Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 99: Nhà trọ mất tích (7)




Mặc dù giọng nói của người giấy nhỏ rất bình thản nhưng lại mang theo sự âm u lạnh lẽo thấm vào xương tủy đến từ âm giới, khiến cho ba người còn tỉnh táo trong phòng không khỏi đông cứng tại chỗ giống như pho tượng, cả người run bần bật không dám xê dịch một chút, nhịp tim đập bịch bịch loạn cào cào gần như muốn nhảy vọt lên cổ họng.

Nhưng mà, bóng lông nhỏ cách người giấy nhỏ gần nhất lại không cảm giác được chút nào, thậm chí còn giơ móng vỗ một cái bốp lên người Vô Thường đại nhân phiên bản mini.

Thấy vuốt lông toàn thịt lại nâng lên thật cao, sắp vỗ lên đầu của Hắc Vô Thường đại nhân, ba người trong phòng sợ tới mức suýt qua đời tại chỗ!

Hứa Vi bất chấp tất cả, liều mạng tiến lên định ngăn ông trời nhỏ vô pháp vô thiên: “Tiểu Trúc, cậu đừng…”

Người giấy nhỏ quay đầu nhàn nhạt liếc nhìn, Hứa Vi lập tức cứng người tại chỗ, cô vội vàng thu bàn tay định bắt móng vuốt của bóng lông nhỏ, sắc mặt trắng bệch lui về sau.

Trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, ngay khi móng mập của bóng lông nhỏ vô pháp vô thiên từ từ hạ xuống, đột nhiên bị tay của người giấy nhỏ Vô Thường đại nhân nhẹ nhàng bắt được.

Hắc Vô Thường đỡ móng mập còn lớn hơn đầu mình, nghiêm nghị nghiêm mặt nói: “Đừng quậy.”

Bóng lông nhỏ ngoan ngoãn rụt móng.

Ngay khi bóng lông nhỏ rụt móng, người giấy nhỏ Vô Thường nhảy lên bệ cửa sổ, đứng chắp tay: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì khiến cậu xem phân thần của bổn tôn thành trống lắc?”

Bóng lông nhỏ bắt đầu giựt nợ, làm bộ như nghe không hiểu ngoẹo đầu: “Chút chít?”

Hắc Vô Thường: “Đã vậy còn khiến lệnh bài quỷ sai nhỏ sợ phát điên, bay như đạn pháo phá cửa điện Vô Thường?”

Nghe thấy lệnh bài quỷ sai nhỏ, bóng lông nhỏ lập tức cảm thấy oan ức, cậu nhảy tưng tưng trên bệ cửa sổ, miệng liên tiếp bộc phát mấy lời tố cáo:

“Chít chít chít, chút chít, chút chít, chít chít chít!!!” Căn nhà trọ này cực kỳ kinh khủng, ngay cả lệnh bài quỷ sai cũng không trốn thoát được, suýt chút nữa tôi đã chết ở chỗ này rồi, hu hu hu.

Người giấy nhỏ giơ tay lên, gõ nhẹ một cái lên cửa sổ thủy tinh cứng như tường đồng vách sắt, tấm kính mỏng nứt vỡ thành một cái lỗ lớn chừng đầu bút chì như lên tiếng đáp lại.

Người giấy nhỏ ngắm mẩu thủy tinh: “Bút tích của Uất Lũy, bảo sao lệnh bài quỷ sai không có tác dụng.”

Ngay lúc cửa sổ thủy tinh bị đục một cái lỗ nhỏ mà mắt thường khó nhìn thấy được, tiếng chuông thông báo của bốn chiếc điện thoại trên tay bốn người bắt đầu vang lên điên cuồng, giống như đột nhiên tắt chế độ máy bay.

Nhất là câu hát “Nước lớn cuồn cuộn cuốn về đông”* hào hùng phát ra từ điện thoại của cục trưởng Lí dọa cho Tiền Quân run tay. Ông ta trượt tay lập tức nhấn nút trả lời.

*Trong bài “Bài ca chí nam nhân” trong Phim thủy hử.

Trong phòng quá yên ắng, vì không có ai nói chuyện nên tiếng nói của đội trưởng cảnh sát hình sự truyền vào trong tai mỗi người rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Cục trưởng Lí, đã tìm được sơ đồ quy hoạch căn nhà.” Đội trưởng cảnh sát hình sự khi nói những lời này gần như là gào lên, nhưng trong giọng nói không có chút vẻ trấn an nào, ngược lại còn run dữ dội hơn: “Nhưng mà lúc xây cất nhà trọ trên mảnh đất này, vốn không có xây nhà trọ số bốn. Còn những thân nhân đứng đợi bên ngoài, mới vừa rồi tất cả bọn họ đột nhiên ngất xỉu… Cục trưởng Lí!”

Lỗ đục trên kính từ từ khép lại, tất cả điện thoại di động lại mất tín hiệu, bên trong căn phòng rơi vào im lặng chết chóc.

Tin tức quá phức tạp xông vào bộ não của mọi người. Bọn họ đều là thuật pháp tinh anh toàn quốc, đã đọc qua hàng trăm lần những ghi chép về Âm Giới. Uất Lũy và Thần Trà là Đông Phương Quỷ Đế, thuộc Ngũ Phương Quỷ Đế trong truyền thuyết. Nếu tất cả việc này là do bàn tay của những tên này gây ra, vậy từ đầu đến giờ, căn nhà trọ số bốn chưa từng tồn tại…

Mặt của mọi người trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm áo quần.

Nếu là âm quỷ yêu quái làm hại nhân gian, vậy ngược lại vẫn có đường sống. Nhưng bây giờ là Đông Phương Quỷ Đế xuất hiện trong truyền thuyết, muốn giết chết bọn họ thì bao nhiêu người phàm cho đủ?

Bây giờ ba người của Ban điều tra đặc biệt chỉ đành trông đợi vào Vô Thường đại nhân có thể xem xét chức trách của Tiểu Trúc thay hắn làm việc để ra tay cứu giúp cậu nhóc này, nhân tiện cũng cứu luôn bọn họ?

Nhưng mọi người vốn không ôm hy vọng đối với chuyện này, thậm chí cấp bậc Quỷ Đế còn trên cả Diêm Vương. Nghe nói mấy ngàn năm trước bọn họ đã từ chức quan ở Địa Phủ, phi thăng thành tiên.

Vô Thường đại nhân có chịu chống lại Quỷ Đế vì đám người phàm bọn họ không?

Quả nhiên, Hắc Vô Thường cũng không định ở lại lâu.

Người giấy nhỏ Vô Thường dùng quỷ ngữ nói với bóng lông nhỏ: “E rằng Thiên Đình và Ngũ Phương Quỷ Đế đã đưa ra quyết định muốn biến dương gian thành quỷ vực thứ hai, bắt trăm họ trong thiên hạ phải tin quỷ kính thần. Sau này bọn họ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế diệt trừ tổ chức Ban điều tra đặc biệt gây cản trở.”

Bóng lông nhỏ hơi sợ: “Chút chít?” Vậy chúng ta nên làm gì đây?

Người giấy nhỏ lạnh lùng nói bằng quỷ ngữ: “Ngũ Phương Quỷ Đế trở lại, e rằng mười điện Diêm Vương còn gấp hơn ta, ta cần gì phải can thiệp vào.”

Bóng lông nhỏ ngoẹo đầu: “Chút chít?”

Người giấy nhỏ Vô Thường ngắm nhìn một màu đen ngòm bên ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng: “Chỉ cần ta không nhúng tay vào, Ban điều tra đặc biệt sẽ chỉ là một tổ chức hàng yêu trừ ma vì dân, còn cậu cũng chỉ là một quỷ sai Thao Thiết nho nhỏ hoành hành bá đạo.”

Lời nói bằng quỷ ngữ của Hắc Vô Thường vào tai ba người Ban điều tra đặc biệt chẳng khác nào quái âm khiến người ta lạnh đến thấu xương. Bọn họ cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình, bịt tai không dám lắng nghe.

Người giấy nhỏ Vô Thường nhón chân lên, giơ tay vỗ một cái lên người bóng lông mập mạp: “Có thân phận Thao Thiết còn nhỏ, cho dù ăn một hai thiên binh, Thiên Đình cũng sẽ không cảnh giác, hơn nữa chỉ có thể xem là xui xẻo.”

Bóng lông nhỏ suy nghĩ một chút: “Chút chít!” Nhưng Thiên binh không ngon, tôi chỉ thích ăn quỷ thôi!

Bóng lông nhỏ bất chấp vương pháp đúng là khiến người ta không thất vọng. Ngay cả Hắc Vô Thường cũng sững sờ trong một cái chớp mắt, sau đó chần chờ mở miệng: “Tiểu Trúc… Cậu từng ăn thiên binh rồi?”

Bóng lông nhỏ lắc lắc đầu: “Chút chít ~” Tôi chưa từng ăn.

Hắc Vô Thường thở phào, tiếp tục dùng quỷ ngữ nói: “Mấy ngày gần đây có nhiều thiên tướng ra vào điện Vô Thường thường, ta không thể ở lại lâu. Nếu cậu đã là quỷ sai dương gian hợp pháp, gặp phải “Lệ quỷ” không xác định được danh tính, vậy cậu có thể nhờ âm sai giúp đỡ, kéo phe phái Diêm Vương xuống nước cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

Người giấy nhỏ Vô Thường lấy ra một lệnh bài màu đen lớn trong ngực, sau đó ngón tay cử động huyễn hóa lệnh bài Vô Thường thành mười hai ngọc bài nhỏ màu đen. Hắn lấy một khối trong số đó bỏ vào móng của bóng lông nhỏ: “Đây là cục kẹo cậu nhặt được trong lúc tự tiện xông vào điện Vô Thường, biết chưa?”

Bóng lông nhỏ lập tức hiểu ý, vui vẻ gật đầu: “Chít chít!” Đây là cục kẹo tôi nhặt được, một cục kẹo nhỏ rớt ra từ cục kẹo bự, tôi không biết đây là lệnh bài Vô Thường!

Hắc Vô Thường cười khẽ: “Cứ việc chơi đi.”

Dứt lời, người giấy nhỏ lung lay chậm rãi ngã trên bệ cửa sổ, lại tiếp tục rớt mạng.

Còn mọi người trong nhà hoàn toàn nghe không hiểu quỷ ngữ từ đầu tới cuối, sau khi thấy cảnh này lập tức giật mình.

“Sao thế!”

“Vô Thường đại nhân ngài ấy…”

Bóng lông nhỏ cảm thấy thân phận Thao Thiết còn nhỏ cực kỳ an toàn, bây giờ cậu cũng không muốn biến về hình người. Thế là cậu mượn tia sáng từ đèn bàn nhỏ trong nhà, dùng bút chì viết loạt xoạt trên quyển sổ nhỏ:

[Anh ta rớt mạng, đừng sợ, chúng ta cùng chạy đi!]

Nhìn bóng lông nhỏ an ủi, vẻ tuyệt vọng hiện rõ trên mặt mấy người Ban điều tra đặc biệt. Hứa Vi không quên chức trách phó đội trưởng của mình, giọng nói run run phân tích thật nhanh: “Nếu nhà trọ số bốn chỉ là một cạm bẫy từ đầu đến giờ, e rằng những người được gọi là thân nhân cũng chỉ là người bình thường bị mê hoặc thần chí. “Nhà trọ số bốn” chưa từng tồn tại này chính là sát trận do một tay Đông Phương Quỷ Đế tạo ra.”

Tiền Quân vẫn chưa theo kịp suy nghĩ, gượng gạo nói: “Đúng là thế, nhưng còn cậu thanh niên đói xong chóng mặt là người sống, có thật cậu ta sống ở đây không?”

Sắc mặt của Hứa Vi cực kỳ trầm trọng: “Sợ rằng đối phương biết chúng ta sẽ cứu người mà không tiếc tất cả, cố ý để một số người sống đi vào. Nếu chúng ta không lục soát tất cả các phòng e là sẽ không tìm được toàn bộ người bị hại mắc kẹt bên trong.”

Đây là đang ép bọn họ đi khắp toàn bộ nhà trọ, nhưng ba căn phòng mà bọn họ vào trước đó đã khiến bọn họ suýt mất mạng. Ai biết bên trong những căn phòng tối thui còn lại sẽ có thứ gì đang đợi bọn họ?

Bóng lông nhỏ ngược lại rất hăng hái: “Chít chít chít!”

[Chúng ta bắt đầu lục soát từ phòng 101 đi!]

Bóng lông nhỏ nhảy bẹp bẹp mấy cái trên mặt cục trưởng Lí, thành công giúp ông lão té xỉu vì sợ tỉnh lại. Sau đó cậu tiếp tục đến chỗ cậu thanh niên râu ria xồm xoàm nhẹ nhàng thổi mấy hơi, cuối cùng gọi hồn của người trẻ tuổi tụt huyết áp mất nước trở lại.

Thanh niên từ từ tỉnh lại, mờ mịt sững người trong chốc lát rồi mới liếc thấy Lí Hạc Dương mặc đồng phục cảnh sát. Anh ta loạng chà loạng choạng nhào tới: “Ngài cảnh sát, rốt cuộc mọi người cũng tới rồi, nơi này có quỷ… Mau cứu tôi ra ngoài đi, tôi muốn ra ngoài, hu hu hu!”

Cục trưởng Lí vỗ vai cậu thanh niên, thở dài nói lời sâu xa: “Cậu nhóc, cậu cho rằng tôi không muốn ra ngoài sao?”

Đội quân tuyệt vọng lại có thêm một thành viên, Hứa Vi và anh em họ Tiền tốn mười phút mới giải thích xong cho cậu thanh niên. Sắc mặt cậu thanh niên xanh lét tối sầm, ánh mắt chết lặng, sống không còn gì luyến tiếc cùng mọi người đi ra khỏi phòng.

Nhưng Tiền Quân Tiền Thuần mới vừa nâng cậu thanh niên bước ra khỏi phòng 319, đã lập tức va phải bầy mèo oán linh.

Cậu thanh niên sợ đứng chết trân tại chỗ, miệng nói lắp bắp thét chói tai giãy giụa: “A a a a —— —— mèo ăn thịt người, đều là mèo chết… Mèo chết! Tôi tận mắt nhìn thấy một con mèo há miệng rộng bằng một cái chậu rửa mặt, còn răng nhọn…”

Bóng lông nhỏ bước cái chân ngắn ra khỏi phòng, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng há cái miệng to đụng trần nhà: “Chút chít!!!!!”

Mấy chục con mèo lại quỳ rạp, còn cậu thanh niên thì sợ són đái.

Tiền Thuần cố gắng túm cậu thanh niên trượt chân dưới đất kéo lên, miệng nói lời an ủi như không có gì lạ: “Không có việc gì lớn, miệng mới to bằng cái chậu rửa mặt thì gây ra sóng lớn gì, đúng không?”

Cứ như vậy, mọi người đi một đường xuống tới lầu một, có một nửa trong đám mèo hoang kia nhận chủ mới bỏ chủ cũ, không quay lại phòng 307 kiếm ăn. Chúng kêu meo meo đi theo sau lưng bóng lông nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng nhau xuống tầng một.

Phòng 101 vẫn không sáng đèn như các phòng khác. Bóng lông nhỏ áp người trên ván cửa lắng nghe, sau đó được Hứa Vi nâng lên nhìn vào trong thông qua cửa sổ trên cửa chính. Nhưng tất cả chỉ là một màu đen, mượn tia sáng từ ngọn đèn nhỏ có thể thấy khá nhiều bóng người mơ hồ nặng nề nằm chen chúc trên phản, không nhúc nhích.

Bên trong căn phòng dường như bị cải tạo thành nhà trọ giá rẻ, có khoảng 6 chiếc phản bị nhét bên trong.

Có vẻ như tiếng động nhỏ xíu ngoài cửa đã kinh động đến người trong phòng, những bóng người trên giường bắt đầu giùng giằng, có ba bốn người uể oải giơ tay lên, rất giống người bị mắc kẹt mất nước đói khát.

“Cứu mạng…”

“Cứu chúng tôi với…”

Mọi người đứng ngoài phòng nhìn nhau, đều chần chờ gật gật đầu. Bóng lông nhỏ duỗi móng chậm rãi vặn cửa gỗ.

Trong phút chốc, hơi ga nồng nặc xen lẫn mùi hôi thúi đập vào mặt.

Theo ánh sáng yếu ớt ngoài hành lang chui vào trong phòng, lúc này mọi người mới thấy rõ những người nằm trên giường đã chết từ lâu. Vết ban thối rữa trên cơ thể, mùi hôi thúi khó ngửi… Còn tia sáng đột ngột theo vào lại giống như một loại tín hiệu, thi thể vốn khó mà đứng dậy nay lại giãy giụa trên giường, lần lượt ngồi dậy!

Cục trưởng Lí vừa trốn ra sau vừa há miệng run rẩy hô to: “Rất có thể là vụ án trúng độc hơi ga ở tỉnh lận cận cách đây bốn năm trước. Một tòa nhà vi phạm quy định cho thuê phòng dưới tầng hầm, mười hai người trúng độc hơi ga vì máy nước nóng không thông gió. Tiếng kêu cứu quá yếu nên suốt một ngày một đêm không ai phát hiện…”

Giọng nói của Hứa Vi cực kỳ căng thẳng: “Đây là oán thi! Có người dùng thủ đoạn cực kỳ âm độc phong ấn oán linh vào trong thi thể. Bọn họ sẽ phải cảm nhận sự thống khổ lúc trải qua cái chết cả ngày lẫn đêm, oán khí cực lớn, thậm chí còn mạnh hơn lệ quỷ.”

Tiền Thuần kéo cậu thanh niên trốn ra sau, run rẩy nói: “Một oán thi thôi đã rất hiếm thấy, nơi này lại có tận 12 cái, không thể nào… Chúng nó hành động không nhanh, nhưng có thể biến hình xuyên tường, một khi xác định con mồi chúng sẽ đuổi bắt cả đời…”

Chỉ trong mấy giây này, mười hai cái xác đã xuống giường với tốc độ của con người, sắc mặt chết lặng vây quanh bọn họ.

Hứa Vi sầm một tiếng đóng cửa lại, nhưng qua mười mấy giây sau, từng bãi từng bãi thịt nát chảy ra từ trong các kẽ hở…

Bóng lông nhỏ không hề sợ hãi, cậu nghiêm trang lấy ra lệnh bài vô thường: “Chít chít chít!” Âm sai Nghệ An ở đâu?

Một trận âm phong thổi qua, hai con quỷ khổng lồ mặt xanh rầm rầm quỳ xuống đất, run lẩy bẩy nói: “Vô Thường đại nhân có gì… Mày là đứa nào?”

Bóng lông nhỏ chìa móng vuốt chỉ hướng đống thịt nát, sau đó khí thế hung hăng giơ quyển sổ nhỏ lên: “Nơi này có mười hai tên lệ quỷ, nhanh đi bắt đi!”

Hai tên quỷ khổng lồ mặt xanh nhìn nhau:

“Cái quái gì thế?”

“Má nó, đó là con tiểu bán yêu ăn thịt quỷ!!!”

“Vô Thường đại nhân không có ở đây, mặc kệ nó đi…”

“Nhanh nhanh nhanh, chạy nhanh lên!”

Hai con quỷ khổng lồ mặt xanh kia bay vọt lên đi đôi với một trận âm phong. Sau đó, rầm rầm đụng vào cửa sổ trên hành lang, ai ui té xuống.

Bóng lông nhỏ nhìn hai tên này không có tác dụng, tiếp tục cầm lệnh bài vô thường lên:

“Chít chít chít!”

“Chít chít chít!”

“Chít chít chít!”

Mấy chục giây sau, tám tên quỷ khổng lồ mặt xanh chen chúc trong hành lang. Rốt cuộc bọn chúng cũng nhận ra mình không chạy thoát, chỉ đành kinh sợ cúi người gục đầu: “Bán yêu tiểu tổ tông, ngài có gì phân phó?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.