ninh từ trên xe nhảy xuống, hắn nhảy nhót nói: "Chân ngắn nhỏ đâu?"

Chân ngắn nhỏ vẫn lùn như vậy, lông vẫn loè loẹt như cũ. Hồi lâu không gặp, không nghĩ tới Chân ngắn nhỏ vẫn còn nhận ra Nhan Tích Ninh. Nhan Tích Ninh thuần thục sải bước cưỡi lên ngựa lùn, điều này làm cho Bạch Đào hâm mộ tới chết: "Thiếu gia, đây là Chân ngắn nhỏ đúng không? Nó thật đúng là một con ngựa tốt. Ngài biết cưỡi ngựa, rất uy phong."

Lần trước đến mã tràng, bọn Cơ Tùng không chuẩn bị ỏ lại bao lâu, bởi vậy không có mang Bạch Đào theo. Lúc này phải ở mã tràng ngốc một thời gian, sợ Nhan Tích Ninh không quen, Cơ Tùng sai bọn Bạch Đào đều đi theo.

Nhan Tích Ninh chưa từng cảm thấy lời Bạch Đào êm tai như vậy, giờ phút này hắn có chút lâng lâng: "Uy phong sao? Chờ một lát cũng cho ngươi cưỡi một con."

Bạch Đào cảm động đến độ sắp khóc: "Thiếu gia, ngài cũng thật tốt!"

Nghiêm Kha cố nén cười: "Vương phi và Bạch Đào thật dễ hống a." Chỉ dùng một con ngựa chân ngắn liền đem đôi chủ tớ hống đến dễ bảo, hắn chưa từng thấy qua người dễ thỏa mãn như vậy.

Cơ Tùng mặt mày ngập ý cười: "Như vậy rất tốt."

Lúc này Nhan Tích Ninh cưỡi trên ngựa nhỏ, bên trái là Tiểu Tùng vui đến điên cuồng chạy theo, trên tay phải là Thương Phong ngồi chồm hổm rụt rụt cổ. Giờ khắc này hắn thầm nghĩ ngâm một bài tjow: "...... Lão phu liễu phát thiếu niên cuồng, tả khiên hoàng hữu kình thương......"

Nghe được lời nói hùng hồn của Nhan Tích Ninh, bọn Nghiêm Kha rốt cuộc không nhịn được, bọn thị vệ ngồi xổm trên mặt đất cười đến nước mắt đều sắp chảy ra. Bên trái quả thật là hoàng cẩu, bên phải cũng quả thật là Hải Đông Thanh khó gặp. Chỉ là tư thế Vương phi nhà bọn họ ngồi trên ngựa lùn, thật sự không liên quan đến dũng cảm một chút nào.

May mắn cỏ trên đồng cỏ không cao, nếu cỏ cao hơn một chút, Vương phi cưỡi ngựa chân ngắn núp ở trong bụi cỏ căn bản nhìn không tới.

Ở trên Chân ngắn nhỏ ôn tập lại kỹ xảo cưỡi ngựa lần trước học xong, Nhan Tích Ninh cảm giác thuật cưỡi ngựa của mình tiến bộ không ít. Đang lúc hắn cưỡi Chân ngắn nhỏ chạy chậm trên đồng cỏ, hắn nhìn thấy Cơ Tùng đưa lưng về phía hắn nhìn về phía đàn ngựa trong đồng cỏ.

Bóng lưng cô đơn của Cơ Tùng, nhìn thấy thực sự rất cô quạnh.

Nghĩ đến y nhìn thấy vạn mã phi nhanh, trong lòng rất khó chịu. Lúc này cần phải có một người đi an ủi y một phen, Nhan Tích Ninh cảm thấy nhiệm vụ này việc nhân đức hắn không thể nhường ai. Vì thế hắn nói cới Bạch Đào: "Bạch Đào, đổi ngươi tới cưỡi ngựa."

Bạch Đào hoan hô một tiếng rồi dắt Chân ngắn nhỏ đi qua một bên sờ soạng, Nhan Tích Ninh thì chầm rãi tới bên cạnh Cơ Tùng, hắn ra vẻ thoải mái nói: "Nhìn cái gì đâu Tùng Tùng?"

Cơ Tùng sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu cười nói: "Sao không cưỡi ngựa?"

Nhan Tích Ninh thuận miệng đáp: "Để cho Bạch Đào cũng cưỡi ngựa một chút. Ngươi đang nhìn cái gì đâu?"

Cơ quay đầu nhìn về phía mã tràng, y chỉ về một con hắc mã đầu lĩnh trong đàn: "Nhìn thấy con ngựa đen toàn thân kia không? Con ngựa này cùng với chiến mã trước kia của giống nhau như đúc."

Nhan Tích Ninh hiểu được, Cơ Tùng tức cảnh sinh tình. Đang lúc hắn tự hỏi nên an ủi Cơ Tùng như thế nào, chỉ nghe Cơ Tùng kiên định nói: "Chờ hai chân ta khôi phục, ta phải cưỡi lên nó."

Lần trước đến mã tràng, lúc Cơ Tùng nhìn thấy con ngựa này thì nản lòng thoái chí. Lúc đó y chưa tìm được Diệp Lâm Phong, vẫn là một phế vật hai chân tàn phế cuối cùng vẫn không thể đứng thẳng. Mà lúc này đây, y dấy lên hy vọng mới. Y chẳng những sẽ đứng lên, y còn muốn khôi phục trạng thái ngày xưa.

Y muốn lại một lần nữa rong ruổi sa trường, muốn ôm người âu yếm vào trong ngực.

_______________________

Tác giả có chuyện nói:

Cơ Tùng: Ta giúp ngươi đi? 【 chờ mong 】

A Ninh của hiện tại: Không được!

A Ninh của tương lai: Không được......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.